Chương 28: Quên phải làm thế nào rồi sao? Cô bé ngoan
Mang Li
29/05/2024
Cô thẳng thắn đến mức vượt quá sự mong đợi của Chu Thuật Lẫm. Anh có chút hứng thú nhướng mày, gật đầu nói: “Được.”
Phong độ của người quân tử có hạn, kết thúc ở đây.
Chu Thuật Lẫm thử mô phỏng qua trong đầu, cảm thấy thao tác sẽ có chút khó khăn, không thuận tiện bằng chính cô tự làm, nhưng cũng không phải không thể.
“Hướng dẫn sẽ có chút bất tiện, em phải kiên nhẫn một chút.” Anh tiêm cho Thảm Di một mũi dự phòng trước, để cô chuẩn bị tinh thần.
Thẩm Di hơi sửng sốt, cũng không ngờ sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Trong nhà không có dụng cụ tập luyện, cô cho rằng không đủ điều kiện. Nhưng cô không phải dân chuyên nghiệp, cũng không thắc mắc mà chỉ gật đầu đồng ý.
“Ngồi qua đây.”
Nhìn nơi anh chỉ, Thẩm Di khó xử. Nhưng nghĩ tới lời giải thích trước đó của anh, cô đành phải kìm nén sự ngượng ngùng, ngồi lên người anh theo chỉ dẫn.
Có lẽ không dễ hướng dẫn.
Mà tư thế này quả thật cũng…. không thuận tiện cho lắm.
Chu Thuật Lẫm nắm lấy cổ tay cô, thản nhiên đặt lên vị trí trước bụng mình, đặt ra điều kiện: “Thời gian có hạn, khi đến lúc tôi sẽ bảo dừng.”
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt lên. Cái gì cơ?
Hai tay cô không biết nên đặt đâu mới đúng, như thể mất đi tri giác.
—— Thời gian có hạn? Có hạn cái gì?!
Chu Thuật Lẫm cúi xuống chạm vào môi cô, hơi thở phả thẳng lên môi cô.
Thần kinh của Thẩm Di hoàn toàn trì tệ, không thể cử động. Cơ bụng của anh đang đặt dưới tay cô, nóng đến bỏng tay khiến cô cứng đờ không dám cử động. Mà thứ cô phải đối phó không chỉ có mỗi cái này.
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm có chút u ám, sau khi cạy mở xâm nhập lại vô tình rời khỏi. Anh trầm giọng, giống như đang cảm thán: “Quên lần trước phải làm thế nào rồi sao?”
Lần trước đã xảy ra chuyện gì ở đây, cô không thể quên được.
Nhưng tình hình lại khác.
Thẩm Di siết chặt lòng bàn tay, tìm ra chỗ khác biệt: “Hôm nay không uống rượu.”
Không uống rượu thì sao cô có thể làm chuyện này với anh?
Cô không dám cử động, anh bèn nắm lấy cổ tay cô, dạy cô nên làm thế nào, ví dụ như làm sao để giải quyết sự cản trở của quần áo, tiếp xúc trực tiếp sẽ có cảm giác tuyệt vời hơn.
Nghe cô nói như vậy, Chu Thuật Lẫm giống như cười khẽ: “Thái độ học tập của em không nghiêm túc.”
Thẩm Di sửng sốt, thấp giọng nói: “Gì cơ?”
“Đang mượn rượu làm cái cớ để lười biếng sao?”
“Không phải!” Cô vội vàng giải thích: “Lần trước là vì uống rượu ——” Cho nên mới đụng chạm anh như thế.
“Được rồi, đùng giở trò lười biếng nữa.” Chu Thuật Lẫm ấn nhẹ lên, thúc giục cô tiến vào trạng thái: “Coi như một bài kiểm tra đi, trả lời cẩn thận vào.”
Thẩm Di nghẹn ngào, có một loại cảm giác bất lực không thể giải thích được.
Nhiệt độ ấm áp thấm qua lòng bàn tay, chính là phần cơ thể thường được quần áo che phủ. Trước đây cô chưa từng nhìn thấy, bây giờ cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được kết cấu và hình dạng khi chạm vào, nhiệt độ trên mặt tăng cao như phải bỏng.
Chu Thuật Lẫm cũng cảm nhận được cô đang chạm vào.
Trong lòng Thẩm Di như có một cuộc chiến giữa trời và người, cô cảm thấy rất không ổn, thế nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Nhưng cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, gần như bị nụ hôn của anh áp đảo, ngửa cổ ra sau, toàn bộ sự chú ý đều bị anh thu hút.
Cô không thể đáp trả, nhưng cũng không có cách nào rút lui, quân địch đang ở ngay trước mặt, quân số không ngừng gia tăng. Cô không còn cách nào khác ngoài việc ép bản thân phải lâm trận.
Có thể dùng cách này để thúc đẩy sự tiến bộ, hiệu quả sẽ rất lớn.
Rõ ràng chỉ là một đêm bình thường, cô cũng không biết tại sao lại biến thành thế này.
Tay cô vẫn đang đặt trên bụng anh, cũng không biết đã bị anh đẩy ngã lên ghế sô pha từ lúc nào. Hết thảy mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, không ai phát hiện ra chỗ không đúng.
Cả người cô dựa vào người anh, nhẹ nhàng li3m cắn. Tay anh thản nhiên đặt trên thắt lưng của cô, dường như không có bất kỳ sự phản đối nào.
Trong toàn bộ quá trình đó cô là người chủ động nhiều hơn, anh giống như một giáo viên thật sự, đang đánh giá thành quả của cô, chờ đợi cho điểm cô.
Có lẽ anh đã kiểm soát mọi thứ quá tốt, thường xuyên khiến cô cảm giác anh không tập trung. Nhưng điều khó hiểu ở đây là thật sự có người có thể kiềm chế được bản thân vào những lúc thế này sao?
Đi được nửa đường, có lẽ Thẩm Di cảm thấy mệt mỏi, bèn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy hàng mi của anh khẽ run. Ngoại hình của anh rất xuất sắc, ngay cả lông mi cũng cong dài, ở trên người bình thường sẽ không thể nhìn thấy được những chi tiết nhỏ như vậy.
Chẳng mấy chốc cô đã bị bắt gặp, anh đột nhiên mở mắt ra, khóa chặt cô trong đôi mắt u ám.
Trong lúc cô còn đang sửng sốt, Chu Thuật Lẫm đã bất mãn nói: “Đừng có lười biếng như thế nhé.”
Thẩm Di đỏ mặt, cô đã nhận rất nhiều tội danh từ anh. Trong suốt quãng đời học sinh của mình, cô chưa từng bị giáo viên mắng như vậy.
Những câu nói của Chung Du lại lần nữa lướt qua đầu, cô ngẫm lại bản thân, lấy lại thái độ nghiêm túc.
Cô chạm nhẹ vào môi anh vài lần, đợi đến khi anh rũ mắt liếc nhìn, cô mới vươn đầu lưỡi ra, khéo léo tìm kiếm rồi li3m nhẹ.
Không hề nhận ra ánh mắt của anh sâu thẳm đến đáng sợ.
Khoảng cách mỗi lúc một gần, mọi thay đổi trên cơ thể đối phương đều có thể cảm nhận được một cách chân thật.
Thẩm Di cảm nhận được phản ứng từ nhẹ đến nặng, nhưng cô lại không thể làm gì được.
Một lúc sau, Chu Thuật Lẫm nắm lấy tay cô ấn lên bụng mình một cái. Xúc cảm không còn giống như trước đây, rắn chắc hơn nhiều, như thể đang siết chặt.
Thẩm Di hơi ngước mắt lên, nhìn vào mắt anh, bị anh chỉ đạo: “Xuống đi.”
Cô bất lực cắn môi bước xuống, ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của anh. Cùng lúc đó, Chu Thuật Lẫm kéo lấy tấm chăn bên cạnh che bản thân lại, không để cho ai đó tò mò thêm nữa.
Thẩm Di cảm thấy cả người mất tự nhiên, đi rót một ly nước lạnh.
Cầm ly nước trong tay, sau khi uống hai ngụm, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ. Cô quên súc miệng mất rồi… nhưng chẳng mấy chốc cô lại thấy nhẹ nhõm, thôi bỏ đi, cũng đã hôn nhiều lần lắm rồi.
Phản ứng vừa rồi rõ ràng như vậy, sao cô có thể không nhận ra? Trong lúc nhất thời, khóe mắt cô run rẩy kịch liệt.
Trong đầu hiện lên trọng điểm của tình cảnh vừa rồi —— “phản ứng s1nh lý bình thường”. Sau khi mặc niệm vài lần, cô cố gắng khiến bản thân đối mặt một cách bình thường nhất.
Nhưng đúng như Chung Du đã nói, cô bắt đầu cảm nhận được chút niềm vui trong đó. Thậm chí còn rõ ràng hơn lần ở trong bếp trước đó.
Lần trước còn chưa thể xác định, nhưng lần này có thể hoàn toàn xác định.
Cô đã chiếm được hời của người ta.
……
Hai người giày vò qua lại đến rất muộn mới dọn dẹp chuẩn bị đi nghỉ.
Nhìn chiếc giường rộng lớn, trong đầu Thẩm Di nảy ra rất nhiều suy nghĩ. Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không thể nuông chiều bản thân quá mức, tiếp tục chú ý khoảng cách giống như trước.
Lúc sắp xếp xong gối nằm, đúng lúc Chu Thuật Lẫm từ phòng tắm bước ra. Thẩm Di chợt nghĩ, hình như đêm nay anh tắm hơi lâu thì phải?
Nhưng cô cũng không chú ý thời gian lắm, suy nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua trong đầu rồi biến mất.
Cô nhận ra ánh mắt của anh đang dõi theo từng hành động của cô, như thể đang cười nhạo cô “giấu đầu hở đuôi”. Nhưng đây rõ ràng chỉ là hoạt động tâm lý của cô mà thôi, anh không thể suy nghĩ đến mức đó được.
Cô tiếp tục dọn dẹp với đôi má ửng đỏ.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Di bất ngờ nhận được tin nhắn của Thẩm Hàn Cảnh.
Tuy là “chị em” trong cùng một nhà, nhưng hai người không thân thiết như chị em nhà khác, cũng không có nhiều liên lạc riêng. Lần cuối cùng nhắn tin là hơn một tháng trước, lúc Thẩm Hàn Cảnh hỏi cô có về nhà ăn tối không.
Lúc ban đầu, thật ra Thẩm Hàn Cảnh có ý muốn thân thiết với cô. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Thẩm Hàn Cảnh thường xuyên xin nghỉ ở nhà, cũng hay ra ngoài riêng cùng Phù Lam. Mỗi lần hai người ra ngoài chơi đều đi mua sắm rất nhiều thứ, chờ đến khi Thẩm Di về nhà sẽ chia cho cô một phần.
Thẩm Di biết thật ra bố mẹ rất vui khi thấy hai người thân thiết với nhau, nhưng cô lại không có hứng thú với những điều đó. Cô không muốn như thế, một hai lần thì có thể che đậy giả lả cho qua, tuy nhiên đây lại không phải mối quan hệ ngắn hạn.
Có một lần, Phù Lam ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, lẽ ra nếu cô nhận quà thì cả nhà sẽ rất vui vẻ, nhưng cô vẫn lắc đầu, lịch sự từ chối. Thậm chí cô còn không nhìn kỹ thứ ở trong tay Thẩm Hàn Cảnh, chỉ cảm thấy bản thân không quá vui vẻ.
Cảm xúc của cô tương đối chậm chạp, sau khi trở về phòng cô ngồi một mình để suy nghĩ, nhưng lại không suy nghĩ ra được cái gì. Lúc Thẩm Hàn Cảnh mang thêm nhiều thứ hơn cho cô lựa chọn, cô chỉ nói thật lòng là sau này đừng chừa phần cho cô nữa, cô cũng không thích lắm.
Thẩm Hàn Cảnh không biết bản thân làm sai cái gì, bởi vì bị cô từ chối mà đau lòng, vô cùng tủi thân. Dường như Phù Lam cũng không ngờ đến, ôm lấy Thẩm Hàn Cảnh đang khóc lóc vào lòng.
Một bên chủ động một bên bất động, mối quan hệ không thể nóng lên. Dần dà theo thời gian thì trở thành như bây giờ.
Có lẽ Thẩm Hàn Cảnh cũng tìm ra được cách để hòa hợp, cứ làm theo ý mình là được.
Thẩm Di bấm vào tin nhắn, cô ta nói với cô chuyện về bữa tiệc ngày mai, giọng điệu nhẹ nhàng: [Di Di, em cũng không biết chị và mẹ có mâu thuẫn gì, nhưng mà cũng đã trôi qua lâu rồi, chị làm hòa với mẹ được không? Mẹ rất buồn đó, vốn đã ngủ không được ngon giấc mà dạo gần đây càng tệ hơn nữa, trông hốc hác đi nhiều, chị đừng giận mẹ nữa nhé? Có chuyện gì thì chị cứ nói với em, hoặc chúng ta ra ngoài mua sắm để giải tỏa, em sẽ thanh toán!]
Cô ta rất giỏi dỗ dành người khác, nói chuyện như thế khiến người ta khó mà tiếp tục tức giận.
Thẩm Di thở dài.
Có nhiều lúc cô cũng không hiểu bản thân đã làm sai điều gì. Ví dụ như việc cô từ chối quà của Thẩm Hàn Cảnh vậy, hoặc ví dụ như lần cãi nhau với Phù Lam, bà hỏi cô là có phải trách bà bất công không.
Dựa theo logic của cô thì cô thật sự không làm sai gì cả.
Cô không có ý định cãi nhau đến mức gà bay chó sủa với Phù Lam, mâu thuẫn lần này có vài phần không thể giải thích được. Nếu Thẩm Hàn Cảnh đã nhượng bộ một bước, cô cũng sẽ nhượng bộ theo, nói được.
Thẩm Hàn Cảnh kinh ngạc, không ngờ cô dễ dàng bị thuyết phục như vậy, cô ta kinh ngạc xác nhận lại: [Có thật không? Chị không tức giận nữa sao?]
[Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, thực ra chỉ nói vài câu thôi.]
Thẩm Hàn Cảnh: [Vậy thì tốt rồi! Em đã nói rồi mà, nhất định là do mẹ làm quá mọi chuyện lên.]
Thẩm Hàn Cảnh: [Vậy em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon!]
Thẩm Di: [Ngủ ngon.]
Cô đặt điện thoại lại lên đầu giường, nhưng lại không thể ngủ được.
Đầu óc rất hỗn loạn, sau khi suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng cô nhớ ra một chuyện——
Cô chưa từng nghĩ đến cơ bụng của anh, nhưng anh lại chỉ thẳng cho cô sờ cơ bụng?
Vóc dáng của anh từ trên xuống dưới dường như chỗ nào cũng rất được.
Trong lúc hoang mang rối loạn, ngay cả nơi duy nhất mà tay được chạm vào, cô cũng không cảm nhận được toàn bộ.
Sự chú ý của cô đột nhiên tập trung vào điểm này, tạm thời vứt hết những chuyện khác ra sau đầu.
Kinh nghiệm phải được tích lũy từ từ, mỗi một lần rồi sẽ thành thạo hơn lần trước, sau khi kiểm tra nhiều lần rồi sẽ dần dần trở nên trôi chảy hơn.
Cô đột nhiên muốn bắt đầu lại từ đầu, làm lại lần nữa. Nếu như có thể làm lại lần nữa, nhất định cô có thể cảm nhận được xúc cảm dưới tay một cách thành thạo hơn.
Chứ không giống như bây giờ, lúc nhớ lại gần như không có chút ký ức nào.
Trong bóng đêm đã tắt đèn, Thẩm Di loay hoay hồi lâu, thỉnh thoảng nhớ đến cô lại càng cảm thấy tiếc nuối. Giữa hàng ngàn những giả thuyết, cô càng nghĩ càng không ngủ được.
Qua một lúc sau, cô cứ nghĩ mãi về vấn đề này, trong đầu lại xuất hiện một giả thuyết mới.
Lúc này, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng ——
Sau khi cô ngủ thì tướng ngủ không hề yên phận, Chu Thuật Lẫm biết chuyện này, hình như cũng đã quen luôn rồi.
Vậy tối nay cô có thể…. ‘không yên phận’ một chút không nhỉ?
Hừm…
Sau khi chìm vào giấc ngủ cô không cảm nhận được rất nhiều thứ, đúng là một sự thiệt thòi rất lớn.
Nếu như có thể làm vào lúc cô có ý thức, vậy thì đương nhiên sẽ không thiệt thòi nữa.
Một giả thuyết vô cùng táo bạo dần được hình thành.
Khoảng chừng nửa tiếng kể từ khi đèn tắt.
Thẩm Di không biết Chu Thuật Lẫm đã ngủ hay chưa, mà cô lại có hơi… muốn thực hiện giả thuyết này.
Trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, càng nghĩ càng tỉnh táo. Vào lúc thế này, cô càng không cảm thấy buồn ngủ một cách khác thường.
Chỉ lần này thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Cũng chỉ đêm nay mà thôi.
Cô thề.
Bộ não bình thường được dùng để tưởng tượng ra những bối cảnh thế giới quan rộng lớn với sức tưởng tượng và logic siêu phàm, lúc này lại được cô dùng để mô phỏng quá trình hành động của chuyện xấu này vài lần—— cô cảm thấy, rất khả thi.
Tay chân Thẩm Di có chút cứng ngắc, nhưng cô lại giả vờ tự nhiên, vô tình xoay người về phía anh. Cô nhắm mắt lại, mọi hành động chỉ có thể dựa vào cảm tính, còn phải cố gắng hết sức để giả vờ thành dáng vẻ ngủ say, hoàn toàn mất ý thức.
Trong bóng tối, Chu Thuật Lẫm đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn rõ tình hình, anh hơi nheo mắt lại.
Phong độ của người quân tử có hạn, kết thúc ở đây.
Chu Thuật Lẫm thử mô phỏng qua trong đầu, cảm thấy thao tác sẽ có chút khó khăn, không thuận tiện bằng chính cô tự làm, nhưng cũng không phải không thể.
“Hướng dẫn sẽ có chút bất tiện, em phải kiên nhẫn một chút.” Anh tiêm cho Thảm Di một mũi dự phòng trước, để cô chuẩn bị tinh thần.
Thẩm Di hơi sửng sốt, cũng không ngờ sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Trong nhà không có dụng cụ tập luyện, cô cho rằng không đủ điều kiện. Nhưng cô không phải dân chuyên nghiệp, cũng không thắc mắc mà chỉ gật đầu đồng ý.
“Ngồi qua đây.”
Nhìn nơi anh chỉ, Thẩm Di khó xử. Nhưng nghĩ tới lời giải thích trước đó của anh, cô đành phải kìm nén sự ngượng ngùng, ngồi lên người anh theo chỉ dẫn.
Có lẽ không dễ hướng dẫn.
Mà tư thế này quả thật cũng…. không thuận tiện cho lắm.
Chu Thuật Lẫm nắm lấy cổ tay cô, thản nhiên đặt lên vị trí trước bụng mình, đặt ra điều kiện: “Thời gian có hạn, khi đến lúc tôi sẽ bảo dừng.”
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt lên. Cái gì cơ?
Hai tay cô không biết nên đặt đâu mới đúng, như thể mất đi tri giác.
—— Thời gian có hạn? Có hạn cái gì?!
Chu Thuật Lẫm cúi xuống chạm vào môi cô, hơi thở phả thẳng lên môi cô.
Thần kinh của Thẩm Di hoàn toàn trì tệ, không thể cử động. Cơ bụng của anh đang đặt dưới tay cô, nóng đến bỏng tay khiến cô cứng đờ không dám cử động. Mà thứ cô phải đối phó không chỉ có mỗi cái này.
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm có chút u ám, sau khi cạy mở xâm nhập lại vô tình rời khỏi. Anh trầm giọng, giống như đang cảm thán: “Quên lần trước phải làm thế nào rồi sao?”
Lần trước đã xảy ra chuyện gì ở đây, cô không thể quên được.
Nhưng tình hình lại khác.
Thẩm Di siết chặt lòng bàn tay, tìm ra chỗ khác biệt: “Hôm nay không uống rượu.”
Không uống rượu thì sao cô có thể làm chuyện này với anh?
Cô không dám cử động, anh bèn nắm lấy cổ tay cô, dạy cô nên làm thế nào, ví dụ như làm sao để giải quyết sự cản trở của quần áo, tiếp xúc trực tiếp sẽ có cảm giác tuyệt vời hơn.
Nghe cô nói như vậy, Chu Thuật Lẫm giống như cười khẽ: “Thái độ học tập của em không nghiêm túc.”
Thẩm Di sửng sốt, thấp giọng nói: “Gì cơ?”
“Đang mượn rượu làm cái cớ để lười biếng sao?”
“Không phải!” Cô vội vàng giải thích: “Lần trước là vì uống rượu ——” Cho nên mới đụng chạm anh như thế.
“Được rồi, đùng giở trò lười biếng nữa.” Chu Thuật Lẫm ấn nhẹ lên, thúc giục cô tiến vào trạng thái: “Coi như một bài kiểm tra đi, trả lời cẩn thận vào.”
Thẩm Di nghẹn ngào, có một loại cảm giác bất lực không thể giải thích được.
Nhiệt độ ấm áp thấm qua lòng bàn tay, chính là phần cơ thể thường được quần áo che phủ. Trước đây cô chưa từng nhìn thấy, bây giờ cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được kết cấu và hình dạng khi chạm vào, nhiệt độ trên mặt tăng cao như phải bỏng.
Chu Thuật Lẫm cũng cảm nhận được cô đang chạm vào.
Trong lòng Thẩm Di như có một cuộc chiến giữa trời và người, cô cảm thấy rất không ổn, thế nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Nhưng cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, gần như bị nụ hôn của anh áp đảo, ngửa cổ ra sau, toàn bộ sự chú ý đều bị anh thu hút.
Cô không thể đáp trả, nhưng cũng không có cách nào rút lui, quân địch đang ở ngay trước mặt, quân số không ngừng gia tăng. Cô không còn cách nào khác ngoài việc ép bản thân phải lâm trận.
Có thể dùng cách này để thúc đẩy sự tiến bộ, hiệu quả sẽ rất lớn.
Rõ ràng chỉ là một đêm bình thường, cô cũng không biết tại sao lại biến thành thế này.
Tay cô vẫn đang đặt trên bụng anh, cũng không biết đã bị anh đẩy ngã lên ghế sô pha từ lúc nào. Hết thảy mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, không ai phát hiện ra chỗ không đúng.
Cả người cô dựa vào người anh, nhẹ nhàng li3m cắn. Tay anh thản nhiên đặt trên thắt lưng của cô, dường như không có bất kỳ sự phản đối nào.
Trong toàn bộ quá trình đó cô là người chủ động nhiều hơn, anh giống như một giáo viên thật sự, đang đánh giá thành quả của cô, chờ đợi cho điểm cô.
Có lẽ anh đã kiểm soát mọi thứ quá tốt, thường xuyên khiến cô cảm giác anh không tập trung. Nhưng điều khó hiểu ở đây là thật sự có người có thể kiềm chế được bản thân vào những lúc thế này sao?
Đi được nửa đường, có lẽ Thẩm Di cảm thấy mệt mỏi, bèn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy hàng mi của anh khẽ run. Ngoại hình của anh rất xuất sắc, ngay cả lông mi cũng cong dài, ở trên người bình thường sẽ không thể nhìn thấy được những chi tiết nhỏ như vậy.
Chẳng mấy chốc cô đã bị bắt gặp, anh đột nhiên mở mắt ra, khóa chặt cô trong đôi mắt u ám.
Trong lúc cô còn đang sửng sốt, Chu Thuật Lẫm đã bất mãn nói: “Đừng có lười biếng như thế nhé.”
Thẩm Di đỏ mặt, cô đã nhận rất nhiều tội danh từ anh. Trong suốt quãng đời học sinh của mình, cô chưa từng bị giáo viên mắng như vậy.
Những câu nói của Chung Du lại lần nữa lướt qua đầu, cô ngẫm lại bản thân, lấy lại thái độ nghiêm túc.
Cô chạm nhẹ vào môi anh vài lần, đợi đến khi anh rũ mắt liếc nhìn, cô mới vươn đầu lưỡi ra, khéo léo tìm kiếm rồi li3m nhẹ.
Không hề nhận ra ánh mắt của anh sâu thẳm đến đáng sợ.
Khoảng cách mỗi lúc một gần, mọi thay đổi trên cơ thể đối phương đều có thể cảm nhận được một cách chân thật.
Thẩm Di cảm nhận được phản ứng từ nhẹ đến nặng, nhưng cô lại không thể làm gì được.
Một lúc sau, Chu Thuật Lẫm nắm lấy tay cô ấn lên bụng mình một cái. Xúc cảm không còn giống như trước đây, rắn chắc hơn nhiều, như thể đang siết chặt.
Thẩm Di hơi ngước mắt lên, nhìn vào mắt anh, bị anh chỉ đạo: “Xuống đi.”
Cô bất lực cắn môi bước xuống, ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của anh. Cùng lúc đó, Chu Thuật Lẫm kéo lấy tấm chăn bên cạnh che bản thân lại, không để cho ai đó tò mò thêm nữa.
Thẩm Di cảm thấy cả người mất tự nhiên, đi rót một ly nước lạnh.
Cầm ly nước trong tay, sau khi uống hai ngụm, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ. Cô quên súc miệng mất rồi… nhưng chẳng mấy chốc cô lại thấy nhẹ nhõm, thôi bỏ đi, cũng đã hôn nhiều lần lắm rồi.
Phản ứng vừa rồi rõ ràng như vậy, sao cô có thể không nhận ra? Trong lúc nhất thời, khóe mắt cô run rẩy kịch liệt.
Trong đầu hiện lên trọng điểm của tình cảnh vừa rồi —— “phản ứng s1nh lý bình thường”. Sau khi mặc niệm vài lần, cô cố gắng khiến bản thân đối mặt một cách bình thường nhất.
Nhưng đúng như Chung Du đã nói, cô bắt đầu cảm nhận được chút niềm vui trong đó. Thậm chí còn rõ ràng hơn lần ở trong bếp trước đó.
Lần trước còn chưa thể xác định, nhưng lần này có thể hoàn toàn xác định.
Cô đã chiếm được hời của người ta.
……
Hai người giày vò qua lại đến rất muộn mới dọn dẹp chuẩn bị đi nghỉ.
Nhìn chiếc giường rộng lớn, trong đầu Thẩm Di nảy ra rất nhiều suy nghĩ. Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không thể nuông chiều bản thân quá mức, tiếp tục chú ý khoảng cách giống như trước.
Lúc sắp xếp xong gối nằm, đúng lúc Chu Thuật Lẫm từ phòng tắm bước ra. Thẩm Di chợt nghĩ, hình như đêm nay anh tắm hơi lâu thì phải?
Nhưng cô cũng không chú ý thời gian lắm, suy nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua trong đầu rồi biến mất.
Cô nhận ra ánh mắt của anh đang dõi theo từng hành động của cô, như thể đang cười nhạo cô “giấu đầu hở đuôi”. Nhưng đây rõ ràng chỉ là hoạt động tâm lý của cô mà thôi, anh không thể suy nghĩ đến mức đó được.
Cô tiếp tục dọn dẹp với đôi má ửng đỏ.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Di bất ngờ nhận được tin nhắn của Thẩm Hàn Cảnh.
Tuy là “chị em” trong cùng một nhà, nhưng hai người không thân thiết như chị em nhà khác, cũng không có nhiều liên lạc riêng. Lần cuối cùng nhắn tin là hơn một tháng trước, lúc Thẩm Hàn Cảnh hỏi cô có về nhà ăn tối không.
Lúc ban đầu, thật ra Thẩm Hàn Cảnh có ý muốn thân thiết với cô. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Thẩm Hàn Cảnh thường xuyên xin nghỉ ở nhà, cũng hay ra ngoài riêng cùng Phù Lam. Mỗi lần hai người ra ngoài chơi đều đi mua sắm rất nhiều thứ, chờ đến khi Thẩm Di về nhà sẽ chia cho cô một phần.
Thẩm Di biết thật ra bố mẹ rất vui khi thấy hai người thân thiết với nhau, nhưng cô lại không có hứng thú với những điều đó. Cô không muốn như thế, một hai lần thì có thể che đậy giả lả cho qua, tuy nhiên đây lại không phải mối quan hệ ngắn hạn.
Có một lần, Phù Lam ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, lẽ ra nếu cô nhận quà thì cả nhà sẽ rất vui vẻ, nhưng cô vẫn lắc đầu, lịch sự từ chối. Thậm chí cô còn không nhìn kỹ thứ ở trong tay Thẩm Hàn Cảnh, chỉ cảm thấy bản thân không quá vui vẻ.
Cảm xúc của cô tương đối chậm chạp, sau khi trở về phòng cô ngồi một mình để suy nghĩ, nhưng lại không suy nghĩ ra được cái gì. Lúc Thẩm Hàn Cảnh mang thêm nhiều thứ hơn cho cô lựa chọn, cô chỉ nói thật lòng là sau này đừng chừa phần cho cô nữa, cô cũng không thích lắm.
Thẩm Hàn Cảnh không biết bản thân làm sai cái gì, bởi vì bị cô từ chối mà đau lòng, vô cùng tủi thân. Dường như Phù Lam cũng không ngờ đến, ôm lấy Thẩm Hàn Cảnh đang khóc lóc vào lòng.
Một bên chủ động một bên bất động, mối quan hệ không thể nóng lên. Dần dà theo thời gian thì trở thành như bây giờ.
Có lẽ Thẩm Hàn Cảnh cũng tìm ra được cách để hòa hợp, cứ làm theo ý mình là được.
Thẩm Di bấm vào tin nhắn, cô ta nói với cô chuyện về bữa tiệc ngày mai, giọng điệu nhẹ nhàng: [Di Di, em cũng không biết chị và mẹ có mâu thuẫn gì, nhưng mà cũng đã trôi qua lâu rồi, chị làm hòa với mẹ được không? Mẹ rất buồn đó, vốn đã ngủ không được ngon giấc mà dạo gần đây càng tệ hơn nữa, trông hốc hác đi nhiều, chị đừng giận mẹ nữa nhé? Có chuyện gì thì chị cứ nói với em, hoặc chúng ta ra ngoài mua sắm để giải tỏa, em sẽ thanh toán!]
Cô ta rất giỏi dỗ dành người khác, nói chuyện như thế khiến người ta khó mà tiếp tục tức giận.
Thẩm Di thở dài.
Có nhiều lúc cô cũng không hiểu bản thân đã làm sai điều gì. Ví dụ như việc cô từ chối quà của Thẩm Hàn Cảnh vậy, hoặc ví dụ như lần cãi nhau với Phù Lam, bà hỏi cô là có phải trách bà bất công không.
Dựa theo logic của cô thì cô thật sự không làm sai gì cả.
Cô không có ý định cãi nhau đến mức gà bay chó sủa với Phù Lam, mâu thuẫn lần này có vài phần không thể giải thích được. Nếu Thẩm Hàn Cảnh đã nhượng bộ một bước, cô cũng sẽ nhượng bộ theo, nói được.
Thẩm Hàn Cảnh kinh ngạc, không ngờ cô dễ dàng bị thuyết phục như vậy, cô ta kinh ngạc xác nhận lại: [Có thật không? Chị không tức giận nữa sao?]
[Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, thực ra chỉ nói vài câu thôi.]
Thẩm Hàn Cảnh: [Vậy thì tốt rồi! Em đã nói rồi mà, nhất định là do mẹ làm quá mọi chuyện lên.]
Thẩm Hàn Cảnh: [Vậy em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon!]
Thẩm Di: [Ngủ ngon.]
Cô đặt điện thoại lại lên đầu giường, nhưng lại không thể ngủ được.
Đầu óc rất hỗn loạn, sau khi suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng cô nhớ ra một chuyện——
Cô chưa từng nghĩ đến cơ bụng của anh, nhưng anh lại chỉ thẳng cho cô sờ cơ bụng?
Vóc dáng của anh từ trên xuống dưới dường như chỗ nào cũng rất được.
Trong lúc hoang mang rối loạn, ngay cả nơi duy nhất mà tay được chạm vào, cô cũng không cảm nhận được toàn bộ.
Sự chú ý của cô đột nhiên tập trung vào điểm này, tạm thời vứt hết những chuyện khác ra sau đầu.
Kinh nghiệm phải được tích lũy từ từ, mỗi một lần rồi sẽ thành thạo hơn lần trước, sau khi kiểm tra nhiều lần rồi sẽ dần dần trở nên trôi chảy hơn.
Cô đột nhiên muốn bắt đầu lại từ đầu, làm lại lần nữa. Nếu như có thể làm lại lần nữa, nhất định cô có thể cảm nhận được xúc cảm dưới tay một cách thành thạo hơn.
Chứ không giống như bây giờ, lúc nhớ lại gần như không có chút ký ức nào.
Trong bóng đêm đã tắt đèn, Thẩm Di loay hoay hồi lâu, thỉnh thoảng nhớ đến cô lại càng cảm thấy tiếc nuối. Giữa hàng ngàn những giả thuyết, cô càng nghĩ càng không ngủ được.
Qua một lúc sau, cô cứ nghĩ mãi về vấn đề này, trong đầu lại xuất hiện một giả thuyết mới.
Lúc này, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng ——
Sau khi cô ngủ thì tướng ngủ không hề yên phận, Chu Thuật Lẫm biết chuyện này, hình như cũng đã quen luôn rồi.
Vậy tối nay cô có thể…. ‘không yên phận’ một chút không nhỉ?
Hừm…
Sau khi chìm vào giấc ngủ cô không cảm nhận được rất nhiều thứ, đúng là một sự thiệt thòi rất lớn.
Nếu như có thể làm vào lúc cô có ý thức, vậy thì đương nhiên sẽ không thiệt thòi nữa.
Một giả thuyết vô cùng táo bạo dần được hình thành.
Khoảng chừng nửa tiếng kể từ khi đèn tắt.
Thẩm Di không biết Chu Thuật Lẫm đã ngủ hay chưa, mà cô lại có hơi… muốn thực hiện giả thuyết này.
Trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, càng nghĩ càng tỉnh táo. Vào lúc thế này, cô càng không cảm thấy buồn ngủ một cách khác thường.
Chỉ lần này thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Cũng chỉ đêm nay mà thôi.
Cô thề.
Bộ não bình thường được dùng để tưởng tượng ra những bối cảnh thế giới quan rộng lớn với sức tưởng tượng và logic siêu phàm, lúc này lại được cô dùng để mô phỏng quá trình hành động của chuyện xấu này vài lần—— cô cảm thấy, rất khả thi.
Tay chân Thẩm Di có chút cứng ngắc, nhưng cô lại giả vờ tự nhiên, vô tình xoay người về phía anh. Cô nhắm mắt lại, mọi hành động chỉ có thể dựa vào cảm tính, còn phải cố gắng hết sức để giả vờ thành dáng vẻ ngủ say, hoàn toàn mất ý thức.
Trong bóng tối, Chu Thuật Lẫm đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn rõ tình hình, anh hơi nheo mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.