Chương 83: Không thể chống chế nữa, Thẩm Viên Viên
Mang Li
29/05/2024
Tin tức trong núi bị hạn chế nên Thẩm Di không hề biết rằng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà tình hình bên phía nhà họ Chu đã hoàn toàn đảo ngược.
Lúc đầu không phải là Chu Phục Niên không đi tìm Chu Thuật Lẫm, nhưng bị anh từ chối, ông ấy cũng không miễn cưỡng. Ai ngờ tình hình ngày càng tệ, vấn đề càng lúc càng lớn, bên phía ông ấy mới liên tiếp cử người đến tìm Chu Thuật Lẫm, chỉ là mãi không nhận được hồi âm.
Mãi đến khi tình hình tệ đến mức không thể cứu vãn, Chu Phục Niên mới không ngồi yên được nữa. Còn Chu Thuật Lẫm thì thong thả ẩn mình chờ đợi, không quan tâm thời gian trôi qua bao lâu, cũng không quan tâm tình trạng ‘thối rữa’ thế nào. Dù có thối rữa đến cùng thì anh cũng không hề bận tâm. Muốn anh hành động cũng được, cái giá anh muốn chính là tất cả.
Chu Phục Niên đã đấu trí với anh nhiều lần, hiện tại đây là kết quả tất yếu.
Bên phía nhà họ Chu cũng không hề bình yên. Trước khi nào núi Chu Thuật Lẫm đã có sắp xếp ổn thỏa, trước đó vài ngày anh đã gửi một câu chuyện hoàn chỉnh đến tay Tần Tuyết.
Thân phận thật sự của Tạ Thư Ngọc và anh đã chính thức được công khai.
Gì mà con riêng của kẻ thứ ba, gì mà vợ đang mang thai thì tìm người bên ngoài, tất cả đều là lời bịa đặt.
Sau khi Chu Thuật Lẫm xuất hiện, Tần Tuyết đã dùng hết sức lực để thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật rằng Chu Phục Niên ngoại tình, chấp nhận đứa con đột nhiên xuất hiện này trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với con trai mình.
Không phải là bà ấy không tức giận, chỉ là sau khi ấm ức, mọi chuyện vẫn bị bà ấy nuốt ngược vào trong. Cũng hết cách rồi, ai bảo bà ấy thích Chu Phục Niên chứ. Nếu bà ấy muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì bà ấy phải chấp nhận.
Ai ngờ được rằng, người đột nhiên xuất hiện kia không biết từ lúc nào đã nắm trong tay mạch sống của toàn bộ nhà họ Chu. Khi anh buông tay, bọn họ mới biết cả nhà họ Chu đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Bọn họ đang tranh giành đấu đá với anh, thế nhưng anh nói rút lui là rút lui, vô cùng dứt khoát. Hóa ra là đã nắm chắc chuyện bọn họ không thể tiếp quản được cục diện này!
Dù bà ấy và những người lớn tuổi trong nhà họ Tần đã hết sức ủng hộ Chu Diệc Hành, nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục.
Nhưng, cơ nghiệp to lớn của nhà họ Chu tại sao lại thuộc về một đứa con riêng như Chu Thuật Lẫm?!
Bà ấy không thể nào che giấu được sự khinh thường và coi rẻ của mình.
Bệnh đau đầu của Tần Tuyết lại tái phát, đang ở nhà tức giận thì nhận được tin tức này.
Đầu ngón tay bà ấy nắm chặt tờ giấy, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Cái gì gọi là Chu Phục Niên vốn đã có gia đình?!
Khi dì giúp việc bưng hoa quả gõ cửa bước vào, tiếng gõ cửa làm bà ấy giật mình, vô thức buông tay làm đồ trên tay rơi xuống đất. Bà ấy như bị dọa sợ, theo tiếng động nhìn về phía cửa, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Dì giúp việc không ngờ phản ứng của bà ấy lại như vậy, nhanh chóng đặt trái cây xuống, đi tới hỏi thăm bà ấy thế nào.
Tần Tuyết ngây người cau mày. Khóe miệng bà ấy mấp máy, khom người xuống nhặt mấy tờ giấy đó lên. Ánh mắt lại một lần nữa nhìn vào những dòng chữ trên giấy, trong mắt hiện lên vẻ sững sờ.
Có thể là Chu Phục Niên đã biết được hành động của Chu Thuật Lẫm, cũng có thể là tình cờ, ông ấy ở công ty cả ngày không về.
Còn Chu Thuật Lẫm cũng không cho ông ấy không gian để thở —— đã đến lúc công khai với toàn thiên hạ rồi.
Chu Diệc Hành đã bay ra nước ngoài xử lý vấn đề thị trường ở bên đó. Trước đây phần lớn đều là do Chu Thuật Lẫm xử lý, nhưng lần này anh rút tay, nhà họ Chu gặp vấn đề, thế nên cũng bắt đầu sụp đổ từ phần đó. Cách đây khá lâu Chu Phục Niên đã bảo anh ta sang bên kia học hỏi cách xử lý.
Chu Diệc Hành qua đó cũng có thể học được rất nhiều thứ, còn là tự mình khám phá.
Lúc biết được tin tức anh ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, bèn bay về nước ngay trong đêm.
Cả nhà họ Chu đều náo loạn.
Còn tình hình của Chu Thuật Lẫm và bên kia lại hoàn toàn trái ngược. Anh đã bày binh bố trận lâu như thế, bây giờ chỉ mới bắt đầu thu lưới, không cần phải hoảng sợ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Chu thị đã hoàn thành việc chuyển giao quyền lực, trên dưới tự nhiên là một thể. Đợi thêm một thời gian nữa mọi người sẽ quen và hòa nhập hơn. Tất cả đều sẽ theo ý của anh, hỗ trợ anh.
Trước đây anh đã sai người mở tài khoản Weibo, thông tin cũng đã được xác thực. Anh không thường xuyên chơi những phần mềm mạng xã hội này, trước đó tài khoản này cũng rất trống trải, đây là bài đăng đầu tiên trên tài khoản này.
Cư dân mạng không kịp phản ứng, bọn họ hơi bối rối, ngây ra một lúc lâu mới đọc hiểu được tình huống trước mắt. Có người yếu ớt hỏi: [Thế, có thật là chủ tịch của Chu thị Bắc Thành không?!]
[???Không phải chứ, chúng tôi chỉ nói bâng quơ thôi, sao anh lại là thật vậy?]
[Đêm trao giải hôm đó bỗng nhiên xuất hiện một màn bắn pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng hoành tráng này còn kéo dài tới vài phút, bây giờ nhớ lại, tôi xin tóm tắt trọng điểm: cũng ở Bắc Thành, tối hôm đó cũng có chuyện của Vân Chi Sơn. Vậy nên, khi mà một chuyện không thể tin nổi như thế cũng trở thành sự thật thì liệu chúng ta có thể đưa ra suy đoán, nghi ngờ rằng màn bắn pháo hoa ở Bắc Thành tối hôm đó là do tổng tài bá đạo tổ chức để chúc mừng cô ấy không!!]
[OMG! Tôi đã nhìn thấy gì thế này, chưa kịp chờ Vân Chi Sơn ra mặt thừa nhận hay phủ nhận thì chính chủ đã tự động xuất hiện rồi à!]
[Anh rể! Anh rể, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!]
[Xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi, nhận cũng đã nhận rồi, vậy thì thừa nhận cho trót đi! Nhân vật không xuất hiện trong đoạn video về chuyện kính vỡ kia chính là hai người đúng không!!]
[Á á á! Hai người ra đây cho tôi! Lộ mặt đi! Mỗi lần bị chụp trộm ảnh đều đẹp tuyệt! Hai người quá đáng lắm luôn ấy! Vân Chi Sơn còn mời diễn viên nam nữ chính làm gì nữa, tự mình và người nhà vào đóng là được rồi mà? Tiết kiệm được một khoản tiền lớn trả thù lao đó!]
[Bộ phim trước tôi không nói, toàn là phim nữ chính, không có tuyến tình cảm gì cả. Nhưng bộ này tuyến tình cảm sinh động biết bao! Xin hai người nhất định phải đích thân ra trận! Tôi nói luôn là tôi sẽ nộp trước một trăm tiền hội viên làm tiền mừng!]
[Báo cáo, tôi là người qua đường mới tham gia, mặc dù chưa biết gì cả nhưng tôi cũng muốn ship CP này. Xin hỏi tôi nên đi đâu để đẩy thuyền đây ạ?]
Phùng Dư nhận lệnh đi xử lý. Chuyện lần này cũng giống như lần trước, đều là bỗng dưng nổi lên trên mạng. Nhưng cách làm thì lại hoàn toàn khác so với lần trước.
Lần trước là dập tắt, là gỡ xuống, lần này thì khác.
Chu Diệc Hành vừa xuống máy bay, trên đường từ sân bay về nhà, anh ta rũ mắt lướt xem đủ loại thông tin tức thời trên Weibo, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Trong ấn tượng của anh ta, Chu Thuật Lẫm căn bản không phải loại người như vậy. Nhưng Chu Thuật Lẫm cũng đã tự tay phá vỡ ấn tượng trong mắt anh ta.
Trên màn hình là vô số tiếng “anh rể” vô cùng chói mắt.
Rõ ràng thời gian họ ở bên nhau không dài, không bằng thời gian anh ta và Thẩm Di ở bên nhau từ nhỏ đến lớn. Nhưng anh ta và Thẩm Di ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng đón nhận tình huống này.
Không hẳn là chỉ tình huống này đúng không?
Anh ta hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện.
Trên ấn đường của anh ta thấp thoáng vẻ u ám, anh ta thở dài một hơi, dứt khoát tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độ hot trước đó đều là tự nhiên mà có, không biết có thể kéo dài được bao lâu. Có thể sẽ rất lâu dài, cũng có thể chỉ là nhất thời.
Nhưng sau bài đăng trên Weibo mà Chu Thuật Lẫm không thèm để ý đó, ngọn lửa nhỏ đã bị đổ thêm cả một thùng dầu, cháy lan ra toàn bộ.
—— Tài khoản trống này chưa từng đăng bất kỳ bài Weibo nào, anh lại dùng để đăng bài thừa nhận.
Có người trêu chọc:
[Chủ tịch Chu cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi sao? Nhìn vợ mãi không chịu công khai danh phận cho mình nên dứt khoát tự xuất đầu lộ diện để nhận luôn, ha ha ha ha!]
[Chủ tịch Chu nói: Vợ tôi không chịu ra mặt. Thôi, không sao, tôi tự ra mặt.]
Weibo của Thẩm Di vẫn im ắng, đã thu hút rất nhiều suy đoán và trêu chọc.
Đây cũng không phải là chuyện thúc giục một hai ngày, bọn họ đã thúc giục mấy tháng nay rồi nhưng vẫn chưa có kết quả gì, chỉ có hôm nay mới thúc giục được nam chính!
Chu Thuật Lẫm đã tắt điện thoại. Vào núi mất liên lạc nhiều ngày nên công việc chất đống, có việc gấp cũng có việc có thể từ từ. Anh vào phòng sách xử lý trước một số công việc quan trọng.
Mấy tiếng sau, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tháo kính mắt ra rồi tiện tay đặt lên bàn, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính tìm Thẩm Di.
Bước chân anh khựng lại.
Ở trong căn lều quá chật hẹp đó “ẩn núp” một đêm, đột nhiên trở về không gian rộng rãi như vậy anh vẫn còn hơi không quen.
Chu Thuật Lẫm mím môi, bước vào phòng ngủ chính, bật đèn ngủ lên.
Thẩm Di trở về môi trường quen thuộc nên giấc ngủ của cô rất sâu. Lúc anh bước vào, cô vẫn nằm ngủ ngon lành ở vị trí của anh, ôm chiếc chăn anh thường đắp.
Chu Thuật Lẫm không khỏi nhớ lại thời điểm họ mới cưới. Cứ như mới chỉ là ngày hôm qua vậy.
Cô dùng vẻ mặt vô tội nhất để làm những việc bá đạo nhất, từng bước vượt ranh giới, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ.
Sao mà từ nhỏ cô đã thích ‘sờ mó lung tung’ anh rồi ấy nhỉ?
Chẳng lẽ là “Ba tuổi nhìn cả đời*”?
(*ba tuổi nhìn cả đời: có nghĩa là thông qua hành vi của một đứa trẻ lên ba, chúng ta có thể cảm nhận được đứa trẻ này sau này sẽ người như thế nào – nguồn: Baidu.)
Anh bước tới, đưa tay dùng chăn quấn cô lại rồi ôm cả chiếc chăn vào lòng.
Chu Thuật Lẫm không vội đánh thức cô dậy, chỉ cúi xuống hôn cô.
Khi cô chủ động nói muốn công khai với anh, anh thực sự rất bất ngờ. Chỉ là thời điểm đó chưa chín muồi, anh vẫn hy vọng có thể đợi đến lúc này, cùng cô xuất hiện trước mặt mọi người.
Đặc biệt là trước mặt những người rất yêu cô.
Ngón tay cái của Chu Thuật Lẫm vuốt v e khuôn mặt mịn màng của cô, trong lòng thầm nghĩ.
Ai nói cô không biết yêu chứ?
Rõ ràng cô rất biết cách yêu anh.
Dù chỉ là từng bước từng bước, bước chân có hơi vụng về nhưng lại rất kiên định.
Cô đã học được cách yêu, cũng đã cố gắng thử yêu anh.
Thẩm Di ngủ đủ lâu rồi, cũng ngủ rất say, cho nên rất dễ bị anh đánh thức. Cô giơ tay che mắt, còn anh thì đang hôn cô.
Nụ hôn không nặng không nhẹ, nhưng lại ướt át và dai dẳng. Giống như con mèo ở nhà đang nũng nịu với chủ.
Thẩm Di khẽ nuốt khan, bị anh làm cho cổ họng khô khốc.
Chu Thuật Lẫm chống tay trước người cô, hỏi: “Chúng ta định bao giờ sẽ tổ chức đám cưới đây?”
Thẩm Di: “?”
Chủ đề được đưa ra một cách bất ngờ, ánh mắt cô như dại ra.
“Còn, đám cưới sao?” Cô lắp bắp, vô thức hỏi.
Cô tưởng họ đã kết hôn rồi chứ? Ý là… bao gồm tất cả các nghi lễ cưới hỏi đều đã kết thúc rồi.
Hơn nữa bọn họ đã kết hôn lâu rồi, những chuyện vặt vãnh đó cô đều tự cho là đã được lược bỏ. Nên khi đột nhiên nghe thấy câu này, cô vẫn có chút kinh ngạc.
Chu Thuật Lẫm ngước mắt lên, ánh mắt tùy ý dừng trên người cô: “Sao, em chưa từng nghĩ tới à?”
Chu Thuật Lẫm thuận miệng ném ra một vấn đề, Thẩm Di vội vàng lắc đầu. Tuy nhiên, cô vẫn hỏi: “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, những thứ này… có thể lược bỏ không?”
Cuộc sống của Thẩm Di có phần đơn giản và đơn điệu. Việc này nhìn qua đã thấy rất phức tạp và rườm rà, cô thấy hình như cũng có thể lược bỏ được mà đúng không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có phần nồng nhiệt.
Chu Thuật Lẫm không chút động lòng liếc cô một cái: “Phải mời hết bốn phương, để người thân bạn bè xung quanh đều biết chuyện chúng ta kết hôn, cũng tiện thể gặp gỡ người thân của đôi bên trong đám cưới.”
Đám cưới của nhà họ Chu và nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Trước đây chỉ đơn giản là hoàn thành thủ tục, mọi thứ vẫn chưa được tổ chức.
Thẩm Di ồ một tiếng.
Có chút phiền phức, nhưng cắn răng chịu đựng… chắc là cũng được nhỉ?
Cô còn chưa kịp nói gì, nhưng dường như anh đã nhìn thấu tâm tư của cô, thong thả nói tiếp: “Anh định sẽ tổ chức một hôn lễ đầy đủ và long trong. Đây chỉ là một trong những thủ tục thôi.”
Thẩm Di: “…”
Phiền phức x10.
Vừa rồi mới đón nhận một đòn chí mạng, bây giờ lại đón nhận một đòn chí mạng hơn.
Thẩm Di ngây người, kéo anh lại cố gắng ngăn cản, nhưng anh đã cúi đầu nhắm mắt hôn lên môi cô: “Em cũng sẽ thích cho xem.”
Lời Thẩm Di muốn nói nghẹn ở cổ họng: “…”
—— Sẽ sao?!
Cô đã bắt đầu đau đầu, ngã vào lòng anh, khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên anh lại muốn tổ chức?”
Chu Thuật Lẫm hôn cô, rũ mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình, ánh mắt u tối: “Chưa từng có ý định cưới em một cách đơn giản.”
Trước đây chỉ là đăng ký kết hôn, thậm chí ngày đăng ký kết hôn anh còn bận đi công tác ở New York, chỉ là tình huống lúc đó đặc biệt.
Thời điểm đó quả thực quá vội vàng.
Anh còn nợ cô một buổi lễ trang trọng và hoành tránh.
Cũng không đột ngột gì, từ vài tháng trước anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Chu Thuật Lẫm véo má cô, có phần ngang ngược nói: “Lần này là sẽ gặp tất cả mọi người. Không thể chống chế nữa đâu, Thẩm Viên Viên.”
Trái tim cô đột nhiên bị đâm một nhát.
Anh sẽ gặp bạn bè, bạn học, bạn thân, đồng nghiệp và người thân của cô. Dần dần hòa nhập vào vòng tròn của cô, vòng tròn mà trước đây anh chưa từng bước vào.
Đồng thời cô cũng vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Thuật Lẫm hiếm khi dịu dàng nhìn cô.
“Há miệng ra nào.”
Ánh mắt anh hơi lóe lên, nhìn cô chằm chằm rồi cúi xuống hôn cô. Lòng bàn tay anh khít chặt với cô, nâng đỡ thân hình mềm mại của cô lên, không để lại một khe hở nào.
Thẩm Di bị ép ngửa đầu đón nhận từng nụ hôn một. Mái tóc dài đen như thác nước xõa sau lưng.
…
Vài ngày sau cô trở về, Chu Thuật Lẫm cho dì giúp việc nghỉ phép, trong Lộc Viên chỉ còn lại hai người. Nhiệm vụ nấu cơm cũng do anh đảm nhiệm, người đàn ông quý phái xắn tay áo lên.
Thẩm Di nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp một chút việc vặt, không đáng kể đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ.
Cô gấp một lá rau, nghiêng đầu nói với anh cách nấu mà cô muốn.
Chu Thuật Lẫm rửa sạch thịt trong tay, mắt không thèm nhìn đã đáp: “Không được.”
Thẩm Di: “?”
Cô sửng sốt, nghi ngờ: “Tại sao không được?”
“Có chút phiền phức.” Anh bình tĩnh nói, ngón tay thon dài xoa bóp thớ thịt trong tay.
Lúc Thẩm Di sắp tin lời anh thì lại nghe anh nói: “Trừ khi em qua đây hôn anh một cái.”
Thẩm Di: “…”
Cô bẻ gãy phần gốc của cọng rau trong tay, giống như đang véo Chu Thuật Lẫm vậy.
Cuối cùng, cô vô cùng miễn cưỡng vặn vẹo nhón chân lên hôn anh, một tay chống lên mặt bàn nấu ăn bên cạnh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nơi khóe miệng, một chút nước bắn tung tóe.
Chu Thuật Lẫm nhàn nhã quay người đối mặt với cô, khó tính nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Đầu ngón tay Thẩm Di hơi siết chặt, cô nuốt khan một ngụm, không thể không tiến lên thêm một lần nữa.
Anh đúng là kiểu cách quá đi mất.
Giúp xong những việc vặt trong khả năng, Thẩm Di trốn ra ngoài, dựa vào tường rồi móc điện thoại ra định chơi một lát. Ngón tay vô tình lướt nhẹ, tình hình Weibo mới toanh bất ngờ đập vào mắt.
Hàng mi đen nhánh của cô khẽ chớp một cái, không thể tin được.
Cô hoàn toàn không biết vì sao Tập đoàn Chu thị lại xuất đầu lộ diện, một trang Weibo chính thức nghiêm túc như vậy, một tập đoàn lớn như thế, vậy mà lại hạ mình tham gia vào chuyện nhỏ của cô!
Đầu ngón tay cô vuốt xuống.
Món cuối cùng cô chỉ định muốn ăn được mang ra, Chu Thuật Lẫm đi ra khỏi bếp, gọi cô đến ăn cơm.
Weibo vừa vặn gửi thành công.
Thẩm Di thuận thế cất điện thoại vào túi, cất giọng nhẹ nhàng: “Đến đây.”
Ừm, không thể chống chế thì không thể chống chế vậy.
Lúc đầu không phải là Chu Phục Niên không đi tìm Chu Thuật Lẫm, nhưng bị anh từ chối, ông ấy cũng không miễn cưỡng. Ai ngờ tình hình ngày càng tệ, vấn đề càng lúc càng lớn, bên phía ông ấy mới liên tiếp cử người đến tìm Chu Thuật Lẫm, chỉ là mãi không nhận được hồi âm.
Mãi đến khi tình hình tệ đến mức không thể cứu vãn, Chu Phục Niên mới không ngồi yên được nữa. Còn Chu Thuật Lẫm thì thong thả ẩn mình chờ đợi, không quan tâm thời gian trôi qua bao lâu, cũng không quan tâm tình trạng ‘thối rữa’ thế nào. Dù có thối rữa đến cùng thì anh cũng không hề bận tâm. Muốn anh hành động cũng được, cái giá anh muốn chính là tất cả.
Chu Phục Niên đã đấu trí với anh nhiều lần, hiện tại đây là kết quả tất yếu.
Bên phía nhà họ Chu cũng không hề bình yên. Trước khi nào núi Chu Thuật Lẫm đã có sắp xếp ổn thỏa, trước đó vài ngày anh đã gửi một câu chuyện hoàn chỉnh đến tay Tần Tuyết.
Thân phận thật sự của Tạ Thư Ngọc và anh đã chính thức được công khai.
Gì mà con riêng của kẻ thứ ba, gì mà vợ đang mang thai thì tìm người bên ngoài, tất cả đều là lời bịa đặt.
Sau khi Chu Thuật Lẫm xuất hiện, Tần Tuyết đã dùng hết sức lực để thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật rằng Chu Phục Niên ngoại tình, chấp nhận đứa con đột nhiên xuất hiện này trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với con trai mình.
Không phải là bà ấy không tức giận, chỉ là sau khi ấm ức, mọi chuyện vẫn bị bà ấy nuốt ngược vào trong. Cũng hết cách rồi, ai bảo bà ấy thích Chu Phục Niên chứ. Nếu bà ấy muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì bà ấy phải chấp nhận.
Ai ngờ được rằng, người đột nhiên xuất hiện kia không biết từ lúc nào đã nắm trong tay mạch sống của toàn bộ nhà họ Chu. Khi anh buông tay, bọn họ mới biết cả nhà họ Chu đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Bọn họ đang tranh giành đấu đá với anh, thế nhưng anh nói rút lui là rút lui, vô cùng dứt khoát. Hóa ra là đã nắm chắc chuyện bọn họ không thể tiếp quản được cục diện này!
Dù bà ấy và những người lớn tuổi trong nhà họ Tần đã hết sức ủng hộ Chu Diệc Hành, nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục.
Nhưng, cơ nghiệp to lớn của nhà họ Chu tại sao lại thuộc về một đứa con riêng như Chu Thuật Lẫm?!
Bà ấy không thể nào che giấu được sự khinh thường và coi rẻ của mình.
Bệnh đau đầu của Tần Tuyết lại tái phát, đang ở nhà tức giận thì nhận được tin tức này.
Đầu ngón tay bà ấy nắm chặt tờ giấy, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Cái gì gọi là Chu Phục Niên vốn đã có gia đình?!
Khi dì giúp việc bưng hoa quả gõ cửa bước vào, tiếng gõ cửa làm bà ấy giật mình, vô thức buông tay làm đồ trên tay rơi xuống đất. Bà ấy như bị dọa sợ, theo tiếng động nhìn về phía cửa, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Dì giúp việc không ngờ phản ứng của bà ấy lại như vậy, nhanh chóng đặt trái cây xuống, đi tới hỏi thăm bà ấy thế nào.
Tần Tuyết ngây người cau mày. Khóe miệng bà ấy mấp máy, khom người xuống nhặt mấy tờ giấy đó lên. Ánh mắt lại một lần nữa nhìn vào những dòng chữ trên giấy, trong mắt hiện lên vẻ sững sờ.
Có thể là Chu Phục Niên đã biết được hành động của Chu Thuật Lẫm, cũng có thể là tình cờ, ông ấy ở công ty cả ngày không về.
Còn Chu Thuật Lẫm cũng không cho ông ấy không gian để thở —— đã đến lúc công khai với toàn thiên hạ rồi.
Chu Diệc Hành đã bay ra nước ngoài xử lý vấn đề thị trường ở bên đó. Trước đây phần lớn đều là do Chu Thuật Lẫm xử lý, nhưng lần này anh rút tay, nhà họ Chu gặp vấn đề, thế nên cũng bắt đầu sụp đổ từ phần đó. Cách đây khá lâu Chu Phục Niên đã bảo anh ta sang bên kia học hỏi cách xử lý.
Chu Diệc Hành qua đó cũng có thể học được rất nhiều thứ, còn là tự mình khám phá.
Lúc biết được tin tức anh ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, bèn bay về nước ngay trong đêm.
Cả nhà họ Chu đều náo loạn.
Còn tình hình của Chu Thuật Lẫm và bên kia lại hoàn toàn trái ngược. Anh đã bày binh bố trận lâu như thế, bây giờ chỉ mới bắt đầu thu lưới, không cần phải hoảng sợ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Chu thị đã hoàn thành việc chuyển giao quyền lực, trên dưới tự nhiên là một thể. Đợi thêm một thời gian nữa mọi người sẽ quen và hòa nhập hơn. Tất cả đều sẽ theo ý của anh, hỗ trợ anh.
Trước đây anh đã sai người mở tài khoản Weibo, thông tin cũng đã được xác thực. Anh không thường xuyên chơi những phần mềm mạng xã hội này, trước đó tài khoản này cũng rất trống trải, đây là bài đăng đầu tiên trên tài khoản này.
Cư dân mạng không kịp phản ứng, bọn họ hơi bối rối, ngây ra một lúc lâu mới đọc hiểu được tình huống trước mắt. Có người yếu ớt hỏi: [Thế, có thật là chủ tịch của Chu thị Bắc Thành không?!]
[???Không phải chứ, chúng tôi chỉ nói bâng quơ thôi, sao anh lại là thật vậy?]
[Đêm trao giải hôm đó bỗng nhiên xuất hiện một màn bắn pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng hoành tráng này còn kéo dài tới vài phút, bây giờ nhớ lại, tôi xin tóm tắt trọng điểm: cũng ở Bắc Thành, tối hôm đó cũng có chuyện của Vân Chi Sơn. Vậy nên, khi mà một chuyện không thể tin nổi như thế cũng trở thành sự thật thì liệu chúng ta có thể đưa ra suy đoán, nghi ngờ rằng màn bắn pháo hoa ở Bắc Thành tối hôm đó là do tổng tài bá đạo tổ chức để chúc mừng cô ấy không!!]
[OMG! Tôi đã nhìn thấy gì thế này, chưa kịp chờ Vân Chi Sơn ra mặt thừa nhận hay phủ nhận thì chính chủ đã tự động xuất hiện rồi à!]
[Anh rể! Anh rể, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!]
[Xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi, nhận cũng đã nhận rồi, vậy thì thừa nhận cho trót đi! Nhân vật không xuất hiện trong đoạn video về chuyện kính vỡ kia chính là hai người đúng không!!]
[Á á á! Hai người ra đây cho tôi! Lộ mặt đi! Mỗi lần bị chụp trộm ảnh đều đẹp tuyệt! Hai người quá đáng lắm luôn ấy! Vân Chi Sơn còn mời diễn viên nam nữ chính làm gì nữa, tự mình và người nhà vào đóng là được rồi mà? Tiết kiệm được một khoản tiền lớn trả thù lao đó!]
[Bộ phim trước tôi không nói, toàn là phim nữ chính, không có tuyến tình cảm gì cả. Nhưng bộ này tuyến tình cảm sinh động biết bao! Xin hai người nhất định phải đích thân ra trận! Tôi nói luôn là tôi sẽ nộp trước một trăm tiền hội viên làm tiền mừng!]
[Báo cáo, tôi là người qua đường mới tham gia, mặc dù chưa biết gì cả nhưng tôi cũng muốn ship CP này. Xin hỏi tôi nên đi đâu để đẩy thuyền đây ạ?]
Phùng Dư nhận lệnh đi xử lý. Chuyện lần này cũng giống như lần trước, đều là bỗng dưng nổi lên trên mạng. Nhưng cách làm thì lại hoàn toàn khác so với lần trước.
Lần trước là dập tắt, là gỡ xuống, lần này thì khác.
Chu Diệc Hành vừa xuống máy bay, trên đường từ sân bay về nhà, anh ta rũ mắt lướt xem đủ loại thông tin tức thời trên Weibo, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Trong ấn tượng của anh ta, Chu Thuật Lẫm căn bản không phải loại người như vậy. Nhưng Chu Thuật Lẫm cũng đã tự tay phá vỡ ấn tượng trong mắt anh ta.
Trên màn hình là vô số tiếng “anh rể” vô cùng chói mắt.
Rõ ràng thời gian họ ở bên nhau không dài, không bằng thời gian anh ta và Thẩm Di ở bên nhau từ nhỏ đến lớn. Nhưng anh ta và Thẩm Di ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng đón nhận tình huống này.
Không hẳn là chỉ tình huống này đúng không?
Anh ta hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện.
Trên ấn đường của anh ta thấp thoáng vẻ u ám, anh ta thở dài một hơi, dứt khoát tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độ hot trước đó đều là tự nhiên mà có, không biết có thể kéo dài được bao lâu. Có thể sẽ rất lâu dài, cũng có thể chỉ là nhất thời.
Nhưng sau bài đăng trên Weibo mà Chu Thuật Lẫm không thèm để ý đó, ngọn lửa nhỏ đã bị đổ thêm cả một thùng dầu, cháy lan ra toàn bộ.
—— Tài khoản trống này chưa từng đăng bất kỳ bài Weibo nào, anh lại dùng để đăng bài thừa nhận.
Có người trêu chọc:
[Chủ tịch Chu cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi sao? Nhìn vợ mãi không chịu công khai danh phận cho mình nên dứt khoát tự xuất đầu lộ diện để nhận luôn, ha ha ha ha!]
[Chủ tịch Chu nói: Vợ tôi không chịu ra mặt. Thôi, không sao, tôi tự ra mặt.]
Weibo của Thẩm Di vẫn im ắng, đã thu hút rất nhiều suy đoán và trêu chọc.
Đây cũng không phải là chuyện thúc giục một hai ngày, bọn họ đã thúc giục mấy tháng nay rồi nhưng vẫn chưa có kết quả gì, chỉ có hôm nay mới thúc giục được nam chính!
Chu Thuật Lẫm đã tắt điện thoại. Vào núi mất liên lạc nhiều ngày nên công việc chất đống, có việc gấp cũng có việc có thể từ từ. Anh vào phòng sách xử lý trước một số công việc quan trọng.
Mấy tiếng sau, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tháo kính mắt ra rồi tiện tay đặt lên bàn, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính tìm Thẩm Di.
Bước chân anh khựng lại.
Ở trong căn lều quá chật hẹp đó “ẩn núp” một đêm, đột nhiên trở về không gian rộng rãi như vậy anh vẫn còn hơi không quen.
Chu Thuật Lẫm mím môi, bước vào phòng ngủ chính, bật đèn ngủ lên.
Thẩm Di trở về môi trường quen thuộc nên giấc ngủ của cô rất sâu. Lúc anh bước vào, cô vẫn nằm ngủ ngon lành ở vị trí của anh, ôm chiếc chăn anh thường đắp.
Chu Thuật Lẫm không khỏi nhớ lại thời điểm họ mới cưới. Cứ như mới chỉ là ngày hôm qua vậy.
Cô dùng vẻ mặt vô tội nhất để làm những việc bá đạo nhất, từng bước vượt ranh giới, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ.
Sao mà từ nhỏ cô đã thích ‘sờ mó lung tung’ anh rồi ấy nhỉ?
Chẳng lẽ là “Ba tuổi nhìn cả đời*”?
(*ba tuổi nhìn cả đời: có nghĩa là thông qua hành vi của một đứa trẻ lên ba, chúng ta có thể cảm nhận được đứa trẻ này sau này sẽ người như thế nào – nguồn: Baidu.)
Anh bước tới, đưa tay dùng chăn quấn cô lại rồi ôm cả chiếc chăn vào lòng.
Chu Thuật Lẫm không vội đánh thức cô dậy, chỉ cúi xuống hôn cô.
Khi cô chủ động nói muốn công khai với anh, anh thực sự rất bất ngờ. Chỉ là thời điểm đó chưa chín muồi, anh vẫn hy vọng có thể đợi đến lúc này, cùng cô xuất hiện trước mặt mọi người.
Đặc biệt là trước mặt những người rất yêu cô.
Ngón tay cái của Chu Thuật Lẫm vuốt v e khuôn mặt mịn màng của cô, trong lòng thầm nghĩ.
Ai nói cô không biết yêu chứ?
Rõ ràng cô rất biết cách yêu anh.
Dù chỉ là từng bước từng bước, bước chân có hơi vụng về nhưng lại rất kiên định.
Cô đã học được cách yêu, cũng đã cố gắng thử yêu anh.
Thẩm Di ngủ đủ lâu rồi, cũng ngủ rất say, cho nên rất dễ bị anh đánh thức. Cô giơ tay che mắt, còn anh thì đang hôn cô.
Nụ hôn không nặng không nhẹ, nhưng lại ướt át và dai dẳng. Giống như con mèo ở nhà đang nũng nịu với chủ.
Thẩm Di khẽ nuốt khan, bị anh làm cho cổ họng khô khốc.
Chu Thuật Lẫm chống tay trước người cô, hỏi: “Chúng ta định bao giờ sẽ tổ chức đám cưới đây?”
Thẩm Di: “?”
Chủ đề được đưa ra một cách bất ngờ, ánh mắt cô như dại ra.
“Còn, đám cưới sao?” Cô lắp bắp, vô thức hỏi.
Cô tưởng họ đã kết hôn rồi chứ? Ý là… bao gồm tất cả các nghi lễ cưới hỏi đều đã kết thúc rồi.
Hơn nữa bọn họ đã kết hôn lâu rồi, những chuyện vặt vãnh đó cô đều tự cho là đã được lược bỏ. Nên khi đột nhiên nghe thấy câu này, cô vẫn có chút kinh ngạc.
Chu Thuật Lẫm ngước mắt lên, ánh mắt tùy ý dừng trên người cô: “Sao, em chưa từng nghĩ tới à?”
Chu Thuật Lẫm thuận miệng ném ra một vấn đề, Thẩm Di vội vàng lắc đầu. Tuy nhiên, cô vẫn hỏi: “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, những thứ này… có thể lược bỏ không?”
Cuộc sống của Thẩm Di có phần đơn giản và đơn điệu. Việc này nhìn qua đã thấy rất phức tạp và rườm rà, cô thấy hình như cũng có thể lược bỏ được mà đúng không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có phần nồng nhiệt.
Chu Thuật Lẫm không chút động lòng liếc cô một cái: “Phải mời hết bốn phương, để người thân bạn bè xung quanh đều biết chuyện chúng ta kết hôn, cũng tiện thể gặp gỡ người thân của đôi bên trong đám cưới.”
Đám cưới của nhà họ Chu và nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Trước đây chỉ đơn giản là hoàn thành thủ tục, mọi thứ vẫn chưa được tổ chức.
Thẩm Di ồ một tiếng.
Có chút phiền phức, nhưng cắn răng chịu đựng… chắc là cũng được nhỉ?
Cô còn chưa kịp nói gì, nhưng dường như anh đã nhìn thấu tâm tư của cô, thong thả nói tiếp: “Anh định sẽ tổ chức một hôn lễ đầy đủ và long trong. Đây chỉ là một trong những thủ tục thôi.”
Thẩm Di: “…”
Phiền phức x10.
Vừa rồi mới đón nhận một đòn chí mạng, bây giờ lại đón nhận một đòn chí mạng hơn.
Thẩm Di ngây người, kéo anh lại cố gắng ngăn cản, nhưng anh đã cúi đầu nhắm mắt hôn lên môi cô: “Em cũng sẽ thích cho xem.”
Lời Thẩm Di muốn nói nghẹn ở cổ họng: “…”
—— Sẽ sao?!
Cô đã bắt đầu đau đầu, ngã vào lòng anh, khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên anh lại muốn tổ chức?”
Chu Thuật Lẫm hôn cô, rũ mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình, ánh mắt u tối: “Chưa từng có ý định cưới em một cách đơn giản.”
Trước đây chỉ là đăng ký kết hôn, thậm chí ngày đăng ký kết hôn anh còn bận đi công tác ở New York, chỉ là tình huống lúc đó đặc biệt.
Thời điểm đó quả thực quá vội vàng.
Anh còn nợ cô một buổi lễ trang trọng và hoành tránh.
Cũng không đột ngột gì, từ vài tháng trước anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Chu Thuật Lẫm véo má cô, có phần ngang ngược nói: “Lần này là sẽ gặp tất cả mọi người. Không thể chống chế nữa đâu, Thẩm Viên Viên.”
Trái tim cô đột nhiên bị đâm một nhát.
Anh sẽ gặp bạn bè, bạn học, bạn thân, đồng nghiệp và người thân của cô. Dần dần hòa nhập vào vòng tròn của cô, vòng tròn mà trước đây anh chưa từng bước vào.
Đồng thời cô cũng vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Thuật Lẫm hiếm khi dịu dàng nhìn cô.
“Há miệng ra nào.”
Ánh mắt anh hơi lóe lên, nhìn cô chằm chằm rồi cúi xuống hôn cô. Lòng bàn tay anh khít chặt với cô, nâng đỡ thân hình mềm mại của cô lên, không để lại một khe hở nào.
Thẩm Di bị ép ngửa đầu đón nhận từng nụ hôn một. Mái tóc dài đen như thác nước xõa sau lưng.
…
Vài ngày sau cô trở về, Chu Thuật Lẫm cho dì giúp việc nghỉ phép, trong Lộc Viên chỉ còn lại hai người. Nhiệm vụ nấu cơm cũng do anh đảm nhiệm, người đàn ông quý phái xắn tay áo lên.
Thẩm Di nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp một chút việc vặt, không đáng kể đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ.
Cô gấp một lá rau, nghiêng đầu nói với anh cách nấu mà cô muốn.
Chu Thuật Lẫm rửa sạch thịt trong tay, mắt không thèm nhìn đã đáp: “Không được.”
Thẩm Di: “?”
Cô sửng sốt, nghi ngờ: “Tại sao không được?”
“Có chút phiền phức.” Anh bình tĩnh nói, ngón tay thon dài xoa bóp thớ thịt trong tay.
Lúc Thẩm Di sắp tin lời anh thì lại nghe anh nói: “Trừ khi em qua đây hôn anh một cái.”
Thẩm Di: “…”
Cô bẻ gãy phần gốc của cọng rau trong tay, giống như đang véo Chu Thuật Lẫm vậy.
Cuối cùng, cô vô cùng miễn cưỡng vặn vẹo nhón chân lên hôn anh, một tay chống lên mặt bàn nấu ăn bên cạnh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nơi khóe miệng, một chút nước bắn tung tóe.
Chu Thuật Lẫm nhàn nhã quay người đối mặt với cô, khó tính nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Đầu ngón tay Thẩm Di hơi siết chặt, cô nuốt khan một ngụm, không thể không tiến lên thêm một lần nữa.
Anh đúng là kiểu cách quá đi mất.
Giúp xong những việc vặt trong khả năng, Thẩm Di trốn ra ngoài, dựa vào tường rồi móc điện thoại ra định chơi một lát. Ngón tay vô tình lướt nhẹ, tình hình Weibo mới toanh bất ngờ đập vào mắt.
Hàng mi đen nhánh của cô khẽ chớp một cái, không thể tin được.
Cô hoàn toàn không biết vì sao Tập đoàn Chu thị lại xuất đầu lộ diện, một trang Weibo chính thức nghiêm túc như vậy, một tập đoàn lớn như thế, vậy mà lại hạ mình tham gia vào chuyện nhỏ của cô!
Đầu ngón tay cô vuốt xuống.
Món cuối cùng cô chỉ định muốn ăn được mang ra, Chu Thuật Lẫm đi ra khỏi bếp, gọi cô đến ăn cơm.
Weibo vừa vặn gửi thành công.
Thẩm Di thuận thế cất điện thoại vào túi, cất giọng nhẹ nhàng: “Đến đây.”
Ừm, không thể chống chế thì không thể chống chế vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.