Chương 30: muốn mượn đầu
Snake
07/08/2019
Tiêu Phong lơ đễnh rồi nhìn về phía bốn người đang đi tới.
- Thống Soái Phó Cảnh Ngôn! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hom nay ta đại biểu cho Việt quốc cùng thương lượng quốc sự với ngươi, mời!
Tiêu Phong cười nói. Hắn cũng không có đứng dậy mà vẫn ngồi như vậy.
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn nhìn về Tiêu Phong, thần sắc của hắn hơi động. Vốn là muốn lập tức ra tay nhưng nghe đến câu 'đại biểu cho viet quốc' kia thì lập tức sinh ra một tia hứng thú.
- Một tự Tịnh Kiên Vương đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng a!
Thống Soái khách khí cười nói một tiếng rồi ngồi xuống.
Bốn tên Thống Lĩnh nhíu mày nhưng cũng ngồi xuống. lập tức rót cho mỗi người một chén trà.
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn nhìn chén trà rồi lạnh lùng cười, cũng không có đụng vào.
- Không biết một tự Tinh Kiên Vương có chuyện gì cần thương lượng?
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn hỏi.
- Nơi này nhính là nội cảnh của Đại Việt ta. Không biết Thống Soái Phó Cảnh Ngôn như thế nào có thể lĩnh quân đi vào?
Tiêu Phong uống một hớp trà rồi hỏi.
- Ta có thể đến đây tự nhiên là được Việt quốc cho phép!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn thản nhiên nói.
- Không biết, hai ngày nay ngươi có thấy thuộc hạ của ta không?
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
- Thuộc hạ nào?
Tiêu Phong giả vờ không biết.
Hai mặt Thống Soái Phó Cảnh Ngôn liền nhíu lại, hắn cũng không có quá nhiều dây dưa trên vấn đề này.
- Nói đi, ngươi đại biểu cho Việt quốc có quốc sự gì cần thương lượng?
Ngữ khí của Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ hướng các vị mượn một thứ!
Tiêu Phong cười nói. Trong lúc nói thì Tiêu Phong vừa nâng chén trà lên sau đó uống một hớp. Sau khí uống xong hắn đặt chén trà xuống rồi lại nhìn về bốn người mà thản nhiên nói:
- Ta muốn mượn cái đầu trên cổ các ngươi dùng một lát!
- Cái gì?
- Khốn Khiếp !
Gần như bốn người đều đồng thời hét lên rồi mãnh liệt đứng dậy. Nhưng mà thân thể bọn hắn vừa đứng lên thì lại lập tức ngã xuống.
- Bịch! Bịch! Bịch!...
Ánh mắt của bốn người nhìn về Tiêu Phong tràn đầy kinh hãi.
- Chuyện gì xẩy ra? Tại sao ta lại không thể động đậy!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn cả kinh kêu lên.
- Nguy rồi!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức biến sắc.
- Chết!
Phong Đằng trừng mắt, trường thương trong tay nhoáng lên một cái.
- Bành!
Đầu của Một thống lĩnh lập tức bị trường thương cắt đứt, trường thương vung lên để cho đầu của hắn bắn ra phía ngoài.
Cho đến chết, Tên thống lĩnh kia vẫn trừng mắt, hắn không có cách nào có thể tiếp nhận được sự thật này.
- Không!
Đại lượng quân sĩ giáp trang ở phía xa xa lập tức sợ hãi kêu lên.
- Lư hương? Độc hương? Ngu xuẩn!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức nhìn ra được vấn đề. Hắn lập tức nhìn về phía gấu lớn hét nhanh
- Đại hắc, nhanh đi cứu ta !
Giờ phút này, Thống Soái Phó Cảnh Ngôn cũng bất chấp mọi chuyện kêu to
Gấu lớn gầm to thân thể đã biến thành cái bóng mờ lao thẳng về phía Tiêu Phong.
- grao grao !!!
Gấu đen điên cuồng rống rận lao về phía, Tiêu Phong
- Vương gia, đi mau!
Phong Đằng lập tức biến sắc tiến lên nghênh đón.
- Để ta thu phục gấu ! Các ngươi tiêu diệt những người còn lại.
Tiêu Phong cười nhẹ, Hắn nhìn gấu lớn đang đánh tới mà không hề có chút lo lắng. Hắn đưa tay lấy ra một tờ giấy cất trong ngực áo.
Phong Đằng không ngăn được Tiêu Phong nên cũng không dám can ngăn thêm. Bởi vì những thủ đoạn thần bí của Tiêu Phong mấy ngày nay đã sớm để cho Phong Đằng vui lòng nhận lệnh phục tùng.
- Tuân Lệnh !
- Toàn quân, giết!
Phong Đằng quay về phái đại quân giáp tím hạ lệnh.
- Rống!
Đại quân lập tức liều chết xung phong về phía quân giáp Trắng ở đối diện. Quân địch như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tiến công tốt nhất.
- grao uồm...
Gấu lớn lao gần tới chỗ Tiêu Phong đứng.Nó điên cuồng rống to, hai chân trước tát loạn với tốc độ nhanh như chớp .
- Đinh ! Đinh
Phong Đằng cũng không vì lời nói của Tiêu Phong mà lơ là thừa cơ hội vung trường thương trong tay hung hăng đâm về phía gấu lớn.
Trương thương đâm vào trên người Gấu như đâm vào núi sắt .không thể gây cho nó bị một chút thương tích nào.
Gấu đen dùng chảo hất lên, toé ra những tia ánh sáng màu đen va chạm với trường thương tạo ra một tiếng vang thật lớn.
- Ầm!
Trương thương bị bay ra ngoài.
- Lực lượng của Gấu quá lớn, sức người không có khả năng lay động... Vương Gia cẩn thận!!!
Phong Đằng lo lắng hét to.
- Vù vù!
Gấu lớn lại lần nữa lao tới, dơ chảo Cực lớn lớn ầm ầm đánh về phía Tiêu Phong
- Hừ!
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, Thân hình nhẹ nhàng lách qua, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của Gấu đen. rồi mãnh liệt mở tờ giấy ra.
- Vù vù!
Trong lúc mơ hồ có một tiếng vang thật lớn truyền đến. Đợi đến lúc ánh mắt của mọi người nhìn lại thì đều vô cùng kinh hãi.
Trên đỉnh đầu gấu lớn có dán một tờ giấy trắng. Mà trên tờ giấy lại phù phiếm lấy một tòa kim tháp cao ba mươi trượng trông rất chói mắt.
Kim tháp rất nguy nga, nó phát ra một cỗ khí tức trấn áp tất cả!
Mênh mông kim tháp lăng không mà hiện giống như Tiên tich lập tức để cho trong nội tâm của chúng tướng sĩ hai phe đều vô cùng kích động.
Kim tháp như hư như thực, nhưng dường như lại có uy lực vô cùng lớn lao.
- Grao ... grao
Gấu lớn liên tục vùng vẫy, hai con mắt đỏ rực ánh lên vẻ kiêng kị sau sắc, mà lúc này, toàn thân nó đang bị kim tháp hung hăng trấn áp xuống. Gấu Đen nhìn Tiêu Phong trực giác cho nó biết bản thân nó đang cận kề nguy hiểm vô cùng , kẻ địch trước mắt nhất định phải tiêu diệt, nếu không người chết chắc chắn là nó. Tia suy nghĩ thoáng qua. Gấu đen dùng hết lực bình sinh đưa cả bốn chân chống bạn xuống đất gắng chấn trụ lại tình hình. Cái miệng to như chậu máu há ra quyết định một đòn phản kích nhằm hướng Tiêu Phong. Nhưng Tiêu Phong không cho nó cơ hội đó, ngay lập tức thôi động kim tháp miệng khẽ cong lên thốt ra một câu :
- Ngươi là yêu thú đầu tiên vinh hạnh được ta tự tay đối phó ở kiếp này! Thế nên ta sẽ để cho ngươi được chết nhanh gọn nhất!
Ngay sau đó Cái đầu của Gấu lớn lập tức bị kim tháp đánh một lực liền dẹp xuống giống như quả bí non bị búa tạ đạp nát vậy. Không có thêm một tiếng rống rú nào , Con Gấu đen trước đó hung hăng cỡ nào , lúc này đã nằm lăn ra đất, cái đầu bẹp dí, máu từ đó phun rất như suối.
- Đại hắc!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức cả kinh kêu lên. Hiện giờ không thể diễn tả những chấn động trong lòng hắn ta, từ lúc gấu đen lao tới đến lúc bị đánh bẹp đầu , thực ra chỉ diễn ra trong vài nhịp thở, vậy mà kết quả liền được an bài. Quá tàn khốc a...
Lúc này Tiêu Phong không để ý đến con Gấu nữa mà lại nhìn về đại quân hai phe rồi con mắt lạnh lẽo nói:
- Giết!
- Thống Soái Phó Cảnh Ngôn! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hom nay ta đại biểu cho Việt quốc cùng thương lượng quốc sự với ngươi, mời!
Tiêu Phong cười nói. Hắn cũng không có đứng dậy mà vẫn ngồi như vậy.
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn nhìn về Tiêu Phong, thần sắc của hắn hơi động. Vốn là muốn lập tức ra tay nhưng nghe đến câu 'đại biểu cho viet quốc' kia thì lập tức sinh ra một tia hứng thú.
- Một tự Tịnh Kiên Vương đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng a!
Thống Soái khách khí cười nói một tiếng rồi ngồi xuống.
Bốn tên Thống Lĩnh nhíu mày nhưng cũng ngồi xuống. lập tức rót cho mỗi người một chén trà.
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn nhìn chén trà rồi lạnh lùng cười, cũng không có đụng vào.
- Không biết một tự Tinh Kiên Vương có chuyện gì cần thương lượng?
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn hỏi.
- Nơi này nhính là nội cảnh của Đại Việt ta. Không biết Thống Soái Phó Cảnh Ngôn như thế nào có thể lĩnh quân đi vào?
Tiêu Phong uống một hớp trà rồi hỏi.
- Ta có thể đến đây tự nhiên là được Việt quốc cho phép!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn thản nhiên nói.
- Không biết, hai ngày nay ngươi có thấy thuộc hạ của ta không?
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
- Thuộc hạ nào?
Tiêu Phong giả vờ không biết.
Hai mặt Thống Soái Phó Cảnh Ngôn liền nhíu lại, hắn cũng không có quá nhiều dây dưa trên vấn đề này.
- Nói đi, ngươi đại biểu cho Việt quốc có quốc sự gì cần thương lượng?
Ngữ khí của Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ hướng các vị mượn một thứ!
Tiêu Phong cười nói. Trong lúc nói thì Tiêu Phong vừa nâng chén trà lên sau đó uống một hớp. Sau khí uống xong hắn đặt chén trà xuống rồi lại nhìn về bốn người mà thản nhiên nói:
- Ta muốn mượn cái đầu trên cổ các ngươi dùng một lát!
- Cái gì?
- Khốn Khiếp !
Gần như bốn người đều đồng thời hét lên rồi mãnh liệt đứng dậy. Nhưng mà thân thể bọn hắn vừa đứng lên thì lại lập tức ngã xuống.
- Bịch! Bịch! Bịch!...
Ánh mắt của bốn người nhìn về Tiêu Phong tràn đầy kinh hãi.
- Chuyện gì xẩy ra? Tại sao ta lại không thể động đậy!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn cả kinh kêu lên.
- Nguy rồi!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức biến sắc.
- Chết!
Phong Đằng trừng mắt, trường thương trong tay nhoáng lên một cái.
- Bành!
Đầu của Một thống lĩnh lập tức bị trường thương cắt đứt, trường thương vung lên để cho đầu của hắn bắn ra phía ngoài.
Cho đến chết, Tên thống lĩnh kia vẫn trừng mắt, hắn không có cách nào có thể tiếp nhận được sự thật này.
- Không!
Đại lượng quân sĩ giáp trang ở phía xa xa lập tức sợ hãi kêu lên.
- Lư hương? Độc hương? Ngu xuẩn!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức nhìn ra được vấn đề. Hắn lập tức nhìn về phía gấu lớn hét nhanh
- Đại hắc, nhanh đi cứu ta !
Giờ phút này, Thống Soái Phó Cảnh Ngôn cũng bất chấp mọi chuyện kêu to
Gấu lớn gầm to thân thể đã biến thành cái bóng mờ lao thẳng về phía Tiêu Phong.
- grao grao !!!
Gấu đen điên cuồng rống rận lao về phía, Tiêu Phong
- Vương gia, đi mau!
Phong Đằng lập tức biến sắc tiến lên nghênh đón.
- Để ta thu phục gấu ! Các ngươi tiêu diệt những người còn lại.
Tiêu Phong cười nhẹ, Hắn nhìn gấu lớn đang đánh tới mà không hề có chút lo lắng. Hắn đưa tay lấy ra một tờ giấy cất trong ngực áo.
Phong Đằng không ngăn được Tiêu Phong nên cũng không dám can ngăn thêm. Bởi vì những thủ đoạn thần bí của Tiêu Phong mấy ngày nay đã sớm để cho Phong Đằng vui lòng nhận lệnh phục tùng.
- Tuân Lệnh !
- Toàn quân, giết!
Phong Đằng quay về phái đại quân giáp tím hạ lệnh.
- Rống!
Đại quân lập tức liều chết xung phong về phía quân giáp Trắng ở đối diện. Quân địch như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tiến công tốt nhất.
- grao uồm...
Gấu lớn lao gần tới chỗ Tiêu Phong đứng.Nó điên cuồng rống to, hai chân trước tát loạn với tốc độ nhanh như chớp .
- Đinh ! Đinh
Phong Đằng cũng không vì lời nói của Tiêu Phong mà lơ là thừa cơ hội vung trường thương trong tay hung hăng đâm về phía gấu lớn.
Trương thương đâm vào trên người Gấu như đâm vào núi sắt .không thể gây cho nó bị một chút thương tích nào.
Gấu đen dùng chảo hất lên, toé ra những tia ánh sáng màu đen va chạm với trường thương tạo ra một tiếng vang thật lớn.
- Ầm!
Trương thương bị bay ra ngoài.
- Lực lượng của Gấu quá lớn, sức người không có khả năng lay động... Vương Gia cẩn thận!!!
Phong Đằng lo lắng hét to.
- Vù vù!
Gấu lớn lại lần nữa lao tới, dơ chảo Cực lớn lớn ầm ầm đánh về phía Tiêu Phong
- Hừ!
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, Thân hình nhẹ nhàng lách qua, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của Gấu đen. rồi mãnh liệt mở tờ giấy ra.
- Vù vù!
Trong lúc mơ hồ có một tiếng vang thật lớn truyền đến. Đợi đến lúc ánh mắt của mọi người nhìn lại thì đều vô cùng kinh hãi.
Trên đỉnh đầu gấu lớn có dán một tờ giấy trắng. Mà trên tờ giấy lại phù phiếm lấy một tòa kim tháp cao ba mươi trượng trông rất chói mắt.
Kim tháp rất nguy nga, nó phát ra một cỗ khí tức trấn áp tất cả!
Mênh mông kim tháp lăng không mà hiện giống như Tiên tich lập tức để cho trong nội tâm của chúng tướng sĩ hai phe đều vô cùng kích động.
Kim tháp như hư như thực, nhưng dường như lại có uy lực vô cùng lớn lao.
- Grao ... grao
Gấu lớn liên tục vùng vẫy, hai con mắt đỏ rực ánh lên vẻ kiêng kị sau sắc, mà lúc này, toàn thân nó đang bị kim tháp hung hăng trấn áp xuống. Gấu Đen nhìn Tiêu Phong trực giác cho nó biết bản thân nó đang cận kề nguy hiểm vô cùng , kẻ địch trước mắt nhất định phải tiêu diệt, nếu không người chết chắc chắn là nó. Tia suy nghĩ thoáng qua. Gấu đen dùng hết lực bình sinh đưa cả bốn chân chống bạn xuống đất gắng chấn trụ lại tình hình. Cái miệng to như chậu máu há ra quyết định một đòn phản kích nhằm hướng Tiêu Phong. Nhưng Tiêu Phong không cho nó cơ hội đó, ngay lập tức thôi động kim tháp miệng khẽ cong lên thốt ra một câu :
- Ngươi là yêu thú đầu tiên vinh hạnh được ta tự tay đối phó ở kiếp này! Thế nên ta sẽ để cho ngươi được chết nhanh gọn nhất!
Ngay sau đó Cái đầu của Gấu lớn lập tức bị kim tháp đánh một lực liền dẹp xuống giống như quả bí non bị búa tạ đạp nát vậy. Không có thêm một tiếng rống rú nào , Con Gấu đen trước đó hung hăng cỡ nào , lúc này đã nằm lăn ra đất, cái đầu bẹp dí, máu từ đó phun rất như suối.
- Đại hắc!
Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lập tức cả kinh kêu lên. Hiện giờ không thể diễn tả những chấn động trong lòng hắn ta, từ lúc gấu đen lao tới đến lúc bị đánh bẹp đầu , thực ra chỉ diễn ra trong vài nhịp thở, vậy mà kết quả liền được an bài. Quá tàn khốc a...
Lúc này Tiêu Phong không để ý đến con Gấu nữa mà lại nhìn về đại quân hai phe rồi con mắt lạnh lẽo nói:
- Giết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.