Chương 3
Đan Hy
13/07/2019
- Tuệ Nghi, Tuệ Nghi em đứng lại cho chị.
Cô đi phía trước chị cô chạy theo sau, khó khăn lắm mới đuổi kịp cô.
Cô đã đứng lại nhưng quay lưng về phía chị của mình.
- Tuệ Nghi! Sao em lại ngang bướng như vậy, chỉ cần e thành tâm xin lỗi thì đã không bị đuổi học.
Chị cô kéo cô quay mặt lại.
- Chị hai chúng ta lớn lên bên nhau, tính cách của em ra sao chị phải là người hiểu hơn ai hết chứ. Nếu em làm sai chuyện gì đó em sẽ nhận lỗi nhưng nếu em không sai thì em sẽ không bao giờ hạ thấp mình để xin lỗi những người đó.
Cô nhìn thẳng vào mắt chị mình nói.
- Nhưng chắc ba sẽ giận khi biết chuyện em bị đuổi học đó.
- Không sao đâu, em đã quen bị ba la mắng rồi.
Coi mỉm cười chua chát.
- Thôi được rồi giờ chị phải vào học, chị sẽ gọi tài xế đến đón em. Em ở đây đợi nha.
Chị cô nói xong rồi bỏ đi, chỉ còn cô đứng một mình.
Sau khi thấy bóng chị đi khuất cô định quay lưng bức đi, cô không tính đợi người đến đón đâu.
- Bạn ơi, đợi đã.
Đột nhiên có tiếng gọi phía sau lưng cô liền quay lại.
Thì ra là nam sinh vừa bị bắt nạt.
- Có chuyện gì không.
Cô lạnh lùng nói.
- Mình muốn cảm ơn bạn vì khi nãy đã giúp mình.
- Không cần cảm ơn.
Cô lạnh lùng đáp.
- Mình cũng xin lỗi vì tại mình mà bạn...!
Nam sinh đó ngập ngừng nói.
- Không sao, cậu không cần để ý đến tôi. Chỉ là tôi không thích cách hành sử của tụi kia nên muốn dạy tụi nó một bài học thôi. Mọi chuyện không liền quan đến cậu, đừng để ý nữa.
Cô nói rồi bỏ đi, để cho nam sinh kia đứng nhìn theo cô.
- Lâm Tuệ Nghi.
Đó là câu mà nam sinh đó nói thầm.
Cô bước đi trên con đường đông đúc, mọi người đều vội vã lướt qua nhau.
Cô cứ bước mà không có mục tiêu để đến, trong đầu cô là những ký ức được tua chậm.
13 Năm Trước.
Có hai cô bé nhìn rất giống nhau đang chơi vui vẻ trong sân.
- Tuệ Hy của ba, ba đi công tác về rồi nè.
Một người đàn ông trung niên mặt vui vẻ đi lại gần.
- A ba về, ba ơi Tiểu Hy nhớ bà lắm.
Thấy người đàn ông đó xuất hiện một cô bé chạy lại ôm lấy.
- Ba cũng nhớ Tiểu Hy của ba lắm đó.
Người đàn ông đó bế cô bé lên và đi vào trong nhà, ông ta không thềm nhìn đứa bé đang đứng kia dù một cái.
- Ba ơi, Tiểu Nghi cũng nhớ ba.
Cô bé bị bỏ lại đó cúi mặt xuống, nước mắt chảy ra trên khuôn mặt bầu bĩnh và lúc đón côn tròn 5 tuổi.
3 Năm Sau.
- Ba ơi, ba biết hôm nay là ngày gì không.
Tuệ Hy chạy lại ôm cổ ba mình nũng nịu nói.
- Tất nhiên ba biết rồi, hôm nay là sinh nhật tròn 8 tuổi của con gái cưng phải không.
- Đúng rồi ạ! Ba dẫn con và Tuệ Nghi đi chơi nhé.
Khi nghe đến tên cô gương mặt ông ta nhăn lại.
- Không cần dẫn nó theo đâu, hai ba con mình đi thôi.
Những câu nói đó đã được cô nghe thấy không sót một chữ.
Cô lê bước chân về phòng của mình, cô cũng muốn nói với ba rằng Ba ơi hôm nay cũng là sinh nhật của con mà
7 Năm Sau.
- Ba ơi hix con đau quá.
Tuệ Hy bước vào với cánh tay bị xước nhẹ, cô đi phía sau. Gương mặt cô bị bầm tím và chảy máu nhiều chỗ.
- Con bị sao vậy Tiểu Hy. Chát, là mày đánh con tao phải không.
Ba cô vội kiểm tra tay của Tuệ Hy rồi quay qua tát cô một cái thật mạnh.
- Con không làm.
Bị tát đau điếng nhưng cô không khóc.
- Mày còn dám cãi, mày đã khắc chết mẹ mày và giờ mày muốn hại luồn chị mày hả. Mày đúng là đồ sao chổi
Ba cô tức giận lấy chiếc roi da gần đó vụt liên tiếp vào người cô.
Cô đau lắm nhưng cô không khóc hay giải thích gì cả.
- Mày cút ra ngoài quỳ cho tao.
Khi đánh xong ba cô chỉ vào mặt cô quát lớn.
Cô cố bước đi, từng viết thương đau rát đang gỉ máu.
Thật ra cô không làm gì chị cô cả, khi đi trên đường cô và chị cô gì gặp phải đám lưu manh, cô đã cố hết sức bảo vệ cho chị của mình. Chỉ là trong lúc xô xát chị cô đã vấp ngã và khiến tay bị đau.
Cô đi phía trước chị cô chạy theo sau, khó khăn lắm mới đuổi kịp cô.
Cô đã đứng lại nhưng quay lưng về phía chị của mình.
- Tuệ Nghi! Sao em lại ngang bướng như vậy, chỉ cần e thành tâm xin lỗi thì đã không bị đuổi học.
Chị cô kéo cô quay mặt lại.
- Chị hai chúng ta lớn lên bên nhau, tính cách của em ra sao chị phải là người hiểu hơn ai hết chứ. Nếu em làm sai chuyện gì đó em sẽ nhận lỗi nhưng nếu em không sai thì em sẽ không bao giờ hạ thấp mình để xin lỗi những người đó.
Cô nhìn thẳng vào mắt chị mình nói.
- Nhưng chắc ba sẽ giận khi biết chuyện em bị đuổi học đó.
- Không sao đâu, em đã quen bị ba la mắng rồi.
Coi mỉm cười chua chát.
- Thôi được rồi giờ chị phải vào học, chị sẽ gọi tài xế đến đón em. Em ở đây đợi nha.
Chị cô nói xong rồi bỏ đi, chỉ còn cô đứng một mình.
Sau khi thấy bóng chị đi khuất cô định quay lưng bức đi, cô không tính đợi người đến đón đâu.
- Bạn ơi, đợi đã.
Đột nhiên có tiếng gọi phía sau lưng cô liền quay lại.
Thì ra là nam sinh vừa bị bắt nạt.
- Có chuyện gì không.
Cô lạnh lùng nói.
- Mình muốn cảm ơn bạn vì khi nãy đã giúp mình.
- Không cần cảm ơn.
Cô lạnh lùng đáp.
- Mình cũng xin lỗi vì tại mình mà bạn...!
Nam sinh đó ngập ngừng nói.
- Không sao, cậu không cần để ý đến tôi. Chỉ là tôi không thích cách hành sử của tụi kia nên muốn dạy tụi nó một bài học thôi. Mọi chuyện không liền quan đến cậu, đừng để ý nữa.
Cô nói rồi bỏ đi, để cho nam sinh kia đứng nhìn theo cô.
- Lâm Tuệ Nghi.
Đó là câu mà nam sinh đó nói thầm.
Cô bước đi trên con đường đông đúc, mọi người đều vội vã lướt qua nhau.
Cô cứ bước mà không có mục tiêu để đến, trong đầu cô là những ký ức được tua chậm.
13 Năm Trước.
Có hai cô bé nhìn rất giống nhau đang chơi vui vẻ trong sân.
- Tuệ Hy của ba, ba đi công tác về rồi nè.
Một người đàn ông trung niên mặt vui vẻ đi lại gần.
- A ba về, ba ơi Tiểu Hy nhớ bà lắm.
Thấy người đàn ông đó xuất hiện một cô bé chạy lại ôm lấy.
- Ba cũng nhớ Tiểu Hy của ba lắm đó.
Người đàn ông đó bế cô bé lên và đi vào trong nhà, ông ta không thềm nhìn đứa bé đang đứng kia dù một cái.
- Ba ơi, Tiểu Nghi cũng nhớ ba.
Cô bé bị bỏ lại đó cúi mặt xuống, nước mắt chảy ra trên khuôn mặt bầu bĩnh và lúc đón côn tròn 5 tuổi.
3 Năm Sau.
- Ba ơi, ba biết hôm nay là ngày gì không.
Tuệ Hy chạy lại ôm cổ ba mình nũng nịu nói.
- Tất nhiên ba biết rồi, hôm nay là sinh nhật tròn 8 tuổi của con gái cưng phải không.
- Đúng rồi ạ! Ba dẫn con và Tuệ Nghi đi chơi nhé.
Khi nghe đến tên cô gương mặt ông ta nhăn lại.
- Không cần dẫn nó theo đâu, hai ba con mình đi thôi.
Những câu nói đó đã được cô nghe thấy không sót một chữ.
Cô lê bước chân về phòng của mình, cô cũng muốn nói với ba rằng Ba ơi hôm nay cũng là sinh nhật của con mà
7 Năm Sau.
- Ba ơi hix con đau quá.
Tuệ Hy bước vào với cánh tay bị xước nhẹ, cô đi phía sau. Gương mặt cô bị bầm tím và chảy máu nhiều chỗ.
- Con bị sao vậy Tiểu Hy. Chát, là mày đánh con tao phải không.
Ba cô vội kiểm tra tay của Tuệ Hy rồi quay qua tát cô một cái thật mạnh.
- Con không làm.
Bị tát đau điếng nhưng cô không khóc.
- Mày còn dám cãi, mày đã khắc chết mẹ mày và giờ mày muốn hại luồn chị mày hả. Mày đúng là đồ sao chổi
Ba cô tức giận lấy chiếc roi da gần đó vụt liên tiếp vào người cô.
Cô đau lắm nhưng cô không khóc hay giải thích gì cả.
- Mày cút ra ngoài quỳ cho tao.
Khi đánh xong ba cô chỉ vào mặt cô quát lớn.
Cô cố bước đi, từng viết thương đau rát đang gỉ máu.
Thật ra cô không làm gì chị cô cả, khi đi trên đường cô và chị cô gì gặp phải đám lưu manh, cô đã cố hết sức bảo vệ cho chị của mình. Chỉ là trong lúc xô xát chị cô đã vấp ngã và khiến tay bị đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.