Chương 309: thượng cổ vật
Snake
15/08/2019
Đang nói.
Ba người không tự chủ dừng lại.
Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là thượng cổ vật.
Phía trước trên một bãi đất cách đó vài trượng, một đóa hoa xinh đẹp như mộng như ảo đang lẳng lặng nở rộ.
Đó hoa kia đỏ tươi như lửa, có chút giống mẫu đơn, , tỏa ra hồng mang nhàn nhạt, chiếu sáng cả không gian nhỏ này thành một thế giới màu lửa đỏ. Trên đóa hoa có những hoa nhị màu vàng, càng phụ trợ thêm cho vẻ đẹp của bông hoa. Nó giống như những ánh sao vờn quanh một mặt trăng màu hồng, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
"Chính là nó.là thượng cổ vật , có nódễ dàng thôi diễn thượng cổ chuyện!" Thiên Nữ hít sâu một hơi nói.
"Không thể, đây là vật của Cự Lộc Thư Viện, ngươi không thể cầm, trừ phi phụ thân ta đến đây!" Thủy Dung Dung nhất thời cản hướng Thiên Nữ.
"Đây là ngươi Cự Lộc Thư Viện đời thứ ba viện chủ đã từng chính miệng đáp ứng, ta nếu có thể đi tới đây, có thể lấy đi!" Thiên Nữ lắc đầu.
"Không được, ta làm sao biết ngươi nói là sự thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng!" Thủy Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến.
Dò vung tay lên, mở lên đàn cổ, một bộ chỉ cần Thiên Nữ dám động, nàng tựu công kích giá thế.
Ở chỗ này mặc dù không có pháp lực, nhưng Thủy Dung Dung tài đánh đàn nhưng không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âm công.
" Phốc!"
Thiên Nữ thân hình đột nhiên thoáng một cái, trong nháy mắt ra hiện tại Thủy Dung Dung
cùng tiêu Phong bị ngăn cách với Thiên nữ bằng một bức tường pháp khí
"Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh Giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực?" Thủy Dung Dung động sợ không được kinh hãi nói.
"Ta có phương pháp của ta!" Thiên Nữ lắc đầu cũng không có giải thích.
Vừa nói, Thiên Nữ nhìn về phía Tiêu Phong nói: "Tiêu Phong, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta?"
Đối với Thiên Nữ, Tiêu Phong trong lòng vô cùng phức tạp, thật ra thì ở sâu trong nội tâm, Tiêu Phong đã suy đoán Thiên Nữ không phải là Lăng Tuyết, nhưng, luôn luôn một ít ti hy vọng, bởi vì khuân mặt và hình dáng của nàng quá giống.
"Ta không can dự!" Tiêu Phong lắc đầu.
"ừm!" Vừa nói, Thiên Nữ l lấy ra một cái màu tím hộp ngọc, hộp ngọc bày đặt nhàn nhạt lưu quang hướng đóa hoa thu tói
"Thử!"
Ngọc hộp trong nháy mắt hủ thực.
"Làm sao có thể, Tử Ngọc Hạp nhưng là cửu phẩm pháp bảo a! So sánh với Tiên Khí cũng chỉ có chỉ kém một đường!" Thiên Nữ kinh ngạc nói.
ngay lúc đó cả ba cùng đột nhiên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đóa hoa đỏ cách đó vài dặm đang tỏa ra hồng mang vạn trượng. Hồng mang chợt lóe lên, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đạo lưu quang bắn ra bốn phía.
- cẩn thận ! – Tiêu Phong quát lên.
Trong lòng Tiêu Phong giật mình, hắn nhìn sang phía Thiên Nữ theo bản năng, nhưng hai mắt không khỏi máy động. Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Nữ lại đã biến mất!
- Thiên nữ! – Tiêu Phong kinh ngạc kêu lên
- Thiên nữ ! Thủy dung dung cũng kinh ngạc kêu lên.
trong không gian yên tĩnh này, nhưng lại không hề có tiếng đáp lại. Bức tường pháo khí biến mất Theo đó, Tiêu Phong ngưng mắt quét quanh bốn phía, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.\
- Hay là nàng ta đã láy được bảo vật rồi chuồn mất ?
Trong lòng thủy Dung Dung buồn bực không thôi.
Đang lúccả hai còn đang phân vân thì có một vầng sáng nhỏ màu vàng. Trong vầng sáng đó dường như có một đạo thân ảnh đang nằm, mơ hồ hiện lên
Trong lòng Tiêu Phong không khỏi căng thẳng, thân hình chợt lóe lên lao về phía trước.
- Thiên nữ! Nàng thế nào rồi?
Phong Liệt thấy rõ ràng, thân ảnh bên trong đúng là Thiên nữ, chẳng qua dường như lúc này nàng đang hôn mê, chỉ có thể lẳng lặng nằm trong vầng sang mờ ảo.
. Vẻ mặt Tiêu Phong và Thủy dung Dung vô cùng sửng sốt, nhưng lập tức nhanh tiến về phía Thiên Nữ
Nhưng vào lúc này, vầng sáng bao quanh Thiên nữ lại đột nhiên sáng lóe lên, làm cho Tiêu Phong và Thủy dung dung không mở nổi mắt.
Vài giây sau, khi Tiêu Phong , và Thủy dung dung tiếp tục mở mắt ra, chỉ thấy ánh sang kia kia đã hoàn toàn biến mất, mà thân thể Thiên nữ thì đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
- Thiên nữ! Thiên nữ, ngươi mau tỉnh lại!
Thủy Dung dung đi đến gần, vội vàng kiểm tra hô hấp của tiểu Thủy. Chỉ thấy khí tức của nàng rất vững vàng, hết thảy vẫn như bình thường, giống như chỉ đang nằm ngủ ở đó. Chỉ có điều là trên trán có thêm một đóa hoa đỏ lớn bằng hạt đỗ.
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã sảy ra.
Ba người không tự chủ dừng lại.
Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là thượng cổ vật.
Phía trước trên một bãi đất cách đó vài trượng, một đóa hoa xinh đẹp như mộng như ảo đang lẳng lặng nở rộ.
Đó hoa kia đỏ tươi như lửa, có chút giống mẫu đơn, , tỏa ra hồng mang nhàn nhạt, chiếu sáng cả không gian nhỏ này thành một thế giới màu lửa đỏ. Trên đóa hoa có những hoa nhị màu vàng, càng phụ trợ thêm cho vẻ đẹp của bông hoa. Nó giống như những ánh sao vờn quanh một mặt trăng màu hồng, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
"Chính là nó.là thượng cổ vật , có nódễ dàng thôi diễn thượng cổ chuyện!" Thiên Nữ hít sâu một hơi nói.
"Không thể, đây là vật của Cự Lộc Thư Viện, ngươi không thể cầm, trừ phi phụ thân ta đến đây!" Thủy Dung Dung nhất thời cản hướng Thiên Nữ.
"Đây là ngươi Cự Lộc Thư Viện đời thứ ba viện chủ đã từng chính miệng đáp ứng, ta nếu có thể đi tới đây, có thể lấy đi!" Thiên Nữ lắc đầu.
"Không được, ta làm sao biết ngươi nói là sự thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng!" Thủy Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến.
Dò vung tay lên, mở lên đàn cổ, một bộ chỉ cần Thiên Nữ dám động, nàng tựu công kích giá thế.
Ở chỗ này mặc dù không có pháp lực, nhưng Thủy Dung Dung tài đánh đàn nhưng không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âm công.
" Phốc!"
Thiên Nữ thân hình đột nhiên thoáng một cái, trong nháy mắt ra hiện tại Thủy Dung Dung
cùng tiêu Phong bị ngăn cách với Thiên nữ bằng một bức tường pháp khí
"Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh Giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực?" Thủy Dung Dung động sợ không được kinh hãi nói.
"Ta có phương pháp của ta!" Thiên Nữ lắc đầu cũng không có giải thích.
Vừa nói, Thiên Nữ nhìn về phía Tiêu Phong nói: "Tiêu Phong, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta?"
Đối với Thiên Nữ, Tiêu Phong trong lòng vô cùng phức tạp, thật ra thì ở sâu trong nội tâm, Tiêu Phong đã suy đoán Thiên Nữ không phải là Lăng Tuyết, nhưng, luôn luôn một ít ti hy vọng, bởi vì khuân mặt và hình dáng của nàng quá giống.
"Ta không can dự!" Tiêu Phong lắc đầu.
"ừm!" Vừa nói, Thiên Nữ l lấy ra một cái màu tím hộp ngọc, hộp ngọc bày đặt nhàn nhạt lưu quang hướng đóa hoa thu tói
"Thử!"
Ngọc hộp trong nháy mắt hủ thực.
"Làm sao có thể, Tử Ngọc Hạp nhưng là cửu phẩm pháp bảo a! So sánh với Tiên Khí cũng chỉ có chỉ kém một đường!" Thiên Nữ kinh ngạc nói.
ngay lúc đó cả ba cùng đột nhiên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đóa hoa đỏ cách đó vài dặm đang tỏa ra hồng mang vạn trượng. Hồng mang chợt lóe lên, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đạo lưu quang bắn ra bốn phía.
- cẩn thận ! – Tiêu Phong quát lên.
Trong lòng Tiêu Phong giật mình, hắn nhìn sang phía Thiên Nữ theo bản năng, nhưng hai mắt không khỏi máy động. Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Nữ lại đã biến mất!
- Thiên nữ! – Tiêu Phong kinh ngạc kêu lên
- Thiên nữ ! Thủy dung dung cũng kinh ngạc kêu lên.
trong không gian yên tĩnh này, nhưng lại không hề có tiếng đáp lại. Bức tường pháo khí biến mất Theo đó, Tiêu Phong ngưng mắt quét quanh bốn phía, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.\
- Hay là nàng ta đã láy được bảo vật rồi chuồn mất ?
Trong lòng thủy Dung Dung buồn bực không thôi.
Đang lúccả hai còn đang phân vân thì có một vầng sáng nhỏ màu vàng. Trong vầng sáng đó dường như có một đạo thân ảnh đang nằm, mơ hồ hiện lên
Trong lòng Tiêu Phong không khỏi căng thẳng, thân hình chợt lóe lên lao về phía trước.
- Thiên nữ! Nàng thế nào rồi?
Phong Liệt thấy rõ ràng, thân ảnh bên trong đúng là Thiên nữ, chẳng qua dường như lúc này nàng đang hôn mê, chỉ có thể lẳng lặng nằm trong vầng sang mờ ảo.
. Vẻ mặt Tiêu Phong và Thủy dung Dung vô cùng sửng sốt, nhưng lập tức nhanh tiến về phía Thiên Nữ
Nhưng vào lúc này, vầng sáng bao quanh Thiên nữ lại đột nhiên sáng lóe lên, làm cho Tiêu Phong và Thủy dung dung không mở nổi mắt.
Vài giây sau, khi Tiêu Phong , và Thủy dung dung tiếp tục mở mắt ra, chỉ thấy ánh sang kia kia đã hoàn toàn biến mất, mà thân thể Thiên nữ thì đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
- Thiên nữ! Thiên nữ, ngươi mau tỉnh lại!
Thủy Dung dung đi đến gần, vội vàng kiểm tra hô hấp của tiểu Thủy. Chỉ thấy khí tức của nàng rất vững vàng, hết thảy vẫn như bình thường, giống như chỉ đang nằm ngủ ở đó. Chỉ có điều là trên trán có thêm một đóa hoa đỏ lớn bằng hạt đỗ.
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã sảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.