Chương 128: dàn trận chống âm cầm
Snake
10/08/2019
Cầm âm của Thiên Lãng Tiên Sinh vang lên, từng
đợt sóng âm lao nhanh, khiến vòng bảo hộ ban đầu chắc chắn hơn, nhưng có thể phòng thủ.
Đám Sở Tử Huyên thống khổ la lên:
- A!
Tiêu Phong dạy dỗ:
- Làm như Phong Đằng, Bất Động Minh Vương Ấn!
- Vâng!
Thất Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên đau khổ nhanh chóng làm theo Phong Đằng bắt ấn Bất Động Minh Vương Ấn.
Bởi vì kiếm trước của Tiêu Phong là đế vương, có ý chí mạnh mẽ nên tiêu trừ tất cả ma âm vào não.
Xung quanh Bình Sơn lâu đất rung núi chuyển nhưng quái dị là nơi này càng lúc càng ổn định.
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn quanh.
Xung quanh Bình Sơn lâu đều là tu giả lăn lộn đầy đất, nhưng có một trường hợp đặc biệt.
Bên trong Bình Sơn lâu bởi vì tất cả bình phong sụp đổ, Tiêu Phong trông thấy bên cửa sổ phía không xa có một người đàn ông áo đen yên tĩnh ngồi, áo đen thêu mây mù màu xanh, nhìn rất bí ẩn.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly mỹ tửu, vừa uống vừa thưởng thức cảnh hai phe chiến đấu.
Tiêu Phong thấy dưới chân người đàn ông áo đen có một bánh xe tròn.
Quanh bánh xe vòng tròn hiện ra đồ án bát quái, dường như vòng tròn tự bay lên, chạm rãi xoay tròn, Bình Sơn lâu ngày càng bình ổn.
Mắt Tiêu Phong sáng lên:
- Là phong thủy sư?
Đạp địa thành luân! Đây không phải là phong thủy sư bình thường, ánh mắt sắc bén của Tiêu Phong lập tức thây ra người này bình tĩnh và cường đại.
Tiêu Phong hít sâu, tiến tới trước.
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người đàn ông áo đen trên y phục thêu mây mù toàn thân giấu trong áo đen, không thấy rõ khuôn mặt, vẫn cầm mỹ tửu uống.
Tiêu Phong lần nữa nghiêm túc nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người đàn ông áo đen nghiêng đầu liếc Tiêu Phong một cái, nhưng vì vành nón đen như mực trông như vực sâu, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Giọng người áo đen hơi khàn hỏi:
- Tinh cảnh?
Tiêu Phong lại cười nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người áo đen giọng khàn khàn hỏi:
- Nếu ngươi có thể chống đỡ Thiên Ma Bát Âm của nhện vương đến cuối cùng thì ta sẽ cho ngươi biết.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Các hạ quen Nhện Vương ?
Người áo đen trầm giọng nói:
- Không quen, nhưng có thấy hắn dùng khúc cầm này giết Hư cảnh. Bản thân Vương Chu là kiêu hùng một phương, không ngờ thần phục Yêu Thiên Thương.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Các hạ, ta có thể ngồi xuống uống một ly không?
Người áo đen thản nhiên nói:
- Lấy tu vi Tinh cảnh mà ngươi có thể ngăn chặn ma âm này xem như là một nhân vật, ngồi đi.
Tiêu Phong vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống. nhìn người áo đen, cười tủm tỉm.
Lần này vào giới tu hành mục tiêu của Tiêu Phong chính là chiêu lãm các loại nhân tài, phong thủy sư trước mắt dù không làm cái gì, cũng không nói gì nhưng ánh mắt của hắn nhìn ra được người này bất phàm.
Tiêu Phong cầu hiền như kẻ khát nước lâu ngày trong xa mạc, mới chiêu hiền đãi sĩ.
Nhưng từ lời của người áo đen, Tiêu Phong nghe ra cảm giác lạnh lùng cách xa mọi người.
Bây giờ chiêu lãm người áo đen...
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Tiêu Phong hiện là tu giả Tinh cảnh tầng dưới chót, dựa vào cái gì khiến phong thủy sư người ta bán mạng cho? Còn là một con đường không ai đi qua.
Nếu đã không kêu gọi được thì cần gì nói hoành đồ đại chí? Chỉ khiến người cười.
Cuộc nói chuyện không bình đẳng đối với Tiêu Phong chẳng có một chút giá trị, không bằng không nói.
Nhưng Tiêu Phong vẫn ngồi xuống, không vì cái gì khác, chỉ bởi một thái độ, kết một thiện duyên, sau này chậm rãi bày ra sự cường đại của mình, từ từ thuyết phục cường giả này.
Tiêu Phong cầm lên ly rượu, vừa uống mỹ tửu vừa nhìn chiến đấu bên ngoài.
Người áo đen hơi ngoài ý muốn.
Mới rồi Tiêu Phong liên tục ba lần giới thiệu chính mình, chính là vì muốn lôi kéo làm quen với người áo đen, thế nhưng hắn ngồi xuống ghế rồi thôi?
Người áo đen lấy làm lạ liếc Tiêu Phong, nhưng rất nhanh bị chiến đấu bên ngoài hấp dẫn.
Đỉnh Tử Cấm.
Cầm thanh của Nhan Tử không dứt, dường như không nghe thấy cả thành kều gào. Nhan Tử nhìn phía xa, tay liên tục đánh đàn, nhìn về phía xa, cầm thanh càng lúc càng mạnh.
Yêu Thiên Vương đứng bên cạnh Nhan Tử, khóe môi cong lên nụ cười nhạt nói:
- Quang Minh, ta đây tặng cho ngươi công đức, sinh mệnh của người toàn thành, phải xem năng lực của ngươi!
Quang Minh thánh tử trầm giọng nói:
- Tại phương đông Đại Chiêu thánh địa ta chính là trời, Yêu Thiên Vương, ngươi thật sự muốn bỏ mạng tại phương đông sao?
Yêu Thiên Vương lạnh lùng nói:
- Hừ! Bỏ mạng? Thiên hạ rộng lớn, ai có thể làm gì được ta? Trong Phong Yêu sơn mạch là của yêu tộc ta. Nhớ nói cho các đạo quân Đại Chiêu thánh địa của ngươi, cơn giận của yêu tộc xác phơi vạn dặm, tòa thành trì này chính là tấm gương của Đại Chiêu thánh địa!
Quang Minh thánh tử hừ lạnh:
- Tấm gương? Hừ!
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Nhan Tử !
Nhan Tử liền lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bàn tay đánh đàn của Nhan Tử bỗng chuyển đổi.
Đinh đinh đinh đinh!
Cầm âm trầm đục, mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận.
- Grao!
- U!
- Grao!
Cầm âm của Nhan Tử phủ lên thiên địa, đột nhiên xuất hiện vô số huyễn ảnh, ban đầu chỉ là trường đao, hiện tại, mỗi thanh trường đao đều có một chủ nhân.
Từng bộ xương mặc áo giáp, há mồm rống gầm, cầm đao to chém hướng tiên cung phía đối diện.
- Grao!
Trăm vạn khô quỷ cầm đại đao, gầm rống lao tới, cả thiên địa đều là thanh âm tử vong, quét hướng tiên cung đối diện. ầm vang, như sông lớn dậy sóng đập hướng vòng bảo hộ.
Vù vù!
Thiên Lãng Tiên Sinh, Thất Cầm Thị đàn âm công tạo chụp phòng hộ phút chốc lắc lư như tùy thời phá vỡ.
- Ha ha ha ha!
Nhan Tử hưng phấn đàn tiếp, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Bùm!
Bùm!
Âm chấn cường đại, trong Lương Kinh thật nhiều dân chúng bị tạc nổ.
Âm công tăng cường, càng lúc càng mạnh.
- A!!!!
Trong thành vô số tu giả hét thảm, dù là tu giả Khí cảnh cũng thống khổ lăn lộn đầy đất, càng ngày càng đau đớn.
Đám cẩm y quân ngồi xếp bằng trong Bình Sơn lâu bắt ấn Bất Động Minh Vương Ấn, dường như không chịu nổi, mặt vặn vẹo, người ướt đẫm mồ hôi. Có một cẩm y quân miệng sùi bọt mép.
Cẩm y quân lắc lư chống đỡ không nổi.
Vèo!
Tiêu Phong đứng bật dậy.
Đám cẩm y quân này là Tiêu Phong muôn vàn khó khăn dẫn dắt, sao có thể nhìn họ chết tại đây?
Tiêu Phong cao giọng quát:
- Mãnh Hổ quân trận!
Cẩm y quân trong cơn thống khổ nghe lời Tiêu Phong quát thì nâng cao tinh thần, bắt ấn, khó nhọc đứng dậy dàn quân trận.
- Phụt.
- Phụt.
Có mười mấy cẩm y quân miệng hộc máu, bị âm công làm bị thương.
Tiêu Phong đạp bước đi đến trước Mãnh Hổ quân trận.
Bùm!
Thật nhiều huyết khí tuôn ra từ người cẩm y quân, nhung quân trận cung nhanh chóng ngưng tụ thành một con hổ to lớn.
Huyết khí của Tiêu Phong ngưng tụ ra mắt hổ.
Tiêu Phong hét :
- Phong Tòng hổ, trùng thiên khiếu!
- Grao!
Tiêu Phong, Năm ngàn cẩm y quân cùng ngửa đầu gầm to.
Quân trận ngưng tụ ra mãnh hổ đỏ máu cũng giẫm mạnh xuống đất, rống hướng đỉnh Tử Cấm.
- Grao!
- Grao!
...............
.........
......
Tiếng mãnh hổ hú dài xông tận chín tầng mây, tiếng hú cực dài, tiếng gầm càng lớn
Đám Sở Tử Huyên thống khổ la lên:
- A!
Tiêu Phong dạy dỗ:
- Làm như Phong Đằng, Bất Động Minh Vương Ấn!
- Vâng!
Thất Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên đau khổ nhanh chóng làm theo Phong Đằng bắt ấn Bất Động Minh Vương Ấn.
Bởi vì kiếm trước của Tiêu Phong là đế vương, có ý chí mạnh mẽ nên tiêu trừ tất cả ma âm vào não.
Xung quanh Bình Sơn lâu đất rung núi chuyển nhưng quái dị là nơi này càng lúc càng ổn định.
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn quanh.
Xung quanh Bình Sơn lâu đều là tu giả lăn lộn đầy đất, nhưng có một trường hợp đặc biệt.
Bên trong Bình Sơn lâu bởi vì tất cả bình phong sụp đổ, Tiêu Phong trông thấy bên cửa sổ phía không xa có một người đàn ông áo đen yên tĩnh ngồi, áo đen thêu mây mù màu xanh, nhìn rất bí ẩn.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly mỹ tửu, vừa uống vừa thưởng thức cảnh hai phe chiến đấu.
Tiêu Phong thấy dưới chân người đàn ông áo đen có một bánh xe tròn.
Quanh bánh xe vòng tròn hiện ra đồ án bát quái, dường như vòng tròn tự bay lên, chạm rãi xoay tròn, Bình Sơn lâu ngày càng bình ổn.
Mắt Tiêu Phong sáng lên:
- Là phong thủy sư?
Đạp địa thành luân! Đây không phải là phong thủy sư bình thường, ánh mắt sắc bén của Tiêu Phong lập tức thây ra người này bình tĩnh và cường đại.
Tiêu Phong hít sâu, tiến tới trước.
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người đàn ông áo đen trên y phục thêu mây mù toàn thân giấu trong áo đen, không thấy rõ khuôn mặt, vẫn cầm mỹ tửu uống.
Tiêu Phong lần nữa nghiêm túc nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người đàn ông áo đen nghiêng đầu liếc Tiêu Phong một cái, nhưng vì vành nón đen như mực trông như vực sâu, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Giọng người áo đen hơi khàn hỏi:
- Tinh cảnh?
Tiêu Phong lại cười nói:
- Ta tên Tiêu Phong, xin thỉnh giáo danh tính của các hạ?
Người áo đen giọng khàn khàn hỏi:
- Nếu ngươi có thể chống đỡ Thiên Ma Bát Âm của nhện vương đến cuối cùng thì ta sẽ cho ngươi biết.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Các hạ quen Nhện Vương ?
Người áo đen trầm giọng nói:
- Không quen, nhưng có thấy hắn dùng khúc cầm này giết Hư cảnh. Bản thân Vương Chu là kiêu hùng một phương, không ngờ thần phục Yêu Thiên Thương.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Các hạ, ta có thể ngồi xuống uống một ly không?
Người áo đen thản nhiên nói:
- Lấy tu vi Tinh cảnh mà ngươi có thể ngăn chặn ma âm này xem như là một nhân vật, ngồi đi.
Tiêu Phong vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống. nhìn người áo đen, cười tủm tỉm.
Lần này vào giới tu hành mục tiêu của Tiêu Phong chính là chiêu lãm các loại nhân tài, phong thủy sư trước mắt dù không làm cái gì, cũng không nói gì nhưng ánh mắt của hắn nhìn ra được người này bất phàm.
Tiêu Phong cầu hiền như kẻ khát nước lâu ngày trong xa mạc, mới chiêu hiền đãi sĩ.
Nhưng từ lời của người áo đen, Tiêu Phong nghe ra cảm giác lạnh lùng cách xa mọi người.
Bây giờ chiêu lãm người áo đen...
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Tiêu Phong hiện là tu giả Tinh cảnh tầng dưới chót, dựa vào cái gì khiến phong thủy sư người ta bán mạng cho? Còn là một con đường không ai đi qua.
Nếu đã không kêu gọi được thì cần gì nói hoành đồ đại chí? Chỉ khiến người cười.
Cuộc nói chuyện không bình đẳng đối với Tiêu Phong chẳng có một chút giá trị, không bằng không nói.
Nhưng Tiêu Phong vẫn ngồi xuống, không vì cái gì khác, chỉ bởi một thái độ, kết một thiện duyên, sau này chậm rãi bày ra sự cường đại của mình, từ từ thuyết phục cường giả này.
Tiêu Phong cầm lên ly rượu, vừa uống mỹ tửu vừa nhìn chiến đấu bên ngoài.
Người áo đen hơi ngoài ý muốn.
Mới rồi Tiêu Phong liên tục ba lần giới thiệu chính mình, chính là vì muốn lôi kéo làm quen với người áo đen, thế nhưng hắn ngồi xuống ghế rồi thôi?
Người áo đen lấy làm lạ liếc Tiêu Phong, nhưng rất nhanh bị chiến đấu bên ngoài hấp dẫn.
Đỉnh Tử Cấm.
Cầm thanh của Nhan Tử không dứt, dường như không nghe thấy cả thành kều gào. Nhan Tử nhìn phía xa, tay liên tục đánh đàn, nhìn về phía xa, cầm thanh càng lúc càng mạnh.
Yêu Thiên Vương đứng bên cạnh Nhan Tử, khóe môi cong lên nụ cười nhạt nói:
- Quang Minh, ta đây tặng cho ngươi công đức, sinh mệnh của người toàn thành, phải xem năng lực của ngươi!
Quang Minh thánh tử trầm giọng nói:
- Tại phương đông Đại Chiêu thánh địa ta chính là trời, Yêu Thiên Vương, ngươi thật sự muốn bỏ mạng tại phương đông sao?
Yêu Thiên Vương lạnh lùng nói:
- Hừ! Bỏ mạng? Thiên hạ rộng lớn, ai có thể làm gì được ta? Trong Phong Yêu sơn mạch là của yêu tộc ta. Nhớ nói cho các đạo quân Đại Chiêu thánh địa của ngươi, cơn giận của yêu tộc xác phơi vạn dặm, tòa thành trì này chính là tấm gương của Đại Chiêu thánh địa!
Quang Minh thánh tử hừ lạnh:
- Tấm gương? Hừ!
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Nhan Tử !
Nhan Tử liền lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bàn tay đánh đàn của Nhan Tử bỗng chuyển đổi.
Đinh đinh đinh đinh!
Cầm âm trầm đục, mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận.
- Grao!
- U!
- Grao!
Cầm âm của Nhan Tử phủ lên thiên địa, đột nhiên xuất hiện vô số huyễn ảnh, ban đầu chỉ là trường đao, hiện tại, mỗi thanh trường đao đều có một chủ nhân.
Từng bộ xương mặc áo giáp, há mồm rống gầm, cầm đao to chém hướng tiên cung phía đối diện.
- Grao!
Trăm vạn khô quỷ cầm đại đao, gầm rống lao tới, cả thiên địa đều là thanh âm tử vong, quét hướng tiên cung đối diện. ầm vang, như sông lớn dậy sóng đập hướng vòng bảo hộ.
Vù vù!
Thiên Lãng Tiên Sinh, Thất Cầm Thị đàn âm công tạo chụp phòng hộ phút chốc lắc lư như tùy thời phá vỡ.
- Ha ha ha ha!
Nhan Tử hưng phấn đàn tiếp, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Bùm!
Bùm!
Âm chấn cường đại, trong Lương Kinh thật nhiều dân chúng bị tạc nổ.
Âm công tăng cường, càng lúc càng mạnh.
- A!!!!
Trong thành vô số tu giả hét thảm, dù là tu giả Khí cảnh cũng thống khổ lăn lộn đầy đất, càng ngày càng đau đớn.
Đám cẩm y quân ngồi xếp bằng trong Bình Sơn lâu bắt ấn Bất Động Minh Vương Ấn, dường như không chịu nổi, mặt vặn vẹo, người ướt đẫm mồ hôi. Có một cẩm y quân miệng sùi bọt mép.
Cẩm y quân lắc lư chống đỡ không nổi.
Vèo!
Tiêu Phong đứng bật dậy.
Đám cẩm y quân này là Tiêu Phong muôn vàn khó khăn dẫn dắt, sao có thể nhìn họ chết tại đây?
Tiêu Phong cao giọng quát:
- Mãnh Hổ quân trận!
Cẩm y quân trong cơn thống khổ nghe lời Tiêu Phong quát thì nâng cao tinh thần, bắt ấn, khó nhọc đứng dậy dàn quân trận.
- Phụt.
- Phụt.
Có mười mấy cẩm y quân miệng hộc máu, bị âm công làm bị thương.
Tiêu Phong đạp bước đi đến trước Mãnh Hổ quân trận.
Bùm!
Thật nhiều huyết khí tuôn ra từ người cẩm y quân, nhung quân trận cung nhanh chóng ngưng tụ thành một con hổ to lớn.
Huyết khí của Tiêu Phong ngưng tụ ra mắt hổ.
Tiêu Phong hét :
- Phong Tòng hổ, trùng thiên khiếu!
- Grao!
Tiêu Phong, Năm ngàn cẩm y quân cùng ngửa đầu gầm to.
Quân trận ngưng tụ ra mãnh hổ đỏ máu cũng giẫm mạnh xuống đất, rống hướng đỉnh Tử Cấm.
- Grao!
- Grao!
...............
.........
......
Tiếng mãnh hổ hú dài xông tận chín tầng mây, tiếng hú cực dài, tiếng gầm càng lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.