Chương 22
Đan Hy
26/07/2019
- Nè, anh có cần phải quá khắt khe với nhân viên như vậy không? Bị trừ lương chỉ vì không gõ cửa thôi sao?
Cô bất mãn thay cho nhân viên vừa rồi.
- Tôi có nguyên tắc riêng, tôi không thích ai tự tiện vào phòng làm việc của mình.
- Nhưng mà...
- Đó là nhân viên của tôi, không đến lượt cô quản.
Anh ta chưa để cô nói hết đã chặn ngang câu nói của cô.
- Đúng là tên hách dịch, nhìn cũng bảnh trai ai ngờ lại là tên ác mà không có lương tâm.
Cô nói nhỏ đủ cho mình nghe, nhưng vẫn lọt vào tai anh ta.
- Cô nên biết điều hành một tập đoàn lớn không hề dễ, phía dưới còn có hàng trăm nhân viên nếu như tôi không nghiêm khắc với những lỗi nhỏ nhất thì chắc chắn sẽ có nhiều nhân viên khác mắc lỗi.
Dương Triết gác chân lên bàn thong thả nói.
- Anh thì hay rồi, là một tổng tài có quyền có thế tiền đè chết người. Còn họ chỉ là một nhân viên thấp kém sống phụ thuộc vào lương của mình, nếu chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà trừ nửa tháng lương thì họ sẽ sống bằng gì chứ, rồi ai sẽ nuôi vợ con, bố mẹ, ông bà của họ đây? Anh nuôi hả?
- Cô...
Anh muốn phản biện nhưng lời nói của cô quá nhiều lý lẽ nên không biết nói câu gì ngoài cứng họng.
- Sao hả? Tôi đúng nên không nói lại được phải không?
- Miệng mồm cô cũng hoạt bát lắm, đúng là không cãi lại cô.
Dương Triết thở dài đành dơ cờ trắng đầu hàng, nhưng lại tức ói máu khi thấy vẻ mặt tự đắc của cô. Chỉ muốn một tay bóp chết con chuột nhắt như cô thôi.
Đột nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên cắt ngang cuộc đấu khẩu.
- Vào đi.
Cánh cửa mở, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào.
- Dạ thưa tổng giám đốc chúng tôi đã có thông tin về người mà ngài cần tìm.
Khi nghe câu nói đó thì ánh mắt của anh nhìn cô đầy ẩn ý, trong khi đó cô còn đang ngơ ngác.
- Cô gái này...
- Mau đi ra ngoài với tôi.
Người đàn ông đó quay qua nhìn thấy cô định nói điều gì đó nhưng bị anh ngăn lại.
- Cô ngồi yên đây, không được đi đâu hết, cả con nữa Thiên Minh.
- Dạ, con sẽ ngồi đây chơi với chị.
- Anh nghĩ tôi có thể đi được sao, đang nói cạnh khoé tôi đó hả.
Anh nghe thấy vậy thì không nói gì mà bỏ ra ngoài, người đàn ông nhìn cô vài giây xong cũng đi theo sau.
Giờ trong phòng chỉ còn có cô và nhóc Thiên Minh, cậu nhóc đó cứ nhìn cô không rời tầm mắt.
- Sao nhóc nhìn chị hoài vậy? Bộ mặt chị dính gì hả?
- Chị làm em nhớ tới mẹ.
Mặt thằng bé xụ xuống, giọng nói rất buồn.
- Vậy mẹ của nhóc đâu?
- Em không biết.
- Nhóc không biết sao? Cái tên vô lương tâm đó không kể cho nhóc biết về mẹ hả?
- Ba nói là mẹ đã đi về một nơi nào đó rất là xa, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Thằng bé chợt khóc nức nở khiến cô cảm thấy đau lòng, chính cô cũng hiểu nỗi mất mát khi không có mẹ.
Cô vòng tay ôm lấy đứa trẻ tội nghiệp ấy vào lòng vỗ về, sự ấm áp đó đã khiến cho Thiên Mình ngừng khóc.
Cô bất mãn thay cho nhân viên vừa rồi.
- Tôi có nguyên tắc riêng, tôi không thích ai tự tiện vào phòng làm việc của mình.
- Nhưng mà...
- Đó là nhân viên của tôi, không đến lượt cô quản.
Anh ta chưa để cô nói hết đã chặn ngang câu nói của cô.
- Đúng là tên hách dịch, nhìn cũng bảnh trai ai ngờ lại là tên ác mà không có lương tâm.
Cô nói nhỏ đủ cho mình nghe, nhưng vẫn lọt vào tai anh ta.
- Cô nên biết điều hành một tập đoàn lớn không hề dễ, phía dưới còn có hàng trăm nhân viên nếu như tôi không nghiêm khắc với những lỗi nhỏ nhất thì chắc chắn sẽ có nhiều nhân viên khác mắc lỗi.
Dương Triết gác chân lên bàn thong thả nói.
- Anh thì hay rồi, là một tổng tài có quyền có thế tiền đè chết người. Còn họ chỉ là một nhân viên thấp kém sống phụ thuộc vào lương của mình, nếu chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà trừ nửa tháng lương thì họ sẽ sống bằng gì chứ, rồi ai sẽ nuôi vợ con, bố mẹ, ông bà của họ đây? Anh nuôi hả?
- Cô...
Anh muốn phản biện nhưng lời nói của cô quá nhiều lý lẽ nên không biết nói câu gì ngoài cứng họng.
- Sao hả? Tôi đúng nên không nói lại được phải không?
- Miệng mồm cô cũng hoạt bát lắm, đúng là không cãi lại cô.
Dương Triết thở dài đành dơ cờ trắng đầu hàng, nhưng lại tức ói máu khi thấy vẻ mặt tự đắc của cô. Chỉ muốn một tay bóp chết con chuột nhắt như cô thôi.
Đột nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên cắt ngang cuộc đấu khẩu.
- Vào đi.
Cánh cửa mở, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào.
- Dạ thưa tổng giám đốc chúng tôi đã có thông tin về người mà ngài cần tìm.
Khi nghe câu nói đó thì ánh mắt của anh nhìn cô đầy ẩn ý, trong khi đó cô còn đang ngơ ngác.
- Cô gái này...
- Mau đi ra ngoài với tôi.
Người đàn ông đó quay qua nhìn thấy cô định nói điều gì đó nhưng bị anh ngăn lại.
- Cô ngồi yên đây, không được đi đâu hết, cả con nữa Thiên Minh.
- Dạ, con sẽ ngồi đây chơi với chị.
- Anh nghĩ tôi có thể đi được sao, đang nói cạnh khoé tôi đó hả.
Anh nghe thấy vậy thì không nói gì mà bỏ ra ngoài, người đàn ông nhìn cô vài giây xong cũng đi theo sau.
Giờ trong phòng chỉ còn có cô và nhóc Thiên Minh, cậu nhóc đó cứ nhìn cô không rời tầm mắt.
- Sao nhóc nhìn chị hoài vậy? Bộ mặt chị dính gì hả?
- Chị làm em nhớ tới mẹ.
Mặt thằng bé xụ xuống, giọng nói rất buồn.
- Vậy mẹ của nhóc đâu?
- Em không biết.
- Nhóc không biết sao? Cái tên vô lương tâm đó không kể cho nhóc biết về mẹ hả?
- Ba nói là mẹ đã đi về một nơi nào đó rất là xa, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Thằng bé chợt khóc nức nở khiến cô cảm thấy đau lòng, chính cô cũng hiểu nỗi mất mát khi không có mẹ.
Cô vòng tay ôm lấy đứa trẻ tội nghiệp ấy vào lòng vỗ về, sự ấm áp đó đã khiến cho Thiên Mình ngừng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.