Chương 325: Tiêu Phong Thắng
Snake
25/08/2019
Sau một màn nghỉ ngơi. Thuỷ Thiên Chính rốt cuộc công bố Vòng đấu cuối cùng thi hoạ. Giữa Tiêu Phong và Cổ Bách Sinh.
Bốn phía tất cả mọi người quăng tới ánh mắt đầy hưng phấn.
Lần này đấu đài đuợc bao quanh bởi một tầng khí tuờng trong suốt. toàn bộ đấu đài rộng lớn chỉ còn lại hai người, mang quang mang chói loá
Thiên Thụ quảng trường.
Trên đấu đài, Tiêu Phong mang theo một cổ tự tin, nhìn về phía Cổ Bách Sinh.
Cổ Bách Sinh cũng nhìn về phía Tiêu Phong liền hỏi.
- Ngươi thực cho rằng, người có thể vượt qua ta?
Tiêu Phong cười nói.
- Ta có tự tin của ta!
Cổ Bách Sinh trầm giọng nói.
- Những thứ thi từ kia của các môn hạ ta,ngưoi cho rằng đó là đại biểu cho ta sao ?
Tiêu Phong mỉm cười.
- đương nhiên ta biết những tên đó không cách nào đại biểu trình độ của người !
- Hả?
- Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính!
Tiêu Phong cười nói.
- Tốt!
Cổ Bách Sinh gật gật đầu.
- xin mời!
Cổ Bách Sinh trầm giọng nói.
- Mời!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Đấu trên đài, hai cái giá vẽ, phía trên các để một tờ thật dài giấy trắng.Cổ Bách Sinh hướng về phía trong đó một tờ giấy trắng bắt bút trầm tư, sau một chút suy nghĩ liền bắt tay vào vẽ.
- Thình thịch!
Cổ Bách Sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, hình ảnh nhanh chóng hiện lên trên Giấy.
Đã sớm có lời đồn, Cổ Bách Sinh họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bức hoạ dần hiện lên hình ảnh của Vạn tiên quy tụ.
Giờ phút này, bốn phía Cổ Bách Sinh, coi như xuất hiện nguyên một đám giống như hư ảnh, nguyên một đám Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ Tiên Nhân ảo ảnh hình thành.
Nguyên một đám Tiên Nhân tiên khí mờ ảo, bốn phía đại địa, rồi đột nhiên toát ra vô số chúng tiên, bao trùm toàn bộ quảng trường., trong nháy mắt, bốn phía quảng trường Thiên Thụ biến mất, hóa thành một cái tiên cảnh thật lớn vậy.
Vô số tu giả đứng ở trong tiên cảnh, mây mù mờ ảo, bốn phía Tiên Nhân bay múa, như mộng như ảo, coi như tất cả mọi người xuất hiện tại một cái thế giới khác.
Vạn tiên nhìn về phía tứ phương, giống như có thể nhìn thấy vô số tu giả vậy. Đối với tu giả trên quảng trường gật gật đầu, lộ ra hiền lành vui vẻ.
- Cười với ta kìa, Tiên nhân cười với ta kìa!
- Chế linh? Trong tranh hiện ra nhân vật hư giả, cũng có linh tính?
- Thật lợi hại, bức hoạ, đã vượt ra khỏi phạm trù mà ta biết!
Mọi ngưòi rầm rầm ca tụng. Bốn phía truyền đến vô số thanh âm sùng bái.
Sau khi Vạn tiên hướng về tứ phương tu giả, liền cùng một chỗ hướng về phía xa nơi tuợng Âu Cơ Nữ Thần.
- Rầm!
Tiêu Phong nhìn xem Cổ Bách Sinh đưa bút, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc!
Tiêu Phong cũng không nhiều lời, đi về phía giá vẽ của mình.
Tiêu Phong nhanh chóng vũ động bút lông, giống như là trong lòng đã sớm suy nghĩ, nhanh chóng vẽ không ngừng.
- Rầm ù ù!
.
Mọi người lẳng lặng nhìn, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang, một canh giờ!
- Hô!
Cổ Bách Sinh vẽ xuống một nét cuối cùng.
mang theo một cổ hưng phấn liều lĩnh, xách bút vung lên, sau khi vẽ một số nét bút. Một bút hạ xuống, thậm chí cả bút lông cũng đều ném ra.
- Bái!
Cổ Bách Sinh quát.
Vạn tiên đối với tuợng của Âu Cơ Nữ thần đồng thời cung kính mà chào bái.
- Ầm Ầm!
Cái cúi đầu này, giống như vô tận tu giả cùng một thành tâm chào bái vậy.
Vạn Tiên Triêu bái! Một nét hạ xuống, vạn tiên cùng bái.
- Ầm Ầm!
Đột nhiên Tuợng của Âu Cơ nữ thần rung rung coi như cũng bởi vì bức hoạ này mà kích động không hiểu, rồi đột nhiên bộc phát ra vô lượng Bạch Quang. rồi đột nhiên phún dũng mà ra, bay thẳng đến chân trời.
Trong lúc nhất thời, Bạch Quang chướng mắt vô cùng.
Trong nháy mắt, toàn bộ Cự Lộc Thành, toàn bộ Cự Lộc Thành to lớn, sáng như đuợc minh châu chiếu rọi..
Bên trong Cự Lộc Thành, vô số tu giả ngay lập tức kinh động, nguyên một đám kinh ngạc đi ra ngoài, đâu chỉ Cự Lộc Thành sáng rực rỡ, thậm chí một vùng thiên địa này đều sáng rực rỡ lên.
"Xôn xao ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Quảng trường Thiên Thụ, vô số tu giả kinh hãi .Kể cả tất cả Đại Nho, Đại Hiền của Thư Viện Cự Lộc. nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi.
- Cổ Bách Sinh, tài nghệ văn chương, Vô Địch đương thời a...!
- Cổ Bách Sinh? một bức hoạ này, thiên hạ ai có thể áp qua?
- Lão sư Siêu Phàm !
- Lão sư Tuyệt luân !
...
...
...
Bảy mươi hai Đại Nho hưng phấn kêu gào.
Cổ Bách Sinh thở một hơi dài, lộ ra vẻ hài lòng. Đồng thời, mang theo một cổ hưng phấn vì thắng lợi, mà nhìn về phía của Tiêu Phong.
Tuợng nữ thần Quần Động, Tiêu Phong ngươi có thể làm được như thế nào?.
Phía bên Tiêu Phong không giống Cổ Bách Sinh, nếu như Cổ Bách Sinh múa bút nhanh tựa nuớc chảy mây trôi thì Tiêu Phong vẫn từng nét, tứng nét hạ xuống nhịp nhàng. Bức hoạ dần dần xuất hiện hình ảnh. Khác với phiêu trần thoát tục, tiên cảnh bồng lai của Cổ Bách Sinh. Tranh của Tiêu Phong là một cảnh huỷ thiên diệt địa sinh linh lầm than ma quỷ lộng hành. đồng thời khi Cổ Bách Sinh ném bút . Tiêu Phong cũng nhẹ nhàng gác bút.
- Lại Là Chế Linh ?
- Không ngờ tranh của Tiêu Phong cũng là Chế Linh ???
- Ông trời ơi ! hắn ta có thất mới có mưòi mấy tuồi… ?????
Bốn phía mọi ngưòi xôn xao nghị luận
Bành
Từ trong tranh của Tiêu Phong Một mảnh mây đen che trời, trong mây đen, lôi quang lóng lánh, lôi điện rất nhiều mà tụ thành một mảnh lôi điện dài hẹp, có hình dáng như Thần Long, xuyên qua mây đen
- Rầm! Rầm! Rầm!.........
Bốn phía truyền đến từng trận kinh hãi tiếng thét.
Thiên Lôi rơi xuống?
Cảnh trong bức họa, giống như là
thiếu chút nữa là có thể phá vỡ tầng màng kia, tiến vào thế giới thực tế.
.
- Thiên địa Sụp đổ rồi…
Sung Quanh tất cả tu giả giuờng như bị lây nhiễm kinh hoàng kêu lớn.
Tranh của Tiêu Phong hiện ra ngay sau bức tranh Vạn tiên Triều bái của Cổ Bách Sinh. Nhưng lập tức cuốn bay đi tất cả Vạn Tiên Triều bái..
hiến sắc mặt của Cổ Bách sinh phải trầm xuống, đã biết Tiêu Phong rất lợi hại. Khí tức đại bi lương đập vào mặt, bức họa của Tiêu Phong cũng dường như đã đi vào hiện thực.
Tuy rằng vạn tiên không có biến mất, nhưng bốn phía cũng đồng dạng có nhiều hơn vô số ma quỷ xuất hiện. thiên địa cũng loang nổ tan hoang, sinh linh lầm than đâu khổ.
Bức họa của Tiêu Phong, giống như cũng xuất hiện ở bốn phía bao bọc lại xung quanh tất cả mọi người vậy.
Thiên địa tan vỡ, cảnh tượng kinh khủng vô cùng, lập tức xuất hiện tại bốn phía của tất cả mọi người, nỗi lòng thành kính hành hương trước kia, ngay lập tức bị cảnh tượng thống khổ thê lương trước mắt này làm cho lòng tràn dâng một cỗ khiếp đảm kinh hoàng.
- Cứu mạng a...!
- Trời xanh ơi... Cứu cứu ta với!
- Mẹ ơi! Cứu ta!
...
Bốn phía nổi lên là tai nạn, chết chóc , tang thuơng, đối diện với Vạn Tiên tạo ra cục diện hình thái hoàn toàn khác biệt.
Thành kính, kinh hoàng, hai loại tâm tình ngay lập tức va trạm với nhau.
Quần hiền của thư viện Cự Lộc đột nhiên cùng một chỗ nhìn về phía bức hoạ của Tiêu Phong, ngay lập tức nguyên một đám lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cả hai bức hoạ đều là tác phẩm kinh điển, khoáng cổ kỳ văn, chúng ta đã không cách nào bình phẩm nữa rồi!
Thuỷ Thiên Chính cười khổ nói.
- Đúng thế, hai bức hoạ này, đều đã vượt qua khỏi học thức của chúng ta, không cách nào phán đoán, không cách nào bình phẩm nữa rồi...!
- Rốt cục thì ai mới là người thắng cuộc đây?bức tranh nào cũng quá là kinh điển
Đúng lúc này , Pho Âu Cơ nữ Thần do xúc động bởi vạn tiên triều bái bông dưng bất động rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía tuợng âu Cơ nữ thần., trong đôi mắt chất chứa sự bao dung hiền hoà, bỗng nhiên xuất hiện hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống. Rơi xuống đất tạo thành một tiếng rơi
Tách tách
Pho tượng nữ thần khóc!
Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng Âu Cơ nữ thần thương xót bách tính mà rơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ.
- Khóc, nữ thần Âu Cơ khóc!
Không biết ai, là người đầu tiên hét lên.
- Nữ thần Âu Cơ nhìn thấy sinh linh lầm than, mà khóc than!
- Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây?
...
...
...
Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọt nước mắt này.
mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu.
Mộ Vân Khanh. Thuỷ Dung Dung, Lý chiêu Anh, Thuỷ Thiên Lãng, Mộ dung Phụng, Tiểu Miêu Nhi cùng bon Thanh Long không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương vì bức tranh này sao này sao?
Trên đấu đài.
Cổ Bách Sinh cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thời lộ ra một nụ cười khổ.
Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy.
Tình thế chợt biến!
Vốn là phần Họa này đang ở thế bất phân thắng bại, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Cổ Bách Sinh, quỷ dị mà bại!
.........
...
Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, bức hoạ của Tiêu Phong cùng Cổ Bách Sinh, cũng vượt qua giới hạn cao nhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc.
Thắng! Tiêu Phong thắng!
Đứng ở trên đấu đài, Tiêu Phong cũng kinh ngạc nhìn giọt nước mắt của Âu Cơ nữ thần.
- Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươi làm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ bảo vệ chúng sinh thoạt nạ hồng mông huỷ giệt, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không để cho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta quyết không để ngưòi bi thuơng !
Trong lòng Tiêu Phong âm thầm buông lời thề với pho tượng Nữ thần.
- Rầm!
Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Cổ Bách Sinh, trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Tiêu Phong mà bay đến.
- Ông!
Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng!
Tiêu Phong với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng!
Cổ Bách Sinh nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Cổ Bách Sinh lộ ra một tia khổ sở.
Quay đầu, Cổ Bách Sinh lần nữa nhìn về phía Tiêu Phong.
Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua!
Bốn phía tất cả mọi người quăng tới ánh mắt đầy hưng phấn.
Lần này đấu đài đuợc bao quanh bởi một tầng khí tuờng trong suốt. toàn bộ đấu đài rộng lớn chỉ còn lại hai người, mang quang mang chói loá
Thiên Thụ quảng trường.
Trên đấu đài, Tiêu Phong mang theo một cổ tự tin, nhìn về phía Cổ Bách Sinh.
Cổ Bách Sinh cũng nhìn về phía Tiêu Phong liền hỏi.
- Ngươi thực cho rằng, người có thể vượt qua ta?
Tiêu Phong cười nói.
- Ta có tự tin của ta!
Cổ Bách Sinh trầm giọng nói.
- Những thứ thi từ kia của các môn hạ ta,ngưoi cho rằng đó là đại biểu cho ta sao ?
Tiêu Phong mỉm cười.
- đương nhiên ta biết những tên đó không cách nào đại biểu trình độ của người !
- Hả?
- Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính!
Tiêu Phong cười nói.
- Tốt!
Cổ Bách Sinh gật gật đầu.
- xin mời!
Cổ Bách Sinh trầm giọng nói.
- Mời!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Đấu trên đài, hai cái giá vẽ, phía trên các để một tờ thật dài giấy trắng.Cổ Bách Sinh hướng về phía trong đó một tờ giấy trắng bắt bút trầm tư, sau một chút suy nghĩ liền bắt tay vào vẽ.
- Thình thịch!
Cổ Bách Sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, hình ảnh nhanh chóng hiện lên trên Giấy.
Đã sớm có lời đồn, Cổ Bách Sinh họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bức hoạ dần hiện lên hình ảnh của Vạn tiên quy tụ.
Giờ phút này, bốn phía Cổ Bách Sinh, coi như xuất hiện nguyên một đám giống như hư ảnh, nguyên một đám Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ Tiên Nhân ảo ảnh hình thành.
Nguyên một đám Tiên Nhân tiên khí mờ ảo, bốn phía đại địa, rồi đột nhiên toát ra vô số chúng tiên, bao trùm toàn bộ quảng trường., trong nháy mắt, bốn phía quảng trường Thiên Thụ biến mất, hóa thành một cái tiên cảnh thật lớn vậy.
Vô số tu giả đứng ở trong tiên cảnh, mây mù mờ ảo, bốn phía Tiên Nhân bay múa, như mộng như ảo, coi như tất cả mọi người xuất hiện tại một cái thế giới khác.
Vạn tiên nhìn về phía tứ phương, giống như có thể nhìn thấy vô số tu giả vậy. Đối với tu giả trên quảng trường gật gật đầu, lộ ra hiền lành vui vẻ.
- Cười với ta kìa, Tiên nhân cười với ta kìa!
- Chế linh? Trong tranh hiện ra nhân vật hư giả, cũng có linh tính?
- Thật lợi hại, bức hoạ, đã vượt ra khỏi phạm trù mà ta biết!
Mọi ngưòi rầm rầm ca tụng. Bốn phía truyền đến vô số thanh âm sùng bái.
Sau khi Vạn tiên hướng về tứ phương tu giả, liền cùng một chỗ hướng về phía xa nơi tuợng Âu Cơ Nữ Thần.
- Rầm!
Tiêu Phong nhìn xem Cổ Bách Sinh đưa bút, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc!
Tiêu Phong cũng không nhiều lời, đi về phía giá vẽ của mình.
Tiêu Phong nhanh chóng vũ động bút lông, giống như là trong lòng đã sớm suy nghĩ, nhanh chóng vẽ không ngừng.
- Rầm ù ù!
.
Mọi người lẳng lặng nhìn, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang, một canh giờ!
- Hô!
Cổ Bách Sinh vẽ xuống một nét cuối cùng.
mang theo một cổ hưng phấn liều lĩnh, xách bút vung lên, sau khi vẽ một số nét bút. Một bút hạ xuống, thậm chí cả bút lông cũng đều ném ra.
- Bái!
Cổ Bách Sinh quát.
Vạn tiên đối với tuợng của Âu Cơ Nữ thần đồng thời cung kính mà chào bái.
- Ầm Ầm!
Cái cúi đầu này, giống như vô tận tu giả cùng một thành tâm chào bái vậy.
Vạn Tiên Triêu bái! Một nét hạ xuống, vạn tiên cùng bái.
- Ầm Ầm!
Đột nhiên Tuợng của Âu Cơ nữ thần rung rung coi như cũng bởi vì bức hoạ này mà kích động không hiểu, rồi đột nhiên bộc phát ra vô lượng Bạch Quang. rồi đột nhiên phún dũng mà ra, bay thẳng đến chân trời.
Trong lúc nhất thời, Bạch Quang chướng mắt vô cùng.
Trong nháy mắt, toàn bộ Cự Lộc Thành, toàn bộ Cự Lộc Thành to lớn, sáng như đuợc minh châu chiếu rọi..
Bên trong Cự Lộc Thành, vô số tu giả ngay lập tức kinh động, nguyên một đám kinh ngạc đi ra ngoài, đâu chỉ Cự Lộc Thành sáng rực rỡ, thậm chí một vùng thiên địa này đều sáng rực rỡ lên.
"Xôn xao ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Quảng trường Thiên Thụ, vô số tu giả kinh hãi .Kể cả tất cả Đại Nho, Đại Hiền của Thư Viện Cự Lộc. nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi.
- Cổ Bách Sinh, tài nghệ văn chương, Vô Địch đương thời a...!
- Cổ Bách Sinh? một bức hoạ này, thiên hạ ai có thể áp qua?
- Lão sư Siêu Phàm !
- Lão sư Tuyệt luân !
...
...
...
Bảy mươi hai Đại Nho hưng phấn kêu gào.
Cổ Bách Sinh thở một hơi dài, lộ ra vẻ hài lòng. Đồng thời, mang theo một cổ hưng phấn vì thắng lợi, mà nhìn về phía của Tiêu Phong.
Tuợng nữ thần Quần Động, Tiêu Phong ngươi có thể làm được như thế nào?.
Phía bên Tiêu Phong không giống Cổ Bách Sinh, nếu như Cổ Bách Sinh múa bút nhanh tựa nuớc chảy mây trôi thì Tiêu Phong vẫn từng nét, tứng nét hạ xuống nhịp nhàng. Bức hoạ dần dần xuất hiện hình ảnh. Khác với phiêu trần thoát tục, tiên cảnh bồng lai của Cổ Bách Sinh. Tranh của Tiêu Phong là một cảnh huỷ thiên diệt địa sinh linh lầm than ma quỷ lộng hành. đồng thời khi Cổ Bách Sinh ném bút . Tiêu Phong cũng nhẹ nhàng gác bút.
- Lại Là Chế Linh ?
- Không ngờ tranh của Tiêu Phong cũng là Chế Linh ???
- Ông trời ơi ! hắn ta có thất mới có mưòi mấy tuồi… ?????
Bốn phía mọi ngưòi xôn xao nghị luận
Bành
Từ trong tranh của Tiêu Phong Một mảnh mây đen che trời, trong mây đen, lôi quang lóng lánh, lôi điện rất nhiều mà tụ thành một mảnh lôi điện dài hẹp, có hình dáng như Thần Long, xuyên qua mây đen
- Rầm! Rầm! Rầm!.........
Bốn phía truyền đến từng trận kinh hãi tiếng thét.
Thiên Lôi rơi xuống?
Cảnh trong bức họa, giống như là
thiếu chút nữa là có thể phá vỡ tầng màng kia, tiến vào thế giới thực tế.
.
- Thiên địa Sụp đổ rồi…
Sung Quanh tất cả tu giả giuờng như bị lây nhiễm kinh hoàng kêu lớn.
Tranh của Tiêu Phong hiện ra ngay sau bức tranh Vạn tiên Triều bái của Cổ Bách Sinh. Nhưng lập tức cuốn bay đi tất cả Vạn Tiên Triều bái..
hiến sắc mặt của Cổ Bách sinh phải trầm xuống, đã biết Tiêu Phong rất lợi hại. Khí tức đại bi lương đập vào mặt, bức họa của Tiêu Phong cũng dường như đã đi vào hiện thực.
Tuy rằng vạn tiên không có biến mất, nhưng bốn phía cũng đồng dạng có nhiều hơn vô số ma quỷ xuất hiện. thiên địa cũng loang nổ tan hoang, sinh linh lầm than đâu khổ.
Bức họa của Tiêu Phong, giống như cũng xuất hiện ở bốn phía bao bọc lại xung quanh tất cả mọi người vậy.
Thiên địa tan vỡ, cảnh tượng kinh khủng vô cùng, lập tức xuất hiện tại bốn phía của tất cả mọi người, nỗi lòng thành kính hành hương trước kia, ngay lập tức bị cảnh tượng thống khổ thê lương trước mắt này làm cho lòng tràn dâng một cỗ khiếp đảm kinh hoàng.
- Cứu mạng a...!
- Trời xanh ơi... Cứu cứu ta với!
- Mẹ ơi! Cứu ta!
...
Bốn phía nổi lên là tai nạn, chết chóc , tang thuơng, đối diện với Vạn Tiên tạo ra cục diện hình thái hoàn toàn khác biệt.
Thành kính, kinh hoàng, hai loại tâm tình ngay lập tức va trạm với nhau.
Quần hiền của thư viện Cự Lộc đột nhiên cùng một chỗ nhìn về phía bức hoạ của Tiêu Phong, ngay lập tức nguyên một đám lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cả hai bức hoạ đều là tác phẩm kinh điển, khoáng cổ kỳ văn, chúng ta đã không cách nào bình phẩm nữa rồi!
Thuỷ Thiên Chính cười khổ nói.
- Đúng thế, hai bức hoạ này, đều đã vượt qua khỏi học thức của chúng ta, không cách nào phán đoán, không cách nào bình phẩm nữa rồi...!
- Rốt cục thì ai mới là người thắng cuộc đây?bức tranh nào cũng quá là kinh điển
Đúng lúc này , Pho Âu Cơ nữ Thần do xúc động bởi vạn tiên triều bái bông dưng bất động rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía tuợng âu Cơ nữ thần., trong đôi mắt chất chứa sự bao dung hiền hoà, bỗng nhiên xuất hiện hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống. Rơi xuống đất tạo thành một tiếng rơi
Tách tách
Pho tượng nữ thần khóc!
Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng Âu Cơ nữ thần thương xót bách tính mà rơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ.
- Khóc, nữ thần Âu Cơ khóc!
Không biết ai, là người đầu tiên hét lên.
- Nữ thần Âu Cơ nhìn thấy sinh linh lầm than, mà khóc than!
- Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây?
...
...
...
Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọt nước mắt này.
mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu.
Mộ Vân Khanh. Thuỷ Dung Dung, Lý chiêu Anh, Thuỷ Thiên Lãng, Mộ dung Phụng, Tiểu Miêu Nhi cùng bon Thanh Long không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương vì bức tranh này sao này sao?
Trên đấu đài.
Cổ Bách Sinh cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thời lộ ra một nụ cười khổ.
Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy.
Tình thế chợt biến!
Vốn là phần Họa này đang ở thế bất phân thắng bại, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Cổ Bách Sinh, quỷ dị mà bại!
.........
...
Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, bức hoạ của Tiêu Phong cùng Cổ Bách Sinh, cũng vượt qua giới hạn cao nhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc.
Thắng! Tiêu Phong thắng!
Đứng ở trên đấu đài, Tiêu Phong cũng kinh ngạc nhìn giọt nước mắt của Âu Cơ nữ thần.
- Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươi làm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ bảo vệ chúng sinh thoạt nạ hồng mông huỷ giệt, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không để cho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta quyết không để ngưòi bi thuơng !
Trong lòng Tiêu Phong âm thầm buông lời thề với pho tượng Nữ thần.
- Rầm!
Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Cổ Bách Sinh, trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Tiêu Phong mà bay đến.
- Ông!
Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng!
Tiêu Phong với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng!
Cổ Bách Sinh nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Cổ Bách Sinh lộ ra một tia khổ sở.
Quay đầu, Cổ Bách Sinh lần nữa nhìn về phía Tiêu Phong.
Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.