Chương 115: trách mắng Chu Thái Thiên
Snake
09/08/2019
Đương nhiên Tiêu Phong chỉ cười, đại quân vẫn còn tiếp tục hướng tới nội bộ Đại Thiên Tông. Ánh mắt của Tiêu Phong lần
thứ hai chuyển hướng ngọn chủ phong.
Xung quanh dần ngừng chiến đấu, hơn hai trăm Tinh cảnh chật vật vô cùng, người có vết thương té trên mặt đất. Họ nhìn cẩm y quân dần tiến vào Đại Thiên Tông, biểu tình vô cùng phức tạp.
Trải qua đợt trùng kích này, không ai ngăn cản đại quân Tiêu Phong nữa.
Dù đại quân đến cửa sơn môn thì đám đệ tử chỉ vây xem chứ không ai tiến lên.
Bồm bộp bồm bộp!
Đại quân đạp bước chân chỉnh tề tiến vào nội bộ Đại Thiên Tông, theo con đường lớn đi hướng chủ phong.
Đệ tử đứng xem ngày càng nhiều, cẩm y quân vẫn làm theo ý mình.
Không bao lâu, đại quân đã tới dưới chân chủ phong.
Phong Đằng ra lệnh một tiếng:
- Ngừng!
Bên dưới chủ phong, đám đệ tử hộ sơn biểu tình mờ mịt, không biết nên giải quyết thế nào.
Tiêu Phong vẫn ngồi trên phong chủ của Thiên phong ngước nhìn ngọn núi.
Phong Đằng dò hỏi:
- Vương, sẽ lên núi sao?
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn ngọn núi, lắc đầu, nói:
- Không cần, toàn quân chờ.
Phong Đằng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại quân chậm rãi đứng sau phong chủ của Thiên phong. Tiêu Phong yên lặng ngồi trên phong chủ của Thiên phong, chờ đợi.
Trên chủ phong, phía trước Đại Thiên Điện.
Chu Thiên Vũ biểu tình phức tạp, nhi tử của gã trong trạn giao phong thua một người cầm thương?
Chu Thiên Vũ sắc mặt khó xem nói:
- Cha... Vận nhi.
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Đây là giai đoạn phải trải qua trong đời. Sau ngày hôm nay Vận nhi sẽ hiểu ra, yên tâm, đây là tốt cho hắn, ngươi đừng quá cưng chiều.
Cao Bất Phàm nghi hoặc hỏi:
- Chưởng môn, Tiêu Phong ngừng dưới núi, hiện tại nên làm gì?
Mạc Vô Hối khó chịu nói:
- Còn ngồi trên phong chủ của Thiên phong, thật cuồng vọng!
Sở Tử Huyên có lòng tốt hỏi:
- Chưởng môn, không bằng ta đi xuống đón tiêu Phong?
Sở Tử Huyên hy vọng có thể giảm bớt không khí căng thẳng do Tiêu Phong.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Không cần, nếu hắn đã đến thì mấy người chúng ta cùng đi nghênh tiếp.
- A?
Sở Tử Huyên kinh ngạc nhìn Chu Thái Thiên.
Cùng đi xuống? Thật sự cùng nhau nghênh tiếp?
…
Tiêu Phong lười biếng ngồi trên Vô Ưu thành, mặc kệ đệ tử Đại Thiên Tông xung quanh chỉ trỏ, hắn lạnh lùng nhìn chủ phong.
Xung quanh dần lặng đi, Chu Thừa Vận ôm vết thương đi vào Đại Thiên Tông.
Thanh Minh đứng trên Huyền phong cũng đi xuống núi. Đệ tử Tinh cảnh, Khí cảnh Đại Thiên Tông dần vây quanh đại quân Tiêu Phong, ai nấy biểu tình phức tạp.
Tiêu Phong, một cái tên khiến mọi người rối rắm.
Nhi tử của chưởng môn đời trước một ngày nào đó sẽ trở về, nhưng không ai ngờ hắn trở về cuồng ngạo như vậy.
Đây là sắp bái vào Đại Thiên Tông sao?
Mọi người đầu óc trống rỗng, chưa từng thấy đệ tử ngang ngược như vậy, làm như Đại Thiên Tông ta phải bái ngươi vậy!
Đám đệ tử Đại Thiên Tông biểu tình phức tạp. Trên chủ phong một áng mây trắng chậm rãi hạ xuống.
- Đó là... Chưởng môn?
- A? Phong chủ ba phong?
- Sao bọn họ cùng nhau đến? Xem ra Tiêu Phong gặp rắc rối rồi.
- Thì đó, không biết chưởng môn sẽ dạy dỗ tiểu tử này thế nào.
...............
.........
...
Đám đệ tử Đại Thiên Tông tò mò nhìn chăm chú. Chu Thừa Vận ôm ngực bị Phong Đằng chấn thương, sắc mặt âm trầm. Thanh Minh nheo mắt.
Chu Thái Thiên dẫn mọi người đập mây chậm rãi đáp xuống.
Tiêu Phong không để ý đến người khác, hắn nhìn chằm chằm áng mây trắng, nhìn những người đứng trên mây.
Thấy đám người đáp xuống, đáy mắt Tiêu Phong nghe giấu nghiêm túc chậm rãi tán đi.
Vèo!
Mây trắng tan, mọi người đáp xuống trước mặt cẩm y quân.
- Bái kiến chưởng môn, kính chào các vị phong chủ!
- Bái kiến chưởng môn!
............
.........
...
Đám đệ tử Đại thiên Tông cung kính chào.
Tiêu Phong nhẹ phất tay. Triệu đống gật đầu, nhanh chóng chỉ huy cẩm y binh đặt phong chủ của Thiên phong xuống.
Phong chủ của Thiên phong đặt xuống đất, Tiêu Phong nhẹ nhàng đứng dậy.
Trên hông đeo Ngọc Đế kiếm, Tiêu Phong chậm rãi bước tới trước.
Cẩm y binh tránh ra một con đường cho Tiêu Phong đi.
Gió nhẹ thổi trường bào của Tiêu Phong, biểu tình của hắn dần biến nghiêm túc, đi hướng Chu Thái Thiên
Chu Thái Thiên nhìn chăm chú vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong chậm rãi đi tới gần Chu Thái Thiên, đứng lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Chu Thái Thiên!
Mạc Vô Hối trừng mắt nói:
- To gan, sao ngươi dám gọi thẳng tên chưỏng môn?
Cao Bất Phàm cười nói:
- Tiêu Phong, chưởng môn là sư phụ của phụ thân ngươi, ngươi nên gọi là sư tổ.
Tiêu Phong lắc đầu lộ nụ cười nhạt:
- Sư tổ?
Trong giọng nói của Tiêu Phong tràn ngập trào phúng, đám đệ tử Đại Thiên Tông xung quanh đều nghe ra, trừng mắt hắn.
Chu Thái Thiên nhíu mày nói:
- Ngươi cảm thấy ta không có tư cách sao?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Phụ thân của ta ngày xưa là chưởng môn Đại Thiên Tông, bị giết chết trước mặt mọi người, Chu Thái Thiên ngươi làm cái gì? Người toàn Đại Thiên Tông làm cái gì? Hắn chính là chưởng môn, chủ một tông, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị giết chết sao? Ngươi cho rằng ngươi như vậy có thể làm sư tổ của ta?
Mạc Vô Hối quát:
- Hừ! Đó là Tiêu Tuấn tự tìm, hắn...
Chu Thái Thiên cắt đứt lời của Mạc Vô Hối:
- Vô Hối!
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Chưởng môn?
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Tiêu Phong nói đúng, chủ một tông bị giết chết, đồ đệ chết ngay trước mặt ta, ta đúng là không có tư cách làm sư phụ của Tiêu Tuấn nữa, là Đại Thiên Tông ta yếu đuối.
Tiêu Phong nhìn chằm chằm Chu Thái Thiên, hít sâu, sắc mặt dịu lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Cái chết của phụ thân không phải tại các ngươi, nhưng các ngươi có trách nhiệm. Mặc dù ta không có mặt nhưng đoán được, tại sao phụ thân ta bị giết ở Đại Thiên Tông mà không phải nơi khác? Có thể giết phụ thân, lại khiến toàn Đại Thiên Tông bất lực, chắc là cường giả Đại Thiên Tông không thể chọc vào. Phụ thân đến chết vẫn bảo vệ Đại Thiên Tông, chứng minh phụ thân rất yêu Đại Thiên Tông, cũng kính trọng ngươi!
Mọi người trầm mặc.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Phụ thân của ta kính trọng ngươi, cho nên ngươi cũng không cần cắt đứt danh phận sư đồ của các ngươi vì ta. Nhưng từ góc độ của ta, dù ngươi là sư phụ của phụ thân ta thì ta sẽ không nhận ngươi là sư tổ. Ngươi là ngươi, ta là ta. Ta đến Đại Thiên Tông chỉ vì kế thừa phụ thân!
Nghe Tiêu Phong nói, mắt Chu Thái Thiên lóe tia kinh ngạc.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Ha, Tiêu Tuấn ở dưới đất nếu biết chắc vui mừng vì ngươi.
Mọi người mờ mịt, không thể hiểu suy nghĩ trong đầu Chu Thái Thiên. Tiêu Phong mắng ngươi một trận mà ngươi còn cười? Cười vui như vậy?
Tiêu Phong cười nói:
- Đó là đương nhiên, hôm nay ta đến là để kế thừa Thiên phong, trở thành phong chủ của Thiên phong, hơn nữa lấy lại thứ của phụ thân!
Nụ cười của Tiêu Phong làm đám tu giả ngơ ngác.
Họ cũng nhìn không thấu Tiêu Phong. Vừa rồi còn thù sâu như biển, chớp mắt đã cười? Vậy là sao?
Chỉ có Chu Thái Thiên mắt lóe tia sáng, cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiêu Phong như đang nhìn một bảo bối.
Chu Thái Thiên lần thứ hai xác nhận hỏi:
- Ngươi xác định muốn kế thừa Thiên phong?
Tiêu Phong cười hỏi lại:
- Đây không phải là điều ngươi muốn sao?
Xung quanh dần ngừng chiến đấu, hơn hai trăm Tinh cảnh chật vật vô cùng, người có vết thương té trên mặt đất. Họ nhìn cẩm y quân dần tiến vào Đại Thiên Tông, biểu tình vô cùng phức tạp.
Trải qua đợt trùng kích này, không ai ngăn cản đại quân Tiêu Phong nữa.
Dù đại quân đến cửa sơn môn thì đám đệ tử chỉ vây xem chứ không ai tiến lên.
Bồm bộp bồm bộp!
Đại quân đạp bước chân chỉnh tề tiến vào nội bộ Đại Thiên Tông, theo con đường lớn đi hướng chủ phong.
Đệ tử đứng xem ngày càng nhiều, cẩm y quân vẫn làm theo ý mình.
Không bao lâu, đại quân đã tới dưới chân chủ phong.
Phong Đằng ra lệnh một tiếng:
- Ngừng!
Bên dưới chủ phong, đám đệ tử hộ sơn biểu tình mờ mịt, không biết nên giải quyết thế nào.
Tiêu Phong vẫn ngồi trên phong chủ của Thiên phong ngước nhìn ngọn núi.
Phong Đằng dò hỏi:
- Vương, sẽ lên núi sao?
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn ngọn núi, lắc đầu, nói:
- Không cần, toàn quân chờ.
Phong Đằng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại quân chậm rãi đứng sau phong chủ của Thiên phong. Tiêu Phong yên lặng ngồi trên phong chủ của Thiên phong, chờ đợi.
Trên chủ phong, phía trước Đại Thiên Điện.
Chu Thiên Vũ biểu tình phức tạp, nhi tử của gã trong trạn giao phong thua một người cầm thương?
Chu Thiên Vũ sắc mặt khó xem nói:
- Cha... Vận nhi.
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Đây là giai đoạn phải trải qua trong đời. Sau ngày hôm nay Vận nhi sẽ hiểu ra, yên tâm, đây là tốt cho hắn, ngươi đừng quá cưng chiều.
Cao Bất Phàm nghi hoặc hỏi:
- Chưởng môn, Tiêu Phong ngừng dưới núi, hiện tại nên làm gì?
Mạc Vô Hối khó chịu nói:
- Còn ngồi trên phong chủ của Thiên phong, thật cuồng vọng!
Sở Tử Huyên có lòng tốt hỏi:
- Chưởng môn, không bằng ta đi xuống đón tiêu Phong?
Sở Tử Huyên hy vọng có thể giảm bớt không khí căng thẳng do Tiêu Phong.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Không cần, nếu hắn đã đến thì mấy người chúng ta cùng đi nghênh tiếp.
- A?
Sở Tử Huyên kinh ngạc nhìn Chu Thái Thiên.
Cùng đi xuống? Thật sự cùng nhau nghênh tiếp?
…
Tiêu Phong lười biếng ngồi trên Vô Ưu thành, mặc kệ đệ tử Đại Thiên Tông xung quanh chỉ trỏ, hắn lạnh lùng nhìn chủ phong.
Xung quanh dần lặng đi, Chu Thừa Vận ôm vết thương đi vào Đại Thiên Tông.
Thanh Minh đứng trên Huyền phong cũng đi xuống núi. Đệ tử Tinh cảnh, Khí cảnh Đại Thiên Tông dần vây quanh đại quân Tiêu Phong, ai nấy biểu tình phức tạp.
Tiêu Phong, một cái tên khiến mọi người rối rắm.
Nhi tử của chưởng môn đời trước một ngày nào đó sẽ trở về, nhưng không ai ngờ hắn trở về cuồng ngạo như vậy.
Đây là sắp bái vào Đại Thiên Tông sao?
Mọi người đầu óc trống rỗng, chưa từng thấy đệ tử ngang ngược như vậy, làm như Đại Thiên Tông ta phải bái ngươi vậy!
Đám đệ tử Đại Thiên Tông biểu tình phức tạp. Trên chủ phong một áng mây trắng chậm rãi hạ xuống.
- Đó là... Chưởng môn?
- A? Phong chủ ba phong?
- Sao bọn họ cùng nhau đến? Xem ra Tiêu Phong gặp rắc rối rồi.
- Thì đó, không biết chưởng môn sẽ dạy dỗ tiểu tử này thế nào.
...............
.........
...
Đám đệ tử Đại Thiên Tông tò mò nhìn chăm chú. Chu Thừa Vận ôm ngực bị Phong Đằng chấn thương, sắc mặt âm trầm. Thanh Minh nheo mắt.
Chu Thái Thiên dẫn mọi người đập mây chậm rãi đáp xuống.
Tiêu Phong không để ý đến người khác, hắn nhìn chằm chằm áng mây trắng, nhìn những người đứng trên mây.
Thấy đám người đáp xuống, đáy mắt Tiêu Phong nghe giấu nghiêm túc chậm rãi tán đi.
Vèo!
Mây trắng tan, mọi người đáp xuống trước mặt cẩm y quân.
- Bái kiến chưởng môn, kính chào các vị phong chủ!
- Bái kiến chưởng môn!
............
.........
...
Đám đệ tử Đại thiên Tông cung kính chào.
Tiêu Phong nhẹ phất tay. Triệu đống gật đầu, nhanh chóng chỉ huy cẩm y binh đặt phong chủ của Thiên phong xuống.
Phong chủ của Thiên phong đặt xuống đất, Tiêu Phong nhẹ nhàng đứng dậy.
Trên hông đeo Ngọc Đế kiếm, Tiêu Phong chậm rãi bước tới trước.
Cẩm y binh tránh ra một con đường cho Tiêu Phong đi.
Gió nhẹ thổi trường bào của Tiêu Phong, biểu tình của hắn dần biến nghiêm túc, đi hướng Chu Thái Thiên
Chu Thái Thiên nhìn chăm chú vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong chậm rãi đi tới gần Chu Thái Thiên, đứng lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Chu Thái Thiên!
Mạc Vô Hối trừng mắt nói:
- To gan, sao ngươi dám gọi thẳng tên chưỏng môn?
Cao Bất Phàm cười nói:
- Tiêu Phong, chưởng môn là sư phụ của phụ thân ngươi, ngươi nên gọi là sư tổ.
Tiêu Phong lắc đầu lộ nụ cười nhạt:
- Sư tổ?
Trong giọng nói của Tiêu Phong tràn ngập trào phúng, đám đệ tử Đại Thiên Tông xung quanh đều nghe ra, trừng mắt hắn.
Chu Thái Thiên nhíu mày nói:
- Ngươi cảm thấy ta không có tư cách sao?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Phụ thân của ta ngày xưa là chưởng môn Đại Thiên Tông, bị giết chết trước mặt mọi người, Chu Thái Thiên ngươi làm cái gì? Người toàn Đại Thiên Tông làm cái gì? Hắn chính là chưởng môn, chủ một tông, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị giết chết sao? Ngươi cho rằng ngươi như vậy có thể làm sư tổ của ta?
Mạc Vô Hối quát:
- Hừ! Đó là Tiêu Tuấn tự tìm, hắn...
Chu Thái Thiên cắt đứt lời của Mạc Vô Hối:
- Vô Hối!
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Chưởng môn?
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Tiêu Phong nói đúng, chủ một tông bị giết chết, đồ đệ chết ngay trước mặt ta, ta đúng là không có tư cách làm sư phụ của Tiêu Tuấn nữa, là Đại Thiên Tông ta yếu đuối.
Tiêu Phong nhìn chằm chằm Chu Thái Thiên, hít sâu, sắc mặt dịu lại.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Cái chết của phụ thân không phải tại các ngươi, nhưng các ngươi có trách nhiệm. Mặc dù ta không có mặt nhưng đoán được, tại sao phụ thân ta bị giết ở Đại Thiên Tông mà không phải nơi khác? Có thể giết phụ thân, lại khiến toàn Đại Thiên Tông bất lực, chắc là cường giả Đại Thiên Tông không thể chọc vào. Phụ thân đến chết vẫn bảo vệ Đại Thiên Tông, chứng minh phụ thân rất yêu Đại Thiên Tông, cũng kính trọng ngươi!
Mọi người trầm mặc.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Phụ thân của ta kính trọng ngươi, cho nên ngươi cũng không cần cắt đứt danh phận sư đồ của các ngươi vì ta. Nhưng từ góc độ của ta, dù ngươi là sư phụ của phụ thân ta thì ta sẽ không nhận ngươi là sư tổ. Ngươi là ngươi, ta là ta. Ta đến Đại Thiên Tông chỉ vì kế thừa phụ thân!
Nghe Tiêu Phong nói, mắt Chu Thái Thiên lóe tia kinh ngạc.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Ha, Tiêu Tuấn ở dưới đất nếu biết chắc vui mừng vì ngươi.
Mọi người mờ mịt, không thể hiểu suy nghĩ trong đầu Chu Thái Thiên. Tiêu Phong mắng ngươi một trận mà ngươi còn cười? Cười vui như vậy?
Tiêu Phong cười nói:
- Đó là đương nhiên, hôm nay ta đến là để kế thừa Thiên phong, trở thành phong chủ của Thiên phong, hơn nữa lấy lại thứ của phụ thân!
Nụ cười của Tiêu Phong làm đám tu giả ngơ ngác.
Họ cũng nhìn không thấu Tiêu Phong. Vừa rồi còn thù sâu như biển, chớp mắt đã cười? Vậy là sao?
Chỉ có Chu Thái Thiên mắt lóe tia sáng, cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiêu Phong như đang nhìn một bảo bối.
Chu Thái Thiên lần thứ hai xác nhận hỏi:
- Ngươi xác định muốn kế thừa Thiên phong?
Tiêu Phong cười hỏi lại:
- Đây không phải là điều ngươi muốn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.