Chương 103: cùng đại quân đến Đại Thiên Tông
Snake
08/08/2019
Sở Tử Huyên lắc đầu, nói:
- Cho thì cho rồi, đệ tử chính thức có thể mang nô bộc của mình vào Đại Thiên tông, nhưng, nhưng không ai khoa trượng như ngươi. năm ngànămnm ngàn! Ngươi biết không? Ô bộc của các đệ tử Đại thiên tông ta cộng lại chỉ chừng bốn ngàn người, một mình ngươi mang vào năm ngàn, khi đó ở trong tông ngươi phải giải thích rõ ràng.
Tiêu Phong cười thản nhiên nói:
- Vậy sao? Thế thì từ từ giải thích đi, ha ha ha!
Sở Tử Huyên, Thất kiếm hiệp biểu tình quái dị.
Cách không xa, Tử Tử nhìn bóng lưng tiêu sái của Tiêu Phong, u ám phủ lên trong lòng không hiểu sao bỗng tan một chút.
Mấy ngày sau, một đám người đi tới chân núi phương bắc Việt quốc.
Mấy ngàn người nhìn núi to kéo dài ra xa.
Sở Tử Huyên nhìn năm ngàn cẩm y quân, mặt lộ nụ cười khổ.
Sở Tử Huyên cười khổ nói:
- Tiêu Phong, thật ra lần này chưởng môn tặng cho ta một chiếc phi chu, có thể chở chúng ta bay trên trời, không ra mấy ngày là có thể đến Đại Thiên tông. Nhưng ngươi có quá nhiều người, phi chu không chịu nổi, chúng ta theo ngươi đi đường núi vậy.
Thất kiếm hiệp lập tức bày tỏ thái độ:
- Đúng vậy. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hộ tống ngươi đến Đại Thiên Tông!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Phía xa Phong Đằng chạy đến.
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Vương, lương khô đã chuẩn bị xong, các tướng sĩ tùy thời xuất phát!
Triệu Đống cung kính nói:
- Vương, kiệu đã sẵn sàng.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Không cần, ta đi bộ với mọi người.
Mọi người cùng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Tiêu Phong quát:
- Xuất phát!
- Tuân lệnh!
Các tướng sĩ vác đồ, theo Tiêu Phong nhanh chóng vượt núi.
Tiêu Phong, Thất kiếm hiệp, Tử Tử thì chân đạp một buớc đã vọt lên đỉnh núi. Phía bắc có vô số núi to, ở trước mặt cao thủ Khí cảnh như họ thì giống đất bằng.
Một đường hướng bắc, dù đường núi khó đi nhưng ba ngàn cẩm y quân không ai ai lùi, phía trước là đường trường sinh, có ai muốn lùi?
Tiêu Phong làm gương đi trước, các cẩm y quân dù có vác nhiều thứ cũng không oán hận gì.
Liên tiếp mấy ngày, chúng tướng sĩ gặp ba con yêu thú, một con rắn, một con gấu, một con rắn, đều là Tinh cảnh, vô cùng hung mãnh. Đám Sở Tử Huyên h không ra tay, đều do năm ngàn cẩm y quân diễn luyện thực chiển.
Lực cảnh? Ba con yêu thú không biết đã ăn bao nhiêu Lực cảnh, nhưng một nay lại bị một đám Lực cảnh ăn, họ ăn xong còn trách móc ba con yêu thú không đủ nhét kẽ răng.
Năm ngàn đại quân giống như châu chấu, giờ phút này chính thức thổi quét giới tu hành.
Châu chấu qua đâu cọng cỏ không mọc, đại quân đạp qua xương trắng rải đầy!
…
Đại Thiên Tông, trong một tòa đại điện.
Đại điện chính bắc, giờ phút này có một người đàn ông khoanh chân ngồi. Người đàn ông trông như người thường bốn mươi tuổi, mặc đạo bào, mặt mày to lớn, nhắm mắt tĩnh tọa, quanh người tỏa khí mờ nhạt. Điều thiếu sót duy nhất là người đàn ông không có cánh tay trái, chỉ là một đạo nhân cụt tay.
Đạo nhân cụt tay chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai tia sáng.
Trước mặt đạo nhân cụt tay có một thiếu niên, chính là đệ tam đại đệ tử Đại Thiên tông, bị Tiêu Phong dùng một hạt nho đánh bại, Chu Thừa Vận.
Chu Thừa Vận cười nói:
- Chúc mừng phụ thân luyện khí hóa thần, tiến vào Thần cảnh, trở thành nhất đại đệ tử. Hài nhi cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành nhị đại đệ tử!
Đạo nhân cụt tay liếc Chu Thừa Vận, cưng chiều mỉm cười nói:
- Tu vi không đủ đã trở thành nhị đại đệ tử không tốt cho ngươi trưởng thành.
Chu Thừa Vận khó hiểu hỏi:
- Không đúng, trở thành nhị đại đệ tử hưởng thụ càng niều tài nguyên trong tông, có gì bất lợi?
Đạo nhân cụt tay lắc đầu, nói:
- Tâm tính của ngươi chưa tôi luyện đủ.
Chu Thừa Vận nhíu mày nói:
- Tôi luyện tâm tính?
Đạo nhân cụt tay hướng dẫn từng bước:
- Nếu không thì ngươi sẽ không bị một hạt nho của Tiêu Phong biến thành như vậy.
Chu Thừa Vận biểu tình lúng túc, rồi thì sắc mặt âm trầm nói:
- Hừ! Lúc đó Tiêu Phong thiết kế lừa ta, làm sao ta biết?
Đạo nhân cụt tay nghiêm túc nói:
- Lừa? Chính mình không có năng lực, đừng trách người khác. May là Tiêu Phong, nếu là người khác thì ngươi đã không còn mạng!
Chu Thừa Vận căm hận nói:
- Sao phụ thân cũng nói giùm hắn? Không lẽ ngươi đã quên? Cánh tay trái của ngươi vì phụ thân hắn, Tiêu Phong mà bị mất. Nếu không phải phản đồ Tiêu Tuấn cấu kết cùng yêu nữ thì năm đó sẽ không...
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Khốn kiếp Tiêu Tuấn là chưởng môn một phong, không được bất kính với hắn!
Chu Thừa Vận khó chịu nói:
- Chưởng môn một phong thì sao? Gia gia là thượng thượng đại chưởng môn! Năm đó gia gia nhường vị trí cho Tiêu Tuấn, không ngờ hắn chọc vào rắc rối như vậy, gia gia bất đắc dĩ đành lại chấp chưởng Đại Thiên tông!
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Rắc rối? Mặc dù Tiêu tuấn mang đến rắc rối cho tông nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, những cống hiến hắn làm cho Đại thiên tông thì không ai so sánh được. Nếu không có hắn thì Đại Thiên tông có địa vị hôm nay không? Sau này không được nói xấu Tiêu Tuấn, có nghe không?
Chu Thừa Vận tức giận nói:
- Được rồi, không nói thì thôi!
Chu Thừa Vận lại cười nói:
- Phụ thân, nếu không phải ngươi đứt một tay thì sáu năm trước đã là Thần cảnh. Nhưng còn may, sau sáu năm phụ thân vẫn là cao thủ Thần cảnh, mà còn thành 'Huyền phong' phong chủ, có thể tranh thủ đại chức chưởng môn, gia gia đang chọn người!
Đạo nhân cụt tay dạy dỗ:
- Phong chủ? Ha ha, trong tông không chỉ có mấy người chúng ta là Thần cảnh, chẳng qua Thần cảnh khác không muốn bị trói buộc. Vi phụ đã đứt một tay, không thích hợp tranh thủ vị trí chưởng môn. Huống chi vi phụ ngày nay không muốn hoàn toàn dựa vào gia gia của ngươi, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi cũng vậy.
Phụng Thiệu quái dị nói:
- Biết rồi, mỗi lần đều nói vậy. Ngươi là phụ thân của ta, ta không dựa vào ngươi thì người khác đều khinh thường.
Đạo nhân cụt tay bất đắc dĩ nói:
- Ngươi... Ài, nếu ngươi học Thanh Minh nhiều chút thì tốt rồi.
Chu Thừa Vận đắc ý nói:
- Đại sư huynh? Không đúng, hiện tại ta là nhị đại đệ tử, hắn chính là sư điệt của ta!
Đạo nhân cụt tay lắc đầu, nói:
- Sư điệt? A, rất nhanh hắn lại là sư huynh của ngươi.
- A?
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Thanh Minh là một thiên tài, lần trước bị Tiêu Phong đánh gục, hắn không những không sa sút mà còn lấy đó làm động lực, bây giờ đã đến tinh cảnh viên mãn, tùy thời đột phá đến Khí cảnh.
Chu Thừa Vận giật mình kêu lên:
- A? Không phải chứ, mới chỉ một năm, thời gian một năm mà hắn liên tục thăng ba cấp? Điều này sao có thể?
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Không có gì là không thể. Bản thân Thanh Minh chính là thiên tài, giờ càng cố gắng, cố gắng thì sẽ được đến hồi báo. Còn ngươi, hãy chăm chỉ tu luyện, nếu không thì dù là nhịđại đệ tử cũng không ai xem trọng.
- Không phải còn có Tiêu phong sao?
Đạo nhân cụt tay tức giận nói:
- Khốn kiếp, ngươi thích so điểm xấu với người ta sao? Tại sao ta sinh ra nghiệt tử như ngươi!
Chu Thừa Vận biểu tình quái dị nói:
- Phụ thân đừng tức giận, ta không nói...
Đạo nhân cụt tay khó chịu nói:
- Trở về phòng diện bích tư quá đi!
- Cho thì cho rồi, đệ tử chính thức có thể mang nô bộc của mình vào Đại Thiên tông, nhưng, nhưng không ai khoa trượng như ngươi. năm ngànămnm ngàn! Ngươi biết không? Ô bộc của các đệ tử Đại thiên tông ta cộng lại chỉ chừng bốn ngàn người, một mình ngươi mang vào năm ngàn, khi đó ở trong tông ngươi phải giải thích rõ ràng.
Tiêu Phong cười thản nhiên nói:
- Vậy sao? Thế thì từ từ giải thích đi, ha ha ha!
Sở Tử Huyên, Thất kiếm hiệp biểu tình quái dị.
Cách không xa, Tử Tử nhìn bóng lưng tiêu sái của Tiêu Phong, u ám phủ lên trong lòng không hiểu sao bỗng tan một chút.
Mấy ngày sau, một đám người đi tới chân núi phương bắc Việt quốc.
Mấy ngàn người nhìn núi to kéo dài ra xa.
Sở Tử Huyên nhìn năm ngàn cẩm y quân, mặt lộ nụ cười khổ.
Sở Tử Huyên cười khổ nói:
- Tiêu Phong, thật ra lần này chưởng môn tặng cho ta một chiếc phi chu, có thể chở chúng ta bay trên trời, không ra mấy ngày là có thể đến Đại Thiên tông. Nhưng ngươi có quá nhiều người, phi chu không chịu nổi, chúng ta theo ngươi đi đường núi vậy.
Thất kiếm hiệp lập tức bày tỏ thái độ:
- Đúng vậy. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hộ tống ngươi đến Đại Thiên Tông!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Phía xa Phong Đằng chạy đến.
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Vương, lương khô đã chuẩn bị xong, các tướng sĩ tùy thời xuất phát!
Triệu Đống cung kính nói:
- Vương, kiệu đã sẵn sàng.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Không cần, ta đi bộ với mọi người.
Mọi người cùng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Tiêu Phong quát:
- Xuất phát!
- Tuân lệnh!
Các tướng sĩ vác đồ, theo Tiêu Phong nhanh chóng vượt núi.
Tiêu Phong, Thất kiếm hiệp, Tử Tử thì chân đạp một buớc đã vọt lên đỉnh núi. Phía bắc có vô số núi to, ở trước mặt cao thủ Khí cảnh như họ thì giống đất bằng.
Một đường hướng bắc, dù đường núi khó đi nhưng ba ngàn cẩm y quân không ai ai lùi, phía trước là đường trường sinh, có ai muốn lùi?
Tiêu Phong làm gương đi trước, các cẩm y quân dù có vác nhiều thứ cũng không oán hận gì.
Liên tiếp mấy ngày, chúng tướng sĩ gặp ba con yêu thú, một con rắn, một con gấu, một con rắn, đều là Tinh cảnh, vô cùng hung mãnh. Đám Sở Tử Huyên h không ra tay, đều do năm ngàn cẩm y quân diễn luyện thực chiển.
Lực cảnh? Ba con yêu thú không biết đã ăn bao nhiêu Lực cảnh, nhưng một nay lại bị một đám Lực cảnh ăn, họ ăn xong còn trách móc ba con yêu thú không đủ nhét kẽ răng.
Năm ngàn đại quân giống như châu chấu, giờ phút này chính thức thổi quét giới tu hành.
Châu chấu qua đâu cọng cỏ không mọc, đại quân đạp qua xương trắng rải đầy!
…
Đại Thiên Tông, trong một tòa đại điện.
Đại điện chính bắc, giờ phút này có một người đàn ông khoanh chân ngồi. Người đàn ông trông như người thường bốn mươi tuổi, mặc đạo bào, mặt mày to lớn, nhắm mắt tĩnh tọa, quanh người tỏa khí mờ nhạt. Điều thiếu sót duy nhất là người đàn ông không có cánh tay trái, chỉ là một đạo nhân cụt tay.
Đạo nhân cụt tay chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai tia sáng.
Trước mặt đạo nhân cụt tay có một thiếu niên, chính là đệ tam đại đệ tử Đại Thiên tông, bị Tiêu Phong dùng một hạt nho đánh bại, Chu Thừa Vận.
Chu Thừa Vận cười nói:
- Chúc mừng phụ thân luyện khí hóa thần, tiến vào Thần cảnh, trở thành nhất đại đệ tử. Hài nhi cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành nhị đại đệ tử!
Đạo nhân cụt tay liếc Chu Thừa Vận, cưng chiều mỉm cười nói:
- Tu vi không đủ đã trở thành nhị đại đệ tử không tốt cho ngươi trưởng thành.
Chu Thừa Vận khó hiểu hỏi:
- Không đúng, trở thành nhị đại đệ tử hưởng thụ càng niều tài nguyên trong tông, có gì bất lợi?
Đạo nhân cụt tay lắc đầu, nói:
- Tâm tính của ngươi chưa tôi luyện đủ.
Chu Thừa Vận nhíu mày nói:
- Tôi luyện tâm tính?
Đạo nhân cụt tay hướng dẫn từng bước:
- Nếu không thì ngươi sẽ không bị một hạt nho của Tiêu Phong biến thành như vậy.
Chu Thừa Vận biểu tình lúng túc, rồi thì sắc mặt âm trầm nói:
- Hừ! Lúc đó Tiêu Phong thiết kế lừa ta, làm sao ta biết?
Đạo nhân cụt tay nghiêm túc nói:
- Lừa? Chính mình không có năng lực, đừng trách người khác. May là Tiêu Phong, nếu là người khác thì ngươi đã không còn mạng!
Chu Thừa Vận căm hận nói:
- Sao phụ thân cũng nói giùm hắn? Không lẽ ngươi đã quên? Cánh tay trái của ngươi vì phụ thân hắn, Tiêu Phong mà bị mất. Nếu không phải phản đồ Tiêu Tuấn cấu kết cùng yêu nữ thì năm đó sẽ không...
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Khốn kiếp Tiêu Tuấn là chưởng môn một phong, không được bất kính với hắn!
Chu Thừa Vận khó chịu nói:
- Chưởng môn một phong thì sao? Gia gia là thượng thượng đại chưởng môn! Năm đó gia gia nhường vị trí cho Tiêu Tuấn, không ngờ hắn chọc vào rắc rối như vậy, gia gia bất đắc dĩ đành lại chấp chưởng Đại Thiên tông!
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Rắc rối? Mặc dù Tiêu tuấn mang đến rắc rối cho tông nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, những cống hiến hắn làm cho Đại thiên tông thì không ai so sánh được. Nếu không có hắn thì Đại Thiên tông có địa vị hôm nay không? Sau này không được nói xấu Tiêu Tuấn, có nghe không?
Chu Thừa Vận tức giận nói:
- Được rồi, không nói thì thôi!
Chu Thừa Vận lại cười nói:
- Phụ thân, nếu không phải ngươi đứt một tay thì sáu năm trước đã là Thần cảnh. Nhưng còn may, sau sáu năm phụ thân vẫn là cao thủ Thần cảnh, mà còn thành 'Huyền phong' phong chủ, có thể tranh thủ đại chức chưởng môn, gia gia đang chọn người!
Đạo nhân cụt tay dạy dỗ:
- Phong chủ? Ha ha, trong tông không chỉ có mấy người chúng ta là Thần cảnh, chẳng qua Thần cảnh khác không muốn bị trói buộc. Vi phụ đã đứt một tay, không thích hợp tranh thủ vị trí chưởng môn. Huống chi vi phụ ngày nay không muốn hoàn toàn dựa vào gia gia của ngươi, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi cũng vậy.
Phụng Thiệu quái dị nói:
- Biết rồi, mỗi lần đều nói vậy. Ngươi là phụ thân của ta, ta không dựa vào ngươi thì người khác đều khinh thường.
Đạo nhân cụt tay bất đắc dĩ nói:
- Ngươi... Ài, nếu ngươi học Thanh Minh nhiều chút thì tốt rồi.
Chu Thừa Vận đắc ý nói:
- Đại sư huynh? Không đúng, hiện tại ta là nhị đại đệ tử, hắn chính là sư điệt của ta!
Đạo nhân cụt tay lắc đầu, nói:
- Sư điệt? A, rất nhanh hắn lại là sư huynh của ngươi.
- A?
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Thanh Minh là một thiên tài, lần trước bị Tiêu Phong đánh gục, hắn không những không sa sút mà còn lấy đó làm động lực, bây giờ đã đến tinh cảnh viên mãn, tùy thời đột phá đến Khí cảnh.
Chu Thừa Vận giật mình kêu lên:
- A? Không phải chứ, mới chỉ một năm, thời gian một năm mà hắn liên tục thăng ba cấp? Điều này sao có thể?
Đạo nhân cụt tay trầm giọng nói:
- Không có gì là không thể. Bản thân Thanh Minh chính là thiên tài, giờ càng cố gắng, cố gắng thì sẽ được đến hồi báo. Còn ngươi, hãy chăm chỉ tu luyện, nếu không thì dù là nhịđại đệ tử cũng không ai xem trọng.
- Không phải còn có Tiêu phong sao?
Đạo nhân cụt tay tức giận nói:
- Khốn kiếp, ngươi thích so điểm xấu với người ta sao? Tại sao ta sinh ra nghiệt tử như ngươi!
Chu Thừa Vận biểu tình quái dị nói:
- Phụ thân đừng tức giận, ta không nói...
Đạo nhân cụt tay khó chịu nói:
- Trở về phòng diện bích tư quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.