Chương 63: Từ An Toàn: Anh Yêu Em
Mang Li
29/05/2024
Cái gì mà chỉ sâu hơn một chút……
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, trán Chu Thuật Lẫm đổ đầy mồ hôi, những nụ hôn lần lượt rơi xuống cũng đầy nóng bỏng. Thẩm Di ngại đau, cuối cùng mặc kệ tất cả không muốn làm nữa.
Cô trốn anh rất xa, chỉ hận không thể người trời nam kẻ đất bắc, nhưng lại không cẩn thận cuộn tròn chăn một vòng rồi ngã xuống tấm thảm trước giường.
Chu Thuật Lẫm có vươn tay ra, song vẫn không bắt kịp.
Tấm thảm vừa dày vừa mềm, cô thậm chí còn thoải mái nằm luôn ở đó. Đầu ngón tay trắng như ngọc nắm lấy chăn lụa, càng lúc càng siết chặt, hoàn toàn không có ý định quay về chỗ cũ.
Chu Thuật Lẫm ngồi trên giường, từ trên cao liếc nhìn xuống cô. Một tay anh ôm đầu gối, dùng sức đến nỗi có thể thấy rõ được các khớp xương ngón tay.
Bị cắt ngang giữa chừng như thế, anh hoài nghi là cô đang muốn thử sức chịu đựng của anh đến đâu, ngay cả huyệt thái dương cũng đập thình thịch, sắc mặt u ám.
Anh cố gắng kéo cô về, nhưng làm như cô đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, nói gì cũng không chịu.
Thẩm Di tin anh mới là lạ…
Rõ ràng không hề nhẹ nhàng và đơn giản như anh nói.
Tình huống rơi vào bế tắc.
Đôi mắt của Chu Thuật Lẫm đen như biển sâu, nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Di cắn chặt cánh môi đến tê dại, anh tựa như đang dùng ánh mắt mổ xẻ cô, khiến cô vô cùng khó chịu. Từng giây từng phút trôi qua, những tấm màn che phủ trước mắt cô đã bị anh cạo bỏ.
Chiếc áo ngủ ban nãy vừa rơi xuống sàn. Lúc này, cô có thể nhìn thấy đường cơ săn chắc kéo dài từ lồ ng ngực đến bụng của anh, chúng hiện ra quá mức rõ ràng, khí chất nam tính mạnh mẽ cũng được bộc lộ trọn vẹn.
Chu Thuật Lẫm vươn tay về phía cô, giọng trầm mà khàn: “Di Di.”
Mỗi một cử động của anh đều là tín hiệu nguy hiểm.
Trái tim Thẩm Di đập thình thịch, cô không muốn thử, nhưng cô cũng biết hiện tại tên đã lên cung, tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Di quay mặt đi, không có động tác.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng: “Nhịn nữa sẽ hỏng mất đấy, bà Chu.”
Tuy là đang cười nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm tựa như muốn nuốt chửng cô, không để lại cho cô đường lui.
Thẩm Di cắn chặt cánh môi, ngập ngừng đặt tay lên bàn tay đã chờ cô từ lâu kia.
Khóe môi anh khẽ cong lên. Đợi cô vừa do dự đặt tay vào tay mình, anh dùng sức kéo cô về lại vòng tay anh.
Chu Thuật Lẫm đã đợi lâu, không chút khách sáo hôn mạnh lên cô. Chút nóng nảy này vừa chạm vào cô đã tan chảy. Vừa rồi anh đã nóng thành thế nào, chính cô cũng có thể cảm nhận được.
Thẩm Di nghe thấy lời nói dỗ dành của anh vang lên bên tai mình: “Anh sẽ chậm lại một chút.”
Tấm chăn mỏng vừa rồi anh đắp bên hông bị kéo ra, không còn uyển chuyển nữa.
Thẩm Di không biết có nên tin anh hay không. Bây giờ uy tín của anh trong mắt cô đã hết sạch rồi.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô rung lên vài giây —— có tin nhắn mới. Chu Thuật Lẫm liếc nhìn, trên màn hình viết tên Chu Diệc Hành.
Chắc vẫn là những lời nói kia, tận tình khuyên cô nên rời đi.
Anh lạnh lùng dời tầm mắt, giơ tay nâng sườn mặt cô lên, lần nữa hôn mạnh lên môi cô.
Sau vài lần rung lên, điện thoại cũng yên tĩnh trở lại. Tựa như nấm mọc trong góc đêm mưa, mặc cho mưa đánh tả tơi vẫn mờ nhạt như thường.
Cũng giống như ưu thế tuyệt đối mà anh đang chiếm được.
Nhưng cô không hề hay biết.
Chu Thuật Lẫm dừng lại ở giao lộ, Thẩm Di vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy vầng trán đẫm mồ hôi của anh. Đầu ngón tay đang nắm lấy cánh tay anh khẽ run lên, cảm nhận được cơ bắp của anh đang căng cứng, khác hẳn với động tác hiện tại của anh. Anh dịu dàng hôn môi cô, dụ dỗ mà mê hoặc: “Di Di, cho em một mệnh lệnh đặc biệt, em có muốn thử không?”
Thẩm Di nuốt nước bọt: “Mệnh lệnh gì?”
Anh nhìn vào mắt cô, từ trong con ngươi trong suốt của cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình: “Anh yêu em (我爱你).”
Thẩm Di đột nhiên chớp mắt, trái tim vốn đang đập nhanh lại càng trở nên dồn dập. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm ghi nhớ mệnh lệnh này, nhưng không lập tức sử dụng ngay.
Mà anh lại tựa như thần dân của cô, ngoan ngoãn chờ phục tùng.
Trận sương xuân này kéo dài đằng đẵng, thấm ướt hết đất đai.
Anh đã hoàn toàn chìm vào trong cô.
Ngón tay cô luồn vào giữa mái tóc đen nhánh của anh.
Cũng không biết từ lúc nào mà trên núi đã bắt đầu đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, núi non đồng bằng đều là sóng cuộn.
Thẩm Di thật sự không thể tiếp nhận nỗi, cô hít nhẹ một hơi. Quá trình này cũng bị kéo dài đến vô tận.
Chu Thuật Lẫm lặng lẽ chờ cô thích ứng, dường như rất có kiên nhẫn, nghiêng đầu hôn lên phần tóc mai ẩm ướt của cô.
Cô ôm lấy anh, không dám động đậy.
Đêm nay không biết còn kéo dài bao lâu, giống như một đêm vĩnh cữu không thấy được ánh sáng
Rất lâu sau, trời đổ mưa lớn. Mưa to gió lớn ập đến làm quả mọng đỏ tươi treo trên cây lần lượt bị đánh ngã. Lúc rơi xuống lại bị anh há miệng ngậm lấy.
Cô khẽ run lên, hoàn toàn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự chuyển động giữa hai hàm răng anh.
Cảm xúc trống rỗng dưới đáy lòng cũng đã được lấp đầy, c ăng trướng.
Sự thân mật giữa họ đã vượt quá giới hạn, tất cả đường nét cơ thể đều trùng khớp lên nhau, không hề còn khoảng cách.
Thẩm Di không bắt được tay anh, đột nhiên thả tay xuống nắm chặt lấy tấm chăn dưới người, đầu ngón tay trắng bệch đi vì gắng sức, tựa như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất ghê gớm.
Cuối cùng khi không chịu nổi cơn mưa dữ dội này nữa, cô ôm lấy anh, bất thình lình thử ra lệnh: “… Em yêu anh (我爱你).*”
(*我–你trong tiếng Trung cũng giống như I-you trong tiếng Anh, 我(tôi) chỉ người nói và你(bạn) chỉ đối phương. Khi Chu Thuật Lẫm nói 我爱你thì có nghĩa là ‘anh yêu em’, nhưng khi đổi sang Thẩm Di nói thì lại hiểu là ‘em yêu anh’, mặc dù ở đây cô chỉ đang lặp lại đúng mệnh lệnh của anh Chu, kiểu như chỉ cần cô nói我爱你thì anh Chu sẽ đầu hàng ngay lập tức ^^)
Giọng nói của cô rất nhẹ và êm dịu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, không biết là sau khi phát ra mệnh lệnh này thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Mệnh lệnh được đưa ra đột ngột.
Chu Thuật Lẫm thoáng cứng đờ, rên khẽ một tiếng rồi nằm tựa vào hõm cổ cô, nhắm mắt lại, hoàn toàn vứt mũ bỏ giáp.
Sức chịu đựng của anh còn thấp hơn chính anh tưởng tượng.
Mưa gió đột ngột ngừng lại.
Hóa ra, đó là một từ an toàn.
Hàm răng Thẩm Di hãy còn run rẩy, mãi lâu sau vẫn không có dám có động tác gì.
Sau cơn mưa, trong không khí có mùi bùn đất và hơi mặn.
“Di Di.” Anh thấp giọng nỉ non.
Cô giống như một con cá bị mắc cạn, vừa rồi lại bị anh đặt lên thớt, cầm dao giải phẫu chầm chậm mổ xẻ cô ra, lóc hết xương cá rồi ăn trọn phần thịt cá không chừa lại một chút nào.
Bây giờ khi tất cả đã kết thúc, ngón tay cô nắm chặt lấy ga giường, sau đó lại như bị rút cạn hết sức lực, đầu ngón tay chợt buông lỏng.
Tấm ga trải giường này e là sắp bị cào nát rồi.
Nhưng trước khi cô kịp th ở dốc, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lại rơi xuống cổ cô.
Anh tựa như mắc chứng đói khát da thịt gì đó, không kiêng nể gì mà bao vây lãnh thổ của mình.
Cô bị hôn đến mức cổ họng khô khát.
Giữa chừng, Chu Thuật Lẫm đút cho cô cả ly nước ấm, bổ sung nước cho chú cá bị mất nước quá nhiều này.
Không lâu sau, cô cảm thấy như có gì đó không ổn.
Đêm dài dằng dặc, làm sao có thể chỉ có một trận mưa?
Động tác của cô không khỏi khựng lại, đầu ngón tay trắng trẻo ấn vào lồ ng ngực anh, có chút hoang đường nhìn anh, không thể tin nổi rằng anh vẫn chưa buông tha cho mình.
“Chu Thuật Lẫm, không làm nữa….”
Hơi thở nặng nề của anh quanh quẩn bên tai, đôi mắt đen tối như ngọc, không trả lời cô,
……
Cuối cùng anh vẫn kiềm chế bản thân, chỉ dùng một cái.
Nhưng sau đó cũng lăn qua lộn lại một lúc lâu, như thể bị nghiện vậy, gần như muốn nuốt chửng cô.
Tựa như một sợi dây thừng nào đó trong người anh đã bị lỏng lẻo, khiến anh hoàn toàn buông bỏ sự kiềm chế.
Cô mơ hồ nhận thức được d*c vọng bị kìm nén ẩn sâu trong con người anh.
Trời sắp sáng, Thẩm Di chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc đến phát đau.
Tối qua cô được anh bế đi tắm một lần. Vốn tưởng rằng đã kết thúc, nào ngờ sau đó lại lục tục đi thêm hai lần.
Cô hoàn toàn kiệt lực, không biết lúc trước anh nói tỉnh rượu là thật hay giả, nhưng đến cuối cùng thì chắc chắn là thật.
Thẩm Di gần như mê man, không đặt đồng hồ báo thức, cũng không có tâm tư để ý tới bất kỳ tin tức gì bên ngoài, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Cũng không biết ngủ bao lâu, tới một khoảnh khắc nào đó Thẩm Di bỗng tỉnh dậy, cảm thấy mơ hồ.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang ngủ say. Thoạt nhìn anh lạnh lùng lãnh đạm, đâu ai ngờ được anh của tối hôm qua như thế nào.
Cô hoàn toàn không thể bảo anh dừng lại.
Những cơn mưa xuân ẩm ướt cứ thế nối tiếp nhau trút xuống.
Cô khát nước dữ dội, muốn lén đi uống ngụm nước, nhưng khi chân chạm đất lại bủn rủn đến nỗi không thể dùng sức.
Thẩm Di cắn răng, cố gắng bình tĩnh lại, hai chân khẽ run lên. Cô uống hết hai ly nước ấm, lại rót một ly cầm trong tay, đứng dựa vào bàn mở điện thoại ra xem tin nhắn.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, trong điện thoại di động chất đầy những tin nhắn chưa đọc.
Nước ấm lướt qua cổ họng, giống như con mưa chảy qua những cánh đồng khô cằn.
Trợ lý nói với cô rằng cô đã đạt được giải thưởng gì đó, phải đến tận nơi để nhận thưởng, hỏi cô định khi nào thì qua đó.
Hình như là Lục thị tài trợ, cô và Lục thị đang hợp tác, về tình về lý đều nên nể mặt.
Hơn nữa còn ở ngay trong Bắc Thành, ban tổ chức cũng đã sắp xếp khách sạn gần đó. Bao gồm cả quá trình hoạt động thì cộng lại khoảng hai ba ngày.
Thẩm Di không chút do dự đồng ý, gửi địa chỉ bảo trợ lý tới đón cô. Sau đó cô lại quay sang trả lời tin nhắn của Chung Du.
Chung Du: [?]
Chung Du chơi suốt đêm, giờ này vẫn chưa ngủ, mà đoạn chat này cũng đã bị chìm xuống dưới cùng trong Wechat của cô ấy. Sau khi xác nhận thời gian xong, cô ấy hỏi một vấn đề: [Cậu biến đi đâu cả ngày thế?]
Thẩm Di nghẹn họng.
Cô làm bộ như không thấy, tiếp tục trả lời tin nhắn trước đó của Chung Du. Đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại, cô bắt được trọng điểm: [Lương Văn Thức đưa cậu đi xem mắt!?]
Sự chú ý của Chung Du lập tức bị chuyển hướng: [Đúng vậy, anh ta nhờ tớ đi cùng anh ta, đương nhiên là tớ không thể chịu thiệt được, cũng bắt anh ta đi xem mắt cùng tớ.]
Thẩm Di nghẹn ngào: [?]
Sao cô không thể hiểu được hai người này nhỉ?
Cô cẩn thận hỏi: [Cậu muốn đi cùng anh ta?]
Mấy giây sau bên kia mới trả lời: [Tớ cảm thấy như vậy cũng không thiệt thòi gì. Anh ta muốn tớ đi thì tớ đi thôi.]
Dù sao cũng có qua có lại, anh ta không chiếm được hời của cô ấy.
Thẩm Di: [Du Du.]
Chung Du: [Chuyện nhỏ thôi.]
Thấy tâm trạng của cô ấy vẫn bình thường, Thẩm Di cũng không nói thêm gì nữa. Bây giờ cô đã mệt mỏi lắm rồi, dù có muốn hỏi thêm cũng không còn sức lực.
Thẩm Di lại đi tắm. Khi ngâm mình vào trong nước nóng, cô cảm thấy ngay cả cơn đau nhức trong xương cốt cũng được xoa dịu. Cô từ từ thả lỏng người, cuối cùng cũng thấy rõ dấu vết trên người. Hoặc nhẹ hoặc nặng, ngay cả trên mắt cá chân cũng có vết cắn.
Quả thực rất kinh hãi, khiến người ta e sợ muốn rút lui.
Nghĩ đến d*c vọng ẩn sâu trong đôi mắt hẹp dài đó, mũi chân dưới nước lại không khỏi cuộn tròn. Thẩm Di hít sâu một hơi, trượt vào trong nước, để mặc cho dòng nước ngấm qua người mình.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
….
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, trán Chu Thuật Lẫm đổ đầy mồ hôi, những nụ hôn lần lượt rơi xuống cũng đầy nóng bỏng. Thẩm Di ngại đau, cuối cùng mặc kệ tất cả không muốn làm nữa.
Cô trốn anh rất xa, chỉ hận không thể người trời nam kẻ đất bắc, nhưng lại không cẩn thận cuộn tròn chăn một vòng rồi ngã xuống tấm thảm trước giường.
Chu Thuật Lẫm có vươn tay ra, song vẫn không bắt kịp.
Tấm thảm vừa dày vừa mềm, cô thậm chí còn thoải mái nằm luôn ở đó. Đầu ngón tay trắng như ngọc nắm lấy chăn lụa, càng lúc càng siết chặt, hoàn toàn không có ý định quay về chỗ cũ.
Chu Thuật Lẫm ngồi trên giường, từ trên cao liếc nhìn xuống cô. Một tay anh ôm đầu gối, dùng sức đến nỗi có thể thấy rõ được các khớp xương ngón tay.
Bị cắt ngang giữa chừng như thế, anh hoài nghi là cô đang muốn thử sức chịu đựng của anh đến đâu, ngay cả huyệt thái dương cũng đập thình thịch, sắc mặt u ám.
Anh cố gắng kéo cô về, nhưng làm như cô đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, nói gì cũng không chịu.
Thẩm Di tin anh mới là lạ…
Rõ ràng không hề nhẹ nhàng và đơn giản như anh nói.
Tình huống rơi vào bế tắc.
Đôi mắt của Chu Thuật Lẫm đen như biển sâu, nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Di cắn chặt cánh môi đến tê dại, anh tựa như đang dùng ánh mắt mổ xẻ cô, khiến cô vô cùng khó chịu. Từng giây từng phút trôi qua, những tấm màn che phủ trước mắt cô đã bị anh cạo bỏ.
Chiếc áo ngủ ban nãy vừa rơi xuống sàn. Lúc này, cô có thể nhìn thấy đường cơ săn chắc kéo dài từ lồ ng ngực đến bụng của anh, chúng hiện ra quá mức rõ ràng, khí chất nam tính mạnh mẽ cũng được bộc lộ trọn vẹn.
Chu Thuật Lẫm vươn tay về phía cô, giọng trầm mà khàn: “Di Di.”
Mỗi một cử động của anh đều là tín hiệu nguy hiểm.
Trái tim Thẩm Di đập thình thịch, cô không muốn thử, nhưng cô cũng biết hiện tại tên đã lên cung, tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Di quay mặt đi, không có động tác.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng: “Nhịn nữa sẽ hỏng mất đấy, bà Chu.”
Tuy là đang cười nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm tựa như muốn nuốt chửng cô, không để lại cho cô đường lui.
Thẩm Di cắn chặt cánh môi, ngập ngừng đặt tay lên bàn tay đã chờ cô từ lâu kia.
Khóe môi anh khẽ cong lên. Đợi cô vừa do dự đặt tay vào tay mình, anh dùng sức kéo cô về lại vòng tay anh.
Chu Thuật Lẫm đã đợi lâu, không chút khách sáo hôn mạnh lên cô. Chút nóng nảy này vừa chạm vào cô đã tan chảy. Vừa rồi anh đã nóng thành thế nào, chính cô cũng có thể cảm nhận được.
Thẩm Di nghe thấy lời nói dỗ dành của anh vang lên bên tai mình: “Anh sẽ chậm lại một chút.”
Tấm chăn mỏng vừa rồi anh đắp bên hông bị kéo ra, không còn uyển chuyển nữa.
Thẩm Di không biết có nên tin anh hay không. Bây giờ uy tín của anh trong mắt cô đã hết sạch rồi.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô rung lên vài giây —— có tin nhắn mới. Chu Thuật Lẫm liếc nhìn, trên màn hình viết tên Chu Diệc Hành.
Chắc vẫn là những lời nói kia, tận tình khuyên cô nên rời đi.
Anh lạnh lùng dời tầm mắt, giơ tay nâng sườn mặt cô lên, lần nữa hôn mạnh lên môi cô.
Sau vài lần rung lên, điện thoại cũng yên tĩnh trở lại. Tựa như nấm mọc trong góc đêm mưa, mặc cho mưa đánh tả tơi vẫn mờ nhạt như thường.
Cũng giống như ưu thế tuyệt đối mà anh đang chiếm được.
Nhưng cô không hề hay biết.
Chu Thuật Lẫm dừng lại ở giao lộ, Thẩm Di vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy vầng trán đẫm mồ hôi của anh. Đầu ngón tay đang nắm lấy cánh tay anh khẽ run lên, cảm nhận được cơ bắp của anh đang căng cứng, khác hẳn với động tác hiện tại của anh. Anh dịu dàng hôn môi cô, dụ dỗ mà mê hoặc: “Di Di, cho em một mệnh lệnh đặc biệt, em có muốn thử không?”
Thẩm Di nuốt nước bọt: “Mệnh lệnh gì?”
Anh nhìn vào mắt cô, từ trong con ngươi trong suốt của cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình: “Anh yêu em (我爱你).”
Thẩm Di đột nhiên chớp mắt, trái tim vốn đang đập nhanh lại càng trở nên dồn dập. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm ghi nhớ mệnh lệnh này, nhưng không lập tức sử dụng ngay.
Mà anh lại tựa như thần dân của cô, ngoan ngoãn chờ phục tùng.
Trận sương xuân này kéo dài đằng đẵng, thấm ướt hết đất đai.
Anh đã hoàn toàn chìm vào trong cô.
Ngón tay cô luồn vào giữa mái tóc đen nhánh của anh.
Cũng không biết từ lúc nào mà trên núi đã bắt đầu đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, núi non đồng bằng đều là sóng cuộn.
Thẩm Di thật sự không thể tiếp nhận nỗi, cô hít nhẹ một hơi. Quá trình này cũng bị kéo dài đến vô tận.
Chu Thuật Lẫm lặng lẽ chờ cô thích ứng, dường như rất có kiên nhẫn, nghiêng đầu hôn lên phần tóc mai ẩm ướt của cô.
Cô ôm lấy anh, không dám động đậy.
Đêm nay không biết còn kéo dài bao lâu, giống như một đêm vĩnh cữu không thấy được ánh sáng
Rất lâu sau, trời đổ mưa lớn. Mưa to gió lớn ập đến làm quả mọng đỏ tươi treo trên cây lần lượt bị đánh ngã. Lúc rơi xuống lại bị anh há miệng ngậm lấy.
Cô khẽ run lên, hoàn toàn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự chuyển động giữa hai hàm răng anh.
Cảm xúc trống rỗng dưới đáy lòng cũng đã được lấp đầy, c ăng trướng.
Sự thân mật giữa họ đã vượt quá giới hạn, tất cả đường nét cơ thể đều trùng khớp lên nhau, không hề còn khoảng cách.
Thẩm Di không bắt được tay anh, đột nhiên thả tay xuống nắm chặt lấy tấm chăn dưới người, đầu ngón tay trắng bệch đi vì gắng sức, tựa như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất ghê gớm.
Cuối cùng khi không chịu nổi cơn mưa dữ dội này nữa, cô ôm lấy anh, bất thình lình thử ra lệnh: “… Em yêu anh (我爱你).*”
(*我–你trong tiếng Trung cũng giống như I-you trong tiếng Anh, 我(tôi) chỉ người nói và你(bạn) chỉ đối phương. Khi Chu Thuật Lẫm nói 我爱你thì có nghĩa là ‘anh yêu em’, nhưng khi đổi sang Thẩm Di nói thì lại hiểu là ‘em yêu anh’, mặc dù ở đây cô chỉ đang lặp lại đúng mệnh lệnh của anh Chu, kiểu như chỉ cần cô nói我爱你thì anh Chu sẽ đầu hàng ngay lập tức ^^)
Giọng nói của cô rất nhẹ và êm dịu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, không biết là sau khi phát ra mệnh lệnh này thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Mệnh lệnh được đưa ra đột ngột.
Chu Thuật Lẫm thoáng cứng đờ, rên khẽ một tiếng rồi nằm tựa vào hõm cổ cô, nhắm mắt lại, hoàn toàn vứt mũ bỏ giáp.
Sức chịu đựng của anh còn thấp hơn chính anh tưởng tượng.
Mưa gió đột ngột ngừng lại.
Hóa ra, đó là một từ an toàn.
Hàm răng Thẩm Di hãy còn run rẩy, mãi lâu sau vẫn không có dám có động tác gì.
Sau cơn mưa, trong không khí có mùi bùn đất và hơi mặn.
“Di Di.” Anh thấp giọng nỉ non.
Cô giống như một con cá bị mắc cạn, vừa rồi lại bị anh đặt lên thớt, cầm dao giải phẫu chầm chậm mổ xẻ cô ra, lóc hết xương cá rồi ăn trọn phần thịt cá không chừa lại một chút nào.
Bây giờ khi tất cả đã kết thúc, ngón tay cô nắm chặt lấy ga giường, sau đó lại như bị rút cạn hết sức lực, đầu ngón tay chợt buông lỏng.
Tấm ga trải giường này e là sắp bị cào nát rồi.
Nhưng trước khi cô kịp th ở dốc, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lại rơi xuống cổ cô.
Anh tựa như mắc chứng đói khát da thịt gì đó, không kiêng nể gì mà bao vây lãnh thổ của mình.
Cô bị hôn đến mức cổ họng khô khát.
Giữa chừng, Chu Thuật Lẫm đút cho cô cả ly nước ấm, bổ sung nước cho chú cá bị mất nước quá nhiều này.
Không lâu sau, cô cảm thấy như có gì đó không ổn.
Đêm dài dằng dặc, làm sao có thể chỉ có một trận mưa?
Động tác của cô không khỏi khựng lại, đầu ngón tay trắng trẻo ấn vào lồ ng ngực anh, có chút hoang đường nhìn anh, không thể tin nổi rằng anh vẫn chưa buông tha cho mình.
“Chu Thuật Lẫm, không làm nữa….”
Hơi thở nặng nề của anh quanh quẩn bên tai, đôi mắt đen tối như ngọc, không trả lời cô,
……
Cuối cùng anh vẫn kiềm chế bản thân, chỉ dùng một cái.
Nhưng sau đó cũng lăn qua lộn lại một lúc lâu, như thể bị nghiện vậy, gần như muốn nuốt chửng cô.
Tựa như một sợi dây thừng nào đó trong người anh đã bị lỏng lẻo, khiến anh hoàn toàn buông bỏ sự kiềm chế.
Cô mơ hồ nhận thức được d*c vọng bị kìm nén ẩn sâu trong con người anh.
Trời sắp sáng, Thẩm Di chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc đến phát đau.
Tối qua cô được anh bế đi tắm một lần. Vốn tưởng rằng đã kết thúc, nào ngờ sau đó lại lục tục đi thêm hai lần.
Cô hoàn toàn kiệt lực, không biết lúc trước anh nói tỉnh rượu là thật hay giả, nhưng đến cuối cùng thì chắc chắn là thật.
Thẩm Di gần như mê man, không đặt đồng hồ báo thức, cũng không có tâm tư để ý tới bất kỳ tin tức gì bên ngoài, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Cũng không biết ngủ bao lâu, tới một khoảnh khắc nào đó Thẩm Di bỗng tỉnh dậy, cảm thấy mơ hồ.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang ngủ say. Thoạt nhìn anh lạnh lùng lãnh đạm, đâu ai ngờ được anh của tối hôm qua như thế nào.
Cô hoàn toàn không thể bảo anh dừng lại.
Những cơn mưa xuân ẩm ướt cứ thế nối tiếp nhau trút xuống.
Cô khát nước dữ dội, muốn lén đi uống ngụm nước, nhưng khi chân chạm đất lại bủn rủn đến nỗi không thể dùng sức.
Thẩm Di cắn răng, cố gắng bình tĩnh lại, hai chân khẽ run lên. Cô uống hết hai ly nước ấm, lại rót một ly cầm trong tay, đứng dựa vào bàn mở điện thoại ra xem tin nhắn.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, trong điện thoại di động chất đầy những tin nhắn chưa đọc.
Nước ấm lướt qua cổ họng, giống như con mưa chảy qua những cánh đồng khô cằn.
Trợ lý nói với cô rằng cô đã đạt được giải thưởng gì đó, phải đến tận nơi để nhận thưởng, hỏi cô định khi nào thì qua đó.
Hình như là Lục thị tài trợ, cô và Lục thị đang hợp tác, về tình về lý đều nên nể mặt.
Hơn nữa còn ở ngay trong Bắc Thành, ban tổ chức cũng đã sắp xếp khách sạn gần đó. Bao gồm cả quá trình hoạt động thì cộng lại khoảng hai ba ngày.
Thẩm Di không chút do dự đồng ý, gửi địa chỉ bảo trợ lý tới đón cô. Sau đó cô lại quay sang trả lời tin nhắn của Chung Du.
Chung Du: [?]
Chung Du chơi suốt đêm, giờ này vẫn chưa ngủ, mà đoạn chat này cũng đã bị chìm xuống dưới cùng trong Wechat của cô ấy. Sau khi xác nhận thời gian xong, cô ấy hỏi một vấn đề: [Cậu biến đi đâu cả ngày thế?]
Thẩm Di nghẹn họng.
Cô làm bộ như không thấy, tiếp tục trả lời tin nhắn trước đó của Chung Du. Đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại, cô bắt được trọng điểm: [Lương Văn Thức đưa cậu đi xem mắt!?]
Sự chú ý của Chung Du lập tức bị chuyển hướng: [Đúng vậy, anh ta nhờ tớ đi cùng anh ta, đương nhiên là tớ không thể chịu thiệt được, cũng bắt anh ta đi xem mắt cùng tớ.]
Thẩm Di nghẹn ngào: [?]
Sao cô không thể hiểu được hai người này nhỉ?
Cô cẩn thận hỏi: [Cậu muốn đi cùng anh ta?]
Mấy giây sau bên kia mới trả lời: [Tớ cảm thấy như vậy cũng không thiệt thòi gì. Anh ta muốn tớ đi thì tớ đi thôi.]
Dù sao cũng có qua có lại, anh ta không chiếm được hời của cô ấy.
Thẩm Di: [Du Du.]
Chung Du: [Chuyện nhỏ thôi.]
Thấy tâm trạng của cô ấy vẫn bình thường, Thẩm Di cũng không nói thêm gì nữa. Bây giờ cô đã mệt mỏi lắm rồi, dù có muốn hỏi thêm cũng không còn sức lực.
Thẩm Di lại đi tắm. Khi ngâm mình vào trong nước nóng, cô cảm thấy ngay cả cơn đau nhức trong xương cốt cũng được xoa dịu. Cô từ từ thả lỏng người, cuối cùng cũng thấy rõ dấu vết trên người. Hoặc nhẹ hoặc nặng, ngay cả trên mắt cá chân cũng có vết cắn.
Quả thực rất kinh hãi, khiến người ta e sợ muốn rút lui.
Nghĩ đến d*c vọng ẩn sâu trong đôi mắt hẹp dài đó, mũi chân dưới nước lại không khỏi cuộn tròn. Thẩm Di hít sâu một hơi, trượt vào trong nước, để mặc cho dòng nước ngấm qua người mình.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.