Chương 307: Đừng ồn
Snake
15/08/2019
…
Quang Minh giới, trên vách đá!
- Thiên nữ, vì sao không có báo trước mà tự tiện tiến vào cấm địa của Cự Lộc thư viện ta?
Thủy Dung Dung nhất thời tiến lên kêu lên.
Tiêu Phong nhanh chóng hướng về phía này. Một đám đại nho cũng chạy tới bên này.
Nhưng mà vừa đảo mắt, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt hấp dẫn.
Phía dưới là sông lớn cuồn cuộn, đối diện hai bên đều là vách đá dựng đứng, mà ở không trung giữa hai bên, trôi nổi từng tảng bạch ngọc, lẳng lặng lơ lửng ở trong không trung. Nối thẳng đến đến vách đá đối diện.
Thủy Dung Dung chỉ trích Thiên nữ. Thiên nữ chỉ khe khẽ thở dài mà không đáp
- Xin lỗi, ta là vì thiên hạ thương sinh!
- Ngươi lập tức nói rõ ràng cho ta!
Thủy Dung Dung kêu lên.
Thiên nữ vẫn giữ im lặng, dẫm chân đi lên một khối bạch ngọc. Bắt đầu tiến sang bên kia vách đá
- Phía đối diện nhất định là có thứ gì đó! Đi, chúng ta cùng qua bên kia, hai người đi báo tin cho Sư huynh! Chúng ta cùng qua ! mau qua bên kia!
Một Đại Nho mang theo một cổ hưng phấn kêu lên.
Một đám đại nho nhanh chóng vượt qua Tiêu Phong và Thủy Dung dung ,nhanh chóng nhảy lên một tảng bạch ngọc.
Rầm
bạch ngọc quỷ dị kia không có cố định trên không trung, mà là ầm ầm rơi xuống xuống.
- A!
- Cứu mạng a!
- Tại sao có thể như vậy?
.........
......
...
một đám đại nho rơi xuống dưới vách đá trăm trượng.
- Sư đệ!
Một đám đại nho chưa kịp bước lên sợ hãi kêu to.
Nhưng mà bọn họ cứ theo phù thạch mà ngã xuống dưới.
- Cứu mạng a!
- Sư huynh!
......
...
...
Đảo mắt rời vào sông lớn phía dưới, bị sóng lớn đập vào, cuốn đi.
- Sư đệ!
Một đám đại nho mờ mịt kêu.
- Tại sao có thể như vậy? Vì sao Thiên nữ đạp lên thì không có chuyện gì, mà mấy người họ vừa đạp lên thì lại bị rơi xuống sông rồi?
Một đám đại nho sợ hãi kêu.
- Đi theo ta!
Tiêu Phong nói với Thủy Dung Dung .
- Bịch
Tiêu Phong nhảy lên một khối phù thạch,
bạch ngọc dưới chân Tiêu Phong vẫn cố định trên không trung.
- Ách?
Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Tại sao Tiêu Phong lại không có chuyện gì?
Thủy Dung Dung đi theo Tiêu Phong phía sau, đạp lên trên bạch ngọc Tiêu Phongđang đứng.
Tiêu Phong gật đầu rồi bắt đầu đi truớc dẫn đường, từng khối từng khối đạp lên mà tiến tới.
Phía sau Lưu Tử Lộ cùng chúng nho đã đến, sau khi nghe kể lại sự việc Lưu Tử Lộ chăm chú nhìn Tiêu Phong và Thủy Dung Dung đang đi trước nói:
- Có vài khối phù thạch có thể đạp, có vài khối thì không thể đạp! Mọi người chú ý bước theo những khối bạch ngọc mà hai người kia đi qua.
Nhất thời mọi người đi theo cước bộ Tiêu Phong, nhanh chóng bước lên bạch ngọc.
- Làm sao ngươi biết những khối này là có thể bước lên mà không rơi?
Thủy Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Ta không biết, mà Thiên nữ biết, những kối này là ta ghi nhớ theo dấu chân nàng ta, là phù thạch mà nàng đã giẫm qua!
Tiêu Phong lắc đầu.
- Nhưng mà, Thiên nữ làm sao biết những khối có thể đi, những khối không thể đi?
Thủy Dung Dung cau mày nói.
- Ta cũng không rõ ràng! có lẽ Thiên nữ đã có quen thuộc nơi này!
- Không thể nào! Ta ở đây từ nhỏ , nơi này còn chưa từng biết đến, Thiên nữ lại càng không khả năng quen thuộc với Cự Lộc thư viện, lần này là lần đầu tiên mà nàng tới!
Thủy Dung Dung lập tức lắc đầu.
- Hửm?
Tiêu Phong lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên đi, lại có thể nhanh chóng biết những khối nào có thể đi được, khối nào không lên đi . thật sự là nàng ta tài giỏi đến vậy sao ?
Trong lúc mọi người đanâoập trung đi tới, nhuwngc khối bạch ngọc bỗng nhiên rung động, bao gồm phù thạch dưới chân Tiêu Phong, đang lắc lư mãnh liệt.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao bạch ngọc lại rung động? Cái nào cũng động hết?
Mấy cái đại nho cả kinh kêu lên.
- Thình thịch!
Một khối bạch ngọc mà một tên đại nho đang đạp lên, đột nhiên rơi xuống, mới vừa rồi còn cố định trên không trung, hiện tại bỗng nhiên rơi xuống rồi?
- A! Sư huynh, cứu ta!
- Ùng ùng!
Đảo mắt, tên đại nho kia đã bị sóng lớn cuốn đi.
Một đám đại nho liền biến sắc mặt.
- Nhanh, trở về, trở về!
Lưu Tử Lộ cả kinh kêu lên.
Một tên đại nho nhảy quay lại, nhảy đến khối bạch ngọc mà lúc trước mọi người mới đi qua.
- A!..
Một tên nữa bị rơi xuống, sóng lớn cuốn đi.
- Không tốt ! tập trung kiên trì đi theo bọn họ
Lưu Tử Lộ sắc mặt đại biến nói.
- A!
Phù thạch dưới chân Thủy Dung Dung cũng là đung đưa liên tục nhưng vẫn nghiêm túc theo bước Tiêu Phong không hoảng loạn, thực ra nội tâm nàng cũng có chút run sợ. Bình thường thì không sao, nhưng thời điểm này lực lượng cơ thể không còn gì, nàng tựa hồ chỉ như một cô gái bình thường, tay chói gà không chặt, nếu bị rơi xuống kia… thật không dám tưởng tượng….
Tiêu Phong vẫn tiếp tục bước nhìn về phía trước.
Thiên nữ vẫn phi thường thuận lợi bước đi, thậm chí đã chạy đến điểm cuối rồi.
- Ba!
Thiên nữ nhảy lên bờ bên kia.
Tiêu Phong, Thủy Dung Dung, một đám đại nho cũng đang gấp rút gần đến bờ.
- A, Tiêu Phong!
Thủy Dung Dung kinh hoảng nói.
.
bạch ngọc dưới chân Thủy Dung Dung, đột nhiên chấn động mạnh !
- A!
Thủy Dung Dung hoảng sợ rơi xuống vách đá.
hiện tại khối bạch ngọc rốt cục rơi xuống rồi, Thủy Dung Dung sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy.
- Bụp…
Một thân ảnh nhất thời ôm lấy toàn than Thủy Dung Dung.
Trong lúc Thủy Dung Dung kinh hãi nhất, thì phát hiện ra than hình của Tiêu Phong đã ôm mình.
Thủy Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tiêu Phong ôm lấy mình? Rõ rang bạch ngọc dưới chân hắn không bị sao cả? Vậy là hắn Cùng nhảy xuống theo mình?
Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Thủy Dung Dung giống như là trong nháy mắt bị quét sạch sẽ,chỉ còn cảm thấy sự an toàn ấm áp trong vòm ngực vững chai. trong mắt chỉ có Tiêu Phong đang đăm chiêu nhíu lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Thủy Dung Dung bỗng nhiên có chút hỗn loạn không nói ra được.
- Tại sao?
Thủy Dung Dung nhẹ giọng hỏi.
- Đừng ồn!
Tiêu Phong khẽ dung cằm gõ cảnh cáo vào đỉnh đầu Thủy Dung Dung
- bùm
Thủy Dung Dung mặt chin đỏ như quả gấc, ngạc nhiên với hành động giường như quá mức thân thiết của Tiêu Phong nhất thời không thốt nổi lên lời.
Quang Minh giới, trên vách đá!
- Thiên nữ, vì sao không có báo trước mà tự tiện tiến vào cấm địa của Cự Lộc thư viện ta?
Thủy Dung Dung nhất thời tiến lên kêu lên.
Tiêu Phong nhanh chóng hướng về phía này. Một đám đại nho cũng chạy tới bên này.
Nhưng mà vừa đảo mắt, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt hấp dẫn.
Phía dưới là sông lớn cuồn cuộn, đối diện hai bên đều là vách đá dựng đứng, mà ở không trung giữa hai bên, trôi nổi từng tảng bạch ngọc, lẳng lặng lơ lửng ở trong không trung. Nối thẳng đến đến vách đá đối diện.
Thủy Dung Dung chỉ trích Thiên nữ. Thiên nữ chỉ khe khẽ thở dài mà không đáp
- Xin lỗi, ta là vì thiên hạ thương sinh!
- Ngươi lập tức nói rõ ràng cho ta!
Thủy Dung Dung kêu lên.
Thiên nữ vẫn giữ im lặng, dẫm chân đi lên một khối bạch ngọc. Bắt đầu tiến sang bên kia vách đá
- Phía đối diện nhất định là có thứ gì đó! Đi, chúng ta cùng qua bên kia, hai người đi báo tin cho Sư huynh! Chúng ta cùng qua ! mau qua bên kia!
Một Đại Nho mang theo một cổ hưng phấn kêu lên.
Một đám đại nho nhanh chóng vượt qua Tiêu Phong và Thủy Dung dung ,nhanh chóng nhảy lên một tảng bạch ngọc.
Rầm
bạch ngọc quỷ dị kia không có cố định trên không trung, mà là ầm ầm rơi xuống xuống.
- A!
- Cứu mạng a!
- Tại sao có thể như vậy?
.........
......
...
một đám đại nho rơi xuống dưới vách đá trăm trượng.
- Sư đệ!
Một đám đại nho chưa kịp bước lên sợ hãi kêu to.
Nhưng mà bọn họ cứ theo phù thạch mà ngã xuống dưới.
- Cứu mạng a!
- Sư huynh!
......
...
...
Đảo mắt rời vào sông lớn phía dưới, bị sóng lớn đập vào, cuốn đi.
- Sư đệ!
Một đám đại nho mờ mịt kêu.
- Tại sao có thể như vậy? Vì sao Thiên nữ đạp lên thì không có chuyện gì, mà mấy người họ vừa đạp lên thì lại bị rơi xuống sông rồi?
Một đám đại nho sợ hãi kêu.
- Đi theo ta!
Tiêu Phong nói với Thủy Dung Dung .
- Bịch
Tiêu Phong nhảy lên một khối phù thạch,
bạch ngọc dưới chân Tiêu Phong vẫn cố định trên không trung.
- Ách?
Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Tại sao Tiêu Phong lại không có chuyện gì?
Thủy Dung Dung đi theo Tiêu Phong phía sau, đạp lên trên bạch ngọc Tiêu Phongđang đứng.
Tiêu Phong gật đầu rồi bắt đầu đi truớc dẫn đường, từng khối từng khối đạp lên mà tiến tới.
Phía sau Lưu Tử Lộ cùng chúng nho đã đến, sau khi nghe kể lại sự việc Lưu Tử Lộ chăm chú nhìn Tiêu Phong và Thủy Dung Dung đang đi trước nói:
- Có vài khối phù thạch có thể đạp, có vài khối thì không thể đạp! Mọi người chú ý bước theo những khối bạch ngọc mà hai người kia đi qua.
Nhất thời mọi người đi theo cước bộ Tiêu Phong, nhanh chóng bước lên bạch ngọc.
- Làm sao ngươi biết những khối này là có thể bước lên mà không rơi?
Thủy Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Ta không biết, mà Thiên nữ biết, những kối này là ta ghi nhớ theo dấu chân nàng ta, là phù thạch mà nàng đã giẫm qua!
Tiêu Phong lắc đầu.
- Nhưng mà, Thiên nữ làm sao biết những khối có thể đi, những khối không thể đi?
Thủy Dung Dung cau mày nói.
- Ta cũng không rõ ràng! có lẽ Thiên nữ đã có quen thuộc nơi này!
- Không thể nào! Ta ở đây từ nhỏ , nơi này còn chưa từng biết đến, Thiên nữ lại càng không khả năng quen thuộc với Cự Lộc thư viện, lần này là lần đầu tiên mà nàng tới!
Thủy Dung Dung lập tức lắc đầu.
- Hửm?
Tiêu Phong lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên đi, lại có thể nhanh chóng biết những khối nào có thể đi được, khối nào không lên đi . thật sự là nàng ta tài giỏi đến vậy sao ?
Trong lúc mọi người đanâoập trung đi tới, nhuwngc khối bạch ngọc bỗng nhiên rung động, bao gồm phù thạch dưới chân Tiêu Phong, đang lắc lư mãnh liệt.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao bạch ngọc lại rung động? Cái nào cũng động hết?
Mấy cái đại nho cả kinh kêu lên.
- Thình thịch!
Một khối bạch ngọc mà một tên đại nho đang đạp lên, đột nhiên rơi xuống, mới vừa rồi còn cố định trên không trung, hiện tại bỗng nhiên rơi xuống rồi?
- A! Sư huynh, cứu ta!
- Ùng ùng!
Đảo mắt, tên đại nho kia đã bị sóng lớn cuốn đi.
Một đám đại nho liền biến sắc mặt.
- Nhanh, trở về, trở về!
Lưu Tử Lộ cả kinh kêu lên.
Một tên đại nho nhảy quay lại, nhảy đến khối bạch ngọc mà lúc trước mọi người mới đi qua.
- A!..
Một tên nữa bị rơi xuống, sóng lớn cuốn đi.
- Không tốt ! tập trung kiên trì đi theo bọn họ
Lưu Tử Lộ sắc mặt đại biến nói.
- A!
Phù thạch dưới chân Thủy Dung Dung cũng là đung đưa liên tục nhưng vẫn nghiêm túc theo bước Tiêu Phong không hoảng loạn, thực ra nội tâm nàng cũng có chút run sợ. Bình thường thì không sao, nhưng thời điểm này lực lượng cơ thể không còn gì, nàng tựa hồ chỉ như một cô gái bình thường, tay chói gà không chặt, nếu bị rơi xuống kia… thật không dám tưởng tượng….
Tiêu Phong vẫn tiếp tục bước nhìn về phía trước.
Thiên nữ vẫn phi thường thuận lợi bước đi, thậm chí đã chạy đến điểm cuối rồi.
- Ba!
Thiên nữ nhảy lên bờ bên kia.
Tiêu Phong, Thủy Dung Dung, một đám đại nho cũng đang gấp rút gần đến bờ.
- A, Tiêu Phong!
Thủy Dung Dung kinh hoảng nói.
.
bạch ngọc dưới chân Thủy Dung Dung, đột nhiên chấn động mạnh !
- A!
Thủy Dung Dung hoảng sợ rơi xuống vách đá.
hiện tại khối bạch ngọc rốt cục rơi xuống rồi, Thủy Dung Dung sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy.
- Bụp…
Một thân ảnh nhất thời ôm lấy toàn than Thủy Dung Dung.
Trong lúc Thủy Dung Dung kinh hãi nhất, thì phát hiện ra than hình của Tiêu Phong đã ôm mình.
Thủy Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tiêu Phong ôm lấy mình? Rõ rang bạch ngọc dưới chân hắn không bị sao cả? Vậy là hắn Cùng nhảy xuống theo mình?
Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Thủy Dung Dung giống như là trong nháy mắt bị quét sạch sẽ,chỉ còn cảm thấy sự an toàn ấm áp trong vòm ngực vững chai. trong mắt chỉ có Tiêu Phong đang đăm chiêu nhíu lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Thủy Dung Dung bỗng nhiên có chút hỗn loạn không nói ra được.
- Tại sao?
Thủy Dung Dung nhẹ giọng hỏi.
- Đừng ồn!
Tiêu Phong khẽ dung cằm gõ cảnh cáo vào đỉnh đầu Thủy Dung Dung
- bùm
Thủy Dung Dung mặt chin đỏ như quả gấc, ngạc nhiên với hành động giường như quá mức thân thiết của Tiêu Phong nhất thời không thốt nổi lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.