Chương 119: biết được sự tình cái chết của cha mẹ
Snake
09/08/2019
Ầm ầm!
Lôi vân trên trời chậm rãi tán đi.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Các tướng sĩ ngã xuống đất mặc dù bị thiên lôi tạc Cháy da chín thịt nhưng ai đều còn một hơi, dù không có sức vẫn hưng phấn cười to.
Kiếp vân trên Thiên phong dần tán đi hết. Lôi kiếp nhất trọng thiên, kết thúc.
Đây không chỉ là một đợt độ kiếp, đó còn là thịnh yến thị giác hùng vĩ cho biết bao người được mở rộng tầm mắt.
Tất cả đệ tử Đại Thiên Tông nhìn trận độ kiếp này ai nấy lòng kích động vô cùng, Tiêu Phong đã đặc biệt dấy lên lòng hứng thú của mọi người.
Ầm ầm!
Trên Huyền phong thì vẫn tiếp tục thiên kiếp.
Lôi kiếp nhị trọng thiên, nhị cửu thiên kiếp, tổng cộng có mười tám vòng giờ mới hoàn thành hơn một nửa.
Mỗi vòng đều là chín thiên lôi cuồng giáng, cũng cực kỳ đồ sộ.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi vạn lôi lao nhanh, cơ hồ đám người nhìn kiếp vân của Thanh Minh có cảm giác nhạt nhẽo.
Thanh Minh bị kích động, nỗi lòng bị đả kích quá lớn, phong độ dĩ vãng mất hết, trong phút chốc cực kỳ uy hiếp.
Nhìn Thanh Minh độ kiếp cho người cảm giác bi ai.
Chỉ xem chốc lát rồi không ai chú ý nữa.
Ầm ầm!
- Chém!
Một mình Thanh Minh chật vật gào thét.
Thiên phong, đám Sở Tử Huyên nhìn hướng Huyền phong.
Sở Tử Huyên biểu tình phức tạp nói:
- Là Thanh Minh, đáng tiếc...
Phong Đằng không chút khách sáo nói:
- Là hắn tự tìm. Ngày hôm qua vương đã nói hắn đừng độ kiếp, cố tình hắn muốn chứng tỏ thì đó là tự làm tự chịu!
Đám Sở Tử Huyên nhìn nhau cười khổ cũng không nói thêm nữa .
Tiêu Phong cười khẽ, cũng không xen vào.
Sau một hồi Tiêu Phong liền hướng Phong Đằng nói :
- Phong Đằng!
- Có thần!
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi ở lại chăm sóc mọi người, lần này độ kiếp rất thành công, nương sĩ khí, công đức, toàn bộ đột phá, rất khá. Trước khi ta trở về hãy khen ngợi mọi người đi.
- Tuân lệnh!
- Ta muốn đi gặp Chu Thái Thiên, chờ ta trở về.
- Tuân lệnh!
Không lâu sau, đằng trước Đại Thiên Điện.
Tiêu Phong, Chu Thái Thiên đứng trước lan can, vịn lan can bạch ngọc, cùng nhìn hướng Huyền phong.
Ầm! Ầm!
Chín luồng thiên lôi cuối cùng đánh xuống, Thanh Minh khó khăn ngăn cản.
Nhưng giờ phút này Thanh Minh toàn thân y phục rách rưới, người bị nướng đỏ, khét đen vài chỗ.
Luồng thiên lôi cuối cùng qua đi, Thanh Minh ngã xuống đất cái rầm, ngất xỉu.
Hai hộ pháp sốt ruột nhào lên:
- Đại sư huynh!
Trước Đại Thiên Điện, Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Tiểu tử Thanh Minh này vốn không nên chịu tội như vậy.
Tiêu Phong cười lạnh nói:
- Vậy sao?
Chu Thái Thiên tiếp tục cười khổ nói:
- Đương nhiên, mặc dù Thanh Minh đột phá cực nhanh nhưng ta nhìn ra được hắn đặt nền móng rất chắc chắn. Lần này nếu không phải tại ngươi thì Thanh Minh độ xong kiếp căn bản sẽ không bị tổn thương một cọng tóc!
Tiêu Phong cười nói:
- Lòng hiếu thắng không phải điều xấu, không rõ tình thế cũng không biết tự lượng sức mình . Bây giờ chưa hành tẩu thiên hạ, ở trong nhà mình chịu khổ còn tốt hơn là ở bên ngoài bị người ta cho ăn quả đắng thậm chí phải bạn trả giá cả bằng mạng sống của mình .
Chu Thái Thiên quái dị nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- Ngươi thật sự chỉ có mười tám tuổi?
Tiêu Phong mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi nói đi?
Chu Thái Thiên lắc đầu, cười nói:
- Ngươi quá yêu nghiệt!
Tiêu Phong cười nói:
- Có lẽ, hồ đồ nhiều năm như vậy, nên tỉnh lại.
Chu Thái Thiên nghiêm túc nói:
- Ngươi tỉnh táo ra ngoài dự đoán của ta.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Điều này không tốt sao?
Chu Thái Thiên gật đầu, nói:
- Tốt.
Tiếp theo sắc mặt của Chu Thái Thiên dần biến biểu tình nghiêm túc nói:
- Ở đây ngoài ta và ngươi không còn ai khác , chúng ta hãy nói chuyện về phụ thân ngươi đi.
Tiêu Phong cũng nghiêm túc nói:
- Ừm, ngươi nói đi, ta nghe.
Chu Thái Thiên hỏi:
- Phong chủ Địa phong, chắc ngươi có gặp người này rồi?
Tiêu Phong cười nói:
- Ý ngươi là Mạc Vô Hối ? hình như không vừa mắt ta.
Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Ài, nói đến thì ngươi cũng đừng trách, nàng chỉ nói lời khó nghe nhưng tuyệt đối sẽ không hại ngươi.
- A?
Chu Thái Thiên liền giải thích:
- Năm đó, thật ra thì nếu không có mẫu thân của ngươi xuất hiện thì Vô Hối đã trở thành thê tử của phụ thân ngươi. Nhưng vì mẫu thân của ngươi xuất hiện, mọi chuyện thay đổi, nàng mới... Mấy năm nay nàng luôn không bỏ xuống được.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc, khúc mắc với Mạc Vô Hối đã được giải mở.
Chu Thái Thiên buồn bã nói:
- Ta nhìn Tiêu Tuấn trưởng thành, năm xưa truyền vị cho hắn là vì ta tin tưởng và năng lực của hắn và cũng là nhìn ra tương lai hắn nhất định là hy vọng của Đại Thiên Tông sẽ dẫn dắt Đại Thiên Tông lên một tầm cao mơi. Đáng tiếc, ông trời trêu người.
Tiêu Phong cũng lặng đi, một nỗi bi thương không rõ từ đâu nhanh chóng dâng lên trong lòng.
- Ừm!
Chu Thái Thiên hốc mắt ướt át nói:
- Năm đó trăm tông cùng nhau chèn ép đến, thanh thế to lớn, đối phương thật sự có thế lực quá lớn. Khi ấy Tuấn nhi ở trước mặt ta, trước mặt chủ trăm tông, ở trước mặt vị đại nhân vật kia, ở trước mặt toàn Đại Thiên Tông cầm kiếm tự vẫn! Ha ha...
Mắt Tiêu Phong lóe tia sáng lạnh, hỏi:
- Cha ta là bị bức tự vẫn trước mặt mọi người?
Chu Thái Thiên ngửa đầu nhìn trời, thở dài thườn thượt.
Rồi mới bi thương nói:
- Phụ thân của ngươi là kẻ si tình, lúc đó mẫu thân của ngươi trọng thương bỏ mạng, phụ thân ngươi đã không còn lưu luyến cuộc sống này nữa .nhưng chung quy cũng vì bảo vệ cho Đại Thiên Tông,nên tự vẫn đi theo mẫu thân của ngươi.
Tiêu Phong giọng âm trầm hỏi khoé môi cương nghị hơi trùng xuống :
- Cha mẹ ta được chôn ở đâu?
Chu Thái Thiên đau lòng nói:
- Chôn? A, đại nhân vật kia cảm thấy chưa hết giận, cuối cùng vung tay nổ nát xác phụ mẫu của ngươi thành bột phấn, không còn thi cốt, chúng ta chỉ có thể lập một mộ rỗng.
- Khốn kiếp!
Ầm!
Tiêu Phong giận dữ một chưởng đập vỡ lan can. Hắn vốn không phải mẫu người dễ bị ngoại cảnh tác động. Nhưng sau khi nghe những lời này trong lòng hắn đột nhiên dâng nên nỗi tức giận không kiềm chế nổi.
Cặp mắt Tiêu Phong tràn đầy tia phẫn nộ. Hắn tuy là một linh hồn khác . Thế nhưng hắn dù sao cũng chịu ảnh hưởng của linh hồn vốn có . Đối với phụ Mẫu của khối thân thể này cũng nắm giữ tình cảm đồng dạng.
Phụ mẫu bị người bức chết. Đến thể xác cũng bị hủy . Ai có thể nhẫn ?
Riêng hắn thì không thể . Ta nghĩ đem những hung thủ bức chết phụ mẫu hắn ra đền mạng . Lập tức hình thành trong đầu Tiêu Phong.
Chu Thái Thiên chua xót nói:
- Ta dẫn ngươi đi, theo ta.
...
Cách Thiên phong không xa, giữa sườn núi một ngọn núi nhỏ.
Chỗ giữa sườn núi có một nấm mồ cực kỳ bình thường, không có bia, đơn độc ở đó. Nếu không phải bình thường được quét dọn thì rất dễ tưởng lầm là một ụ đất.
Trước nấm mồ bày đặt rượu nhạt, hoa quả và một bó hoa tươi.
Cách không xa là một bộ ghế đá.
Chu Thái Thiên, Tiêu Phong đứng trước nấm mồ nhỏ, hai người im lặng.
Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Rất nhiều người không biết phần mộ nhỏ này, vì Đại Thiên Tông, ta không dám để nhiều người biết, sợ đại nhân vật chưa hết giận. Đây là mộ của phụ mẫu ngươi, Vô Hối luôn đến quét dọn.
Tiêu Phong cảm em thấy ngực lại đau nhói, nhíu mày hỏi:
- Địa phong chủ, Mạc Vô Hối?
Chu Thái Thiên chua xót nói:
- Đúng vậy. Nàng luôn không thể buông xuống, ta thường thấy nàng ban đêm tới đây, ngồi trên ghế đá này suốt đêm.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm, ta hiểu rồi.
Chu Thái Thiên nói:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói, Tuấn nhi có để lại vài thứ cho ngươi.
- Ừm!
Hai người ngồi xuống ghế đá.
Chu Thái Thiên lật tay lấy ra một hộp ngọc, trên hộp ngọc bày đầy cấm chế màu đỏ, từng tia sáng lấp lóe, rất thần bí.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Đây là cấm chế tinh huyết?
Chu Thái Thiên ngoài ý muốn đáp:
- Đúng vậy. Đây là trước khi phụ thân của ngươi tự vẫn giao cho ta, nói phải có máu của ngươi mới mở ra được. Ngươi có nghe về cấm chế này?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm! Đúng là người bày cấm chế và người mở phải có cùng huyết mạch, sâu trong cấm chế nhuộm máu của ta, dùng máu của ta mới mở ra được. Cấm chế này đúng là cha ta để lại.
Chu Thái Thiên nói:
-Tuấn nhi nói hắn viết hết mọi chuyện bỏ vào trong hộp này, ngươi xem hết sẽ hiểu mọi chuyện.
Lôi vân trên trời chậm rãi tán đi.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Các tướng sĩ ngã xuống đất mặc dù bị thiên lôi tạc Cháy da chín thịt nhưng ai đều còn một hơi, dù không có sức vẫn hưng phấn cười to.
Kiếp vân trên Thiên phong dần tán đi hết. Lôi kiếp nhất trọng thiên, kết thúc.
Đây không chỉ là một đợt độ kiếp, đó còn là thịnh yến thị giác hùng vĩ cho biết bao người được mở rộng tầm mắt.
Tất cả đệ tử Đại Thiên Tông nhìn trận độ kiếp này ai nấy lòng kích động vô cùng, Tiêu Phong đã đặc biệt dấy lên lòng hứng thú của mọi người.
Ầm ầm!
Trên Huyền phong thì vẫn tiếp tục thiên kiếp.
Lôi kiếp nhị trọng thiên, nhị cửu thiên kiếp, tổng cộng có mười tám vòng giờ mới hoàn thành hơn một nửa.
Mỗi vòng đều là chín thiên lôi cuồng giáng, cũng cực kỳ đồ sộ.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi vạn lôi lao nhanh, cơ hồ đám người nhìn kiếp vân của Thanh Minh có cảm giác nhạt nhẽo.
Thanh Minh bị kích động, nỗi lòng bị đả kích quá lớn, phong độ dĩ vãng mất hết, trong phút chốc cực kỳ uy hiếp.
Nhìn Thanh Minh độ kiếp cho người cảm giác bi ai.
Chỉ xem chốc lát rồi không ai chú ý nữa.
Ầm ầm!
- Chém!
Một mình Thanh Minh chật vật gào thét.
Thiên phong, đám Sở Tử Huyên nhìn hướng Huyền phong.
Sở Tử Huyên biểu tình phức tạp nói:
- Là Thanh Minh, đáng tiếc...
Phong Đằng không chút khách sáo nói:
- Là hắn tự tìm. Ngày hôm qua vương đã nói hắn đừng độ kiếp, cố tình hắn muốn chứng tỏ thì đó là tự làm tự chịu!
Đám Sở Tử Huyên nhìn nhau cười khổ cũng không nói thêm nữa .
Tiêu Phong cười khẽ, cũng không xen vào.
Sau một hồi Tiêu Phong liền hướng Phong Đằng nói :
- Phong Đằng!
- Có thần!
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi ở lại chăm sóc mọi người, lần này độ kiếp rất thành công, nương sĩ khí, công đức, toàn bộ đột phá, rất khá. Trước khi ta trở về hãy khen ngợi mọi người đi.
- Tuân lệnh!
- Ta muốn đi gặp Chu Thái Thiên, chờ ta trở về.
- Tuân lệnh!
Không lâu sau, đằng trước Đại Thiên Điện.
Tiêu Phong, Chu Thái Thiên đứng trước lan can, vịn lan can bạch ngọc, cùng nhìn hướng Huyền phong.
Ầm! Ầm!
Chín luồng thiên lôi cuối cùng đánh xuống, Thanh Minh khó khăn ngăn cản.
Nhưng giờ phút này Thanh Minh toàn thân y phục rách rưới, người bị nướng đỏ, khét đen vài chỗ.
Luồng thiên lôi cuối cùng qua đi, Thanh Minh ngã xuống đất cái rầm, ngất xỉu.
Hai hộ pháp sốt ruột nhào lên:
- Đại sư huynh!
Trước Đại Thiên Điện, Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Tiểu tử Thanh Minh này vốn không nên chịu tội như vậy.
Tiêu Phong cười lạnh nói:
- Vậy sao?
Chu Thái Thiên tiếp tục cười khổ nói:
- Đương nhiên, mặc dù Thanh Minh đột phá cực nhanh nhưng ta nhìn ra được hắn đặt nền móng rất chắc chắn. Lần này nếu không phải tại ngươi thì Thanh Minh độ xong kiếp căn bản sẽ không bị tổn thương một cọng tóc!
Tiêu Phong cười nói:
- Lòng hiếu thắng không phải điều xấu, không rõ tình thế cũng không biết tự lượng sức mình . Bây giờ chưa hành tẩu thiên hạ, ở trong nhà mình chịu khổ còn tốt hơn là ở bên ngoài bị người ta cho ăn quả đắng thậm chí phải bạn trả giá cả bằng mạng sống của mình .
Chu Thái Thiên quái dị nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- Ngươi thật sự chỉ có mười tám tuổi?
Tiêu Phong mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi nói đi?
Chu Thái Thiên lắc đầu, cười nói:
- Ngươi quá yêu nghiệt!
Tiêu Phong cười nói:
- Có lẽ, hồ đồ nhiều năm như vậy, nên tỉnh lại.
Chu Thái Thiên nghiêm túc nói:
- Ngươi tỉnh táo ra ngoài dự đoán của ta.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Điều này không tốt sao?
Chu Thái Thiên gật đầu, nói:
- Tốt.
Tiếp theo sắc mặt của Chu Thái Thiên dần biến biểu tình nghiêm túc nói:
- Ở đây ngoài ta và ngươi không còn ai khác , chúng ta hãy nói chuyện về phụ thân ngươi đi.
Tiêu Phong cũng nghiêm túc nói:
- Ừm, ngươi nói đi, ta nghe.
Chu Thái Thiên hỏi:
- Phong chủ Địa phong, chắc ngươi có gặp người này rồi?
Tiêu Phong cười nói:
- Ý ngươi là Mạc Vô Hối ? hình như không vừa mắt ta.
Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Ài, nói đến thì ngươi cũng đừng trách, nàng chỉ nói lời khó nghe nhưng tuyệt đối sẽ không hại ngươi.
- A?
Chu Thái Thiên liền giải thích:
- Năm đó, thật ra thì nếu không có mẫu thân của ngươi xuất hiện thì Vô Hối đã trở thành thê tử của phụ thân ngươi. Nhưng vì mẫu thân của ngươi xuất hiện, mọi chuyện thay đổi, nàng mới... Mấy năm nay nàng luôn không bỏ xuống được.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc, khúc mắc với Mạc Vô Hối đã được giải mở.
Chu Thái Thiên buồn bã nói:
- Ta nhìn Tiêu Tuấn trưởng thành, năm xưa truyền vị cho hắn là vì ta tin tưởng và năng lực của hắn và cũng là nhìn ra tương lai hắn nhất định là hy vọng của Đại Thiên Tông sẽ dẫn dắt Đại Thiên Tông lên một tầm cao mơi. Đáng tiếc, ông trời trêu người.
Tiêu Phong cũng lặng đi, một nỗi bi thương không rõ từ đâu nhanh chóng dâng lên trong lòng.
- Ừm!
Chu Thái Thiên hốc mắt ướt át nói:
- Năm đó trăm tông cùng nhau chèn ép đến, thanh thế to lớn, đối phương thật sự có thế lực quá lớn. Khi ấy Tuấn nhi ở trước mặt ta, trước mặt chủ trăm tông, ở trước mặt vị đại nhân vật kia, ở trước mặt toàn Đại Thiên Tông cầm kiếm tự vẫn! Ha ha...
Mắt Tiêu Phong lóe tia sáng lạnh, hỏi:
- Cha ta là bị bức tự vẫn trước mặt mọi người?
Chu Thái Thiên ngửa đầu nhìn trời, thở dài thườn thượt.
Rồi mới bi thương nói:
- Phụ thân của ngươi là kẻ si tình, lúc đó mẫu thân của ngươi trọng thương bỏ mạng, phụ thân ngươi đã không còn lưu luyến cuộc sống này nữa .nhưng chung quy cũng vì bảo vệ cho Đại Thiên Tông,nên tự vẫn đi theo mẫu thân của ngươi.
Tiêu Phong giọng âm trầm hỏi khoé môi cương nghị hơi trùng xuống :
- Cha mẹ ta được chôn ở đâu?
Chu Thái Thiên đau lòng nói:
- Chôn? A, đại nhân vật kia cảm thấy chưa hết giận, cuối cùng vung tay nổ nát xác phụ mẫu của ngươi thành bột phấn, không còn thi cốt, chúng ta chỉ có thể lập một mộ rỗng.
- Khốn kiếp!
Ầm!
Tiêu Phong giận dữ một chưởng đập vỡ lan can. Hắn vốn không phải mẫu người dễ bị ngoại cảnh tác động. Nhưng sau khi nghe những lời này trong lòng hắn đột nhiên dâng nên nỗi tức giận không kiềm chế nổi.
Cặp mắt Tiêu Phong tràn đầy tia phẫn nộ. Hắn tuy là một linh hồn khác . Thế nhưng hắn dù sao cũng chịu ảnh hưởng của linh hồn vốn có . Đối với phụ Mẫu của khối thân thể này cũng nắm giữ tình cảm đồng dạng.
Phụ mẫu bị người bức chết. Đến thể xác cũng bị hủy . Ai có thể nhẫn ?
Riêng hắn thì không thể . Ta nghĩ đem những hung thủ bức chết phụ mẫu hắn ra đền mạng . Lập tức hình thành trong đầu Tiêu Phong.
Chu Thái Thiên chua xót nói:
- Ta dẫn ngươi đi, theo ta.
...
Cách Thiên phong không xa, giữa sườn núi một ngọn núi nhỏ.
Chỗ giữa sườn núi có một nấm mồ cực kỳ bình thường, không có bia, đơn độc ở đó. Nếu không phải bình thường được quét dọn thì rất dễ tưởng lầm là một ụ đất.
Trước nấm mồ bày đặt rượu nhạt, hoa quả và một bó hoa tươi.
Cách không xa là một bộ ghế đá.
Chu Thái Thiên, Tiêu Phong đứng trước nấm mồ nhỏ, hai người im lặng.
Chu Thái Thiên cười khổ nói:
- Rất nhiều người không biết phần mộ nhỏ này, vì Đại Thiên Tông, ta không dám để nhiều người biết, sợ đại nhân vật chưa hết giận. Đây là mộ của phụ mẫu ngươi, Vô Hối luôn đến quét dọn.
Tiêu Phong cảm em thấy ngực lại đau nhói, nhíu mày hỏi:
- Địa phong chủ, Mạc Vô Hối?
Chu Thái Thiên chua xót nói:
- Đúng vậy. Nàng luôn không thể buông xuống, ta thường thấy nàng ban đêm tới đây, ngồi trên ghế đá này suốt đêm.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm, ta hiểu rồi.
Chu Thái Thiên nói:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói, Tuấn nhi có để lại vài thứ cho ngươi.
- Ừm!
Hai người ngồi xuống ghế đá.
Chu Thái Thiên lật tay lấy ra một hộp ngọc, trên hộp ngọc bày đầy cấm chế màu đỏ, từng tia sáng lấp lóe, rất thần bí.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Đây là cấm chế tinh huyết?
Chu Thái Thiên ngoài ý muốn đáp:
- Đúng vậy. Đây là trước khi phụ thân của ngươi tự vẫn giao cho ta, nói phải có máu của ngươi mới mở ra được. Ngươi có nghe về cấm chế này?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm! Đúng là người bày cấm chế và người mở phải có cùng huyết mạch, sâu trong cấm chế nhuộm máu của ta, dùng máu của ta mới mở ra được. Cấm chế này đúng là cha ta để lại.
Chu Thái Thiên nói:
-Tuấn nhi nói hắn viết hết mọi chuyện bỏ vào trong hộp này, ngươi xem hết sẽ hiểu mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.