Chương 344: Khai quốc
Snake
22/10/2019
Sau khi thuận lợi đến cự lộc thư viện đón Thuỷ
Dung Dung, đoàn người của Tiêu Phong gấp rút trở về Việt Kinh chuẩn bị
cho Đại Hôn và ngày khai quốc.
Ngày mười tháng mười, Việt Kinh.
Ngày đại điển khai quốc phong thần, cũng là ngày đại hôn của Tiêu Phong rất nhanh đã đến.
Việt Kinh, Triều Thiên điện.
Cửa đại điện đóng chặt, ngoài điện bốn phía đứng ngay ngắn trăm vạn đại quân, ai nấy mặc áo giáp, cực kỳ uy vũ. Dù có mấy người nhìn đông ngó tây, nhưng trong tình trạng yên tĩnh thế này thì cũng điều chỉnh lại trang trọng hơn.
Trăm vạn đại quân đều là Dịch Thiên Hàn chiêu dong binh từ nhiều thành trì, trong thời gian gấp rút, chỉ làm quy phạm đơn giản.
Xung quanh trăm vạn đại quân, trong nhiều rừng núi đang tụ tập rải rác tán tu gần trăm vạn tu giả. Là các tu giả được Tiêu Phong mời từ Cự Lộc thư viện, cũng có tu giả tông môn các đại thành trì khác nữa.
Một nho tu cảm thán:
- Đại điển phong thần khai quốc! cùng lúc tiến hành đại hôn với năm tuyệt sắc mỹ nữ Tiêu Phong quả thật quá có số hưởng thụ ..
Lại một nho tu gật đầu phụ hoạ:
- Đúng vậy! thật đáng ngưỡng mộ a…
Đến bây giờ thì các tu giả đều lộ vẻ cảm thán.
Trên bục ghế ngồi giành cho phụ mẫu có Tiêu Vũ đại diện trưởng bối của Tiêu Phong,Thuỷ Thiên Chính của Cự Lộc Thư viện cha của Thuỷ Dung Dung, Vũ Thuý Thuý cùng Tông chủ Thiên Cơ Tông Lạc Quý là cha mẹ của Lạc Vũ, cùng bất ngờ lớn nhất mà không ai nghĩ đến chính là thiên hạ đệ nhất nhân Chiêu Hoàng. Chiêu hoàng đến cũng chính là nguyên do thu hút đại luợng tu giả tụ họp vì quá hiếu kỳ , vì quá tó mò. Không ngờ một đấng trên cao như vậy lại giáng lâm ở tiểu vuơng quốc bé nhỏ này.
Mọi người thi lễ chào hỏi nhau bằng nụ cười và ánh mắt. trong long mỗi ngưòi mỗi suy nghĩ.
Bên kia đệ tử các đại tông môn từ xa nhìn.
- Tiêu Phong này tâm cơ thật không biết sao để dò…
- Đúng vậy ! thế lực của mấy lão bà hắn quá kinh khủng đi a…
- Cũng là dựa hơi đàn bà…Ta thấy thẹn thay cho hắn…
............
......
...
Tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Phía chính nam, trên một sơn cốc gập nghềnh có hai mươi mấy người áo đen đứng.
Dẫn đầu chính là Hắc Vũ chân quân, Đại Trí Bồ Tát.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt quái dị nói:
- Khai quốc rầm rộ quá ! hắn muốn phô truơng thế lực sao ??
Đại Trí Bồ Tát nheo mắt nói:
- Chỉ bằng những người này không thể sánh với chủ thượng ta. Chủ thuợng ta mới chân chính là thiên hạ đệ nhất nhân… hừ
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta ra tay không?
Đại Trí Bồ Tát lắc đầu, nói:
- Lại chờ đi ! chúng ta không phải đối thủ của Chiêu Hoàng, vả lại ta muốn xem vân hải khí vận của hắn.
- Tuân lệnh!
Quảng trường Triều Thiên điện.
Phía trước có một đài cao to lớn.
Trên đài cao trải thảm đỏ kéo dài tới Triều Thiên điện.Triệu Đống tay cầm phất trần đứng trên đài nhìn lên trời, bỗng nhiên hét lên:
- Đã tới giờ lành!
Thùng thùng thùng!
Vang lên tiếng trống hào hùng, cả Việt Kinh chìm trong không khí long trọng.
Két!
Cửa Triều Thiên điện mở ra.
Trong điện có mấy chục thần tử đứng, cung kính lạy Tiêu Phong ngồi trên long ỷ. Hôm nay Tiêu Phong mặc long bào màu vàng, chân mang ngũ long ủng, đầu đội bạch ngọc bình thiên quan, trông cực kỳ uy nghiêm.
Cửa mở rộng, Tiêu Phong chậm rãi đứng dậy, đạp xuống long đài, từ từ đi hướng cửa đại điện.
Đám quan viên cung kính chấp lễ chờ, đợi Tiêu Phong đi tới cửa mới có trật tự nối đuôi theo sau.
Vèo!
Tiêu Phong phất long bài, đạp bước ra khỏi Triều Thiên điện, từng bước một đi lên đài cao phía xa.
- Thùng thùng thùng!
- U u u u!
Tiếng trống trận, tiếng thổi sừng thú, trăm vạn đại quân nhìn chăm chú vào Tiêu Phong từng bước một đi lên đài cao, quần thần nối bước theo sau.
Hoàng cung, trong đại điện.
Tử Tử, Mộ Vân Khanh,Lý Chiêu Anh,Lạc Vũ, Thuỷ Dung Dung, năm ngưòi vận y phục đỏ rực rỡ. đầu phủ khăn đỏ. Đều thấp thỏm ngồi chờ.
Tiểu Miêu Nhi hưng phấn nói:
- Grao! Tiêu Phong của các tỷ mặc long bào thật là uy vũ!
Tử Tử cười nói:
- Đúng vậy ! ta có thể hình dung ran ha.
Lý Chiêu Anh cảm thán nói:
- Nếu không phải thủ tục tân nuơng duờm rà, chúng ta cũng có thể tham gia rồi.
Thuỷ Dung Dung chắc chắn nói:
- Chưa chắc tỷ đã thích đâu ! nhiều thủ tục ruờm rà phức tạp lắm.
Mộ Vân Khanh gật đầu, phụ hoạ:
- Đúng ! đúng…
Lý Chiêu Anh ngạc nhiên hỏi:
- A? Các Tỷ rành quá ha
Mộ Vân Khanh gật gù:
- Thủ tục hầu hết là hủ tục. buồn chán lắm
Tử Tử lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào cho đúng với chúng tỷ muội nên chỉ cưòi cười không nói.
Cách cung điện của các nàng ở không xa, trong một cung điện khác.
Yêu Thiên Vương chắp tay sau lưng đứng, sau lưng gã có mấy tên đại yêu.
Một đại yêu nhíu mày nói:
- Vương Thượng ta vẫn cảm thấy quốc gia của Tiêu Phong quá tầm thường.
Một đại yêu khác nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Vương thượng chí tôn cao quý, chỉnh thể cấp thấp như quốc gia mà Tiêu Phong lập ra Tại sao yêu tộc chúng ta phải trú đóng tại đây?
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Bớt nói nhảm!
Đám đại yêu rối rít gật đầu, nói:
- Dạ..
- Vâng ! Vâng
Phía xa, trên thảm đỏ, Tiêu Phong đã bước lên đài cao.
Quần thần cung kính đứng một bên. Tiêu Phong nhìn đài cao, vén long bào, từng bước một đi tới.
Trên đài cao có chín mươi lăm bậc thang, ý nghĩa ngôi cửu ngũ.
Tiêu Phong từng bước một bước lên đài cao.
Trên đài cao có một bàn ngọc, một cái bồ đoàn,
Tiêu Phong trở tay lấy ra bảng Phong Thần, Đại Định Thiên Tỉ. cẩn thận đặt hai thứ lên bàn ngọc.
Triệu Đống đứng trên bục lớn hét dài:
- Lạy trời!
Tiêu Phong vén long bào, quỳ trên bồ đoàn, hai tay mở ra làm đại lễ vái trời.
Triệu Đống cao giọng quát:
- Nhất bái thiên, tạ thiên ban tặng. Nhị bái địa, tạ địa ban ân!
Tiêu Phong cung kính cúi đầu hướng trời.
- Một Lạy!
- Hai lạy!
- Ba lạy!
Cùng với giọng hô to của Triệu Đống, Tiêu Phong cung kính lạy trời ba cái.
- Đứng dậy!
Tiêu Phong đứng dậy.
Triệu Đống cao giọng quát:
- Lễ thành!
Hét xong Triệu Đống cung kính hành lễ với Tiêu Phong, chậm rãi đi xuống đài cao.
Trên đài cao chỉ còn lại một Tiêu Phong.
Tiêu Phong mặc long bào, nhìn xuống tứ phương, dần đặt Đại Định Thiên Tỉ lên trên bảng Phong Thần. Tiêu Phong tay phải cầm ngự tỉ, nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng.
Tiêu Phong chậm rãi nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, trẫm, Tiêu Phong, lễ bái thiên địa, được thiên địa ban tặng, lập quốc hiệu Đại Việt hoàng triều, Thụ mệnh với trời, ký thọ Vĩnh Xương!
Ầm ầm!
Khi Tiêu Phong nói thì trên bảng Phong Thần đột nhiên vang tiếng nổ, chậm rãi nhô lên bốn chữ Đại Việt hoàng triều to lớn.
Tiêu Phong vươn tay lấy Đại Định Thiên Tỉ.
- Grao!
Trên bảng Phong Thần bỗng vang tiếng rồng ngâm tận trời.
Một tiếng rồng ngâm, mọi người trông thấy trên bảng Phong Thần bỗng có con Kim Long to lớn lao ra. Kim long to ngàn trượng, trừng mắt dữ tợn, gầm rống tận trời.
Từ chỗ đài cao Tiêu Phong đứng, cùng với Kim Long lên trời, gió to mạnh mẽ thổi lên trời. Gió to thổi lên trời đánh tan tất cả áng mây.
Kim Long bay lên trời cao, quanh thân bao phủ khí vận vàng óng ánh. thật nhiều khí vận chậm rãi khuếch tán hình thành vân hải khí vận to lớn.
Trên vân hải khí vận, Kim Long khí vận bỗng vặn người, lại phát ra tiếng ngâm
- Grao!
Long ngâm kéo dài xuyên thấu thiên địa, lên tận chín tầng trời. Giờ phút này, trong thiên địa chỉ có tiếng rồng ngâm uy vũ.
Xung quanh các nho tu, tu giả đều nín thở nhìn trời, lòng vô cùng rung động. Bởi vì tiếng rồng ngâm hư ma âm vào tai, thẳng hướng trái tim mỗi người, mang đến cảm giác cực kỳ uy nghiêm.
Đám quần thần cung kính hô lên:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Trăm vạn đại quân cũng lập tức cung kính bái theo:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Giờ phút này mọi người trang nghiêm cùng nhau bái hướng Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!trên đài cao.
Dân chúng bốn phía Việt Kinh cung kính quỳ bái:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Grao!
Đang khi toàn bộ cung bái Tiêu Phong thì phía đông Việt Kinh bỗng phát ra tiếng rồng ngâm.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy phía đông Việt Kinh, nơi xa xôi có ngọn núi cao bay khỏi mặt đất. Không, đó không phải núi cao mà là một dãy núi, một sơn mạch to lớn bay hướng phái đông Việt Kinh.
Sơn mạch bay lên mặt đất?
Chiêu Hoàng khẽ nhíu mày mắt loé chút sắc.
Lạc Quý có chút gật gù :
- Có chút ý tứ !
Thuỷ Thiên Chính có chút ngạc nhiên thốt ra lời :
- Đó là đại địa long mạch?
- Grao!
Phía tây Việt Kinh cũng vang tiếng rồng ngâm, từ phương tây Việt Kinh có một long mạch xông tới.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Phía nam bắc, đông nam, đông bắc, bốn phương tám hướng Việt Kinh đều là tiếng rồng ngâm.
Bách long hú dài, trăm đại địa long mạch xông tới, bách long đua nhau ngâm.
Phút chốc xung quanh Việt Kinh đều là tiếng rồng gầm rống. Bách long thi nhau hú, cùng tôn lên Kim Long khí vận của Đại Việt Hoàng Triều
Kim Long khí vận của ngâm dài không dứt:
- Grao!
Mặt đất Việt Kinh bỗng rung động dữ dội, như là động đất. Mặt đất rung rinh, trăm long mạch đụng chạm nhau.
- Có chuyện?
- Mặt đất đang dâng lên, đất đang trồi lên cao!
............
......
...
Vô số tu giả kinh kêu.
- Grao!
- Grao!
Hàng trăm đại địa long mạch không ngừng va chạm nhau, xung quanh Việt Kinh, khu vực to lớn mặt đất bỗng tăng cao lên.
Trong tiếng gầm rú, mặt đất càng lúc càng cao, Việt Kinh cũng cao hơn.
Đứng ở Việt Kinh có thể thấy rõ phương xa mặt đất như trầm xuống.
Đất càng lúc càng cao, dần dần mọi người phát hiện, phía xa chỗ biên duyên Việt Kinh xuất hiện từng vân hải.
Việt Kinh bỗng tăng vọt ngang ngửa với vân hải?
Một số tu giả bay hướng phía xa.
Ầm ầm!
Việt Kinh bay qua độ cao tầng mây, đứng ở biên duyên thậm chí có thể thấy dưới chân là áng mây phương xa.
Có người giật mình kêu lên:
- Mấy ngàn trượng? Mặt đất tăng cao lên mấy ngàn trượng?
- Nguyên khí thiên địa thật đậm!
- Gấp mấy lần tông ta!
...............
.........
...
Vô số tu giả cảm thán nói.
Thuỷ Thiên Chính gật gù cảm nhận nguyên khí thiên địa nơi đây. Xem ra tiểu hiền tế này ngày càng thú vị
Vũ Thuý Thuý khó hiểu hỏi:
- Phu quân, nguyên khí thiên địa chỗ này hình như so với Thiên Cơ Tông còn...
Lạc Quý gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chỉ nói nguyên khí thiên địa thì đậm hơn Thiên Cơ Tông ta thật. tiểu tử này...
Ngày mười tháng mười, Việt Kinh.
Ngày đại điển khai quốc phong thần, cũng là ngày đại hôn của Tiêu Phong rất nhanh đã đến.
Việt Kinh, Triều Thiên điện.
Cửa đại điện đóng chặt, ngoài điện bốn phía đứng ngay ngắn trăm vạn đại quân, ai nấy mặc áo giáp, cực kỳ uy vũ. Dù có mấy người nhìn đông ngó tây, nhưng trong tình trạng yên tĩnh thế này thì cũng điều chỉnh lại trang trọng hơn.
Trăm vạn đại quân đều là Dịch Thiên Hàn chiêu dong binh từ nhiều thành trì, trong thời gian gấp rút, chỉ làm quy phạm đơn giản.
Xung quanh trăm vạn đại quân, trong nhiều rừng núi đang tụ tập rải rác tán tu gần trăm vạn tu giả. Là các tu giả được Tiêu Phong mời từ Cự Lộc thư viện, cũng có tu giả tông môn các đại thành trì khác nữa.
Một nho tu cảm thán:
- Đại điển phong thần khai quốc! cùng lúc tiến hành đại hôn với năm tuyệt sắc mỹ nữ Tiêu Phong quả thật quá có số hưởng thụ ..
Lại một nho tu gật đầu phụ hoạ:
- Đúng vậy! thật đáng ngưỡng mộ a…
Đến bây giờ thì các tu giả đều lộ vẻ cảm thán.
Trên bục ghế ngồi giành cho phụ mẫu có Tiêu Vũ đại diện trưởng bối của Tiêu Phong,Thuỷ Thiên Chính của Cự Lộc Thư viện cha của Thuỷ Dung Dung, Vũ Thuý Thuý cùng Tông chủ Thiên Cơ Tông Lạc Quý là cha mẹ của Lạc Vũ, cùng bất ngờ lớn nhất mà không ai nghĩ đến chính là thiên hạ đệ nhất nhân Chiêu Hoàng. Chiêu hoàng đến cũng chính là nguyên do thu hút đại luợng tu giả tụ họp vì quá hiếu kỳ , vì quá tó mò. Không ngờ một đấng trên cao như vậy lại giáng lâm ở tiểu vuơng quốc bé nhỏ này.
Mọi người thi lễ chào hỏi nhau bằng nụ cười và ánh mắt. trong long mỗi ngưòi mỗi suy nghĩ.
Bên kia đệ tử các đại tông môn từ xa nhìn.
- Tiêu Phong này tâm cơ thật không biết sao để dò…
- Đúng vậy ! thế lực của mấy lão bà hắn quá kinh khủng đi a…
- Cũng là dựa hơi đàn bà…Ta thấy thẹn thay cho hắn…
............
......
...
Tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Phía chính nam, trên một sơn cốc gập nghềnh có hai mươi mấy người áo đen đứng.
Dẫn đầu chính là Hắc Vũ chân quân, Đại Trí Bồ Tát.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt quái dị nói:
- Khai quốc rầm rộ quá ! hắn muốn phô truơng thế lực sao ??
Đại Trí Bồ Tát nheo mắt nói:
- Chỉ bằng những người này không thể sánh với chủ thượng ta. Chủ thuợng ta mới chân chính là thiên hạ đệ nhất nhân… hừ
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta ra tay không?
Đại Trí Bồ Tát lắc đầu, nói:
- Lại chờ đi ! chúng ta không phải đối thủ của Chiêu Hoàng, vả lại ta muốn xem vân hải khí vận của hắn.
- Tuân lệnh!
Quảng trường Triều Thiên điện.
Phía trước có một đài cao to lớn.
Trên đài cao trải thảm đỏ kéo dài tới Triều Thiên điện.Triệu Đống tay cầm phất trần đứng trên đài nhìn lên trời, bỗng nhiên hét lên:
- Đã tới giờ lành!
Thùng thùng thùng!
Vang lên tiếng trống hào hùng, cả Việt Kinh chìm trong không khí long trọng.
Két!
Cửa Triều Thiên điện mở ra.
Trong điện có mấy chục thần tử đứng, cung kính lạy Tiêu Phong ngồi trên long ỷ. Hôm nay Tiêu Phong mặc long bào màu vàng, chân mang ngũ long ủng, đầu đội bạch ngọc bình thiên quan, trông cực kỳ uy nghiêm.
Cửa mở rộng, Tiêu Phong chậm rãi đứng dậy, đạp xuống long đài, từ từ đi hướng cửa đại điện.
Đám quan viên cung kính chấp lễ chờ, đợi Tiêu Phong đi tới cửa mới có trật tự nối đuôi theo sau.
Vèo!
Tiêu Phong phất long bài, đạp bước ra khỏi Triều Thiên điện, từng bước một đi lên đài cao phía xa.
- Thùng thùng thùng!
- U u u u!
Tiếng trống trận, tiếng thổi sừng thú, trăm vạn đại quân nhìn chăm chú vào Tiêu Phong từng bước một đi lên đài cao, quần thần nối bước theo sau.
Hoàng cung, trong đại điện.
Tử Tử, Mộ Vân Khanh,Lý Chiêu Anh,Lạc Vũ, Thuỷ Dung Dung, năm ngưòi vận y phục đỏ rực rỡ. đầu phủ khăn đỏ. Đều thấp thỏm ngồi chờ.
Tiểu Miêu Nhi hưng phấn nói:
- Grao! Tiêu Phong của các tỷ mặc long bào thật là uy vũ!
Tử Tử cười nói:
- Đúng vậy ! ta có thể hình dung ran ha.
Lý Chiêu Anh cảm thán nói:
- Nếu không phải thủ tục tân nuơng duờm rà, chúng ta cũng có thể tham gia rồi.
Thuỷ Dung Dung chắc chắn nói:
- Chưa chắc tỷ đã thích đâu ! nhiều thủ tục ruờm rà phức tạp lắm.
Mộ Vân Khanh gật đầu, phụ hoạ:
- Đúng ! đúng…
Lý Chiêu Anh ngạc nhiên hỏi:
- A? Các Tỷ rành quá ha
Mộ Vân Khanh gật gù:
- Thủ tục hầu hết là hủ tục. buồn chán lắm
Tử Tử lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào cho đúng với chúng tỷ muội nên chỉ cưòi cười không nói.
Cách cung điện của các nàng ở không xa, trong một cung điện khác.
Yêu Thiên Vương chắp tay sau lưng đứng, sau lưng gã có mấy tên đại yêu.
Một đại yêu nhíu mày nói:
- Vương Thượng ta vẫn cảm thấy quốc gia của Tiêu Phong quá tầm thường.
Một đại yêu khác nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Vương thượng chí tôn cao quý, chỉnh thể cấp thấp như quốc gia mà Tiêu Phong lập ra Tại sao yêu tộc chúng ta phải trú đóng tại đây?
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Bớt nói nhảm!
Đám đại yêu rối rít gật đầu, nói:
- Dạ..
- Vâng ! Vâng
Phía xa, trên thảm đỏ, Tiêu Phong đã bước lên đài cao.
Quần thần cung kính đứng một bên. Tiêu Phong nhìn đài cao, vén long bào, từng bước một đi tới.
Trên đài cao có chín mươi lăm bậc thang, ý nghĩa ngôi cửu ngũ.
Tiêu Phong từng bước một bước lên đài cao.
Trên đài cao có một bàn ngọc, một cái bồ đoàn,
Tiêu Phong trở tay lấy ra bảng Phong Thần, Đại Định Thiên Tỉ. cẩn thận đặt hai thứ lên bàn ngọc.
Triệu Đống đứng trên bục lớn hét dài:
- Lạy trời!
Tiêu Phong vén long bào, quỳ trên bồ đoàn, hai tay mở ra làm đại lễ vái trời.
Triệu Đống cao giọng quát:
- Nhất bái thiên, tạ thiên ban tặng. Nhị bái địa, tạ địa ban ân!
Tiêu Phong cung kính cúi đầu hướng trời.
- Một Lạy!
- Hai lạy!
- Ba lạy!
Cùng với giọng hô to của Triệu Đống, Tiêu Phong cung kính lạy trời ba cái.
- Đứng dậy!
Tiêu Phong đứng dậy.
Triệu Đống cao giọng quát:
- Lễ thành!
Hét xong Triệu Đống cung kính hành lễ với Tiêu Phong, chậm rãi đi xuống đài cao.
Trên đài cao chỉ còn lại một Tiêu Phong.
Tiêu Phong mặc long bào, nhìn xuống tứ phương, dần đặt Đại Định Thiên Tỉ lên trên bảng Phong Thần. Tiêu Phong tay phải cầm ngự tỉ, nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng.
Tiêu Phong chậm rãi nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, trẫm, Tiêu Phong, lễ bái thiên địa, được thiên địa ban tặng, lập quốc hiệu Đại Việt hoàng triều, Thụ mệnh với trời, ký thọ Vĩnh Xương!
Ầm ầm!
Khi Tiêu Phong nói thì trên bảng Phong Thần đột nhiên vang tiếng nổ, chậm rãi nhô lên bốn chữ Đại Việt hoàng triều to lớn.
Tiêu Phong vươn tay lấy Đại Định Thiên Tỉ.
- Grao!
Trên bảng Phong Thần bỗng vang tiếng rồng ngâm tận trời.
Một tiếng rồng ngâm, mọi người trông thấy trên bảng Phong Thần bỗng có con Kim Long to lớn lao ra. Kim long to ngàn trượng, trừng mắt dữ tợn, gầm rống tận trời.
Từ chỗ đài cao Tiêu Phong đứng, cùng với Kim Long lên trời, gió to mạnh mẽ thổi lên trời. Gió to thổi lên trời đánh tan tất cả áng mây.
Kim Long bay lên trời cao, quanh thân bao phủ khí vận vàng óng ánh. thật nhiều khí vận chậm rãi khuếch tán hình thành vân hải khí vận to lớn.
Trên vân hải khí vận, Kim Long khí vận bỗng vặn người, lại phát ra tiếng ngâm
- Grao!
Long ngâm kéo dài xuyên thấu thiên địa, lên tận chín tầng trời. Giờ phút này, trong thiên địa chỉ có tiếng rồng ngâm uy vũ.
Xung quanh các nho tu, tu giả đều nín thở nhìn trời, lòng vô cùng rung động. Bởi vì tiếng rồng ngâm hư ma âm vào tai, thẳng hướng trái tim mỗi người, mang đến cảm giác cực kỳ uy nghiêm.
Đám quần thần cung kính hô lên:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Trăm vạn đại quân cũng lập tức cung kính bái theo:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Giờ phút này mọi người trang nghiêm cùng nhau bái hướng Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!trên đài cao.
Dân chúng bốn phía Việt Kinh cung kính quỳ bái:
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Grao!
Đang khi toàn bộ cung bái Tiêu Phong thì phía đông Việt Kinh bỗng phát ra tiếng rồng ngâm.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy phía đông Việt Kinh, nơi xa xôi có ngọn núi cao bay khỏi mặt đất. Không, đó không phải núi cao mà là một dãy núi, một sơn mạch to lớn bay hướng phái đông Việt Kinh.
Sơn mạch bay lên mặt đất?
Chiêu Hoàng khẽ nhíu mày mắt loé chút sắc.
Lạc Quý có chút gật gù :
- Có chút ý tứ !
Thuỷ Thiên Chính có chút ngạc nhiên thốt ra lời :
- Đó là đại địa long mạch?
- Grao!
Phía tây Việt Kinh cũng vang tiếng rồng ngâm, từ phương tây Việt Kinh có một long mạch xông tới.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Phía nam bắc, đông nam, đông bắc, bốn phương tám hướng Việt Kinh đều là tiếng rồng ngâm.
Bách long hú dài, trăm đại địa long mạch xông tới, bách long đua nhau ngâm.
Phút chốc xung quanh Việt Kinh đều là tiếng rồng gầm rống. Bách long thi nhau hú, cùng tôn lên Kim Long khí vận của Đại Việt Hoàng Triều
Kim Long khí vận của ngâm dài không dứt:
- Grao!
Mặt đất Việt Kinh bỗng rung động dữ dội, như là động đất. Mặt đất rung rinh, trăm long mạch đụng chạm nhau.
- Có chuyện?
- Mặt đất đang dâng lên, đất đang trồi lên cao!
............
......
...
Vô số tu giả kinh kêu.
- Grao!
- Grao!
Hàng trăm đại địa long mạch không ngừng va chạm nhau, xung quanh Việt Kinh, khu vực to lớn mặt đất bỗng tăng cao lên.
Trong tiếng gầm rú, mặt đất càng lúc càng cao, Việt Kinh cũng cao hơn.
Đứng ở Việt Kinh có thể thấy rõ phương xa mặt đất như trầm xuống.
Đất càng lúc càng cao, dần dần mọi người phát hiện, phía xa chỗ biên duyên Việt Kinh xuất hiện từng vân hải.
Việt Kinh bỗng tăng vọt ngang ngửa với vân hải?
Một số tu giả bay hướng phía xa.
Ầm ầm!
Việt Kinh bay qua độ cao tầng mây, đứng ở biên duyên thậm chí có thể thấy dưới chân là áng mây phương xa.
Có người giật mình kêu lên:
- Mấy ngàn trượng? Mặt đất tăng cao lên mấy ngàn trượng?
- Nguyên khí thiên địa thật đậm!
- Gấp mấy lần tông ta!
...............
.........
...
Vô số tu giả cảm thán nói.
Thuỷ Thiên Chính gật gù cảm nhận nguyên khí thiên địa nơi đây. Xem ra tiểu hiền tế này ngày càng thú vị
Vũ Thuý Thuý khó hiểu hỏi:
- Phu quân, nguyên khí thiên địa chỗ này hình như so với Thiên Cơ Tông còn...
Lạc Quý gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chỉ nói nguyên khí thiên địa thì đậm hơn Thiên Cơ Tông ta thật. tiểu tử này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.