Chương 92: chữ hoà vào cờ
Snake
08/08/2019
Trệu Đống không để ý, vòng quanh tiểu hồ, nhanh chóng bày xong các tờ giấy, dùng đá đè cố định.
Sương khói ngày càng nhiều, có hồ nước bổ sung, sương giăng mù mịt.
Mỗi một tờ giấy đều hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Dịch Thiên Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Bút lạc kinh phong vũ?
Tiêu Phong cười nói:
- Ủa? Lão thái sư cũng biết sao?
Dịch Thiên Hàn cảm thán nói:
- Phụ thân ngươi từng nhắc tới, không ngờ ngươi tuổi nhỏ đã đạt đến cảnh giới này.
Tiêu Phong đính chính, mỉm cười nói:
- Ta chỉ nói đây không phải là bút lạc kinh phong vũ… tuy nhiên các tu giả chơi cờ có thể rót pháp lực vào bàn cờ, hiện tại ngươi và ta chỉ là Lực cảnh, đương nhiên không thể thực hiện. Ta dùng kỹ xảo lấy vụ hiện ra kỳ đạo sau khi có được pháp lực.
Dịch Thiên Hàn cười nói:
- Không bút lạc kinh phong vũ ?? Vương Gia thật khiến Dịch Thiên Hàn phải Mỏi mắt trông chờ.
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Phong.
Bên hồ, trong lương đình.
Trường Thanh kinh ngạc bật thốt:
- Bút lạc kinh phong vũ?
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Không phải bút lạc kinh phong vũ, là bút lạc hiển khí tượng!
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì? Bút lạc hiển khí tượng? Làm sao có thể !
Thuỷ Dung Dung nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Không lầm được, mặc dù ta không đạt đến trình độ nay nhưng vẫn nhìn ra được, kỳ cao như vậy, chữ cường như vậy. Tiếc là ca ca không ở, nếu không thì sẽ không để Tiêu Phong một mình phát huy.
Trong giọng điệu của Thuỷ Dung Dung có hâm mộ và khâm phục.
Trường Thanh cười nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh !! Đúng vậy, năm đó Thiên Lãng Tiên Sinh là thiên tài của thư viện, nếu không vì chuyện kia thì... Ha ha, mặc kệ thế nào, Thiên Lãng Tiên Sinh vẫn là ca ca của đại tiểu thư, tình cảm huynh muội các ngươi không có khả năng bị chém đứt, nếu không thì Thiên Lãng Tiên Sinh sẽ không cho đại tiểu thư Xung Tinh đan.
- A?
Thuỷ Dung Dung gật đầu, không muốn nói nhiều.
Không lâu sau, Triệu Đống sắp một trăm lẻ tám tờ giấy có chữ 'vụ' quanh hồ, phút chốc tiểu hồ bị sương mù dày đặc bao phủ, sương mù dày đặc không ngừng, không thể thấy rõ hai người ở chính giữa.
Đám kỳ vương vốn là không thấy rõ bàn cờ trong hồ, giờ bị sương dày bao phủ càng không thấy cái bóng, nhưng không ai oán trách, ngược lại càng thêm kích động.
Trên đảo giữa hồ.
Dịch Thiên Hàn hơi ngoài ý muốn nhìn sương dày xung quanh, Dịch Lâm thì há hốc mồm.
Dịch Thiên Hàn hỏi:
- Đây là...?
Tiêu Phong cười nói:
- Cự Lộc thư viện đương nhiên có vô số trí giả, hơn nữa có khối người là đỉnh cao kỳ đạo. Mặc dù ta chưa từng đi Cự Lộc thư viện nhưng cảm giác được ở đó văn khí hưng thịnh. Tuy nhiên, hôm nay trong chữ của ta ẩn chứa một ít đặc thù đạo vận, ta muốn bày ra cho lão thái sư kỳ đạo trong lòng ta. Lão thái sư phải xem cho kỹ.
Dịch Thiên Hàn làm động tác mời:
- Mời!
Tiêu Phong không khách sáo.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ đen, đặt xuống vị trí chính giữa bàn cờ.
Cạch!
Một quân rơi vào vị trí thiên nguyên.
Ầm!
Bầu trời bỗng nổi tiếng sấm.
Ầm ầm!
Vô số khói trắng trong hồ vòng quanh tiểu đảo theo chiều thuận kim đồng hồ, càng xoay càng nhanh, như có vòng xoáy to lớn, đảo là trủng tâm của vòng xoáy.
Cùng lúc đó, hướng vòng xoáy khói trắng không biết từ khi nào xuất hiện mây đen khổng lồ. Quân cờ ở thiên nguyên, một tiếng sấm vang như đến từ áng mây đen.
Chính giữa mây đen xuất hiện hố to, hình như quân đen đặt xuống ở mây đen chính là bàn cờ cỡ lớn.
- Oa!!!
Người thường kinh sợ nhìn hình ảnh này.
Trong lương đình ven hồ.
Thuỷ Dung Dung ngạc nhiên hỏi:
- Chữ? Bút lạc hiển khí tượng? Chữ của Tiêu Phong hòa cùng bàn cờ?
Đám Trường Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chữ hòa cùng cờ?
- Tiêu Phong mới bao nhiêu tuổi?
............
.........
...
Người bên ngoài đã kinh ngạc, ở đảo giữa hồ Dịch Thiên Hàn tự mình cảm nhận.
Phút chốc hình như bàn cờ hòa cung sương trắng xung quanh, khiến Dịch Thiên Hàn có cảm giác chìm đắm trong đó.
Dịch Thiên Hàn đặt xuống cờ trắng:
- Bốn vào bốn!
- Hí- Hí- Hí!!!
Trong sương khói trắng cuồng cuộn đột nhiên phát ra vô số ngựa hí dài.
Ầm!
Trên bầu trời lại vang tiếng sấm, mây đen bỗng xuất hiện một điểm mây trắng như là chiếu ứng bàn cờ bên dưới.
Dịch Lâm đứng một bên ngạc nhiên hỏi:
- Tiếng ngựa hí? Sao lại có tiếng ngựa hí?
Tiêu Phong giải thích rằng:
- Vụ nhập kỳ, kỳ trong vụ, bài binh bố trận bắt đầu, đặt cờ tức là phục binh ngàn vạn.
Khi nói chuyện Tiêu Phong đã đặt tiếp quân cờ.
Cạch!
- Hí!
- Hí!
- Chỉ ta vô địch!
- Giết, giết, giết!
............
......
...
Trong sương trắng phát ra tiếng rống tựa sóng thần, như chờ đợi Tiêu Phong hiệu lệnh.
Nhiệt huyết cuồng hô, kích động lòng người.
Dịch Lâm bị hù ngã ngồi trên mặt đất, biểu tình kinh sợ.
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt lại cảm nhận., như chìm trong biển mây, một mình ngồi trên đài cao, bốn phương tám hướng là lãnh thổ biển mây, trong bát cờ tay cầm là thiên quân vạn mã, chờđợi lão bài binh bố trận, chờ lão bố cục thiên hạ.
Đặt một quân cờ như nhập vào thiên quân vạn mã trong mây, khí thế ngút trời. Ván cờ là sa trường, là thiên hạ.
Huyết dịch yên lặng mấy chục năm giờ như bị thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào.
Nhất phương độc tôn, dịch đấu thiên hạ!
...
Dịch Thiên Hàn bỗng mở mắt ra, trong mắt lóe tia khó tin.
Rõ ràng Tiêu Phong ngồi ngay trước mắt nhưng Dịch Thiên Hàn cứ cảm giác hắn ngồi ở chỗ khác trong biển mây, không ngừng bài binh bố trận.
Ngày xưa chơi cờ, bài binh bố trạn chỉ là suy nghĩ của một người, tồn tại trong tưởng tượng, nhưng giờ giống như là chính mắt thấy.
Vạn thiên binh mã, thiên quân vạn mã?
Dịch Thiên Hàn nhíu mày nói:
- Đây là cờ của ta?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tiếp tục đi.
- Hí!
- Chỉ ta vô địch!
.........
......
...
Hai người không ngừng đặt cờ, bài binh bố trận. Dịch Thiên Hàn nhắm mắt cảm nhận, bốn phía biển mây, binh mã trăm vạn tràn đầy lãnh thổ biển mây, tràn đầy cả thiên hạ.
Hai người đấu không phải cờ mà là thiên hạ.
Quân cờ đặt xuống chính là binh mã đến.
Mỗi một quân cờ đại biểu ý nghĩa khác nhau, có cờ sáng, cờ tối. Cờ sáng hóa thành vạn thiên binh mã, cờ tối biến thành ngàn vạn sát khí ẩn nấp.
Quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, xung quanh khói trăng tiếng kêu la ngày càng ồn ào.
Cạch!
Tiêu Phong đặt một quân ờ mép bàn cờ, chậm rãi đẩy hướng trung tâm.
Trong sương trấng phát ra tiếng kêu giết.
- Giết!
- Giết!
- Giá!
- Giá!
- Toàn quân xông lên!
..................
............
......
Như là thiên quân vạn mã đột nhiên vác đao giết hướng chiến trường Dịch Phong bố cục.
Cờ đen ngừng lại.
Ầm!
Ầm ầm!
- Giết!
Bùm!
Đinh đinh đinh đinh!
..................
............
......
Từng tiếng gầm rống như là hai binh bắt đầu giao chiến. Trong mây, đại chiến nổi lên bốn phía. Ban đầu bài binh bố trận kết thúc, tiến nhập phân đoạn mới, chém giết nhau.
Cờ đặt xuống, thiên hạ động! Kiêu hùng khởi, tranh đoạt thiên hạ!
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt như chìm trong chiến dịch cực kỳ to lớn này.
Tiếng chém giết, tiếng ngựa hí không ngừng vang lên.
Trong hoàn cảnh ầm ĩ Dịch Thiên Hàn chẳng những không có bị quấy rầy, ngược lại càng thêm tập trung vào bàn cờ, tinh thần chăm chú, kích động binh mã trong bá cờ giết hướng chiến trường biển mây, giết hương quân địch, giết hướng tất cả.
Sương khói ngày càng nhiều, có hồ nước bổ sung, sương giăng mù mịt.
Mỗi một tờ giấy đều hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Dịch Thiên Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Bút lạc kinh phong vũ?
Tiêu Phong cười nói:
- Ủa? Lão thái sư cũng biết sao?
Dịch Thiên Hàn cảm thán nói:
- Phụ thân ngươi từng nhắc tới, không ngờ ngươi tuổi nhỏ đã đạt đến cảnh giới này.
Tiêu Phong đính chính, mỉm cười nói:
- Ta chỉ nói đây không phải là bút lạc kinh phong vũ… tuy nhiên các tu giả chơi cờ có thể rót pháp lực vào bàn cờ, hiện tại ngươi và ta chỉ là Lực cảnh, đương nhiên không thể thực hiện. Ta dùng kỹ xảo lấy vụ hiện ra kỳ đạo sau khi có được pháp lực.
Dịch Thiên Hàn cười nói:
- Không bút lạc kinh phong vũ ?? Vương Gia thật khiến Dịch Thiên Hàn phải Mỏi mắt trông chờ.
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Phong.
Bên hồ, trong lương đình.
Trường Thanh kinh ngạc bật thốt:
- Bút lạc kinh phong vũ?
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Không phải bút lạc kinh phong vũ, là bút lạc hiển khí tượng!
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì? Bút lạc hiển khí tượng? Làm sao có thể !
Thuỷ Dung Dung nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Không lầm được, mặc dù ta không đạt đến trình độ nay nhưng vẫn nhìn ra được, kỳ cao như vậy, chữ cường như vậy. Tiếc là ca ca không ở, nếu không thì sẽ không để Tiêu Phong một mình phát huy.
Trong giọng điệu của Thuỷ Dung Dung có hâm mộ và khâm phục.
Trường Thanh cười nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh !! Đúng vậy, năm đó Thiên Lãng Tiên Sinh là thiên tài của thư viện, nếu không vì chuyện kia thì... Ha ha, mặc kệ thế nào, Thiên Lãng Tiên Sinh vẫn là ca ca của đại tiểu thư, tình cảm huynh muội các ngươi không có khả năng bị chém đứt, nếu không thì Thiên Lãng Tiên Sinh sẽ không cho đại tiểu thư Xung Tinh đan.
- A?
Thuỷ Dung Dung gật đầu, không muốn nói nhiều.
Không lâu sau, Triệu Đống sắp một trăm lẻ tám tờ giấy có chữ 'vụ' quanh hồ, phút chốc tiểu hồ bị sương mù dày đặc bao phủ, sương mù dày đặc không ngừng, không thể thấy rõ hai người ở chính giữa.
Đám kỳ vương vốn là không thấy rõ bàn cờ trong hồ, giờ bị sương dày bao phủ càng không thấy cái bóng, nhưng không ai oán trách, ngược lại càng thêm kích động.
Trên đảo giữa hồ.
Dịch Thiên Hàn hơi ngoài ý muốn nhìn sương dày xung quanh, Dịch Lâm thì há hốc mồm.
Dịch Thiên Hàn hỏi:
- Đây là...?
Tiêu Phong cười nói:
- Cự Lộc thư viện đương nhiên có vô số trí giả, hơn nữa có khối người là đỉnh cao kỳ đạo. Mặc dù ta chưa từng đi Cự Lộc thư viện nhưng cảm giác được ở đó văn khí hưng thịnh. Tuy nhiên, hôm nay trong chữ của ta ẩn chứa một ít đặc thù đạo vận, ta muốn bày ra cho lão thái sư kỳ đạo trong lòng ta. Lão thái sư phải xem cho kỹ.
Dịch Thiên Hàn làm động tác mời:
- Mời!
Tiêu Phong không khách sáo.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ đen, đặt xuống vị trí chính giữa bàn cờ.
Cạch!
Một quân rơi vào vị trí thiên nguyên.
Ầm!
Bầu trời bỗng nổi tiếng sấm.
Ầm ầm!
Vô số khói trắng trong hồ vòng quanh tiểu đảo theo chiều thuận kim đồng hồ, càng xoay càng nhanh, như có vòng xoáy to lớn, đảo là trủng tâm của vòng xoáy.
Cùng lúc đó, hướng vòng xoáy khói trắng không biết từ khi nào xuất hiện mây đen khổng lồ. Quân cờ ở thiên nguyên, một tiếng sấm vang như đến từ áng mây đen.
Chính giữa mây đen xuất hiện hố to, hình như quân đen đặt xuống ở mây đen chính là bàn cờ cỡ lớn.
- Oa!!!
Người thường kinh sợ nhìn hình ảnh này.
Trong lương đình ven hồ.
Thuỷ Dung Dung ngạc nhiên hỏi:
- Chữ? Bút lạc hiển khí tượng? Chữ của Tiêu Phong hòa cùng bàn cờ?
Đám Trường Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chữ hòa cùng cờ?
- Tiêu Phong mới bao nhiêu tuổi?
............
.........
...
Người bên ngoài đã kinh ngạc, ở đảo giữa hồ Dịch Thiên Hàn tự mình cảm nhận.
Phút chốc hình như bàn cờ hòa cung sương trắng xung quanh, khiến Dịch Thiên Hàn có cảm giác chìm đắm trong đó.
Dịch Thiên Hàn đặt xuống cờ trắng:
- Bốn vào bốn!
- Hí- Hí- Hí!!!
Trong sương khói trắng cuồng cuộn đột nhiên phát ra vô số ngựa hí dài.
Ầm!
Trên bầu trời lại vang tiếng sấm, mây đen bỗng xuất hiện một điểm mây trắng như là chiếu ứng bàn cờ bên dưới.
Dịch Lâm đứng một bên ngạc nhiên hỏi:
- Tiếng ngựa hí? Sao lại có tiếng ngựa hí?
Tiêu Phong giải thích rằng:
- Vụ nhập kỳ, kỳ trong vụ, bài binh bố trận bắt đầu, đặt cờ tức là phục binh ngàn vạn.
Khi nói chuyện Tiêu Phong đã đặt tiếp quân cờ.
Cạch!
- Hí!
- Hí!
- Chỉ ta vô địch!
- Giết, giết, giết!
............
......
...
Trong sương trắng phát ra tiếng rống tựa sóng thần, như chờ đợi Tiêu Phong hiệu lệnh.
Nhiệt huyết cuồng hô, kích động lòng người.
Dịch Lâm bị hù ngã ngồi trên mặt đất, biểu tình kinh sợ.
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt lại cảm nhận., như chìm trong biển mây, một mình ngồi trên đài cao, bốn phương tám hướng là lãnh thổ biển mây, trong bát cờ tay cầm là thiên quân vạn mã, chờđợi lão bài binh bố trận, chờ lão bố cục thiên hạ.
Đặt một quân cờ như nhập vào thiên quân vạn mã trong mây, khí thế ngút trời. Ván cờ là sa trường, là thiên hạ.
Huyết dịch yên lặng mấy chục năm giờ như bị thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào.
Nhất phương độc tôn, dịch đấu thiên hạ!
...
Dịch Thiên Hàn bỗng mở mắt ra, trong mắt lóe tia khó tin.
Rõ ràng Tiêu Phong ngồi ngay trước mắt nhưng Dịch Thiên Hàn cứ cảm giác hắn ngồi ở chỗ khác trong biển mây, không ngừng bài binh bố trận.
Ngày xưa chơi cờ, bài binh bố trạn chỉ là suy nghĩ của một người, tồn tại trong tưởng tượng, nhưng giờ giống như là chính mắt thấy.
Vạn thiên binh mã, thiên quân vạn mã?
Dịch Thiên Hàn nhíu mày nói:
- Đây là cờ của ta?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tiếp tục đi.
- Hí!
- Chỉ ta vô địch!
.........
......
...
Hai người không ngừng đặt cờ, bài binh bố trận. Dịch Thiên Hàn nhắm mắt cảm nhận, bốn phía biển mây, binh mã trăm vạn tràn đầy lãnh thổ biển mây, tràn đầy cả thiên hạ.
Hai người đấu không phải cờ mà là thiên hạ.
Quân cờ đặt xuống chính là binh mã đến.
Mỗi một quân cờ đại biểu ý nghĩa khác nhau, có cờ sáng, cờ tối. Cờ sáng hóa thành vạn thiên binh mã, cờ tối biến thành ngàn vạn sát khí ẩn nấp.
Quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, xung quanh khói trăng tiếng kêu la ngày càng ồn ào.
Cạch!
Tiêu Phong đặt một quân ờ mép bàn cờ, chậm rãi đẩy hướng trung tâm.
Trong sương trấng phát ra tiếng kêu giết.
- Giết!
- Giết!
- Giá!
- Giá!
- Toàn quân xông lên!
..................
............
......
Như là thiên quân vạn mã đột nhiên vác đao giết hướng chiến trường Dịch Phong bố cục.
Cờ đen ngừng lại.
Ầm!
Ầm ầm!
- Giết!
Bùm!
Đinh đinh đinh đinh!
..................
............
......
Từng tiếng gầm rống như là hai binh bắt đầu giao chiến. Trong mây, đại chiến nổi lên bốn phía. Ban đầu bài binh bố trận kết thúc, tiến nhập phân đoạn mới, chém giết nhau.
Cờ đặt xuống, thiên hạ động! Kiêu hùng khởi, tranh đoạt thiên hạ!
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt như chìm trong chiến dịch cực kỳ to lớn này.
Tiếng chém giết, tiếng ngựa hí không ngừng vang lên.
Trong hoàn cảnh ầm ĩ Dịch Thiên Hàn chẳng những không có bị quấy rầy, ngược lại càng thêm tập trung vào bàn cờ, tinh thần chăm chú, kích động binh mã trong bá cờ giết hướng chiến trường biển mây, giết hương quân địch, giết hướng tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.