Chương 134: ném đá nhắc nhở
Snake
10/08/2019
Cách không xa, các tu giả ở trên núi rất rối rắm.
Tiêu Phong trên đường đi căn bản là luyện binh, giờ bỏ đi thì họ không cam tâm, nhìn xem, đã có vài trăm Khí cảnh canh giữ, nếu mình đi thì chẳng phải là uổng công?
Tựa như xếp hàng dài, đến một nửa thì dù biết trước mắt còn hàng người rất dài nhưng lại không nỡ ỏ đi, bởi vì ở phía sau còn có rất nhiều người.
Đám tu giả ở môn phái khác nhau, tương đương kiềm chế lẫn nhau, tạm thời ở chung hòa thuận, chỉ hy vọng Tiêu Phong mau lên đường.
Vèo!
Vèo!
Bốn bóng người từ xa bay tới, chậm rãi bềnh bồng nhìn quanh hồ.
Chính là Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp.
Bốn người nhìn xung quanh, biểu tình kinh ngạc.
Thất Kiếm hiệp ngạc nhiên nói:
- Tám trăm... Có ít nhất tám trăm cường giả Khí cảnh, sư thúc thật biến cách xây dựng.
Lục Kiếm hiệp biểu tình quái dị nói:
- Đúng vậy. Tám trăm người, thỉnh thần dễ đưa thần khó, nhóm người này một đường hộ giá, hộ tống sư thúc, nếu cuối cùng không có được thứ họ muốn thì mọi chuyện tiêu tùng.
Tứ Kiếm hiệp trầm giọng nói:
- Lão lục, đừng nói nhảm nữa, hãy nhớ nhiệm vụ của chúng ta, sư phụ kêu chúng ta bảo hộ sư thúc là được.
Lục Kiếm hiệp biểu tình quái dị nói:
- Bảo hộ? Nói đùa, thế này mà cần chúng ta bảo hộ sao? Tám trăm tu giả Khí cảnh, thế này đủ đi ngang, mỗi người một ngụm nước miếng đủ làm chúng ta chết chìm.
Tập thể im lặng.
Tứ Kiếm hiệp nói:
- Nhóm lão đại nhìn chúng ta kìa, đi qua đi.
- Ừm!
Đám người gật đầu, chúng bay hướng Tiêu Phong.
Vèo!
Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp đáp xuống cạnh Tiêu Phong.
Bốn người cùng kêu lên:
- Sư thúc, đại ca!
Bốn người đến khiến tám trăm tu giả Khí cảnh mắt sáng ngời. Có người đến tìm Tiêu Phong? Cái này khác với đoạn thời gian trước.
Mắt Tiêu Phong lóe tia yên lòng, nói:
- Đến thì tốt rồi.
Tam Kiếm hiệp cười hỏi:
- Đã tìm được chỗ rồi? Chắc các ngươi sẽ không quên đường trở về đi?
Tứ Kiếm hiệp cười nói:
- Dĩ nhiên là nhớ, khi về đi theo chúng ta là được.
Tứ Kiếm hiệp mới dứt lời thì tiếng chim chóc muôn thú biến mất, tám trăm tu giả Khí cảnh vốn đang nói nhỏ chợt im lặng,
Ai nấy tinh thần rung lên.
- Chỗ? Chỗ nào?
- Là cô gái áo trắng Thanh Loan kéo xe? Tiêu Phong kêu bốn người kia đi tìm?
- Quả nhiên đoán không sai, theo Tiêu Phong chắc chắn có thể tìm được bộ công pháp thiên cấp kia!
- Không uổng công chờ mấy ngày nay!
...............
.........
...
Các tu giả lại bàn tán, trong mắt lóe tia sáng trời trong mưa tạnh.
Hoàn cảnh xung quanh biến đổi khiến Tứ Kiếm hiệp kinh ngạc.
Tứ Kiếm hiệp mờ mịt hỏi:
- Như thế nào? Ta nói sai cái gì sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi không nói sai.
Bùm!
Trên hồ lớn có một cột nước bắn lên, một con cá sấu màu xanh to cỡ ba trượng bay lên trời, bụng nó bị một trường thương đâm xuyên. Cùng lao ra mặt nước còn có Phong Đằng bị chút vết thương.
Bùm!
Cá sấu xanh bị ném lên bờ, Phong Đằng là người thứ nhất nhảy lên bờ.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Thật nhiều cá sấu bay ra khỏi mặt nước, đám cẩm y quân mang theo chiến lợi phẩm của mình lao lên.
Chớp mắt trên bờ có xác của năm trăm cá sấu.
Phong Đằng hưng phấn nói:
- Vương, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Cắm trại, ăn cơm!
- Tuân lệnh!
Ba ngàn cẩm y quân nhanh chóng bận rộn.
Tám trăm tu giả Khí cảnh xung quanh mặt cứng ngắc. Dừng lại ăn cơm nghỉ ngơi nữa? Không phải ngươi đã biết cô gái áo trắng ở đâu rồi sao? Mau đi đi! Nàng ở đâu?
Mặc dù đám tu giả sốt ruột nhưng đành chịu thua, dù gì muốn lấy công pháp thiên cấp phải nhờ Tiêu Phong đích thân đi mới được, đành trơ mắt ngó.
Cắm trại dựng lều, nấu nướng món ngon xong xuôi, Tiêu Phong ở trong trung quân đại trướng dùng bữa.
Đi cùng Tiêu Phong có Phong Đằng, Triệu Đống, Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp.
Lục Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Sư thúc, đã có tám trăm tu giả Khí cảnh, ngươi không hè lo lắng sao?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Lo cái gì?
Lục Kiếm hiệp khó hiểu hỏi:
- Thì lo lắng bọn họ bất lợi cho ngươi?
- Có không?
Lục Kiếm hiệp khó hiểu hỏi:
- Tại sao không?
Tiêu Phong cười nói:
- Bởi vì bọn họ không phải một chỉnh thể, cho nên ta càng an toàn.
Tam Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Bởi vì họ kiềm chế lẫn nhau?
- Đúng vậy.
Phong Đằng cũng cười lên tiếng:
- Hơn nữa, một khi có nguy hiểm thì tám trăm tu giả Khí cảnh này sẽ ra tay giúp đỡ.
Vèo!
Đang lúc mọi người nói chuyện thì bỗng có một hòn đá bắn vào lều.
Đinh!
Hòn đá đập vào bàn của Tiêu Phong.
Keng keng!
Keng keng!
Đám Kiếm hiệp cùng rút trường kiếm ra, kinh ngạc nhìn cục đá bay tới.
Tiêu Phong liếc hòn đá, khóe môi cong lên cười lạnh nói:
- Không ngờ có người đến ám sát ta.
Vèo!
Phong Đằng đứng bật dậy.
Tiêu Phong gật đầu, Phong Đằng làm bộ như không có việc gì cầm mỹ tửu đi ra lều.
Ngoài lều có các tướng sĩ đang ăn cá sấu.
Phong Đằng cười nói:
- Các huynh đệ, vương sai ta đến kính mọi người một chén! Bây giờ đi ra ngoài, không có rượu, lấy thịt thay rượu đi, ha ha!
Mọi người cùng đứng dậy.
- Đại nhân!
Phong Đằng cầm ly rượu, tay kia thì làm động tác tay quái dị, động tác tay rất bình thường nhưng lại khiến các tướng sĩ con ngươi co rút.
Các tướng sĩ giơ cao thịt nói:
- Vương, vạn tuế!
Ăn thịt nhồm nhoàm, đám tướng sĩ nói chuyện chia làm vài nhóm khác nhau.
Trong lều.
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Ám sát? Làm sao sư thúc biết?
Tiêu Phong nhìn hòn đá trên bàn, cười nói:
- Đây là vị nào đó trong tám trăm tu giả Khí cảnh nhắc nhở ta.
Sở Tử Huyên tò mò hỏi:
- A? Là ai?
Tiêu Phong cười nói:
- Ai? Sao ta biết được. Bọn họ giúp ta phát hiện, chúng ta cẩn thận chút là được.
Tam Kiếm hiệp lo lắng nói:
- Thật sự ám sát? Vậy nên làm sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Lo cái gì? Phong Đằng đã đi rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục ăn đi!
- A!
Mọi người mờ mịt.
Sư thúc cũng quá tiêu sái rồi đi, có người ám sát mà hắn mặc kệ không quan tâm?
Trong lúc đám người ăn cơm thì Phong Đằng giơ ly đi một vòng năm ngàn tướng sĩ, một số tướng sĩ lặng lẽ biến mất. Giữa sườn núi nhỏ cách lều lớn không xa, hai mươi thích khách Khí cảnh Ngụy Ngã phái đến nhìn chằm chằm trung quân đại trướng.
Trong đó một người lạnh giọng nói:
- Lão đại, ta nhìn thấy Tiêu Phong ở trong trung quân đại trướng kia!
Một người dẫn đầu trầm giọng nói:
- Bên ngoài có tám trăm tu giả từ Khí cảnh trở lên, bên trong có tám Khí cảnh Đại Thiên tông, mây người khác không đáng lo.
- Tám Khí cảnh Đại Thiên tông không tính cái gì, chủ yếu là tám trăm cao thủ Khí cảnh bên ngoài. Họ chờ đợi Tiêu Phong dẫn đường, chúng ta đi ám sát có phải là kích động họ tức giận không?
Người dẫn đầu trầm giọng nói:
- Nhiều người tức giận? Mặc kệ, nhất định phải hoàn thành chuyện minh chủ giao cho. Chúng ta phải chớp mắt xông vào trung quân đại trướng, tám người các ngươi cản tám Khí cảnh Đại Thiên tông, mười hai người chúng ta đồng loạt ra tay, chớp nhoáng giết chết Tiêu Phong. Sau khi Tiêu Phong chết thì chúng ta rút nhanh, tám trăm tu giả Khí cảnh có muốn đến cứu cũng không kịp
- Lão đại anh minh, giết xong Tiêu Phong thì chúng ta bỏ trốn, sẽ không có người ngăn được!
Tiêu Phong trên đường đi căn bản là luyện binh, giờ bỏ đi thì họ không cam tâm, nhìn xem, đã có vài trăm Khí cảnh canh giữ, nếu mình đi thì chẳng phải là uổng công?
Tựa như xếp hàng dài, đến một nửa thì dù biết trước mắt còn hàng người rất dài nhưng lại không nỡ ỏ đi, bởi vì ở phía sau còn có rất nhiều người.
Đám tu giả ở môn phái khác nhau, tương đương kiềm chế lẫn nhau, tạm thời ở chung hòa thuận, chỉ hy vọng Tiêu Phong mau lên đường.
Vèo!
Vèo!
Bốn bóng người từ xa bay tới, chậm rãi bềnh bồng nhìn quanh hồ.
Chính là Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp.
Bốn người nhìn xung quanh, biểu tình kinh ngạc.
Thất Kiếm hiệp ngạc nhiên nói:
- Tám trăm... Có ít nhất tám trăm cường giả Khí cảnh, sư thúc thật biến cách xây dựng.
Lục Kiếm hiệp biểu tình quái dị nói:
- Đúng vậy. Tám trăm người, thỉnh thần dễ đưa thần khó, nhóm người này một đường hộ giá, hộ tống sư thúc, nếu cuối cùng không có được thứ họ muốn thì mọi chuyện tiêu tùng.
Tứ Kiếm hiệp trầm giọng nói:
- Lão lục, đừng nói nhảm nữa, hãy nhớ nhiệm vụ của chúng ta, sư phụ kêu chúng ta bảo hộ sư thúc là được.
Lục Kiếm hiệp biểu tình quái dị nói:
- Bảo hộ? Nói đùa, thế này mà cần chúng ta bảo hộ sao? Tám trăm tu giả Khí cảnh, thế này đủ đi ngang, mỗi người một ngụm nước miếng đủ làm chúng ta chết chìm.
Tập thể im lặng.
Tứ Kiếm hiệp nói:
- Nhóm lão đại nhìn chúng ta kìa, đi qua đi.
- Ừm!
Đám người gật đầu, chúng bay hướng Tiêu Phong.
Vèo!
Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp đáp xuống cạnh Tiêu Phong.
Bốn người cùng kêu lên:
- Sư thúc, đại ca!
Bốn người đến khiến tám trăm tu giả Khí cảnh mắt sáng ngời. Có người đến tìm Tiêu Phong? Cái này khác với đoạn thời gian trước.
Mắt Tiêu Phong lóe tia yên lòng, nói:
- Đến thì tốt rồi.
Tam Kiếm hiệp cười hỏi:
- Đã tìm được chỗ rồi? Chắc các ngươi sẽ không quên đường trở về đi?
Tứ Kiếm hiệp cười nói:
- Dĩ nhiên là nhớ, khi về đi theo chúng ta là được.
Tứ Kiếm hiệp mới dứt lời thì tiếng chim chóc muôn thú biến mất, tám trăm tu giả Khí cảnh vốn đang nói nhỏ chợt im lặng,
Ai nấy tinh thần rung lên.
- Chỗ? Chỗ nào?
- Là cô gái áo trắng Thanh Loan kéo xe? Tiêu Phong kêu bốn người kia đi tìm?
- Quả nhiên đoán không sai, theo Tiêu Phong chắc chắn có thể tìm được bộ công pháp thiên cấp kia!
- Không uổng công chờ mấy ngày nay!
...............
.........
...
Các tu giả lại bàn tán, trong mắt lóe tia sáng trời trong mưa tạnh.
Hoàn cảnh xung quanh biến đổi khiến Tứ Kiếm hiệp kinh ngạc.
Tứ Kiếm hiệp mờ mịt hỏi:
- Như thế nào? Ta nói sai cái gì sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi không nói sai.
Bùm!
Trên hồ lớn có một cột nước bắn lên, một con cá sấu màu xanh to cỡ ba trượng bay lên trời, bụng nó bị một trường thương đâm xuyên. Cùng lao ra mặt nước còn có Phong Đằng bị chút vết thương.
Bùm!
Cá sấu xanh bị ném lên bờ, Phong Đằng là người thứ nhất nhảy lên bờ.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Thật nhiều cá sấu bay ra khỏi mặt nước, đám cẩm y quân mang theo chiến lợi phẩm của mình lao lên.
Chớp mắt trên bờ có xác của năm trăm cá sấu.
Phong Đằng hưng phấn nói:
- Vương, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Cắm trại, ăn cơm!
- Tuân lệnh!
Ba ngàn cẩm y quân nhanh chóng bận rộn.
Tám trăm tu giả Khí cảnh xung quanh mặt cứng ngắc. Dừng lại ăn cơm nghỉ ngơi nữa? Không phải ngươi đã biết cô gái áo trắng ở đâu rồi sao? Mau đi đi! Nàng ở đâu?
Mặc dù đám tu giả sốt ruột nhưng đành chịu thua, dù gì muốn lấy công pháp thiên cấp phải nhờ Tiêu Phong đích thân đi mới được, đành trơ mắt ngó.
Cắm trại dựng lều, nấu nướng món ngon xong xuôi, Tiêu Phong ở trong trung quân đại trướng dùng bữa.
Đi cùng Tiêu Phong có Phong Đằng, Triệu Đống, Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp.
Lục Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Sư thúc, đã có tám trăm tu giả Khí cảnh, ngươi không hè lo lắng sao?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Lo cái gì?
Lục Kiếm hiệp khó hiểu hỏi:
- Thì lo lắng bọn họ bất lợi cho ngươi?
- Có không?
Lục Kiếm hiệp khó hiểu hỏi:
- Tại sao không?
Tiêu Phong cười nói:
- Bởi vì bọn họ không phải một chỉnh thể, cho nên ta càng an toàn.
Tam Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Bởi vì họ kiềm chế lẫn nhau?
- Đúng vậy.
Phong Đằng cũng cười lên tiếng:
- Hơn nữa, một khi có nguy hiểm thì tám trăm tu giả Khí cảnh này sẽ ra tay giúp đỡ.
Vèo!
Đang lúc mọi người nói chuyện thì bỗng có một hòn đá bắn vào lều.
Đinh!
Hòn đá đập vào bàn của Tiêu Phong.
Keng keng!
Keng keng!
Đám Kiếm hiệp cùng rút trường kiếm ra, kinh ngạc nhìn cục đá bay tới.
Tiêu Phong liếc hòn đá, khóe môi cong lên cười lạnh nói:
- Không ngờ có người đến ám sát ta.
Vèo!
Phong Đằng đứng bật dậy.
Tiêu Phong gật đầu, Phong Đằng làm bộ như không có việc gì cầm mỹ tửu đi ra lều.
Ngoài lều có các tướng sĩ đang ăn cá sấu.
Phong Đằng cười nói:
- Các huynh đệ, vương sai ta đến kính mọi người một chén! Bây giờ đi ra ngoài, không có rượu, lấy thịt thay rượu đi, ha ha!
Mọi người cùng đứng dậy.
- Đại nhân!
Phong Đằng cầm ly rượu, tay kia thì làm động tác tay quái dị, động tác tay rất bình thường nhưng lại khiến các tướng sĩ con ngươi co rút.
Các tướng sĩ giơ cao thịt nói:
- Vương, vạn tuế!
Ăn thịt nhồm nhoàm, đám tướng sĩ nói chuyện chia làm vài nhóm khác nhau.
Trong lều.
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Ám sát? Làm sao sư thúc biết?
Tiêu Phong nhìn hòn đá trên bàn, cười nói:
- Đây là vị nào đó trong tám trăm tu giả Khí cảnh nhắc nhở ta.
Sở Tử Huyên tò mò hỏi:
- A? Là ai?
Tiêu Phong cười nói:
- Ai? Sao ta biết được. Bọn họ giúp ta phát hiện, chúng ta cẩn thận chút là được.
Tam Kiếm hiệp lo lắng nói:
- Thật sự ám sát? Vậy nên làm sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Lo cái gì? Phong Đằng đã đi rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục ăn đi!
- A!
Mọi người mờ mịt.
Sư thúc cũng quá tiêu sái rồi đi, có người ám sát mà hắn mặc kệ không quan tâm?
Trong lúc đám người ăn cơm thì Phong Đằng giơ ly đi một vòng năm ngàn tướng sĩ, một số tướng sĩ lặng lẽ biến mất. Giữa sườn núi nhỏ cách lều lớn không xa, hai mươi thích khách Khí cảnh Ngụy Ngã phái đến nhìn chằm chằm trung quân đại trướng.
Trong đó một người lạnh giọng nói:
- Lão đại, ta nhìn thấy Tiêu Phong ở trong trung quân đại trướng kia!
Một người dẫn đầu trầm giọng nói:
- Bên ngoài có tám trăm tu giả từ Khí cảnh trở lên, bên trong có tám Khí cảnh Đại Thiên tông, mây người khác không đáng lo.
- Tám Khí cảnh Đại Thiên tông không tính cái gì, chủ yếu là tám trăm cao thủ Khí cảnh bên ngoài. Họ chờ đợi Tiêu Phong dẫn đường, chúng ta đi ám sát có phải là kích động họ tức giận không?
Người dẫn đầu trầm giọng nói:
- Nhiều người tức giận? Mặc kệ, nhất định phải hoàn thành chuyện minh chủ giao cho. Chúng ta phải chớp mắt xông vào trung quân đại trướng, tám người các ngươi cản tám Khí cảnh Đại Thiên tông, mười hai người chúng ta đồng loạt ra tay, chớp nhoáng giết chết Tiêu Phong. Sau khi Tiêu Phong chết thì chúng ta rút nhanh, tám trăm tu giả Khí cảnh có muốn đến cứu cũng không kịp
- Lão đại anh minh, giết xong Tiêu Phong thì chúng ta bỏ trốn, sẽ không có người ngăn được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.