Chương 53: Chu Thuật Lẫm giơ tay bóp chặt mạch máu của cô ta
Mang Li
29/05/2024
Tối hôm qua cánh tay bị dính nước nên sáng nay Chu Thuật Lẫm đã lôi kéo cô đến thoa thuốc cho anh.
Vì tình huống dính nước, Thẩm Di không mấy tình nguyện. Cũng không biết tối hôm qua ai kiêu ngạo như vậy.
Nhưng vẫn bị anh kéo tới.
Cô dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, sau đó thoa lên cánh tay cho anh.
Thoa thuốc xong Chu Thuật Lẫm mới buông cổ tay cô ra.
Hôm nay cô muốn đến đoàn phim, vốn dĩ ở đó lúc nào cũng có việc bận rộn, không thể làm gì nếu không có cô, bởi vì tai nạn xảy ra bất ngờ vừa rồi nên cô mới ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Chu Thuật Lẫm đưa cô đến đó trước. Khi đến nơi, anh nhìn sang cô, mở lời hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Thẩm Di không có thói quen khoe khoang với người khác, suy nghĩ một hồi cô mới nói qua loa: “Chỉ làm chút công việc nhỏ về cải biên kịch bản thôi, tôi cũng rất thích…”
Nếu không phải thích thì sao thiên kim của nhà họ Thẩm lại xuất hiện ở đây làm chuyện nhỏ nhặt thế được, chỗ này không nói rõ được.
Chua Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, ra vẻ đã hiểu gật đầu. Anh cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói: “Em chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Di đáp lại một tiếng, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, nhớ đến hoa hồng tuyết lần trước thì bỗng thấy hơi tiếc nuối. Đáng tiếc không giữ lại được, sắp hết mùa đông rồi, cô không có cơ hội nhận thêm một bông hoa nữa.
Cô không thể nào tưởng tượng được, Chu Thuật Lẫm lại có nhiều cách dỗ dành người khác như vậy.
Thẩm Di tiếc nuối dời tầm mắt lại, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm gõ nhẹ vào quần tây, anh nhìn theo bóng dáng cô đi vào rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
___
Dự án hợp tác giữa hai nhà Chu Thẩm cuối cùng cũng lọt vào tay anh. Hôm nay Thẩm Bách Văn sẽ đến Chu thị, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm tiếp đón.
Họp đến giữa trưa, lúc nghỉ ngơi giữa giờ Chu Thuật Lẫm mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Khởi. Sau khi lễ phép xin lỗi, anh đi đến bên cửa sổ gọi điện cho anh ta.
“Sao lại thế?”
Lục Khởi kể lại tình hình thêm một lần, giọng nói nghiêm túc: “Chắc đến tám chín phần rồi, trốn rất kỹ mà giấu cũng khá giỏi đấy, thật sự không thể tra ra được.”
Từng câu từng chữ lọt vào trong tai, sắc mặt Chu Thuật Lẫm càng ngày càng tối sầm xuống, trong lòng như bị ném vào một mồi lửa, khiến lửa giận càng cháy dữ dội hơn, cuộn trào trong ngực.
Anh dùng sức đè nén lại, trầm giọng nói: “Gửi cho tôi đi.”
Anh đứng bên cửa sổ, nắm chặt điện thoại chờ tin nhắn đến.
Thẩm Bách Văn đứng dậy đi tới tìm anh, ở đây đã cách những người khác một khoảng cách khá xa, tiện cho bọn họ nói chuyện.
Chu Thuật Lẫm xoay người lại, thu lại cảm xúc, nhẹ gật đầu: “Bố.”
Thẩm Bách Văn cười cười, nhìn cánh tay phải của anh: “Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc trước ông không quá thân quen với Chu Thuật Lẫm, lúc ở chung khó tránh khỏi có chút khách sáo. Nhưng chuyện phát sinh lần này đã khiến ông thay đổi quan điểm, so với lần trước gặp mặt, lần này ông thân thiện như tỏa ra gió xuân ấm áp, thái độ cũng thân mật hơn.
Có thể nhìn ra được, là trong lòng ông đã chấp nhận người con rể này rồi.
Chu Thuật Lẫm thoáng cứng người, có hơi được yêu mà sợ: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, ngày nào Di Di cũng trông chừng thoa thuốc cho con.”
Thẩm Bách Văn nghe thấy thế thì gật đầu, cũng yên tâm đôi chút.
Vừa lúc nói đến chuyện này, Chu Thuật Lẫm cũng không muốn gạt ông. Nhìn thấy vẻ mặt có chút nặng nề của anh, ý cười trên môi Thẩm Bách Văn nhạt đi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt, ngay sau đó đã nghe anh nói: “Bố, chuyện kính vỡ lần này không phải là tai nạn bất ngờ.”
Sắc mặt Thẩm Bách Văn thay đổi theo từng chữ anh nói, ông trầm ngâm một hồi mới hỏi: “Ý con là gì?”
“Là do có người tạo ra.”
Thẩm Bách Văn nhìn thẳng vào anh, bỗng nhiên có một suy đoán không thể tin được, khi suy đoán đó hiện lên, trong lòng ông không khỏi phát run.
Ông cắn chặt răng, nhẹ giọng hỏi: “Là… Hàm Cảnh sao?”
Chu Thuật Lẫm gật đầu, trong đôi mắt phượng hẹp dài không có chút độ ấm.
Nếu quyết định phải ra tay, đương nhiên Thẩm Hàm Cảnh giấu kỹ không để lại dấu vết nào. Cô ta cũng không có ý định ngọc nát đá tan*. Nếu mà tra không cẩn thận thì đúng thật là không thể nào bắt được cô ta.
(*Ngọc nát đá tan: giống với lưỡng bại câu thương, cả hai cùng tổn thất, ai cũng sẽ bị thương, hoặc giống đồng vu quy tận.)
Khoảnh khắc anh vừa gật đầu, trái tim Thẩm Bách Văn chợt chùng xuống. Ông mấp máy môi nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, bên trong đôi mắt là vẻ kinh ngạc không thể tin.
Thẩm Bách Văn vô thức nhìn cánh tay bị thương của anh. Nếu ngày đó không phải anh thì toàn bộ những mảnh vỡ thủy tinh kia đã cắm sâu vào trên người Thẩm Di, ông không biết cảnh tượng sẽ ra sao.
Cứ tưởng rằng là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ là do con người làm. Còn không phải là ai khác mà là đứa con gái mà ông xem như con ruột.
Từ chuyện lần trước bọn họ đã để cô ta rời đi. Nhà họ Thẩm nuôi cô ta hai mươi mấy năm, cô ta lại quay đầu lấy oán trả ơn. Mặc kệ những lý do đó của cô ta là thật hay giả thì cũng không còn quan trọng nữa, cô ta dám động đến nhà họ Thẩm, động đến Thẩm Di, đó đều là sự thật.
Ông đã thất vọng đến cực điểm về cô ta, nhưng đúng như những gì Phù Lam nói khi ngăn cản ông, ông có thể trừng phạt cô ta gì đâu chứ?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể bảo cô ta rời khỏi nhà họ Thẩm. Cây đại thụ nhà họ Thẩm này cũng không còn liên quan gì đến cô ta nữa.
Cô ta dù ít hay nhiều đều có hơi ích kỷ, muốn giữ lại tất cả cho bản thân mình.
Ông tự thấy mình cũng đã đủ khoan dung rồi, nhưng cô ta thì sao? Không hề biết ơn một chút nào cả!
Nhìn vết thương của Chu Thuật Lẫm là có thể thấy được cô ta xuống tay tàn nhẫn như thế nào.
Cô ta đâu chỉ hơi ích kỷ chút, đây quả thật là ác độc như rắn rết!
Ông tức giận đến độ hít thở không thông, cố gắng đè nén một hồi lâu nhưng vẫn không thể bình ổn lại được: “Sao cô ta dám làm như vậy?”
Chy Thuật Lẫm cho ông thời gian để tiếp nhận, im lặng một lát rồi trực tiếp nói rõ lập trường của mình: “Cô ta động đến vợ con, con không thể nào để mọi việc trôi qua như thế được.”
Thẩm Bách Văn nhìn vào mắt anh, hơi sửng sốt rồi gật đầu tán thành: “Nên làm vậy.”
“Con không có ý định giải quyết riêng tư, con muốn mọi chuyện được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Cô ta là nhân vật công chúng, thứ Chu Thuật Lẫm muốn giơ tay bóp chặt chính là mạch máu của cô ta.
Giọng anh lạnh nhạt, khiến người ta sinh ra cảm giác anh chỉ cần giơ tay là có thể định đoạt được vận mệnh của người khác.
Dù sao Thẩm Hàm Cảnh cũng là họ Thẩm, có liên quan với bố vợ của anh, anh chủ động nói với Thẩm Bách Văn trước khi ra tay một tiếng coi như đã chu toàn lễ nghĩa rồi.
Thẩm Bách Văn yên lặng lắng nghe anh nói, không có ý muốn ngăn cản gì, chỉ giơ tay ra đặt lên vai anh.
“Không cần băn khoăn, cô ta không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm cả.” Giọng ông hơi khàn khàn.
Có lẽ thật sự đã chịu đả kích không nhẹ, chủ tịch Thẩm tuy đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn vài phần khí phách, thế mà bây giờ trông suy sụp hẳn đi.
Chu Thuật Lẫm gật đầu.
Như vậy là tốt nhất.
Có lẽ trong lòng rất vừa lòng người con rể này, thế nên khi ở trước mặt anh, Thẩm Bách Văn nói cũng nhiều hơn.
“Di Di chưa bao giờ tranh giành điều gì với cô ta, rõ ràng cô ta sống cũng đủ tốt, bố không biết vì sao cô ta nhất quyết một hai phải tranh giành với Di Di đến vỡ đầu chảy máu như thế.” Ông nắm chặt đấm tay, nheo mắt nhớ lại, Di Di không hề tranh giành, bọn họ cũng không lén đưa cho Di Di cái gì cả: “Con bé Di Di này, cho dù con có bảo nó đi tranh giành thì nó cũng sẽ không đi đâu. Cho nên, bố cho rằng giữa hai người đó sẽ không có nhiều cuộc cãi vã.”
Di Di khiến người ta đau lòng. Đối với những thứ nhỏ nhặt thường ngày như thế cô cũng không có dã tâm, cũng không muốn tranh muốn cướp.
Chu Thuật Lẫm nói: “Lòng người khó dò. Sự tồn tại của Thẩm Di đối với cô ta đã là một sự uy hiếp. Thẩm Di có thể sống tốt nhưng không thể sống tốt hơn cô ta được.”
Một câu nói toạc ra giúp người ta hiểu ra vấn đề ngay lập tức.
Thẩm Bách Văn có chút buồn cười, “ha” một tiếng.
Người chịu thiệt nhất rõ ràng là Thẩm Di, kết quả lại là Thẩm Hàm Cảnh không cam lòng.
Chu Thuật Lẫm híp mắt, anh suy nghĩ câu nói “Di Di chưa bao giờ tranh giành điều gì với cô ta” và câu “Cho dù con có bảo nó đi tranh giành thì nó cũng sẽ không đi” của Thẩm Bách Văn, khẽ vuốt nhẹ bàn tay.
Anh bỗng lên tiếng, giọng hơi trầm: “Di Di không thích tranh giành, nhưng không có nghĩa là cô ấy không muốn. Nếu thật sự yêu cô ấy thì vốn không nên để cô ấy tranh giành mới có thể có được thứ cô ấy muốn, mà là nên chủ động dâng lên tay cho cô ấy.”
Dường như anh đã hiểu được cô, cho nên mới có thể nói ra được câu này.
Thẩm Bách Văn nhìn anh thật sâu, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Ai có thể nghĩ đến, một người còn trẻ tuổi như vậy lại giảng dạy những điều đó cho ông?
“Cá nhân con cảm thấy, cần phải dùng đủ tình yêu để bao dung cô ấy, để cô ấy không cảm thấy nghi ngờ bản thân đang được yêu, chứ không phải bắt cô ấy đi tìm kiếm và xác minh nhiều lần như vậy.” Anh xoay xoay điện thoại trong tay, trò chuyện với bố vợ: “Tính cách của Di Di chắc bố cũng biết rõ hơn con. Sao cô ấy lại đi làm như vậy được? Một lần hai lần là thôi, nếu nhiều lần quá cô ấy sẽ bỏ cuộc.”
Chỉ với vài câu nói, thật ra anh đã giúp bọn họ phân tích nguyên nhân vì sao quan hệ của bọn họ lại trở nên như vậy.
Nếu cho cô đủ cảm giác an toàn, cô sẽ ngoan ngoãn đợi ở đó. Cũng giống như buổi tối hôm đó cô ngủ ở nơi mà anh hay nằm ngủ, cô ngủ vô cùng bình yên, cả một đêm không hề nhích về phía anh, bởi vì cô có được đủ nhiều rồi.
Nghĩ tới đó, Chu Thuật Lẫm không khỏi cong môi.
Sở dĩ hôm nay anh nói mấy chuyện này với Thẩm Bách Văn cũng không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ là bọn họ không biết những tủi nhục khổ sở của cô mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Bách Văn chợt ảm đạm, siết chặt nắm tay.
“Đương nhiên là cô ấy có tình cảm với mọi người, nếu không sẽ không từ bỏ đến đau lòng như vậy. Con không biết cô ấy đã đi được bao xa, dùng bao nhiêu lời nói tự thuyết phục bản thân, để bản thân buông tay.”
Những lời nói của cô ngày hôm đó vừa là đang nói cho bọn họ nghe, vừa là đang tự thuyết phục bản thân mình.
Thẩm Bách Văn giơ tay che đôi mắt, nghẹn ngào nói: “Con… làm tốt hơn bố nhiều.”
“Từ nhỏ đến lớn, những thứ cô ấy có được không nhiều lắm.” Chu Thuật Lẫm hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Con muốn cho cô ấy nhiều hơn nữa.”
Thẩm Bách Văn nghe thế thì cố gắng hết sức kìm nén nước mắt, nhưng chúng vẫn chảy ra.
Điện thoại của Chu Thuật Lẫm vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn, Thẩm Di gửi tin nhắn WeChat cho anh: [Tôi nhìn thấy Thẩm Hàm Cảnh, hình như cô ta đến tìm ai đó.]
So với tin nhắn nghiêm túc lịch sự mới quen thì bây giờ cô sẽ tùy ý tự nhiên tìm anh, thỉnh thoảng lại chọc chọc anh.
Vừa đúng lúc.
Cách một màn hình, anh không sốt ruột nói những chuyện điều tra được cho cô, mà nói với cô: [Anh đến đó tìm em.]
Thẩm Di cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ nói ok.
Nghĩ đến việc anh muốn tới đây, trong lòng cô rung động, bỗng nhiên cong môi.
[Tay không đến thì có chút đơn điệu.] Cô nói như anh đã từng nói.
[Anh Chu có cân nhắc đến việc đem theo một đóa hoa hồng tuyết nữa không?]
Trợ lý cầm đồ đến cho cô, thấy cô bấm bấm điện thoại cười cười thì bỗng “ồ” một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Chi Chi, chị giấu bọn em yêu đương đúng không?”
Thẩm Di nghiêng đầu nhìn cô ấy, lắc lắc ngón áp út của mình, nhẹ giọng nói: “Chị kết hôn rồi.”
Trợ lý cảm thấy không mâu thuẫn chút nào: “Thì cũng là yêu đương với chồng chị đó.”
Thẩm Di: “…?”
Hả?
Thấy tin nhắn của cô, vẻ tàn khốc trên mặt Chu Thuật Lẫm vừa rồi thoáng dịu đi.
Anh chụp một bức ảnh mặt trời bên ngoài rồi gửi cho cô: [Xin lỗi, anh không có cách nào biến một ngày nắng chói chang thành ngày tuyết rơi, rồi trộm một nắm tuyết trong đó được.]
Thẩm Di cười ra tiếng.
Cô liếc nhìn trợ lý đang nhìn mình với ánh mắt sâu kín. Thấy cô nhìn qua, trợ lý nói chắc nịch: “Cô Vân, chắc chắn chị đang yêu đương.”
Thẩm Di tò mò hỏi: “Sao em biết được?”
Trợ lý cười ha ha, đánh bạo duỗi tay xoa xoa mặt cô: “Soi gương là có thể nhìn thấy chị cười vui vẻ cỡ nào. Theo kinh nghiệm của một chuyên gia tình yêu là em, em có thể nói với chị: chúc mừng chị, chị đã rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt.”
Thẩm Di không cho là đúng, vẫn cười không để ý đến.
Sau khi biết Chu Thuật Lẫm muốn đi đâu, Thẩm Bách Văn kéo anh lại: “Bố đi với con.”
Chu Thuật Lẫm nhìn ông, gật đầu.
Do dự một hồi, Thẩm Bách Văn vẫn gửi tin nhắn cho Phù Lam, gửi địa chỉ cho bà, nói với bà có thể đến đây xem thử, Thẩm Di và Thẩm Hàm Cảnh đều ở đó.
Ông cảm thấy, để cho bà thấy cũng tốt.
Chu Thuật Lẫm đoán, có lẽ Thẩm Hàm Cảnh sẽ đến đoàn phim, không phải muốn đi tìm người gì đó. Chẳng qua là cô ta ở bên ngoài không biết tiến triển đến đâu, lại nóng lòng chờ đợi đến bất an nên muốn đi dò xét tình hình.
Cuối cùng vẫn không bình tĩnh được.
___
Thẩm Hàm Cảnh tới thăm ban bạn của cô ta, nhân lúc đối phương quay phim xong, cô ta cười đi tới đưa nước.
Trông ở đây cũng không có xảy ra chuyện gì, đều rất bình thường.
Bạn cô ta nhận lấy chai nước, ngồi bên cạnh cô ta.
Thật ra trước kia bọn họ không có liên lạc nhiều lắm, nhưng gần đây thường xuyên liên lạc, cho nên cũng coi như thân quen.
Hơn nữa là do Thẩm Hàm Cảnh chủ động, lúc trước anh ta còn tưởng rằng cô ta rất khó kết bạn, không ngờ rằng đó chỉ là do anh ta có thành kiến.
Anh ta thuận miệng hỏi: “Gần đây cô bận chuyện gì vậy? Có phải sắp vào đoàn rồi không?”
Trong ấn tượng của anh ta, tài nguyên của cô ta rất tốt. Tuy rằng nghe nói sức khỏe của cô ta không được tốt, trong năm đa phần đều ở nhà tĩnh dưỡng, thời gian lộ diện cũng không nhiều, nhưng bởi vì có nhiều tài nguyên tốt, vận khí cũng không tồi, cho nên vẫn duy trì độ nổi tiếng ở trong giới.
Còn những tài nguyên đó thì… nghe nói, gia thế của cô ta không tệ, có xuất thân hơn người.
Người có bối cảnh như vậy, con đường bọn họ đi thuận lợi hơn so với những người bình thường như anh ta nhiều. Ví dụ như bộ phim vô cùng nổi tiếng vừa rồi của cô ta, không phải cũng là tài nguyên đó sao? Nếu không làm sao có chuyện nổi tiếng với chẳng nổi tiếng?
Đều là người lăn lê bò lết trong giới nên hiểu rất rõ.
Anh ta ngẩng đầu uống mấy ngụm nước, nheo mắt lại. Vận mệnh đúng là khác nhau, anh ta không có cách nào đổi được, chỉ có thể hâm mộ.
Thẩm Hàm Cảnh nhếch môi, nhắc đến tựa phim.
Tài nguyên đó hoàn toàn dựa vào tiền lãi từ bộ phim hot vừa rồi kia. So sánh với lúc trước thì kém hơn một chút.
Nhưng mà cô ta chỉ có thể lấy được cái này.
Nhà họ Thẩm đã không cần cô ta nữa, nói gì đến việc giúp cô ta lấy tài nguyên.
Bạn cô ta vừa nghe thấy đã nhận ra không đúng, tay cầm chai nước hơi khựng lại, hình như đang tò mò nhưng vẫn không hỏi.
Lát nữa anh ta còn có cảnh quay, chỉ có thể ngồi với cô ta được một lát. Khi đến giờ, anh ta đứng lên xin lỗi cô ta.
Thẩm Hàm Cảnh cười cười, nói không sao.
Thăm ban xong, cô ta lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Mọi thứ đều bình thường, cũng không ai chú ý đến cô ta.
Vừa đi ra ngoài cô ta vừa lục tìm khẩu trang đeo vào.
Gần đây danh tiếng của cô ta rất nổi, ngoài trừ gặp được fans thì còn có đám paparazzi theo dõi.
Những lúc khác cô ta vẫn chụp bình thường, còn có thể tranh thủ tăng lượng truy cập, nhưng cô ta không thích đời tư của mình bị bại lộ quá nhiều.
Ngay lúc này, đột nhiên va phải rất nhiều người. Thẩm Hàm Cảnh dừng động tác trong tay lại, bước chân cũng dừng theo.
Hiển nhiên cô ta rất bất ngờ khi nhìn thấy Chu Thuật Lẫm.
Ánh mắt từ trên người anh chuyển sang những người phía sau, cô ta đánh giá một lát, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.
Cô ta đã tới được một lúc, cũng đã xem xét tình trạng hết một lần, đoàn phim rất bình thường.
Nhưng mà, liệu sóng thần có tiến vào từ bên ngoài không?
Cửa lớn như vậy, cô ta cụp mắt xuống định muốn tránh sang bên cạnh… mặc dù là người quen nhưng cô ta không muốn chào hỏi ai cả.
Có tiếng bước chân của một người đi đến, chắn trước mặt cô ta.
Trong lòng cô ta không khỏi chùng xuống.
Sự thật chứng minh, bọn họ đến là vì cô ta.
Dẫn theo nhiều người tới như vậy… Chu Thuật Lẫm muốn làm gì đây?
Trên người Chu Thuật Lẫm tỏa ra hơi thở lạnh lùng. Thấy cô ta bị chặn lại, anh dò hỏi: “Hình như cô rất quen thuộc nơi này nhỉ?”
Vì tình huống dính nước, Thẩm Di không mấy tình nguyện. Cũng không biết tối hôm qua ai kiêu ngạo như vậy.
Nhưng vẫn bị anh kéo tới.
Cô dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, sau đó thoa lên cánh tay cho anh.
Thoa thuốc xong Chu Thuật Lẫm mới buông cổ tay cô ra.
Hôm nay cô muốn đến đoàn phim, vốn dĩ ở đó lúc nào cũng có việc bận rộn, không thể làm gì nếu không có cô, bởi vì tai nạn xảy ra bất ngờ vừa rồi nên cô mới ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Chu Thuật Lẫm đưa cô đến đó trước. Khi đến nơi, anh nhìn sang cô, mở lời hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Thẩm Di không có thói quen khoe khoang với người khác, suy nghĩ một hồi cô mới nói qua loa: “Chỉ làm chút công việc nhỏ về cải biên kịch bản thôi, tôi cũng rất thích…”
Nếu không phải thích thì sao thiên kim của nhà họ Thẩm lại xuất hiện ở đây làm chuyện nhỏ nhặt thế được, chỗ này không nói rõ được.
Chua Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, ra vẻ đã hiểu gật đầu. Anh cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói: “Em chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Di đáp lại một tiếng, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, nhớ đến hoa hồng tuyết lần trước thì bỗng thấy hơi tiếc nuối. Đáng tiếc không giữ lại được, sắp hết mùa đông rồi, cô không có cơ hội nhận thêm một bông hoa nữa.
Cô không thể nào tưởng tượng được, Chu Thuật Lẫm lại có nhiều cách dỗ dành người khác như vậy.
Thẩm Di tiếc nuối dời tầm mắt lại, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm gõ nhẹ vào quần tây, anh nhìn theo bóng dáng cô đi vào rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
___
Dự án hợp tác giữa hai nhà Chu Thẩm cuối cùng cũng lọt vào tay anh. Hôm nay Thẩm Bách Văn sẽ đến Chu thị, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm tiếp đón.
Họp đến giữa trưa, lúc nghỉ ngơi giữa giờ Chu Thuật Lẫm mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Khởi. Sau khi lễ phép xin lỗi, anh đi đến bên cửa sổ gọi điện cho anh ta.
“Sao lại thế?”
Lục Khởi kể lại tình hình thêm một lần, giọng nói nghiêm túc: “Chắc đến tám chín phần rồi, trốn rất kỹ mà giấu cũng khá giỏi đấy, thật sự không thể tra ra được.”
Từng câu từng chữ lọt vào trong tai, sắc mặt Chu Thuật Lẫm càng ngày càng tối sầm xuống, trong lòng như bị ném vào một mồi lửa, khiến lửa giận càng cháy dữ dội hơn, cuộn trào trong ngực.
Anh dùng sức đè nén lại, trầm giọng nói: “Gửi cho tôi đi.”
Anh đứng bên cửa sổ, nắm chặt điện thoại chờ tin nhắn đến.
Thẩm Bách Văn đứng dậy đi tới tìm anh, ở đây đã cách những người khác một khoảng cách khá xa, tiện cho bọn họ nói chuyện.
Chu Thuật Lẫm xoay người lại, thu lại cảm xúc, nhẹ gật đầu: “Bố.”
Thẩm Bách Văn cười cười, nhìn cánh tay phải của anh: “Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc trước ông không quá thân quen với Chu Thuật Lẫm, lúc ở chung khó tránh khỏi có chút khách sáo. Nhưng chuyện phát sinh lần này đã khiến ông thay đổi quan điểm, so với lần trước gặp mặt, lần này ông thân thiện như tỏa ra gió xuân ấm áp, thái độ cũng thân mật hơn.
Có thể nhìn ra được, là trong lòng ông đã chấp nhận người con rể này rồi.
Chu Thuật Lẫm thoáng cứng người, có hơi được yêu mà sợ: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, ngày nào Di Di cũng trông chừng thoa thuốc cho con.”
Thẩm Bách Văn nghe thấy thế thì gật đầu, cũng yên tâm đôi chút.
Vừa lúc nói đến chuyện này, Chu Thuật Lẫm cũng không muốn gạt ông. Nhìn thấy vẻ mặt có chút nặng nề của anh, ý cười trên môi Thẩm Bách Văn nhạt đi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt, ngay sau đó đã nghe anh nói: “Bố, chuyện kính vỡ lần này không phải là tai nạn bất ngờ.”
Sắc mặt Thẩm Bách Văn thay đổi theo từng chữ anh nói, ông trầm ngâm một hồi mới hỏi: “Ý con là gì?”
“Là do có người tạo ra.”
Thẩm Bách Văn nhìn thẳng vào anh, bỗng nhiên có một suy đoán không thể tin được, khi suy đoán đó hiện lên, trong lòng ông không khỏi phát run.
Ông cắn chặt răng, nhẹ giọng hỏi: “Là… Hàm Cảnh sao?”
Chu Thuật Lẫm gật đầu, trong đôi mắt phượng hẹp dài không có chút độ ấm.
Nếu quyết định phải ra tay, đương nhiên Thẩm Hàm Cảnh giấu kỹ không để lại dấu vết nào. Cô ta cũng không có ý định ngọc nát đá tan*. Nếu mà tra không cẩn thận thì đúng thật là không thể nào bắt được cô ta.
(*Ngọc nát đá tan: giống với lưỡng bại câu thương, cả hai cùng tổn thất, ai cũng sẽ bị thương, hoặc giống đồng vu quy tận.)
Khoảnh khắc anh vừa gật đầu, trái tim Thẩm Bách Văn chợt chùng xuống. Ông mấp máy môi nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, bên trong đôi mắt là vẻ kinh ngạc không thể tin.
Thẩm Bách Văn vô thức nhìn cánh tay bị thương của anh. Nếu ngày đó không phải anh thì toàn bộ những mảnh vỡ thủy tinh kia đã cắm sâu vào trên người Thẩm Di, ông không biết cảnh tượng sẽ ra sao.
Cứ tưởng rằng là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ là do con người làm. Còn không phải là ai khác mà là đứa con gái mà ông xem như con ruột.
Từ chuyện lần trước bọn họ đã để cô ta rời đi. Nhà họ Thẩm nuôi cô ta hai mươi mấy năm, cô ta lại quay đầu lấy oán trả ơn. Mặc kệ những lý do đó của cô ta là thật hay giả thì cũng không còn quan trọng nữa, cô ta dám động đến nhà họ Thẩm, động đến Thẩm Di, đó đều là sự thật.
Ông đã thất vọng đến cực điểm về cô ta, nhưng đúng như những gì Phù Lam nói khi ngăn cản ông, ông có thể trừng phạt cô ta gì đâu chứ?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể bảo cô ta rời khỏi nhà họ Thẩm. Cây đại thụ nhà họ Thẩm này cũng không còn liên quan gì đến cô ta nữa.
Cô ta dù ít hay nhiều đều có hơi ích kỷ, muốn giữ lại tất cả cho bản thân mình.
Ông tự thấy mình cũng đã đủ khoan dung rồi, nhưng cô ta thì sao? Không hề biết ơn một chút nào cả!
Nhìn vết thương của Chu Thuật Lẫm là có thể thấy được cô ta xuống tay tàn nhẫn như thế nào.
Cô ta đâu chỉ hơi ích kỷ chút, đây quả thật là ác độc như rắn rết!
Ông tức giận đến độ hít thở không thông, cố gắng đè nén một hồi lâu nhưng vẫn không thể bình ổn lại được: “Sao cô ta dám làm như vậy?”
Chy Thuật Lẫm cho ông thời gian để tiếp nhận, im lặng một lát rồi trực tiếp nói rõ lập trường của mình: “Cô ta động đến vợ con, con không thể nào để mọi việc trôi qua như thế được.”
Thẩm Bách Văn nhìn vào mắt anh, hơi sửng sốt rồi gật đầu tán thành: “Nên làm vậy.”
“Con không có ý định giải quyết riêng tư, con muốn mọi chuyện được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Cô ta là nhân vật công chúng, thứ Chu Thuật Lẫm muốn giơ tay bóp chặt chính là mạch máu của cô ta.
Giọng anh lạnh nhạt, khiến người ta sinh ra cảm giác anh chỉ cần giơ tay là có thể định đoạt được vận mệnh của người khác.
Dù sao Thẩm Hàm Cảnh cũng là họ Thẩm, có liên quan với bố vợ của anh, anh chủ động nói với Thẩm Bách Văn trước khi ra tay một tiếng coi như đã chu toàn lễ nghĩa rồi.
Thẩm Bách Văn yên lặng lắng nghe anh nói, không có ý muốn ngăn cản gì, chỉ giơ tay ra đặt lên vai anh.
“Không cần băn khoăn, cô ta không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm cả.” Giọng ông hơi khàn khàn.
Có lẽ thật sự đã chịu đả kích không nhẹ, chủ tịch Thẩm tuy đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn vài phần khí phách, thế mà bây giờ trông suy sụp hẳn đi.
Chu Thuật Lẫm gật đầu.
Như vậy là tốt nhất.
Có lẽ trong lòng rất vừa lòng người con rể này, thế nên khi ở trước mặt anh, Thẩm Bách Văn nói cũng nhiều hơn.
“Di Di chưa bao giờ tranh giành điều gì với cô ta, rõ ràng cô ta sống cũng đủ tốt, bố không biết vì sao cô ta nhất quyết một hai phải tranh giành với Di Di đến vỡ đầu chảy máu như thế.” Ông nắm chặt đấm tay, nheo mắt nhớ lại, Di Di không hề tranh giành, bọn họ cũng không lén đưa cho Di Di cái gì cả: “Con bé Di Di này, cho dù con có bảo nó đi tranh giành thì nó cũng sẽ không đi đâu. Cho nên, bố cho rằng giữa hai người đó sẽ không có nhiều cuộc cãi vã.”
Di Di khiến người ta đau lòng. Đối với những thứ nhỏ nhặt thường ngày như thế cô cũng không có dã tâm, cũng không muốn tranh muốn cướp.
Chu Thuật Lẫm nói: “Lòng người khó dò. Sự tồn tại của Thẩm Di đối với cô ta đã là một sự uy hiếp. Thẩm Di có thể sống tốt nhưng không thể sống tốt hơn cô ta được.”
Một câu nói toạc ra giúp người ta hiểu ra vấn đề ngay lập tức.
Thẩm Bách Văn có chút buồn cười, “ha” một tiếng.
Người chịu thiệt nhất rõ ràng là Thẩm Di, kết quả lại là Thẩm Hàm Cảnh không cam lòng.
Chu Thuật Lẫm híp mắt, anh suy nghĩ câu nói “Di Di chưa bao giờ tranh giành điều gì với cô ta” và câu “Cho dù con có bảo nó đi tranh giành thì nó cũng sẽ không đi” của Thẩm Bách Văn, khẽ vuốt nhẹ bàn tay.
Anh bỗng lên tiếng, giọng hơi trầm: “Di Di không thích tranh giành, nhưng không có nghĩa là cô ấy không muốn. Nếu thật sự yêu cô ấy thì vốn không nên để cô ấy tranh giành mới có thể có được thứ cô ấy muốn, mà là nên chủ động dâng lên tay cho cô ấy.”
Dường như anh đã hiểu được cô, cho nên mới có thể nói ra được câu này.
Thẩm Bách Văn nhìn anh thật sâu, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Ai có thể nghĩ đến, một người còn trẻ tuổi như vậy lại giảng dạy những điều đó cho ông?
“Cá nhân con cảm thấy, cần phải dùng đủ tình yêu để bao dung cô ấy, để cô ấy không cảm thấy nghi ngờ bản thân đang được yêu, chứ không phải bắt cô ấy đi tìm kiếm và xác minh nhiều lần như vậy.” Anh xoay xoay điện thoại trong tay, trò chuyện với bố vợ: “Tính cách của Di Di chắc bố cũng biết rõ hơn con. Sao cô ấy lại đi làm như vậy được? Một lần hai lần là thôi, nếu nhiều lần quá cô ấy sẽ bỏ cuộc.”
Chỉ với vài câu nói, thật ra anh đã giúp bọn họ phân tích nguyên nhân vì sao quan hệ của bọn họ lại trở nên như vậy.
Nếu cho cô đủ cảm giác an toàn, cô sẽ ngoan ngoãn đợi ở đó. Cũng giống như buổi tối hôm đó cô ngủ ở nơi mà anh hay nằm ngủ, cô ngủ vô cùng bình yên, cả một đêm không hề nhích về phía anh, bởi vì cô có được đủ nhiều rồi.
Nghĩ tới đó, Chu Thuật Lẫm không khỏi cong môi.
Sở dĩ hôm nay anh nói mấy chuyện này với Thẩm Bách Văn cũng không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ là bọn họ không biết những tủi nhục khổ sở của cô mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Bách Văn chợt ảm đạm, siết chặt nắm tay.
“Đương nhiên là cô ấy có tình cảm với mọi người, nếu không sẽ không từ bỏ đến đau lòng như vậy. Con không biết cô ấy đã đi được bao xa, dùng bao nhiêu lời nói tự thuyết phục bản thân, để bản thân buông tay.”
Những lời nói của cô ngày hôm đó vừa là đang nói cho bọn họ nghe, vừa là đang tự thuyết phục bản thân mình.
Thẩm Bách Văn giơ tay che đôi mắt, nghẹn ngào nói: “Con… làm tốt hơn bố nhiều.”
“Từ nhỏ đến lớn, những thứ cô ấy có được không nhiều lắm.” Chu Thuật Lẫm hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Con muốn cho cô ấy nhiều hơn nữa.”
Thẩm Bách Văn nghe thế thì cố gắng hết sức kìm nén nước mắt, nhưng chúng vẫn chảy ra.
Điện thoại của Chu Thuật Lẫm vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn, Thẩm Di gửi tin nhắn WeChat cho anh: [Tôi nhìn thấy Thẩm Hàm Cảnh, hình như cô ta đến tìm ai đó.]
So với tin nhắn nghiêm túc lịch sự mới quen thì bây giờ cô sẽ tùy ý tự nhiên tìm anh, thỉnh thoảng lại chọc chọc anh.
Vừa đúng lúc.
Cách một màn hình, anh không sốt ruột nói những chuyện điều tra được cho cô, mà nói với cô: [Anh đến đó tìm em.]
Thẩm Di cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ nói ok.
Nghĩ đến việc anh muốn tới đây, trong lòng cô rung động, bỗng nhiên cong môi.
[Tay không đến thì có chút đơn điệu.] Cô nói như anh đã từng nói.
[Anh Chu có cân nhắc đến việc đem theo một đóa hoa hồng tuyết nữa không?]
Trợ lý cầm đồ đến cho cô, thấy cô bấm bấm điện thoại cười cười thì bỗng “ồ” một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Chi Chi, chị giấu bọn em yêu đương đúng không?”
Thẩm Di nghiêng đầu nhìn cô ấy, lắc lắc ngón áp út của mình, nhẹ giọng nói: “Chị kết hôn rồi.”
Trợ lý cảm thấy không mâu thuẫn chút nào: “Thì cũng là yêu đương với chồng chị đó.”
Thẩm Di: “…?”
Hả?
Thấy tin nhắn của cô, vẻ tàn khốc trên mặt Chu Thuật Lẫm vừa rồi thoáng dịu đi.
Anh chụp một bức ảnh mặt trời bên ngoài rồi gửi cho cô: [Xin lỗi, anh không có cách nào biến một ngày nắng chói chang thành ngày tuyết rơi, rồi trộm một nắm tuyết trong đó được.]
Thẩm Di cười ra tiếng.
Cô liếc nhìn trợ lý đang nhìn mình với ánh mắt sâu kín. Thấy cô nhìn qua, trợ lý nói chắc nịch: “Cô Vân, chắc chắn chị đang yêu đương.”
Thẩm Di tò mò hỏi: “Sao em biết được?”
Trợ lý cười ha ha, đánh bạo duỗi tay xoa xoa mặt cô: “Soi gương là có thể nhìn thấy chị cười vui vẻ cỡ nào. Theo kinh nghiệm của một chuyên gia tình yêu là em, em có thể nói với chị: chúc mừng chị, chị đã rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt.”
Thẩm Di không cho là đúng, vẫn cười không để ý đến.
Sau khi biết Chu Thuật Lẫm muốn đi đâu, Thẩm Bách Văn kéo anh lại: “Bố đi với con.”
Chu Thuật Lẫm nhìn ông, gật đầu.
Do dự một hồi, Thẩm Bách Văn vẫn gửi tin nhắn cho Phù Lam, gửi địa chỉ cho bà, nói với bà có thể đến đây xem thử, Thẩm Di và Thẩm Hàm Cảnh đều ở đó.
Ông cảm thấy, để cho bà thấy cũng tốt.
Chu Thuật Lẫm đoán, có lẽ Thẩm Hàm Cảnh sẽ đến đoàn phim, không phải muốn đi tìm người gì đó. Chẳng qua là cô ta ở bên ngoài không biết tiến triển đến đâu, lại nóng lòng chờ đợi đến bất an nên muốn đi dò xét tình hình.
Cuối cùng vẫn không bình tĩnh được.
___
Thẩm Hàm Cảnh tới thăm ban bạn của cô ta, nhân lúc đối phương quay phim xong, cô ta cười đi tới đưa nước.
Trông ở đây cũng không có xảy ra chuyện gì, đều rất bình thường.
Bạn cô ta nhận lấy chai nước, ngồi bên cạnh cô ta.
Thật ra trước kia bọn họ không có liên lạc nhiều lắm, nhưng gần đây thường xuyên liên lạc, cho nên cũng coi như thân quen.
Hơn nữa là do Thẩm Hàm Cảnh chủ động, lúc trước anh ta còn tưởng rằng cô ta rất khó kết bạn, không ngờ rằng đó chỉ là do anh ta có thành kiến.
Anh ta thuận miệng hỏi: “Gần đây cô bận chuyện gì vậy? Có phải sắp vào đoàn rồi không?”
Trong ấn tượng của anh ta, tài nguyên của cô ta rất tốt. Tuy rằng nghe nói sức khỏe của cô ta không được tốt, trong năm đa phần đều ở nhà tĩnh dưỡng, thời gian lộ diện cũng không nhiều, nhưng bởi vì có nhiều tài nguyên tốt, vận khí cũng không tồi, cho nên vẫn duy trì độ nổi tiếng ở trong giới.
Còn những tài nguyên đó thì… nghe nói, gia thế của cô ta không tệ, có xuất thân hơn người.
Người có bối cảnh như vậy, con đường bọn họ đi thuận lợi hơn so với những người bình thường như anh ta nhiều. Ví dụ như bộ phim vô cùng nổi tiếng vừa rồi của cô ta, không phải cũng là tài nguyên đó sao? Nếu không làm sao có chuyện nổi tiếng với chẳng nổi tiếng?
Đều là người lăn lê bò lết trong giới nên hiểu rất rõ.
Anh ta ngẩng đầu uống mấy ngụm nước, nheo mắt lại. Vận mệnh đúng là khác nhau, anh ta không có cách nào đổi được, chỉ có thể hâm mộ.
Thẩm Hàm Cảnh nhếch môi, nhắc đến tựa phim.
Tài nguyên đó hoàn toàn dựa vào tiền lãi từ bộ phim hot vừa rồi kia. So sánh với lúc trước thì kém hơn một chút.
Nhưng mà cô ta chỉ có thể lấy được cái này.
Nhà họ Thẩm đã không cần cô ta nữa, nói gì đến việc giúp cô ta lấy tài nguyên.
Bạn cô ta vừa nghe thấy đã nhận ra không đúng, tay cầm chai nước hơi khựng lại, hình như đang tò mò nhưng vẫn không hỏi.
Lát nữa anh ta còn có cảnh quay, chỉ có thể ngồi với cô ta được một lát. Khi đến giờ, anh ta đứng lên xin lỗi cô ta.
Thẩm Hàm Cảnh cười cười, nói không sao.
Thăm ban xong, cô ta lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Mọi thứ đều bình thường, cũng không ai chú ý đến cô ta.
Vừa đi ra ngoài cô ta vừa lục tìm khẩu trang đeo vào.
Gần đây danh tiếng của cô ta rất nổi, ngoài trừ gặp được fans thì còn có đám paparazzi theo dõi.
Những lúc khác cô ta vẫn chụp bình thường, còn có thể tranh thủ tăng lượng truy cập, nhưng cô ta không thích đời tư của mình bị bại lộ quá nhiều.
Ngay lúc này, đột nhiên va phải rất nhiều người. Thẩm Hàm Cảnh dừng động tác trong tay lại, bước chân cũng dừng theo.
Hiển nhiên cô ta rất bất ngờ khi nhìn thấy Chu Thuật Lẫm.
Ánh mắt từ trên người anh chuyển sang những người phía sau, cô ta đánh giá một lát, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.
Cô ta đã tới được một lúc, cũng đã xem xét tình trạng hết một lần, đoàn phim rất bình thường.
Nhưng mà, liệu sóng thần có tiến vào từ bên ngoài không?
Cửa lớn như vậy, cô ta cụp mắt xuống định muốn tránh sang bên cạnh… mặc dù là người quen nhưng cô ta không muốn chào hỏi ai cả.
Có tiếng bước chân của một người đi đến, chắn trước mặt cô ta.
Trong lòng cô ta không khỏi chùng xuống.
Sự thật chứng minh, bọn họ đến là vì cô ta.
Dẫn theo nhiều người tới như vậy… Chu Thuật Lẫm muốn làm gì đây?
Trên người Chu Thuật Lẫm tỏa ra hơi thở lạnh lùng. Thấy cô ta bị chặn lại, anh dò hỏi: “Hình như cô rất quen thuộc nơi này nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.