Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 27: Anh Chủ Quán Dễ Thương
Mi Mi
08/07/2024
Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua, giờ đây cũng là 5:00 chiều, lúc này cậu cũng đã xin nghỉ, sau đó đi ra ngoài mua cơm ăn, cậu không những mua cho mình, mà còn mua cho anh Vũ nữa…
Lúc mua cơm ở quán cơm cậu đã gặp một anh vô cùng dễ thương, anh ấy mặc chiếc áo màu cam, với nụ cười tỏa nắng, và thân hình nhỏ nhắn…
Giờ đây Anh ấy đã bắt chuyện với cậu, hai người bắt đầu nói chuyện liêng thiêng, giống như tri kỷ lâu rồi mới gặp nhau vậy…
“Em làm ở đâu vậy?”
“Dạ em làm ở xưởng giấy gần đây ạ!”
“Ồ vậy à! Em làm như thế nào? Mọi chuyện ổn không?”
Anh ta với nụ cười thân thiện, mà lên tiếng hỏi cậu, điều này khiến cho cậu ngại ngùng, sau đó đáp: “Dạ làm ở đó mệt lắm ạ”
“Thế à lúc trước anh cũng làm xuởng giấy như em vậy đó, anh làm ở đó tận 3 năm, và khiênh những tấm giấy to như thế này này…”
Thế là anh bắt đầu mêu tả công việc của mình, và những tờ giấy mình bốc, sau đó lại lên tiếng hỏi tiếp: “Em mua cho ai mà đến 2 phần dữ vậy?”
Cậu liền lên tiếng trả lời, trong sự ngại ngùng rằng: “Em mua cho anh cùng phòng ấy mà!”
Sau khi dứt lời, bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau điều này khiến cho cậu cảm thấy rất vui, nói chuyện với anh khoảng tầm 15 phút, thì cuộc trò chuyện cũng đã kết thúc, bấy giờ ngoài trời cũng đã bắt đầu rơi những cơn mưa phùng lắm tắm, vậy nên cậu đã vội nói với anh rằng mình sẽ về nhà…
“Thôi trời đã mưa rồi em về nhà nhé…”
“Ừ em về nhà đi!”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đó, cậu cũng đã về nhà, trong sự vui vẻ của bản thân mình: “Ui anh ấy dễ thương vãi luôn, thậm chí nói chuyện còn hợp nữa gu chứ, thật là dễ thương vãi chưởng…”
Cứ thế cậu với tâm trạng vui vẻ lại đi mua thêm một ly trà sữa, sau đó về phòng của mình cậu giờ đây cố gắng giấu hộp cơm kia, thậm chí là ly trà sữa, nhưng đã bị mọi người phát hiện, điều này khiến cho cậu ngại ngùng bọn họ liền lên tiếng hỏi rằng: “Mày mua cho ai mà nhiều thế?”
Cậu chỉ im lặng không nói gì hết, rồi về phòng của mình, sau đó Bỏ hộp cơm của anh qua một bên, trong khi cậu thì ăn hộp cơm của mình…
Cứ như vậy lúc này anh cũng đã làm xong công việc của mình, rồi cũng lên phòng, cậu lên tiếng hỏi anh rằng: “Anh nghỉ chưa ạ? Em mua hộp cơm, và trà sữa Cho anh này, anh ăn và uống đi…”
Anh tỏ vẻ thờ ơ lạnh lùng với cậu, sau đó lên tiếng: “Anh vẫn còn làm, em đừng chi tiêu tiền lung tung cho bọn anh nữa, bởi bọn anh cũng có tiền mà, nên em hãy dùng tiền đó, mà tự lo cho bản thân mình đi…”
Dứt lời anh cũng đã rời đi, còn cậu thì thấy anh, có vẻ khác hơn mọi ngày, điều này khiến cho tâm trạng của cậu, chẳng vui vẻ một tẹo nào, mà tự hỏi sao anh lại trở thành như vậy…
“Tại sao anh ấy lại có vẻ nóng giận với mình chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì à?”
Cậu vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, thì lúc này lý trí của cậu đã lên tiếng: “Này ông lo mà ăn đi chứ, đừng suy nghĩ nhiều về nó, bởi vì nó chẳng bận tâm đến ông đâu, và quan tâm nó làm gì cơ chứ, nào hãy tự quan tâm mình đi, ông hãy mau ăn đi chứ đừng bận tâm đến những thứ khác nữa…”
Nghe những gì mà tâm trí mình nói, bấy giờ cậu cũng đã bắt đầu ăn, trong sự buồn bã của bản thân, nhưng vì đồ ăn rất ngon nên cậu cũng dần quên đi, cảm giác buồn ấy…
Sau khi anh đã làm xong công việc của mình, anh liền vào phòng sau đó, lấy quần áo mà đi xuống dưới lầu để tắm, sau một lúc cũng đã lên, anh đã lấy điện thoại, nhắn tin với ai đó…
Trong ánh mắt của cậu khi không ngừng nhìn anh, rồi anh cũng đã bắt đầu cạo râu, chốc lát cũng đã đứng dậy, mà tính ra chỗ cánh cửa, anh mở cửa mà rời đi, trong khi cậu vẫn nhìn anh chằm chằm, mà anh chẳng hay biết điều này, thậm chí cũng chẳng hay biết được rằng, cậu thật sự quan tâm anh đến nhường nào…
Cứ như vậy cậu đã bấm điện thoại trong sự buồn bã, mà không ngừng nằm đó chờ anh trở về, và rồi thời gian đã dần trôi qua, cánh cửa phòng đã được mở ra, anh cũng đã trở về, giờ đây anh tiến đến chỗ cánh cửa, mà ngồi chỗ đó sau đó bỏ lon nước trên tay xuống…
Rồi lấy ra gói thuốc mà hút phì phèo, rồi gọi điện cho một ai đó, cậu nhìn qua điện thoại của anh, khi anh dựng một bên để hút thuốc, thậm chí cố gắng tỏ vẻ mình ngầu, thì đã nhìn thấy người đàn ông kia, người đó chẳng có gì đặc biệt cả…
Sau đó cậu cũng mặc kệ người đàn ông đó, mà nhìn chăm chăm về phía anh, rồi nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai người, trong khi bọn họ thì cố gắng tỏ ra vẻ mình vô cùng giang hồ, thậm chí là rất ngầu với đối phương…
Còn cậu thì cũng mặc kệ họ, sau đó bắt đầu bấm xem video trên tik tok…
Lúc mua cơm ở quán cơm cậu đã gặp một anh vô cùng dễ thương, anh ấy mặc chiếc áo màu cam, với nụ cười tỏa nắng, và thân hình nhỏ nhắn…
Giờ đây Anh ấy đã bắt chuyện với cậu, hai người bắt đầu nói chuyện liêng thiêng, giống như tri kỷ lâu rồi mới gặp nhau vậy…
“Em làm ở đâu vậy?”
“Dạ em làm ở xưởng giấy gần đây ạ!”
“Ồ vậy à! Em làm như thế nào? Mọi chuyện ổn không?”
Anh ta với nụ cười thân thiện, mà lên tiếng hỏi cậu, điều này khiến cho cậu ngại ngùng, sau đó đáp: “Dạ làm ở đó mệt lắm ạ”
“Thế à lúc trước anh cũng làm xuởng giấy như em vậy đó, anh làm ở đó tận 3 năm, và khiênh những tấm giấy to như thế này này…”
Thế là anh bắt đầu mêu tả công việc của mình, và những tờ giấy mình bốc, sau đó lại lên tiếng hỏi tiếp: “Em mua cho ai mà đến 2 phần dữ vậy?”
Cậu liền lên tiếng trả lời, trong sự ngại ngùng rằng: “Em mua cho anh cùng phòng ấy mà!”
Sau khi dứt lời, bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau điều này khiến cho cậu cảm thấy rất vui, nói chuyện với anh khoảng tầm 15 phút, thì cuộc trò chuyện cũng đã kết thúc, bấy giờ ngoài trời cũng đã bắt đầu rơi những cơn mưa phùng lắm tắm, vậy nên cậu đã vội nói với anh rằng mình sẽ về nhà…
“Thôi trời đã mưa rồi em về nhà nhé…”
“Ừ em về nhà đi!”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đó, cậu cũng đã về nhà, trong sự vui vẻ của bản thân mình: “Ui anh ấy dễ thương vãi luôn, thậm chí nói chuyện còn hợp nữa gu chứ, thật là dễ thương vãi chưởng…”
Cứ thế cậu với tâm trạng vui vẻ lại đi mua thêm một ly trà sữa, sau đó về phòng của mình cậu giờ đây cố gắng giấu hộp cơm kia, thậm chí là ly trà sữa, nhưng đã bị mọi người phát hiện, điều này khiến cho cậu ngại ngùng bọn họ liền lên tiếng hỏi rằng: “Mày mua cho ai mà nhiều thế?”
Cậu chỉ im lặng không nói gì hết, rồi về phòng của mình, sau đó Bỏ hộp cơm của anh qua một bên, trong khi cậu thì ăn hộp cơm của mình…
Cứ như vậy lúc này anh cũng đã làm xong công việc của mình, rồi cũng lên phòng, cậu lên tiếng hỏi anh rằng: “Anh nghỉ chưa ạ? Em mua hộp cơm, và trà sữa Cho anh này, anh ăn và uống đi…”
Anh tỏ vẻ thờ ơ lạnh lùng với cậu, sau đó lên tiếng: “Anh vẫn còn làm, em đừng chi tiêu tiền lung tung cho bọn anh nữa, bởi bọn anh cũng có tiền mà, nên em hãy dùng tiền đó, mà tự lo cho bản thân mình đi…”
Dứt lời anh cũng đã rời đi, còn cậu thì thấy anh, có vẻ khác hơn mọi ngày, điều này khiến cho tâm trạng của cậu, chẳng vui vẻ một tẹo nào, mà tự hỏi sao anh lại trở thành như vậy…
“Tại sao anh ấy lại có vẻ nóng giận với mình chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì à?”
Cậu vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, thì lúc này lý trí của cậu đã lên tiếng: “Này ông lo mà ăn đi chứ, đừng suy nghĩ nhiều về nó, bởi vì nó chẳng bận tâm đến ông đâu, và quan tâm nó làm gì cơ chứ, nào hãy tự quan tâm mình đi, ông hãy mau ăn đi chứ đừng bận tâm đến những thứ khác nữa…”
Nghe những gì mà tâm trí mình nói, bấy giờ cậu cũng đã bắt đầu ăn, trong sự buồn bã của bản thân, nhưng vì đồ ăn rất ngon nên cậu cũng dần quên đi, cảm giác buồn ấy…
Sau khi anh đã làm xong công việc của mình, anh liền vào phòng sau đó, lấy quần áo mà đi xuống dưới lầu để tắm, sau một lúc cũng đã lên, anh đã lấy điện thoại, nhắn tin với ai đó…
Trong ánh mắt của cậu khi không ngừng nhìn anh, rồi anh cũng đã bắt đầu cạo râu, chốc lát cũng đã đứng dậy, mà tính ra chỗ cánh cửa, anh mở cửa mà rời đi, trong khi cậu vẫn nhìn anh chằm chằm, mà anh chẳng hay biết điều này, thậm chí cũng chẳng hay biết được rằng, cậu thật sự quan tâm anh đến nhường nào…
Cứ như vậy cậu đã bấm điện thoại trong sự buồn bã, mà không ngừng nằm đó chờ anh trở về, và rồi thời gian đã dần trôi qua, cánh cửa phòng đã được mở ra, anh cũng đã trở về, giờ đây anh tiến đến chỗ cánh cửa, mà ngồi chỗ đó sau đó bỏ lon nước trên tay xuống…
Rồi lấy ra gói thuốc mà hút phì phèo, rồi gọi điện cho một ai đó, cậu nhìn qua điện thoại của anh, khi anh dựng một bên để hút thuốc, thậm chí cố gắng tỏ vẻ mình ngầu, thì đã nhìn thấy người đàn ông kia, người đó chẳng có gì đặc biệt cả…
Sau đó cậu cũng mặc kệ người đàn ông đó, mà nhìn chăm chăm về phía anh, rồi nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai người, trong khi bọn họ thì cố gắng tỏ ra vẻ mình vô cùng giang hồ, thậm chí là rất ngầu với đối phương…
Còn cậu thì cũng mặc kệ họ, sau đó bắt đầu bấm xem video trên tik tok…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.