Chương 318: khai mạc thi đấu
Snake
16/08/2019
Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có đứng hai người, Mộ Dung Phụng, còn có Thủy Thiên Chính.
Hai người nhìn Thủy Dung Dung sầu não phía xa.
- Mộ Dung Phụng, trong hộp ngọc kia là cái gì?
Thủy Thiên Chính nhàn nhạt hỏi.
- Ta nào biết, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết?
Mộ Dung Phụng buồn bực nói.
- Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Thủy Thiên Chính trầm giọng nói.
- Ta thật không biết a, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem!
Mộ Dung Phụng một bụng buồn bực nói.
Thủy Thiên Chính nhìn Mộ Dung Phụng một chút.
- Đi thoi ! Chúng ta cũng phải đến đó rồi !
Thiên Thụ quảng trường.
Tiêu Phong mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường.
Giống như vậy, bên kia, Cổ Bách sinh, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường.
Rất xa, Tiêu Phong liền thấy được Cổ Bách sinh, Cổ Bách sinh cũng nhìn thấy Tiêu Phong.
Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường.
Cách nhau rất xa, Tiêu Phong, Cổ Bách sinh cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau.
Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không?
Tiêu Phong cũng là lần đầu tiên đánh giá Cổ Bách sinh. Trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Phong chuyển dời đến trên ánh mắt Cổ Bách sinh, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. trong mắt Tiêu Phong tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười.
Cổ Bách sinh, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới.
Mọi ngưòi, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng?
- Cao nhân đúng là không giống với người thường a!
- Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi!
- Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao?
............
......
....
Mà đúng lúc này, bên trong quảng trường Thủy Thiên Chính, Lưu Trung, còn có hai mươi Bạch y lão giả, giờ phút này đang nghiêm chỉnh đứng đó.
Mộ dung Phụng cũng đã gia nhập vào đoàn người của Tiêu Phong.
- Ngoài hai người Thủy Thiên chính và Liêu Trung ngươi đã biết. Còn lại lão giả kia đều là Đại chấp sự của thư viện, có nhuwngc người ở trong thư viện , cũng có những người du tẩu tứ phương, chẳng qua là lần Thiên Thụ đại hội này, đã gấp trở về!
Mộ Dung Phụng nhỏ tiếng giải thích.
- Đại chấp sự ? nhìn qua cũng biết không tầm thường.
Tiêu Phong nhìn đám người kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Thủy Thiên Chính đi trước, còn lại ở phía sau, nhìn về mấy vạn người đứng xung quanh quảng trường.
Hít sâu một cái, Thủy Thiên Chính trầm giọng nói:
- Thiên Thụ đại hội, chính thức mở r a! Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban!
- Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban!
Một đám đại nho rối rít hô theo.
Tiếp đó, từ Thiên điện, trong Phong Thần điện, một đám đại nho, cung kính lấy ra một đống bảng hiệu.
Trong Phong Thần điện, có hai trăm tấm bảng, trên mỗi một tấm viết tên của những người đến tranh đấu..
Bên trong Thiên điện, có rất nhiều tấm bảng, tổng cộng được lấy ra tám trăm tấm bảng, được viết tám trăm cái tên, đại biểu tám trăm tông môn. Tât cả tấm bảng được đưa đến trung tâm quảng trường.
Giờ phút này, trung tâm quảng trường nổi hai cái tế đàn màu trắng. Giống như là hai khối bạch ngọc khổng lồ, lơ lửng ở giữa không trung.
Trên một tế đàn có có một cuốn sách viết hai chữ Phong Thần, một tế đàn khác một cuốn viết một chữ Thiên.
Tấm bảng viết tên Tiêu Phong cùng Cổ Bách Sinh, được đặt trên Phong Thần đài.
Tám trăm tấm bảng khác, được đặt trên Thiên đài.
Thủy Thiên Chính kéo áo bào, nhìn về phía trung tâm quảng trường.
Cả Thiên Thụ quảng trường im ắng một mảnh, đều đang nhìn về phía Thủy Thiên Chính.
- Hôm nay, truyền nhân Cự Lộc thư viện, Thủy Thiên Chính, , bái lạy trời cao, ba mươi năm vội vàng mà qua, Thiên hạ đại cát, quần linh phồn thịnh, lấy mệnh bài làm gương, hướng thiên thỉnh công, hi vọng Đạo thần minh giám, cầu trời ban thưởng, ban phát chúng sinh, phồn thịnh thiên hạ!
Thủy Thiên Chính hét to nói.
Một tiếng hét to, quanh thân Thủy Thiên Chính đột nhiên kim quang ngất trời, xông thẳng Số Mệnh Vân Hải trên bầu trời.
- Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!
Trên Số Mệnh Vân Hải, năm con Số Mệnh Kim Long đột nhiên gào to một tiếng, vang vọng đất trời.
Tiếp đó, hai con trong năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên đáp xuống, ở trong tiếng rồng ngâm, xen lẫn một cổ hưng phấn mãnh liệt.
- Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Lưỡng long xông thẳng xuống, há mồm, đột nhiên ngậm chặt Phong Thần đài cùng Thiên đài. Cắn lấy hai cái tế đàn, mang theo hơn tám trăm tấm bảng, bay về phía tượng Chỉ Trần nữ thần, vòng quanh pho tượng Chỉ Trần Nữ thần chậm rãi bay lên trời.
- Rầm!
Xông qua Số Mệnh Vân Hải, tiếp tục hướng về bầu trời mà đi.
- Rầm! Rầm! Rầm!............
Trong lúc nhất thời, xa xôi trên bầu trời bao la, sấm chớp gào thét, vô số lôi điện không ngừng phách lên trên nhị long, trên người nhị long bị phách cho quang mang quanh thân nhạt đi, nhưng nó vẫn không ngừng lao lên trời, xông phá tầng tầng lôi vân, thẳng lên trời cao, cho đến không nhìn thấy mới thôi.
- Lạy trời! Hậu ban thưởng!
Thủy Thiên Chính quát lên.
Trên Thiên Thụ quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người cung kính lạy trời .
Trong lòng mọi người đều yên lặng mong đợi.
Đại khái qua nửa canh giờ.
- Rầm!
Bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, tiếng vang quanh quẩn, giống như là vang dội cả thiên địa.
- Hô! Hô!
Hai con Kim Long suy yếu từ trên trời rơi xuống, chính là Số Mệnh Kim Long lúc trước.
Hai con Số Mệnh Kim Long cực kỳ hư ảo, giống như là muốn tiêu tán.
- Rầm!
Nhị long ngã vào Số Mệnh Vân Hải.
- Hô!
Đại lượng số mệnh hướng nhị long hội tụ mà tới. Nhị long mệt mỏi ngủ.
- Rầm! Rầm!
Hai chùm sáng kim sắc thật lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đụng vào trong Số Mệnh Vân Hải.
- Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Còn dư lại ba đầu Số Mệnh Kim Long còn đầy đủ tinh thần, vờn quanh hai đạo kim quang này.
Kim quang dần dần đọng lại thành hình, từ từ xuất hiện hai cái quyển trục khổng lồ. trên Quyển trục, chia ra viết hai chữ Thiên, Phong Thần.
- Ông! Ông!......
Hai cái quyển trục, nối tiếp với Số Mệnh Vân Hải lực, đột nhiên chiếu xuống tám trăm lẻ hai đạo quang mang, trong nháy mắt bao phủ xuống một ngàn người đứng ở xung quanh..
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, mây đen vô tận đã tản đi toàn bộ, trừ hai cái quyển trục trên Số Mệnh Vân Hải, thiên địa sáng choang, giống như là lúc trước căn bản cũng không có phát sinh cái gì.
- Ba Mươi năm Trời ban Thiên Sách, Phong Thần Sách một lần. Do Cự Lộc thư viện ta làm trọng tài! Như mọi người đã hiểu rõ quy củ người đoạt được Thiên Sách, Phong Thần Sách là người tài giỏi nhất, có tâm Đức nhất, đứng đầu người tham gia thi đấu. Trong thời gian thì đấu có thể xin từ bỏ, nhận thua. Lôi đài chỉ giành cho thi đấu , không được tuyệt sát giết người. Vì phạm sẽ bị loại. Cuối cùng là phải có ý chí tinh thần cường hoành khiến Phong Thần Sách bàn Thiên Sách chấp nhận mới có thể sở hữu được Thiên Sách, Phong Thần Sách. Mặc dù không quy định tu vi trong trận đấu. Nhưng ta nhắc nhở Thiếu một trong hai điều kiện đều bị chính đất trời và kim long mệnh số đào thải. Thiên Sách, Phong Thần Sách sẽ biến mất. Sau 30 năm lại tiếp tục mở ra Thiên Sách, Phong Thần Sách mới. Chư vị, Đầu tiên, trước tiên quyết định người sở hữu Thiên Sách!
Thủy Thiên Chính quát lên.
Trên đỉnh núi có đứng hai người, Mộ Dung Phụng, còn có Thủy Thiên Chính.
Hai người nhìn Thủy Dung Dung sầu não phía xa.
- Mộ Dung Phụng, trong hộp ngọc kia là cái gì?
Thủy Thiên Chính nhàn nhạt hỏi.
- Ta nào biết, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết?
Mộ Dung Phụng buồn bực nói.
- Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Thủy Thiên Chính trầm giọng nói.
- Ta thật không biết a, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem!
Mộ Dung Phụng một bụng buồn bực nói.
Thủy Thiên Chính nhìn Mộ Dung Phụng một chút.
- Đi thoi ! Chúng ta cũng phải đến đó rồi !
Thiên Thụ quảng trường.
Tiêu Phong mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường.
Giống như vậy, bên kia, Cổ Bách sinh, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường.
Rất xa, Tiêu Phong liền thấy được Cổ Bách sinh, Cổ Bách sinh cũng nhìn thấy Tiêu Phong.
Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường.
Cách nhau rất xa, Tiêu Phong, Cổ Bách sinh cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau.
Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không?
Tiêu Phong cũng là lần đầu tiên đánh giá Cổ Bách sinh. Trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Phong chuyển dời đến trên ánh mắt Cổ Bách sinh, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. trong mắt Tiêu Phong tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười.
Cổ Bách sinh, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới.
Mọi ngưòi, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng?
- Cao nhân đúng là không giống với người thường a!
- Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi!
- Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao?
............
......
....
Mà đúng lúc này, bên trong quảng trường Thủy Thiên Chính, Lưu Trung, còn có hai mươi Bạch y lão giả, giờ phút này đang nghiêm chỉnh đứng đó.
Mộ dung Phụng cũng đã gia nhập vào đoàn người của Tiêu Phong.
- Ngoài hai người Thủy Thiên chính và Liêu Trung ngươi đã biết. Còn lại lão giả kia đều là Đại chấp sự của thư viện, có nhuwngc người ở trong thư viện , cũng có những người du tẩu tứ phương, chẳng qua là lần Thiên Thụ đại hội này, đã gấp trở về!
Mộ Dung Phụng nhỏ tiếng giải thích.
- Đại chấp sự ? nhìn qua cũng biết không tầm thường.
Tiêu Phong nhìn đám người kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Thủy Thiên Chính đi trước, còn lại ở phía sau, nhìn về mấy vạn người đứng xung quanh quảng trường.
Hít sâu một cái, Thủy Thiên Chính trầm giọng nói:
- Thiên Thụ đại hội, chính thức mở r a! Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban!
- Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban!
Một đám đại nho rối rít hô theo.
Tiếp đó, từ Thiên điện, trong Phong Thần điện, một đám đại nho, cung kính lấy ra một đống bảng hiệu.
Trong Phong Thần điện, có hai trăm tấm bảng, trên mỗi một tấm viết tên của những người đến tranh đấu..
Bên trong Thiên điện, có rất nhiều tấm bảng, tổng cộng được lấy ra tám trăm tấm bảng, được viết tám trăm cái tên, đại biểu tám trăm tông môn. Tât cả tấm bảng được đưa đến trung tâm quảng trường.
Giờ phút này, trung tâm quảng trường nổi hai cái tế đàn màu trắng. Giống như là hai khối bạch ngọc khổng lồ, lơ lửng ở giữa không trung.
Trên một tế đàn có có một cuốn sách viết hai chữ Phong Thần, một tế đàn khác một cuốn viết một chữ Thiên.
Tấm bảng viết tên Tiêu Phong cùng Cổ Bách Sinh, được đặt trên Phong Thần đài.
Tám trăm tấm bảng khác, được đặt trên Thiên đài.
Thủy Thiên Chính kéo áo bào, nhìn về phía trung tâm quảng trường.
Cả Thiên Thụ quảng trường im ắng một mảnh, đều đang nhìn về phía Thủy Thiên Chính.
- Hôm nay, truyền nhân Cự Lộc thư viện, Thủy Thiên Chính, , bái lạy trời cao, ba mươi năm vội vàng mà qua, Thiên hạ đại cát, quần linh phồn thịnh, lấy mệnh bài làm gương, hướng thiên thỉnh công, hi vọng Đạo thần minh giám, cầu trời ban thưởng, ban phát chúng sinh, phồn thịnh thiên hạ!
Thủy Thiên Chính hét to nói.
Một tiếng hét to, quanh thân Thủy Thiên Chính đột nhiên kim quang ngất trời, xông thẳng Số Mệnh Vân Hải trên bầu trời.
- Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!
Trên Số Mệnh Vân Hải, năm con Số Mệnh Kim Long đột nhiên gào to một tiếng, vang vọng đất trời.
Tiếp đó, hai con trong năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên đáp xuống, ở trong tiếng rồng ngâm, xen lẫn một cổ hưng phấn mãnh liệt.
- Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Lưỡng long xông thẳng xuống, há mồm, đột nhiên ngậm chặt Phong Thần đài cùng Thiên đài. Cắn lấy hai cái tế đàn, mang theo hơn tám trăm tấm bảng, bay về phía tượng Chỉ Trần nữ thần, vòng quanh pho tượng Chỉ Trần Nữ thần chậm rãi bay lên trời.
- Rầm!
Xông qua Số Mệnh Vân Hải, tiếp tục hướng về bầu trời mà đi.
- Rầm! Rầm! Rầm!............
Trong lúc nhất thời, xa xôi trên bầu trời bao la, sấm chớp gào thét, vô số lôi điện không ngừng phách lên trên nhị long, trên người nhị long bị phách cho quang mang quanh thân nhạt đi, nhưng nó vẫn không ngừng lao lên trời, xông phá tầng tầng lôi vân, thẳng lên trời cao, cho đến không nhìn thấy mới thôi.
- Lạy trời! Hậu ban thưởng!
Thủy Thiên Chính quát lên.
Trên Thiên Thụ quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người cung kính lạy trời .
Trong lòng mọi người đều yên lặng mong đợi.
Đại khái qua nửa canh giờ.
- Rầm!
Bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, tiếng vang quanh quẩn, giống như là vang dội cả thiên địa.
- Hô! Hô!
Hai con Kim Long suy yếu từ trên trời rơi xuống, chính là Số Mệnh Kim Long lúc trước.
Hai con Số Mệnh Kim Long cực kỳ hư ảo, giống như là muốn tiêu tán.
- Rầm!
Nhị long ngã vào Số Mệnh Vân Hải.
- Hô!
Đại lượng số mệnh hướng nhị long hội tụ mà tới. Nhị long mệt mỏi ngủ.
- Rầm! Rầm!
Hai chùm sáng kim sắc thật lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đụng vào trong Số Mệnh Vân Hải.
- Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Còn dư lại ba đầu Số Mệnh Kim Long còn đầy đủ tinh thần, vờn quanh hai đạo kim quang này.
Kim quang dần dần đọng lại thành hình, từ từ xuất hiện hai cái quyển trục khổng lồ. trên Quyển trục, chia ra viết hai chữ Thiên, Phong Thần.
- Ông! Ông!......
Hai cái quyển trục, nối tiếp với Số Mệnh Vân Hải lực, đột nhiên chiếu xuống tám trăm lẻ hai đạo quang mang, trong nháy mắt bao phủ xuống một ngàn người đứng ở xung quanh..
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, mây đen vô tận đã tản đi toàn bộ, trừ hai cái quyển trục trên Số Mệnh Vân Hải, thiên địa sáng choang, giống như là lúc trước căn bản cũng không có phát sinh cái gì.
- Ba Mươi năm Trời ban Thiên Sách, Phong Thần Sách một lần. Do Cự Lộc thư viện ta làm trọng tài! Như mọi người đã hiểu rõ quy củ người đoạt được Thiên Sách, Phong Thần Sách là người tài giỏi nhất, có tâm Đức nhất, đứng đầu người tham gia thi đấu. Trong thời gian thì đấu có thể xin từ bỏ, nhận thua. Lôi đài chỉ giành cho thi đấu , không được tuyệt sát giết người. Vì phạm sẽ bị loại. Cuối cùng là phải có ý chí tinh thần cường hoành khiến Phong Thần Sách bàn Thiên Sách chấp nhận mới có thể sở hữu được Thiên Sách, Phong Thần Sách. Mặc dù không quy định tu vi trong trận đấu. Nhưng ta nhắc nhở Thiếu một trong hai điều kiện đều bị chính đất trời và kim long mệnh số đào thải. Thiên Sách, Phong Thần Sách sẽ biến mất. Sau 30 năm lại tiếp tục mở ra Thiên Sách, Phong Thần Sách mới. Chư vị, Đầu tiên, trước tiên quyết định người sở hữu Thiên Sách!
Thủy Thiên Chính quát lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.