Bí Mật Thiên Địa

Chương 108: chiến thắng oanh liệt

Snake

08/08/2019

Tiêu Phong bỗng gầm lên:

- grao!!!

Tiêu Phong trừng mắt nói:

- Không thể để loại trạng thái này tiếp tục, ý chí của trẫm không tha xâm phạp, dù là bản thân ta cũng không thể!

Ầm!

Tiêu Phong đánh tan huyết vụ, ánh mắt dao động, sắc đỏ dần rút đi, lấy lại sự thanh minh,từ từ bình tĩnh lại, khí thế bá đạo toát ra. Tiêu Phong cầm huyết kiếm, đứng im như khúc gỗ.

Yêu xà mới rồi đã bị Tiêu Phong tước hết máu thịt chỉ còn lại khung xương.

Tiêu Phong nhắm mắt không nhúc nhích, dùng cường đại ý chí áp chế huyết dịch sôi trào.

Tóc dài đỏ như máu chậm rãi lần thứ hai biến thành màu đen, rút ngắn trở lại như cũ.

Tâm Tiêu Phong chậm rãi bình tĩnh trở lại, lúc trước phấn khởi nhiệt huyết cũng ngừng sôi trao. Chậm rãi bình tĩnh, từ từ hồi phục.

Xung quanh các cường giả nhìn ngẩn ngơ.

- Vương, mới nãy vương...

Phong Đằng lòng còn sợ hãi.

Mới rồi trạng thái của Tiêu Phong quá tà khí, huyết sát tận trời, kiếm nhanh như ánh sáng, thị huyết thị sát, người sống không gần thân.

Tử Tử che miệng, trong mắt toát ra kinh ngạc cực độ. Tim nhảy lên thình thịch hết sức khẩn trương .

Sắc đỏ từ Tiêu Phong đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại như trước hoàn toàn, cứ như kẻ vừa tạo ra sát khí bừa bãi vừa rồi không phải hắn.

Tiêu Phong nhíu mày suy tư.

"Thân thể của ta không khó chịu, không có giải thể đại pháp mang đến di chứng, lực lượng này từ đâu đến? Hiện tại chỉ là Lực cảnh tại sao có lực lượng Tinh cảnh? Hơn nữa tốc độ kia dù là Tinh cảnh kiếp trước cũng không đạt tới. Đây là sao?"

Có một ý tưởng nổi lên trong đầu Tiêu Phong.

"Mới rồi chỉ là trạng thái nửa phấn khởi, không có hoàn toàn ma hóa đã có lực lượng như vậy, nếu mới rồi mặc kệ thì sao? Mặc kệ không lo, toàn lực ma hóa? Vậy chuyện sẽ như thế nào?

Lòng Tiêu Phong dậy sóng.

Tiêu Phong biết rõ lực lượng dựa vào tu hành mà đến, sẽ không vô duyên vô cớ tăng nhiều, tuyệt đối không thể.

Nhưng mới rồi đúng là tăng vọt, tại sao? Tại sao?

- Giết!

- Bắn tên!

...............

............

......

Xung quanh tiếp tục chiến đấu, Tiêu Phong chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt có khó hiểu.

Tiêu Phong nhìn yêu xà trước mặt bị tước thành bộ xương, suy tư.

Phong Đằng tiến lên:

- Vương!

Tiêu Phong trầm giọng nói:

- Ta không sao, đi giúp người khác đi. Giao long đã chết, chắc chắn yêu xà trốn chạy, đừng để chúng thoát, giết hết.

Phong Đằng kêu lên:

- Tuân lệnh!

Hiện tại các yêu xà đúng là bắt đầu chạy trốn, nhưng đại quân sớm dàn trận sẵn, sao có thể cho chúng trốn được? Tuyệt đối không thể.

Phía không xa Tử Tử, thấy Tiêu Phong đã bình tĩnh lại, liền lau nước mắt trên mặt nạ, nói:

- Tiêu Phong ! Hiện tại như thế nào ? Ngươi có bị thương tổn gì không ??

Tiêu Phong cười khẽ bước tới:

- Đương nhiên ta không sao.



Tử Tử kinh khủng thụt lùi:

- Đừng tới đây, đừng tới đây, ta không thể lại hại ngươi nữa!

Tiêu Phong an ủi Tử Tử:

- Không phải ta bình an sao?

Tử Tử hét lên:

- Đừng tới đây!

Tiêu Phong quát:

- Nàng đứng lại đó!

Tử Tử ngoan ngoãn đứng lại, nhưng vẫn không giấu được nét lo lắng trên khuân mặt.

Tiêu Phong đi tới trước mặt Tử Tử, nhìn vào mắt nàng chậm rãi nói:

- Không phải ta bình an sao? Không cần lo lắng, ta hồng phúc tề thiên! Huống chi lần này nàng giúp ta một việc lớn, không có nàng thì ở đâu ra một lần đưa tới nhiều thịt yêu thú để ăn như vậy? Nàng là phúc tinh của ta mới đúng.

Tử Tử vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

- Nhưng mà... Nhưng mà...

Tiêu Phong lắc đầu, rõ ràng không đồng tình với suy nghĩ trong đầu nàng:

- Đừng có nhưng, làm chuyện gì đều có hai mặt, dù nàng trúng nguyền rủa nhưng chỉ cần vận dụng tốt thì ngược lại biến rủi thành may, không phải phải sao?

Tử Tử nhìn chăm chú vào Tiêu Phong, trong lòng bất giác thấy ấm áp, cảm giác đã lâu không có.

Lần trước là từ khi nào? Tử Tử nhớ lại.

- Tử huynh, ngươi yên tâm, nữ nhi của ngươi chính là nữ nhi của chúng ta. Phu phụ chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng, ta có sinh nhi tử, bây giờ chúng ta kết thân gia đi, sau này nàng là thê tử của Tiêu Phong con ta. Chúng ta không ở thì con ta nhất định thay thế chiếu cố, tuyệt đối không khiến nàng chịu thiệt thòi.

Lần trước lòng ấm áp còn ở trước mắt, giờ lại thêm một lần.

Tử Tử ngơ ngác nhìn Tiêu Phong, nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiêu Phong cười nói:

- Ha ha, yên tâm, ta nói rồi, nàng là phúc tinh của ta.

Tử Tử khẽ nói:

- Đa tạ.

Tiêu Phong cười nói:

- Không cần khách sáo, ta kiểm tra mình, không biết sao mới nãy tóc biến đỏ rực.

Tử Tử nói ngay:

- Không, tóc như máu không sao, thật sự, lúc trước phụ thân của ngươi cũng như vậy.

Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:

- Phụ thân của ta?

Tử Tử giải thích :

- Ừm. Rất niều người đều biêt lúc trước bá phụ nổi danh tóc đỏ, được người gọi danh hiệu 'Huyết Ma'. Nghe nói ở 'thiên thụ đại hội' hì bá phụ ở trạng thái tóc đỏ đánh bại các cường giả, rất nổi bật.

Tiêu Phong hơi ngạc nhiên hỏi:

- Phụ thân của ta cũng như vậy? Chẳng lẽ là gia tộc di truyền?

Tử Tử giải thích rằng:

- Ta không rõ ràng, nhưng hình như bá phụ có để lại thư cho ngươi, chắc tại Đại Thiên tông. Sau khi ngươi kế thừa di sản của bá phụ chắc sẽ biết mọi chuyện.

Tiêu Phong gật đầu, nói:

- Ừm, được rồi.

Phụ thân cũng có thể? Điều này khiến Tiêu Phong yên tâm, ít nhất không phải vấn đề tu luyện. Huyết Ma? Huyết Ma?

Hai ngày sau.

Chỗ Hắc Long đàm, Tiêu Phong tắm rửa, tẩy sạch sẽ rồi bơi về bờ.



Xung quanh Hắc Long đàm xếp đầy xác yêu xà, xà vương, giao long.

Đám Sở Tử Huyên, Thất kiếm hiệp vây quanh xác giao long, đánh giá, mắt lóe tia hưng phấn.

Phong Đằng chạy tới.

Phong Đằng trầm giọng nói:

- Vương, yêu xà không một con chạy thoát, đều bị giết chết. Một trăm huynh đệ bị thương nhẹ, tám huynh đệ bị thương nặng.

Tiêu Phong gật đầu, nói:

- Ừm.

Tiêu Phong hét hướng không xa:

- Sở Tử Huyên, Thất kiếm hiệp!

Tám người giờ phút này cũng khá chật vật, đều bị thương, nhưng ai nấy trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Sở Tử Huyên nhìn Tiêu Phong không biết nên nói gì, mặt đầy cười khổ. Thiếu niên thiên tài trước mắt còn nhỏ hơn hắn bao nhiêu tuổi nhưng liên tục mang lại những chấn kinh trong lòng hắn, lần lượt khiêu chiến thần kinh hắn .bá đạo số một.

Tam kiếm hiệp khó tin nhìn Tiêu Phong:

- Tiêu Phong, ngươi thật lợi hại, đây chính là giao long! Tuy là Khí cảnh nhưng cao thủ Thần cảnh bình thường chưa chắc làm gì được nó, thế mà bị ngươi giết chết!

Tiêu Phong cười nói:

- Các ngươi chém mười cự xà vương, cũng rất lợi hại.

Tứ kiếm hiệp cười cũng nói:

- Có gì đâu, đám xà vương bởi vì giao long chết mà rối loạn, bị chúng ta nhân dịp hôi của. Huống chi trong đó có một con bị Tử cô nương khiến xui xẻo chết, chúng ta không dám tranh công.

Tiêu Phong nhìn hướng xác giao long hoàn chỉnh, cười hỏi:

- Các vị thấy da giao long này như thế nào?

Đại kiếm hiệp cười nói:

- Tốt lắm, đây chính là long lân, dù là kém nhất thì cũng là long lân, tài liệu đỉnh cấp.

Tiêu Phong cười nói:

- Vậy thì da của giao long thuộc về các ngươi, cho ta mấy xà vương các ngươi chém được.

Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:

- A? A? Ngươi không cần long lân?

Tiêu Phong tiếp tục cười nói:

- Các vị thấy sao?

Thất kiếm hiệp hưng phấn nói:

- Vậy chúng ta không khác sáo!

Sở Tử Huyên nhíu mày nói:

- Nhưng ngươi quá chịu thiệt, xà vương dễ tìm, giao long hiếm gặp.

Tiêu Phong lắc đầu, nói:

- Các vị nếu thấy ngại thì những thuộc hạ của ta bị thương, hãy giúp ta trị hết cho họ là được.

Đại kiếm hiệp bảo đảm nói:

- Cái này dễ, chúng ta độ tinh khí cho họ là trị lành ngay.

- Còn nữa, có thể tạm nghỉ mọt đoạn thời gian rồi mới đi Đại Thiên Tông không?

- Tại sao?

Tiêu Phong nghiêm túc nói:

- Ta muốn tu dưỡng tại đây.

Tám người đồng ý:

- Được, không sao, chuyện nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook