Chương 85: thắng cờ
Snake
08/08/2019
Khí cảnh lục trọng? Tuyệt thế cường giả?
Nghe mỗi câu sư đệ khen càng nổi bật giờ phút này thê lương, Nam tử áo xanh rất hận.
Xe chở tù bịđẩy đi, trong giáo trường chỉ còn lại đại sư huynh tuyệt vọng.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Ngươi đã gặp rồi đi? Họ còn sống, quay về kêu Nhật đế mau chóng nhướng ra Bắc Cương bốn mươi hai thành, đây là ta thắng Phó Cảnh Ngôn Đàng hoàng và còn có Mục Vương chính mồm hứa. Vào lúc giao tiếp Bắc Cương bốn mươi hai thành thì chính là ngày ta thả người.
Đại sư huynh áo xanh giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi... Ngươi thả ta đi? Ngươi lại không giết ta ??
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Tại sao ta phải giết các ngươi?
- A? A?
Đại sư huynh áo xanh hóa đá, tại sao phải giết mình?
Đại sư huynh áo xanh không hiểu, Tiêu Phong hành gã thảm như vậy không phải vì giết gã sao?
Tiêu Phong lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi nhớ kỹ, đừng suy nghĩ chuyện gì khác, ta có cách làm ngươi chết!
Đại sư huynh áo xanh sắc mặt màu đen biến thành đỏ.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Thể chất của dơi yêu đặc biệt, chút độc tính này chắc không làm khó được nó, rất nhanh nó sẽ hồi phục. Còn ngươi, độc này không lấy mạng ngươi, trở về tìm Mục Vương đi, hắn sẽ giải độc cho ngươi.
Phàch phạch!
Quả nhiên, Dơi Thần ở một bên đã có thể nhúc nhích.
Dơi Thần khó khăn đứng dậy.
Nhưng hiện tại Dơi Thần biểu tình kinh khủng nhìn Tiêu Phong, nó đứng dậy nhảy sang bên, né hắn.
Tiêu Phong một cước đá đại sư huynh áo xanh lên lưng Dơi Thần.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Mang hắn đi gặp Nhật đế!
- Oa, oa!
Dơi Thần sợ quá liên tục thụt lùi, vỗ cánh, nhưng mới bay lên thì ngã xuống, cực kỳ chật vật.
Dơi Thần quá sợ Tiêu Phong, nó không ngừng đập cánh, dần miễn dịch độc tố, rốt cuộc có thể bay.
Dơi Thần bay lên trời hướng phương nam, bay xiêu vẹo lúc cao lúc thấp, hiển nhiên chưa thanh lý độc tố xong hết. Tiêu Phong đứng trên quảng trường nhìn đại sư huynh áo xanh rời đi.
Phong Đằng khó hiểu hỏi:
- Vương gia, tại sao thả hắn đi?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Bắt nhỏ sẽ có lớn đến, không ngừng nghỉ. Hôm nay là hắn, có lẽ tiếp theo sẽ là Mục Vương đến.
Phong Đằng nhíu mày nói:
- Nhưng sau này chúng ta phải lo lắng từng giây.
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Lo lắng bọn họ báo thù? Ha ha, mấy tên phế vật này cần ta lo sao? Thật ra Mục Vương biết có đến chỉ là muốn quỵt nợ, ta thả hắn về thì Mục Vương không tiện quỵt.
Phong Đằng nghi hoặc hỏi:
- Thái tử của Nhật quốc thì phải thả rồi, còn thái tử của Ngụy quốc thì sao?
Tiêu Phong khinh thường nói:
- Nhật quốc bởi vì có Thần cảnh Mục Vương, còn có chút liên hệ với phụ thân ta và Đại Thiên tông nên giờ chúng ta nể mặt một chút. Còn lão tổ tông tam quốc khác đều Khí cảnh, dù tới trước mặt của ta thì ta cũng có trăm ngàn thủ đoạn làm họ chết!
Phong Đằng cảm thán gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Ngay lúc này, phía xa, một cột sáng xanh bay lên trời.
Một tiếng gầm vang vọng khắp Việt Kinh:
- Độc Cô Kiếm Vương, âm hồn bất tán, ngươi đến cùng muốn sao?
- Thù không đội trời chung, ngươi nói ta muốn sao? Hôm nay ngươi phải chết!
Leng keng!
Một kiếm quang to lớn bắn lên trời, chém hướng ánh sáng xanh.
- Khốn kiếp, sao ngươi có thể tìm ra tay, ngươi không có khả năng tìm ta được!
- Giết!
...............
.........
...
Trên bầu trời Việt Kinh tiên nhân quyết chiến, khiến dân chúng kinh sợ và cũng rất hưng phấn.
Trong giáo trường, Tiêu Phong cùng đám cẩm y quân chú ý bầu trời.
Tinh La sơn trang, cốc ngoại.
Đám kỳ vương chờ đợi.
Thuỷ Dung Dung đã đoán được kết quả nên không mấy chú ý, chỉ chờ Tiêu Phong cúi đầu nhận thua.
- Giá!
Ba hãn huyết bảo mã xông vào sơn cốc.
- Hí!
Kéo dây cương, Triệu Đống ngừng lại.
Đám kỳ vương hưng phấn nói:
- Tân kỳ tới rồi, tân kỳ tới rồi!
Triệu Đống xuống ngựa, tới gần, mọi người tránh đường cho gã đi.
Thuỷ Dung Dung kiên nhẫn chờ, dù sao đã đến kết cục, là muốn nhận thua sao?
- Ủa?
Thuỷ Dung Dung kinh ngạc nhìn hướng Triệu Đống.
Triệu Đống cầm một quân đen đặt xuống bàn cờ.
Cạch!
Cờ đặt xuống, mọi người mờ mịt.
- Làm gì? Tự tìm đường chết sao?
- Đúng vậy, tự điền mắt cờ, chịu thua sao?
............
......
...
Đám kỳ vương khó hiểu rì rầm.
- Không đúng!
Bên cạnh một kỳ vương bày lại bàn cờ, dựa theo quân cờ Triệu Đống đặt xuống suy đoán, lấy ra hai mươi quân đen, thế cục toàn bàn cờ biến đổi, xoay chuyển lại.
Kỳ vương kia giật mình kêu lên:
- A!
Đám kỳ vương nhìn xem bàn cờ đó.
- Sao có thể?
Một kỳ vương khó tin nói:
- Cái này... Cái này... Cái này... Dịch đại sư thua?
Đột nhiên các kỳ thủ hóa đá, như có cục xương chặn ngang họng, khó tin.
Thuỷ Dung Dung tràn đầy tự tin này khó tin nói:
- Cái gì? Dịch Thiên Hàn thua? Không thể nào!
Thuỷ Dung Dung tiến lên trước nhìn.
- Chỗ này? Sao là chỗ này được? Sao có thể đặt ở đây?
Thuỷ Dung Dung không tin nổi nhìn bàn cờ.
Triệu Đống nói với gia đinh ngây người đứng một bên:
- Đi, báo cho lão thái sư biết.
Gia đinh sững sờ lên tiếng:
- A, a? À, vâng!
Gia đinh nhanh chóng chạy vào trong cốc nội.
Trong cốc nội.
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt suy tư về bàn cờ, bỗng nhiên phía xa truyền đến tiếng bước chân.
Dịch Thiên Hàn mở mắt ra, lóe tia mong chờ , sốt ruột nói:
- Sao? Hắn đặt cờ?
Gia đinh la lên:
- Vâng, đặt cờ, vào chín năm!
Tôn tử Dịch Thiên Hàn đứng bên cạnh nhìn bàn cờ, đặt quân đen xuống.
- Ha ha ha, hắn tự tìm đường chết?
Dịch Thiên Hàn bỗng giật mình kêu lên:
- Không đúng, không đúng!
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn khó hiểu nói:
- Gia gia, hắn mất đi hai mươi quân cờ!
Dịch Thiên Hàn cười khổ nói:
- Không, không, không ngờ là vào chín năm? Vào chín năm? Ngôi cửu ngũ, ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ, hay cho quân lâm thiên hạ!
- Gia gia?
Dịch Thiên Hàn tiêu sái cười to:
- Thua, không ngờ ta thua, ha ha ha ha!
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn kinh kêu:
- Cái gì? Gia gia thua? Không thể nào, còn nữa, dù có vấn đề thì chắc chắn gia gia có thể xoay chuyển!
Dịch Thiên Hàn cao giọng cười to nói:
- Ngôi cửu ngũ, đế vịđộc chiếm, quân lâm thiên hạ, vô khả thất địch! Ván cờ này ta thua không oan, ha ha ha ha!
Dịch Thiên Hàn cười đến nửa chừng bỗng lắc người, ngất xỉu.
Người đàn ông trung niên kinh kêu:
- Gia gia, gia gia làm sao vậy? Thái y, mau, mau, mau lên!
Một người đàn ông cẩm bào nhanh chóng tiên lên, tay đặt trên mạch bác của Dịch Thiên Hàn, chuẩn đoán.
Người đàn ông trung niên sốt ruột hỏi:
- Sao, gia gia của ta thế nào?
Thái y vội đáp:
- Không có gì đáng lo, mấy ngày nay lão thái sư hao tâm tổn sức quá nhiều, sức cùng lực kiệt. Ngủ một giấc, nghỉ ngơi mấy ngày là không có gì phải lo.
- Vậy là tốt rồi.
Một gia đinh sắc mặt khó xem nói:
- Thiếu gia, nên nói với bên ngoài thế nào?
Dịch Thiên Hàn dù sao chưa từng thua, nếu công bố thì có lẽ...
Người đàn ông trung niên lắc đầu, nói:
- Nói thẳng đi, cuộc đời gia gia đỉnh thiên lập địa, không để ý thanh minh. Gia gia từng nói 'Không sợ thua, chỉ sợ không dám nhận thua'. Đi thông báo đi.
- Tuân lệnh!
Nghe mỗi câu sư đệ khen càng nổi bật giờ phút này thê lương, Nam tử áo xanh rất hận.
Xe chở tù bịđẩy đi, trong giáo trường chỉ còn lại đại sư huynh tuyệt vọng.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Ngươi đã gặp rồi đi? Họ còn sống, quay về kêu Nhật đế mau chóng nhướng ra Bắc Cương bốn mươi hai thành, đây là ta thắng Phó Cảnh Ngôn Đàng hoàng và còn có Mục Vương chính mồm hứa. Vào lúc giao tiếp Bắc Cương bốn mươi hai thành thì chính là ngày ta thả người.
Đại sư huynh áo xanh giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi... Ngươi thả ta đi? Ngươi lại không giết ta ??
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Tại sao ta phải giết các ngươi?
- A? A?
Đại sư huynh áo xanh hóa đá, tại sao phải giết mình?
Đại sư huynh áo xanh không hiểu, Tiêu Phong hành gã thảm như vậy không phải vì giết gã sao?
Tiêu Phong lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi nhớ kỹ, đừng suy nghĩ chuyện gì khác, ta có cách làm ngươi chết!
Đại sư huynh áo xanh sắc mặt màu đen biến thành đỏ.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Thể chất của dơi yêu đặc biệt, chút độc tính này chắc không làm khó được nó, rất nhanh nó sẽ hồi phục. Còn ngươi, độc này không lấy mạng ngươi, trở về tìm Mục Vương đi, hắn sẽ giải độc cho ngươi.
Phàch phạch!
Quả nhiên, Dơi Thần ở một bên đã có thể nhúc nhích.
Dơi Thần khó khăn đứng dậy.
Nhưng hiện tại Dơi Thần biểu tình kinh khủng nhìn Tiêu Phong, nó đứng dậy nhảy sang bên, né hắn.
Tiêu Phong một cước đá đại sư huynh áo xanh lên lưng Dơi Thần.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Mang hắn đi gặp Nhật đế!
- Oa, oa!
Dơi Thần sợ quá liên tục thụt lùi, vỗ cánh, nhưng mới bay lên thì ngã xuống, cực kỳ chật vật.
Dơi Thần quá sợ Tiêu Phong, nó không ngừng đập cánh, dần miễn dịch độc tố, rốt cuộc có thể bay.
Dơi Thần bay lên trời hướng phương nam, bay xiêu vẹo lúc cao lúc thấp, hiển nhiên chưa thanh lý độc tố xong hết. Tiêu Phong đứng trên quảng trường nhìn đại sư huynh áo xanh rời đi.
Phong Đằng khó hiểu hỏi:
- Vương gia, tại sao thả hắn đi?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Bắt nhỏ sẽ có lớn đến, không ngừng nghỉ. Hôm nay là hắn, có lẽ tiếp theo sẽ là Mục Vương đến.
Phong Đằng nhíu mày nói:
- Nhưng sau này chúng ta phải lo lắng từng giây.
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Lo lắng bọn họ báo thù? Ha ha, mấy tên phế vật này cần ta lo sao? Thật ra Mục Vương biết có đến chỉ là muốn quỵt nợ, ta thả hắn về thì Mục Vương không tiện quỵt.
Phong Đằng nghi hoặc hỏi:
- Thái tử của Nhật quốc thì phải thả rồi, còn thái tử của Ngụy quốc thì sao?
Tiêu Phong khinh thường nói:
- Nhật quốc bởi vì có Thần cảnh Mục Vương, còn có chút liên hệ với phụ thân ta và Đại Thiên tông nên giờ chúng ta nể mặt một chút. Còn lão tổ tông tam quốc khác đều Khí cảnh, dù tới trước mặt của ta thì ta cũng có trăm ngàn thủ đoạn làm họ chết!
Phong Đằng cảm thán gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Ngay lúc này, phía xa, một cột sáng xanh bay lên trời.
Một tiếng gầm vang vọng khắp Việt Kinh:
- Độc Cô Kiếm Vương, âm hồn bất tán, ngươi đến cùng muốn sao?
- Thù không đội trời chung, ngươi nói ta muốn sao? Hôm nay ngươi phải chết!
Leng keng!
Một kiếm quang to lớn bắn lên trời, chém hướng ánh sáng xanh.
- Khốn kiếp, sao ngươi có thể tìm ra tay, ngươi không có khả năng tìm ta được!
- Giết!
...............
.........
...
Trên bầu trời Việt Kinh tiên nhân quyết chiến, khiến dân chúng kinh sợ và cũng rất hưng phấn.
Trong giáo trường, Tiêu Phong cùng đám cẩm y quân chú ý bầu trời.
Tinh La sơn trang, cốc ngoại.
Đám kỳ vương chờ đợi.
Thuỷ Dung Dung đã đoán được kết quả nên không mấy chú ý, chỉ chờ Tiêu Phong cúi đầu nhận thua.
- Giá!
Ba hãn huyết bảo mã xông vào sơn cốc.
- Hí!
Kéo dây cương, Triệu Đống ngừng lại.
Đám kỳ vương hưng phấn nói:
- Tân kỳ tới rồi, tân kỳ tới rồi!
Triệu Đống xuống ngựa, tới gần, mọi người tránh đường cho gã đi.
Thuỷ Dung Dung kiên nhẫn chờ, dù sao đã đến kết cục, là muốn nhận thua sao?
- Ủa?
Thuỷ Dung Dung kinh ngạc nhìn hướng Triệu Đống.
Triệu Đống cầm một quân đen đặt xuống bàn cờ.
Cạch!
Cờ đặt xuống, mọi người mờ mịt.
- Làm gì? Tự tìm đường chết sao?
- Đúng vậy, tự điền mắt cờ, chịu thua sao?
............
......
...
Đám kỳ vương khó hiểu rì rầm.
- Không đúng!
Bên cạnh một kỳ vương bày lại bàn cờ, dựa theo quân cờ Triệu Đống đặt xuống suy đoán, lấy ra hai mươi quân đen, thế cục toàn bàn cờ biến đổi, xoay chuyển lại.
Kỳ vương kia giật mình kêu lên:
- A!
Đám kỳ vương nhìn xem bàn cờ đó.
- Sao có thể?
Một kỳ vương khó tin nói:
- Cái này... Cái này... Cái này... Dịch đại sư thua?
Đột nhiên các kỳ thủ hóa đá, như có cục xương chặn ngang họng, khó tin.
Thuỷ Dung Dung tràn đầy tự tin này khó tin nói:
- Cái gì? Dịch Thiên Hàn thua? Không thể nào!
Thuỷ Dung Dung tiến lên trước nhìn.
- Chỗ này? Sao là chỗ này được? Sao có thể đặt ở đây?
Thuỷ Dung Dung không tin nổi nhìn bàn cờ.
Triệu Đống nói với gia đinh ngây người đứng một bên:
- Đi, báo cho lão thái sư biết.
Gia đinh sững sờ lên tiếng:
- A, a? À, vâng!
Gia đinh nhanh chóng chạy vào trong cốc nội.
Trong cốc nội.
Dịch Thiên Hàn nhắm mắt suy tư về bàn cờ, bỗng nhiên phía xa truyền đến tiếng bước chân.
Dịch Thiên Hàn mở mắt ra, lóe tia mong chờ , sốt ruột nói:
- Sao? Hắn đặt cờ?
Gia đinh la lên:
- Vâng, đặt cờ, vào chín năm!
Tôn tử Dịch Thiên Hàn đứng bên cạnh nhìn bàn cờ, đặt quân đen xuống.
- Ha ha ha, hắn tự tìm đường chết?
Dịch Thiên Hàn bỗng giật mình kêu lên:
- Không đúng, không đúng!
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn khó hiểu nói:
- Gia gia, hắn mất đi hai mươi quân cờ!
Dịch Thiên Hàn cười khổ nói:
- Không, không, không ngờ là vào chín năm? Vào chín năm? Ngôi cửu ngũ, ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ, hay cho quân lâm thiên hạ!
- Gia gia?
Dịch Thiên Hàn tiêu sái cười to:
- Thua, không ngờ ta thua, ha ha ha ha!
Tôn tử của Dịch Thiên Hàn kinh kêu:
- Cái gì? Gia gia thua? Không thể nào, còn nữa, dù có vấn đề thì chắc chắn gia gia có thể xoay chuyển!
Dịch Thiên Hàn cao giọng cười to nói:
- Ngôi cửu ngũ, đế vịđộc chiếm, quân lâm thiên hạ, vô khả thất địch! Ván cờ này ta thua không oan, ha ha ha ha!
Dịch Thiên Hàn cười đến nửa chừng bỗng lắc người, ngất xỉu.
Người đàn ông trung niên kinh kêu:
- Gia gia, gia gia làm sao vậy? Thái y, mau, mau, mau lên!
Một người đàn ông cẩm bào nhanh chóng tiên lên, tay đặt trên mạch bác của Dịch Thiên Hàn, chuẩn đoán.
Người đàn ông trung niên sốt ruột hỏi:
- Sao, gia gia của ta thế nào?
Thái y vội đáp:
- Không có gì đáng lo, mấy ngày nay lão thái sư hao tâm tổn sức quá nhiều, sức cùng lực kiệt. Ngủ một giấc, nghỉ ngơi mấy ngày là không có gì phải lo.
- Vậy là tốt rồi.
Một gia đinh sắc mặt khó xem nói:
- Thiếu gia, nên nói với bên ngoài thế nào?
Dịch Thiên Hàn dù sao chưa từng thua, nếu công bố thì có lẽ...
Người đàn ông trung niên lắc đầu, nói:
- Nói thẳng đi, cuộc đời gia gia đỉnh thiên lập địa, không để ý thanh minh. Gia gia từng nói 'Không sợ thua, chỉ sợ không dám nhận thua'. Đi thông báo đi.
- Tuân lệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.