Chương 4: Tìm chết
Snake
03/08/2019
Phía bên này Phương Đế Chi sau khi thu liễm lại
ánh mắt, sắc mặt liền tái đi . Thân thể lắc lư như muốn ngã xuống ,khoé
miệng mang theo một tia cười khổ bất đắc dĩ :
- Thân thể này quá yếu đuối đi a ! Nếu là bản thể của ta chỉ e hai con rệp đó đã tan thành bụi phấn rồi...haizzz...
May mà Vương đạo sĩ đã chết và Lâm Uyên mất sạch tu vi không nghe được mấy câu này nếu không chắc hận không thể chết đi chết lại mười lần mất.
- Vương Gia ! Mau theo lão nô đi thôi !! Cầu xin người ....
Đại thái giám sốt ruột vội quay lại lôi kéo. Mọi việc tưởng lâu nhưng cũng chỉ phát sinh hết thảy thời gian một cái liếc mắt lên biến hoá trước mắt trước mắt mọi người chưa thấy được ngay .
Nhưng ngày lập tức .
Bốn phía do đại trận huyễn hoặc sương trắng mù mịt chốc lát liền tan đi .bầu trời trên cao, thái dương nở rộ chiếu muôn ngàn tia ánh nắng xuyên thấu mây xanh, phủ một tầng ánh sáng nên khắp nơi .
- Có quân địch tập kích ... mau hộ giá...
- Hộ giá... mau...!!!!
- Bảo vệ vương gia !!!
- Bao vây quân địch !!!
- Tiến về Tiêu Viện!!! Hộ giá !!! Hộ giá!!!
Bất ngờ bốn phía tiếng hô vang. Tiếng bước chân, tiếng binh khí mãnh liệt va chạm ...bên binh sĩ áo giáp trắng đang chiếm ưu thế bỗng nghe liền tất cả biến sắc . Một binh sĩ giáp trắng kinh hãi kêu lên :
- Nguy to... trận pháp vỡ rồi!!! Cứu binh của bọn chúng đến !!! Đến rồi ...
Các binh sĩ giáp tím thì hưng phấn kêu vang :
- Viện quân chúng ta đã đến !! Chúng ta được cứu rồi ....
Đại thái giám cũng phấn kích ôm Chầm lấy Phương Đế Chi kêu lên :
- Được cứu... vương gia ... chúng ta được cứu rồi ...
Phương Đế Chi vẫn giữ im lặng không nói ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn toàn cuộc . Bốn phía Vang lên tiếng của viện binh cứu giá . Quân sĩ áo trắng hoang mang lập tức nhiều người muốn bỏ trốn ... Tổng lĩnh áo trắng thấy tình hình không ổn liền hô to :
- Đại trận đã đổ bể rồi ! Tình hình đã có biến! Chúng ta đã hoàn toàn bị bao vây . Hiện tại chỉ có thể bắt tên phế vật kia thì mới chiếm lại thế thượng phong. Mọi người chú ý không được mất tinh thần.
Sau tiếng hét của Tống lĩnh quân sĩ áo giáp trắng lại lần nữa lấy lại tinh thần liền cùng nhau hướng về phía vị thiếu niên.
- sống chết bảo vệ vương gia ?!!!!
Phong đằng lo lắng hét lên .
Rống!!
Lập tức quân sĩ ít ỏi của binh sĩ giáp tím cũng liên tục hét lên mạnh mẽ . Cuộc chém giết điên cuồng lại bắt đầu .binh sĩ áo giáp trắng bị trong ngoài công kích tan tác thế lương. Máu tanh bốn phía vung vãi.
Bất ngờ Tống lĩnh áo giáp trắng bay lên cao lao thẳng phía thiếu niên. Trường kiếm sáng bóng vung lên .
- khốn khiếp !
Phong đằng bất lực gào lên!! Nhưng bị mười tên tướng sĩ vây công nhât thời không thoát ra được .
Đám tiểu thái giám và Đại thái giám áo xanh chân mềm nhũn thất kinh nhìn một màn sảy ra trước mắt. Mà thần sắc thiếu niên vẫn rất lạnh nhạt không có biểu hiện gì.
Trong nháy mắt thống lĩnh giáp trắng phát lực dưới chân giống như một tia chớp lao đến trước đến mặt thiếu niên . Trường kiếm trong tay mạnh mẽ hung hăng chém tới .
- vương gia !!!
Đại thái giám hét lên kinh hãi dang hai tay dùng người ngăn trước Thiếu niên đón một kiếm chém tới .
Trước con mắt cả hưng phấn cả kinh hoàng của toàn bộ mọi người . Tống lĩnh giáo trắng tay cầm trường kiếm ngay gần gang tấc thì bất ngờ Phương Đế Chi nhíu mày, trong con ngươi thâm Thuý đen nhánh một vòng tinh mang hiện lên, Phương Đế Chi khẽ lắc người Tránh tốt một kiếm chém tới . Tay trái đẩy lão thái giám qua một bên . Tay phải xuất hiện một nhánh cây thẳng tắp nhằm thẳng cổ thống lĩnh áo giáp trắng đánh tới. Mọi động tác thoạt nhìn rất chậm và bình thản tựa hồ như hành động đó quá mức đơn giản. giọng nói của Thiếu niên vang lên lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải nín thở :
- Tìm chết !
Pặc...
Cả mảnh đang oanh oanh liệt liệt chiến đấu bỗng im lặng như tờ ... tiếng động ám ảnh mọi người đến thở cũng không dám thở lúc này là ...
- ọc ọc ọc
Bành...!
Một cước thiếu niên liền đá bay Tống lĩnh áo trắng đang bị nhánh cây trên tay phải của Hắn xuyên thẳng như đạp một con gà chết .Tổng Lĩnh Áo giáp trắng lúc này khổ sở lăn trên mặt đất. hắn vứt bỏ trường kiếm, hai tay gắt gao ôm chặt lấy cổ máu tươi ồ ạt chảy ra. Đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía thiếu niên đầu vang lên bức bối :
- Hắn có trúng độc sao ? Hắn không phải vô năng sao ? Hắn thế mà không chết ... lại còn ... lại còn....
hắn chết không nói được một lời . Đôi mắt mở lớn vì không thể tin. Vì quá kinh hoàng....
Đám tướng sĩ da đầu mát lạnh . Đây là phế vật mà bất kì ai cũng dễ dàng chà đạp và dễ dàng bóp chết đó sao ? Dùng một cây củi khô lấy mạng Tổng lĩnh một đại quân trong trong một giây mà mắt cũng không thèm chớp một cái . Con bà nó đùa sao ???
- ầm ầm ....
Xong rồi !!!
Xong rồi !!!
Thấy tướng lĩnh chết . Binh lính giáp trắng vội vã ầm ầm tìm đường chạy trốn. Tinh thần chiến đấu toàn lực vứt sạch .
Xa xa truyền đến tiếng hô vang :
- giết giết!!!!
Còn hơn một ngàn binh sĩ áo giáp trắng còn sống điên cuồng chạy trốn bị bao vây cả giết cả bị bắt sống tức thì.
- Hạ quan đến hộ giá chậm trễ ! Thỉnh vương gia giáng tội .
- Phong Đằng hộ giá bất thành làm kinh động Vương Gia ! Thỉnh vương gia giáng tội
Toàn quân cúi đầu quỳ cung kính hướng thiếu niên hô vang .
- Chúng thần hộ giá bất thành ! Cầu vương gia ban tội ...
Phương Đế Chi thần sắc hơi động , con ngươi đen thẫm sâu không thấy đáy khẽ nheo lại :
- Hộ giá ? Từ hộ giá chỉ giành cho đế vương không phải sao ? Các ngươi xưng ta là vương gia tại sao lại dùng từ này? Há chăng sẽ bị hiểu thành đại nghịch bất đạo sao ?
- Vương gia!!! Ngài sao vậy ?? Hay là do ảnh hưởng của Vết thương vàn độc phát trên đầu ngài!!!??? Không lẽ..Không lẽ ngài đãi mất hết trí nhớ ...
Đại thái giám bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói lắp bắp nói .
- Thân thể này quá yếu đuối đi a ! Nếu là bản thể của ta chỉ e hai con rệp đó đã tan thành bụi phấn rồi...haizzz...
May mà Vương đạo sĩ đã chết và Lâm Uyên mất sạch tu vi không nghe được mấy câu này nếu không chắc hận không thể chết đi chết lại mười lần mất.
- Vương Gia ! Mau theo lão nô đi thôi !! Cầu xin người ....
Đại thái giám sốt ruột vội quay lại lôi kéo. Mọi việc tưởng lâu nhưng cũng chỉ phát sinh hết thảy thời gian một cái liếc mắt lên biến hoá trước mắt trước mắt mọi người chưa thấy được ngay .
Nhưng ngày lập tức .
Bốn phía do đại trận huyễn hoặc sương trắng mù mịt chốc lát liền tan đi .bầu trời trên cao, thái dương nở rộ chiếu muôn ngàn tia ánh nắng xuyên thấu mây xanh, phủ một tầng ánh sáng nên khắp nơi .
- Có quân địch tập kích ... mau hộ giá...
- Hộ giá... mau...!!!!
- Bảo vệ vương gia !!!
- Bao vây quân địch !!!
- Tiến về Tiêu Viện!!! Hộ giá !!! Hộ giá!!!
Bất ngờ bốn phía tiếng hô vang. Tiếng bước chân, tiếng binh khí mãnh liệt va chạm ...bên binh sĩ áo giáp trắng đang chiếm ưu thế bỗng nghe liền tất cả biến sắc . Một binh sĩ giáp trắng kinh hãi kêu lên :
- Nguy to... trận pháp vỡ rồi!!! Cứu binh của bọn chúng đến !!! Đến rồi ...
Các binh sĩ giáp tím thì hưng phấn kêu vang :
- Viện quân chúng ta đã đến !! Chúng ta được cứu rồi ....
Đại thái giám cũng phấn kích ôm Chầm lấy Phương Đế Chi kêu lên :
- Được cứu... vương gia ... chúng ta được cứu rồi ...
Phương Đế Chi vẫn giữ im lặng không nói ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn toàn cuộc . Bốn phía Vang lên tiếng của viện binh cứu giá . Quân sĩ áo trắng hoang mang lập tức nhiều người muốn bỏ trốn ... Tổng lĩnh áo trắng thấy tình hình không ổn liền hô to :
- Đại trận đã đổ bể rồi ! Tình hình đã có biến! Chúng ta đã hoàn toàn bị bao vây . Hiện tại chỉ có thể bắt tên phế vật kia thì mới chiếm lại thế thượng phong. Mọi người chú ý không được mất tinh thần.
Sau tiếng hét của Tống lĩnh quân sĩ áo giáp trắng lại lần nữa lấy lại tinh thần liền cùng nhau hướng về phía vị thiếu niên.
- sống chết bảo vệ vương gia ?!!!!
Phong đằng lo lắng hét lên .
Rống!!
Lập tức quân sĩ ít ỏi của binh sĩ giáp tím cũng liên tục hét lên mạnh mẽ . Cuộc chém giết điên cuồng lại bắt đầu .binh sĩ áo giáp trắng bị trong ngoài công kích tan tác thế lương. Máu tanh bốn phía vung vãi.
Bất ngờ Tống lĩnh áo giáp trắng bay lên cao lao thẳng phía thiếu niên. Trường kiếm sáng bóng vung lên .
- khốn khiếp !
Phong đằng bất lực gào lên!! Nhưng bị mười tên tướng sĩ vây công nhât thời không thoát ra được .
Đám tiểu thái giám và Đại thái giám áo xanh chân mềm nhũn thất kinh nhìn một màn sảy ra trước mắt. Mà thần sắc thiếu niên vẫn rất lạnh nhạt không có biểu hiện gì.
Trong nháy mắt thống lĩnh giáp trắng phát lực dưới chân giống như một tia chớp lao đến trước đến mặt thiếu niên . Trường kiếm trong tay mạnh mẽ hung hăng chém tới .
- vương gia !!!
Đại thái giám hét lên kinh hãi dang hai tay dùng người ngăn trước Thiếu niên đón một kiếm chém tới .
Trước con mắt cả hưng phấn cả kinh hoàng của toàn bộ mọi người . Tống lĩnh giáo trắng tay cầm trường kiếm ngay gần gang tấc thì bất ngờ Phương Đế Chi nhíu mày, trong con ngươi thâm Thuý đen nhánh một vòng tinh mang hiện lên, Phương Đế Chi khẽ lắc người Tránh tốt một kiếm chém tới . Tay trái đẩy lão thái giám qua một bên . Tay phải xuất hiện một nhánh cây thẳng tắp nhằm thẳng cổ thống lĩnh áo giáp trắng đánh tới. Mọi động tác thoạt nhìn rất chậm và bình thản tựa hồ như hành động đó quá mức đơn giản. giọng nói của Thiếu niên vang lên lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải nín thở :
- Tìm chết !
Pặc...
Cả mảnh đang oanh oanh liệt liệt chiến đấu bỗng im lặng như tờ ... tiếng động ám ảnh mọi người đến thở cũng không dám thở lúc này là ...
- ọc ọc ọc
Bành...!
Một cước thiếu niên liền đá bay Tống lĩnh áo trắng đang bị nhánh cây trên tay phải của Hắn xuyên thẳng như đạp một con gà chết .Tổng Lĩnh Áo giáp trắng lúc này khổ sở lăn trên mặt đất. hắn vứt bỏ trường kiếm, hai tay gắt gao ôm chặt lấy cổ máu tươi ồ ạt chảy ra. Đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía thiếu niên đầu vang lên bức bối :
- Hắn có trúng độc sao ? Hắn không phải vô năng sao ? Hắn thế mà không chết ... lại còn ... lại còn....
hắn chết không nói được một lời . Đôi mắt mở lớn vì không thể tin. Vì quá kinh hoàng....
Đám tướng sĩ da đầu mát lạnh . Đây là phế vật mà bất kì ai cũng dễ dàng chà đạp và dễ dàng bóp chết đó sao ? Dùng một cây củi khô lấy mạng Tổng lĩnh một đại quân trong trong một giây mà mắt cũng không thèm chớp một cái . Con bà nó đùa sao ???
- ầm ầm ....
Xong rồi !!!
Xong rồi !!!
Thấy tướng lĩnh chết . Binh lính giáp trắng vội vã ầm ầm tìm đường chạy trốn. Tinh thần chiến đấu toàn lực vứt sạch .
Xa xa truyền đến tiếng hô vang :
- giết giết!!!!
Còn hơn một ngàn binh sĩ áo giáp trắng còn sống điên cuồng chạy trốn bị bao vây cả giết cả bị bắt sống tức thì.
- Hạ quan đến hộ giá chậm trễ ! Thỉnh vương gia giáng tội .
- Phong Đằng hộ giá bất thành làm kinh động Vương Gia ! Thỉnh vương gia giáng tội
Toàn quân cúi đầu quỳ cung kính hướng thiếu niên hô vang .
- Chúng thần hộ giá bất thành ! Cầu vương gia ban tội ...
Phương Đế Chi thần sắc hơi động , con ngươi đen thẫm sâu không thấy đáy khẽ nheo lại :
- Hộ giá ? Từ hộ giá chỉ giành cho đế vương không phải sao ? Các ngươi xưng ta là vương gia tại sao lại dùng từ này? Há chăng sẽ bị hiểu thành đại nghịch bất đạo sao ?
- Vương gia!!! Ngài sao vậy ?? Hay là do ảnh hưởng của Vết thương vàn độc phát trên đầu ngài!!!??? Không lẽ..Không lẽ ngài đãi mất hết trí nhớ ...
Đại thái giám bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói lắp bắp nói .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.