Chương 282: người làm, trời đang nhìn
Snake
14/08/2019
Trong lúc Tiêu Phong đang hài lòng tán thán, ngoài điện nhất thời truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
- Tiên sinh, Tiêu Phong vào Phong Thần điện báo danh rồi!
Một cái thanh âm kêu lên.
- Cái gì? theo ta cùng nhau đi vào!
Ngoài điện truyền tới một thanh âm.
Mọi người nghiêng đầu đi.
- Vũ Lâm?
Mộ Dung Phụng chân mày cau lại.
Trên ngưỡng cửa xuất hiện một đoàn người , Cầm đầu là một bạch y nam tử, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt ngạo khí cất bước tiến vào đại điện.
Đảo mắt, ngoài Phong Thần điện đã vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hơn nữa theo người vây xem tăng lên, cổ lực lượng ảnh hưởng này gia tăng thêm nhiều, càng ngày càng nhiều người vây quanh, làm cho tu giả bốn phía càng tò mò, càng nhiều người chạy đến vây xem.
Trong Phong Thần điện!
Vũ Lâm cùng với đám quần nho bước vào đại điện.
Mộ Dung Phụng thấy Tiêu Phong nhíu mày liền lập tức giải thích :
- Tên đi đầu tên là Vũ Lâm, hắn là một trong những đệ tử của Cổ Bách Sinh.
Trong lúc Mộ Dung Phụng cúi đầu nói thầm VỚI Tiêu Phong, phía đối diện Vũ Lâm với mặt vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, cũng đã chợt nhìn thấy được một tấm bảng
, là bảng ghi tên của Tiêu Phong
- Tiêu Phong? Treo biển ghi danh?
Nhất thời, Vũ Lâm nhãn tình nhất mị.
- Treo biển? Tiêu Phong ghi danh rồi?
- Tiêu Phong lại muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Tiêu Phong muốn tranh đoạt Phong Thần Sách với đại hiền Cổ Bách Sinh?
...............
.........
...
Đám nho tu mới vào điện không khỏi kinh ngạc liên tục kêu lên. Một đám bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
- Lão Nghiêm, chuyện gì xảy ra? Cái loại tiểu nhân này cũng có thể ghi danh? Hắn có năng lực phẩm chất thế nào mà có thể ghi danh tranh đoạt phong thần sách ? ghi tên ngang hàng với sư phụ ta ?
Vũ Lâm nhất thời hướng về phía nho tu tiếp đãi ghi danh kêu lên.
- Đúng vậy a, người có đạo đức bại hoại như thế, Nghiêm đại nho, tại sao có thể cho hắn ghi danh?"
- Sao có thể xét duyệt?
............
......
...
Đám nho tu đi cùng, không khỏi nhìn về phía lão Nghiêm ráo riết hỏi.
Lão Nghiêm thản nhiên nói:
- Làm sao, chúng ta xét duyệt, còn phải thông báo với mấy tên tiểu bối các ngươi?
Lão Nghiêm vừa nói, chân mày Vũ Lâm cau lại.
- Lão Nghiêm, ta không hiểu được, hướng ngươi thỉnh giáo!
Vũ Lâm trầm giọng nói.
- Tiêu Phong phù hợp quy củ, tự nhiên có thể tùy thời ghi danh!
Lão Nghiêm thản nhiên nói.
- A?
Một đám nho tu mờ mịt không thôi.
Vũ Lâm cũng là một trận buồn bực.
Không dây dưa lão Nghiêm nữa, hắn quay lại mà nhìn về phía Tiêu Phong.
- Hừ, một hương dã dong phu, cũng muốn tranh đoạt Phong Thần Sách cùng lão sư của ta? Đúng là Người điên nói mơ!
Vũ Lâm lạnh lùng nhìn hướng Tiêu Phong.
- Ngươi là đệ tử của Cổ Bách Sinh? Chẳng lẽ Cổ Bách Sinh tự biết tất bại, để cho đệ đến đây khiêu khích phá rối?
Tiêu Phong hướng Vũ Lâm nói, ngữ khí lạnh nhạt như nhiệt độ ngày đông .
- Phi, thật sự ngươi tự cho mình là một đại nhân vật sao ? Hừ, ngươi xách giày cho lão sư ta cũng không xứng, ta là đại biểu hàng vạn hàng nghìn nho tu trong Cự Lộc thành tới giáo hóa tên tiểu nhân thất đức như ngươi!
Vũ Lâm quát
- Không sai, tiểu nhân thất đức! Giao hóa hắn đi
Một đám nho tu tức giận giậm chân bình bịch hò hét theo. Mấy vị Nho sinh ghi danh bên Lão Nghiêm, nhất thời hứng thú dạt dào, Tám tên Nho sinh ghi danh nhất thời cười híp mắt ngồi xuống, ai cũng không có ngăn trở, mặc cho người hai bên la mắng, tình hình như thế, cũng không thường gặp a.
- Keng…!
Tiêu Phong đã rút ra Ngọc Đế Kiếm.
- Ồ!?
Chúng nho tu liền biến sắc mặt, nhất thời thanh âm đột ngột dừng lại.
- Kiếm này tên là Ngọc Đế, từng chém không dưới chín ngàn người, chưa từng có bại, nếu chư vị có nhã hứng như vậy thì đến đây đi, bắt đầu từ người nào?
Tiêu Phong sắc mặt không thay đổi, chỉ làn khoé miệng dần hiện lên một nụ cười lạnh.
-...!"
Trong Đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người khẩu hiệu vang trời, nhưng thật sự muốn liều chết liều sống thì đúng là không có mấy.
Cho dù là Vũ Lâm, giờ phút này cũng là mí mắt một trận cuồng loạn, trong lòng không khỏi quýnh lên, nhịn không được mà kinh hô lên:
- quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta chỉ dùng đạo lý mà nói thôi!
Vũ Lâm kêu lên.
- Grao, thì ra không phải là tới đánh nhau, là tới nhổ nước miếng a!
Tiểu miêu Nhi lộ ra một tia khinh thường.
- Ha ha ha!
Lão Nghiêm ôm bụng buồn cười.
- Keng!
Tiêu Phong thu Ngọc Đế Kiếm lại, đút vào trong bao kiếm sau lưng. Mặt lộ ra một tia khinh thường.
Thấy Tiêu Phong thu hồi Ngọc Đế Kiếm, chúng nho tu tỉnh táo tinh thần lại.
- Kẻ thất đức như ngươi, có tư cách gì mà khai mở thư viện giáo hóa vạn linh? Có tư cách gì mà tranh đoạt Phong Thần Sách?
Vũ Lâm hét to nói.
- Tiểu nhân thất đức, là không đơn giản như theo lời chủ quan của các ngươi, phải có căn cứ thật sự, ngược lại là vặn vẹo sự thật, gặp người sủa loạn như chó điên, mới đúng là tiểu nhân thất đức thật sự!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Khốn kiếp, ta chính là đệ tử của đại hiền Cổ Bách Sinh, thân mang Hạo nhiên chính khí, ngươi là một tiểu nhân mà cũng dám nói bậy?
Vũ Lâm quát lớn.
- Ý của ngươi là, cái dạng gì lão sư, sẽ có đệ tử như vậy sao?
Tiêu Phong cười nói.
- Dĩ nhiên!
Vũ Lâm nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Ha hả, tại sao Cổ Bách Sinh lại thu một đệ tử như ngươi vậy? Mình xấu xa còn chưa tính, còn muốn lôi kéo Cổ Bách Sinh xuống nước?
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Cái gì? Ngươi cũng xứng nói người khác xấu xa? Ta xem ngươi mới là kẻ xấu xa!
Vũ Lâm quát lên.
"Người đang làm, trời đang nhìn, danh tiếng mặc dù có thể che dấu mắt người, nhưng che dấu không được thiên tâm!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Người đang làm? Trời đang nhìn? Vũ Lâm ta cả đời đường đường chính chính, không làm thất vọng thiên địa, một thân Hạo nhiên chính khí, há chỉ một tiểu nhân như ngươi có thể nói xấu? Hiện tại toàn thành đều chỉ rõ ngươi vô sỉ với Thuỷ Dung Dung , nhân chứng có, vật chứng có. Vậy không phải tiểu nhân xấu xa thì là gì? Ngươi tự nhận ngươi không khinh nhờn Thủy Dung Dung vậy ngươi có gì làm chứng cho lời ngươi nói, hay chính ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ dám làm không dám nhận, tâm đức thối tha lấy tư cách gì tranh đoạt phong thần sách ?
Vũ Lâm quát lớn nói.
- Vậy thì để cho trời cao quyết định, ta Tiêu Phong buông lời thề, taquang minh lỗi lạc, khả chứng nhật nguyệt, thiên địa có thể chứng nhận, từ trước đến nay, đối với Thủy Dung Dung chưa từng tâm khinh nhờn nàng, nếu có một tia khinh nhờn, thiên lôi đánh xuống!
Tiêu Phong quát khẽ nói.
- Thề…?
Mọi người khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Phong, thề có tác dụng cái rắm? Trời sao lại để ý tới một tiểu nhân vật như ngươi?
- Hừ, dối trá!
Vũ Lâm quát lớn.
- Ta đã chứng nhận thiên địa, nhật nguyệt minh chứng hiện tại đến ngươi, ngươi dám nói, ngươi không có một tia tư tưởng xấu xa đối với Thủy Dung Dung? Ngươi dám nhìn trời mà thề hay không?
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
- Để cho ta thề?
Vũ Lâm lộ ra một tia quái dị.
Nhưng phía sau có rất nhiều tu giả, nho tu ngó chừng, Vũ Lâm nhất thời lộ ra một cổ trịnh trọng.
- Ta Vũ Lâm nhìn trời thề, đối với Thủy Dung Dung chưa từng khinh nhờn chi tâm, nếu có một tia xấu xa, nguyện thiên lôi đánh xuống!
Vũ Lâm quát lên.
- Thề? Còn không dễ như trở bàn tay sao? Cũng không mất đi khối thịt nào!
Trong lúc Vũ Lâm đang hết sức đắc ý.
Đang lúc Vũ Lâm đắc ý hết sức.
"Oanh!"
Bầu trời một tiếng tạc hướng. Một Đạo Thiên Lôi từ trời rơi xuống, ầm ầm tạc Khai Phong Thần Điện nóc phòng, mái ngói vỡ vụn, Thiên Lôi ầm ầm nện vào Vũ Lâm
Thiên lôi đánh xuống?
Vô số tu giả mờ mịt nhìn nóc phòng lổ thủng lớn. Lão Nghiêm trong tay một viên đậu muốn đưa trong miệng cũng rớt ra.
Một cảm giác kinh hoàng nhanh chóng đang lên khiến Vũ Lâm vô thức lùi lại mấy bước , trong đôi mắt cũng lộ rõ vẻ kinh hãi lắp bắp nói :
"Làm...làm sao có thể? Là Thiên Lôi!"
Nhất thời, trong đại điện nổ tung hang ổ, chung quanh truyền đến tu giả sợ hãi kêu có tiếng.
"Người đang làm, thiên đang nhìn, ngươi phải nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có Thần Minh, lời thề cũng không thể nói lung tung!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
"grao!" Tiểu Miêu Nhi gật đầu, một bộ nhìn Vũ Lâm xem hắn bộ dáng vô sỉ.
Mọi người một trận mờ mịt nhìn nhìn Vũ Lâm, đất bằng phẳng một tiếng Thiên Lôi, chẳng lẽ thật sự là Vũ Lâm thề tạo thành? Vũ Lâm lại càng xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, thiên lôi đánh xuống? Này muốn ngồi thực lời thề, đây không phải là nói mình không đức tiểu nhân, xấu xa hèn hạ?
"Vô liêm sỉ, mới vừa rồi Thiên Lôi, nhất định là đánh ngươi! đánh ngươi!" Vũ Lâm hướng về phía Tiêu Phong quát to.
Đang mọi người chuẩn bị gật đầu hết sức.
"Oanh!"
Lại là một Đạo Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống. Xuyên qua nóc phòng lổ thủng lớn, ầm ầm bổ về phía Vũ Lâm.
"Không thể nào!" Vũ Lâm cả kinh hét lớn.
"Oanh!"
Vũ Lâm trên mặt nhất thời bị phách nám đen, đầu tóc tán loạn vô cùng.
"Không thể nào, không thể nào!" Vũ Lâm không cách nào tiếp nhận này Thiên Lôi đả kích, điều này sao có thể?
Bốn phía một đám tu giả cũng là mờ mịt vô cùng, bất quá, giờ phút này phản đối Tiêu Phong thanh âm nhỏ rất nhiều, mà nhìn về phía Vũ Lâm, đã không phải là vừa bắt đầu như vậy sùng kính, ngược lại
Có một đám chán ghét.
Thiên lôi đánh xuống a, chính hắn thừa nhận xấu xa!
"Ta nói rồi, người đang làm, thiên đang nhìn! Mình xấu xa, không nên đem lão sư ngươi đặt cùng một chỗ!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
Vũ Lâm muốn nói là Tiêu Phong giở trò, nhưng nơi này như vậy nhiều tu giả, cùng nhau ngó chừng, Tiêu Phong làm sao giở trò? Hơn nữa, đây cũng là chân chính Thiên Lôi a.
Có thể tưởng tượng, nay hôm sau, Vũ Lâm danh tiếng hoàn toàn bị phá hủy.
"Sau này không nên buông lời thề bừa bãi, ta cho ngươi thêm mấy chữ sau!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
"Nghiêm đại nho, cho ngươi mượn bút lông và một tấm bảng đề chữ dùng một chút!" Tiêu Phong nói.
"Tốt!" Lão Nghiêm cũng vui vẻ đưa ra bút lông.
Thậm chí, lão Nghiêm cùng hai nho tu còn lấy ra một cái cự đại tấm bảng. Để cho Tiêu Phong viết lưu niệm.
Tiêu Phong không chút khách khí, hướng về phía tấm bảng thượng tựu viết.
Một khoản rơi xuống, bạch quang bắn ra bốn phía.
"Hạo Nhiên Chính Khí, tốt nồng nặc Hạo Nhiên Chính Khí, lòng có Hạo Nhiên, tất nhiên Chính Phái!" Một bên Mộ Dung Phụng đúng lúc trợ uy nói.
Mộ Dung Phụng vừa nói, rất nhiều lập trường không rõ tu giả rối rít gật đầu.
Tiêu Phong cũng chỉ có hiển lộ mãnh liệt Hạo Nhiên Chính Khí mà thôi.
Viết xong, bút lông một ném! Ném vào trên bàn!
"Bốn chữ này ta tặng ngươi, để chính bản thân ngươi tự suy ngẫm! Chúng ta đi!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
Giờ khắc này, không ai cản Tiêu Phong nữa, chúng nho tu, tách ra một cái Đại Đạo, để cho Tiêu Phong đi ra, hơn nữa cùng nhau nhìn về phía
Hạo Nhiên Chính Khí, tràn ngập đại điện, tấm bảng thượng, bốn chữ to rung động vô cùng.
"hèn kém vô năng!" Có người nói ra.
Hèn kém vô năng? Bốn chữ hàm nghĩa, so sánh với phát ra Hạo Nhiên Chính Khí còn chói mắt! Chọc mù bao nhiêu ánh mắt!
Hạo Nhiên Chính Khí, tràn ngập đại điện, tấm bảng thượng, bốn chữ to rung động vô cùng.
Toàn bộ đám nho tu nhất thời không có một tia thanh âm.
Vũ Lâm nhưng trên mặt nghẹn màu đỏ bừng, nhìn bốn chữ này,
Chịu trách nhiệm ghi danh lão Nghiêm đám người, trong mắt bày ra một tia cổ quais khác thường.
" Vũ Lâm đại nho, đây là người ta đưa, cho!" Lão Nghiêm đem khổng lồ tấm bảng đưa cho Vũ Lâm.
Nắm tấm bảng, hận không thể ngay lập tức đem đi ném vụn.
"Tiêu Phong!" Vũ Lâm trong mắt khẽ đầy máu.
Tứ phương vây xem tu giả một mảnh xôn xao!
Hôm nay ,cũng là lớn lao nhục nhã, Vũ Lâm mang theo một cổ đại xấu hổ và giận dữ, nặn ra đám người, nhanh chóng bay khỏi.
- Tiên sinh, Tiêu Phong vào Phong Thần điện báo danh rồi!
Một cái thanh âm kêu lên.
- Cái gì? theo ta cùng nhau đi vào!
Ngoài điện truyền tới một thanh âm.
Mọi người nghiêng đầu đi.
- Vũ Lâm?
Mộ Dung Phụng chân mày cau lại.
Trên ngưỡng cửa xuất hiện một đoàn người , Cầm đầu là một bạch y nam tử, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt ngạo khí cất bước tiến vào đại điện.
Đảo mắt, ngoài Phong Thần điện đã vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hơn nữa theo người vây xem tăng lên, cổ lực lượng ảnh hưởng này gia tăng thêm nhiều, càng ngày càng nhiều người vây quanh, làm cho tu giả bốn phía càng tò mò, càng nhiều người chạy đến vây xem.
Trong Phong Thần điện!
Vũ Lâm cùng với đám quần nho bước vào đại điện.
Mộ Dung Phụng thấy Tiêu Phong nhíu mày liền lập tức giải thích :
- Tên đi đầu tên là Vũ Lâm, hắn là một trong những đệ tử của Cổ Bách Sinh.
Trong lúc Mộ Dung Phụng cúi đầu nói thầm VỚI Tiêu Phong, phía đối diện Vũ Lâm với mặt vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, cũng đã chợt nhìn thấy được một tấm bảng
, là bảng ghi tên của Tiêu Phong
- Tiêu Phong? Treo biển ghi danh?
Nhất thời, Vũ Lâm nhãn tình nhất mị.
- Treo biển? Tiêu Phong ghi danh rồi?
- Tiêu Phong lại muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Tiêu Phong muốn tranh đoạt Phong Thần Sách với đại hiền Cổ Bách Sinh?
...............
.........
...
Đám nho tu mới vào điện không khỏi kinh ngạc liên tục kêu lên. Một đám bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
- Lão Nghiêm, chuyện gì xảy ra? Cái loại tiểu nhân này cũng có thể ghi danh? Hắn có năng lực phẩm chất thế nào mà có thể ghi danh tranh đoạt phong thần sách ? ghi tên ngang hàng với sư phụ ta ?
Vũ Lâm nhất thời hướng về phía nho tu tiếp đãi ghi danh kêu lên.
- Đúng vậy a, người có đạo đức bại hoại như thế, Nghiêm đại nho, tại sao có thể cho hắn ghi danh?"
- Sao có thể xét duyệt?
............
......
...
Đám nho tu đi cùng, không khỏi nhìn về phía lão Nghiêm ráo riết hỏi.
Lão Nghiêm thản nhiên nói:
- Làm sao, chúng ta xét duyệt, còn phải thông báo với mấy tên tiểu bối các ngươi?
Lão Nghiêm vừa nói, chân mày Vũ Lâm cau lại.
- Lão Nghiêm, ta không hiểu được, hướng ngươi thỉnh giáo!
Vũ Lâm trầm giọng nói.
- Tiêu Phong phù hợp quy củ, tự nhiên có thể tùy thời ghi danh!
Lão Nghiêm thản nhiên nói.
- A?
Một đám nho tu mờ mịt không thôi.
Vũ Lâm cũng là một trận buồn bực.
Không dây dưa lão Nghiêm nữa, hắn quay lại mà nhìn về phía Tiêu Phong.
- Hừ, một hương dã dong phu, cũng muốn tranh đoạt Phong Thần Sách cùng lão sư của ta? Đúng là Người điên nói mơ!
Vũ Lâm lạnh lùng nhìn hướng Tiêu Phong.
- Ngươi là đệ tử của Cổ Bách Sinh? Chẳng lẽ Cổ Bách Sinh tự biết tất bại, để cho đệ đến đây khiêu khích phá rối?
Tiêu Phong hướng Vũ Lâm nói, ngữ khí lạnh nhạt như nhiệt độ ngày đông .
- Phi, thật sự ngươi tự cho mình là một đại nhân vật sao ? Hừ, ngươi xách giày cho lão sư ta cũng không xứng, ta là đại biểu hàng vạn hàng nghìn nho tu trong Cự Lộc thành tới giáo hóa tên tiểu nhân thất đức như ngươi!
Vũ Lâm quát
- Không sai, tiểu nhân thất đức! Giao hóa hắn đi
Một đám nho tu tức giận giậm chân bình bịch hò hét theo. Mấy vị Nho sinh ghi danh bên Lão Nghiêm, nhất thời hứng thú dạt dào, Tám tên Nho sinh ghi danh nhất thời cười híp mắt ngồi xuống, ai cũng không có ngăn trở, mặc cho người hai bên la mắng, tình hình như thế, cũng không thường gặp a.
- Keng…!
Tiêu Phong đã rút ra Ngọc Đế Kiếm.
- Ồ!?
Chúng nho tu liền biến sắc mặt, nhất thời thanh âm đột ngột dừng lại.
- Kiếm này tên là Ngọc Đế, từng chém không dưới chín ngàn người, chưa từng có bại, nếu chư vị có nhã hứng như vậy thì đến đây đi, bắt đầu từ người nào?
Tiêu Phong sắc mặt không thay đổi, chỉ làn khoé miệng dần hiện lên một nụ cười lạnh.
-...!"
Trong Đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người khẩu hiệu vang trời, nhưng thật sự muốn liều chết liều sống thì đúng là không có mấy.
Cho dù là Vũ Lâm, giờ phút này cũng là mí mắt một trận cuồng loạn, trong lòng không khỏi quýnh lên, nhịn không được mà kinh hô lên:
- quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta chỉ dùng đạo lý mà nói thôi!
Vũ Lâm kêu lên.
- Grao, thì ra không phải là tới đánh nhau, là tới nhổ nước miếng a!
Tiểu miêu Nhi lộ ra một tia khinh thường.
- Ha ha ha!
Lão Nghiêm ôm bụng buồn cười.
- Keng!
Tiêu Phong thu Ngọc Đế Kiếm lại, đút vào trong bao kiếm sau lưng. Mặt lộ ra một tia khinh thường.
Thấy Tiêu Phong thu hồi Ngọc Đế Kiếm, chúng nho tu tỉnh táo tinh thần lại.
- Kẻ thất đức như ngươi, có tư cách gì mà khai mở thư viện giáo hóa vạn linh? Có tư cách gì mà tranh đoạt Phong Thần Sách?
Vũ Lâm hét to nói.
- Tiểu nhân thất đức, là không đơn giản như theo lời chủ quan của các ngươi, phải có căn cứ thật sự, ngược lại là vặn vẹo sự thật, gặp người sủa loạn như chó điên, mới đúng là tiểu nhân thất đức thật sự!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Khốn kiếp, ta chính là đệ tử của đại hiền Cổ Bách Sinh, thân mang Hạo nhiên chính khí, ngươi là một tiểu nhân mà cũng dám nói bậy?
Vũ Lâm quát lớn.
- Ý của ngươi là, cái dạng gì lão sư, sẽ có đệ tử như vậy sao?
Tiêu Phong cười nói.
- Dĩ nhiên!
Vũ Lâm nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Ha hả, tại sao Cổ Bách Sinh lại thu một đệ tử như ngươi vậy? Mình xấu xa còn chưa tính, còn muốn lôi kéo Cổ Bách Sinh xuống nước?
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Cái gì? Ngươi cũng xứng nói người khác xấu xa? Ta xem ngươi mới là kẻ xấu xa!
Vũ Lâm quát lên.
"Người đang làm, trời đang nhìn, danh tiếng mặc dù có thể che dấu mắt người, nhưng che dấu không được thiên tâm!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Người đang làm? Trời đang nhìn? Vũ Lâm ta cả đời đường đường chính chính, không làm thất vọng thiên địa, một thân Hạo nhiên chính khí, há chỉ một tiểu nhân như ngươi có thể nói xấu? Hiện tại toàn thành đều chỉ rõ ngươi vô sỉ với Thuỷ Dung Dung , nhân chứng có, vật chứng có. Vậy không phải tiểu nhân xấu xa thì là gì? Ngươi tự nhận ngươi không khinh nhờn Thủy Dung Dung vậy ngươi có gì làm chứng cho lời ngươi nói, hay chính ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ dám làm không dám nhận, tâm đức thối tha lấy tư cách gì tranh đoạt phong thần sách ?
Vũ Lâm quát lớn nói.
- Vậy thì để cho trời cao quyết định, ta Tiêu Phong buông lời thề, taquang minh lỗi lạc, khả chứng nhật nguyệt, thiên địa có thể chứng nhận, từ trước đến nay, đối với Thủy Dung Dung chưa từng tâm khinh nhờn nàng, nếu có một tia khinh nhờn, thiên lôi đánh xuống!
Tiêu Phong quát khẽ nói.
- Thề…?
Mọi người khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Phong, thề có tác dụng cái rắm? Trời sao lại để ý tới một tiểu nhân vật như ngươi?
- Hừ, dối trá!
Vũ Lâm quát lớn.
- Ta đã chứng nhận thiên địa, nhật nguyệt minh chứng hiện tại đến ngươi, ngươi dám nói, ngươi không có một tia tư tưởng xấu xa đối với Thủy Dung Dung? Ngươi dám nhìn trời mà thề hay không?
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
- Để cho ta thề?
Vũ Lâm lộ ra một tia quái dị.
Nhưng phía sau có rất nhiều tu giả, nho tu ngó chừng, Vũ Lâm nhất thời lộ ra một cổ trịnh trọng.
- Ta Vũ Lâm nhìn trời thề, đối với Thủy Dung Dung chưa từng khinh nhờn chi tâm, nếu có một tia xấu xa, nguyện thiên lôi đánh xuống!
Vũ Lâm quát lên.
- Thề? Còn không dễ như trở bàn tay sao? Cũng không mất đi khối thịt nào!
Trong lúc Vũ Lâm đang hết sức đắc ý.
Đang lúc Vũ Lâm đắc ý hết sức.
"Oanh!"
Bầu trời một tiếng tạc hướng. Một Đạo Thiên Lôi từ trời rơi xuống, ầm ầm tạc Khai Phong Thần Điện nóc phòng, mái ngói vỡ vụn, Thiên Lôi ầm ầm nện vào Vũ Lâm
Thiên lôi đánh xuống?
Vô số tu giả mờ mịt nhìn nóc phòng lổ thủng lớn. Lão Nghiêm trong tay một viên đậu muốn đưa trong miệng cũng rớt ra.
Một cảm giác kinh hoàng nhanh chóng đang lên khiến Vũ Lâm vô thức lùi lại mấy bước , trong đôi mắt cũng lộ rõ vẻ kinh hãi lắp bắp nói :
"Làm...làm sao có thể? Là Thiên Lôi!"
Nhất thời, trong đại điện nổ tung hang ổ, chung quanh truyền đến tu giả sợ hãi kêu có tiếng.
"Người đang làm, thiên đang nhìn, ngươi phải nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có Thần Minh, lời thề cũng không thể nói lung tung!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
"grao!" Tiểu Miêu Nhi gật đầu, một bộ nhìn Vũ Lâm xem hắn bộ dáng vô sỉ.
Mọi người một trận mờ mịt nhìn nhìn Vũ Lâm, đất bằng phẳng một tiếng Thiên Lôi, chẳng lẽ thật sự là Vũ Lâm thề tạo thành? Vũ Lâm lại càng xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, thiên lôi đánh xuống? Này muốn ngồi thực lời thề, đây không phải là nói mình không đức tiểu nhân, xấu xa hèn hạ?
"Vô liêm sỉ, mới vừa rồi Thiên Lôi, nhất định là đánh ngươi! đánh ngươi!" Vũ Lâm hướng về phía Tiêu Phong quát to.
Đang mọi người chuẩn bị gật đầu hết sức.
"Oanh!"
Lại là một Đạo Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống. Xuyên qua nóc phòng lổ thủng lớn, ầm ầm bổ về phía Vũ Lâm.
"Không thể nào!" Vũ Lâm cả kinh hét lớn.
"Oanh!"
Vũ Lâm trên mặt nhất thời bị phách nám đen, đầu tóc tán loạn vô cùng.
"Không thể nào, không thể nào!" Vũ Lâm không cách nào tiếp nhận này Thiên Lôi đả kích, điều này sao có thể?
Bốn phía một đám tu giả cũng là mờ mịt vô cùng, bất quá, giờ phút này phản đối Tiêu Phong thanh âm nhỏ rất nhiều, mà nhìn về phía Vũ Lâm, đã không phải là vừa bắt đầu như vậy sùng kính, ngược lại
Có một đám chán ghét.
Thiên lôi đánh xuống a, chính hắn thừa nhận xấu xa!
"Ta nói rồi, người đang làm, thiên đang nhìn! Mình xấu xa, không nên đem lão sư ngươi đặt cùng một chỗ!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
Vũ Lâm muốn nói là Tiêu Phong giở trò, nhưng nơi này như vậy nhiều tu giả, cùng nhau ngó chừng, Tiêu Phong làm sao giở trò? Hơn nữa, đây cũng là chân chính Thiên Lôi a.
Có thể tưởng tượng, nay hôm sau, Vũ Lâm danh tiếng hoàn toàn bị phá hủy.
"Sau này không nên buông lời thề bừa bãi, ta cho ngươi thêm mấy chữ sau!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
"Nghiêm đại nho, cho ngươi mượn bút lông và một tấm bảng đề chữ dùng một chút!" Tiêu Phong nói.
"Tốt!" Lão Nghiêm cũng vui vẻ đưa ra bút lông.
Thậm chí, lão Nghiêm cùng hai nho tu còn lấy ra một cái cự đại tấm bảng. Để cho Tiêu Phong viết lưu niệm.
Tiêu Phong không chút khách khí, hướng về phía tấm bảng thượng tựu viết.
Một khoản rơi xuống, bạch quang bắn ra bốn phía.
"Hạo Nhiên Chính Khí, tốt nồng nặc Hạo Nhiên Chính Khí, lòng có Hạo Nhiên, tất nhiên Chính Phái!" Một bên Mộ Dung Phụng đúng lúc trợ uy nói.
Mộ Dung Phụng vừa nói, rất nhiều lập trường không rõ tu giả rối rít gật đầu.
Tiêu Phong cũng chỉ có hiển lộ mãnh liệt Hạo Nhiên Chính Khí mà thôi.
Viết xong, bút lông một ném! Ném vào trên bàn!
"Bốn chữ này ta tặng ngươi, để chính bản thân ngươi tự suy ngẫm! Chúng ta đi!" Tiêu Phong thản nhiên nói.
Giờ khắc này, không ai cản Tiêu Phong nữa, chúng nho tu, tách ra một cái Đại Đạo, để cho Tiêu Phong đi ra, hơn nữa cùng nhau nhìn về phía
Hạo Nhiên Chính Khí, tràn ngập đại điện, tấm bảng thượng, bốn chữ to rung động vô cùng.
"hèn kém vô năng!" Có người nói ra.
Hèn kém vô năng? Bốn chữ hàm nghĩa, so sánh với phát ra Hạo Nhiên Chính Khí còn chói mắt! Chọc mù bao nhiêu ánh mắt!
Hạo Nhiên Chính Khí, tràn ngập đại điện, tấm bảng thượng, bốn chữ to rung động vô cùng.
Toàn bộ đám nho tu nhất thời không có một tia thanh âm.
Vũ Lâm nhưng trên mặt nghẹn màu đỏ bừng, nhìn bốn chữ này,
Chịu trách nhiệm ghi danh lão Nghiêm đám người, trong mắt bày ra một tia cổ quais khác thường.
" Vũ Lâm đại nho, đây là người ta đưa, cho!" Lão Nghiêm đem khổng lồ tấm bảng đưa cho Vũ Lâm.
Nắm tấm bảng, hận không thể ngay lập tức đem đi ném vụn.
"Tiêu Phong!" Vũ Lâm trong mắt khẽ đầy máu.
Tứ phương vây xem tu giả một mảnh xôn xao!
Hôm nay ,cũng là lớn lao nhục nhã, Vũ Lâm mang theo một cổ đại xấu hổ và giận dữ, nặn ra đám người, nhanh chóng bay khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.