Chương 290: bi kịch của 32 đại nho
Snake
15/08/2019
Cao hứng mà đến, mang theo niềm tin tất thắng,
chuẩn bị dạy dỗ một chút tên ranh con dám khiêu khích lão sư này, đồng
thời tăng lên hình tượng cho bảy mươi hai đại nho.
Mắt thấy sẽ sắp thành công, mắt thấy sẽ phải danh chấn Cự Lộc thành, thậm chí, sau tối nay, bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, rất có thể sẽ trở thành thiên cổ giai thoại!
Mọi người ở đây, đang tại thời điểm cao trào đạt đến đỉnh điểm.
Tên khốn khiếp Tiêu Phong này lại xuất hiện, một tay bút lạc hiển khí tượng, đảo mắt liền đạp cho đám người xuống dưới chân. được tôn sùng càng cao, ngã xuống càng thảm! Như một vực sâu vạn trượng!
Một tuyệt thế mãnh tướng, đao có thể là cho vạn quỷ ngừng khóc, văn lại áp ánh sáng Hạo nhiên!
Một bài thơ vừa ra, chúng đại nho liền hiểu, tối nay không tiếp tục nói về thơ từ rồi.
Tối nay đã không còn thơ!
Ai còn có thể làm thơ? Không thể vượt qua, chỉ làm cho người ta phỉ nhổ!
Ba mươi hai vị đại nho, lòng đang rỉ máu, lần đánh mặt này của Tiêu Phong, so sánh với kinh nghiệm mà Vũ Lâm bị thiên lôi đánh xuống còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lần trước dù sao không phải là lĩnh vực Vũ Lâm, mà lần này, nhưng là lĩnh vực chính của ba mươi hai đại nho, hơn nữa còn là lĩnh vực mà mọi người tỉ mỉ chuẩn bị a, tại lĩnh vực mà chính mình đã chuẩn bị, lại bị hung hăng tát một cái tát?
Nhìn mãnh tướng tuyệt thế kia trong bạch vụ, trong mắt ba mươi hai vị đại nho, không phải là nó cầm đao, mà là cái tát mà quất bốp bốp vào trên mặt mình.
Không còn gì để nói! Đây đúng là bi kịch của ba mươi hai tên đại nho!
Đến đây sau này, ở trước mặt Tiêu Phong, không biết đến ngày nào mới dám ngẩng đầu lên.
- Phốc! Phốc!...
Lại là mấy đại nho bị cổ đè nén khổng lồ này áp cho hộc máu!
Đưa mắt nhìn một nhóm người rời đi, sau tối nay, Cự Lộc thành, tên Tiêu Phong, nhất định huy hoàng thêm nữa!
Vũ Lâm lau tiên huyết nơi khóe miệng, cừu hận không dứt nhìn hướng Tiêu Phong, lại nhìn một chút trên bia lớn mà Tiêu Phong viết xuống.
Trong đầu không có một ý niệm thưởng thức, mà chỉ là vô hạn chán ghét. Nhìn khối bia lớn kia, Vũ Lâm hận không thể đem nó chém thành vạn đoạn.
Trong tay quả đấm nắm chặt, hai mắt sung huyết, chuẩn bị qua đánh nát đại bia.
- Ba!
Một bên, Tả Phúc nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt được tay của Vũ Lâm.
- Sư huynh?
Vũ Lâm không hiểu nói.
- Nếu ngươi đánh nát cái bia này, lão sư cũng bị ngươi hoàn toàn kéo vào rồi!
Tả Phúc lắc đầu âm thầm nhíu mày, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lại.
- Ồ!?
- Bại, bại liền bại, chúng ta chẳng qua là đệ tử sau ba mươi mà thôi, bại phải có bại phẩm, không thể thất đức, chúng ta bại, tự có sư huynh phía trên lấy lại công đạo cho chúng ta, chúng ta bại, nhưng mà lão sư chưa hề bại, là ta xem thường Tiêu Phong!
Tả Phúc trầm giọng thở dài nói.
- Không liên quan đến sư huynh, lúc trước, chúng ta chẳng ai ngờ được Tiêu Phong lại lợi hại như thế!
Một tên đại nho khác rối rít nói.
- Trở về thôi!
Tả Phúc mang theo sầu muộn, khe khẽ thở dài.
Nhìn tấm bảng hèn kém vô năng trong tay, trong mắt một tên đại nho hiện lên vẻ giận dữ, như muốn đem nó hủy diệt.
Tả Phúc đưa tay nhận lấy, lắc đầu!
Cầm lấy hèn kém vô năng. Ba mươi hai đại nho đạp gió mà lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của vạn nho, bay khỏi chỗ thị phi này.
- Hô! Tiêu Phong, thật là lợi hại!
- Đúng vậy a, lần Đỉnh Phong Văn Hội này, thật là quá đặc sắc rồi!
- Đại hiền Cổ Bách Sinh, rốt cục gặp phải đối thủ!
- Tiêu Phong tuy mạnh, nhưng chưa chắc có thể so với đại hiền mà, huống chi, ba mươi hai đại nho này, chẳng qua là một phần trong bảy mươi hai đại nho mà thôi, nhóm này xem ra là nhóm yếu nhất!
- Dù sao ta xem trọng tiêu Phong!
- Không thể nào, Cổ Bách Sinh lợi hại hơn!
...
...
...
Trong lúc nhất thời, đám nho tu dần dần vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ngày xưa căn bản chán ghét Tiêu Phong, giờ lại được rất nhiều người coi trọng. Thậm chí cùng Cổ Bách sSinh ngồi ngang hàng rồi.
Lần này, Đỉnh Phong Văn Hội, Tiêu Phong đánh bại ba mươi hai nho!
Có thể tưởng tượng, kế tiếp, hai phe chắc chắn sẽ còn có tranh đấu.
- Hết thảy, giờ mới bắt đầu!
Không biết tên nho tu nào nói ra một câu.
Sau một câu này, cơ hồ tất cả mọi người lộ ra một cảm giác nhiệt huyết mênh mông. Đúng vậy a, bây giờ mới đặc sắc!
Một bài thơ văn bá đạo, danh tiếng Tiêu Phong lần nữa oanh động toàn thành.
Mắt thấy sẽ sắp thành công, mắt thấy sẽ phải danh chấn Cự Lộc thành, thậm chí, sau tối nay, bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, rất có thể sẽ trở thành thiên cổ giai thoại!
Mọi người ở đây, đang tại thời điểm cao trào đạt đến đỉnh điểm.
Tên khốn khiếp Tiêu Phong này lại xuất hiện, một tay bút lạc hiển khí tượng, đảo mắt liền đạp cho đám người xuống dưới chân. được tôn sùng càng cao, ngã xuống càng thảm! Như một vực sâu vạn trượng!
Một tuyệt thế mãnh tướng, đao có thể là cho vạn quỷ ngừng khóc, văn lại áp ánh sáng Hạo nhiên!
Một bài thơ vừa ra, chúng đại nho liền hiểu, tối nay không tiếp tục nói về thơ từ rồi.
Tối nay đã không còn thơ!
Ai còn có thể làm thơ? Không thể vượt qua, chỉ làm cho người ta phỉ nhổ!
Ba mươi hai vị đại nho, lòng đang rỉ máu, lần đánh mặt này của Tiêu Phong, so sánh với kinh nghiệm mà Vũ Lâm bị thiên lôi đánh xuống còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lần trước dù sao không phải là lĩnh vực Vũ Lâm, mà lần này, nhưng là lĩnh vực chính của ba mươi hai đại nho, hơn nữa còn là lĩnh vực mà mọi người tỉ mỉ chuẩn bị a, tại lĩnh vực mà chính mình đã chuẩn bị, lại bị hung hăng tát một cái tát?
Nhìn mãnh tướng tuyệt thế kia trong bạch vụ, trong mắt ba mươi hai vị đại nho, không phải là nó cầm đao, mà là cái tát mà quất bốp bốp vào trên mặt mình.
Không còn gì để nói! Đây đúng là bi kịch của ba mươi hai tên đại nho!
Đến đây sau này, ở trước mặt Tiêu Phong, không biết đến ngày nào mới dám ngẩng đầu lên.
- Phốc! Phốc!...
Lại là mấy đại nho bị cổ đè nén khổng lồ này áp cho hộc máu!
Đưa mắt nhìn một nhóm người rời đi, sau tối nay, Cự Lộc thành, tên Tiêu Phong, nhất định huy hoàng thêm nữa!
Vũ Lâm lau tiên huyết nơi khóe miệng, cừu hận không dứt nhìn hướng Tiêu Phong, lại nhìn một chút trên bia lớn mà Tiêu Phong viết xuống.
Trong đầu không có một ý niệm thưởng thức, mà chỉ là vô hạn chán ghét. Nhìn khối bia lớn kia, Vũ Lâm hận không thể đem nó chém thành vạn đoạn.
Trong tay quả đấm nắm chặt, hai mắt sung huyết, chuẩn bị qua đánh nát đại bia.
- Ba!
Một bên, Tả Phúc nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt được tay của Vũ Lâm.
- Sư huynh?
Vũ Lâm không hiểu nói.
- Nếu ngươi đánh nát cái bia này, lão sư cũng bị ngươi hoàn toàn kéo vào rồi!
Tả Phúc lắc đầu âm thầm nhíu mày, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lại.
- Ồ!?
- Bại, bại liền bại, chúng ta chẳng qua là đệ tử sau ba mươi mà thôi, bại phải có bại phẩm, không thể thất đức, chúng ta bại, tự có sư huynh phía trên lấy lại công đạo cho chúng ta, chúng ta bại, nhưng mà lão sư chưa hề bại, là ta xem thường Tiêu Phong!
Tả Phúc trầm giọng thở dài nói.
- Không liên quan đến sư huynh, lúc trước, chúng ta chẳng ai ngờ được Tiêu Phong lại lợi hại như thế!
Một tên đại nho khác rối rít nói.
- Trở về thôi!
Tả Phúc mang theo sầu muộn, khe khẽ thở dài.
Nhìn tấm bảng hèn kém vô năng trong tay, trong mắt một tên đại nho hiện lên vẻ giận dữ, như muốn đem nó hủy diệt.
Tả Phúc đưa tay nhận lấy, lắc đầu!
Cầm lấy hèn kém vô năng. Ba mươi hai đại nho đạp gió mà lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của vạn nho, bay khỏi chỗ thị phi này.
- Hô! Tiêu Phong, thật là lợi hại!
- Đúng vậy a, lần Đỉnh Phong Văn Hội này, thật là quá đặc sắc rồi!
- Đại hiền Cổ Bách Sinh, rốt cục gặp phải đối thủ!
- Tiêu Phong tuy mạnh, nhưng chưa chắc có thể so với đại hiền mà, huống chi, ba mươi hai đại nho này, chẳng qua là một phần trong bảy mươi hai đại nho mà thôi, nhóm này xem ra là nhóm yếu nhất!
- Dù sao ta xem trọng tiêu Phong!
- Không thể nào, Cổ Bách Sinh lợi hại hơn!
...
...
...
Trong lúc nhất thời, đám nho tu dần dần vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ngày xưa căn bản chán ghét Tiêu Phong, giờ lại được rất nhiều người coi trọng. Thậm chí cùng Cổ Bách sSinh ngồi ngang hàng rồi.
Lần này, Đỉnh Phong Văn Hội, Tiêu Phong đánh bại ba mươi hai nho!
Có thể tưởng tượng, kế tiếp, hai phe chắc chắn sẽ còn có tranh đấu.
- Hết thảy, giờ mới bắt đầu!
Không biết tên nho tu nào nói ra một câu.
Sau một câu này, cơ hồ tất cả mọi người lộ ra một cảm giác nhiệt huyết mênh mông. Đúng vậy a, bây giờ mới đặc sắc!
Một bài thơ văn bá đạo, danh tiếng Tiêu Phong lần nữa oanh động toàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.