Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 32: Đau Buồn
Mi Mi
08/07/2024
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, anh giờ đây cũng đã về đến nhà. Bấy giờ anh lại tiến đến chỗ mà anh hay ngủ, nhưng lại không nằm chỗ hôm qua anh nằm, như cậu mong đợi mà nằm ở đó chờ anh đến nằm chung với mình. Mà lại nằm dưới mặt đất sau đó call với người mình yêu…
Chốc lát cậu nằm ở trên mà cảm thấy khó chịu vô cùng, thậm chí rất là buồn bã. Giờ đây cậu không ngừng xoay qua xoay lại với những suy nghĩ của bản thân mình rằng:
“Mình nên làm gì để có thể nằm cạnh anh ấy như lúc trước đây? Hay là mình nhắn tin với anh ấy rằng, cho em đến nằm với anh được không?”
Cậu cứ như vậy xoay qua lại trong những suy nghĩ khó chịu. Giờ đây lý trí của cậu, đã lên tiếng trách mắng cậu rằng:
“Này ông đừng có điên mà đến gần chỗ nó. Không thấy nó đã né ông rồi sao? Ông mà đến đó coi chừng nó đấm ông bầm mắt. Thì lúc đó tôi không thể can được đâu. Vậy nên hãy nghe lời tôi mà nằm ở đây ngủ đi!”
Mặc kệ lý trí cậu vẫn không thể ngăn cản được, cảm xúc và trái tim của mình, cậu cứ quay qua lại sau đó ra ngoài bấm điện thoại định nhắn tin cho anh, nhưng lại thôi vì ngại ngùng và lo lắng. Chốc lát cậu đã vào trong và đi uống nước rồi quay lại chỗ cũ nằm…
Rồi chịu đựng không được nữa khi phải xa anh. Vậy nên cậu đã xách gối đi đến chỗ của anh nằm, trong khi anh không nói gì. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng rồi đột nhiên anh đã lấy cái gối của bản thân và cái màn rồi leo lên chỗ khác nằm…
Điều này khiến cho cậu cảm thấy buồn vô cùng, mà đã bắt đầu khóc nức nở trong sự tiệc vọng khi không biết làm sao để quay lại như lúc xưa: “Anh ấy lại tránh né tớ nữa rồi. Giờ tớ phải làm gì đây chứ? Tớ thương ảnh và chỉ muốn ở cạnh ảnh một chút thôi.
Thậm chí nếu không phải là do tên Duy đó thì mọi chuyện đã không trở nên như vầy rồi.”
Chốc lát lý trí của cậu lại lên tiếng khi cảm nhận sự đau buồn từ cậu. Lý trí bắt đầu lên tiếng an ủi cậu rằng: “Này nín đi đừng khóc làm gì chứ? Bởi vì điều đó không đáng đâu. Và chỉ cần ông sống cho bản thân mình là được chứ đừng quan tâm đến nó.
Và đừng buồn nữa lau nước mắt đi. Bởi vì ông có tôi rồi mà cần gì nó nữa. Nín đi chồng thương vợ ha!”
Cậu nghe những lời an ủi từ lý trí của bản thân, mà liền trả lời rằng: “Vâng ạ vợ sẽ không khóc nữa. Sau ngày mai vợ sẽ cuốn gói ra về luôn. Để không còn chịu đựng sự đau buồn. Khi yêu một người chẳng hề yêu mình!”
Dứt lời cậu đã cố gắng ngủ, nhưng vẫn mãi ngủ không được. Giờ đây cậu đã bắt đầu nhìn chằm chằm về phía anh đang ngủ, mà nước mắt không ngừng tuôn rơi lý trí lại nói: “Này đừng buồn nữa mà. Cũng đừng nhìn nó làm gì. Bởi buồn bã như vậy là đủ rồi. Còn giờ trễ rồi mau nghỉ ngơi đi…”
Thời gian cứ như vậy dần trôi qua đến 3h sáng giờ đây cậu cũng đã không chịu đựng được sự buồn bã và nó đã làm cậu thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó trời cũng đã bắt đầu sáng dần…
Cho tới khi 7h30 sáng đã đến âm thanh chuông điện thoại vang lên cậu đã tỉnh lại. Ánh mắt nhìn chăm chăm về phía anh trong sự gượng buồn. Còn anh thì sau khi âm thanh chuông điện thoại thứ hai vang lên anh mới tỉnh dậy. Mà bắt đầu thay quần áo, sau đó ra đánh răng rửa mặt mà đi xuống dưới làm.
Cậu cũng đánh răng rửa mặt, mà thay quần áo sau đó đi xuống dưới. Bấy giờ anh bắt đầu mở cánh cửa ra, rồi bảo cậu bỏ miếng sắt xuống với mình.
Cậu làm theo ý của anh, nhưng vì thả nhanh quá, nên ném làm anh dập tay, điều này khiến anh vô cùng tức giận, mà lên tiếng quát cậu một câu…
Sau đó cậu trở nên buồn bã mà bắt đầu rời đi, trong khi lý trí của cậu lại hiện lên và nói rằng:
“Này tôi đã nói ông bao nhiêu lần rồi hả? Tại sao không bao giờ nghe lời tôi vậy? Cũng may nó chưa đấm ông là hên rồi đấy. Còn bây giờ thì hãy tránh xa nó ra đi đừng bao giờ đến gần nó nữa!”
Cậu nghe những gì lý trí nói, mà lên tiếng bảo rằng: “Được rồi vợ sẽ nghe lời của chồng. Kể từ bây giờ vợ sẽ tránh xa ảnh ra!”
Nói rồi cậu đã đi đến chỗ chị Đào với vẻ đầy sát khí, trong khi lý trí cậu lên tiếng: “Ông biết điều như vậy là tốt rồi. Và nó sẽ giúp ông tốt hơn…”
Cậu giờ đây đã dần thu dọn rác chỗ đó, mà cố gắng gạt anh ra khỏi tâm trí của bản thân mình…
Sau đó vừa đi vừa hát bài bao giờ thì anh mới biết. Nhưng mà cậu đã đổi và thay lời của nó bằng: Bao giờ thì anh mới biết, em đây chẳng còn yêu anh nữa đâu, bao giờ thì anh mới biết, em đã chẳng còn yêu anh nữa rồi. Thôi dừng lại tất cả đã hết, cũng chẳng còn là gì nữa đâu. Thôi em sẽ lau khô nước mắt và nói chẳng yêu anh…
Chốc lát cậu nằm ở trên mà cảm thấy khó chịu vô cùng, thậm chí rất là buồn bã. Giờ đây cậu không ngừng xoay qua xoay lại với những suy nghĩ của bản thân mình rằng:
“Mình nên làm gì để có thể nằm cạnh anh ấy như lúc trước đây? Hay là mình nhắn tin với anh ấy rằng, cho em đến nằm với anh được không?”
Cậu cứ như vậy xoay qua lại trong những suy nghĩ khó chịu. Giờ đây lý trí của cậu, đã lên tiếng trách mắng cậu rằng:
“Này ông đừng có điên mà đến gần chỗ nó. Không thấy nó đã né ông rồi sao? Ông mà đến đó coi chừng nó đấm ông bầm mắt. Thì lúc đó tôi không thể can được đâu. Vậy nên hãy nghe lời tôi mà nằm ở đây ngủ đi!”
Mặc kệ lý trí cậu vẫn không thể ngăn cản được, cảm xúc và trái tim của mình, cậu cứ quay qua lại sau đó ra ngoài bấm điện thoại định nhắn tin cho anh, nhưng lại thôi vì ngại ngùng và lo lắng. Chốc lát cậu đã vào trong và đi uống nước rồi quay lại chỗ cũ nằm…
Rồi chịu đựng không được nữa khi phải xa anh. Vậy nên cậu đã xách gối đi đến chỗ của anh nằm, trong khi anh không nói gì. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng rồi đột nhiên anh đã lấy cái gối của bản thân và cái màn rồi leo lên chỗ khác nằm…
Điều này khiến cho cậu cảm thấy buồn vô cùng, mà đã bắt đầu khóc nức nở trong sự tiệc vọng khi không biết làm sao để quay lại như lúc xưa: “Anh ấy lại tránh né tớ nữa rồi. Giờ tớ phải làm gì đây chứ? Tớ thương ảnh và chỉ muốn ở cạnh ảnh một chút thôi.
Thậm chí nếu không phải là do tên Duy đó thì mọi chuyện đã không trở nên như vầy rồi.”
Chốc lát lý trí của cậu lại lên tiếng khi cảm nhận sự đau buồn từ cậu. Lý trí bắt đầu lên tiếng an ủi cậu rằng: “Này nín đi đừng khóc làm gì chứ? Bởi vì điều đó không đáng đâu. Và chỉ cần ông sống cho bản thân mình là được chứ đừng quan tâm đến nó.
Và đừng buồn nữa lau nước mắt đi. Bởi vì ông có tôi rồi mà cần gì nó nữa. Nín đi chồng thương vợ ha!”
Cậu nghe những lời an ủi từ lý trí của bản thân, mà liền trả lời rằng: “Vâng ạ vợ sẽ không khóc nữa. Sau ngày mai vợ sẽ cuốn gói ra về luôn. Để không còn chịu đựng sự đau buồn. Khi yêu một người chẳng hề yêu mình!”
Dứt lời cậu đã cố gắng ngủ, nhưng vẫn mãi ngủ không được. Giờ đây cậu đã bắt đầu nhìn chằm chằm về phía anh đang ngủ, mà nước mắt không ngừng tuôn rơi lý trí lại nói: “Này đừng buồn nữa mà. Cũng đừng nhìn nó làm gì. Bởi buồn bã như vậy là đủ rồi. Còn giờ trễ rồi mau nghỉ ngơi đi…”
Thời gian cứ như vậy dần trôi qua đến 3h sáng giờ đây cậu cũng đã không chịu đựng được sự buồn bã và nó đã làm cậu thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó trời cũng đã bắt đầu sáng dần…
Cho tới khi 7h30 sáng đã đến âm thanh chuông điện thoại vang lên cậu đã tỉnh lại. Ánh mắt nhìn chăm chăm về phía anh trong sự gượng buồn. Còn anh thì sau khi âm thanh chuông điện thoại thứ hai vang lên anh mới tỉnh dậy. Mà bắt đầu thay quần áo, sau đó ra đánh răng rửa mặt mà đi xuống dưới làm.
Cậu cũng đánh răng rửa mặt, mà thay quần áo sau đó đi xuống dưới. Bấy giờ anh bắt đầu mở cánh cửa ra, rồi bảo cậu bỏ miếng sắt xuống với mình.
Cậu làm theo ý của anh, nhưng vì thả nhanh quá, nên ném làm anh dập tay, điều này khiến anh vô cùng tức giận, mà lên tiếng quát cậu một câu…
Sau đó cậu trở nên buồn bã mà bắt đầu rời đi, trong khi lý trí của cậu lại hiện lên và nói rằng:
“Này tôi đã nói ông bao nhiêu lần rồi hả? Tại sao không bao giờ nghe lời tôi vậy? Cũng may nó chưa đấm ông là hên rồi đấy. Còn bây giờ thì hãy tránh xa nó ra đi đừng bao giờ đến gần nó nữa!”
Cậu nghe những gì lý trí nói, mà lên tiếng bảo rằng: “Được rồi vợ sẽ nghe lời của chồng. Kể từ bây giờ vợ sẽ tránh xa ảnh ra!”
Nói rồi cậu đã đi đến chỗ chị Đào với vẻ đầy sát khí, trong khi lý trí cậu lên tiếng: “Ông biết điều như vậy là tốt rồi. Và nó sẽ giúp ông tốt hơn…”
Cậu giờ đây đã dần thu dọn rác chỗ đó, mà cố gắng gạt anh ra khỏi tâm trí của bản thân mình…
Sau đó vừa đi vừa hát bài bao giờ thì anh mới biết. Nhưng mà cậu đã đổi và thay lời của nó bằng: Bao giờ thì anh mới biết, em đây chẳng còn yêu anh nữa đâu, bao giờ thì anh mới biết, em đã chẳng còn yêu anh nữa rồi. Thôi dừng lại tất cả đã hết, cũng chẳng còn là gì nữa đâu. Thôi em sẽ lau khô nước mắt và nói chẳng yêu anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.