Chương 201: tâm sự dưới trăng
Snake
12/08/2019
Vô Ưu thành.
Đêm đã khuya, dường như tất cả Vô Ưu Thành đã chìm trong giấc ngủ.
Đêm nay có lẽ vì thời tiết nên Vô Ưu thành lạnh rất nhiều, sương khói nhiều hơn bình thường nhưng nếu không chú ý thì sẽ không nhận ra.
Trước Tiêu Vương điện, Tiêu Phong vừa uống rượu vừa ngắm trăng. Tiêu Phong ngồi ở ghế đá trên quảng trường trước điện, nhìn xuống cả thành phủ áo choàng ánh trăng. Ánh trăng trong vắt như nước quả hợp với câu “ phong như sa , nguyệt như châu “. Ánh trăng trăng rơi cả xuống những sợi tóc đen và dài của Tiêu Phong ánh lên trong đêm một khuân mặt đẹp đẽ như điêu khắc, mỗi một đường nét đều vô cùng đẹp đẽ, toát nên Vẻ cao sang. Con ngươi sâu thẳm nhưng mang theo phần nổi loạn phảng phất ma lực khiến người khác hồn siêu phách lạc, sống mũi cao thẳng như điêu khắc hài hoà với gương mặt xuất chúng của Tiêu Phong lại càng nổi bật trong đêm.
Tiểu Miêu Nhi nằm cách không xa,nhìn vầng trăng, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Tử Tử chậm rãi rót rượu cho Tiêu Phong. Tiêu Phong mỉm cười nâng chén rượu nhấm nháp, mùi rượu tinh khiết và thơm mười phần mãnh liệt, thật là mỹ tửu khó gặp. Tiêu Phong hít một hơi thật sâu từ đáy lòng cảm thán nói :
- Quả thật là rượu ngon.
Tử Tử gương mặt mừng rỡ, tựa hồ đối với biểu hiện của Tiêu Phong rất hài lòng, đôi mắt cũng cong lên thành một đường . Trìu mến nhìn ánh trăng chiếu xuống , quấn quýt vui đoàn trên cơ Thể Tiêu Phong phảng phất như mê hoặc người khác .
Tiêu Phong nhẹ giọng nói:
- Ta muốn nàng tránh đi khi chuyện sảy ra! Ta không có ý gì khác! Vì ta lo ở cùng ta Nàng sẽ gặp nguy hiểm. Việc lần này vốn không hề đơn giảm.
Tiêu Phong nói rất chân thành , Tử Tử cũng lắng nghe một cách nghiêm túc. Nàng hiểu rõ ý của Tiêu Phong, cũng hiểu rõ những lo lắng của hắn,Tử Tử từ từ cụp mắt xuống ,khẽ lắc đầu, nói:
- Không được ! Không phải ta ương bướng, việc lớn như vậy, ta nhất định phải ở bên cạnh chàng cùng tiến cùng lùi. Cho dù có bất cứ điều gì sảy ra . Được không ?
Âm thanh từ nàng mềm mại như nước
Tiêu Phong nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng cũng thoáng một chút ngạc nhiên vì câu trả lời dứt khoát của nàng, Tiêu Phong không ngờ Tử Tử sẽ nói như vậy, cũng không thể ngờ nàng đãi chuẩn bị tâm lý cho một kết cục rồi tệ nhất.
Tử Tử ngước mắt lên, đáy mắt như có ngôi sao lấp lánh bên trong nói :
- Ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện... chỉ là... chỉ là ta lo bản thân ta chỉ mang lại xui quẩy ...nếu chàng ngại vấn đề đó ta lập tức tránh đi.
Tiêu Phong cười nói , đôi mắt dưới trăng loé sáng gợi ra tia sáng rực rỡ :
- Ta nói rồi, không có việc gì, ta hồng phúc tề thiên! Đừng có suy nghĩ bậy.
Tử Tử cắn môi, đôi mắt mê ly mênh mông trong suốt, có một loại mỹ lệ lầm lòng người rung động . Thanh âm mềm mại vang lên :
- Vậy chàng đồng ý ?
Tiêu Phong cười gật đầu, nói:
- Được rồi ! Cùng tiến cùng lùi.
Hắn dịu dàng nhìn Tử Tử, nữ nhân này lần đầu gặp mặt cho hắn cảm nhận về sự cương liệt và tâm tư tinh tế bao gồm cả một chút bướng bỉnh không nói lý .hiện tại hắn cảm nhận rõ sự ôn nhu như nước của Tử Tử giành cho mình . Sự ôn nhu của nàng quả thật có thể nung chảy cả sắt đá. Làm người khác muốn ngừng rung động cũng không được .
Tử Tử lại nhẹ nhàng châm thêm rượu vào ly cho Tiêu Phong .
Tiêu Phong dịu dàng nhìn dáng điệu nàng,Khoé môi khẽ cong lên nụ cười . Ánh trăng mềm mại nhuộm bạc cả thing không, khiến dáng vẻ yêu kiều của Tử Tử càng trở lên thoát trần.
Đêm đã khuya, dường như tất cả Vô Ưu Thành đã chìm trong giấc ngủ.
Đêm nay có lẽ vì thời tiết nên Vô Ưu thành lạnh rất nhiều, sương khói nhiều hơn bình thường nhưng nếu không chú ý thì sẽ không nhận ra.
Trước Tiêu Vương điện, Tiêu Phong vừa uống rượu vừa ngắm trăng. Tiêu Phong ngồi ở ghế đá trên quảng trường trước điện, nhìn xuống cả thành phủ áo choàng ánh trăng. Ánh trăng trong vắt như nước quả hợp với câu “ phong như sa , nguyệt như châu “. Ánh trăng trăng rơi cả xuống những sợi tóc đen và dài của Tiêu Phong ánh lên trong đêm một khuân mặt đẹp đẽ như điêu khắc, mỗi một đường nét đều vô cùng đẹp đẽ, toát nên Vẻ cao sang. Con ngươi sâu thẳm nhưng mang theo phần nổi loạn phảng phất ma lực khiến người khác hồn siêu phách lạc, sống mũi cao thẳng như điêu khắc hài hoà với gương mặt xuất chúng của Tiêu Phong lại càng nổi bật trong đêm.
Tiểu Miêu Nhi nằm cách không xa,nhìn vầng trăng, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Tử Tử chậm rãi rót rượu cho Tiêu Phong. Tiêu Phong mỉm cười nâng chén rượu nhấm nháp, mùi rượu tinh khiết và thơm mười phần mãnh liệt, thật là mỹ tửu khó gặp. Tiêu Phong hít một hơi thật sâu từ đáy lòng cảm thán nói :
- Quả thật là rượu ngon.
Tử Tử gương mặt mừng rỡ, tựa hồ đối với biểu hiện của Tiêu Phong rất hài lòng, đôi mắt cũng cong lên thành một đường . Trìu mến nhìn ánh trăng chiếu xuống , quấn quýt vui đoàn trên cơ Thể Tiêu Phong phảng phất như mê hoặc người khác .
Tiêu Phong nhẹ giọng nói:
- Ta muốn nàng tránh đi khi chuyện sảy ra! Ta không có ý gì khác! Vì ta lo ở cùng ta Nàng sẽ gặp nguy hiểm. Việc lần này vốn không hề đơn giảm.
Tiêu Phong nói rất chân thành , Tử Tử cũng lắng nghe một cách nghiêm túc. Nàng hiểu rõ ý của Tiêu Phong, cũng hiểu rõ những lo lắng của hắn,Tử Tử từ từ cụp mắt xuống ,khẽ lắc đầu, nói:
- Không được ! Không phải ta ương bướng, việc lớn như vậy, ta nhất định phải ở bên cạnh chàng cùng tiến cùng lùi. Cho dù có bất cứ điều gì sảy ra . Được không ?
Âm thanh từ nàng mềm mại như nước
Tiêu Phong nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng cũng thoáng một chút ngạc nhiên vì câu trả lời dứt khoát của nàng, Tiêu Phong không ngờ Tử Tử sẽ nói như vậy, cũng không thể ngờ nàng đãi chuẩn bị tâm lý cho một kết cục rồi tệ nhất.
Tử Tử ngước mắt lên, đáy mắt như có ngôi sao lấp lánh bên trong nói :
- Ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện... chỉ là... chỉ là ta lo bản thân ta chỉ mang lại xui quẩy ...nếu chàng ngại vấn đề đó ta lập tức tránh đi.
Tiêu Phong cười nói , đôi mắt dưới trăng loé sáng gợi ra tia sáng rực rỡ :
- Ta nói rồi, không có việc gì, ta hồng phúc tề thiên! Đừng có suy nghĩ bậy.
Tử Tử cắn môi, đôi mắt mê ly mênh mông trong suốt, có một loại mỹ lệ lầm lòng người rung động . Thanh âm mềm mại vang lên :
- Vậy chàng đồng ý ?
Tiêu Phong cười gật đầu, nói:
- Được rồi ! Cùng tiến cùng lùi.
Hắn dịu dàng nhìn Tử Tử, nữ nhân này lần đầu gặp mặt cho hắn cảm nhận về sự cương liệt và tâm tư tinh tế bao gồm cả một chút bướng bỉnh không nói lý .hiện tại hắn cảm nhận rõ sự ôn nhu như nước của Tử Tử giành cho mình . Sự ôn nhu của nàng quả thật có thể nung chảy cả sắt đá. Làm người khác muốn ngừng rung động cũng không được .
Tử Tử lại nhẹ nhàng châm thêm rượu vào ly cho Tiêu Phong .
Tiêu Phong dịu dàng nhìn dáng điệu nàng,Khoé môi khẽ cong lên nụ cười . Ánh trăng mềm mại nhuộm bạc cả thing không, khiến dáng vẻ yêu kiều của Tử Tử càng trở lên thoát trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.