Chương 302: nàng đến rồi
Snake
15/08/2019
Mấy ngày sau.
Cự Lộc thành, Mộ Dung điện!
Đại môn đóng chặt! Ngoài điện Thanh Long, Tiểu Miêu Nhi chờ đợi.
Rầm!
Trong điện truyền đến một tiếng nổ vang.
Không lâu lắm, đại môn ầm ầm mở ra.
Tiêu Phong chậm rãi đi ra.
- Chúc mừng Tiêu công tử đạt tới khí cảnh đệ nhị trọng!
Thanh Long cười nói.
- Chúc mừng ngươi Tiêu Phong
Tiểu Miêu Nhi cũng cười nói liền tới cuốn lấy chân Tiêu Phong.
Tiêu Phong xoa đầu Tiểu Miêu Nhi, khẽ mỉm cười..
- Tiêu Phong! Mấy ngày này thật là buồn chán ! ngươi đưa ta đi xem xét xung quanh đi.
Tiểu Miêu Nhi kêu lên.
- Được!
Tiêu Phong cười nói.
Trong lúc Tiêu Phong đang còn muốn nói gì nữa, cách đó không xa, một đạo bạch quang đột nhiên bay tới.
Là Mộ Dung Phụng.
- Hầy... Tiêu Phong, Thiên nữ tới rồi, nhanh đến gặp, Thiên nữ tới rồi!
Mộ Dung Phụng hưng phấn kêu.
- Thiên nữ?
Vẻ mặt Tiêu Phong biến đổi.
- Chính là nữ nhân mà lần trước ở Phong Yêu sơn, ngươi vẫn muốn tìm đó a, mới vừa rồi, đã tới Cự Lộc thành rồi, Thủy Thiên Chính cùng Lưu Trung đã đến tiếp đãi rất trịnh trọng!
Mộ Dung Phụng nói.
Lăng Tuyết ?
Trong đầu Tiêu Phong nhất thời xuất hiện nữ tử trong xe Thanh Loan kia, dáng ngoài cùng thê tử kiếp trước giống nhau như đúc.
Lăng Tuyết ?
- Mau dẫn ta lập tức đến đó !
Tiêu Phong trực tiếp kêu lên.
- Đi theo ta!
Mộ Dung Phụng hưng phấn nói.
Mộ Dung Phụng cố ý gấp trở về, chính là đón Tiêu Phong đến, bởi vì lần trước Thiên nữ đã đáp ứng, chỉ cần mình chiếu cố Tiêu Phong thật tốt, sẽ đưa cho mình một khối phù bình an!
Phù bình an a! Đây chính là bảo bối có thể gặp dữ hóa lành a!
Mộ Dung Phụng mang theo Tiêu Phong đạp chân lao đi.
Bay trên không trung, sâu trong nội tâm Tiêu Phong truyền đến một trận chua sót, lan tràn mỗi tấc da tấc thịt. Ngay sau đó, trong đầu cũng nổi lên một sự thắc mắc.
- Thiên nữ? Nàng rốt cuộc có thân phận gì?
Tiêu Phong đã lấy lại thần sắc liên định liền hỏi .
- Cái này, ta đã đáp ứng nàng là sẽ không nói... nhưng đến lúc này thì được.. ta sẽ cho ngươi biết về thân phận của nàng .
Mộ Dung Phụng liếc nhìn Tiêu Phong thần sắc có chút hơi khó sử
Tiêu Phong nhìn về phía Mộ Dung Phụng.
- Nàng chính là là Thiên nữ của Thiên Cơ tông
Tiêu Phong mong đợi nhìn.
- Thiên Cơ tông, là tông môn duy nhất Tu vận trong thiên hạ, cũng là tông môn thần bí nhất, địa vị cùng ngang hàng với các đại Thánh địa, thuộc về thượng vị tông môn, Thiên nữ, tương tự Thánh nữ của Đại Chiêu Thánh địa, nhưng mà, ở Thiên Cơ tông lại có địa vị còn muốn cao hơn! Thiên nữ tinh thong chiêm tinh , luận quẻ suy đoán nhìn được tinh thong quá khứ tương lai.
Mộ Dung Phụng nhớ lại nói.
- Ngươi Còn biết thêm gì về nàng nữa không?
Tiêu Phong hỏi.
- Ta cũng Chỉ có hiểu biết từng đó!
Mộ Dung Phụng lắc lắc đầu nói.
- Ừ!
Tiêu Phong khẽ thở dài.
Rất nhanh, mọi người đi tới một quảng trường khổng lồ. Chính là trước đó không lâu, là quảng trường ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách, cách đó không xa, cửa khe núi kia, có Bách Thánh chính khí đàn, Hạo nhiên chính khí ngút trời, quay xung quanh một pho tượng Âu Cơ Nữ thần.
Cửa khe núi, có một vài nho tu ngăn cản ngoại nhân. Mà bốn phía có đại lượng tu giả tò mò nhìn chằm chằm vào bên trong, đáng tiếc, lối vào có đại vụ tràn ngập, căn bản không nhìn thấy ở bên trong được.
Ở bên trong rất nhiều người tò mò kia, Mộ Dung Phụng nhất thời tìm một người để hỏi, chính là lão Nghiêm lúc trước ghi danh cho Tiêu Phong.
- Lão Nghiêm, Thiên nữ đâu?
Mộ Dung Phụng nhất thời tiến lên.
- Đôn Mộ Dung Phụng?? Tại sao lại tới đây?
Lão Nghiêm không trả lời mà hoie ngược lại Mộ Dung Phụng .
- Ta hỏi ngươi, Thiên nữ đâu?
Mộ Dung Phụng hơi lo lắng nói.
- Qua Bách Thánh chính khí đàn rồi, viện chủ cùng lão sư đang tiếp đãi trong đó!
Lão Nghiêm nói.
- Vậy thì tốt, Tiêu Phong, chúng ta đi!
Mộ Dung Phụng nhất thời cười nói.
- Ồ? Từ từ, các ngươi đi vào làm gì? Viện chủ đã căn dặn, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!
Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.
- Ngươi biết cái gì, là Thiên nữ muốn ta cùng Tiêu Phong cùng tới!
Mộ Dung Phụng Phái nhất thời đắc ý nói.
- Muốn cái rắm, từ lúc Thiên nữ tới Cự Lộc thành đến giờ, ta vẫn luôn đi theo mà, xem bộ dáng lén lén lút lút của tiểu tử ngươi, làm sao ta không có thấy nàng nhắc chút gì đến ngươi?
Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.
- Ngươi biết cái gì? Thiên nữ còn thiếu ta một thứ đó!
- Thiếu ngươi? Thiên nữ lại thiếu ngươi thứ gì?
Lão Nghiêm nghi ngờ nói.
- Một chiếc Phù bình an!
Mộ Dung Phụng đắc ý nói.
Lão Nghiêm cùng mấy lão bằng hữu há mồm ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Phụng.
- Như thế nào? Hâm mộ không?
Mộ Dung Phụng được ý vị nói.
- Phi!
Sáu tên nho tu nhất thời một người phun một ngụm nước miếng.
- Phù bình an? Ngươi nói dối thì có!
Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.
- Ngươi không tin? Nếu mà ta lấy được, thì lấy Đàn Tiên Nhưỡng mà các ngươi luôn trân quý đưa cho ta, như thế nào?
Mộ Dung Phụng cười nói.
- Phi, ngươi cũng quá không biết xấu hổ!
- Ta xem ngươi còn không biết xấu hổ tới trình độ nào, ngươi đi đòi, ngươi đi đòi đi a!
- Nếu ngươi có thể có một chiếc bình an phù từ tay thiên nữ , Đàn Tiên Nhưỡng của chúng ta sẽ lập tức đưa cho ngươi!
Lão Nghiêm nhất thời không tin nói.
- Tốt, các ngươi chờ đấy cho ta!
Mộ Dung Phụng đắc ý nói.
rồi nhanh chóng Mang theo Tiêu Phong rất nhanh đến phụ cận.
- Mộ Dung đại nho, viện chủ đã khai báo, không cần quấy rầy Thiên nữ!
Một nho tu ngăn lại nói.
- Cái kia, Tiểu Mã, ngươi cũng đừng quản, tên không biết xấu hổ này muốn vào, ngươi cứ để cho hắn vào đi!
Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.
- Đúng vậy a, để cho hắn đi vào, Thiên nữ triệu kiến bọn họ!
- Không cần ngăn cản!
............
......
...
Đi vào bên trong. Rất nhanh xuyên qua khu vực sương trắng, nhất thời thấy được bách thánh pho tượng đang phun trào Hạo nhiên chính khí bên trong, pho tượng Âu Cơ Nữ thần đứng yên ở trung ương.
Bên cạnh có một cự xa được hai con Thanh Loan lôi kéo, một vài nha hoàn thị vệ canh giữ ở một bên.
Trung ương có đứng hai vị nam tử mặc nho bào, chính là Thủy Thiên Chính cùng Lưu Trung và một bạch y nữ tử.
Nữ tử cực kỳ thành kính, hướng về phía Ân Cơ nữ thần cung kính lạy. Liên tục lạy ba lần.
Tiêu Phong gắt gao ngó chừng vị bạch y nữ tử xuất trần kiatrái tim như là muốn gõ phá lồng ngực Tiêu Phong mà ra vậy.
Lăng Tuyết? Nếu không phải nàng, tại sao giống như vậy? Chẳng lẽ là kiếp trước kiếp này có lien quan ? Có thể....
- Lăng Tuyết !
Bỗng nhiên một thanh âm có chút run rẩy từ phía sau Thiên nữ truyền đến.
Là tiếng nói của Tiêu Phong,Khi nhìn thấy Lăng Tuyết trước mắt, tư niệm trong lòng giống như là đã đem mình hòa tan vậy, có hạnh phúc, có khẩn trương
Tiêu Phong chợt thu hồi tâm tư, bước nhanh đi tới.
Cự Lộc thành, Mộ Dung điện!
Đại môn đóng chặt! Ngoài điện Thanh Long, Tiểu Miêu Nhi chờ đợi.
Rầm!
Trong điện truyền đến một tiếng nổ vang.
Không lâu lắm, đại môn ầm ầm mở ra.
Tiêu Phong chậm rãi đi ra.
- Chúc mừng Tiêu công tử đạt tới khí cảnh đệ nhị trọng!
Thanh Long cười nói.
- Chúc mừng ngươi Tiêu Phong
Tiểu Miêu Nhi cũng cười nói liền tới cuốn lấy chân Tiêu Phong.
Tiêu Phong xoa đầu Tiểu Miêu Nhi, khẽ mỉm cười..
- Tiêu Phong! Mấy ngày này thật là buồn chán ! ngươi đưa ta đi xem xét xung quanh đi.
Tiểu Miêu Nhi kêu lên.
- Được!
Tiêu Phong cười nói.
Trong lúc Tiêu Phong đang còn muốn nói gì nữa, cách đó không xa, một đạo bạch quang đột nhiên bay tới.
Là Mộ Dung Phụng.
- Hầy... Tiêu Phong, Thiên nữ tới rồi, nhanh đến gặp, Thiên nữ tới rồi!
Mộ Dung Phụng hưng phấn kêu.
- Thiên nữ?
Vẻ mặt Tiêu Phong biến đổi.
- Chính là nữ nhân mà lần trước ở Phong Yêu sơn, ngươi vẫn muốn tìm đó a, mới vừa rồi, đã tới Cự Lộc thành rồi, Thủy Thiên Chính cùng Lưu Trung đã đến tiếp đãi rất trịnh trọng!
Mộ Dung Phụng nói.
Lăng Tuyết ?
Trong đầu Tiêu Phong nhất thời xuất hiện nữ tử trong xe Thanh Loan kia, dáng ngoài cùng thê tử kiếp trước giống nhau như đúc.
Lăng Tuyết ?
- Mau dẫn ta lập tức đến đó !
Tiêu Phong trực tiếp kêu lên.
- Đi theo ta!
Mộ Dung Phụng hưng phấn nói.
Mộ Dung Phụng cố ý gấp trở về, chính là đón Tiêu Phong đến, bởi vì lần trước Thiên nữ đã đáp ứng, chỉ cần mình chiếu cố Tiêu Phong thật tốt, sẽ đưa cho mình một khối phù bình an!
Phù bình an a! Đây chính là bảo bối có thể gặp dữ hóa lành a!
Mộ Dung Phụng mang theo Tiêu Phong đạp chân lao đi.
Bay trên không trung, sâu trong nội tâm Tiêu Phong truyền đến một trận chua sót, lan tràn mỗi tấc da tấc thịt. Ngay sau đó, trong đầu cũng nổi lên một sự thắc mắc.
- Thiên nữ? Nàng rốt cuộc có thân phận gì?
Tiêu Phong đã lấy lại thần sắc liên định liền hỏi .
- Cái này, ta đã đáp ứng nàng là sẽ không nói... nhưng đến lúc này thì được.. ta sẽ cho ngươi biết về thân phận của nàng .
Mộ Dung Phụng liếc nhìn Tiêu Phong thần sắc có chút hơi khó sử
Tiêu Phong nhìn về phía Mộ Dung Phụng.
- Nàng chính là là Thiên nữ của Thiên Cơ tông
Tiêu Phong mong đợi nhìn.
- Thiên Cơ tông, là tông môn duy nhất Tu vận trong thiên hạ, cũng là tông môn thần bí nhất, địa vị cùng ngang hàng với các đại Thánh địa, thuộc về thượng vị tông môn, Thiên nữ, tương tự Thánh nữ của Đại Chiêu Thánh địa, nhưng mà, ở Thiên Cơ tông lại có địa vị còn muốn cao hơn! Thiên nữ tinh thong chiêm tinh , luận quẻ suy đoán nhìn được tinh thong quá khứ tương lai.
Mộ Dung Phụng nhớ lại nói.
- Ngươi Còn biết thêm gì về nàng nữa không?
Tiêu Phong hỏi.
- Ta cũng Chỉ có hiểu biết từng đó!
Mộ Dung Phụng lắc lắc đầu nói.
- Ừ!
Tiêu Phong khẽ thở dài.
Rất nhanh, mọi người đi tới một quảng trường khổng lồ. Chính là trước đó không lâu, là quảng trường ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách, cách đó không xa, cửa khe núi kia, có Bách Thánh chính khí đàn, Hạo nhiên chính khí ngút trời, quay xung quanh một pho tượng Âu Cơ Nữ thần.
Cửa khe núi, có một vài nho tu ngăn cản ngoại nhân. Mà bốn phía có đại lượng tu giả tò mò nhìn chằm chằm vào bên trong, đáng tiếc, lối vào có đại vụ tràn ngập, căn bản không nhìn thấy ở bên trong được.
Ở bên trong rất nhiều người tò mò kia, Mộ Dung Phụng nhất thời tìm một người để hỏi, chính là lão Nghiêm lúc trước ghi danh cho Tiêu Phong.
- Lão Nghiêm, Thiên nữ đâu?
Mộ Dung Phụng nhất thời tiến lên.
- Đôn Mộ Dung Phụng?? Tại sao lại tới đây?
Lão Nghiêm không trả lời mà hoie ngược lại Mộ Dung Phụng .
- Ta hỏi ngươi, Thiên nữ đâu?
Mộ Dung Phụng hơi lo lắng nói.
- Qua Bách Thánh chính khí đàn rồi, viện chủ cùng lão sư đang tiếp đãi trong đó!
Lão Nghiêm nói.
- Vậy thì tốt, Tiêu Phong, chúng ta đi!
Mộ Dung Phụng nhất thời cười nói.
- Ồ? Từ từ, các ngươi đi vào làm gì? Viện chủ đã căn dặn, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!
Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.
- Ngươi biết cái gì, là Thiên nữ muốn ta cùng Tiêu Phong cùng tới!
Mộ Dung Phụng Phái nhất thời đắc ý nói.
- Muốn cái rắm, từ lúc Thiên nữ tới Cự Lộc thành đến giờ, ta vẫn luôn đi theo mà, xem bộ dáng lén lén lút lút của tiểu tử ngươi, làm sao ta không có thấy nàng nhắc chút gì đến ngươi?
Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.
- Ngươi biết cái gì? Thiên nữ còn thiếu ta một thứ đó!
- Thiếu ngươi? Thiên nữ lại thiếu ngươi thứ gì?
Lão Nghiêm nghi ngờ nói.
- Một chiếc Phù bình an!
Mộ Dung Phụng đắc ý nói.
Lão Nghiêm cùng mấy lão bằng hữu há mồm ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Phụng.
- Như thế nào? Hâm mộ không?
Mộ Dung Phụng được ý vị nói.
- Phi!
Sáu tên nho tu nhất thời một người phun một ngụm nước miếng.
- Phù bình an? Ngươi nói dối thì có!
Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.
- Ngươi không tin? Nếu mà ta lấy được, thì lấy Đàn Tiên Nhưỡng mà các ngươi luôn trân quý đưa cho ta, như thế nào?
Mộ Dung Phụng cười nói.
- Phi, ngươi cũng quá không biết xấu hổ!
- Ta xem ngươi còn không biết xấu hổ tới trình độ nào, ngươi đi đòi, ngươi đi đòi đi a!
- Nếu ngươi có thể có một chiếc bình an phù từ tay thiên nữ , Đàn Tiên Nhưỡng của chúng ta sẽ lập tức đưa cho ngươi!
Lão Nghiêm nhất thời không tin nói.
- Tốt, các ngươi chờ đấy cho ta!
Mộ Dung Phụng đắc ý nói.
rồi nhanh chóng Mang theo Tiêu Phong rất nhanh đến phụ cận.
- Mộ Dung đại nho, viện chủ đã khai báo, không cần quấy rầy Thiên nữ!
Một nho tu ngăn lại nói.
- Cái kia, Tiểu Mã, ngươi cũng đừng quản, tên không biết xấu hổ này muốn vào, ngươi cứ để cho hắn vào đi!
Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.
- Đúng vậy a, để cho hắn đi vào, Thiên nữ triệu kiến bọn họ!
- Không cần ngăn cản!
............
......
...
Đi vào bên trong. Rất nhanh xuyên qua khu vực sương trắng, nhất thời thấy được bách thánh pho tượng đang phun trào Hạo nhiên chính khí bên trong, pho tượng Âu Cơ Nữ thần đứng yên ở trung ương.
Bên cạnh có một cự xa được hai con Thanh Loan lôi kéo, một vài nha hoàn thị vệ canh giữ ở một bên.
Trung ương có đứng hai vị nam tử mặc nho bào, chính là Thủy Thiên Chính cùng Lưu Trung và một bạch y nữ tử.
Nữ tử cực kỳ thành kính, hướng về phía Ân Cơ nữ thần cung kính lạy. Liên tục lạy ba lần.
Tiêu Phong gắt gao ngó chừng vị bạch y nữ tử xuất trần kiatrái tim như là muốn gõ phá lồng ngực Tiêu Phong mà ra vậy.
Lăng Tuyết? Nếu không phải nàng, tại sao giống như vậy? Chẳng lẽ là kiếp trước kiếp này có lien quan ? Có thể....
- Lăng Tuyết !
Bỗng nhiên một thanh âm có chút run rẩy từ phía sau Thiên nữ truyền đến.
Là tiếng nói của Tiêu Phong,Khi nhìn thấy Lăng Tuyết trước mắt, tư niệm trong lòng giống như là đã đem mình hòa tan vậy, có hạnh phúc, có khẩn trương
Tiêu Phong chợt thu hồi tâm tư, bước nhanh đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.