Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 6: Lo Lắng Trước Lời Anh Nói
Mi Mi
08/07/2024
Hai người giờ đây cũng đã qua cái quán ăn đó, xung quanh là một cái ghế đá và những chiếc ghế nhỏ hơn, ở đây có rất là nhiều người. Giờ đây anh ta đã tiến vào bên trong, rồi bới một tô cơm, sau đó ra chỗ chiếc ghế đá, rồi ngồi đó ăn ngấu nghiến một cách đầy ngon lành...
Còn cậu thì tỏ vẻ hậu đậu, không biết phải làm gì, trong khi người đàn bà gần đó lên tiếng nói rằng: “Này lính mới hả? Mau bới thử cho nó xem đi. Lần sau nó tự bới...”
Giờ đây có một người phụ nữ, với vẻ ngoại hình hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, tỏ vẻ vô cùng khó chịu, sau đó cầm tô bới cơm cho cậu, sau một lúc cũng đã bới xông, rồi gấp đồ ăn cho cậu, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, ả ta đã đưa tô cơm cho cậu...
Cùng nét mặt đầm đầm sát khí mà rời đi, ả lại gần một chiếc ghế chỗ đó, sau đó ngồi lên đấy. Cậu cũng ngồi ở một cái ghế khác, nhưng ánh mắt cậu lại không ngừng nhìn chằm chằm, về phía của người đàn ông mặc bộ đồ đen, với vẻ lạnh lùng và giang hồ trước mặt mình...
Anh ta miệng thì đang nhai ộn ộn, điều này khiến cho cậu cảm thấy người này thật là dễ thương, vậy là cậu đã ăn phần cơm của chính mình, nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chăm chăm người kia, một cách vô cùng kỳ lạ...
Cứ như vậy thời gian đã bắt đầu trôi qua, chốc lát cũng đã là 12:30, bọn họ cũng không còn ăn nữa, liền trở về phòng của mình, người đàn ông nằm ngay dưới tấm nệm, trong khi cậu thì lẽo đẽo theo sau, liền nằm ngay cạnh người đàn ông đó, nhưng lại giữ một khoảng cách, Cậu chẳng hề ngủ, mà xem điện thoại, lâu lâu lại nhìn người đàn ông kia, trong khi người đó thì nằm sấp xuống, che đi khuôn mặt của mình ở dưới nệm, mà cũng chẳng còn cựa quậy gì nữa, có lẽ là đã ngủ rồi...
Cứ như vậy thời gian đã bắt đầu trôi qua, trong vòng nửa tiếng, với ánh mắt của cậu khi xem điện thoại, thậm chí lâu lâu lại nhìn anh ta, và bây giờ đã là 1:00 chiều, cũng là lúc bọn họ phải đi làm, âm thanh điện thoại vang lên liên hồi, người đàn ông đó cũng đã tỉnh dậy, rồi ngồi lên trên nền nhà, để lộ tấm lưng không mặc gì, ngoài in hình một con rồng, khuôn mặt tỏ vẻ đờ đẩn...
Sau đó lạnh lùng lấy cái áo, tiến đến cánh cửa rồi mở cửa ra, anh bước ra bên ngoài, trong khi lẽo đẽo phía sau anh, không là ai khác mà chính là cậu, khi ánh mắt cậu vẫn không ngừng nhìn chăm chăm anh, như chất chứa một điều gì đó...
Bọn họ đi xuống dưới xưởng làm, hai người giờ đây lại tiến đến chiếc máy kia, chiếc máy mà anh thường làm, anh bắt đầu đi xung quanh để kiểm tra chiếc máy, rồi khởi động nó trong khi cậu thì cũng không ngừng đi theo anh...
Chốc lát bọn họ đã xuống bên dưới, chỗ chiếc máy nơi những tờ giấy được cắt và xếp ngay ngắn lại, anh liền nói với cậu rằng: “Nào em ngồi ở đây cang giấy dùm anh nhé!”
Dứt lời anh liền rời đi, để cậu ở đó bơ vơ một mình, chẳng biết bản thân nên làm gì, nhưng khi cậu cảm thấy khó chịu, thì đã đi xung quanh, rồi đột nhiên nhìn thấy anh đang ngồi, trên những cuộn giấy lúc sáng, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm những tờ giấy, đang chạy trên chiếc máy, cậu liền tiến đến chỗ của anh, anh cũng chẳng nói một lời nào cả...
Vẫn là sự lạnh lùng kia, đột nhiên ánh mắt anh nhìn sang cậu, nó có một chút gì đó rất lạ, sau đó anh liền dắt Cậu quay lại chỗ đó, rồi bảo rằng: “Em ngồi đây canh giấy đi!”
Cậu nghe lời của anh, trong khi anh cũng ở đó, ngồi cùng cậu canh giấy, thời gian cứ trôi qua như vậy, trong sự nhàm chán và ánh mắt của cậu, không ngừng nhìn chăm chăm về phía anh, thì đột nhiên anh lên tiếng rằng: “Em thích canh cái máy này không?”
Cậu lên tiếng tỏ vẻ đồng ý với yêu cầu đó của anh, thế là anh đáp: “Vậy tối nay anh nhắn tin với anh Hậu xin nghỉ, để em làm ở cái máy này nhé?”
Cậu nghe đến đây mà có chút sững sờ, cậu tỏ vẻ bối rối khi không hiểu sao anh lại nói như vậy, thế là trong sự thắc mắc của bản thân, cậu liền hỏi lại anh rằng: “Anh tính nghỉ làm à? Vậy thì anh sẽ làm gì? Khi không làm ở đây nữa ạ?”
Anh ấy mỉm cười đáp rằng: “Anh sẽ chở về quê, để học cắt tóc!”
Sau câu nói kia hai người đã im lặng, không nói thêm một lời nào nữa, sau đó anh liền đi về phía trước, nơi mà lúc nãy anh ngồi, nhưng vẫn không quên dặn cậu rằng: “Nào em hãy ngồi ở đây đi, bởi ngồi hai người cùng một chỗ, họ sẽ la chúng ta...”
Nhìn anh đã rời đi, mà cậu trở nên vô cùng bối rối, thậm chí là cảm thấy, bản thân mình thật có lỗi, sau những gì anh vừa nói, bởi nếu như anh nhường lại công việc này cho cậu thì? Như vậy sẽ khiến cho anh, bỏ đi một công việc, mà bản thân gắn bó bấy lâu nay à? Thậm chí cậu cũng chẳng muốn anh làm điều này một chút nào bởi vì mình...
Còn cậu thì tỏ vẻ hậu đậu, không biết phải làm gì, trong khi người đàn bà gần đó lên tiếng nói rằng: “Này lính mới hả? Mau bới thử cho nó xem đi. Lần sau nó tự bới...”
Giờ đây có một người phụ nữ, với vẻ ngoại hình hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, tỏ vẻ vô cùng khó chịu, sau đó cầm tô bới cơm cho cậu, sau một lúc cũng đã bới xông, rồi gấp đồ ăn cho cậu, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, ả ta đã đưa tô cơm cho cậu...
Cùng nét mặt đầm đầm sát khí mà rời đi, ả lại gần một chiếc ghế chỗ đó, sau đó ngồi lên đấy. Cậu cũng ngồi ở một cái ghế khác, nhưng ánh mắt cậu lại không ngừng nhìn chằm chằm, về phía của người đàn ông mặc bộ đồ đen, với vẻ lạnh lùng và giang hồ trước mặt mình...
Anh ta miệng thì đang nhai ộn ộn, điều này khiến cho cậu cảm thấy người này thật là dễ thương, vậy là cậu đã ăn phần cơm của chính mình, nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chăm chăm người kia, một cách vô cùng kỳ lạ...
Cứ như vậy thời gian đã bắt đầu trôi qua, chốc lát cũng đã là 12:30, bọn họ cũng không còn ăn nữa, liền trở về phòng của mình, người đàn ông nằm ngay dưới tấm nệm, trong khi cậu thì lẽo đẽo theo sau, liền nằm ngay cạnh người đàn ông đó, nhưng lại giữ một khoảng cách, Cậu chẳng hề ngủ, mà xem điện thoại, lâu lâu lại nhìn người đàn ông kia, trong khi người đó thì nằm sấp xuống, che đi khuôn mặt của mình ở dưới nệm, mà cũng chẳng còn cựa quậy gì nữa, có lẽ là đã ngủ rồi...
Cứ như vậy thời gian đã bắt đầu trôi qua, trong vòng nửa tiếng, với ánh mắt của cậu khi xem điện thoại, thậm chí lâu lâu lại nhìn anh ta, và bây giờ đã là 1:00 chiều, cũng là lúc bọn họ phải đi làm, âm thanh điện thoại vang lên liên hồi, người đàn ông đó cũng đã tỉnh dậy, rồi ngồi lên trên nền nhà, để lộ tấm lưng không mặc gì, ngoài in hình một con rồng, khuôn mặt tỏ vẻ đờ đẩn...
Sau đó lạnh lùng lấy cái áo, tiến đến cánh cửa rồi mở cửa ra, anh bước ra bên ngoài, trong khi lẽo đẽo phía sau anh, không là ai khác mà chính là cậu, khi ánh mắt cậu vẫn không ngừng nhìn chăm chăm anh, như chất chứa một điều gì đó...
Bọn họ đi xuống dưới xưởng làm, hai người giờ đây lại tiến đến chiếc máy kia, chiếc máy mà anh thường làm, anh bắt đầu đi xung quanh để kiểm tra chiếc máy, rồi khởi động nó trong khi cậu thì cũng không ngừng đi theo anh...
Chốc lát bọn họ đã xuống bên dưới, chỗ chiếc máy nơi những tờ giấy được cắt và xếp ngay ngắn lại, anh liền nói với cậu rằng: “Nào em ngồi ở đây cang giấy dùm anh nhé!”
Dứt lời anh liền rời đi, để cậu ở đó bơ vơ một mình, chẳng biết bản thân nên làm gì, nhưng khi cậu cảm thấy khó chịu, thì đã đi xung quanh, rồi đột nhiên nhìn thấy anh đang ngồi, trên những cuộn giấy lúc sáng, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm những tờ giấy, đang chạy trên chiếc máy, cậu liền tiến đến chỗ của anh, anh cũng chẳng nói một lời nào cả...
Vẫn là sự lạnh lùng kia, đột nhiên ánh mắt anh nhìn sang cậu, nó có một chút gì đó rất lạ, sau đó anh liền dắt Cậu quay lại chỗ đó, rồi bảo rằng: “Em ngồi đây canh giấy đi!”
Cậu nghe lời của anh, trong khi anh cũng ở đó, ngồi cùng cậu canh giấy, thời gian cứ trôi qua như vậy, trong sự nhàm chán và ánh mắt của cậu, không ngừng nhìn chăm chăm về phía anh, thì đột nhiên anh lên tiếng rằng: “Em thích canh cái máy này không?”
Cậu lên tiếng tỏ vẻ đồng ý với yêu cầu đó của anh, thế là anh đáp: “Vậy tối nay anh nhắn tin với anh Hậu xin nghỉ, để em làm ở cái máy này nhé?”
Cậu nghe đến đây mà có chút sững sờ, cậu tỏ vẻ bối rối khi không hiểu sao anh lại nói như vậy, thế là trong sự thắc mắc của bản thân, cậu liền hỏi lại anh rằng: “Anh tính nghỉ làm à? Vậy thì anh sẽ làm gì? Khi không làm ở đây nữa ạ?”
Anh ấy mỉm cười đáp rằng: “Anh sẽ chở về quê, để học cắt tóc!”
Sau câu nói kia hai người đã im lặng, không nói thêm một lời nào nữa, sau đó anh liền đi về phía trước, nơi mà lúc nãy anh ngồi, nhưng vẫn không quên dặn cậu rằng: “Nào em hãy ngồi ở đây đi, bởi ngồi hai người cùng một chỗ, họ sẽ la chúng ta...”
Nhìn anh đã rời đi, mà cậu trở nên vô cùng bối rối, thậm chí là cảm thấy, bản thân mình thật có lỗi, sau những gì anh vừa nói, bởi nếu như anh nhường lại công việc này cho cậu thì? Như vậy sẽ khiến cho anh, bỏ đi một công việc, mà bản thân gắn bó bấy lâu nay à? Thậm chí cậu cũng chẳng muốn anh làm điều này một chút nào bởi vì mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.