Chương 265: giúp Mộ Vân Khanh nhận truyền thừa
Snake
14/08/2019
Hắc Phượng Hoàng đột nhiên nghiêm túc nói:
- bây giờ ta có chuyện cần các ngươi giúp đỡ.
Lý Chiêu Anh nghiêm túc nói:
- xin hãy nói.
Tiêu Phong cũng nghiêm túc nói:
- Tiền bối cứ nói đi.
Hắc Phượng Hoàng nói:
- Trước khi bản thể chết có giao Minh Phượng chi tôn cho ta. Nay ta sắp tan biến, hãy tìm Minh Phượng truyền thừa giúp ta, truyền thừa cho người đó.
Hắc Phượng Hoàng nói rồi trước mặt nó xuất hiện một tinh thể tím sẫm, toát ra từng tia hơi thở u tử.
Lý Chiêu Anh nhíu mày nhìn tinh thể tím sẫm:
- Minh Phượng chi tôn?
Tiêu Phong hơi biến sắc mặt, vội mở miệng nói:
- Minh Phượng? Ta biết ở bên ngoài Ngọc sơn có một Minh Phượng, ngàn vạn ý chí của phượng hoàng bay ra đi hướng nàng. Nàng cũng đang đến vì nơi đây có bảo vật của phụ than để lại
- A?
Lý Chiêu Anh nhíu mày Tiêu Phong:
- Nàng? Ta có tra xét rồi, nàng đúng là có huyết mạch Minh Phượng nhưng còn có huyết mạch nhân tộc, là con lai.
Tiêu Phong nhún vai:
- Con lai?, nói như thế nào thì nàng có huyết mạch tộc Minh Phượng. Ta không biết Minh Phượng chi tôn là cái gì nhưng ta biết chắc chắn là chí bảo của tộc phượng hoàng các ngươi. Nếu thời gian dài không có Minh Phượng kế thừa thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều biến cố. Ta và nàng dù có thể cố hết sức nhưng chưa chắc tìm ra Minh Phượng thuần huyết, lỡ như...
Hắc Phượng Hoàng liền ngắt lời nói:
- Ài, đúng vậy ! huyết mạch minh phuợng là đuợc rồi, và nếu nàng đến vì tím truyền thừa thì hẳn là con gái của tên nhóc đó rồi. Quả là cơ duyên xảo hợp.
Lý Chiêu Anh nhíu mày, nhìn Tiêu Phong, nhưng không phản bác.
Hắc Phượng Hoàng nhẹ giọng nói:
- Đi !
- Grao!
Minh Phượng chi tôn hình dạng tinh thể hóa thành phượng hoàng màu tím sậm lao ra khỏi đại điện, bắn hướng bên ngoài.
Phượng hoàng tím bay ra khỏi đại điện, ra khỏi lồng chụp, lướt qua đám cường giả, rất nhanh ra khỏi Ngọc sơn.
- Grao!
Phượng hoàng tím xông tới chỗ Mộ Vân Khanh bị làm con rối.phượng hoàng tím đã nhập vào cơ thể của Mộ Vân Khanh.
- A!
Mộ Vân Khanh trong hôn mê thống khổ la lên.
Ầm ầm!
Quanh người Mộ Vân Khanh toát ra nhiều ánh sáng tím, tràn ngập toàn thân, ban đầu độc quang bao phủ ngoài cơ thể bỗng nhiên biến mất. Mang Thần độc của Tiêu Phong nhanh chóng bị tiêu trừ sạch sẽ.
Bóc!
Trán Mộ Vân Khanh đột nhiên xuất hiện một tinh thể tím, trông như khảm vào trán nàng, điểm xuyết cho nàng thêm cao quý, xinh đẹp.
Ánh sang tím vòng quanh Mộ Vân Khanh, ý chí của phượng hoàng vô tạn điên cuồng lan tràn.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Vạn phượng tề minh nhào hướng Mộ Vân Khanh, chỗ nàng hỗn loạn lên.
- Tại sao như vậy? Sao có thể?
Độc Sư kinh ngạc không ngừng bấm pháp quyết, nhưng giờ phút này pháp quyết biến vô dụng.
- Không có khả năng, sao có thể như vậy?
Độc Sư đẩy ra đám phượng hoàng, vọt vào.
Két!
Khi Độc Sư xông vào, một bàn tay ngọc chộp đầu khô lâu của gã.
Độc Sư giật mình kêu lên:
- Ngươi? Đã tỉnh?
Răng rắc!
Đầu khô lâu của Độc Sư bị Mộ Vân Khanh mặt lạnh băng bẻ gãy.
Giờ phút này chỗ Mộ Vân Khanh, nàng vung tay đánh một chưởng vào đống xương khô.
Mộ Vân Khanh, lạnh lùng hét to:
- Hủy diệt đi!
Đầu lâu sợ hãi liên tục rống lên:
- Không, không, không!
Độc Sư giờ phút này đã hóa thành một đống xương vụn, chỉ có cái đầu để nói chuyện.
Mộ Vân Khanh, gầm lên, Độc Sư nổ tung, thành tro bụi hoàn toàn tan biến.
Đám Thanh Long xúm lại:
- Thánh nữ!
…
Trong Ngọc sơn, Minh Phượng chi tôn bay ra.
Hắc Phượng Hoàng dần biến héo mòn và mờ nhạt dần.
Ầm!
Bỗng nhiên Ngọc sơn lắc lư kịch liệt, kết giới bao phủ mạnh rung lắc.
Ngọc sơn bị lực lượng mạnh mẽ đập tan tác.
Hắc Phượng Hoàng giương cánh bao vệ hai người trong đại điện.
Hắc Phượng Hoàng cúi đầu lạnh lùng nhìn đoàn người Quang Minh thánh tử.
Tất cả người bên ngoài lộ vẻ kinh ngạc:
- A?
Quang Minh thánh tử biến sắc mặt nói:
- Phượng hoàng? Minh Phượng?
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
- Thứ không biết sống chết!
Hắc Phượng Hoàng giương cánh, khí thể tím sậm bùng phát.
Bùm!
Vô tận khí tím sậm tràn đầy không gian, trừ Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh ra thì mọi người đều bị khí tím vòng quanh.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- A, U Minh chi độc!
Không chỉ là Hắc Vũ chân quân, Dương Chí Dương, đám Hư cảnh, chỉ không bao gồm Quang Minh thánh tử thì đều bị mặt biến đen, đều trúng kịch độc.
Dương Chí Dương kinh sợ nhìn phượng hoàng to lớn cao năm mươi trượng, kinh khủng kêu lên:
- Không, không, ta không thể chết!
Hắc Phượng Hoàng quá khủng bố, chỉ giương cánh là giải quyết mọi chuyện.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn đám người.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
- Kẻ dám xâm nhập Ngọc sơn, chết!
Hắc Phượng Hoàng vừa dứt lời, bỗng có thanh âm hùng hồn truyền đến:
- Có ta ở đây ai dám ngông cuồng !
Trong thanh âm tràn ngập tức giận, ánh sáng mênh mông xông vào đại điện, ánh vàng rực rỡ nóng cháy.
?
Ánh sáng nóng cháy như cách không đến, tràn ngập toàn không gian.
Hắc Phượng Hoàng nhận khiêu khích, phát ra tiếng gầm tức giận:
- Grao!
Trong tiếng gầm, Hắc Phượng Hoàng ngoái đầu nhìn Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh, nheo mắt.
Ầm!
Quanh thân Hắc Phượng Hoàng bỗng bùng phát khí thế khổng lồ, khí thế xông tận trời, làm mọi người lắc lư lảo đảo.
Ầm!
Mọi người bị đánh văng ra ngoài.
Dương Chí Dương kinh kêu:
- A, Quang Minh, cứu mạng!
Bùm!
Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh, mọi người bị khí thế của Hắc Phượng Hoàng đánh bay ra.
Bùm!
Tiêu Phong ngã xuống mặt đất.
Phía không xa vang tiếng phượng hót điếc tai:
- Grao!
Từ dưới lòng đất lao ra một phượng hoàng cao năm mươi trượng, quanh thân phượng hoàng vòng quanh vô số ảo ảnh phượng hoàng, bay lên trời, vọt hướng cột sáng to lên trên cao.
Ầm ầm!
Diễn Sinh giới bị khí thế cường đại tùng kích tan tành.
Khí lưu cường đại thổi núi cao bốn phía sụp đổ, phía không xa Tiêu Phong chậm rãi bò dậy, tay hắn hình như sờ trúng vật cứng gì.
Tiêu Phong cúi đầu nhìn, lòng bàn tay nám một khối ngọc to, chính là Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc.
- A?
Tiêu Phong ngoái đầu nìn hướng Ngọc sơn phía xa.
Tiêu Miêu Nhi vô cùng lo lắng chạy tới:
- Grao tiêu Phong… Ngưoi có làm sao không?
Tiêu Phong vội nói to lên:
- Tiêu Phong, mau, cho ta mượn cái mũ của ngươi!
Tiêu Phong vội vàng lấy xuống mũ nỉ:
- Đây!
Tiêu Phong đẩy bảo ngọc vào mũ nỉ nhỏ.
Vèo!
Tiêu Phong thở ra một hơi:
- Phù.
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Ân đứng trên ngọn núi không xa.
Tiêu Phong la lên:
- Hạ Hầu Ân!
Hạ Hầu Ân khựng lại nhìn hướng Tiêu Phong.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Trước tiên hãy tránh đi, sau này đến tìm ta. Ta có vật ngưoi cần trong tay.
Hạ Hầu Ân gật đầu, chớp mắt biến mất vào núi rừng.
Vèo! Mộ Vân Khanh dẫn theo đám Thanh Long bay tới gần Tiêu Phong.
Tiêu Phong mong chờ nhìn Mộ Vân Khanh, hỏi:
- Đã dung hợp ý chí phuợng hoàng?
Mộ Vân Khanh cắn môi, mắt lóe tia cảm kích, nhưng rất nhanh cảm kích biến thành nhu tình.
Mộ Vân Khanh hơi kích động gật đầu, nói::
- hoá ra cơ duyên do ngưoi giúp ta? Thật đa tạ.
- bây giờ ta có chuyện cần các ngươi giúp đỡ.
Lý Chiêu Anh nghiêm túc nói:
- xin hãy nói.
Tiêu Phong cũng nghiêm túc nói:
- Tiền bối cứ nói đi.
Hắc Phượng Hoàng nói:
- Trước khi bản thể chết có giao Minh Phượng chi tôn cho ta. Nay ta sắp tan biến, hãy tìm Minh Phượng truyền thừa giúp ta, truyền thừa cho người đó.
Hắc Phượng Hoàng nói rồi trước mặt nó xuất hiện một tinh thể tím sẫm, toát ra từng tia hơi thở u tử.
Lý Chiêu Anh nhíu mày nhìn tinh thể tím sẫm:
- Minh Phượng chi tôn?
Tiêu Phong hơi biến sắc mặt, vội mở miệng nói:
- Minh Phượng? Ta biết ở bên ngoài Ngọc sơn có một Minh Phượng, ngàn vạn ý chí của phượng hoàng bay ra đi hướng nàng. Nàng cũng đang đến vì nơi đây có bảo vật của phụ than để lại
- A?
Lý Chiêu Anh nhíu mày Tiêu Phong:
- Nàng? Ta có tra xét rồi, nàng đúng là có huyết mạch Minh Phượng nhưng còn có huyết mạch nhân tộc, là con lai.
Tiêu Phong nhún vai:
- Con lai?, nói như thế nào thì nàng có huyết mạch tộc Minh Phượng. Ta không biết Minh Phượng chi tôn là cái gì nhưng ta biết chắc chắn là chí bảo của tộc phượng hoàng các ngươi. Nếu thời gian dài không có Minh Phượng kế thừa thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều biến cố. Ta và nàng dù có thể cố hết sức nhưng chưa chắc tìm ra Minh Phượng thuần huyết, lỡ như...
Hắc Phượng Hoàng liền ngắt lời nói:
- Ài, đúng vậy ! huyết mạch minh phuợng là đuợc rồi, và nếu nàng đến vì tím truyền thừa thì hẳn là con gái của tên nhóc đó rồi. Quả là cơ duyên xảo hợp.
Lý Chiêu Anh nhíu mày, nhìn Tiêu Phong, nhưng không phản bác.
Hắc Phượng Hoàng nhẹ giọng nói:
- Đi !
- Grao!
Minh Phượng chi tôn hình dạng tinh thể hóa thành phượng hoàng màu tím sậm lao ra khỏi đại điện, bắn hướng bên ngoài.
Phượng hoàng tím bay ra khỏi đại điện, ra khỏi lồng chụp, lướt qua đám cường giả, rất nhanh ra khỏi Ngọc sơn.
- Grao!
Phượng hoàng tím xông tới chỗ Mộ Vân Khanh bị làm con rối.phượng hoàng tím đã nhập vào cơ thể của Mộ Vân Khanh.
- A!
Mộ Vân Khanh trong hôn mê thống khổ la lên.
Ầm ầm!
Quanh người Mộ Vân Khanh toát ra nhiều ánh sáng tím, tràn ngập toàn thân, ban đầu độc quang bao phủ ngoài cơ thể bỗng nhiên biến mất. Mang Thần độc của Tiêu Phong nhanh chóng bị tiêu trừ sạch sẽ.
Bóc!
Trán Mộ Vân Khanh đột nhiên xuất hiện một tinh thể tím, trông như khảm vào trán nàng, điểm xuyết cho nàng thêm cao quý, xinh đẹp.
Ánh sang tím vòng quanh Mộ Vân Khanh, ý chí của phượng hoàng vô tạn điên cuồng lan tràn.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Vạn phượng tề minh nhào hướng Mộ Vân Khanh, chỗ nàng hỗn loạn lên.
- Tại sao như vậy? Sao có thể?
Độc Sư kinh ngạc không ngừng bấm pháp quyết, nhưng giờ phút này pháp quyết biến vô dụng.
- Không có khả năng, sao có thể như vậy?
Độc Sư đẩy ra đám phượng hoàng, vọt vào.
Két!
Khi Độc Sư xông vào, một bàn tay ngọc chộp đầu khô lâu của gã.
Độc Sư giật mình kêu lên:
- Ngươi? Đã tỉnh?
Răng rắc!
Đầu khô lâu của Độc Sư bị Mộ Vân Khanh mặt lạnh băng bẻ gãy.
Giờ phút này chỗ Mộ Vân Khanh, nàng vung tay đánh một chưởng vào đống xương khô.
Mộ Vân Khanh, lạnh lùng hét to:
- Hủy diệt đi!
Đầu lâu sợ hãi liên tục rống lên:
- Không, không, không!
Độc Sư giờ phút này đã hóa thành một đống xương vụn, chỉ có cái đầu để nói chuyện.
Mộ Vân Khanh, gầm lên, Độc Sư nổ tung, thành tro bụi hoàn toàn tan biến.
Đám Thanh Long xúm lại:
- Thánh nữ!
…
Trong Ngọc sơn, Minh Phượng chi tôn bay ra.
Hắc Phượng Hoàng dần biến héo mòn và mờ nhạt dần.
Ầm!
Bỗng nhiên Ngọc sơn lắc lư kịch liệt, kết giới bao phủ mạnh rung lắc.
Ngọc sơn bị lực lượng mạnh mẽ đập tan tác.
Hắc Phượng Hoàng giương cánh bao vệ hai người trong đại điện.
Hắc Phượng Hoàng cúi đầu lạnh lùng nhìn đoàn người Quang Minh thánh tử.
Tất cả người bên ngoài lộ vẻ kinh ngạc:
- A?
Quang Minh thánh tử biến sắc mặt nói:
- Phượng hoàng? Minh Phượng?
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
- Thứ không biết sống chết!
Hắc Phượng Hoàng giương cánh, khí thể tím sậm bùng phát.
Bùm!
Vô tận khí tím sậm tràn đầy không gian, trừ Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh ra thì mọi người đều bị khí tím vòng quanh.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- A, U Minh chi độc!
Không chỉ là Hắc Vũ chân quân, Dương Chí Dương, đám Hư cảnh, chỉ không bao gồm Quang Minh thánh tử thì đều bị mặt biến đen, đều trúng kịch độc.
Dương Chí Dương kinh sợ nhìn phượng hoàng to lớn cao năm mươi trượng, kinh khủng kêu lên:
- Không, không, ta không thể chết!
Hắc Phượng Hoàng quá khủng bố, chỉ giương cánh là giải quyết mọi chuyện.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn đám người.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
- Kẻ dám xâm nhập Ngọc sơn, chết!
Hắc Phượng Hoàng vừa dứt lời, bỗng có thanh âm hùng hồn truyền đến:
- Có ta ở đây ai dám ngông cuồng !
Trong thanh âm tràn ngập tức giận, ánh sáng mênh mông xông vào đại điện, ánh vàng rực rỡ nóng cháy.
?
Ánh sáng nóng cháy như cách không đến, tràn ngập toàn không gian.
Hắc Phượng Hoàng nhận khiêu khích, phát ra tiếng gầm tức giận:
- Grao!
Trong tiếng gầm, Hắc Phượng Hoàng ngoái đầu nhìn Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh, nheo mắt.
Ầm!
Quanh thân Hắc Phượng Hoàng bỗng bùng phát khí thế khổng lồ, khí thế xông tận trời, làm mọi người lắc lư lảo đảo.
Ầm!
Mọi người bị đánh văng ra ngoài.
Dương Chí Dương kinh kêu:
- A, Quang Minh, cứu mạng!
Bùm!
Tiêu Phong, Lý Chiêu Anh, mọi người bị khí thế của Hắc Phượng Hoàng đánh bay ra.
Bùm!
Tiêu Phong ngã xuống mặt đất.
Phía không xa vang tiếng phượng hót điếc tai:
- Grao!
Từ dưới lòng đất lao ra một phượng hoàng cao năm mươi trượng, quanh thân phượng hoàng vòng quanh vô số ảo ảnh phượng hoàng, bay lên trời, vọt hướng cột sáng to lên trên cao.
Ầm ầm!
Diễn Sinh giới bị khí thế cường đại tùng kích tan tành.
Khí lưu cường đại thổi núi cao bốn phía sụp đổ, phía không xa Tiêu Phong chậm rãi bò dậy, tay hắn hình như sờ trúng vật cứng gì.
Tiêu Phong cúi đầu nhìn, lòng bàn tay nám một khối ngọc to, chính là Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc.
- A?
Tiêu Phong ngoái đầu nìn hướng Ngọc sơn phía xa.
Tiêu Miêu Nhi vô cùng lo lắng chạy tới:
- Grao tiêu Phong… Ngưoi có làm sao không?
Tiêu Phong vội nói to lên:
- Tiêu Phong, mau, cho ta mượn cái mũ của ngươi!
Tiêu Phong vội vàng lấy xuống mũ nỉ:
- Đây!
Tiêu Phong đẩy bảo ngọc vào mũ nỉ nhỏ.
Vèo!
Tiêu Phong thở ra một hơi:
- Phù.
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Ân đứng trên ngọn núi không xa.
Tiêu Phong la lên:
- Hạ Hầu Ân!
Hạ Hầu Ân khựng lại nhìn hướng Tiêu Phong.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Trước tiên hãy tránh đi, sau này đến tìm ta. Ta có vật ngưoi cần trong tay.
Hạ Hầu Ân gật đầu, chớp mắt biến mất vào núi rừng.
Vèo! Mộ Vân Khanh dẫn theo đám Thanh Long bay tới gần Tiêu Phong.
Tiêu Phong mong chờ nhìn Mộ Vân Khanh, hỏi:
- Đã dung hợp ý chí phuợng hoàng?
Mộ Vân Khanh cắn môi, mắt lóe tia cảm kích, nhưng rất nhanh cảm kích biến thành nhu tình.
Mộ Vân Khanh hơi kích động gật đầu, nói::
- hoá ra cơ duyên do ngưoi giúp ta? Thật đa tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.