Chương 27
Đan Hy
04/08/2019
Trong phòng VIP của một quán bar
- Một lũ vô dụng, có nhiêu đó chuyện làm cũng không xong.
Giọng nói đầy tức giận của một người con trai vang lên, người đó ngồi ở trong góc tối nên không nhìn dõ mặt.
- Đại ca, tụi em làm theo lời đại ca bắt cóc thằng nhóc đó nhưng mà từ đâu lại xuất hiện một con ranh phá hỏng chuyện. Lão gấu rất tức giận vì có người dám phá chuyện tốt của đại ca nên đã tính chặn đường dằn mặt con ranh đó, ai ngờ lão gấu lại chết không nhắm mắt như vậy. Đại ca phải tìm lại công bằng cho lão gấu.
Một tên đàn em tức giận nói.
- Một lũ ngu, tụi mày có biết cái thằng nhóc mà tao kêu tụi mày bắt là ai không hả?
- Dạ tụi em không biết.
- Nó là con trai của Âu Dương Triết.
- Âu Dương Triết là ai vậy đại ca?
- Là ai hả? Là một mafia chính hiệu đó, ông trùm buôn bán vũ khí xuyên quốc gia và là lão đại chuyên bảo kê các quán bar, vũ trường lớn nhỏ khắp đông nam á. Tao kêu tụi mày bắt cóc con trai của hắn để làm một cuộc giao dịch, bắt hắn nhường địa bàn ở thành phố S cho tao, nhưng tụi mày không những không bắt được thằng nhóc mà còn chặn đường hành hung con nhỏ đó. Chuyện này mà đến tai Âu Dương Triết thì liệu mạng của tụi mày có giữ được hay không?
Người con trai đó cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ xong nhấp môi thưởng thức.
- Đại ca, nếu hắn ta có máu mặt như vậy thì giờ tụi em phải làm sao?
Tên đó xanh mặt lo lắng nói.
- Tụi mày yên tâm đi, dù sao tụi mày cũng làm theo lệnh của tao, nếu hắn ta biết thì tao cũng không được yên. Vậy nên tao sẽ lo cho gia đình của tụi mày thật tốt, tụi mày cứ yên tâm mà lên đường.
Hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý.
- Đại ca nói vậy là có ý gì?
Bốn tên đó nhìn nhau chưa hiểu hết ý của hắn.
Hắn ta rút khẩu súng từ trong túi áo vest xả đạn liên tục vào bốn tên kia, chỉ trong vài phút căn phòng đã dính đầy máu tươi, dưới nền đất là bốn xác chết.
Khi súng hết đạn hắn ta mới vứt khẩu súng sang một bên, chỉnh lại áo vest xong đi ra khỏi phòng một cách bình thản như chưa có chuyện gì sảy ra.
Biệt thự Lâm Gia
Chiếc xe của cô đỗ trước cổng, tài xế bấm còi liên tục để người làm ra mở cửa.
- Lâm tiểu thư chúng tôi đã đưa cô về nhà an toàn rồi, giờ chúng tôi phải đi rồi.
Hai người đàn ông xuống xe cúi đầu chào cô xong rời đi. Cô chưa kịp cảm ơn họ thì họ đã bỏ đi, đành nhìn bóng dáng của họ khuất dần.
Một chị người làm chạy ra mở cổng cho chiếc xe tiến vào trong sân, chú tài xế xuống xe mở cửa cho cô rồi dìu vào trong nhà.
- Trời đất, sao khắp người cô chủ đều có thương tích vậy?
Chị người làm chạy lại đỡ cô nói.
- Chỉ là gặp chút chuyện thôi, tôi không sao.
Cô bước vào phòng khách thấy ba cô đang ngồi đọc báo ở ghế.
- Tuệ Hy con về rồi sao, có biết ba lo lắng cho con cỡ nào không? Mà sao người con có nhiều vết thương vậy?
Ba cô buông tờ báo xuống đi lại về phía cô nắm lấy hai bả vai lo lắng hỏi.
" Tuệ Hy? Lại là Tuệ Hy, trong mắt ba lúc nào cũng có chị ấy. Thậm chí ba còn không phân biệt được mình là ai, cũng phải thôi vì trong mắt ba đâu có sự tồn tại của mình!"
Cô tự cười chế nhạo bản thân, đưa tay gạt tay ba qua một bên.
- Con mệt rồi, con xin phép lên phòng nghỉ.
Cô hờ hững lướt qua ba mình, được chị người làm dìu đi từng bước một lên cầu thang.
Trong phòng Tuệ Hy
Chị người làm để cô ngồi trên giường, xong lấy khăn ướt lau khuôn mặt lấm lem bùn đất của cô.
Thấy cô ngồi bần thần không nói một câu nào, trong ánh mắt hiện đầy vẻ tâm sự.
- Cô có tâm sự gì sao, cô Tuệ Nghi?
- Chị nhận ra tôi không phải Tuệ Hy sao?
- Chả nhẽ tôi không phân biệt được cô là Tuệ Nghi hay Tuệ Hy sao. Mặc dù tôi làm cho nhà này chưa lâu nhưng tôi biết chỉ có cô Tuệ Nghi mới có đôi mắt buồn như vậy và luôn mang theo nhiều thương tích mỗi khi về nhà.
Chị người làm ngồi cạnh vén tóc cô qua một bên.
- Đến chị còn nhận ra tôi không phải Tuệ Hy, vậy sao ba tôi không nhận ra?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt đầy đau thương.
- Tôi không biết, có lẽ ông chủ thương cô Tuệ Hy nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô phải giả làm cô Tuệ Hy?
- Chắc chị cũng biết Lâm Gia đang khủng hoảng vì nợ, tôi phải giả danh thành Tuệ Hy để có thể đường đường chính chính bước vào Âu Gia. Bây giờ chỉ có họ mới có thể giúp ba tôi thoát khỏi cảnh nợ nần.
- Thì ra mọi chuyện là như vậy, tôi thấy cô chủ thật mạnh mẽ và có tình nghĩa, dù cho ông chủ có đối sử tệ bạc với cô nhưng cô vẫn luôn nghĩ cho ông chủ.
- Tôi không có sự lựa chọn, dù cho ba tôi có đối sử với tôi như thế nào thì đó vẫn là ba tôi. Tôi không thể tuyệt tình đứng nhìn công sức cả đời của ba tôi cống hiến cho Lâm Thị bị hủy hoại được.
- Một lũ vô dụng, có nhiêu đó chuyện làm cũng không xong.
Giọng nói đầy tức giận của một người con trai vang lên, người đó ngồi ở trong góc tối nên không nhìn dõ mặt.
- Đại ca, tụi em làm theo lời đại ca bắt cóc thằng nhóc đó nhưng mà từ đâu lại xuất hiện một con ranh phá hỏng chuyện. Lão gấu rất tức giận vì có người dám phá chuyện tốt của đại ca nên đã tính chặn đường dằn mặt con ranh đó, ai ngờ lão gấu lại chết không nhắm mắt như vậy. Đại ca phải tìm lại công bằng cho lão gấu.
Một tên đàn em tức giận nói.
- Một lũ ngu, tụi mày có biết cái thằng nhóc mà tao kêu tụi mày bắt là ai không hả?
- Dạ tụi em không biết.
- Nó là con trai của Âu Dương Triết.
- Âu Dương Triết là ai vậy đại ca?
- Là ai hả? Là một mafia chính hiệu đó, ông trùm buôn bán vũ khí xuyên quốc gia và là lão đại chuyên bảo kê các quán bar, vũ trường lớn nhỏ khắp đông nam á. Tao kêu tụi mày bắt cóc con trai của hắn để làm một cuộc giao dịch, bắt hắn nhường địa bàn ở thành phố S cho tao, nhưng tụi mày không những không bắt được thằng nhóc mà còn chặn đường hành hung con nhỏ đó. Chuyện này mà đến tai Âu Dương Triết thì liệu mạng của tụi mày có giữ được hay không?
Người con trai đó cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ xong nhấp môi thưởng thức.
- Đại ca, nếu hắn ta có máu mặt như vậy thì giờ tụi em phải làm sao?
Tên đó xanh mặt lo lắng nói.
- Tụi mày yên tâm đi, dù sao tụi mày cũng làm theo lệnh của tao, nếu hắn ta biết thì tao cũng không được yên. Vậy nên tao sẽ lo cho gia đình của tụi mày thật tốt, tụi mày cứ yên tâm mà lên đường.
Hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý.
- Đại ca nói vậy là có ý gì?
Bốn tên đó nhìn nhau chưa hiểu hết ý của hắn.
Hắn ta rút khẩu súng từ trong túi áo vest xả đạn liên tục vào bốn tên kia, chỉ trong vài phút căn phòng đã dính đầy máu tươi, dưới nền đất là bốn xác chết.
Khi súng hết đạn hắn ta mới vứt khẩu súng sang một bên, chỉnh lại áo vest xong đi ra khỏi phòng một cách bình thản như chưa có chuyện gì sảy ra.
Biệt thự Lâm Gia
Chiếc xe của cô đỗ trước cổng, tài xế bấm còi liên tục để người làm ra mở cửa.
- Lâm tiểu thư chúng tôi đã đưa cô về nhà an toàn rồi, giờ chúng tôi phải đi rồi.
Hai người đàn ông xuống xe cúi đầu chào cô xong rời đi. Cô chưa kịp cảm ơn họ thì họ đã bỏ đi, đành nhìn bóng dáng của họ khuất dần.
Một chị người làm chạy ra mở cổng cho chiếc xe tiến vào trong sân, chú tài xế xuống xe mở cửa cho cô rồi dìu vào trong nhà.
- Trời đất, sao khắp người cô chủ đều có thương tích vậy?
Chị người làm chạy lại đỡ cô nói.
- Chỉ là gặp chút chuyện thôi, tôi không sao.
Cô bước vào phòng khách thấy ba cô đang ngồi đọc báo ở ghế.
- Tuệ Hy con về rồi sao, có biết ba lo lắng cho con cỡ nào không? Mà sao người con có nhiều vết thương vậy?
Ba cô buông tờ báo xuống đi lại về phía cô nắm lấy hai bả vai lo lắng hỏi.
" Tuệ Hy? Lại là Tuệ Hy, trong mắt ba lúc nào cũng có chị ấy. Thậm chí ba còn không phân biệt được mình là ai, cũng phải thôi vì trong mắt ba đâu có sự tồn tại của mình!"
Cô tự cười chế nhạo bản thân, đưa tay gạt tay ba qua một bên.
- Con mệt rồi, con xin phép lên phòng nghỉ.
Cô hờ hững lướt qua ba mình, được chị người làm dìu đi từng bước một lên cầu thang.
Trong phòng Tuệ Hy
Chị người làm để cô ngồi trên giường, xong lấy khăn ướt lau khuôn mặt lấm lem bùn đất của cô.
Thấy cô ngồi bần thần không nói một câu nào, trong ánh mắt hiện đầy vẻ tâm sự.
- Cô có tâm sự gì sao, cô Tuệ Nghi?
- Chị nhận ra tôi không phải Tuệ Hy sao?
- Chả nhẽ tôi không phân biệt được cô là Tuệ Nghi hay Tuệ Hy sao. Mặc dù tôi làm cho nhà này chưa lâu nhưng tôi biết chỉ có cô Tuệ Nghi mới có đôi mắt buồn như vậy và luôn mang theo nhiều thương tích mỗi khi về nhà.
Chị người làm ngồi cạnh vén tóc cô qua một bên.
- Đến chị còn nhận ra tôi không phải Tuệ Hy, vậy sao ba tôi không nhận ra?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt đầy đau thương.
- Tôi không biết, có lẽ ông chủ thương cô Tuệ Hy nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô phải giả làm cô Tuệ Hy?
- Chắc chị cũng biết Lâm Gia đang khủng hoảng vì nợ, tôi phải giả danh thành Tuệ Hy để có thể đường đường chính chính bước vào Âu Gia. Bây giờ chỉ có họ mới có thể giúp ba tôi thoát khỏi cảnh nợ nần.
- Thì ra mọi chuyện là như vậy, tôi thấy cô chủ thật mạnh mẽ và có tình nghĩa, dù cho ông chủ có đối sử tệ bạc với cô nhưng cô vẫn luôn nghĩ cho ông chủ.
- Tôi không có sự lựa chọn, dù cho ba tôi có đối sử với tôi như thế nào thì đó vẫn là ba tôi. Tôi không thể tuyệt tình đứng nhìn công sức cả đời của ba tôi cống hiến cho Lâm Thị bị hủy hoại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.