Chương 142: một mình bạn tung hoành
Snake
10/08/2019
Mắt Sở Tử Huyên sáng lên nói:
- Đúng rồi, Hương Tử thảo? Sư phụ của ta có một gốc!
Đỗ Tam Thanh suy yếu cười, gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha!
Dù sao từ đầu căn bản hết thuốc chữa, hiện tại lại nhìn thấy hy vọng, tâm tình Đỗ Tam Thanh rất vui sướng.
Tiêu Phong nhìn hướng Phong Đằng, Triệu Đống. Kêu lên::
- Phong Đằng, Triệu Đống!
- Có thần!
- Có thần!
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Bây giờ ta cho các ngươi một nhiệm vụ, tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông hiện tại xuất động hết Thần cảnh, tối đa chỉ có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, ta muốn ngươi mang đệ nhất quân đoàn triệt để tiêu diệt tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông , nhổ tận gốc!
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Nhổ tận gốc? Sư thúc, đám Phong Đằng đều là Tinh cảnh, tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông còn có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, sao đám Phong Đằng có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã! Lại không phải là cứng đối cứng, chút lực lượng này không thể giải quyết thì sao xứng làm đệ nhất quân đoàn của ta?
Phong Đằng bảo đảm nói:
- Vâng, xin vương yên tâm, đệ nhất quân đoàn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
- Ừm! Đi trước chỉnh quân đi, lập tức lên đường.
- Tuân lệnh!
Phong Đằng đi kêu gọi các tướng sĩ.
Tiêu Phong nhìn hướng Sở Tử Huyên, nói:
- Các ngươi hộ tông nhóm Chu Thái Thiên về tông rồi nếu không có chuyện gì hãy cùng Phong Đằng đi xem, nhưng cố gắng đừng nhúng tay vào.
Sở Tử Huyên lập tức nói:
- Biết, chúng ta sẽ chú ý.
Rõ ràng là Tiêu Phong muốn kêu đám Sở Tử Huyên thay thế trông chừng Phong Đằng, tất nhiên gã đồng ý ngay.
Triệu Đống biến đổi sắc mặt, hỏi:
- Vương, làm sao vậy, không lẽ vương không trở lại cùng chúng ta?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.
- A?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta không trở lại, ta còn muốn tìm người.
Tam Kiếm hiệp la lên:
- Tìm người? Là cô gái áo trắng kia? Sư thúc, ngươi làm vậy là rất nguy hiểm!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đừng khuyên ta!
Giờ phút này dù có trời có sập xuống thì Tiêu Phong tuyệt đối không rời đi.
Tứ Kiếm hiệp la lên:
- Vậy để chúng ta ở lại bảo vệ sư thúc đi!
Tiêu Phong lại lắc đầu, nói:
- Không cần, một mình ta thì mục tiêu sẽ nhỏ, yên tâm, ta không sao.
Mọi người sốt ruột nói:
- Nhưng mà...
Tiêu Phong cương quyết lắc đầu, nói:
- Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!
- Nhưng...
Mọi người nhìn Tiêu Phong, không biết nên nói gì.
- Vương, hãy để lão nô ở lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Đây là mệnh lệnh, tất cả mọi người phải đi!
Triệu Đống biểu tình phức tạp đáp:
- Tuân lệnh!
Chu Thái Thiên, Đỗ Tam Thanh nhìn Tiêu Phong, biết không thể khuyên hắn được, đành thở dài.
Đỗ Tam Thanh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phải rồi.
Đỗ Tam Thanh nói với Tứ Kiếm hiệp:
- cạy đế giày của ta ra đi.
- được !!!
Tứ Kiếm hiệp cạy đế giày ra, lộ một tấm da.
Tứ Kiếm hiệp bất ngờ hỏi:
- Đây là...?
Đỗ Tam Thanh cười nói:
- Là bản đồ ý , lúc đó ta vẽ hai phần. Tiêu Phong ! Ngươi giữ nó đi, đề phòng hữu dụng.
Tiêu Phong nhận bản đồ, gật đầu rồi nói :
- Hiện tại chỗ thoát hiểm ở hồ nước chúng ta không thể để lộ được . Mà xung quanh đây tai mắt quá nhiều. Ta giao cho ngươi nhẫn chữ vật của ta có thể chứa được một phần , phần còn lại. Chu Thái Thiên người có cách gì không ???
Chu Thái Thiên biểu tình thoải mái nói :
- Tất cả cứ trên tâm giao cho ta .
Biểu tình dứt khoát một chưởng tung ra bốn phía khói trắng mù mịt . Liền dùng pháp bảo không gian của Tiêu Phong và cửa mình đưa toàn bộ mang vào chỉ còn lại hắn và Tứ kiếm hiệp .
- Chúng ta sẽ ẩn thân mà đi . Tuyệt đối sẽ không ai phát hiện ra . Ngươi ở lại chú ý an toàn.
Chu Thái Thiên chân tình nói .
- Sư thúc ! Bảo trọng .
Tứ Kiếm Hiệp cũng Trịnh trọng nói . Sau đó hai người lập tức biến mất vô tung vô tích.
Sau khi khói trắng tán đi .Mọi người rời đi hết,chỉ còn lại một mình Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc.siết chặt tay đạp bước xông tới một ngọn núi phía xa.
Sau khi Tiêu Phong đi không lâu thì trong rừng cây có mấy chục cái bóng đen rải rác các nơi lặng lẽ đi theo.
Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, mông lung thấy phía xa đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông truy sát đến. Đạo bào của Nhật Nguyệt Minh Tông có điểm đặc biệt là trước ngực có mặt trăng, sau lưng có một mặt trời, bởi vậy Tiêu Phong lập tức nhận ra ngay.
Tiêu Phong vuốt Ngọc Đế kiếm, híp mắt nói:
- Đám Phong Đằng đã đi, nhưng không thể lộ ra chỗ hồ nước kia. Ngọc Đế, tiếp theo phải xem chúng ta, muốn dẫn đi tất cả ánh mắt của Nhật Nguyệt Minh Tông thì chỉ có giết sạch bọn chúng !
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm rung động mãnh liệt như vui sướng vì quyết định của Tiêu Phong.
- Đại khai sát giới đi!
Tiêu Phong đứng trong lùm cây rậm rạp , bình tĩnh chờ con mồi đến , cuộc tàn sát chuẩn bị khởi màn.
Tám đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông đang điều tra khắp nơi.
- Bên này không có!
- Sư huynh, bên này cũng không có!
- Hừ! Bọn họ chạy không thoát! Họ có nhiều người như vậy, đã hoàn toàn bị chúng ta bao vây. Đi tìm, tìm cho ta, hễ là người thứ nhất phát hiện đoàn người Tiêu Phong sẽ thưởng năm trăm linh thạch!
- Tuân lệnh!
...............
...
Bỗng nhiên giọng của Tiêu Phong vang lên:
- Đang tìm ta sao?
Tám người ngẩn ra nhìn hướng Tiêu Phong đi từ lùm cây ra:
- A?
Một người vui mừng nói:
- Chỉ có một mình Tiêu Phong! Minh chủ nói Tiêu Phong là Tinh cảnh, cùng nhau ra tay bắt lấy Tiêu Phong, minh chủ sẽ trọng thưởng cho!
- Bắt lấy!
Đám người cùng lao lên.
Tiêu Phong cười lạnh nói:
- Không biết tự lượng sức mình!
Ngọc Đế kiếm vung, Tiêu Phong đạp bước nghênh đón. Ngọc Đế tung bay, kiếm ảnh đầy trời.
Phập!
Phập!
Đinh!
Phập!
- A!
Tám người cùng ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Trên thân thể tám người có một miệng vết thương trí mệnh, mặt tám người ban đầu hồng hào giờ tái nhợt, không còn chút máu, máu trong người họ đã bị Ngọc Đế kiếm hút lấy.
- Đây mới chỉ là bắt đầu!
Tiêu Phong lạnh lùng đạp qua xác tám người ,sau đó liền tung người về hướng sâu trong Phong Yêu Sơn, qua mấy lần nhảy lên đã tiến sâu vào rừng rậm không thấy bóng dáng.
Sau khi hắn đi không lâu vài bóng đen lại xuất hiện trước tám cái xác. Mọi người nhìn mấy cái xác chết mà bị hút khỏi hết máu quay sang nhìn nhau
- Tám người đều bị một kiếm lấy mạng, không có một chút chống trả.
- Thân thể hoàn toàn bị hút khô không còn giọt máu thật kinh khủng.
- Tiêu Phong này quá tàn độc đi a
Thảo luận một phen song tất cả cùng lao nhanh theo hướng Tiêu Phong vừa đi , chớp mắt đã không còn trông thấy bóng dáng ai.
Tiêu Phong dọc theo bản đồ Đỗ Tam Thanh cho đi hướng sâu trong Phong Yêu sơn, hễ gặp đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông tìm tòi mình là hắn giết hết, không chừa một tên.
Phong Yêu sơn, trong một sơn cốc.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh nghe hai đệ tử bẩm báo:
Một cao thủ Khí cảnh sắc mặt khó xem nói:
- Hai vị sư thúc, đã năm ngày, lại có hai mươi người chết. Đã hơn một trăm người, Tiêu Phong kia giết hơn một trăm đệ tử của chúng ta!
- Hơn nữa mỗi một đệ tử bị giết đều biến thành xác khô, chết rất thảm!
Ngụy Bính quát:
- Tìm, tìm, nhất định phải tìm ra Tiêu Phong cho ta!
- Vâng, vâng!
Ngụy Bính quát:
- Còn không mau đi?
- Tuân lệnh!
Hai đệ tử nhanh chóng rời đi.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh biểu tình cực kỳ âm trầm.
Ngụy Bính nét mặt sa sầm nói:
- Chỉ một mình Tiêu Phong? Năm ngày, giết hơn một trăm Tinh cảnh của chúng ta? Tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống. Minh chủ nói đúng, Tiêu Phong không chết thì Nhật Nguyệt Minh Tông ta sẽ không có ngày yên bình!
Ngụy Đinh sắc mặt khó xem nói:
- Quan trọng nhất là Tiêu Phong này cực kỳ gian xảo, né qua tất cả đệ tử Khí cảnh, chỉ tập trung giết các đệ tử Tinh cảnh của chúng ta ! Hơn nữa toàn bộ đoàn người của hắn và bọn người Đại Thiên Tông đều biến mất không có tung tích .
- Hắn sẽ nhất định phải chết, người Đại Thiên tông biến mất thì biến mất . kệ bọn chúng, chỉ cần Tiêu Phong chết là đủ rồi. Chúng ta có sáu ngàn đệ tử, để ta xem hắn làm sao Mà giết!
Tiêu Phong một đường hướng bắc.
Đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông cũng không ngừng bị Tiêu Phong tiễu trừ.
Ban đầu đệ tử ngoại tông đi theo Tiêu Phong dần nhận được tin tức. Trên đỉnh một ngọn núi, có hai kiếm tu áo trắng đứng.
- Ba trăm người? Một mình Tiêu Phong giết chết ba trăm người?
- Cha hắn là Huyết Ma, Tiêu Phong cũng là biến thái! Ba trăm người, đều là cùng cấp, một đường chém giết, hút hết máu của ba trăm người. Tiêu Phong này quá ư làn khủng bố đi...
- Nhưng lợi hại cũng vô dụng, đó chỉ toàn là Tinh cảnh thôi, Tiêu Phong chưa gặp cao thủ Khí cảnh.
- Đi theo nhìn tiếp đi!
- Đúng rồi, Hương Tử thảo? Sư phụ của ta có một gốc!
Đỗ Tam Thanh suy yếu cười, gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha!
Dù sao từ đầu căn bản hết thuốc chữa, hiện tại lại nhìn thấy hy vọng, tâm tình Đỗ Tam Thanh rất vui sướng.
Tiêu Phong nhìn hướng Phong Đằng, Triệu Đống. Kêu lên::
- Phong Đằng, Triệu Đống!
- Có thần!
- Có thần!
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Bây giờ ta cho các ngươi một nhiệm vụ, tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông hiện tại xuất động hết Thần cảnh, tối đa chỉ có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, ta muốn ngươi mang đệ nhất quân đoàn triệt để tiêu diệt tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông , nhổ tận gốc!
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Nhổ tận gốc? Sư thúc, đám Phong Đằng đều là Tinh cảnh, tông môn Nhật Nguyệt Minh Tông còn có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, sao đám Phong Đằng có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã! Lại không phải là cứng đối cứng, chút lực lượng này không thể giải quyết thì sao xứng làm đệ nhất quân đoàn của ta?
Phong Đằng bảo đảm nói:
- Vâng, xin vương yên tâm, đệ nhất quân đoàn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
- Ừm! Đi trước chỉnh quân đi, lập tức lên đường.
- Tuân lệnh!
Phong Đằng đi kêu gọi các tướng sĩ.
Tiêu Phong nhìn hướng Sở Tử Huyên, nói:
- Các ngươi hộ tông nhóm Chu Thái Thiên về tông rồi nếu không có chuyện gì hãy cùng Phong Đằng đi xem, nhưng cố gắng đừng nhúng tay vào.
Sở Tử Huyên lập tức nói:
- Biết, chúng ta sẽ chú ý.
Rõ ràng là Tiêu Phong muốn kêu đám Sở Tử Huyên thay thế trông chừng Phong Đằng, tất nhiên gã đồng ý ngay.
Triệu Đống biến đổi sắc mặt, hỏi:
- Vương, làm sao vậy, không lẽ vương không trở lại cùng chúng ta?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.
- A?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta không trở lại, ta còn muốn tìm người.
Tam Kiếm hiệp la lên:
- Tìm người? Là cô gái áo trắng kia? Sư thúc, ngươi làm vậy là rất nguy hiểm!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đừng khuyên ta!
Giờ phút này dù có trời có sập xuống thì Tiêu Phong tuyệt đối không rời đi.
Tứ Kiếm hiệp la lên:
- Vậy để chúng ta ở lại bảo vệ sư thúc đi!
Tiêu Phong lại lắc đầu, nói:
- Không cần, một mình ta thì mục tiêu sẽ nhỏ, yên tâm, ta không sao.
Mọi người sốt ruột nói:
- Nhưng mà...
Tiêu Phong cương quyết lắc đầu, nói:
- Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!
- Nhưng...
Mọi người nhìn Tiêu Phong, không biết nên nói gì.
- Vương, hãy để lão nô ở lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Đây là mệnh lệnh, tất cả mọi người phải đi!
Triệu Đống biểu tình phức tạp đáp:
- Tuân lệnh!
Chu Thái Thiên, Đỗ Tam Thanh nhìn Tiêu Phong, biết không thể khuyên hắn được, đành thở dài.
Đỗ Tam Thanh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phải rồi.
Đỗ Tam Thanh nói với Tứ Kiếm hiệp:
- cạy đế giày của ta ra đi.
- được !!!
Tứ Kiếm hiệp cạy đế giày ra, lộ một tấm da.
Tứ Kiếm hiệp bất ngờ hỏi:
- Đây là...?
Đỗ Tam Thanh cười nói:
- Là bản đồ ý , lúc đó ta vẽ hai phần. Tiêu Phong ! Ngươi giữ nó đi, đề phòng hữu dụng.
Tiêu Phong nhận bản đồ, gật đầu rồi nói :
- Hiện tại chỗ thoát hiểm ở hồ nước chúng ta không thể để lộ được . Mà xung quanh đây tai mắt quá nhiều. Ta giao cho ngươi nhẫn chữ vật của ta có thể chứa được một phần , phần còn lại. Chu Thái Thiên người có cách gì không ???
Chu Thái Thiên biểu tình thoải mái nói :
- Tất cả cứ trên tâm giao cho ta .
Biểu tình dứt khoát một chưởng tung ra bốn phía khói trắng mù mịt . Liền dùng pháp bảo không gian của Tiêu Phong và cửa mình đưa toàn bộ mang vào chỉ còn lại hắn và Tứ kiếm hiệp .
- Chúng ta sẽ ẩn thân mà đi . Tuyệt đối sẽ không ai phát hiện ra . Ngươi ở lại chú ý an toàn.
Chu Thái Thiên chân tình nói .
- Sư thúc ! Bảo trọng .
Tứ Kiếm Hiệp cũng Trịnh trọng nói . Sau đó hai người lập tức biến mất vô tung vô tích.
Sau khi khói trắng tán đi .Mọi người rời đi hết,chỉ còn lại một mình Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc.siết chặt tay đạp bước xông tới một ngọn núi phía xa.
Sau khi Tiêu Phong đi không lâu thì trong rừng cây có mấy chục cái bóng đen rải rác các nơi lặng lẽ đi theo.
Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, mông lung thấy phía xa đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông truy sát đến. Đạo bào của Nhật Nguyệt Minh Tông có điểm đặc biệt là trước ngực có mặt trăng, sau lưng có một mặt trời, bởi vậy Tiêu Phong lập tức nhận ra ngay.
Tiêu Phong vuốt Ngọc Đế kiếm, híp mắt nói:
- Đám Phong Đằng đã đi, nhưng không thể lộ ra chỗ hồ nước kia. Ngọc Đế, tiếp theo phải xem chúng ta, muốn dẫn đi tất cả ánh mắt của Nhật Nguyệt Minh Tông thì chỉ có giết sạch bọn chúng !
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm rung động mãnh liệt như vui sướng vì quyết định của Tiêu Phong.
- Đại khai sát giới đi!
Tiêu Phong đứng trong lùm cây rậm rạp , bình tĩnh chờ con mồi đến , cuộc tàn sát chuẩn bị khởi màn.
Tám đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông đang điều tra khắp nơi.
- Bên này không có!
- Sư huynh, bên này cũng không có!
- Hừ! Bọn họ chạy không thoát! Họ có nhiều người như vậy, đã hoàn toàn bị chúng ta bao vây. Đi tìm, tìm cho ta, hễ là người thứ nhất phát hiện đoàn người Tiêu Phong sẽ thưởng năm trăm linh thạch!
- Tuân lệnh!
...............
...
Bỗng nhiên giọng của Tiêu Phong vang lên:
- Đang tìm ta sao?
Tám người ngẩn ra nhìn hướng Tiêu Phong đi từ lùm cây ra:
- A?
Một người vui mừng nói:
- Chỉ có một mình Tiêu Phong! Minh chủ nói Tiêu Phong là Tinh cảnh, cùng nhau ra tay bắt lấy Tiêu Phong, minh chủ sẽ trọng thưởng cho!
- Bắt lấy!
Đám người cùng lao lên.
Tiêu Phong cười lạnh nói:
- Không biết tự lượng sức mình!
Ngọc Đế kiếm vung, Tiêu Phong đạp bước nghênh đón. Ngọc Đế tung bay, kiếm ảnh đầy trời.
Phập!
Phập!
Đinh!
Phập!
- A!
Tám người cùng ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Trên thân thể tám người có một miệng vết thương trí mệnh, mặt tám người ban đầu hồng hào giờ tái nhợt, không còn chút máu, máu trong người họ đã bị Ngọc Đế kiếm hút lấy.
- Đây mới chỉ là bắt đầu!
Tiêu Phong lạnh lùng đạp qua xác tám người ,sau đó liền tung người về hướng sâu trong Phong Yêu Sơn, qua mấy lần nhảy lên đã tiến sâu vào rừng rậm không thấy bóng dáng.
Sau khi hắn đi không lâu vài bóng đen lại xuất hiện trước tám cái xác. Mọi người nhìn mấy cái xác chết mà bị hút khỏi hết máu quay sang nhìn nhau
- Tám người đều bị một kiếm lấy mạng, không có một chút chống trả.
- Thân thể hoàn toàn bị hút khô không còn giọt máu thật kinh khủng.
- Tiêu Phong này quá tàn độc đi a
Thảo luận một phen song tất cả cùng lao nhanh theo hướng Tiêu Phong vừa đi , chớp mắt đã không còn trông thấy bóng dáng ai.
Tiêu Phong dọc theo bản đồ Đỗ Tam Thanh cho đi hướng sâu trong Phong Yêu sơn, hễ gặp đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông tìm tòi mình là hắn giết hết, không chừa một tên.
Phong Yêu sơn, trong một sơn cốc.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh nghe hai đệ tử bẩm báo:
Một cao thủ Khí cảnh sắc mặt khó xem nói:
- Hai vị sư thúc, đã năm ngày, lại có hai mươi người chết. Đã hơn một trăm người, Tiêu Phong kia giết hơn một trăm đệ tử của chúng ta!
- Hơn nữa mỗi một đệ tử bị giết đều biến thành xác khô, chết rất thảm!
Ngụy Bính quát:
- Tìm, tìm, nhất định phải tìm ra Tiêu Phong cho ta!
- Vâng, vâng!
Ngụy Bính quát:
- Còn không mau đi?
- Tuân lệnh!
Hai đệ tử nhanh chóng rời đi.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh biểu tình cực kỳ âm trầm.
Ngụy Bính nét mặt sa sầm nói:
- Chỉ một mình Tiêu Phong? Năm ngày, giết hơn một trăm Tinh cảnh của chúng ta? Tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống. Minh chủ nói đúng, Tiêu Phong không chết thì Nhật Nguyệt Minh Tông ta sẽ không có ngày yên bình!
Ngụy Đinh sắc mặt khó xem nói:
- Quan trọng nhất là Tiêu Phong này cực kỳ gian xảo, né qua tất cả đệ tử Khí cảnh, chỉ tập trung giết các đệ tử Tinh cảnh của chúng ta ! Hơn nữa toàn bộ đoàn người của hắn và bọn người Đại Thiên Tông đều biến mất không có tung tích .
- Hắn sẽ nhất định phải chết, người Đại Thiên tông biến mất thì biến mất . kệ bọn chúng, chỉ cần Tiêu Phong chết là đủ rồi. Chúng ta có sáu ngàn đệ tử, để ta xem hắn làm sao Mà giết!
Tiêu Phong một đường hướng bắc.
Đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông cũng không ngừng bị Tiêu Phong tiễu trừ.
Ban đầu đệ tử ngoại tông đi theo Tiêu Phong dần nhận được tin tức. Trên đỉnh một ngọn núi, có hai kiếm tu áo trắng đứng.
- Ba trăm người? Một mình Tiêu Phong giết chết ba trăm người?
- Cha hắn là Huyết Ma, Tiêu Phong cũng là biến thái! Ba trăm người, đều là cùng cấp, một đường chém giết, hút hết máu của ba trăm người. Tiêu Phong này quá ư làn khủng bố đi...
- Nhưng lợi hại cũng vô dụng, đó chỉ toàn là Tinh cảnh thôi, Tiêu Phong chưa gặp cao thủ Khí cảnh.
- Đi theo nhìn tiếp đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.