Chương 50: Đột nhiên ngã ngựa
Mang Li
29/05/2024
Chu Thuật Lẫm đứng trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là tầm nhìn rộng rãi ngàn dặm. Anh vừa lắng nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, vừa nhìn thấy Thẩm Di nhảy xuống khỏi bàn làm việc, dừng lại một lát rồi tò mò lật xem đồ vật trên bàn.
Cuộc sống của anh thường khá riêng tư, rất ít người tự tiện xông vào. Đồ đạc trong phòng làm việc lại càng như thế, bình thường sẽ không có ai chạm vào.
Có thứ có thể xem được nhưng có thứ thì không thể, anh cũng không tỉ mỉ phân biệt, dù sao cũng không có ai có thể chạm vào.
Lần này lại đột nhiên mở hé cánh cửa này với thế giới bên ngoài.
Nhưng anh cũng chỉ bàng quan, không hề ngăn cản.
“Chuyện tấm kính thủy tinh nhìn qua thì không có gì bất thường.” Đối phương báo cáo tiếp, “Hiện tại chúng tôi đang điều tra thêm nhiều camera giám sát để xem thử. Bởi vì vận chuyển từ bên ngoài vào nên muốn điều tra kỹ lưỡng cần tốn chút thời gian và công sức.”
“Phải kiểm tra.” Chu Thuật Lẫm nói mấy chữ ngắn gọn bằng giọng điệu lạnh lùng.
Đó có thể là một tai nạn, nhưng cũng chỉ là có thể.
Nếu nói kính thủy tinh đã dùng nhiều năm bất ngờ phát nổ trong quá trình sử dụng thì có lẽ sẽ đáng tin hơn một chút. Nhưng tình huống hiện tại lại không phải như vậy.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Chu Thuật Lẫm kết thúc cuộc gọi, lại ngước mắt nhìn về phía Thẩm Di, ánh mắt hơi khựng lại.
Cô đang nhìn vào một bức ảnh đặt trên chiếc kệ phía sau.
Nơi đó bày rất nhiều ảnh, chỉ dùng để trang trí. Không ngờ cuối cùng cô lại đứng trước tấm ảnh đó.
Chu Thuật Lẫm đi qua, cô nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc hỏi: “Đây là ai vậy?”
Anh đứng bên cạnh cô, ánh mắt bình tĩnh rơi vào bức ảnh đó, nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám xanh bi đứng trước mặt hồ: “Là mẹ anh.”
Thẩm Di ngẩn người.
Bức ảnh trông rất cũ kỹ, người trong ảnh tuy nhìn còn trẻ nhưng sẽ không khiến cô hiểu lầm điều gì. Chỉ là không ngờ rằng đó là mẹ anh.
Cô lại ngoái đầu nhìn thêm lần nữa, lần này nghiêm túc hơn một chút.
Người phụ nữ trong ảnh mặt mày dịu dàng như tranh vẽ, khí chất nổi bật.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đôi mắt của họ giống nhau như đúc. Chẳng trách ban nãy vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy rất quen thuộc, còn đang cố gắng nhớ lại xem mình có biết bà ấy hay không.
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh kéo cô đi: “Không phải em muốn bôi thuốc à?”
“À đúng rồi.” Bị anh cắt ngang còn trì hoãn một lúc lâu, Thẩm Di nhắc nhở anh: “Anh phải bôi thuốc đúng giờ thì vết thương mới nhanh khép miệng được. Nếu bình phục tốt sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi bôi thuốc của cô, Chu Thuật Lẫm trầm ngâm nói: “Lo anh bị sẹo đến thế sao?”
Thẩm Di khẽ gật đầu.
Anh lơ đãng hỏi: “Vậy nếu để lại sẹo thì sao?”
Cô không hề tỏ ra hoảng hốt: “Vậy thì tôi sẽ đi tìm thuốc mỡ xóa sẹo để bôi cho anh.” Sau đó lại bôi cho anh một ngày ba lần.
Chu Thuật Lẫm nhướng mày: “Ngại anh xấu à?”
Thẩm Di như đang vội bày tỏ thành ý với hoàng đế, lập tức nói: “Không xấu.” Đây không chỉ là một lời an ủi suông. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cho dù trên cánh tay anh có thêm một vết sẹo thì từ ‘xấu xí’ này cũng khó có thể liên quan đến anh. Chỉ sợ có khi còn được xem là nam tính.
Sau đó cô lại nói: “Anh vì tôi mới bị thương, tôi phải chịu trách nhiệm với anh.”
Anh vốn hoàn hảo như thế, cô không nỡ thấy anh bị sẹo vì cô.
Chu Thuật Lẫm nghiêm túc suy nghĩ như thật, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cô: “Mấy chuyện khác sao không thấy em chịu trách nhiệm?”
“…”
Nhọc cho cô còn tưởng anh đang nghiêm túc thảo luận với cô về chuyện vết sẹo.
“Tôi đã cố ý nhờ họ tìm một bác sĩ khâu vết thương đẹp nhất đến khâu cho anh. Anh nhìn xem, vết khâu thật sự rất đẹp.” Thẩm Di giả vờ nghe không hiểu, chuyển đề tài.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng. Rõ ràng không thèm để ý đến những thứ này.
Khi Thẩm Di bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay, có lẽ đoán được cô sẽ tò mò, anh chủ động nói: “Bà ấy là một người rất tốt.”
Thẩm Di nhận ra anh đang nói đến người trong ảnh chụp vừa rồi, hơi thở không khỏi chậm lại.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi: “Bà ấy rất tốt với mọi người, cũng rất dễ bắt nạt.” Rồi anh đột nhiên cúi người, giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai cô: “Thẩm Di, em đừng dễ bắt nạt như bà ấy.”
Thẩm Di ngẩn người, lúc anh đến gần cô cũng đồng thời ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt thoáng dao động.
Thoạt nhìn rất giống với dáng vẻ dễ bị bắt nạt.
Và anh đang dạy cô.
Tay cô siết chặt miếng bông gòn, mím môi “ừm” một tiếng.
Cô sẽ không để ai bắt nạt mình đâu.
Hơn nữa, hình như anh cũng sẽ không để cho điều đó xảy ra.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không còn áp lực quá lớn.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô dùng băng gạc cẩn thận băng bó lại vết thương.
Khi Tạ Thư Ngọc qua đời vì bạo bệnh cũng đồng nghĩa với việc anh không còn gia đình nữa. Lúc đó anh cũng không ngờ rằng, bảy năm sau anh lại có một gia đình mới với một người khác.
Cũng đã gần đến giờ tan làm, bọn họ có thể ra về cùng nhau.
Thẩm Di có hơi trầm mặc, từ sau khi anh nhắc tới mẹ anh, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Tài xế đang lái xe, cô vô thức bắt lấy một ngón tay của anh, do dự giây lát rồi vẫn hỏi ra: “Mẹ, qua đời từ lúc nào?”
Cô đã kết hôn với anh, mẹ anh đương nhiên cũng là mẹ cô, cho nên cô gọi theo anh.
Lúc này đổi lại là Chu Thuật Lẫm không kịp phản ứng. Mấy giây sau, ánh mắt anh không khỏi ấm lên.
Cô gái của anh thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.
Anh cụp mắt nói: “Bảy năm trước.”
Cuộc đời bà ấy không được xem là viên mãn, cho đến trước khi chết sợ rằng vẫn không cam lòng.
Năm đó Tạ Thư Ngọc nổi tiếng khắp Giang Thành cứ thế lặng lẽ qua đời vào một ngày bình thường nhất.
Anh còn chưa kịp phản ứng, bàn tay không bị thương kia đã được Thẩm Di ôm vào lòng.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, xoa đầu cô.
Không muốn khiến anh rơi vào tâm trạng buồn bã, Thẩm Di muốn chuyển đề tài. Cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Hồi nhỏ không có ai thích tôi cả.”
“Lúc đó bên cạnh cô nhi viện có một dì, dì ấy rất thích tôi.” Cô nhớ lại, nhịn không được nói với anh, “Dì ấy rất hay sờ đầu tôi, ngồi xổm xuống nói chuyện với tôi, lúc cười rộ lên vừa dịu dàng lại xinh đẹp. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu dì ấy là mẹ của tôi thì tốt biết bao. Nếu là mẹ nuôi của tôi cũng được, như vậy dì ấy sẽ không trả tôi lại cho cô nhi viện —— Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ khi còn bé của tôi, có hơi ngây thơ.”
Sau này khi Phù Lam xuất hiện trong cuộc sống của cô, đương nhiên không giống với người dì đó. Nhưng người này không phải đến nhận nuôi cô, dì viện trưởng nói đây là người mẹ đã sinh cô ra.
Cô có chút bất ngờ, bởi vì cô chưa bao giờ tưởng tượng bố mẹ ruột của mình trông như thế nào, cũng không ngờ có một ngày bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt cô như thế này.
Trong viện có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, có người bị khuyết tật về thể chất, cũng có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh.
Trong số đó, phần lớn trẻ em bị bỏ rơi là bé gái.
Trong những năm phải thực hiện nghiêm ngặt kế hoạch hóa gia đình, việc các bé gái bị bỏ rơi là chuyện thường xuyên. Thậm chí bị bỏ rơi là vẫn còn tốt, ít nhất là để cho các cô có thể sống sót.
Ở một số khu vực, tình trạng này vẫn còn tràn lan. Thời gian trôi qua, mọi thứ mới dần dần được cải thiện. Nhưng vẫn không thể xóa bỏ tận gốc những tư tưởng phong kiến và tệ nạn từ xa xưa.
Đã từng tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, cho nên dù còn trẻ nhưng cô vẫn có thể hiểu được. Khi đó cô cũng cho rằng mình bị bố mẹ bỏ rơi.
Cho đến khi họ đến đón cô, cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với họ đã đảo ngược suy nghĩ của cô.
Khi đó tuy rằng Phù Lam không giống với người dì kia, nhưng sau khi cùng họ về nhà, cô cảm thấy cũng rất tốt.
Có lẽ là vì trước đây cô chẳng có gì, cho nên dù sau này chỉ có được một chút thì cô cũng không hề cảm thấy ghét bỏ.
Nhưng bắt đầu từ khi nào cô cảm thấy không còn thỏa mãn?
Có lẽ là từ lúc được nhắc nhở nhiều lần và định hình lại nhận thức, cô đã nhận ra rằng có người nào đó đang thay cô trải qua một cuộc sống mà đáng ra phải là của cô.
Cô không muốn so đo chuyện này, nhưng Thẩm Hàm Cảnh cứ liên tục nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác.
Nghe vậy, Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô.
Nghĩ đến người dì kia, Thẩm Di còn nhớ rõ khi đó bà ấy rất thích thắt bím tóc cho cô. Bà ấy thường xuyên đứng dưới ánh mặt trời chầm chậm vuốt v e mái tóc mềm mại của cô, bên môi nở nụ cười, giống hệt như một bức tranh.
Có điều lúc đó cô còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ được nhiều chuyện, chỉ còn lại một số ký ức mơ hồ.
Cô cong môi cười, giọng nói cũng mềm mại: “Nhà dì ấy có một anh trai rất đẹp trai.”
Mặc dù ký ức mơ hồ nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện này.
Chu Thuật Lẫm ra vẻ tò mò hỏi: “Đẹp trai thế nào?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng thật sự rất đẹp trai.” Cô khẳng định một câu chắc nịch xong bỗng khựng lại, phân biệt xem trong câu nói của anh có ý ghen tuông nào không.
Cô đã học được một bài học to lớn, cũng đã nhìn thấu nội tâm của người này, coi như đã hiểu ra tại sao người này không phải là không biết ghen tuông, thế nên hiện tại cô không khỏi chú ý.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, “ừm” một tiếng rồi lại hỏi: “Thích lắm à?”
Thẩm Di khẽ ‘ồ’, khiêm tốn nói: “Cũng bình thường.”
Cũng may anh không đào sâu, chỉ hỏi như thường lệ: “Sau đó còn liên lạc không?”
Cô lắc đầu. Một là khoảng cách quá xa, không quá thuận tiện; hai là về sau đã mất thông tin liên lạc, cho nên cũng chỉ còn là ký ức tuổi thơ.
Nhưng mối quan hệ lúc đó thực sự rất tốt.
Ánh mắt Thẩm Di vô tình đảo qua chiếc cà vạt của anh, chợt cảm thấy nó rất hợp với anh.
Trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ.
……
Buổi tối, sau khi bôi thuốc cho anh xong, Thẩm Di vào phòng sách tìm kiếm tài liệu. Chu Thuật Lẫm đang đợi cô ra xem phim chung, rảnh rỗi không có việc gì làm nên bước đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên đó.
Tư thái cao quý, động tác tùy hứng nhưng không mất đi vẻ tao nhã, trông không giống như đang sắp xếp lại bàn làm việc của vợ mình chút nào.
Trên bàn có rất nhiều giấy, trên đó đều có dấu vết viết và vẽ, nhìn thoáng qua thì có rất nhiều bản phác thảo.
Chu Thuật Lẫm cũng không nhìn kỹ, chỉ gom gọn chúng lại rồi quay sang thu dọn sách vở và một số thứ khác.
Chỉ trong chốc lát, bàn làm việc bừa bộn đã trở nên gọn gàng.
Tầm mắt của anh bỗng xẹt qua thứ gì đó, ánh mắt thoáng khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào những trang giấy kia, đầu ngón tay cũng chạm vào phần chân trang.
Là ba chữ cái viết tay.
——yzs.
Chu Thuật Lẫm chợt nghĩ đến điều gì đó, lật qua lật lại, quả nhiên ở mỗi trang giấy đều có nội dung này.
Không biết là sở thích nhỏ gì.
Trong lòng anh nhanh chóng đưa ra một số suy đoán, nhưng không có suy đoán nào phù hợp với cách viết tắt này.
Trên mặt thoáng qua vẻ dịu dàng và ấm áp, anh đặt trang giấy về lại chỗ cũ rồi dùng vật gì đó ấn nó xuống để tránh bị gió thổi bay.
Không phải chuyện gì anh cũng rõ như lòng bàn tay, vẫn còn rất nhiều chuyện về cô mà anh chưa biết đến. Ví dự như, cô đến Lục thị để làm gì, ở đoàn làm phim làm việc gì, đang tham dự vào dự án nào? Và, chữ viết tắt này có nghĩa là gì?
Thẩm Di vẫn chưa ra khỏi phòng sách.
Xem phim một mình trước hiển nhiên cũng không thú vị, Chu Thuật Lẫm tiện tay cầm quyển sách lên lật xem, nhưng ba chữ cái kia cứ chạy đi chạy lại trong đầu anh.
Sự tò mò ngày càng ăn sâu bén rễ, mong muốn khám phá cũng ngày càng mạnh mẽ. Anh bất giác liên tưởng ba chữ cái này với một số đồ vật, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại. Như thể cái gì cũng không đúng.
Càng về sau, sự tò mò của anh dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, trong mắt có chút hứng thú.
Anh đóng cuốn sách kia lại, vừa suy nghĩ vừa vô thức gõ góc sách vào mặt bàn bên cạnh.
y, z, s.
Nó sẽ là cái gì?
Ở phía bên kia, vì muốn cho Chu Thuật Lẫm một lời giải thích càng sớm càng tốt mà Lục Khởi đã từ bỏ cuộc sống về đêm, hiện tại vẫn đang chăm chỉ kiểm tra camera giám sát, dưới hai mắt là một mảnh xanh đen. Anh ta cảm thấy mình như đang ‘bị thương’ với Chu Thuật Lẫm. Anh bị thương ở chỗ anh ta, cho nên vì để đền tội, anh ta cũng phải cùng nhau chịu đựng.
Anh ta đã nhẫn nhịn cả ngày, không nhịn được gọi một cú điện thoại.
Câu đầu tiên Chu Thuật Lẫm mở miệng chính là: “Điều tra được rồi à?”
“….”
Lục Khởi nghẹn họng, nhưng dù sao cũng đang có lỗi với người ta, chỉ có thể thiếu tự tin nói: “Vẫn đang điều tra đây, sẽ sớm có thôi.”
Anh ta lại cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cơn giận: “Mà tôi nói này anh hai, anh cũng kín miệng quá rồi đấy. Nhọc cho tôi lần trước còn nói to nói nhỏ trước mặt anh, còn biểu hiện cho anh thấy cái gì gọi là ‘Cầu mà không được’, không ngờ người ta lại ở ngay bên cạnh anh, anh làm như vậy là định xoay tôi như một tên hề sao? Hả?”
Giọng anh ta dần dần cao lên.
Ai là tên hề chứ?
Lục Khởi hít sâu một hơi. Anh ta càng nói càng tức, không thể ngồi yên được nữa, ném con chuột đi rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng giám sát.
Chu Thuật Lẫm nhất thời khó hiểu: “Cái gì?”
Lục Khởi hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục chỉ trích: “Tôi đã sớm biết Chu Thuật Lẫm anh là một người rất xấu xa mà. Ở trước mặt tôi anh giữ kín như bưng, không nói cho tôi biết mối quan hệ mà tôi mơ ước đang ở ngay bên cạnh tôi!”
Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Từ đêm qua đã không nhịn được nữa, nhưng lo anh vừa bị thương nên không làm phiền anh.
“Cô ấy quen anh được bao lâu rồi? Có thể so sánh với tình cảm mười năm của chúng ta không? Tôi hỏi anh, tôi quan trọng hơn hay là vợ anh quan trọng hơn?”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Lục Khởi hỏi xong lại xua tay, vội vàng ngắt lời: “Được rồi cái đồ khốn nạn, anh đừng nói nữa. Tôi còn chẳng rành anh quá?”
Anh ta che mắt, cảm thấy mười năm qua mình đã trao nhầm chân tình, Chu Thuật Lẫm đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn.
Thấy anh ta tự mình biết mình, Chu Thuật Lẫm không khỏi buồn cười, nhếch môi hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Anh còn giả vờ!” Lục Khởi tức giận nhảy dựng lên. Người đàn ông này giỏi giả vờ đến mức một khi anh đã muốn giả vờ thì trên đời này không ai có thể giả vờ qua được anh!
Chu Thuật Lẫm nhéo nhéo sống mũi, nhớ lại: “Cậu ‘nói to nói nhỏ’ với tôi là lần nào ấy nhỉ?”
Cũng khó trách anh không nhớ rõ, vì Lục Khởi ‘nói to nói nhỏ’ bên tai anh đâu phải chuyện gì hiếm lạ. Trình độ lải nhải của anh ta không phải là ngày đầu tiên anh tỏ ra ghét bỏ.
“Vân, Chi, Sơn.” Lục Khởi gần như là nghiến răng nói ra từng chữ.
Chu Thuật Lẫm đang định trả lời là có liên quan gì đến anh, nhưng vừa rồi anh đã làm một việc tương tự vài lần, thế nên lần này anh cũng tự động theo thói quen ráp vào ba chữ viết tắt kia.
——Vừa ráp vào, đôi mắt anh khép hờ lại.
yzs.
Vân Chi Sơn.
(*Vân Chi Sơn đọc là [Yún zhī shān], yzs là ba chữ cái đầu của phiên âm.)
Lúc trước anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng ít nhất vẫn thiếu một chữ cái, ví dụ như tên viết tắt của anh “zsl” cũng bị thiếu một chữ cái.
Nhưng lần này thì vừa vặn, cả ba chữ cái đều đúng toàn bộ, không hề thiếu hụt.
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, nhẩm đọc cái tên đó qua kẽ răng.
Lục Khởi ở đầu dây bên kia vẫn đang kêu gào, thấy anh câm như hến thì cho là anh đang chột dạ, sự kiêu ngạo tự động tăng lên: “Tên khốn nhà anh còn biết áy náy cơ à? Cuối cùng cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Tôi thật sự đã bị anh xoay mòng mòng đấy, lúc tôi cho rằng tên khốn nhà anh theo chủ nghĩa không kết hôn thì anh lại quăng cho tôi một thông báo đã kết hôn. Sau đó thì sao, tôi đã nói rất nhiều lần ở trước mặt anh rằng tôi đang cầu mà không được, vậy mà vừa chớp mắt anh đã nói với tôi người đó là vợ anh? Anh sống lỗi với tôi lắm Chu Thuật Lẫm, cả đời này anh là người có lỗi với tôi nhất đấy.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày. Vậy sao? Điều càng có lỗi hơn nữa là —— mấy lời anh ta vừa nói anh hoàn toàn không bỏ vào tai, bởi vì đang bận suy nghĩ đến chuyện khác.
Nãy giờ Lục Khởi nói anh chỉ im lặng lắng nghe, nhận lấy thông tin có hạn, nhưng lần này anh lại chủ động hỏi: “Cậu rất muốn cuốn sách mới của cô ấy?”
“Đúng vậy, mà đâu chỉ có tôi? Hiện tại theo tôi được biết thì đã có năm công ty trong ngành đang chực chờ để hành động. Để thể hiện thành ý của mình, tôi thực sự đã đọc nó! Tôi nói cho anh hay, tôi thực sự đã đọc nó!” Lục Khởi nghiêm túc nhấn mạnh, nói đến đây anh ta lại cảm thấy hứng thú: “Bộ truyện lần này thật sự rất khác biệt. Bộ phim đang quay kia cũng là tác phẩm của cô ấy, cốt truyện hoành tráng mà logic, chỉ riêng phần dựng cảnh đã tốn rất nhiều công sức, song nếu phải nói về tuyến tình cảm thì gần như không có. Nhưng cuốn sách lần này lại có, có thể nhìn ra được cô ấy biết mình thiếu sót ở đâu, cũng rất nỗ lực bù đắp. Tuyến tình cảm trong cuốn sách này đã có cải thiện, hai chương gần đây đã viết tốt hơn rất nhiều, càng viết càng lên tay. Đây lại là tác phẩm của Vân Chi Sơn, mạch truyện chồng chéo lên tuyến tình cảm lần này đã có tiến bộ vượt bậc. Anh nói xem, liệu ai có thể cưỡng lại được chứ?”
Chu Thuật Lẫm như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lục Khởi: “……
Anh ta nắm chặt tay: “Đúng vậy cái đầu anh!”
Đó là vợ anh, anh còn ‘đúng vậy’ cái con khỉ!
Chu Thuật Lẫm không thèm để ý tới lửa giận hừng hực bên kia, anh đang bận nhớ lại lần đầu tiên hôn nhau…. Cô dễ nói chuyện hơn anh mong đợi, anh nói muốn dạy cô là cô đồng ý ngay.
Ham học đến mức khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Vậy, tại sao cô lại ham học như thế?
Hình như không chỉ vì say rượu.
Anh nhẩm lại lời Lục Khởi nói, “Cô ấy biết thiếu sót của mình, cũng rất cố gắng bù đắp”, “Thật sự có tiến bộ”, “Càng viết càng tốt”, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại di động.
Chăm chỉ học tập mới có thể bù đắp được khuyết điểm.
Thật đúng là vất vả rồi.
Đôi mắt của người đàn ông như phủ một lớp sương mù, bên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Di tìm tư liệu xong đi ra, nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, ánh mắt anh tự nhiên rơi xuống người cô khi cô vừa xuất hiện.
Lục Khởi còn đang tức giận bất bình, Chu Thuật Lẫm lại không có lòng dạ nào nghe anh ta nói nhảm nữa, thản nhiên đáp: “Tiếp tục điều tra đi, tôi còn có việc.”
“Chờ đã!” Lục Khởi đột nhiên hô to một tiếng.
Chu Thuật Lẫm không giấu được vẻ ghét bỏ, đưa điện thoại ra xa, cũng kéo âm thanh có decibel cao vút kia ra xa.
Lục Khởi ho nhẹ một tiếng, vội vàng gọi anh lại, ánh mắt lóe lên: “Gì ấy nhỉ, dù sao chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh xem thử có thể du di cho tôi đi cửa sau được không?”
Anh ta chà xát hai tay vào nhau. Cuối cùng cũng lộ ra mục đích của cuộc điện thoại tối nay.
Rốt cuộc ‘ý của Túy ông cũng không phải ở rượu’.
Chu Thuật nhíu mày, nghe anh ta buộc tội mình cả một buổi trời, thì ra mục đích lại nằm ở đây.
Đúng là nghe chửi vô cớ.
Anh không chút nể tình nói một câu ‘Chuyện này để sau hẵng nói’ rồi cúp luôn điện thoại.
Lời thuyết phục của Lục Khởi nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí còn chưa kịp nói ra, cuối cùng chỉ có thể uất hận chửi một tiếng: “Đệch!”
Ánh mắt sâu thẳm của Chu Thuật Lẫm rơi xuống người Thẩm Di, nhưng cô không hề phát giác ra, vẫn đang nhìn cái bàn nhỏ gọn gàng của mình, còn vui vẻ nói tiếng cảm ơn anh.
Anh thật sự là một người chồng đủ tư cách, là một người đàn ông của gia đình. Một chút dịu dàng thỉnh thoảng bộc lộ trong cuộc sống đời thường nhưng lại khiến người ta rung động.
Chu Thuật Lẫm thò người cầm ly nước uống ngụm nước, thản nhiên nói: “Ừm.”
Anh có nhận thức mới về mức độ tiếp thu của cô đối với “khóa học mới”.
Có vẻ khác với những gì anh tưởng tượng trước đây.
Thật thú vị.
Chu Thuật Lẫm không đề cập tới, bình tĩnh cùng cô xem phim xong mới quay qua hỏi người bên cạnh có vẻ đã buồn ngủ: “Em muốn đi nghỉ chưa?”
Thẩm Di khẽ gật đầu: “Tôi giúp anh tắm rửa trước, sau đó tôi sẽ tắm rửa rồi đi ngủ.”
Dựa theo hiểu biết của cô về anh thì anh không thể nào nhịn tắm được một ngày. Cho nên cô cũng rất tự giác.
Chu Thuật Lẫm gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Có chút phiền phức.”
Thẩm Di tưởng anh lo lắng anh bị thương sẽ làm phiền đến cô, cô vội vàng nói: “Không đâu. Chuyện này sao có thể phiền phức chứ?”
Cô tích cực bày tỏ sự vui vẻ của mình, muốn nói cô không phải là một người vô ơn phụ nghĩa.
Sau đó cô đi lấy quần áo cho anh, Chu Thuật Lẫm ở phía sau nhìn theo, lông mày khẽ nhướng lên.
Nhìn vẻ mặt đó thì làm gì có chuyện ghét bỏ anh chứ?
Sau khi mang quần áo vào phòng tắm, Thẩm Di còn cẩn thận giặt sạch, vắt khô khăn mặt rồi mới ra ngoài.
Cũng giống như hôm qua, nếu anh có gì cần giúp đỡ thì gọi cô.
Cô đứng tựa vào bức tường bên ngoài nghịch điện thoại, có điều chưa qua được vài phút đã nghe thấy Chu Thuật Lẫm khàn giọng gọi cô: “Thẩm Di?”
Giọng nói rất gần, tựa như đang ở cạnh cửa.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cất giọng đáp: “Đây.”
—— “Vào đi.”
Cô vừa mở cửa phòng tắm vừa hỏi anh cần làm gì.
Không hề có chút phòng bị nào, cửa phòng tắm vừa mới hé mở là cô đã bị một bàn tay kéo vào, cảm giác mạnh mẽ đến mức không thể nào phản kháng được. Một tiếng hét vô thức bật ra khỏi cổ họng, đôi mắt cô khẽ chớp, sau đó từ từ ngậm miệng lại.
Cô c ắn môi dưới, nhìn vào mắt anh: “Sao, sao vậy?”
Cô không dám không nhìn thẳng vào người anh, bởi vì bất cứ cử động nào của ánh mắt cũng đều không đứng đắn.
“Cùng nhau tắm rửa có phải sẽ bớt việc hơn không?” Chu Thuật Lẫm ra vẻ khó hiểu, nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi cho cô.
Bàn tay ôm cô vẫn bất động không nhúc nhích.
Thẩm Di thậm chí có thể cảm giác được váy của mình đã bị hơi nước trên người anh làm ướt sũng, cảm giác mát mẻ lan lên da cô.
Cô chỉ dùng một giây là đã hiểu ra hai chữ ‘phiền phức’ mà anh vừa nói có nghĩa là gì.
Tắm rửa riêng từng người thì sẽ hơi phiền phức.
Hàng mi đen nhánh run rẩy kịch liệt, cô không thể tin được nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, bàn tay đưa ra phía sau nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại.
Cuộc sống của anh thường khá riêng tư, rất ít người tự tiện xông vào. Đồ đạc trong phòng làm việc lại càng như thế, bình thường sẽ không có ai chạm vào.
Có thứ có thể xem được nhưng có thứ thì không thể, anh cũng không tỉ mỉ phân biệt, dù sao cũng không có ai có thể chạm vào.
Lần này lại đột nhiên mở hé cánh cửa này với thế giới bên ngoài.
Nhưng anh cũng chỉ bàng quan, không hề ngăn cản.
“Chuyện tấm kính thủy tinh nhìn qua thì không có gì bất thường.” Đối phương báo cáo tiếp, “Hiện tại chúng tôi đang điều tra thêm nhiều camera giám sát để xem thử. Bởi vì vận chuyển từ bên ngoài vào nên muốn điều tra kỹ lưỡng cần tốn chút thời gian và công sức.”
“Phải kiểm tra.” Chu Thuật Lẫm nói mấy chữ ngắn gọn bằng giọng điệu lạnh lùng.
Đó có thể là một tai nạn, nhưng cũng chỉ là có thể.
Nếu nói kính thủy tinh đã dùng nhiều năm bất ngờ phát nổ trong quá trình sử dụng thì có lẽ sẽ đáng tin hơn một chút. Nhưng tình huống hiện tại lại không phải như vậy.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Chu Thuật Lẫm kết thúc cuộc gọi, lại ngước mắt nhìn về phía Thẩm Di, ánh mắt hơi khựng lại.
Cô đang nhìn vào một bức ảnh đặt trên chiếc kệ phía sau.
Nơi đó bày rất nhiều ảnh, chỉ dùng để trang trí. Không ngờ cuối cùng cô lại đứng trước tấm ảnh đó.
Chu Thuật Lẫm đi qua, cô nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc hỏi: “Đây là ai vậy?”
Anh đứng bên cạnh cô, ánh mắt bình tĩnh rơi vào bức ảnh đó, nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám xanh bi đứng trước mặt hồ: “Là mẹ anh.”
Thẩm Di ngẩn người.
Bức ảnh trông rất cũ kỹ, người trong ảnh tuy nhìn còn trẻ nhưng sẽ không khiến cô hiểu lầm điều gì. Chỉ là không ngờ rằng đó là mẹ anh.
Cô lại ngoái đầu nhìn thêm lần nữa, lần này nghiêm túc hơn một chút.
Người phụ nữ trong ảnh mặt mày dịu dàng như tranh vẽ, khí chất nổi bật.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đôi mắt của họ giống nhau như đúc. Chẳng trách ban nãy vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy rất quen thuộc, còn đang cố gắng nhớ lại xem mình có biết bà ấy hay không.
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh kéo cô đi: “Không phải em muốn bôi thuốc à?”
“À đúng rồi.” Bị anh cắt ngang còn trì hoãn một lúc lâu, Thẩm Di nhắc nhở anh: “Anh phải bôi thuốc đúng giờ thì vết thương mới nhanh khép miệng được. Nếu bình phục tốt sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi bôi thuốc của cô, Chu Thuật Lẫm trầm ngâm nói: “Lo anh bị sẹo đến thế sao?”
Thẩm Di khẽ gật đầu.
Anh lơ đãng hỏi: “Vậy nếu để lại sẹo thì sao?”
Cô không hề tỏ ra hoảng hốt: “Vậy thì tôi sẽ đi tìm thuốc mỡ xóa sẹo để bôi cho anh.” Sau đó lại bôi cho anh một ngày ba lần.
Chu Thuật Lẫm nhướng mày: “Ngại anh xấu à?”
Thẩm Di như đang vội bày tỏ thành ý với hoàng đế, lập tức nói: “Không xấu.” Đây không chỉ là một lời an ủi suông. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cho dù trên cánh tay anh có thêm một vết sẹo thì từ ‘xấu xí’ này cũng khó có thể liên quan đến anh. Chỉ sợ có khi còn được xem là nam tính.
Sau đó cô lại nói: “Anh vì tôi mới bị thương, tôi phải chịu trách nhiệm với anh.”
Anh vốn hoàn hảo như thế, cô không nỡ thấy anh bị sẹo vì cô.
Chu Thuật Lẫm nghiêm túc suy nghĩ như thật, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cô: “Mấy chuyện khác sao không thấy em chịu trách nhiệm?”
“…”
Nhọc cho cô còn tưởng anh đang nghiêm túc thảo luận với cô về chuyện vết sẹo.
“Tôi đã cố ý nhờ họ tìm một bác sĩ khâu vết thương đẹp nhất đến khâu cho anh. Anh nhìn xem, vết khâu thật sự rất đẹp.” Thẩm Di giả vờ nghe không hiểu, chuyển đề tài.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng. Rõ ràng không thèm để ý đến những thứ này.
Khi Thẩm Di bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay, có lẽ đoán được cô sẽ tò mò, anh chủ động nói: “Bà ấy là một người rất tốt.”
Thẩm Di nhận ra anh đang nói đến người trong ảnh chụp vừa rồi, hơi thở không khỏi chậm lại.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi: “Bà ấy rất tốt với mọi người, cũng rất dễ bắt nạt.” Rồi anh đột nhiên cúi người, giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai cô: “Thẩm Di, em đừng dễ bắt nạt như bà ấy.”
Thẩm Di ngẩn người, lúc anh đến gần cô cũng đồng thời ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt thoáng dao động.
Thoạt nhìn rất giống với dáng vẻ dễ bị bắt nạt.
Và anh đang dạy cô.
Tay cô siết chặt miếng bông gòn, mím môi “ừm” một tiếng.
Cô sẽ không để ai bắt nạt mình đâu.
Hơn nữa, hình như anh cũng sẽ không để cho điều đó xảy ra.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không còn áp lực quá lớn.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô dùng băng gạc cẩn thận băng bó lại vết thương.
Khi Tạ Thư Ngọc qua đời vì bạo bệnh cũng đồng nghĩa với việc anh không còn gia đình nữa. Lúc đó anh cũng không ngờ rằng, bảy năm sau anh lại có một gia đình mới với một người khác.
Cũng đã gần đến giờ tan làm, bọn họ có thể ra về cùng nhau.
Thẩm Di có hơi trầm mặc, từ sau khi anh nhắc tới mẹ anh, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Tài xế đang lái xe, cô vô thức bắt lấy một ngón tay của anh, do dự giây lát rồi vẫn hỏi ra: “Mẹ, qua đời từ lúc nào?”
Cô đã kết hôn với anh, mẹ anh đương nhiên cũng là mẹ cô, cho nên cô gọi theo anh.
Lúc này đổi lại là Chu Thuật Lẫm không kịp phản ứng. Mấy giây sau, ánh mắt anh không khỏi ấm lên.
Cô gái của anh thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.
Anh cụp mắt nói: “Bảy năm trước.”
Cuộc đời bà ấy không được xem là viên mãn, cho đến trước khi chết sợ rằng vẫn không cam lòng.
Năm đó Tạ Thư Ngọc nổi tiếng khắp Giang Thành cứ thế lặng lẽ qua đời vào một ngày bình thường nhất.
Anh còn chưa kịp phản ứng, bàn tay không bị thương kia đã được Thẩm Di ôm vào lòng.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, xoa đầu cô.
Không muốn khiến anh rơi vào tâm trạng buồn bã, Thẩm Di muốn chuyển đề tài. Cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Hồi nhỏ không có ai thích tôi cả.”
“Lúc đó bên cạnh cô nhi viện có một dì, dì ấy rất thích tôi.” Cô nhớ lại, nhịn không được nói với anh, “Dì ấy rất hay sờ đầu tôi, ngồi xổm xuống nói chuyện với tôi, lúc cười rộ lên vừa dịu dàng lại xinh đẹp. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu dì ấy là mẹ của tôi thì tốt biết bao. Nếu là mẹ nuôi của tôi cũng được, như vậy dì ấy sẽ không trả tôi lại cho cô nhi viện —— Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ khi còn bé của tôi, có hơi ngây thơ.”
Sau này khi Phù Lam xuất hiện trong cuộc sống của cô, đương nhiên không giống với người dì đó. Nhưng người này không phải đến nhận nuôi cô, dì viện trưởng nói đây là người mẹ đã sinh cô ra.
Cô có chút bất ngờ, bởi vì cô chưa bao giờ tưởng tượng bố mẹ ruột của mình trông như thế nào, cũng không ngờ có một ngày bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt cô như thế này.
Trong viện có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, có người bị khuyết tật về thể chất, cũng có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh.
Trong số đó, phần lớn trẻ em bị bỏ rơi là bé gái.
Trong những năm phải thực hiện nghiêm ngặt kế hoạch hóa gia đình, việc các bé gái bị bỏ rơi là chuyện thường xuyên. Thậm chí bị bỏ rơi là vẫn còn tốt, ít nhất là để cho các cô có thể sống sót.
Ở một số khu vực, tình trạng này vẫn còn tràn lan. Thời gian trôi qua, mọi thứ mới dần dần được cải thiện. Nhưng vẫn không thể xóa bỏ tận gốc những tư tưởng phong kiến và tệ nạn từ xa xưa.
Đã từng tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, cho nên dù còn trẻ nhưng cô vẫn có thể hiểu được. Khi đó cô cũng cho rằng mình bị bố mẹ bỏ rơi.
Cho đến khi họ đến đón cô, cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với họ đã đảo ngược suy nghĩ của cô.
Khi đó tuy rằng Phù Lam không giống với người dì kia, nhưng sau khi cùng họ về nhà, cô cảm thấy cũng rất tốt.
Có lẽ là vì trước đây cô chẳng có gì, cho nên dù sau này chỉ có được một chút thì cô cũng không hề cảm thấy ghét bỏ.
Nhưng bắt đầu từ khi nào cô cảm thấy không còn thỏa mãn?
Có lẽ là từ lúc được nhắc nhở nhiều lần và định hình lại nhận thức, cô đã nhận ra rằng có người nào đó đang thay cô trải qua một cuộc sống mà đáng ra phải là của cô.
Cô không muốn so đo chuyện này, nhưng Thẩm Hàm Cảnh cứ liên tục nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác.
Nghe vậy, Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô.
Nghĩ đến người dì kia, Thẩm Di còn nhớ rõ khi đó bà ấy rất thích thắt bím tóc cho cô. Bà ấy thường xuyên đứng dưới ánh mặt trời chầm chậm vuốt v e mái tóc mềm mại của cô, bên môi nở nụ cười, giống hệt như một bức tranh.
Có điều lúc đó cô còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ được nhiều chuyện, chỉ còn lại một số ký ức mơ hồ.
Cô cong môi cười, giọng nói cũng mềm mại: “Nhà dì ấy có một anh trai rất đẹp trai.”
Mặc dù ký ức mơ hồ nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện này.
Chu Thuật Lẫm ra vẻ tò mò hỏi: “Đẹp trai thế nào?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng thật sự rất đẹp trai.” Cô khẳng định một câu chắc nịch xong bỗng khựng lại, phân biệt xem trong câu nói của anh có ý ghen tuông nào không.
Cô đã học được một bài học to lớn, cũng đã nhìn thấu nội tâm của người này, coi như đã hiểu ra tại sao người này không phải là không biết ghen tuông, thế nên hiện tại cô không khỏi chú ý.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, “ừm” một tiếng rồi lại hỏi: “Thích lắm à?”
Thẩm Di khẽ ‘ồ’, khiêm tốn nói: “Cũng bình thường.”
Cũng may anh không đào sâu, chỉ hỏi như thường lệ: “Sau đó còn liên lạc không?”
Cô lắc đầu. Một là khoảng cách quá xa, không quá thuận tiện; hai là về sau đã mất thông tin liên lạc, cho nên cũng chỉ còn là ký ức tuổi thơ.
Nhưng mối quan hệ lúc đó thực sự rất tốt.
Ánh mắt Thẩm Di vô tình đảo qua chiếc cà vạt của anh, chợt cảm thấy nó rất hợp với anh.
Trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ.
……
Buổi tối, sau khi bôi thuốc cho anh xong, Thẩm Di vào phòng sách tìm kiếm tài liệu. Chu Thuật Lẫm đang đợi cô ra xem phim chung, rảnh rỗi không có việc gì làm nên bước đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên đó.
Tư thái cao quý, động tác tùy hứng nhưng không mất đi vẻ tao nhã, trông không giống như đang sắp xếp lại bàn làm việc của vợ mình chút nào.
Trên bàn có rất nhiều giấy, trên đó đều có dấu vết viết và vẽ, nhìn thoáng qua thì có rất nhiều bản phác thảo.
Chu Thuật Lẫm cũng không nhìn kỹ, chỉ gom gọn chúng lại rồi quay sang thu dọn sách vở và một số thứ khác.
Chỉ trong chốc lát, bàn làm việc bừa bộn đã trở nên gọn gàng.
Tầm mắt của anh bỗng xẹt qua thứ gì đó, ánh mắt thoáng khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào những trang giấy kia, đầu ngón tay cũng chạm vào phần chân trang.
Là ba chữ cái viết tay.
——yzs.
Chu Thuật Lẫm chợt nghĩ đến điều gì đó, lật qua lật lại, quả nhiên ở mỗi trang giấy đều có nội dung này.
Không biết là sở thích nhỏ gì.
Trong lòng anh nhanh chóng đưa ra một số suy đoán, nhưng không có suy đoán nào phù hợp với cách viết tắt này.
Trên mặt thoáng qua vẻ dịu dàng và ấm áp, anh đặt trang giấy về lại chỗ cũ rồi dùng vật gì đó ấn nó xuống để tránh bị gió thổi bay.
Không phải chuyện gì anh cũng rõ như lòng bàn tay, vẫn còn rất nhiều chuyện về cô mà anh chưa biết đến. Ví dự như, cô đến Lục thị để làm gì, ở đoàn làm phim làm việc gì, đang tham dự vào dự án nào? Và, chữ viết tắt này có nghĩa là gì?
Thẩm Di vẫn chưa ra khỏi phòng sách.
Xem phim một mình trước hiển nhiên cũng không thú vị, Chu Thuật Lẫm tiện tay cầm quyển sách lên lật xem, nhưng ba chữ cái kia cứ chạy đi chạy lại trong đầu anh.
Sự tò mò ngày càng ăn sâu bén rễ, mong muốn khám phá cũng ngày càng mạnh mẽ. Anh bất giác liên tưởng ba chữ cái này với một số đồ vật, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại. Như thể cái gì cũng không đúng.
Càng về sau, sự tò mò của anh dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, trong mắt có chút hứng thú.
Anh đóng cuốn sách kia lại, vừa suy nghĩ vừa vô thức gõ góc sách vào mặt bàn bên cạnh.
y, z, s.
Nó sẽ là cái gì?
Ở phía bên kia, vì muốn cho Chu Thuật Lẫm một lời giải thích càng sớm càng tốt mà Lục Khởi đã từ bỏ cuộc sống về đêm, hiện tại vẫn đang chăm chỉ kiểm tra camera giám sát, dưới hai mắt là một mảnh xanh đen. Anh ta cảm thấy mình như đang ‘bị thương’ với Chu Thuật Lẫm. Anh bị thương ở chỗ anh ta, cho nên vì để đền tội, anh ta cũng phải cùng nhau chịu đựng.
Anh ta đã nhẫn nhịn cả ngày, không nhịn được gọi một cú điện thoại.
Câu đầu tiên Chu Thuật Lẫm mở miệng chính là: “Điều tra được rồi à?”
“….”
Lục Khởi nghẹn họng, nhưng dù sao cũng đang có lỗi với người ta, chỉ có thể thiếu tự tin nói: “Vẫn đang điều tra đây, sẽ sớm có thôi.”
Anh ta lại cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cơn giận: “Mà tôi nói này anh hai, anh cũng kín miệng quá rồi đấy. Nhọc cho tôi lần trước còn nói to nói nhỏ trước mặt anh, còn biểu hiện cho anh thấy cái gì gọi là ‘Cầu mà không được’, không ngờ người ta lại ở ngay bên cạnh anh, anh làm như vậy là định xoay tôi như một tên hề sao? Hả?”
Giọng anh ta dần dần cao lên.
Ai là tên hề chứ?
Lục Khởi hít sâu một hơi. Anh ta càng nói càng tức, không thể ngồi yên được nữa, ném con chuột đi rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng giám sát.
Chu Thuật Lẫm nhất thời khó hiểu: “Cái gì?”
Lục Khởi hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục chỉ trích: “Tôi đã sớm biết Chu Thuật Lẫm anh là một người rất xấu xa mà. Ở trước mặt tôi anh giữ kín như bưng, không nói cho tôi biết mối quan hệ mà tôi mơ ước đang ở ngay bên cạnh tôi!”
Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Từ đêm qua đã không nhịn được nữa, nhưng lo anh vừa bị thương nên không làm phiền anh.
“Cô ấy quen anh được bao lâu rồi? Có thể so sánh với tình cảm mười năm của chúng ta không? Tôi hỏi anh, tôi quan trọng hơn hay là vợ anh quan trọng hơn?”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Lục Khởi hỏi xong lại xua tay, vội vàng ngắt lời: “Được rồi cái đồ khốn nạn, anh đừng nói nữa. Tôi còn chẳng rành anh quá?”
Anh ta che mắt, cảm thấy mười năm qua mình đã trao nhầm chân tình, Chu Thuật Lẫm đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn.
Thấy anh ta tự mình biết mình, Chu Thuật Lẫm không khỏi buồn cười, nhếch môi hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Anh còn giả vờ!” Lục Khởi tức giận nhảy dựng lên. Người đàn ông này giỏi giả vờ đến mức một khi anh đã muốn giả vờ thì trên đời này không ai có thể giả vờ qua được anh!
Chu Thuật Lẫm nhéo nhéo sống mũi, nhớ lại: “Cậu ‘nói to nói nhỏ’ với tôi là lần nào ấy nhỉ?”
Cũng khó trách anh không nhớ rõ, vì Lục Khởi ‘nói to nói nhỏ’ bên tai anh đâu phải chuyện gì hiếm lạ. Trình độ lải nhải của anh ta không phải là ngày đầu tiên anh tỏ ra ghét bỏ.
“Vân, Chi, Sơn.” Lục Khởi gần như là nghiến răng nói ra từng chữ.
Chu Thuật Lẫm đang định trả lời là có liên quan gì đến anh, nhưng vừa rồi anh đã làm một việc tương tự vài lần, thế nên lần này anh cũng tự động theo thói quen ráp vào ba chữ viết tắt kia.
——Vừa ráp vào, đôi mắt anh khép hờ lại.
yzs.
Vân Chi Sơn.
(*Vân Chi Sơn đọc là [Yún zhī shān], yzs là ba chữ cái đầu của phiên âm.)
Lúc trước anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng ít nhất vẫn thiếu một chữ cái, ví dụ như tên viết tắt của anh “zsl” cũng bị thiếu một chữ cái.
Nhưng lần này thì vừa vặn, cả ba chữ cái đều đúng toàn bộ, không hề thiếu hụt.
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, nhẩm đọc cái tên đó qua kẽ răng.
Lục Khởi ở đầu dây bên kia vẫn đang kêu gào, thấy anh câm như hến thì cho là anh đang chột dạ, sự kiêu ngạo tự động tăng lên: “Tên khốn nhà anh còn biết áy náy cơ à? Cuối cùng cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Tôi thật sự đã bị anh xoay mòng mòng đấy, lúc tôi cho rằng tên khốn nhà anh theo chủ nghĩa không kết hôn thì anh lại quăng cho tôi một thông báo đã kết hôn. Sau đó thì sao, tôi đã nói rất nhiều lần ở trước mặt anh rằng tôi đang cầu mà không được, vậy mà vừa chớp mắt anh đã nói với tôi người đó là vợ anh? Anh sống lỗi với tôi lắm Chu Thuật Lẫm, cả đời này anh là người có lỗi với tôi nhất đấy.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày. Vậy sao? Điều càng có lỗi hơn nữa là —— mấy lời anh ta vừa nói anh hoàn toàn không bỏ vào tai, bởi vì đang bận suy nghĩ đến chuyện khác.
Nãy giờ Lục Khởi nói anh chỉ im lặng lắng nghe, nhận lấy thông tin có hạn, nhưng lần này anh lại chủ động hỏi: “Cậu rất muốn cuốn sách mới của cô ấy?”
“Đúng vậy, mà đâu chỉ có tôi? Hiện tại theo tôi được biết thì đã có năm công ty trong ngành đang chực chờ để hành động. Để thể hiện thành ý của mình, tôi thực sự đã đọc nó! Tôi nói cho anh hay, tôi thực sự đã đọc nó!” Lục Khởi nghiêm túc nhấn mạnh, nói đến đây anh ta lại cảm thấy hứng thú: “Bộ truyện lần này thật sự rất khác biệt. Bộ phim đang quay kia cũng là tác phẩm của cô ấy, cốt truyện hoành tráng mà logic, chỉ riêng phần dựng cảnh đã tốn rất nhiều công sức, song nếu phải nói về tuyến tình cảm thì gần như không có. Nhưng cuốn sách lần này lại có, có thể nhìn ra được cô ấy biết mình thiếu sót ở đâu, cũng rất nỗ lực bù đắp. Tuyến tình cảm trong cuốn sách này đã có cải thiện, hai chương gần đây đã viết tốt hơn rất nhiều, càng viết càng lên tay. Đây lại là tác phẩm của Vân Chi Sơn, mạch truyện chồng chéo lên tuyến tình cảm lần này đã có tiến bộ vượt bậc. Anh nói xem, liệu ai có thể cưỡng lại được chứ?”
Chu Thuật Lẫm như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lục Khởi: “……
Anh ta nắm chặt tay: “Đúng vậy cái đầu anh!”
Đó là vợ anh, anh còn ‘đúng vậy’ cái con khỉ!
Chu Thuật Lẫm không thèm để ý tới lửa giận hừng hực bên kia, anh đang bận nhớ lại lần đầu tiên hôn nhau…. Cô dễ nói chuyện hơn anh mong đợi, anh nói muốn dạy cô là cô đồng ý ngay.
Ham học đến mức khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Vậy, tại sao cô lại ham học như thế?
Hình như không chỉ vì say rượu.
Anh nhẩm lại lời Lục Khởi nói, “Cô ấy biết thiếu sót của mình, cũng rất cố gắng bù đắp”, “Thật sự có tiến bộ”, “Càng viết càng tốt”, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại di động.
Chăm chỉ học tập mới có thể bù đắp được khuyết điểm.
Thật đúng là vất vả rồi.
Đôi mắt của người đàn ông như phủ một lớp sương mù, bên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Di tìm tư liệu xong đi ra, nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, ánh mắt anh tự nhiên rơi xuống người cô khi cô vừa xuất hiện.
Lục Khởi còn đang tức giận bất bình, Chu Thuật Lẫm lại không có lòng dạ nào nghe anh ta nói nhảm nữa, thản nhiên đáp: “Tiếp tục điều tra đi, tôi còn có việc.”
“Chờ đã!” Lục Khởi đột nhiên hô to một tiếng.
Chu Thuật Lẫm không giấu được vẻ ghét bỏ, đưa điện thoại ra xa, cũng kéo âm thanh có decibel cao vút kia ra xa.
Lục Khởi ho nhẹ một tiếng, vội vàng gọi anh lại, ánh mắt lóe lên: “Gì ấy nhỉ, dù sao chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh xem thử có thể du di cho tôi đi cửa sau được không?”
Anh ta chà xát hai tay vào nhau. Cuối cùng cũng lộ ra mục đích của cuộc điện thoại tối nay.
Rốt cuộc ‘ý của Túy ông cũng không phải ở rượu’.
Chu Thuật nhíu mày, nghe anh ta buộc tội mình cả một buổi trời, thì ra mục đích lại nằm ở đây.
Đúng là nghe chửi vô cớ.
Anh không chút nể tình nói một câu ‘Chuyện này để sau hẵng nói’ rồi cúp luôn điện thoại.
Lời thuyết phục của Lục Khởi nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí còn chưa kịp nói ra, cuối cùng chỉ có thể uất hận chửi một tiếng: “Đệch!”
Ánh mắt sâu thẳm của Chu Thuật Lẫm rơi xuống người Thẩm Di, nhưng cô không hề phát giác ra, vẫn đang nhìn cái bàn nhỏ gọn gàng của mình, còn vui vẻ nói tiếng cảm ơn anh.
Anh thật sự là một người chồng đủ tư cách, là một người đàn ông của gia đình. Một chút dịu dàng thỉnh thoảng bộc lộ trong cuộc sống đời thường nhưng lại khiến người ta rung động.
Chu Thuật Lẫm thò người cầm ly nước uống ngụm nước, thản nhiên nói: “Ừm.”
Anh có nhận thức mới về mức độ tiếp thu của cô đối với “khóa học mới”.
Có vẻ khác với những gì anh tưởng tượng trước đây.
Thật thú vị.
Chu Thuật Lẫm không đề cập tới, bình tĩnh cùng cô xem phim xong mới quay qua hỏi người bên cạnh có vẻ đã buồn ngủ: “Em muốn đi nghỉ chưa?”
Thẩm Di khẽ gật đầu: “Tôi giúp anh tắm rửa trước, sau đó tôi sẽ tắm rửa rồi đi ngủ.”
Dựa theo hiểu biết của cô về anh thì anh không thể nào nhịn tắm được một ngày. Cho nên cô cũng rất tự giác.
Chu Thuật Lẫm gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Có chút phiền phức.”
Thẩm Di tưởng anh lo lắng anh bị thương sẽ làm phiền đến cô, cô vội vàng nói: “Không đâu. Chuyện này sao có thể phiền phức chứ?”
Cô tích cực bày tỏ sự vui vẻ của mình, muốn nói cô không phải là một người vô ơn phụ nghĩa.
Sau đó cô đi lấy quần áo cho anh, Chu Thuật Lẫm ở phía sau nhìn theo, lông mày khẽ nhướng lên.
Nhìn vẻ mặt đó thì làm gì có chuyện ghét bỏ anh chứ?
Sau khi mang quần áo vào phòng tắm, Thẩm Di còn cẩn thận giặt sạch, vắt khô khăn mặt rồi mới ra ngoài.
Cũng giống như hôm qua, nếu anh có gì cần giúp đỡ thì gọi cô.
Cô đứng tựa vào bức tường bên ngoài nghịch điện thoại, có điều chưa qua được vài phút đã nghe thấy Chu Thuật Lẫm khàn giọng gọi cô: “Thẩm Di?”
Giọng nói rất gần, tựa như đang ở cạnh cửa.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cất giọng đáp: “Đây.”
—— “Vào đi.”
Cô vừa mở cửa phòng tắm vừa hỏi anh cần làm gì.
Không hề có chút phòng bị nào, cửa phòng tắm vừa mới hé mở là cô đã bị một bàn tay kéo vào, cảm giác mạnh mẽ đến mức không thể nào phản kháng được. Một tiếng hét vô thức bật ra khỏi cổ họng, đôi mắt cô khẽ chớp, sau đó từ từ ngậm miệng lại.
Cô c ắn môi dưới, nhìn vào mắt anh: “Sao, sao vậy?”
Cô không dám không nhìn thẳng vào người anh, bởi vì bất cứ cử động nào của ánh mắt cũng đều không đứng đắn.
“Cùng nhau tắm rửa có phải sẽ bớt việc hơn không?” Chu Thuật Lẫm ra vẻ khó hiểu, nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi cho cô.
Bàn tay ôm cô vẫn bất động không nhúc nhích.
Thẩm Di thậm chí có thể cảm giác được váy của mình đã bị hơi nước trên người anh làm ướt sũng, cảm giác mát mẻ lan lên da cô.
Cô chỉ dùng một giây là đã hiểu ra hai chữ ‘phiền phức’ mà anh vừa nói có nghĩa là gì.
Tắm rửa riêng từng người thì sẽ hơi phiền phức.
Hàng mi đen nhánh run rẩy kịch liệt, cô không thể tin được nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, bàn tay đưa ra phía sau nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.