Chương 47: cùng nhau nhập mộng
Snake
07/08/2019
- Ầm!
Cơ thể Thanh Long mãnh liệt rung động.
- Vù vù!
Hai mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra ,Thanh Long giật mình một cái rồi lập tức đón nhận lấy ánh mắt từ hai mắt Tiêu Phong, đón nhận ý chí của Tiêu Phong truyền qua.
Ý chí của Tiêu Phong là hình rồng Đế Vương ý chí, trong đôi mắt kia thì Thanh Long liền thấy được một đầu Kim Long cực kì to lớn và uy vĩ. Kim long gần rống rồi Bay trên cao , kiêu ngạo nhìn thế gian muôn dân.
Thanh Long mãnh liệt hút vào một hơi thật dài, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ sau đó cả người liền ngây dại.
- Vù vù!
Tiêu Phong thở phào một hơi. Thần sắc trong mắt dần dần khôi phục, ý chí biến mất, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
- Thùng thùng!
Tiêu Phong lùi lại phía sau hai bước, dường như đứng không vững.
- Vương gia!
Đám người Triệu Đống liền rất nhanh tiến lên đỡ lấy người hắn.
Thanh Long tỉnh lại cũng để cho uy áp mạnh mẽ kia biến mất, chúng tướng sĩ lập tức như trút được gánh nặng cũng xôn xao lo lắng.
- Ta không sao!
Tiêu Phong lắc đầu cười khổ nói.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Phong trắng bệch tựa như trong nháy mắt bị hư thoát đến nơi, liền cảm thán mà thốt lên:
- Tất cả các cường giả đều là ý chí không theo kịp khí lực, mà ta thì lại vì ý chí mà thiếu chút nữa đã phá tan thân thể ... ài..
Ý chí mạnh mẽ, thân thể yếu đuối, Tiêu Phong lúc này không biết nên vui hay nên buồn. Sau khi áp chế một lần thì Tiêu Phong cũng bị ý chí của mình trùng kích cho suy yếu đi mấy phần.
Bên kia.
Tại lúc Thanh Long tỉnh lại thì hai cái Tinh khí phân thân cũng bỗng nhiên đứng yên tại chỗ.
Thân hình Bạch Hổ cũng dừng lại mà hơi kinh ngạc.
- Tỉnh?
Mộ Vân Khanh sáng mắt lên.
- Đại ca!
Bạch Hổ lập tức bay tới. Mà Mộ Vân Khanh cùng tiến nhanh đến.
- Đừng quấy rầy hắn!
Tiêu Phong bỗng nhiên ngăn hai người lại.
Giờ phút này, Thanh Long vẫn đang kinh ngạc đứng ở đó, dường như có điều gì đó cần suy nghĩ không để ý gì đến xung quanh phát sinh.
- Đại ca ta làm sao vậy? Hắn không phải là tỉnh rồi sao?
Bạch Hổ khó hiểu nói.
Mộ Vân Khanh liếc nhìn trạng thái của Thanh Long nàng cũng nóng lòng muốn đến xem Thanh Long, nhưng mà lời vừa đến miệng thì lại biến thành nụ cười tươi , bỏ đi việc kêu gọi.
- Thanh Long đốn ngộ rồi!
Mộ Vân Khanh Mỉm cười nói.
- Đốn ngộ? Là đốn ngộ sao ? Thật tốt quá!
Sắc mặt Bạch Hổ liền vui vẻ bội phần.
- Thánh Nữ, việc này đa tạ Thánh Nữ tác thành!
Về nguyên nhân mà Mộ Vân Khanh muốn tìm Mộng Yểm thì đương nhiên Bạch Hổ rất hiểu rõ quan trọng như thế nào. Vậy mà hiện tại Thanh Long đã tỉnh cho nên có khả năng rất lớn biết được phương hướng mà Mộng Yểm đang trốn. Nhưng Mộ Vân Khanh lại bỏ qua mà để cho thuộc hạ đốn ngộ, đáng quý chính là giờ phút này Mộ Vân Khanh lại tình nguyện không tìm Mộng Yểm cũng không muốn phá hỏng trạng thái đốn ngộ của Thanh Long.
Đối đãi với thuộc hạ như vậy để cho Bach Hổ lập tức sinh lòng cảm động. Thánh Nữ như vậy mới đáng giá cho mình thành tâm đi theo!
- Tiêu công tử, ngươi không sao chứ?
Mộ Vân Khanh lo lắng nhìn Tiêu Phong hỏi.
Giờ phút này nàng nhìn về Tiêu Phong đã không hiểu là tâm tình gì nữa rồi. Tiêu Phong mang đến rung động cho nàng một lần so với một lần lại càng mãnh liệt hơn. Trái tim cũng không nghe theo lệnh mà đập thật nhanh những nhịp khác lạ.
- Tâm lực hơi mệt mỏi mà thôi, tu dưỡng một thời gian ngắn là tốt! Ta không sao !
Tiêu Phong lắc đầu nói.
- Đa ta Tiêu công tử đã ra sức !
Mộ Vân Khanh trịnh trọng thi lễ với Tiêu Phong.
- Ngươi không cần đa lễ như vậy ! Ta cũng cảm ơn ngươi đãi chiếu cố binh lính của ta .sự việc vừa rồi trông thấy ngươi tự nhiên không có thắc mắc sao ?
Tiêu phong cười cười nói
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong mà gật gật đầu nói:
- Ta... đương nhiên rất muốn biết, nhưng chỉ cần Tiêu công tử không muốn nói thì ta nhất định sẽ không hỏi!
Bạch Hổ ở bên cũng gật gật đầu.
- Đã như vây thì mong rằng ba vị có thể giữ bí mật cho ta là được !
Tiêu Phong cười nói.
- Nhất định!
Mộ Vân Khanh liền trịnh trọng nói, nhưng ánh mắt nhìn về Tiêu Phong càng sáng hơn.
- Tiêu công tử đã cứu đại ca ta cũng chính là cứu ta. Chuyện hôm này Bạch Hổ nguyện cũng không nói với ai!
- Đa ta!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Giờ phút này, toàn thân Thanh Long lại lần nữa toát ra từng trận ánh sáng màu xanh.
Xa xa, hai cái Tinh khi phân thân rất nhanh bay tới, nháy mắt đã đến bên cạnh rồi dần dần hóa thành Tinh khí mà vây quanh Thanh Long.
Tay Thanh Long nặn ra một cái ấn quyết.
Tinh khí toàn thân lại lần nữa ngưng tụ thành hình, dần dần ngưng tụ thành một đầu Thần Long màu xanh mười trượng.
Thần Long màu xanh càng lúc càng rõ ràng, cho đến khi hình thể giống như một đầu Chân Long vô cùng rõ ràng. Mặc dù không có khí phách như Kim Long do ý chí của Tiêu Phong tạo ra nhưng trông cũng rất sống động.
Ánh mắt Bạch Hổ hiện ra vẻ kinh hỉ.
- Ngâm!
Thần Long màu xanh mười trượng bỗng nhiên ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm tràn đầy một sự vui sướng vô hạn.
- Ầm!
Tinh khí biến thành Thần Long màu xanh ầm ầm xông vào trong cơ thể Thanh Long. khí tức quanh thân hắn cũng được thu lại.
- Chúc mừng đại ca triệt để lĩnh hội Thanh Long quyết!
Bạch Hổ liền chúc mừng.
Mộ Vân Khanh cũng là vẻ mặt hài lòng nhìn hắn.
Thanh Long khôi phục như cũ tự nhiên là vẻ mặt vui mừng. Hắn bỗng nhiên cung kính thi lễ với Tiêu Phong mà nói:
- Đa ta Tiêu công tử!
- Ngươi có thể lĩnh hội được hình dáng của Long cũng là ngộ tính của ngươi!
Tiêu Phong cười nói.
- Không, tại hạ tu luyện Thanh Long quyết, ngưng tụ ra hình thể Long giống như Long mà không phải Long nhưng vẫn không thể triệt để ngưng tụ ra bởi vì tại hạ chưa từng thấy qua Chân Long ý chí mà chỉ dựa vào sự tưởng tượng, thật sự rất khó. Nếu không phải có Tiêu công tử giúp thì tại hạ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào!
Thanh Long thành khẩn nói.
- Đấy chính là cơ duyên của ngươi ta không dám nhận công .
Tiêu Phong cười nói.
Ngưng tụ ra hình thể Long thì Thanh Long cũng chỉ là còn một bước vào cửa mà thôi. Kim Long ý chí của Tiêu Phong chỉ là một chất xúc tác, cho nên hắn cũng không kể công.
- Không chỉ như vậy. Nếu không phải có Tiêu công tử thì Tinh khí của tại hạ có lẽ đã bị Mộng Yểm tiết ra hết, đại ân này không có lời nào tạ ơn hết được. Sau này, phàm là có việc cần tới tại hạ thì xin cứ nói một tiếng là được!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Quá nghiêm trọng rồi!
- Không nghiêm trọng mà cần phải như vậy!
Thanh Long lập tức cười nói.
Tiêu Phong nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Thân ta không khỏe, xin đi trước nghỉ ngơi một chút, không quấy rầy các vị nữa!
Tiêu Phong hơi suy yếu nói.
- Tiêu công tử vì ta mà tổn thương, có chỗ nào ta có thể giúp đỡ được sao? Ta ở đây có Dưỡng Tâm đan!
Thanh Long liền nói.
- Không cần, nó không dùng được, ta chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là tốt!
Tiêu Phong cười nói.
- Thánh Nữ, yêu lộc lần trước đánh được có thể...?
Thanh Long mong chờ nhìn về Mặc Vũ Hề nói.
- Do ngươi xử trí!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu nói.
Tay áo hất lên, trước mặt mọi người liền xuất hiện thêm một khối băng rất lớn và vững chắc, hiển nhiên Mộ Vân Khanh cũng có không gian pháp bảo.
Bên trong khối băng có một đầu cự lộc cao ba trượng bị đóng băng. Cự lộc vô cùng hùng tráng, thân có năm màu sắc sáng đẹp đến cực điểm. Đáng tiếc cự lộc chỉ là một thi thể bị phong ấn ở trong băng.
- Đây là một đầu Lộc Vương có tu vi Khí cảnh đỉnh phong, chỉ là bày tỏ một chút tâm ý của tại hạ hy vọng Tiêu công tử không nên từ chối!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Khí cảnh đỉnh phong?
Long mày Tiêu Phong khẽ nhướng lên. Tâm tình cũng có chút vui vẻ.
Đoạn thời gian trước bọn hắn ăn thịt yêu thú cơ bản đều là cấp thấp nhất. Chỉ vẻn vẹn là yêu thú cấp Tinh cảnh mà trước mắt lại là vượt qua một cấp hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong!
Yêu thú tu luyện rất khó khăn, phần lớn đều chủ tu là tu luyện thân thể cho nên tu vi tăng lên một cấp thì nguyên khí tích góp trong cơ thể lại tăng lên rất nhiều lần.
Khí cảnh đỉnh phong?
- Tốt, Phong Đằng, nhận lấy a, đầu cự lộc này liền phân cho cả toàn quân mà nắm chặt tu luyện!
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Vâng !!!
Phong Đằng liền hưng phấn nói.
Yêu thú Tinh cảnh cũng đã để cho Phong Đằng đạt được rất nhiều lợi ích, vậy Khí cảnh thì sẽ như thế nào? Hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong, chỉ cần một miếng thịt cũng còn hơn trước kia vô số lần a!
- Ta có thể giúp chư vị phân chia thịt lộc!
Thanh Long lập tức tự mình đề nghị.
Yêu thú Khí cảnh đỉnh phong có da rất dày cho dù để cho một đám phàm nhân chia cắt cũng là rất khó khăn.
Tiêu Phong gật gật đầu. Hăn giao sự tình còn lại cho mọi người rồi mang theo Triệu Đống đi vào trong lều chủ soái.
Cự lộc tuy lớn nhưng tướng sĩ lại đông, nhưng mà dù như vậy thì mỗi người cũng được chia đều một lượng thịt lộc. Đây cũng không phải là thịt lộc bình thường mà là có khí huyết tràn đầy, Tinh nguyên hùng hậu, chỉ một lượng nhưng cũng cần phải chia ra mấy chục lần ăn mới không bị ảnh hưởng đến thân thể.
- Thánh Nữ, thuộc hạ nhất thời đắm chìm vào trong đốn ngộ nên làm lỡ việc của người . Xin Thánh Nữ trách tội .
Thanh Long sau khi giúp phân chia thịt lộc liền quay lại hổ thẹn nói với Mộ Vân Khanh
- Đốn ngộ cũng là tiến vào tâm tình vô ngã, việc này không thể trách ngươi. Ngươi có thể đốn ngộ thì ta cũng rất vui mừng!
Mộ Vân Khanh liền lắc đầu nói.
- Thế nhưng...!
Thanh Long vẫn có chút hổ thẹn.
- Yên tâm đi, Thiên lãng tiên sinh tuy là thiên nhân học cứu cũng không có khả năng trong thời gian ngắn phá vỡ nội trận được. Về phần Đinh Ngũ Phi ta nghĩ bảng lãnh cửa hắn cũng là tầm thường thôi. Có chăng thì chỉ có thêm phiền toái mà thôi!
Mộ Vân Khanh trấn an Thanh Long mà cũng như tự trấn an chính mình nói.
- Chúng ta còn có Tiêu công tử, có lẽ Tiêu công tử thật sự có thể giúp ta!
Mộ Vân Khanh khẽ thở dài nói.
- Vâng!
Thanh Long cũng không nhiều lời nữa.
Mộ Vân Khanh nhìn nhìn lều chủ soái rồi lại tiến đến lần nữa, rất nhanh nàng đã đi đến bên ngoài lều. Triệu Đống cũng vừa vặn từ bên trong đi ra.
- Mộ cô nương!
Triệu Đống hơi thi lễ nói.
- Tiêu công tử thế nào rồi ?
Mộ Vân Khanh hết sức quan tâm hỏi.
- Vương gia vừa nuốt mấy hạt Tích Cốc đan và đang ngủ!
Triệu Đống nói.
- Ta có thể vào xem sao được không ?
Mộ Vân Khanh liền hỏi.
Triệu Đống nhướng mày rồi trầm mặc một lúc, dù sao yêu cầu của Mộ Vân Khanh cũng có chút vô lễ.
- Mộ cô nương chớ nên đánh thức Vương gia!
Triệu Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn tuy rằng muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại buông tha. Bởi vì Hắn hiểu, dùng năng lực của Mộ Vân Khanh mà muốn xem trạng thái của Vương gia thì dễ như trở bàn tay, không bằng chính mình dẫn vào.
- Đa tạ!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu nói.
Tiến vào trong lều lớn. Tiêu Phong đang năm ngủ ở trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim, hơi thở đều đều chứng tỏ đã ngủ rất say. Tuy nhiên khuân mặt thì mang bộ dáng thập phần mệt mỏi.
- Thánh Nữ!
Thanh Long nghi ngờ nói.
- Ý chí và tâm thần của Tiêu công tử có lẽ bị tiêu hao quá nhiều!
Mộ Vân Khanh khẽ thở dài nói.
- Đều do tại hạ! Nếu không phải ta ngủ thì cũng sẽ không bị Mộng Yểm áp chế!
Thanh Long tự trách nói.
- Ngủ?
Mộ Vân Khanh giật mình dường như đang nghĩ tới điều gì.
- Triệu Đống !! Giúp ta sắp xếp một chỗ nằm gần Tiêu công tử !
- Hả?
Triệu Đống hơi kinh ngạc thốt lên
- Ta lo lắng Tiêu công tử bị nhập mộng giống Thanh Long ! Ta sợ Tiêu công tử gặp chuyện !! Ta muốn vào mộng cảnh bắt Mộng Yểm !!
Mộ Vân Khanh khẳng định nói.
- Thánh Nữ !! không được! Trong mộng không thể biết được bản thân mình chỉ là khách, Thánh Nữ không nên giẫm vào vết xe đổ của thuộc hạ.
Thanh Long lập tức kêu lên.
Nhưng Mộ Vân Khanh vẫn lắc đầu nói:
- Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải khuyên nữa!
- Vâng!
Thanh Long, Bạch Hổ đành bất đắc dĩ.
Triệu Đống cổ quái nói:
- Mộ cô nương, ta muốn biết vì sao phải ở gần Vương Gia ??
- Ý chí cùng thiên phú dị bẩm của Tiêu công tử rất mạnh mẽ, điều này nói lên rằng sự mạnh mẽ của lực lượng linh hồn thậm chí còn mạnh hơn cả Thanh Long. Thanh Long chìm vào giấc ngủ có thể đưa tới Mộng Yểm, vậy chắc hẳn Tiêu công tử chìm vào giấc ngủ thì Mộng Yểm tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Ta nằm cạnh sẽ cùng đi vào mộng cảnh có thể giúp đỡ Tiêu công tử không bị Mộng Yểm vây khốn!
Mộ Vân Khanh tự tin vào năng lực cửa chính mình liền nói .
- Vâng!
Rất nhanh trong lều liền sắp xếp để Mộ Vân Khanh Nằm cạnh Tiêu Phong
Mộ Vân Khanh ngậm vào một viên đan dược an thần rồi nhắm mắt mà chậm rãi tiến vào mộng cảnh.
Thấy Tiêu Phong và Mộ Vân Khanh song song ngủ thì mọi người đều chậm rãi rút lui ra khỏi lều.
Mà trong sát na sau khi mọi người ra khỏi lều thì dưới nền đất chính giữa hai chiếc giường chậm rãi nổi lên một khuôn mặt người lộ ra vẻ tang khóc.
- Lực lượng âm hồn vừa rồi sắp đến miệng lại bị các ngươi quấy rối. Lần này các ngươi một người cũng đừng nghĩ đi!
Khuôn mặt trên nền đất kia lộ ra một tia âm lãnh.
Lắc lư! Trong lúc Tiêu Phong mất sức ngủ say thì thật sự cũng tiến vào mộng cảnh.
----------
Trong mộng cảnh!
Bốn phía Tiêu Phong đứng rất nhiều người, hắn đứng ở giữa và đang cố ngắng suy nghĩ về điều gì đó!
- Ta là ai? Ta tại sao lại ở đây?
Tiêu Phong mơ mơ hồ hồ tự hỏi.
Cơ thể Thanh Long mãnh liệt rung động.
- Vù vù!
Hai mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra ,Thanh Long giật mình một cái rồi lập tức đón nhận lấy ánh mắt từ hai mắt Tiêu Phong, đón nhận ý chí của Tiêu Phong truyền qua.
Ý chí của Tiêu Phong là hình rồng Đế Vương ý chí, trong đôi mắt kia thì Thanh Long liền thấy được một đầu Kim Long cực kì to lớn và uy vĩ. Kim long gần rống rồi Bay trên cao , kiêu ngạo nhìn thế gian muôn dân.
Thanh Long mãnh liệt hút vào một hơi thật dài, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ sau đó cả người liền ngây dại.
- Vù vù!
Tiêu Phong thở phào một hơi. Thần sắc trong mắt dần dần khôi phục, ý chí biến mất, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
- Thùng thùng!
Tiêu Phong lùi lại phía sau hai bước, dường như đứng không vững.
- Vương gia!
Đám người Triệu Đống liền rất nhanh tiến lên đỡ lấy người hắn.
Thanh Long tỉnh lại cũng để cho uy áp mạnh mẽ kia biến mất, chúng tướng sĩ lập tức như trút được gánh nặng cũng xôn xao lo lắng.
- Ta không sao!
Tiêu Phong lắc đầu cười khổ nói.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Phong trắng bệch tựa như trong nháy mắt bị hư thoát đến nơi, liền cảm thán mà thốt lên:
- Tất cả các cường giả đều là ý chí không theo kịp khí lực, mà ta thì lại vì ý chí mà thiếu chút nữa đã phá tan thân thể ... ài..
Ý chí mạnh mẽ, thân thể yếu đuối, Tiêu Phong lúc này không biết nên vui hay nên buồn. Sau khi áp chế một lần thì Tiêu Phong cũng bị ý chí của mình trùng kích cho suy yếu đi mấy phần.
Bên kia.
Tại lúc Thanh Long tỉnh lại thì hai cái Tinh khí phân thân cũng bỗng nhiên đứng yên tại chỗ.
Thân hình Bạch Hổ cũng dừng lại mà hơi kinh ngạc.
- Tỉnh?
Mộ Vân Khanh sáng mắt lên.
- Đại ca!
Bạch Hổ lập tức bay tới. Mà Mộ Vân Khanh cùng tiến nhanh đến.
- Đừng quấy rầy hắn!
Tiêu Phong bỗng nhiên ngăn hai người lại.
Giờ phút này, Thanh Long vẫn đang kinh ngạc đứng ở đó, dường như có điều gì đó cần suy nghĩ không để ý gì đến xung quanh phát sinh.
- Đại ca ta làm sao vậy? Hắn không phải là tỉnh rồi sao?
Bạch Hổ khó hiểu nói.
Mộ Vân Khanh liếc nhìn trạng thái của Thanh Long nàng cũng nóng lòng muốn đến xem Thanh Long, nhưng mà lời vừa đến miệng thì lại biến thành nụ cười tươi , bỏ đi việc kêu gọi.
- Thanh Long đốn ngộ rồi!
Mộ Vân Khanh Mỉm cười nói.
- Đốn ngộ? Là đốn ngộ sao ? Thật tốt quá!
Sắc mặt Bạch Hổ liền vui vẻ bội phần.
- Thánh Nữ, việc này đa tạ Thánh Nữ tác thành!
Về nguyên nhân mà Mộ Vân Khanh muốn tìm Mộng Yểm thì đương nhiên Bạch Hổ rất hiểu rõ quan trọng như thế nào. Vậy mà hiện tại Thanh Long đã tỉnh cho nên có khả năng rất lớn biết được phương hướng mà Mộng Yểm đang trốn. Nhưng Mộ Vân Khanh lại bỏ qua mà để cho thuộc hạ đốn ngộ, đáng quý chính là giờ phút này Mộ Vân Khanh lại tình nguyện không tìm Mộng Yểm cũng không muốn phá hỏng trạng thái đốn ngộ của Thanh Long.
Đối đãi với thuộc hạ như vậy để cho Bach Hổ lập tức sinh lòng cảm động. Thánh Nữ như vậy mới đáng giá cho mình thành tâm đi theo!
- Tiêu công tử, ngươi không sao chứ?
Mộ Vân Khanh lo lắng nhìn Tiêu Phong hỏi.
Giờ phút này nàng nhìn về Tiêu Phong đã không hiểu là tâm tình gì nữa rồi. Tiêu Phong mang đến rung động cho nàng một lần so với một lần lại càng mãnh liệt hơn. Trái tim cũng không nghe theo lệnh mà đập thật nhanh những nhịp khác lạ.
- Tâm lực hơi mệt mỏi mà thôi, tu dưỡng một thời gian ngắn là tốt! Ta không sao !
Tiêu Phong lắc đầu nói.
- Đa ta Tiêu công tử đã ra sức !
Mộ Vân Khanh trịnh trọng thi lễ với Tiêu Phong.
- Ngươi không cần đa lễ như vậy ! Ta cũng cảm ơn ngươi đãi chiếu cố binh lính của ta .sự việc vừa rồi trông thấy ngươi tự nhiên không có thắc mắc sao ?
Tiêu phong cười cười nói
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong mà gật gật đầu nói:
- Ta... đương nhiên rất muốn biết, nhưng chỉ cần Tiêu công tử không muốn nói thì ta nhất định sẽ không hỏi!
Bạch Hổ ở bên cũng gật gật đầu.
- Đã như vây thì mong rằng ba vị có thể giữ bí mật cho ta là được !
Tiêu Phong cười nói.
- Nhất định!
Mộ Vân Khanh liền trịnh trọng nói, nhưng ánh mắt nhìn về Tiêu Phong càng sáng hơn.
- Tiêu công tử đã cứu đại ca ta cũng chính là cứu ta. Chuyện hôm này Bạch Hổ nguyện cũng không nói với ai!
- Đa ta!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Giờ phút này, toàn thân Thanh Long lại lần nữa toát ra từng trận ánh sáng màu xanh.
Xa xa, hai cái Tinh khi phân thân rất nhanh bay tới, nháy mắt đã đến bên cạnh rồi dần dần hóa thành Tinh khí mà vây quanh Thanh Long.
Tay Thanh Long nặn ra một cái ấn quyết.
Tinh khí toàn thân lại lần nữa ngưng tụ thành hình, dần dần ngưng tụ thành một đầu Thần Long màu xanh mười trượng.
Thần Long màu xanh càng lúc càng rõ ràng, cho đến khi hình thể giống như một đầu Chân Long vô cùng rõ ràng. Mặc dù không có khí phách như Kim Long do ý chí của Tiêu Phong tạo ra nhưng trông cũng rất sống động.
Ánh mắt Bạch Hổ hiện ra vẻ kinh hỉ.
- Ngâm!
Thần Long màu xanh mười trượng bỗng nhiên ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm tràn đầy một sự vui sướng vô hạn.
- Ầm!
Tinh khí biến thành Thần Long màu xanh ầm ầm xông vào trong cơ thể Thanh Long. khí tức quanh thân hắn cũng được thu lại.
- Chúc mừng đại ca triệt để lĩnh hội Thanh Long quyết!
Bạch Hổ liền chúc mừng.
Mộ Vân Khanh cũng là vẻ mặt hài lòng nhìn hắn.
Thanh Long khôi phục như cũ tự nhiên là vẻ mặt vui mừng. Hắn bỗng nhiên cung kính thi lễ với Tiêu Phong mà nói:
- Đa ta Tiêu công tử!
- Ngươi có thể lĩnh hội được hình dáng của Long cũng là ngộ tính của ngươi!
Tiêu Phong cười nói.
- Không, tại hạ tu luyện Thanh Long quyết, ngưng tụ ra hình thể Long giống như Long mà không phải Long nhưng vẫn không thể triệt để ngưng tụ ra bởi vì tại hạ chưa từng thấy qua Chân Long ý chí mà chỉ dựa vào sự tưởng tượng, thật sự rất khó. Nếu không phải có Tiêu công tử giúp thì tại hạ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào!
Thanh Long thành khẩn nói.
- Đấy chính là cơ duyên của ngươi ta không dám nhận công .
Tiêu Phong cười nói.
Ngưng tụ ra hình thể Long thì Thanh Long cũng chỉ là còn một bước vào cửa mà thôi. Kim Long ý chí của Tiêu Phong chỉ là một chất xúc tác, cho nên hắn cũng không kể công.
- Không chỉ như vậy. Nếu không phải có Tiêu công tử thì Tinh khí của tại hạ có lẽ đã bị Mộng Yểm tiết ra hết, đại ân này không có lời nào tạ ơn hết được. Sau này, phàm là có việc cần tới tại hạ thì xin cứ nói một tiếng là được!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Quá nghiêm trọng rồi!
- Không nghiêm trọng mà cần phải như vậy!
Thanh Long lập tức cười nói.
Tiêu Phong nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Thân ta không khỏe, xin đi trước nghỉ ngơi một chút, không quấy rầy các vị nữa!
Tiêu Phong hơi suy yếu nói.
- Tiêu công tử vì ta mà tổn thương, có chỗ nào ta có thể giúp đỡ được sao? Ta ở đây có Dưỡng Tâm đan!
Thanh Long liền nói.
- Không cần, nó không dùng được, ta chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là tốt!
Tiêu Phong cười nói.
- Thánh Nữ, yêu lộc lần trước đánh được có thể...?
Thanh Long mong chờ nhìn về Mặc Vũ Hề nói.
- Do ngươi xử trí!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu nói.
Tay áo hất lên, trước mặt mọi người liền xuất hiện thêm một khối băng rất lớn và vững chắc, hiển nhiên Mộ Vân Khanh cũng có không gian pháp bảo.
Bên trong khối băng có một đầu cự lộc cao ba trượng bị đóng băng. Cự lộc vô cùng hùng tráng, thân có năm màu sắc sáng đẹp đến cực điểm. Đáng tiếc cự lộc chỉ là một thi thể bị phong ấn ở trong băng.
- Đây là một đầu Lộc Vương có tu vi Khí cảnh đỉnh phong, chỉ là bày tỏ một chút tâm ý của tại hạ hy vọng Tiêu công tử không nên từ chối!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Khí cảnh đỉnh phong?
Long mày Tiêu Phong khẽ nhướng lên. Tâm tình cũng có chút vui vẻ.
Đoạn thời gian trước bọn hắn ăn thịt yêu thú cơ bản đều là cấp thấp nhất. Chỉ vẻn vẹn là yêu thú cấp Tinh cảnh mà trước mắt lại là vượt qua một cấp hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong!
Yêu thú tu luyện rất khó khăn, phần lớn đều chủ tu là tu luyện thân thể cho nên tu vi tăng lên một cấp thì nguyên khí tích góp trong cơ thể lại tăng lên rất nhiều lần.
Khí cảnh đỉnh phong?
- Tốt, Phong Đằng, nhận lấy a, đầu cự lộc này liền phân cho cả toàn quân mà nắm chặt tu luyện!
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Vâng !!!
Phong Đằng liền hưng phấn nói.
Yêu thú Tinh cảnh cũng đã để cho Phong Đằng đạt được rất nhiều lợi ích, vậy Khí cảnh thì sẽ như thế nào? Hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong, chỉ cần một miếng thịt cũng còn hơn trước kia vô số lần a!
- Ta có thể giúp chư vị phân chia thịt lộc!
Thanh Long lập tức tự mình đề nghị.
Yêu thú Khí cảnh đỉnh phong có da rất dày cho dù để cho một đám phàm nhân chia cắt cũng là rất khó khăn.
Tiêu Phong gật gật đầu. Hăn giao sự tình còn lại cho mọi người rồi mang theo Triệu Đống đi vào trong lều chủ soái.
Cự lộc tuy lớn nhưng tướng sĩ lại đông, nhưng mà dù như vậy thì mỗi người cũng được chia đều một lượng thịt lộc. Đây cũng không phải là thịt lộc bình thường mà là có khí huyết tràn đầy, Tinh nguyên hùng hậu, chỉ một lượng nhưng cũng cần phải chia ra mấy chục lần ăn mới không bị ảnh hưởng đến thân thể.
- Thánh Nữ, thuộc hạ nhất thời đắm chìm vào trong đốn ngộ nên làm lỡ việc của người . Xin Thánh Nữ trách tội .
Thanh Long sau khi giúp phân chia thịt lộc liền quay lại hổ thẹn nói với Mộ Vân Khanh
- Đốn ngộ cũng là tiến vào tâm tình vô ngã, việc này không thể trách ngươi. Ngươi có thể đốn ngộ thì ta cũng rất vui mừng!
Mộ Vân Khanh liền lắc đầu nói.
- Thế nhưng...!
Thanh Long vẫn có chút hổ thẹn.
- Yên tâm đi, Thiên lãng tiên sinh tuy là thiên nhân học cứu cũng không có khả năng trong thời gian ngắn phá vỡ nội trận được. Về phần Đinh Ngũ Phi ta nghĩ bảng lãnh cửa hắn cũng là tầm thường thôi. Có chăng thì chỉ có thêm phiền toái mà thôi!
Mộ Vân Khanh trấn an Thanh Long mà cũng như tự trấn an chính mình nói.
- Chúng ta còn có Tiêu công tử, có lẽ Tiêu công tử thật sự có thể giúp ta!
Mộ Vân Khanh khẽ thở dài nói.
- Vâng!
Thanh Long cũng không nhiều lời nữa.
Mộ Vân Khanh nhìn nhìn lều chủ soái rồi lại tiến đến lần nữa, rất nhanh nàng đã đi đến bên ngoài lều. Triệu Đống cũng vừa vặn từ bên trong đi ra.
- Mộ cô nương!
Triệu Đống hơi thi lễ nói.
- Tiêu công tử thế nào rồi ?
Mộ Vân Khanh hết sức quan tâm hỏi.
- Vương gia vừa nuốt mấy hạt Tích Cốc đan và đang ngủ!
Triệu Đống nói.
- Ta có thể vào xem sao được không ?
Mộ Vân Khanh liền hỏi.
Triệu Đống nhướng mày rồi trầm mặc một lúc, dù sao yêu cầu của Mộ Vân Khanh cũng có chút vô lễ.
- Mộ cô nương chớ nên đánh thức Vương gia!
Triệu Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn tuy rằng muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại buông tha. Bởi vì Hắn hiểu, dùng năng lực của Mộ Vân Khanh mà muốn xem trạng thái của Vương gia thì dễ như trở bàn tay, không bằng chính mình dẫn vào.
- Đa tạ!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu nói.
Tiến vào trong lều lớn. Tiêu Phong đang năm ngủ ở trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim, hơi thở đều đều chứng tỏ đã ngủ rất say. Tuy nhiên khuân mặt thì mang bộ dáng thập phần mệt mỏi.
- Thánh Nữ!
Thanh Long nghi ngờ nói.
- Ý chí và tâm thần của Tiêu công tử có lẽ bị tiêu hao quá nhiều!
Mộ Vân Khanh khẽ thở dài nói.
- Đều do tại hạ! Nếu không phải ta ngủ thì cũng sẽ không bị Mộng Yểm áp chế!
Thanh Long tự trách nói.
- Ngủ?
Mộ Vân Khanh giật mình dường như đang nghĩ tới điều gì.
- Triệu Đống !! Giúp ta sắp xếp một chỗ nằm gần Tiêu công tử !
- Hả?
Triệu Đống hơi kinh ngạc thốt lên
- Ta lo lắng Tiêu công tử bị nhập mộng giống Thanh Long ! Ta sợ Tiêu công tử gặp chuyện !! Ta muốn vào mộng cảnh bắt Mộng Yểm !!
Mộ Vân Khanh khẳng định nói.
- Thánh Nữ !! không được! Trong mộng không thể biết được bản thân mình chỉ là khách, Thánh Nữ không nên giẫm vào vết xe đổ của thuộc hạ.
Thanh Long lập tức kêu lên.
Nhưng Mộ Vân Khanh vẫn lắc đầu nói:
- Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải khuyên nữa!
- Vâng!
Thanh Long, Bạch Hổ đành bất đắc dĩ.
Triệu Đống cổ quái nói:
- Mộ cô nương, ta muốn biết vì sao phải ở gần Vương Gia ??
- Ý chí cùng thiên phú dị bẩm của Tiêu công tử rất mạnh mẽ, điều này nói lên rằng sự mạnh mẽ của lực lượng linh hồn thậm chí còn mạnh hơn cả Thanh Long. Thanh Long chìm vào giấc ngủ có thể đưa tới Mộng Yểm, vậy chắc hẳn Tiêu công tử chìm vào giấc ngủ thì Mộng Yểm tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Ta nằm cạnh sẽ cùng đi vào mộng cảnh có thể giúp đỡ Tiêu công tử không bị Mộng Yểm vây khốn!
Mộ Vân Khanh tự tin vào năng lực cửa chính mình liền nói .
- Vâng!
Rất nhanh trong lều liền sắp xếp để Mộ Vân Khanh Nằm cạnh Tiêu Phong
Mộ Vân Khanh ngậm vào một viên đan dược an thần rồi nhắm mắt mà chậm rãi tiến vào mộng cảnh.
Thấy Tiêu Phong và Mộ Vân Khanh song song ngủ thì mọi người đều chậm rãi rút lui ra khỏi lều.
Mà trong sát na sau khi mọi người ra khỏi lều thì dưới nền đất chính giữa hai chiếc giường chậm rãi nổi lên một khuôn mặt người lộ ra vẻ tang khóc.
- Lực lượng âm hồn vừa rồi sắp đến miệng lại bị các ngươi quấy rối. Lần này các ngươi một người cũng đừng nghĩ đi!
Khuôn mặt trên nền đất kia lộ ra một tia âm lãnh.
Lắc lư! Trong lúc Tiêu Phong mất sức ngủ say thì thật sự cũng tiến vào mộng cảnh.
----------
Trong mộng cảnh!
Bốn phía Tiêu Phong đứng rất nhiều người, hắn đứng ở giữa và đang cố ngắng suy nghĩ về điều gì đó!
- Ta là ai? Ta tại sao lại ở đây?
Tiêu Phong mơ mơ hồ hồ tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.