Chương 95: Đan Thanh Tử đến đòi người
Snake
08/08/2019
Sở Tử Huyên nói:
- Đan Thanh Tử là đại đệ tử của Mục Vương, trước kia bộ dạng cao cao tại thượng, không ngờ lại bị Tiêu Phong khi dễ, nghe nói tụ tập bảy, tám hão hữu muốn tìm Tiêu Phong để trả thù. Chúng ta phải bảo vệ Tiêu Phong!
Một Người lại nghiêm túc nói:
- Sư huynh yên tâm, chưởng môn đời trước có chút chiếu cố chúng ta, bởi vì chưởng môn bị kẻ gian hãm hại, chúng ta sao có thể nhìn người khác khi nhục nhi tử của người?
Lại một người khác nói:
- Đúng vậy. Mặc dù trong tông có người oán hận Tiêu Tuấn nhưng chúng ta ân oán rõ ràng, tuyệt đối bảo đảm cho Tiêu Phong bình an nhập tông!
- Tốt!
Trong khi tám sư huynh đệ nói chuyện thì trong thiên phòng có một cô gái chậm rãi bước ra. Cô gái vóc dáng cao kiều, mặc áo tím hoa lệ, tóc cũng là màu tím, mặt đội mặt nạ màu vàng, không thấy rõ khuôn mặt.
Cô gái thướt tha đi tới gần.
Ban đầu mọi người không chú ý, hơi ngoái đầu phát hiện cô gái thì biến sắc mặt.
Phốc phốc. !!!!
Tám người cùng lúc đứng bật dậy, nhanh chóng lùi sang bên, cách cô gái xa hai trượng mới dừng lại, khi nhìn cô gái thì trán toát mồ hôi lạnh.
Mọi người sợ hĩa nhìn cô gái.
- Tử... Tử cô nương! Sao ngươi đi ra?
Cô gái thở dài nói:
- Thật ngại quá, các vị, lần sau ta sẽ chú ý.
Sở Tử Huyên vội nói:
- Không, không, là tại chúng ta. Tử cô nương đừng để trong lòng, chúng ta vừa rồi đang nhắc tới Tiêu Phong,cũng định báo cho Tử cô nương biết!
Tử y nữ tử nói:
- A?
Sở Tử Huyên cách xa báo cáo:
- Mặc dù Tiêu Phong trở về không lâu nhưng tại Việt Kinh có uy vọng cực cao, lấy tu vi Lực cảnh bắt giữ cao thủ Khí cảnh, hiện tại ở Tinh La sơn trang đánh cờ, nghe nói bàn cờ kéo dài một tuần, cực kỳ đặc sắc.
Một người khác lên tiếng:
- Đúng vậy. Tử cô nương, mặc dù Tiêu Phong chỉ là người thường nhưng trí mưu siêu quần, Tử cô nương có vị hôn phu như Tiêu Phong không tính bôi nhọ Tử cô nương!
Tử cô nương cười khổ nói:
- Vị hôn phu? Ha ha, người như ta có thể trở thành thê tử của Tiêu Phong sao?
Sở Tử huyên từ xa nói:
- Tử cô nương, xin đừng nghĩ như vậy. Cuộc hôn nhân của các ngươi do phu phụ Tiêu Tuấn quyết định, Tiêu Tuấn sư thúc đương nhiên sẽ không hại nhi tử mình, chắc chắn là có lý do riêng, Tử cô nương không nên suy nghĩ lung tung!
Tử y nữ tử nhìn đám người, lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta đã hại phu phụ họ, không muốn hại nhi tử của họ.
Sở Tử huyên la lên:
- Không, Tử cô nương, tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Cái chết của phụ mẫu Tiêu Phong không liên quan đến Tử cô nương, tuyệt đối không liên quan!
Tử y nữ tử vẫn lắc đầu, nói:
- Vậy sao?
Sở Tử huyên nhìn tám sư huynh đệ họ sợ hãi tránh xa ra, tình hình này không có chút sức thuyết phục.
Sở Tử huyên cười khổ nói:
- Tử cô nương, người xem, chuyện hôn sự của các ngươi thì mấy người chúng ta không tiện xen vào, không bằng đợi gặp Tiêu Phong rồi tính tiếp, Tử cô nương thấy sao?
Tử cô nương thở dài nói:
- Ài, được rồi, không làm các ngươi khó xử, ta về phòng trước đây. Các ngươi nhìn xem bàn cờ của hắn khi nào thì đánh xong, thông báo cho hắn giúp ta, nói là ta muốn gặp mặt hắn.
Sở Tử huyên bảo đảm nói:
- Tử cô nương yên tâm!
Bảy sư đệ của Sở Tử huyên cũng lên tiếng:
- Tử cô nương yên tâm!
- A?
Tử cô nương gật gật đầu, lần thứ hai trở về phòng.
Két!
Cửa phòng đóng lại, tám sư huynh đệ thở phào.
Sở Tử huyên mở miệng nói:
- Đi ra đi.
Các sư đệ kêu lên:
- Tốt, tốt, tốt!
Tám đạo sĩ ra khỏi tửu lâu, đi trên đường lớn, im lặng.
Một người hỏi:
- Ngươi nói xem, Tử cô nương thân thiện với người, tính cách tốt như vậy, tại sao mỗi lần ta gặp nàng là đem đến tai hoạ nhỉ?
Lại một người nhíu mày nói:
- Tử cô nương là tai tinh hàng thế, tính cách thì làm sao?
Sở Tử huyên trừng mắt nói:
- Lục sư đệ!
Lục sư đệ cười khổ nói:
- Rồi, ta sai rồi, ta không nói nữa.
Sở Tử huyên thở dài nói:
- Ài, lúc Tiêu Tuấn sư thúc còn sống đã quyết định hôn sự, không biết sau này nên làm sao.
Lại một người hỏi:
- Sư huynh, sao ngươi mang Tử cô nương theo đến đây?
Sở Tử huyên buồn bực nói:
- Ngươi tưởng ta muốn sao? Hôm đó ở Túy Tiên lâu, ta nghe nói Đan Thanh Tử định đối phó Tiêu Phong lập tức tìm cách để liên lạc với mấy người, ai biết Túy Tiên lâu là sản nghiệp của Tử cô nương. Nàng muốn đến, ta dám ngăn sao? Ngươi có giỏi thì đi ngăn xem!
- A! Ta không dám, thôi, đến lúc đó để Tiêu Phong giải quyết, là vị hôn thê của hắn, chúng ta quan tâm làm gì?
- Đúng đúng.
.........
......
...
Tám người đi trên đường lớn, bỗng nhiên ở chân trời phía xa có hai con dơi to từ ngoài thành bay vào.
Sở Tử huyên mắt sáng lên, nói:
- Đan Thanh Tử, tiểu tử đó đến rồi!
…
Việt Kinh
Trong hoàng cung.
Triệu Đống , Phong Đằng đang gặp mặt Tuyên đế.
Tuyên đế ánh mắt tức giận nói:
- Lâm Thiên Vương, ngươi thật sự dám làm!
Cạch!
Tuyên đế một chưởng đánh nát trà cụ một bên.
Triệu Đống trầm giọng nói:
- Lâm Thiên Vương cát cứ một phương, công nhiên xưng đế, lập Triệu quốc? Lá gan thật là không nhỏ!
Tuyên đế bỗng ngoái đầu nhìn Phong Đằng, hỏi:
- Phong Đằng, người của ngươi đuổi theo giết Lâm gia có cướp lại được di vật của Độc Sư không?
Phong Đằng gật đầu, nói:
- Ừm, chúng ta lấy được một phần, nhưng từ miệng người Lâm gia bị bắt được cho biết Lâm Thiên Vương cũng mang đi một phần.
Mắt Tuyên đế sáng lên:
- A? Thứ đó đâu?
Phong Đằng nhìn chằm chằm Tuyên Đế, lắc đầu, nói:
- Tuyên Đế Xin đắc tội, mấy thứ này phải giao cho vương gia xử trí, đợi vương gia đánh xong bàn cờ này đã.
Tuyên Đế nhìn chằm chằm Phong Đằng, ánh mắt âm trầm, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, mỉm cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Triệu Đống hỏi:
- Tuyên Đế, dám hỏi Nhật quốc Bắc Cương bốn mươi hai thành đã giao ra chưa?
Triệu Đống không còn xưng hô 'bệ hạ', Tuyên Đế phát hiện vấn đề trong ngữ điệu của gã, mắt lóe tia bực mình nhưng không mở miệng phản đối.
Tuyên Đế gật đầu, nói:
- Bồ câu đưa tin, Nhật quốc xem như phối hợp.
Triệu Đống thầm thở phào:
- Vậy thì tốt, tất cả phát triển y như vương gia suy tính.
Trong khi ba người nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng rống:
- Tiêu Phong tiểu nhi, ngươi đi ra cho ta!!!
Lôi ầm hùng hồn vang vọng khắp hoàng cung.
Ba người biến sắc mặt ra khỏi đại điện.
Trên bầu trời có hai con dươi to xoay quanh, trên thân dơi có bốn người đứng.
Trong đó một người ở không lâu trước đó bị phong thủy độc bắt được, 'đại sư huynh' đạp dơi xoay quanh trên trời, đám người lạnh lùng nhìn bên dưới.
Rất nhanh đại sư huynh áo xanh nhìn thấy Phong Đằng, dù sao lần trước gã đứng bên cạnh Tiêu Phong.
Đại sư huynh áo xanh quát:
- Là ngươi? Tiêu Phong đâu?
Tuyên Đế đi tới trước một bước, quát hỏi:
- Ta là Tuyên Đế, các ngươi là ai?
Đại sư huynh áo xanh quát:
- Tuyên Đế? Là ngươi thì tốt,Nhật quốc Bắc Cương bốn mươi hai thành đã giao cho các ngươi, hiện tại, hãy thả sư đệ của ta ra, còn có thái tử của Nhật quốc!
Tuyên Đế nhìn hướng Phong Đằng:
- Thả người?
Phong Đằng quát:
- Không được, chúng ta phụng mệnh vương gia tạm giam bọn họ, trừ phi vương gia hạ lệnh, ai cũng không thể thả!
- Đan Thanh Tử là đại đệ tử của Mục Vương, trước kia bộ dạng cao cao tại thượng, không ngờ lại bị Tiêu Phong khi dễ, nghe nói tụ tập bảy, tám hão hữu muốn tìm Tiêu Phong để trả thù. Chúng ta phải bảo vệ Tiêu Phong!
Một Người lại nghiêm túc nói:
- Sư huynh yên tâm, chưởng môn đời trước có chút chiếu cố chúng ta, bởi vì chưởng môn bị kẻ gian hãm hại, chúng ta sao có thể nhìn người khác khi nhục nhi tử của người?
Lại một người khác nói:
- Đúng vậy. Mặc dù trong tông có người oán hận Tiêu Tuấn nhưng chúng ta ân oán rõ ràng, tuyệt đối bảo đảm cho Tiêu Phong bình an nhập tông!
- Tốt!
Trong khi tám sư huynh đệ nói chuyện thì trong thiên phòng có một cô gái chậm rãi bước ra. Cô gái vóc dáng cao kiều, mặc áo tím hoa lệ, tóc cũng là màu tím, mặt đội mặt nạ màu vàng, không thấy rõ khuôn mặt.
Cô gái thướt tha đi tới gần.
Ban đầu mọi người không chú ý, hơi ngoái đầu phát hiện cô gái thì biến sắc mặt.
Phốc phốc. !!!!
Tám người cùng lúc đứng bật dậy, nhanh chóng lùi sang bên, cách cô gái xa hai trượng mới dừng lại, khi nhìn cô gái thì trán toát mồ hôi lạnh.
Mọi người sợ hĩa nhìn cô gái.
- Tử... Tử cô nương! Sao ngươi đi ra?
Cô gái thở dài nói:
- Thật ngại quá, các vị, lần sau ta sẽ chú ý.
Sở Tử Huyên vội nói:
- Không, không, là tại chúng ta. Tử cô nương đừng để trong lòng, chúng ta vừa rồi đang nhắc tới Tiêu Phong,cũng định báo cho Tử cô nương biết!
Tử y nữ tử nói:
- A?
Sở Tử Huyên cách xa báo cáo:
- Mặc dù Tiêu Phong trở về không lâu nhưng tại Việt Kinh có uy vọng cực cao, lấy tu vi Lực cảnh bắt giữ cao thủ Khí cảnh, hiện tại ở Tinh La sơn trang đánh cờ, nghe nói bàn cờ kéo dài một tuần, cực kỳ đặc sắc.
Một người khác lên tiếng:
- Đúng vậy. Tử cô nương, mặc dù Tiêu Phong chỉ là người thường nhưng trí mưu siêu quần, Tử cô nương có vị hôn phu như Tiêu Phong không tính bôi nhọ Tử cô nương!
Tử cô nương cười khổ nói:
- Vị hôn phu? Ha ha, người như ta có thể trở thành thê tử của Tiêu Phong sao?
Sở Tử huyên từ xa nói:
- Tử cô nương, xin đừng nghĩ như vậy. Cuộc hôn nhân của các ngươi do phu phụ Tiêu Tuấn quyết định, Tiêu Tuấn sư thúc đương nhiên sẽ không hại nhi tử mình, chắc chắn là có lý do riêng, Tử cô nương không nên suy nghĩ lung tung!
Tử y nữ tử nhìn đám người, lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta đã hại phu phụ họ, không muốn hại nhi tử của họ.
Sở Tử huyên la lên:
- Không, Tử cô nương, tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Cái chết của phụ mẫu Tiêu Phong không liên quan đến Tử cô nương, tuyệt đối không liên quan!
Tử y nữ tử vẫn lắc đầu, nói:
- Vậy sao?
Sở Tử huyên nhìn tám sư huynh đệ họ sợ hãi tránh xa ra, tình hình này không có chút sức thuyết phục.
Sở Tử huyên cười khổ nói:
- Tử cô nương, người xem, chuyện hôn sự của các ngươi thì mấy người chúng ta không tiện xen vào, không bằng đợi gặp Tiêu Phong rồi tính tiếp, Tử cô nương thấy sao?
Tử cô nương thở dài nói:
- Ài, được rồi, không làm các ngươi khó xử, ta về phòng trước đây. Các ngươi nhìn xem bàn cờ của hắn khi nào thì đánh xong, thông báo cho hắn giúp ta, nói là ta muốn gặp mặt hắn.
Sở Tử huyên bảo đảm nói:
- Tử cô nương yên tâm!
Bảy sư đệ của Sở Tử huyên cũng lên tiếng:
- Tử cô nương yên tâm!
- A?
Tử cô nương gật gật đầu, lần thứ hai trở về phòng.
Két!
Cửa phòng đóng lại, tám sư huynh đệ thở phào.
Sở Tử huyên mở miệng nói:
- Đi ra đi.
Các sư đệ kêu lên:
- Tốt, tốt, tốt!
Tám đạo sĩ ra khỏi tửu lâu, đi trên đường lớn, im lặng.
Một người hỏi:
- Ngươi nói xem, Tử cô nương thân thiện với người, tính cách tốt như vậy, tại sao mỗi lần ta gặp nàng là đem đến tai hoạ nhỉ?
Lại một người nhíu mày nói:
- Tử cô nương là tai tinh hàng thế, tính cách thì làm sao?
Sở Tử huyên trừng mắt nói:
- Lục sư đệ!
Lục sư đệ cười khổ nói:
- Rồi, ta sai rồi, ta không nói nữa.
Sở Tử huyên thở dài nói:
- Ài, lúc Tiêu Tuấn sư thúc còn sống đã quyết định hôn sự, không biết sau này nên làm sao.
Lại một người hỏi:
- Sư huynh, sao ngươi mang Tử cô nương theo đến đây?
Sở Tử huyên buồn bực nói:
- Ngươi tưởng ta muốn sao? Hôm đó ở Túy Tiên lâu, ta nghe nói Đan Thanh Tử định đối phó Tiêu Phong lập tức tìm cách để liên lạc với mấy người, ai biết Túy Tiên lâu là sản nghiệp của Tử cô nương. Nàng muốn đến, ta dám ngăn sao? Ngươi có giỏi thì đi ngăn xem!
- A! Ta không dám, thôi, đến lúc đó để Tiêu Phong giải quyết, là vị hôn thê của hắn, chúng ta quan tâm làm gì?
- Đúng đúng.
.........
......
...
Tám người đi trên đường lớn, bỗng nhiên ở chân trời phía xa có hai con dơi to từ ngoài thành bay vào.
Sở Tử huyên mắt sáng lên, nói:
- Đan Thanh Tử, tiểu tử đó đến rồi!
…
Việt Kinh
Trong hoàng cung.
Triệu Đống , Phong Đằng đang gặp mặt Tuyên đế.
Tuyên đế ánh mắt tức giận nói:
- Lâm Thiên Vương, ngươi thật sự dám làm!
Cạch!
Tuyên đế một chưởng đánh nát trà cụ một bên.
Triệu Đống trầm giọng nói:
- Lâm Thiên Vương cát cứ một phương, công nhiên xưng đế, lập Triệu quốc? Lá gan thật là không nhỏ!
Tuyên đế bỗng ngoái đầu nhìn Phong Đằng, hỏi:
- Phong Đằng, người của ngươi đuổi theo giết Lâm gia có cướp lại được di vật của Độc Sư không?
Phong Đằng gật đầu, nói:
- Ừm, chúng ta lấy được một phần, nhưng từ miệng người Lâm gia bị bắt được cho biết Lâm Thiên Vương cũng mang đi một phần.
Mắt Tuyên đế sáng lên:
- A? Thứ đó đâu?
Phong Đằng nhìn chằm chằm Tuyên Đế, lắc đầu, nói:
- Tuyên Đế Xin đắc tội, mấy thứ này phải giao cho vương gia xử trí, đợi vương gia đánh xong bàn cờ này đã.
Tuyên Đế nhìn chằm chằm Phong Đằng, ánh mắt âm trầm, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, mỉm cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Triệu Đống hỏi:
- Tuyên Đế, dám hỏi Nhật quốc Bắc Cương bốn mươi hai thành đã giao ra chưa?
Triệu Đống không còn xưng hô 'bệ hạ', Tuyên Đế phát hiện vấn đề trong ngữ điệu của gã, mắt lóe tia bực mình nhưng không mở miệng phản đối.
Tuyên Đế gật đầu, nói:
- Bồ câu đưa tin, Nhật quốc xem như phối hợp.
Triệu Đống thầm thở phào:
- Vậy thì tốt, tất cả phát triển y như vương gia suy tính.
Trong khi ba người nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng rống:
- Tiêu Phong tiểu nhi, ngươi đi ra cho ta!!!
Lôi ầm hùng hồn vang vọng khắp hoàng cung.
Ba người biến sắc mặt ra khỏi đại điện.
Trên bầu trời có hai con dươi to xoay quanh, trên thân dơi có bốn người đứng.
Trong đó một người ở không lâu trước đó bị phong thủy độc bắt được, 'đại sư huynh' đạp dơi xoay quanh trên trời, đám người lạnh lùng nhìn bên dưới.
Rất nhanh đại sư huynh áo xanh nhìn thấy Phong Đằng, dù sao lần trước gã đứng bên cạnh Tiêu Phong.
Đại sư huynh áo xanh quát:
- Là ngươi? Tiêu Phong đâu?
Tuyên Đế đi tới trước một bước, quát hỏi:
- Ta là Tuyên Đế, các ngươi là ai?
Đại sư huynh áo xanh quát:
- Tuyên Đế? Là ngươi thì tốt,Nhật quốc Bắc Cương bốn mươi hai thành đã giao cho các ngươi, hiện tại, hãy thả sư đệ của ta ra, còn có thái tử của Nhật quốc!
Tuyên Đế nhìn hướng Phong Đằng:
- Thả người?
Phong Đằng quát:
- Không được, chúng ta phụng mệnh vương gia tạm giam bọn họ, trừ phi vương gia hạ lệnh, ai cũng không thể thả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.