Chương 189: không kết minh ta nhổ tận gốc tông ngươi
Snake
12/08/2019
Mục Vương trầm giọng nói.
- Tiêu điện chủ, trong bái thiếp gửi tới có nhắc đến chuyện quan trọng, không tiện thương lượng gián tiếp, không biết là chuyện gì?
Tiêu Phong mỉm cười, nói.
- Ngày hôm nay ta tới đây là muốn đại diện Đại ThiênTông bàn chuyện kết minh với Ngự Yêu Tông, vì muốn biểu đạt thành ý, thế nên ta tới đây một mình!
Thần tình Mục Vương khẽ nhúc nhích.
- Kết minh?
Những người khác trong đại điện, biểu tình mỗi người đều không đồng nhất.
- Năm xưa sau khi cha ta mất đi, Mục Vương cũng không ước thúc đệ tử tham dự chiến tranh giữa Việt Quốc và Nhật Quốc, có thể thấy được năm đó giao tình của ngài với cha ta không tệ.
Tiêu Phong cười nói.
Mục Dã Vương gật đầu xác nhận.
- Đúng là không tệ!
Tiêu Phong nhấp ngụm rượu, cười nói.
- Đại Thiên Tông và Ngự Yêu Tông, trước kia đều là Minh Tông phải không?
Trong đại điện thành một trận vắng lặng.
- Đúng là đã từng như thế!
Dã Vương gật đầu.
- Tam U Tông, Nhật Nguyệt minh Tông, liên minh bốn tông có hai mươi Thần Cảnh, nếu Đại Thiên Tông, Ngự Yêu Tông không có được liên kết như xưa, đã sớm bị bọn họ dần cách ly ra khỏi Vô Ưu Thành rồi.
Tiêu Phong điểm giọng.
- Xin cứ nói rõ!
Mục Vương trầm giọng nói.
Tiêu Phong cũng không câu nệ gì, tiếp tục nói:
- Quan hệ Minh Tông của Đại Thiên Tông và Ngự Yêu Tông, cũng là năm xưa khi cha ta bị trăm tông bao vây tiễu trừ mới xuất hiện vết rạn, lúc đó Ngự Yêu Tông chẳng hề quan tâm, mặc cho phụ mẫu ta bị chết thảm tại Đại ThiênTông?
- Hừ, lúc đó chúng ta hỗ trợ thế nào? Trăm tông gây áp lực, nếu chúng ta giúp cho cha ngươi, Ngự Yêu Tông ta cũng bị diệt!
Một lão giả Thần Cảnh ngồi phía đối diện, trầm giọng quát lên.
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Không phải ta trách móc Ngự Yêu Tông, lần này ta đến đây chỉ là muốn một lần nữa kết minh với Ngự Yêu Tông mà thôi.
Mục Vương thản nhiên nói
- Kết minh? Bây giờ còn cần kết minh sao?
. Tiêu Phong cười nói.
- Mục Vương, thế lực Ngự Yêu Tông các ngươi tại Vô Ưu Thành thế nào?
Mục Vương nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, thoáng trầm mặc một trận.
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Ngươi không nói, nhưng ta nói cũng chẳng sai, thế lực Ngự Yêu Tông các ngươi là yếu nhất tại Vô Ưu Thành, đồng nghĩa với việc là thế lực có thể sớm bị loại bỏ nhất!
Sắc mặt Mục Vương trầm xuống.
- Bị loại bỏ?
Tiêu Phong Cố ý đè thấp giọng:
- Cứ theo như ngươi nói đi, Tam U Tông tham dự việc vây giết cha ta, thế nên lần này ta tiến vào Vô Ưu Thành, nhất định phải nhổ tận gốc Tam U Tông!
Một vị Thần Cảnh ngồi phía đối diện cười lạnh, nói.
- Nhổ tận gốc Tam U Tông? Chê cười, chỉ bằng ngươi sao?
Tiêu Phong mỉm cười.
- Không phải Nhật Nguyệt Minh Tông đã bị ta một mình nhổ tận gốc rồi sao?
Tiêu Phong cố ý kéo dài giọng , con mắt híp lại nhìn thẳng về phía mấy người đối diện, đáy mắt lộ ra vẻ tối tăm lạnh lẽo.
Vị Thần Cảnh kia bị Tiêu Phong nói cho cứng họng.
- Ách?
Mục Vương trầm giọng hỏi.
- Đại Thiên Tông đồng ý rồi?
Sắc mặt Tiêu Phong dần dần nghiêm túc, nói.
- Đại Thiên Tông không đồng ý, ta sẽ không tìm tới ngươi! Đại Thiên Tông và Tam U Tông sắp diễn ra quyết chiến sinh tử, hôm nay tới muốn kết minh với Ngự Yêu Tông, cũng là muốn Ngự Yêu Tông biểu hiện một thái độ.
Trong đại điện, bầu không khí nhất thời khẩn trương lên.
- Bốn tông các ngươi quyết chiến, Ngự Yêu Tông ta không muốn nhúng tay vào.
Mục Vương trầm giọng nói.
- Không muốn nhúng tay? Nào dễ dàng như vậy? Không muốn kết minh, vậy tại trước khi chúng ta quyết chiến với Tam U Tông, ta liền nhổ tận gốc Ngự Yêu Tông ngươi!
Tiêu Phong trừng mắt nói. Khuân mặt anh tuấn càng lộ thêm ba phần âm trầm, khiến người khác không rét màn run.
Hô!
Phía đối diện, một chúng tu giả đều trợn mắt đứng dậy. Không khí trở nên nặng nề không gì sánh được.
Tiêu Phong đây là tới đe dọa?
- Tiêu Phong, ngươi thật to gan, Ngự Yêu Tông ta không phải chỗ ngươi có thể làm càn!
Một lão giả Thần Cảnh quát lên.
- Ngươi tưởng giết sáu nghìn Tinh Cảnh là rất giỏi sao? Giết mấy trăm Khí Cảnh thì làm sao? Ngươi chỉ là Tinh Cảnh, ta tùy thời đều có thể lưu ngươi lại, giết ngươi tránh khỏi mầm tai họa!
Một lão giả Thần Cảnh khác quát lên.
Mục Vương lạnh lùng nói.
- Tiêu Phong, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Ba đại Thần Cảnh hầu như đồng thời ép đến một cỗ sát khí.
- gào gào!
Tiểu Miêu Nhi cảnh giác buông khối linh thạch trong miệng, cảnh giác nhìn đại điện.
Khí thế áp bách cuồn cuộn, Tiêu Phong không có một tia khó chịu nào, cầm chén rượu chậm rãi buông xuống, tay đưa ra phía sau lưng.
Bịch!
Ngọc Đế Kiếm ầm ầm buông ra, đồng thời vung bay ra ngoài.
- Hả?
Mọi người trong điện chủ đều biến sắc.
Có điều tốc độ Ngọc Đế Kiếm cũng không nhanh, sau khi vòng vo hai vòng trong không trung, liền ầm ầm hạ xuống.
Oanh!
Ngọc Đế Kiếm cắm vào giữa trung tâm đại điện.
Ba vị Thần Cảnh đều híp hai mắt lại.
- Kiếm này tên Ngọc Đế, từng trảm toàn bộ Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh Tông!
Tiêu Phong nhàn nhạt nói.trên môi nở một nụ cười thâm Thuý lộ vẻ sắc sảo.
Một chúng cao thủ Khí Cảnh nhất thời ồn ào kinh ngạc.
Từng trảm toàn bộ Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh tông?
Thần Cảnh? Làm sao có thể?
Mọi người kinh nghi bất định nhìn về phía Tiêu Phong
Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh Tông bị diệt sạch, tuy rằng rất nhiều người không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừ nhận rằng trong đó có ba người là bị Tiêu Phong chém giết, bởi vì rất nhiều người đều tận mắt thấy, rất nhiều người nói Tiêu Phong mưu lợi, thế nên không muốn thừa nhận, nhưng hai người khác thì sao?
Đều là do Tiêu Phong giết?
Một thanh Ngọc Đế Kiếm, coi như đánh thẳng vào vẻ kiêu căng của chư cường trong đại điện. Trước đó từng đợt khí thế áp bức về phía Tiêu Phong, nhất thời đã bị thanh Ngọc Đế Kiếm chém đôi.
- Tiêu điện chủ, trong bái thiếp gửi tới có nhắc đến chuyện quan trọng, không tiện thương lượng gián tiếp, không biết là chuyện gì?
Tiêu Phong mỉm cười, nói.
- Ngày hôm nay ta tới đây là muốn đại diện Đại ThiênTông bàn chuyện kết minh với Ngự Yêu Tông, vì muốn biểu đạt thành ý, thế nên ta tới đây một mình!
Thần tình Mục Vương khẽ nhúc nhích.
- Kết minh?
Những người khác trong đại điện, biểu tình mỗi người đều không đồng nhất.
- Năm xưa sau khi cha ta mất đi, Mục Vương cũng không ước thúc đệ tử tham dự chiến tranh giữa Việt Quốc và Nhật Quốc, có thể thấy được năm đó giao tình của ngài với cha ta không tệ.
Tiêu Phong cười nói.
Mục Dã Vương gật đầu xác nhận.
- Đúng là không tệ!
Tiêu Phong nhấp ngụm rượu, cười nói.
- Đại Thiên Tông và Ngự Yêu Tông, trước kia đều là Minh Tông phải không?
Trong đại điện thành một trận vắng lặng.
- Đúng là đã từng như thế!
Dã Vương gật đầu.
- Tam U Tông, Nhật Nguyệt minh Tông, liên minh bốn tông có hai mươi Thần Cảnh, nếu Đại Thiên Tông, Ngự Yêu Tông không có được liên kết như xưa, đã sớm bị bọn họ dần cách ly ra khỏi Vô Ưu Thành rồi.
Tiêu Phong điểm giọng.
- Xin cứ nói rõ!
Mục Vương trầm giọng nói.
Tiêu Phong cũng không câu nệ gì, tiếp tục nói:
- Quan hệ Minh Tông của Đại Thiên Tông và Ngự Yêu Tông, cũng là năm xưa khi cha ta bị trăm tông bao vây tiễu trừ mới xuất hiện vết rạn, lúc đó Ngự Yêu Tông chẳng hề quan tâm, mặc cho phụ mẫu ta bị chết thảm tại Đại ThiênTông?
- Hừ, lúc đó chúng ta hỗ trợ thế nào? Trăm tông gây áp lực, nếu chúng ta giúp cho cha ngươi, Ngự Yêu Tông ta cũng bị diệt!
Một lão giả Thần Cảnh ngồi phía đối diện, trầm giọng quát lên.
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Không phải ta trách móc Ngự Yêu Tông, lần này ta đến đây chỉ là muốn một lần nữa kết minh với Ngự Yêu Tông mà thôi.
Mục Vương thản nhiên nói
- Kết minh? Bây giờ còn cần kết minh sao?
. Tiêu Phong cười nói.
- Mục Vương, thế lực Ngự Yêu Tông các ngươi tại Vô Ưu Thành thế nào?
Mục Vương nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, thoáng trầm mặc một trận.
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Ngươi không nói, nhưng ta nói cũng chẳng sai, thế lực Ngự Yêu Tông các ngươi là yếu nhất tại Vô Ưu Thành, đồng nghĩa với việc là thế lực có thể sớm bị loại bỏ nhất!
Sắc mặt Mục Vương trầm xuống.
- Bị loại bỏ?
Tiêu Phong Cố ý đè thấp giọng:
- Cứ theo như ngươi nói đi, Tam U Tông tham dự việc vây giết cha ta, thế nên lần này ta tiến vào Vô Ưu Thành, nhất định phải nhổ tận gốc Tam U Tông!
Một vị Thần Cảnh ngồi phía đối diện cười lạnh, nói.
- Nhổ tận gốc Tam U Tông? Chê cười, chỉ bằng ngươi sao?
Tiêu Phong mỉm cười.
- Không phải Nhật Nguyệt Minh Tông đã bị ta một mình nhổ tận gốc rồi sao?
Tiêu Phong cố ý kéo dài giọng , con mắt híp lại nhìn thẳng về phía mấy người đối diện, đáy mắt lộ ra vẻ tối tăm lạnh lẽo.
Vị Thần Cảnh kia bị Tiêu Phong nói cho cứng họng.
- Ách?
Mục Vương trầm giọng hỏi.
- Đại Thiên Tông đồng ý rồi?
Sắc mặt Tiêu Phong dần dần nghiêm túc, nói.
- Đại Thiên Tông không đồng ý, ta sẽ không tìm tới ngươi! Đại Thiên Tông và Tam U Tông sắp diễn ra quyết chiến sinh tử, hôm nay tới muốn kết minh với Ngự Yêu Tông, cũng là muốn Ngự Yêu Tông biểu hiện một thái độ.
Trong đại điện, bầu không khí nhất thời khẩn trương lên.
- Bốn tông các ngươi quyết chiến, Ngự Yêu Tông ta không muốn nhúng tay vào.
Mục Vương trầm giọng nói.
- Không muốn nhúng tay? Nào dễ dàng như vậy? Không muốn kết minh, vậy tại trước khi chúng ta quyết chiến với Tam U Tông, ta liền nhổ tận gốc Ngự Yêu Tông ngươi!
Tiêu Phong trừng mắt nói. Khuân mặt anh tuấn càng lộ thêm ba phần âm trầm, khiến người khác không rét màn run.
Hô!
Phía đối diện, một chúng tu giả đều trợn mắt đứng dậy. Không khí trở nên nặng nề không gì sánh được.
Tiêu Phong đây là tới đe dọa?
- Tiêu Phong, ngươi thật to gan, Ngự Yêu Tông ta không phải chỗ ngươi có thể làm càn!
Một lão giả Thần Cảnh quát lên.
- Ngươi tưởng giết sáu nghìn Tinh Cảnh là rất giỏi sao? Giết mấy trăm Khí Cảnh thì làm sao? Ngươi chỉ là Tinh Cảnh, ta tùy thời đều có thể lưu ngươi lại, giết ngươi tránh khỏi mầm tai họa!
Một lão giả Thần Cảnh khác quát lên.
Mục Vương lạnh lùng nói.
- Tiêu Phong, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Ba đại Thần Cảnh hầu như đồng thời ép đến một cỗ sát khí.
- gào gào!
Tiểu Miêu Nhi cảnh giác buông khối linh thạch trong miệng, cảnh giác nhìn đại điện.
Khí thế áp bách cuồn cuộn, Tiêu Phong không có một tia khó chịu nào, cầm chén rượu chậm rãi buông xuống, tay đưa ra phía sau lưng.
Bịch!
Ngọc Đế Kiếm ầm ầm buông ra, đồng thời vung bay ra ngoài.
- Hả?
Mọi người trong điện chủ đều biến sắc.
Có điều tốc độ Ngọc Đế Kiếm cũng không nhanh, sau khi vòng vo hai vòng trong không trung, liền ầm ầm hạ xuống.
Oanh!
Ngọc Đế Kiếm cắm vào giữa trung tâm đại điện.
Ba vị Thần Cảnh đều híp hai mắt lại.
- Kiếm này tên Ngọc Đế, từng trảm toàn bộ Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh Tông!
Tiêu Phong nhàn nhạt nói.trên môi nở một nụ cười thâm Thuý lộ vẻ sắc sảo.
Một chúng cao thủ Khí Cảnh nhất thời ồn ào kinh ngạc.
Từng trảm toàn bộ Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh tông?
Thần Cảnh? Làm sao có thể?
Mọi người kinh nghi bất định nhìn về phía Tiêu Phong
Thần Cảnh của Nhật Nguyệt Minh Tông bị diệt sạch, tuy rằng rất nhiều người không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừ nhận rằng trong đó có ba người là bị Tiêu Phong chém giết, bởi vì rất nhiều người đều tận mắt thấy, rất nhiều người nói Tiêu Phong mưu lợi, thế nên không muốn thừa nhận, nhưng hai người khác thì sao?
Đều là do Tiêu Phong giết?
Một thanh Ngọc Đế Kiếm, coi như đánh thẳng vào vẻ kiêu căng của chư cường trong đại điện. Trước đó từng đợt khí thế áp bức về phía Tiêu Phong, nhất thời đã bị thanh Ngọc Đế Kiếm chém đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.