Chương 74: lừa tâm sư huynh tự cắt đứt khí mạch
Snake
08/08/2019
"Ừng ực, ừng ực!"
Ngọc Đế Kiếm đang rút ra máu Tam Thải Thần Ngưu, hơn nữa, trong lúc uống máu, chuôi của Ngọc Đế Kiếm đã biến thành một màu đỏ rực. Từng dòng tà khí thuận theo chuôi kiếm phát tán ra.
"Tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên? Không đúng, tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên không phải như thế này, đây là tà khí biến dị!" Tiêu Phong biến sắc.
"Keng!"
Tiêu Phong rút Ngọc Đế Kiếm ra.
Lúc đầu Ngọc Đế Kiếm chỉ là một màu Trắng lạnh lẽo, nhưng giờ phút này lại biến thành đỏ tươi, vô cùng đẹp đẽ, trên Ngọc Đế Kiếm tỏa ra từng làn sương mỏng bằng máu. Mà ngay tại chuôi kiếm giống như có một dòng năng lượng đang rót vào trong cơ thể Tiêu Phong.
"Hừ!" Tiêu Phong trừng mắt, chấn tay một cái, ầm ầm đánh tan huyết vụ.
Nguyên bản năng lượng đang muốn rót vào trong cơ thể đã bị Tiêu Phong đánh tan.
"Ngọc Đế Kiếm uống máu, rút ra lực lượng của huyết mạch, lực lượng của Tinh nguyên? Cư nhiên lại còn chảy ngược ra một ít để cung cấp cho ta? Kiếm muốn thành yêu rồi?" Tiêu Phong nhíu mày nhìn thanh Ngọc Đế Kiếm đỏ tươi trong tay.
"Ta hiểu rồi, vì nhiễm tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên nên Thiết Ngọc Chi Tinh đã xảy ra biến dị, đáng tiếc, Tinh nguyên mà ngươi cung cấp cho ta tà khí quá nặng, ta không thể tiếp nhận được!"
"Ông!" Ngọc Đế Kiếm run nhẹ một hồi.
"Không ngờ chuôi Thiên Tử kiếm thứ hai của ta lại là một thanh tà kiếm?" Nét mặt Tiêu Phong lộ vẻ cổ quái.
"Tam Thải!" Xa xa đột nhiên truyền đến một gầm tiếng bi phẫn.
Tiếng gầm vang vọng cả thao trường, khiến cho Tiêu Phong lập tức thanh tỉnh, hiện tại không phải là lúc mất thời gian với Ngọc Đế Kiếm.
Ngẩng đầu, nhìn về phía tên Tam sư huynh đang phẫn nộ ở phía xa xa.
Tên Tam sư huynh tức giận phá hủy mọi thứ ở xung quanh, một luồng cuồng phong quét qua khắp mọi nơi, khí thế thật mạnh mẽ, làm cho những người đứng xung quanh lảo đảo đứng không vững.
"Phù!"
Tên Tam sư huynh lao thẳng tới, nháy mắt đã đến sát bên cạnh.
"Bắn!"
Hàng loạt Xạ Nhật Tiễn lại lần nữa bắn về phía tên Tam sư huynh.
"Bùm!"
Tam sư huynh liền phong bế xung quanh, đột nhiên một bức tường khí hiện ra che chắn cho hắn, toàn bộ vũ tiễn đều dừng lại cách hắn hơn một trượng.
"Quả nhiên là Khí cảnh!" Tiêu Phong nhíu lại hai mắt thối lui.
Tam sư huynh vuốt ve Tam Thải Thần Ngưu.
Nhưng Tam Thải Thần Ngưu đã không còn có một tia hơi thở nào, hoàn toàn chết.
"Chết rồi, rõ ràng đã chết rồi!" Ánh mắt Tam sư huynh tức giận bừng bừng.
Hắn quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong.
"Ngươi giết yêu sủng của ta! Ta muốn ngươi chôn cùng!" Ngữ khí tên Tam sư huynh rét lạnh nói.
Kẹt kẹt kẹt!
Toàn bộ năm nghìn Cấm vệ quân đều kéo trường cung.
Giữa không trung.
"Sư tôn, người nọ là Khí cảnh thật sao?" Tiêu Bá Thanh lo lắng nói.
"Không sai, có thể tạo ra bức tường khí, hẳn là Khí cảnh, nhưng mà chỉ vừa mới bước vào Khí cảnh không được bao lâu!" Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.
"Lực cảnh, Tinh cảnh, Khí cảnh? Người nọ hơn hẳn Vương thúc tới hai cấp độ, sư tôn, hay là người hãy giúp đỡ Vương thúc đi!" Tiêu Bá Thanh lo lắng nói.
Độc Cô Kiếm Vương híp mắt nhìn xuống phía dưới, trong ánh mắt hiện lên một chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy đệ tử khẩn cầu, Độc Cô Kiếm Vương gật đầu nói: "Nếu như Tiêu Phong có nguy hiểm đến tánh mạng, ta sẽ cứu hắn!"
"Đa tạ sư tôn!" Tiêu Bá Thanh khấu đầu.
Bên kia.
Trường Thanh và nữ tử cũng nhìn xuống phía dưới.
"Đại tiểu thư, người nọ chắc chắn là Khí cảnh không thể nghi ngờ? Chẳng lẽ lúc trước Tiêu Phong. . . ?" Trường Thanh có chút không thể tin nói.
"Không sai, đúng là Tiêu Phong đang cố ý chọc giận cao thủ Khí cảnh này!" Nữ tử gật gật đầu.
"Nhưng mà, nhưng mà Tiêu Phong chưa hề biết hắn là ai. Trong những người đang có mặt tại đây, Diêm Xuyên cùng lắm là nhận ra được Yên đế qua bức họa. Hôm nay, cao thủ Khí cảnh kia lại tới đây cũng thật là xảo hợp!" Trường Thanh cau mày nói.
"Ngươi xác định Tiêu Phong chưa từng gặp qua hắn?" Nữ tử ngoài ý muốn hỏi.
"Chắc chắn là chưa gặp, người này tới đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi." Trường Thanh khẳng định.
"Nhưng từ lúc mới bắt đầu, ta đã thấy Tiêu Phong mấy lần giả bộ như lơ đãng liếc nhìn hắn vài lần, người có tu vi cao nhất ở đây, lúc vừa vào thao trường Tiêu Phong đã chú ý ngay người này, trừ khi. . . !"
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi Tiêu Phong có nhãn lực kinh người, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra tu vi của người này ngay lúc vừa mới tiến vào thao trường!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Sao lại như thế được? Không phải Đại tiểu thư nói Tiêu Phong là Lực cảnh tầng thứ chín sao?"
"Đúng là Lực cảnh tầng thứ chín, nhưng mà, cũng có người mặc dù không có tu vi nhưng chỉ trong chớp mắt vẫn có thể nhìn ra người khác dài ngắn thế nào!"
" Tiêu Phong chỉ mới mười bảy tuổi mà, làm sao có được năng lực mạnh như vậy chứ!" Trường Thanh có chút không tin.
"Tiếp tục xem đi!" Nữ tử ngưng trọng nói.
Bên dưới.
Tiêu Phong được năm nghìn Cấm vệ quân bảo vệ ở chính giữa.
"Bắn tên!" Phong Đằng hét to.
"Véo!"
Năm nghìn Xạ Nhật Tiễn ào ào bắn về phía Tam sư huynh, chẳng khác gì mưa sao băng đang hung hăng lao tới chỗ hắn.
"Hừ!" Tam sư huynh hừ lạnh một tiếng.
Cuồng phong nổi dậy xung quanh, bức tường khí chắc chắn lại lần nữa xuất hiện.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Mặc dù vẫn bị tường khí ngăn cản như trước, thế nhưng ba nghìn mũi Xạ Nhật Tiễn quả thật rất nhiều, nhiều đến nỗi bức tường gần như bị lấp kín bởi những mũi tên đang ào ào cắm vào.
"Ầm ầm ầm!"
Trực tiếp bị ba nghìn vũ tiễn cùng đồng loạt bắn tới, mạnh mẽ như Khí cảnh cũng phải bị đẩy ra xa hơn mười trượng.
Vũ tiễn như tre già măng mọc, kín không kẽ hở. Mặc dù Tam sư huynh có bản lĩnh ngập trời, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể liên tục bố trí tường khí chống đỡ mưa tên.
"Xạ Nhật Tiễn, rõ ràng đều là Xạ Nhật Tiễn?" Tam sư huynh trố mắt kinh ngạc.
Mặc dù ba nghìn Xạ Nhật Tiễn không thể làm cho Tam sư huynh bị thương, nhưng cũng khiến cho Tam sư huynh hiểu rằng, đại quân này không phải dễ bắt nạt, cũng chẳng phải là con kiến hôi.
Từ từ đè nén cơn giận xuống dưới, Tam sư huynh tỉnh táo lại, chăm chú nhìn đại quân ở trước mặt.
Cách đó không xa, Phó Cảnh Ngôn há miệng ngạc nhiên. Không thể tưởng được mạnh mẽ như Tam sư huynh mà cũng có lúc bị áp chế đến như vậy.
"Dừng tay!" Tiêu Phong đột nhiên quát lớn.
"Hả?" năm nghìn Cấm vệ quân khó hiểu nhìn về phía Tiêu Phong, nhưng vẫn nghe lệnh cấp tốc dừng bắn tên.
Lúc này Tam sư huynh đã nén được cơn giận, lạnh lùng nhìn Tiêu Phong đang được bảo vệ ở bên trong. Đồng dạng trong ánh mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc. Không hiểu vì sao Tiêu Phong lại dừng tay.
"Tránh ra!" Tiêu Phong nhìn đám Cấm vệ quân ở phía trước nói to.
"Rõ!"
Mặc dù không hiểu lý do nhưng Cấm vệ quân vẫn chậm rãi tránh ra, nhường đường cho Tiêu Phong mặt đối mặt với Tam sư huynh.
Giống như cửa chính đã được mở rộng ra, tạo điều kiện cho Tam sư huynh có cơ hội vô cùng tốt để tập sát.
Ngay trong lúc này, nếu như Tam sư huynh ra tay, chắc chắn chỉ trong chớp mắt là có thể chém giết được Tiêu Phong.
Nhưng Tam sư huynh lại không có ra tay mà chỉ cầm lấy trường kiếm lạnh lùng nhìn xem Tiêu Phong, nhất thời không cách nào phán đoán được dụng ý của Tiêu Phong.
"Hắn đang làm cái quái gì thế? Tự mình chịu chết? Không đúng, với ba nghìn Chấn Thiên Cung hắn vẫn có thể ngăn trở mình một hồi cơ mà, nhưng vì sao lại vứt bỏ đi? Chẳng lẽ còn có âm mưu gì khác?" Hàng trăm ý niệm lướt qua trong đầu khiến Tam sư huynh tạm thời do dự chưa biết phải làm gì.
Giữa không trung.
Nữ tử sợ hãi than: "Đặc sắc!"
"Sao?" Trường Thanh không hiểu nói.
"Tên Tiêu Phong này quả thật không đơn giản, hắn thao túng được tâm tính của đối thủ!" Nữ tử khẳng định.
"Thao túng? Làm sao có thể? Đại tiểu thư nói vậy là có ý gì?" Trường Thanh vẫn như cũ không hiểu.
"Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiêu Phong đã làm cho nội tâm của người nọ bị cắm rễ một cái tâm tính!"
"Tâm tính gì?"
"Đa nghi!" Nữ tử khẳng định nói.
"Đa nghi? Cắm rễ tâm tính? Trường Thanh vẫn chưa hiểu, mong Đại tiểu thư chỉ rõ."
"Ngươi không hiểu cũng rất bình thường, ta cũng chỉ mới được nghe phụ thân đề cập tới cách đây không lâu. Có một số cường giả chân chính không phải dựa vào vũ lực, mà chính là dùng tâm tính, tại trong tâm tính mà thao túng đối thủ, cho dù đối thủ có thực lực mạnh hơn mình, nhưng một khi đã bị đối thủ thao túng tâm tình liền không còn đất sống." Nữ tử giải thích.
"Chẳng hạn như vừa rồi, nếu như lúc mới tới Tiêu Phong liền ra tay công kích người nọ, ngươi nói xem, hắn sẽ phản kích lại ngay hay là do dự như lúc này?" Nữ tử hỏi.
"Nếu như là ta, chắc chắn sẽ không, Tiêu Phong mặc dù có ba nghìn Chấn Thiên Cung nhưng căn bản không thể gây tổn thương được ta, nếu ta là Khí cảnh, cho dù ở bên trong loạn tiễn cũng có thể lấy đầu Tiêu Phong, không cần do dự?"
"Đúng vậy, không cần do dự, nhưng hắn lại do dự hết lần này tới lần khác." Nữ tử cảm thán nói.
"Vì sao?"
"Đầu tiên, Tiêu Phong giết yêu sủng của hắn, khiến cho hắn nổi giận, làm loạn tâm hắn! Tiếp theo, ba nghìn Xạ Nhật Tiễn cùng bắn ra, thể hiện cho hắn thấy rằng Tiêu Phong vẫn có thể áp chế được sức mạnh của hắn, làm dao động tinh thần hắn! Trước tiên loạn tâm của hắn, sau đó là dao động tinh thần hắn! Sau một quá trình này, rất nhiều người đều nghĩ rằng mình đã tỉnh táo trở lại! Nhưng mà, giờ phút này tỉnh táo so với lúc ban đầu dĩ nhiên là bất đồng!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Loạn tâm hắn, sau đó làm dao động tinh thần hắn! Mặc dù đã tỉnh táo trở lại, nhưng lại có thêm một phần đa nghi?" Trường Thanh ngộ ra.
"Đúng rồi đấy, lại tăng thêm tính đa nghi! Hơn nữa, hiện tại Tiêu Phong lại mở rộng cửa, bỏ đi phòng hộ, lại càng khiến cho hắn càng thêm đa nghi!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Chỉ trong thời gian ngắn, Tiêu Phong không có khả năng suy nghĩ được nhiều như vậy đâu!" Bộ mặt Trường Thanh run rẩy một hồi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Nhưng sự thật lại đúng là như thế!"
"Nhưng, Tiêu Phong chỉ mới Lực cảnh thôi mà, cho dù người nọ do dự thì đã làm sao. Lực cảnh sao có thể thắng được Khí cảnh?" Trường Thanh không tin nói.
"Ta cũng không biết, xem tiếp thế nào!" Nữ tử lắc đầu.
Bên dưới, Tiêu Phong mở rộng cửa vào, trực tiếp đối diện với tên Tam sư huynh.
"Ha ha ha ha ha, Khí cảnh sơ kỳ? Ngươi là đệ tử Mục Vương?" Tiêu Phong cười to nói. Trong tiếng cười tràn đầy một sự châm chọc thích thú.
Thấy dáng vẻ tuỳ tiện của Tiêu Phong, Tam sư huynh càng thêm do dự. Nhưng đối phương chỉ mới Lực cảnh thôi mà.
"Không sai. Nhưng mà ngươi đã giết yêu sủng của ta, hôm nay ngươi phải chết!" Tam sư huynh lạnh lùng nói.
"Ta phải chết? Khặc, có một số kẻ sắp chết đến nơi mà cũng không hay biết gì, lại nói muốn ta chết? Buồn cười!" Tiêu Phong cười lạnh.
"Ta chết? Ha ha ha ha, ngươi mới là kẻ hết sức buồn cười!" Tam sư huynh không tin nói.
"Khí cảnh chưa ổn mà đã huênh hoang khoác lác khắp nơi, ta xem khí sắc của ngươi, rõ ràng tinh khí hỗn loạn, khí phá huyệt khiếu hiện ra! Không quá ba ngày, sẽ bạo thể mà chết!" Tiêu Phong quát.
"... !"
Người đứng ở xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt, giống như là vừa nghe Thiên thư vậy. Không quá ba ngày, bạo thể mà chết?
"Thúi lắm, tài văn Chương của ngươi phá huyệt khiếu hiện ra thì có, ngươi chỉ là một tên Lực cảnh thì biết cái quái gì! Còn dám dạy ta?" Tam sư huynh lập tức quát.
Rõ ràng, Tam sư huynh không tin lời Tiêu Phong nói.
"Ngươi không tin? Vậy ngươi thử ấn vào ở giữa phía dưới sườn trái ba tấc hai phân xem sao. Thử một lần liền biết!" Tiêu Phong vẫn như cũ tràn đầy tự tin nói.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Tam sư huynh nhìn thoáng xuống xương sườn của mình, khẽ quát.
"Điểm sống chết nằm ngay trên người củangươi, thử hay không thử đó là ngươi việc của ngươi!" Tiêu Phong vẫn như cũ tự tin nói.
Lúc này tên Tam sư huynh vốn đã đa nghi, lại thấy Tiêu Phong tràn đầy tự tin, mà lại có chuyện rất lạ, chẳng biết tại sao, đột nhiên sinh ra một tia hoài nghi.
"Hừ, thử thì thử, liền thử xem thế nào! Thử xong, ta lại giết ngươi!" Tam sư huynh quát.
Trong lúc nói, dựa theo lời Tiêu Phong, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Phốc!" Toàn thân tên Tam sư huynh đột nhiên giật một cái.
Giống như bản thân không thể khống chế được mà giật một cái.
"Tại sao lại như vậy, sao lại như vậy?" Trên mặt tên Tam sư huynh liền đổ mồ hôi hột, vẻ mặt hoang mang.
"Dùng sức ép xuống dưới! Ngươi tin rồi chứ." Tiêu Phong lại nói to.
Trong lúc hoang mang, nghe Tiêu Phong chỉ dẫn hắn liền dùng sức nhấn một cái.
"Bùm!"
Đột nhiên trên người tên Tam sư huynh phát ra một tiếng nổ trống rỗng.
"Hự!"
Tên Tam sư huynh xụi lơ ngã xuống, toàn thân run rẩy, e rằng ngay cả động đậy cũng không được.
"Tam sư huynh!" Phó Cảnh Ngôn thất kinh la lên.
Giữa không trung.
Cả bốn người Độc Cô Kiếm Vương, Tiêu Bá Thanh, Trường Thanh, Đại tiểu thư đều há hốc mồm ngạc nhiên.
"Sư tôn, sao tên kia lại bị ngã vậy?" Tiêu Bá Thanh không hiểu nói.
"Đại tiểu thư, sao lại như thế này? Chẳng lẽ cảnh giới của hắn thật sự không ổn?" Trường Thanh cũng không hiểu nói.
Nhưng ở bên dưới, Tiêu Phong lại giẫm chân tiến tới phía trước.
"Vì sao? Vì sao ta chẳng còn có một chút sức lực nào nữa vậy?" Tam sư huynh run rẩy nhìn về phía Tiêu Phong mong chờ nói.
Nhìn nhìn Tam sư huynh, sắc mặt Tiêu Phong một hồi cổ quái.
"Đã từng thấy qua những thằng đần nhưng chưa thấy ai đần như ngươi, tự mình cắt đứt khí mạch của chính mình mà còn muốn có sức lực nữa sao?" Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
"Ta tự cắt đứt khí mạch của mình? Thì ra lúc ban đầu ta chẳng hề có việc gì, là ngươi gạt ta!"
Tên Tam sư huynh cuối cùng đã minh bạch, té ra nguyên nhân mình mất hết sức lực đều là do mình tạo ra, là tự mình làm cho mình tàn phế?
"Đồ tiểu nhân hèn hạ, ngươi gạt ta!" Tên Tam sư huynh khóc không ra nước mắt đau thương oán hận nói.
Ngọc Đế Kiếm đang rút ra máu Tam Thải Thần Ngưu, hơn nữa, trong lúc uống máu, chuôi của Ngọc Đế Kiếm đã biến thành một màu đỏ rực. Từng dòng tà khí thuận theo chuôi kiếm phát tán ra.
"Tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên? Không đúng, tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên không phải như thế này, đây là tà khí biến dị!" Tiêu Phong biến sắc.
"Keng!"
Tiêu Phong rút Ngọc Đế Kiếm ra.
Lúc đầu Ngọc Đế Kiếm chỉ là một màu Trắng lạnh lẽo, nhưng giờ phút này lại biến thành đỏ tươi, vô cùng đẹp đẽ, trên Ngọc Đế Kiếm tỏa ra từng làn sương mỏng bằng máu. Mà ngay tại chuôi kiếm giống như có một dòng năng lượng đang rót vào trong cơ thể Tiêu Phong.
"Hừ!" Tiêu Phong trừng mắt, chấn tay một cái, ầm ầm đánh tan huyết vụ.
Nguyên bản năng lượng đang muốn rót vào trong cơ thể đã bị Tiêu Phong đánh tan.
"Ngọc Đế Kiếm uống máu, rút ra lực lượng của huyết mạch, lực lượng của Tinh nguyên? Cư nhiên lại còn chảy ngược ra một ít để cung cấp cho ta? Kiếm muốn thành yêu rồi?" Tiêu Phong nhíu mày nhìn thanh Ngọc Đế Kiếm đỏ tươi trong tay.
"Ta hiểu rồi, vì nhiễm tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên nên Thiết Ngọc Chi Tinh đã xảy ra biến dị, đáng tiếc, Tinh nguyên mà ngươi cung cấp cho ta tà khí quá nặng, ta không thể tiếp nhận được!"
"Ông!" Ngọc Đế Kiếm run nhẹ một hồi.
"Không ngờ chuôi Thiên Tử kiếm thứ hai của ta lại là một thanh tà kiếm?" Nét mặt Tiêu Phong lộ vẻ cổ quái.
"Tam Thải!" Xa xa đột nhiên truyền đến một gầm tiếng bi phẫn.
Tiếng gầm vang vọng cả thao trường, khiến cho Tiêu Phong lập tức thanh tỉnh, hiện tại không phải là lúc mất thời gian với Ngọc Đế Kiếm.
Ngẩng đầu, nhìn về phía tên Tam sư huynh đang phẫn nộ ở phía xa xa.
Tên Tam sư huynh tức giận phá hủy mọi thứ ở xung quanh, một luồng cuồng phong quét qua khắp mọi nơi, khí thế thật mạnh mẽ, làm cho những người đứng xung quanh lảo đảo đứng không vững.
"Phù!"
Tên Tam sư huynh lao thẳng tới, nháy mắt đã đến sát bên cạnh.
"Bắn!"
Hàng loạt Xạ Nhật Tiễn lại lần nữa bắn về phía tên Tam sư huynh.
"Bùm!"
Tam sư huynh liền phong bế xung quanh, đột nhiên một bức tường khí hiện ra che chắn cho hắn, toàn bộ vũ tiễn đều dừng lại cách hắn hơn một trượng.
"Quả nhiên là Khí cảnh!" Tiêu Phong nhíu lại hai mắt thối lui.
Tam sư huynh vuốt ve Tam Thải Thần Ngưu.
Nhưng Tam Thải Thần Ngưu đã không còn có một tia hơi thở nào, hoàn toàn chết.
"Chết rồi, rõ ràng đã chết rồi!" Ánh mắt Tam sư huynh tức giận bừng bừng.
Hắn quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong.
"Ngươi giết yêu sủng của ta! Ta muốn ngươi chôn cùng!" Ngữ khí tên Tam sư huynh rét lạnh nói.
Kẹt kẹt kẹt!
Toàn bộ năm nghìn Cấm vệ quân đều kéo trường cung.
Giữa không trung.
"Sư tôn, người nọ là Khí cảnh thật sao?" Tiêu Bá Thanh lo lắng nói.
"Không sai, có thể tạo ra bức tường khí, hẳn là Khí cảnh, nhưng mà chỉ vừa mới bước vào Khí cảnh không được bao lâu!" Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.
"Lực cảnh, Tinh cảnh, Khí cảnh? Người nọ hơn hẳn Vương thúc tới hai cấp độ, sư tôn, hay là người hãy giúp đỡ Vương thúc đi!" Tiêu Bá Thanh lo lắng nói.
Độc Cô Kiếm Vương híp mắt nhìn xuống phía dưới, trong ánh mắt hiện lên một chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy đệ tử khẩn cầu, Độc Cô Kiếm Vương gật đầu nói: "Nếu như Tiêu Phong có nguy hiểm đến tánh mạng, ta sẽ cứu hắn!"
"Đa tạ sư tôn!" Tiêu Bá Thanh khấu đầu.
Bên kia.
Trường Thanh và nữ tử cũng nhìn xuống phía dưới.
"Đại tiểu thư, người nọ chắc chắn là Khí cảnh không thể nghi ngờ? Chẳng lẽ lúc trước Tiêu Phong. . . ?" Trường Thanh có chút không thể tin nói.
"Không sai, đúng là Tiêu Phong đang cố ý chọc giận cao thủ Khí cảnh này!" Nữ tử gật gật đầu.
"Nhưng mà, nhưng mà Tiêu Phong chưa hề biết hắn là ai. Trong những người đang có mặt tại đây, Diêm Xuyên cùng lắm là nhận ra được Yên đế qua bức họa. Hôm nay, cao thủ Khí cảnh kia lại tới đây cũng thật là xảo hợp!" Trường Thanh cau mày nói.
"Ngươi xác định Tiêu Phong chưa từng gặp qua hắn?" Nữ tử ngoài ý muốn hỏi.
"Chắc chắn là chưa gặp, người này tới đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi." Trường Thanh khẳng định.
"Nhưng từ lúc mới bắt đầu, ta đã thấy Tiêu Phong mấy lần giả bộ như lơ đãng liếc nhìn hắn vài lần, người có tu vi cao nhất ở đây, lúc vừa vào thao trường Tiêu Phong đã chú ý ngay người này, trừ khi. . . !"
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi Tiêu Phong có nhãn lực kinh người, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra tu vi của người này ngay lúc vừa mới tiến vào thao trường!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Sao lại như thế được? Không phải Đại tiểu thư nói Tiêu Phong là Lực cảnh tầng thứ chín sao?"
"Đúng là Lực cảnh tầng thứ chín, nhưng mà, cũng có người mặc dù không có tu vi nhưng chỉ trong chớp mắt vẫn có thể nhìn ra người khác dài ngắn thế nào!"
" Tiêu Phong chỉ mới mười bảy tuổi mà, làm sao có được năng lực mạnh như vậy chứ!" Trường Thanh có chút không tin.
"Tiếp tục xem đi!" Nữ tử ngưng trọng nói.
Bên dưới.
Tiêu Phong được năm nghìn Cấm vệ quân bảo vệ ở chính giữa.
"Bắn tên!" Phong Đằng hét to.
"Véo!"
Năm nghìn Xạ Nhật Tiễn ào ào bắn về phía Tam sư huynh, chẳng khác gì mưa sao băng đang hung hăng lao tới chỗ hắn.
"Hừ!" Tam sư huynh hừ lạnh một tiếng.
Cuồng phong nổi dậy xung quanh, bức tường khí chắc chắn lại lần nữa xuất hiện.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Mặc dù vẫn bị tường khí ngăn cản như trước, thế nhưng ba nghìn mũi Xạ Nhật Tiễn quả thật rất nhiều, nhiều đến nỗi bức tường gần như bị lấp kín bởi những mũi tên đang ào ào cắm vào.
"Ầm ầm ầm!"
Trực tiếp bị ba nghìn vũ tiễn cùng đồng loạt bắn tới, mạnh mẽ như Khí cảnh cũng phải bị đẩy ra xa hơn mười trượng.
Vũ tiễn như tre già măng mọc, kín không kẽ hở. Mặc dù Tam sư huynh có bản lĩnh ngập trời, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể liên tục bố trí tường khí chống đỡ mưa tên.
"Xạ Nhật Tiễn, rõ ràng đều là Xạ Nhật Tiễn?" Tam sư huynh trố mắt kinh ngạc.
Mặc dù ba nghìn Xạ Nhật Tiễn không thể làm cho Tam sư huynh bị thương, nhưng cũng khiến cho Tam sư huynh hiểu rằng, đại quân này không phải dễ bắt nạt, cũng chẳng phải là con kiến hôi.
Từ từ đè nén cơn giận xuống dưới, Tam sư huynh tỉnh táo lại, chăm chú nhìn đại quân ở trước mặt.
Cách đó không xa, Phó Cảnh Ngôn há miệng ngạc nhiên. Không thể tưởng được mạnh mẽ như Tam sư huynh mà cũng có lúc bị áp chế đến như vậy.
"Dừng tay!" Tiêu Phong đột nhiên quát lớn.
"Hả?" năm nghìn Cấm vệ quân khó hiểu nhìn về phía Tiêu Phong, nhưng vẫn nghe lệnh cấp tốc dừng bắn tên.
Lúc này Tam sư huynh đã nén được cơn giận, lạnh lùng nhìn Tiêu Phong đang được bảo vệ ở bên trong. Đồng dạng trong ánh mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc. Không hiểu vì sao Tiêu Phong lại dừng tay.
"Tránh ra!" Tiêu Phong nhìn đám Cấm vệ quân ở phía trước nói to.
"Rõ!"
Mặc dù không hiểu lý do nhưng Cấm vệ quân vẫn chậm rãi tránh ra, nhường đường cho Tiêu Phong mặt đối mặt với Tam sư huynh.
Giống như cửa chính đã được mở rộng ra, tạo điều kiện cho Tam sư huynh có cơ hội vô cùng tốt để tập sát.
Ngay trong lúc này, nếu như Tam sư huynh ra tay, chắc chắn chỉ trong chớp mắt là có thể chém giết được Tiêu Phong.
Nhưng Tam sư huynh lại không có ra tay mà chỉ cầm lấy trường kiếm lạnh lùng nhìn xem Tiêu Phong, nhất thời không cách nào phán đoán được dụng ý của Tiêu Phong.
"Hắn đang làm cái quái gì thế? Tự mình chịu chết? Không đúng, với ba nghìn Chấn Thiên Cung hắn vẫn có thể ngăn trở mình một hồi cơ mà, nhưng vì sao lại vứt bỏ đi? Chẳng lẽ còn có âm mưu gì khác?" Hàng trăm ý niệm lướt qua trong đầu khiến Tam sư huynh tạm thời do dự chưa biết phải làm gì.
Giữa không trung.
Nữ tử sợ hãi than: "Đặc sắc!"
"Sao?" Trường Thanh không hiểu nói.
"Tên Tiêu Phong này quả thật không đơn giản, hắn thao túng được tâm tính của đối thủ!" Nữ tử khẳng định.
"Thao túng? Làm sao có thể? Đại tiểu thư nói vậy là có ý gì?" Trường Thanh vẫn như cũ không hiểu.
"Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiêu Phong đã làm cho nội tâm của người nọ bị cắm rễ một cái tâm tính!"
"Tâm tính gì?"
"Đa nghi!" Nữ tử khẳng định nói.
"Đa nghi? Cắm rễ tâm tính? Trường Thanh vẫn chưa hiểu, mong Đại tiểu thư chỉ rõ."
"Ngươi không hiểu cũng rất bình thường, ta cũng chỉ mới được nghe phụ thân đề cập tới cách đây không lâu. Có một số cường giả chân chính không phải dựa vào vũ lực, mà chính là dùng tâm tính, tại trong tâm tính mà thao túng đối thủ, cho dù đối thủ có thực lực mạnh hơn mình, nhưng một khi đã bị đối thủ thao túng tâm tình liền không còn đất sống." Nữ tử giải thích.
"Chẳng hạn như vừa rồi, nếu như lúc mới tới Tiêu Phong liền ra tay công kích người nọ, ngươi nói xem, hắn sẽ phản kích lại ngay hay là do dự như lúc này?" Nữ tử hỏi.
"Nếu như là ta, chắc chắn sẽ không, Tiêu Phong mặc dù có ba nghìn Chấn Thiên Cung nhưng căn bản không thể gây tổn thương được ta, nếu ta là Khí cảnh, cho dù ở bên trong loạn tiễn cũng có thể lấy đầu Tiêu Phong, không cần do dự?"
"Đúng vậy, không cần do dự, nhưng hắn lại do dự hết lần này tới lần khác." Nữ tử cảm thán nói.
"Vì sao?"
"Đầu tiên, Tiêu Phong giết yêu sủng của hắn, khiến cho hắn nổi giận, làm loạn tâm hắn! Tiếp theo, ba nghìn Xạ Nhật Tiễn cùng bắn ra, thể hiện cho hắn thấy rằng Tiêu Phong vẫn có thể áp chế được sức mạnh của hắn, làm dao động tinh thần hắn! Trước tiên loạn tâm của hắn, sau đó là dao động tinh thần hắn! Sau một quá trình này, rất nhiều người đều nghĩ rằng mình đã tỉnh táo trở lại! Nhưng mà, giờ phút này tỉnh táo so với lúc ban đầu dĩ nhiên là bất đồng!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Loạn tâm hắn, sau đó làm dao động tinh thần hắn! Mặc dù đã tỉnh táo trở lại, nhưng lại có thêm một phần đa nghi?" Trường Thanh ngộ ra.
"Đúng rồi đấy, lại tăng thêm tính đa nghi! Hơn nữa, hiện tại Tiêu Phong lại mở rộng cửa, bỏ đi phòng hộ, lại càng khiến cho hắn càng thêm đa nghi!" Nữ tử trầm giọng nói.
"Chỉ trong thời gian ngắn, Tiêu Phong không có khả năng suy nghĩ được nhiều như vậy đâu!" Bộ mặt Trường Thanh run rẩy một hồi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Nhưng sự thật lại đúng là như thế!"
"Nhưng, Tiêu Phong chỉ mới Lực cảnh thôi mà, cho dù người nọ do dự thì đã làm sao. Lực cảnh sao có thể thắng được Khí cảnh?" Trường Thanh không tin nói.
"Ta cũng không biết, xem tiếp thế nào!" Nữ tử lắc đầu.
Bên dưới, Tiêu Phong mở rộng cửa vào, trực tiếp đối diện với tên Tam sư huynh.
"Ha ha ha ha ha, Khí cảnh sơ kỳ? Ngươi là đệ tử Mục Vương?" Tiêu Phong cười to nói. Trong tiếng cười tràn đầy một sự châm chọc thích thú.
Thấy dáng vẻ tuỳ tiện của Tiêu Phong, Tam sư huynh càng thêm do dự. Nhưng đối phương chỉ mới Lực cảnh thôi mà.
"Không sai. Nhưng mà ngươi đã giết yêu sủng của ta, hôm nay ngươi phải chết!" Tam sư huynh lạnh lùng nói.
"Ta phải chết? Khặc, có một số kẻ sắp chết đến nơi mà cũng không hay biết gì, lại nói muốn ta chết? Buồn cười!" Tiêu Phong cười lạnh.
"Ta chết? Ha ha ha ha, ngươi mới là kẻ hết sức buồn cười!" Tam sư huynh không tin nói.
"Khí cảnh chưa ổn mà đã huênh hoang khoác lác khắp nơi, ta xem khí sắc của ngươi, rõ ràng tinh khí hỗn loạn, khí phá huyệt khiếu hiện ra! Không quá ba ngày, sẽ bạo thể mà chết!" Tiêu Phong quát.
"... !"
Người đứng ở xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt, giống như là vừa nghe Thiên thư vậy. Không quá ba ngày, bạo thể mà chết?
"Thúi lắm, tài văn Chương của ngươi phá huyệt khiếu hiện ra thì có, ngươi chỉ là một tên Lực cảnh thì biết cái quái gì! Còn dám dạy ta?" Tam sư huynh lập tức quát.
Rõ ràng, Tam sư huynh không tin lời Tiêu Phong nói.
"Ngươi không tin? Vậy ngươi thử ấn vào ở giữa phía dưới sườn trái ba tấc hai phân xem sao. Thử một lần liền biết!" Tiêu Phong vẫn như cũ tràn đầy tự tin nói.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Tam sư huynh nhìn thoáng xuống xương sườn của mình, khẽ quát.
"Điểm sống chết nằm ngay trên người củangươi, thử hay không thử đó là ngươi việc của ngươi!" Tiêu Phong vẫn như cũ tự tin nói.
Lúc này tên Tam sư huynh vốn đã đa nghi, lại thấy Tiêu Phong tràn đầy tự tin, mà lại có chuyện rất lạ, chẳng biết tại sao, đột nhiên sinh ra một tia hoài nghi.
"Hừ, thử thì thử, liền thử xem thế nào! Thử xong, ta lại giết ngươi!" Tam sư huynh quát.
Trong lúc nói, dựa theo lời Tiêu Phong, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Phốc!" Toàn thân tên Tam sư huynh đột nhiên giật một cái.
Giống như bản thân không thể khống chế được mà giật một cái.
"Tại sao lại như vậy, sao lại như vậy?" Trên mặt tên Tam sư huynh liền đổ mồ hôi hột, vẻ mặt hoang mang.
"Dùng sức ép xuống dưới! Ngươi tin rồi chứ." Tiêu Phong lại nói to.
Trong lúc hoang mang, nghe Tiêu Phong chỉ dẫn hắn liền dùng sức nhấn một cái.
"Bùm!"
Đột nhiên trên người tên Tam sư huynh phát ra một tiếng nổ trống rỗng.
"Hự!"
Tên Tam sư huynh xụi lơ ngã xuống, toàn thân run rẩy, e rằng ngay cả động đậy cũng không được.
"Tam sư huynh!" Phó Cảnh Ngôn thất kinh la lên.
Giữa không trung.
Cả bốn người Độc Cô Kiếm Vương, Tiêu Bá Thanh, Trường Thanh, Đại tiểu thư đều há hốc mồm ngạc nhiên.
"Sư tôn, sao tên kia lại bị ngã vậy?" Tiêu Bá Thanh không hiểu nói.
"Đại tiểu thư, sao lại như thế này? Chẳng lẽ cảnh giới của hắn thật sự không ổn?" Trường Thanh cũng không hiểu nói.
Nhưng ở bên dưới, Tiêu Phong lại giẫm chân tiến tới phía trước.
"Vì sao? Vì sao ta chẳng còn có một chút sức lực nào nữa vậy?" Tam sư huynh run rẩy nhìn về phía Tiêu Phong mong chờ nói.
Nhìn nhìn Tam sư huynh, sắc mặt Tiêu Phong một hồi cổ quái.
"Đã từng thấy qua những thằng đần nhưng chưa thấy ai đần như ngươi, tự mình cắt đứt khí mạch của chính mình mà còn muốn có sức lực nữa sao?" Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
"Ta tự cắt đứt khí mạch của mình? Thì ra lúc ban đầu ta chẳng hề có việc gì, là ngươi gạt ta!"
Tên Tam sư huynh cuối cùng đã minh bạch, té ra nguyên nhân mình mất hết sức lực đều là do mình tạo ra, là tự mình làm cho mình tàn phế?
"Đồ tiểu nhân hèn hạ, ngươi gạt ta!" Tên Tam sư huynh khóc không ra nước mắt đau thương oán hận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.