Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 9: Sự Nghi Ngờ
Mi Mi
08/07/2024
Sau đó anh lại vào bên trong phòng, rồi tiến ra phía ban công, anh bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng rửa mặt xông, anh đã vội vàng đi xuống bên dưới xưởng để làm việc...
Còn cậu lúc này cũng đã thay quần áo và đánh răng rửa mặt, sau đó xuống dưới ăn sáng, thậm chí muốn rủ anh đi ăn sáng cùng, nhưng lại không dám ngỏ lời, và rồi cậu đã mặc kệ, sau đó đi ăn sáng...
Ăn sáng xông, cậu lại tiếp tục lẽo đẽo bám theo anh, giống như là một kẻ bám đuôi vậy, còn anh cũng mặc kệ sự bám đuôi của cậu, mà tỏ vẻ thân thiện niềm nở, giống như là thích cậu bám đuôi mình vậy...
Cứ như thế giờ đây cậu đã đến chỗ người quản lý, khi anh ấy cũng đã đến chỗ của ông ta, bấy giờ anh đã bắt đầu làm việc, trong khi cậu đang đứng ở chỗ người quản lý kia, mà anh lúc này cũng đã bắt đầu sai cậu làm việc cùng với mình...
Chốc lát ông quản lý bỗng hỏi cậu về nhiều thứ, cậu chỉ niềm nở trả lời trong sự ngại ngùng của bản thân, ông ta có một chút mang phần trêu chọc cậu trong những lời nói của bản thân.
Và rồi đột nhiên ông lão lý hỏi cậu, về việc giới tính của bản thân, cậu bấy giờ tỏ vẻ im lặng, mà chẳng phản bác một lời nào cả, lúc này ông ấy dường như đã nhận ra một điều gì đó, mà liền hỏi cậu về giới tính của bản thân...
Cậu nghe đến đây liền im lặng, rụt rè không dám trả lời, trong khi người quản lý cũng đã nhận ra được con người thật của cậu, trong khi cậu lo lắng mà nói rằng: “Anh đừng nói với ai được chứ?”
Anh ta chỉ mỉm cười, sau đó đáp trong sự hồi hộp của cậu: “Em yên tâm đi, anh sẽ không nói với ai đâu...”
Cứ như vậy cậu đã ở bên anh ta một lát lâu, trong những câu hỏi của anh ta, với ý định thuyết phục cậu rằng bản thân cậu không nên làm như thế, nhưng cậu đã tự tin đáp lại rằng, mình không thể thay đổi về việc đó được...
Sau đó anh ta lại nhắc đến, người mà cậu luôn đi theo, rồi bỗng nhiên hỏi cậu rằng: “Có phải là em thích người đó hay không”
Cậu cũng không ngần ngại đáp: “Phải ạ!”
Nói đến đây dường như có vẻ anh ta, đã ủng hộ cậu hay gì đó, mà lại nở nụ cười, và rồi hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, anh ta liền lên tiếng hỏi cậu rằng: “Lỡ như một ngày nào đó, em rời xa cậu ấy thì sẽ như thế nào? Lúc đó em có nhớ cậu ấy hay không? Và bắt xe lên Sài Gòn để tìm cậu ấy chứ?”
Cậu đáp lại với vẻ mặt gượng buồn: “Không em nghĩ chắc vài tuần, hay vài tháng thì sẽ quên cậu ấy thôi, nếu như em xa cậu ấy!”
Dứt lời giữa hai người đã không nói thêm một lời nào nữa, sau đó cậu lẳng lặng rời đi, về phía chỗ của người mà cậu luôn bám theo, nhưng rồi đột nhiên người chị với thân hình mập mạp mũm mĩm dễ thương mang tên Đào.
Đã gọi cậu đến chỗ của mình, chị ta đã nhờ cậu bốc giấy cùng với chị ta, nhưng nét mặt tỏ vẻ vui tươi, mà miệng thì không ngừng càm ràm, về việc cậu không thể để giấy thẳng được...
Cậu cảm thấy rất khó chịu về điều này, nhưng cũng mặc kệ cho qua, nhưng rồi đột nhiên chị ấy hỏi rằng: “Tại sao em cứ đi theo thằng Vũ dậy?”
Cậu im lặng không biết phải nói như thế nào, chị ta nhìn sự im lặng từ cậu, dường như đã hiểu ra được một điều gì đó, chắc có lẽ là cậu không muốn nói, nên chỉ cũng im lặng chẳng nói thêm một lời nào cả...
Cứ như vậy hai người đã bốc giấy trong sự im lặng, mà chẳng nói với nhau một lời nào, sau khi bốc giấy xong, cậu lại tiếp tục đi tìm người tên Vũ kẻ mà cậu đã bám đuôi theo, cậu giờ đây cũng cảm thấy rất vui khi biết được rằng, thì ra người mình theo bấy lâu nay tên là Vũ...
Chốc lát thời gian đã dần trôi qua rất nhanh, bây giờ cũng đã là giữa trưa, bọn họ lại tiếp tục lập đi câu Chuyện Của Ngày hôm qua, khi ra ngoài để rửa tay, rồi qua quán kia để ăn cơm cùng nhau, sau đó lên trên phòng để nghỉ ngơi.
Rồi đến 1 giờ chiều, âm thanh điện thoại lại vang lên, họ cùng nhau đi xuống dưới, xưởng để làm việc, cậu cứ không ngừng lẽo đẽo theo Vũ.Cứ như là hình với bóng vậy. Điều này khiến cho ai nhìn vào, cũng bàn tán xôn xao rằng Có lẽ là cậu đã thích Vũ...
Nhưng mà Vũ thì cũng mặc kệ những lời nói kia, mà chẳng quan tâm làm gì hết, trong khi cậu cũng chẳng quan tâm nó làm chi cả, bởi vì cậu chỉ biết rằng, mình cần theo ai và ở bên cạnh của ai, cho tới khi nào người đó thật sự, không muốn ở bên cạnh của cậu nữa, và né tránh cậu thì cậu sẽ rời đi...
Còn không thì cậu vẫn sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ này với người đó, một mối quan hệ khi cậu chẳng biết nó là gì, Có lẽ là cậu đã thích người đó thật sự, nhưng lại cố gắng dối lòng của mình là không, bởi chỉ muốn giữ mối quan hệ kia với người đó...
Còn cậu lúc này cũng đã thay quần áo và đánh răng rửa mặt, sau đó xuống dưới ăn sáng, thậm chí muốn rủ anh đi ăn sáng cùng, nhưng lại không dám ngỏ lời, và rồi cậu đã mặc kệ, sau đó đi ăn sáng...
Ăn sáng xông, cậu lại tiếp tục lẽo đẽo bám theo anh, giống như là một kẻ bám đuôi vậy, còn anh cũng mặc kệ sự bám đuôi của cậu, mà tỏ vẻ thân thiện niềm nở, giống như là thích cậu bám đuôi mình vậy...
Cứ như thế giờ đây cậu đã đến chỗ người quản lý, khi anh ấy cũng đã đến chỗ của ông ta, bấy giờ anh đã bắt đầu làm việc, trong khi cậu đang đứng ở chỗ người quản lý kia, mà anh lúc này cũng đã bắt đầu sai cậu làm việc cùng với mình...
Chốc lát ông quản lý bỗng hỏi cậu về nhiều thứ, cậu chỉ niềm nở trả lời trong sự ngại ngùng của bản thân, ông ta có một chút mang phần trêu chọc cậu trong những lời nói của bản thân.
Và rồi đột nhiên ông lão lý hỏi cậu, về việc giới tính của bản thân, cậu bấy giờ tỏ vẻ im lặng, mà chẳng phản bác một lời nào cả, lúc này ông ấy dường như đã nhận ra một điều gì đó, mà liền hỏi cậu về giới tính của bản thân...
Cậu nghe đến đây liền im lặng, rụt rè không dám trả lời, trong khi người quản lý cũng đã nhận ra được con người thật của cậu, trong khi cậu lo lắng mà nói rằng: “Anh đừng nói với ai được chứ?”
Anh ta chỉ mỉm cười, sau đó đáp trong sự hồi hộp của cậu: “Em yên tâm đi, anh sẽ không nói với ai đâu...”
Cứ như vậy cậu đã ở bên anh ta một lát lâu, trong những câu hỏi của anh ta, với ý định thuyết phục cậu rằng bản thân cậu không nên làm như thế, nhưng cậu đã tự tin đáp lại rằng, mình không thể thay đổi về việc đó được...
Sau đó anh ta lại nhắc đến, người mà cậu luôn đi theo, rồi bỗng nhiên hỏi cậu rằng: “Có phải là em thích người đó hay không”
Cậu cũng không ngần ngại đáp: “Phải ạ!”
Nói đến đây dường như có vẻ anh ta, đã ủng hộ cậu hay gì đó, mà lại nở nụ cười, và rồi hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, anh ta liền lên tiếng hỏi cậu rằng: “Lỡ như một ngày nào đó, em rời xa cậu ấy thì sẽ như thế nào? Lúc đó em có nhớ cậu ấy hay không? Và bắt xe lên Sài Gòn để tìm cậu ấy chứ?”
Cậu đáp lại với vẻ mặt gượng buồn: “Không em nghĩ chắc vài tuần, hay vài tháng thì sẽ quên cậu ấy thôi, nếu như em xa cậu ấy!”
Dứt lời giữa hai người đã không nói thêm một lời nào nữa, sau đó cậu lẳng lặng rời đi, về phía chỗ của người mà cậu luôn bám theo, nhưng rồi đột nhiên người chị với thân hình mập mạp mũm mĩm dễ thương mang tên Đào.
Đã gọi cậu đến chỗ của mình, chị ta đã nhờ cậu bốc giấy cùng với chị ta, nhưng nét mặt tỏ vẻ vui tươi, mà miệng thì không ngừng càm ràm, về việc cậu không thể để giấy thẳng được...
Cậu cảm thấy rất khó chịu về điều này, nhưng cũng mặc kệ cho qua, nhưng rồi đột nhiên chị ấy hỏi rằng: “Tại sao em cứ đi theo thằng Vũ dậy?”
Cậu im lặng không biết phải nói như thế nào, chị ta nhìn sự im lặng từ cậu, dường như đã hiểu ra được một điều gì đó, chắc có lẽ là cậu không muốn nói, nên chỉ cũng im lặng chẳng nói thêm một lời nào cả...
Cứ như vậy hai người đã bốc giấy trong sự im lặng, mà chẳng nói với nhau một lời nào, sau khi bốc giấy xong, cậu lại tiếp tục đi tìm người tên Vũ kẻ mà cậu đã bám đuôi theo, cậu giờ đây cũng cảm thấy rất vui khi biết được rằng, thì ra người mình theo bấy lâu nay tên là Vũ...
Chốc lát thời gian đã dần trôi qua rất nhanh, bây giờ cũng đã là giữa trưa, bọn họ lại tiếp tục lập đi câu Chuyện Của Ngày hôm qua, khi ra ngoài để rửa tay, rồi qua quán kia để ăn cơm cùng nhau, sau đó lên trên phòng để nghỉ ngơi.
Rồi đến 1 giờ chiều, âm thanh điện thoại lại vang lên, họ cùng nhau đi xuống dưới, xưởng để làm việc, cậu cứ không ngừng lẽo đẽo theo Vũ.Cứ như là hình với bóng vậy. Điều này khiến cho ai nhìn vào, cũng bàn tán xôn xao rằng Có lẽ là cậu đã thích Vũ...
Nhưng mà Vũ thì cũng mặc kệ những lời nói kia, mà chẳng quan tâm làm gì hết, trong khi cậu cũng chẳng quan tâm nó làm chi cả, bởi vì cậu chỉ biết rằng, mình cần theo ai và ở bên cạnh của ai, cho tới khi nào người đó thật sự, không muốn ở bên cạnh của cậu nữa, và né tránh cậu thì cậu sẽ rời đi...
Còn không thì cậu vẫn sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ này với người đó, một mối quan hệ khi cậu chẳng biết nó là gì, Có lẽ là cậu đã thích người đó thật sự, nhưng lại cố gắng dối lòng của mình là không, bởi chỉ muốn giữ mối quan hệ kia với người đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.