Chương 90: tranh luận
Snake
08/08/2019
Trường Thanh kêu lên:
- Đại tiểu thư, Tiêu Phong đã tới!
Thuỷ Dung Dung ngoái đầu nhìn, đứng dậy.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
-Tiêu công tử, lại gặp mặt.
Tiêu Phong cười nói:
- Không dám, ta chưa từng thấy mặt nàng.
Mọi người kinh ngạc.
- A?
Thuỷ Dung Dung mỉm cười, nhẹ nhàng lấy mũ xuống.
Mũ hái xuống, lộ ra một khuôn mặt băng lửa giao nhau đẹp tuyệt trần, khóe mắt nốt ruồi mỹ nhân càng có vẻ Thuỷ Dung Dung phong hoa tuyệt đại.
- A!
Ngoài đình, Dịch Lâm kinh ngạc nhìn Thuỷ Dung Dung, hiển nhiên sắc đẹp của nàng kích thích gã rất lớn.
Triệu Đống là thái giám, dù có kinh diễm một chút nhưng không nổi dục vọng.
Tiêu Phong mắt đầy kinh diễm nhưng định lực tràn đầy, không xấu mặt.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Ngồi đi.
Nụ cười này tựa trăm hoa đua nở, Dịch Lâm nhìn ngây ngốc, đám Trường Thanh cũng hơi đỏ mặt, không dám nhìn đại tiểu thư.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Tốt.
Thuỷ Dung Dung và Tiêu Phong ngồi xuống.
Triệu Đống đứng sau lưng Tiêu Phong, đám Trường Thanh đứng sau lưng Thuỷ Dung Dung.
Dịch Lâm ở ngoài đình nhìn nhìn, phát hiện mình lỗ mãng, lại liếc trong đình, lưu luyến rời đi.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Bàn cờ của Tiêu công tử mấy ngày nay ta có nghiên cứu, cực kỳ đặc sắc.
Tiêu Phong thẳng thắn nhận:
- Đa tạ.
Tiêu Phong không khách sáo, bưng tách trà nhấp một ngụm.
Thuỷ Dung Dung hỏi:
- Không biết Tiêu công tử cảm thấy Cự Lộc thư viện của ta thế nào?
Tiêu Phong cười nhạt nói:
- Không nhận định gì, chưa từng đi nên không tiện đánh giá. Thuỷ cô nương có lời gì cứ nói thẳng đi.
Mặc dù ngữ điệu của Tiêu Phong khách sáo nhưng Thuỷ Dung Dung nghe ra hắn cố ý giữ khoảng cách.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Ha ha, ta không nói nhiều, lấy năng lượng của ngươi ta nghĩ ngươi cũng đoán được Cự Lộc thư viện rốt cuộc ra sao. Lần này mời ngươi đến là muốn hỏi, ngươi có hứng thú vào Cự Lộc thư viện của ta không?
Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Vào Cự Lộc thư viện?
Thuỷ Dung Dung nói:
- Đúng vậy. Chắc ngươi cũng hiểu, dù Cự Lộc thư viện không tính là tông môn đỉnh cao thiên hạ nhưng tốt hơn Đại Thiên tông mà ngươi muốn gia nhập rất nhiều. Cự Lộc thư viện ta đã truyền thừa lâu tới năm vạn năm.
Tiêu Phong suy tư:
- Năm vạn năm sao...
Kiếp trước Tiêu Phong chưa từng nghe nói đến Cự Lộc thư viện.
Mạnh Dung Dung cười hỏi:
- Như thế nào?
Tiêu Phong hít sâu, đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói:
- Tiêu Phong nhìn ra được lời mời của Thuỷ cô nương đầy thành ý, Tiêu Phong đa tạ.
Thuỷ Dung Dung mỉm cười.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Nhưng thành thật xin lỗi, Tiêu Phong ta có cách nghĩ riêng, có con đường của mình. Dù Cự Lộc thư viện tốt nhưng không phải điều ta muốn.
Thuỷ Dung Dung nhướng mày nói:
- A?
Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Còn nữa, lúc trước điều Thuỷ cô nương làm có phải là không đủ quang minh chính đại?
Trường Thanh trừng mắt nói:
- Tiêu Phong, ngươi nói cái gì?
Tiêu Phong liếc cũng không liếc qua một cái với Trường Thanh, không thèm để ý gã, ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm thuỷ Dung Dung.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Không đủ quang minh chính đại? Ngươi nói là Trường Thanh ở Việt quốc làm quan?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Không, các chuyện phái trước ta không quan tâm, chỉ cần không nguy hiểm đến Việt quốc thì ta có thể mắt mở mắt nhắm, ta nói mấy ngày hôm trước, chuyện Thuỷ cô nương đi gặp Dịch lão thái sư.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- A? Ta có cái gì không đủ quang minh chính đại sao?
- Dịch lão thái sư là con dân của Việt quốc ta, nàng không trải qua ta đồng ý đã tự tiện dụ dỗ con dân ta, không chính đại quang minh, đây là điểm thứ nhất.
- Ta và Dịch lão thái sư đánh cờ, rõ ràng có mục đích, có quyết đoán, chuyện chưa xong nàng đã vô lễ chen chân tiến vào, không đủ quang minh chính đại, đây là điểm thứ hai.
Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Thuỷ cô nương, nàng nói đi?
Một người đứng bên la lên:
- Khốn kiếp, đại tiểu thư làm việc còn phải giải thích với ngươi sao?
Lại một người khác kêu lên:
- Cự Lộc thư viện ta thu học sinh là vận mệnh của hắn, là tạo hóa của Việt quốc ngươi!
Tiêu Phong quát lạnh:
- Ha ha ha ha! Hay cho câu tạo hóa. Nếu như ta lừa đi tất cả đại nho của Cự Lộc thư viện của ngươi thì đó cũng là tọa hóa của các đại nho, tạo hóa của Cự Lộc thư viện ngươi sao?
- Ngươi... To gan!
- Cuồng vọng!
- Được rồi!
Thuỷ Dung Dung vung tay ngăn cản Trường Thanh đứng sau cãi lộn.
Thuỷ Dung Dung mỉm cười nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta, khiến Cự Lộc thư viện từ bỏ thu nhận Dịch Thiên Hàn sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha, Tiêu Phong ta chưa hạ tiện đến mức đó. Dịch Thiên Hàn là con dân của Việt quốc ta, ta tin tưởng khí khái của Dịch Phong, không thể nào vì một chút cám dỗ mà chuyển đầu vào môn hạ Cự Lộc thư viện!
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- A? Ngươi có ý gì?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta chỉ nói sự thật. Thuỷ cô nương, ta biết Cự Lộc thư viện của nàng chắc chắn có vô số tu giả, Tài nguyên tu luyện hùng hậu, Việt quốc của ta căn bản không lọt vào mắt các ngươi. Nhưng, thư viện có thể truyền thừa lâu đến năm vạn năm thì tất nhiên có nguyên tắc của nó. Nguyên tắc của Cự Lộc thư viện có loại ỷ thế hiếp người không?
Thuỷ Dung Dung là lạ liếc Tiêu Phong
- Ỷ thế hiếp người? Ngươi nói ta ỷ thế hiếp người?
Tiêu Phong cười hỏi ngược lại:
- Không phải sao? Cướp người Việt quốc, cái này không tính sao?
Thuỷ Dung Dung nhướng mày, hơi tức giận bị Tiêu Phong nói xỏ nói xiên, nhưng lý trí phát hiện hắn không nói sai. Nếu như Việt quốc cũng thành một tông môn thì nàng đúng là có vẻ tùy ý cướp người, ỷ thế hiếp người.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Cự Lộc thư viện truyền thừa năm vạn năm không chỉ dựa vào tu luyện, càng nhiều là nguyên tắc ứng xử, đây là gốc lập tông của Cự Lộc thư viện. Điều lúc trước ta làm không đắn đo đủ, nhưng nếu như Dịch Thiên Hàn không muốn ở lại Việt quốc thì ta sẽ mang hắn đi!
Tiêu Phong hít sâu, cười nói:
- Đó là tất nhiên, nếu Tiêu Phong không giữ lại Dịch Thiên Hàn được thì nàng cứ mang đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Một người đứng sau lưng Thuỷ Dung Dung khinh thường nói:
- Ngăn cản? Bằng vào ngươi?
Tiêu Phong không để tâm liền nhìn phía Thuỷ Dung Dung cười hỏi
- Thuỷ cô nương, đến lúc đó các người có cưỡng ép cướp người không?
Thuỷ Dung Dung ánh mắt tức giận, bị Tiêu Phong nói cứ như nàng làm người quá đê tiện.
Một người khác kêu lên:
- Hừ! Tiêu Phong, ngươi cứ nằm mơ đi. Dịch Thiên Hàn là một lão già tuổi cao sắp chết, chỉ có Cự Lộc thư viện ta mới là quy túc của hắn, chỉ có Cự Lộc thư viện ta mới khiến hắn phát triển sở trường, sao hắn chịu ở lại?
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ngươi có thể cho Dịch Thiên Hàn cái gì?
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Mặc kệ ta có thể cho Dịch Thiên Hàn cái gì, ta nghĩ sau khi đánh một ván cờ với Dịch Thiên Hàn xong thì hắn sẽ không muốn vào Cự Lộc thư viện nữa. Mới rồi nói nhiều như vậy không có ý gì khác, ta chỉ muốn nhấn mạnh một điều là hy vọng Thuỷ cô nương đến lúc đó đừng làm khó người ta!
Thuỷ Dung Dung quái dị hỏi:
- Ha ha, làm khó người ta? Ngươi cảm thấy Dịch Thiên Hàn cuối cùng sẽ ở lại Việt quốc nho nhỏ này?
Hiển nhiên trong suy nghĩ của Thuỷ Dung Dung thì Việt quốc nhỏ bé không đáng lấy ra khoe.
- Đại tiểu thư, Tiêu Phong đã tới!
Thuỷ Dung Dung ngoái đầu nhìn, đứng dậy.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
-Tiêu công tử, lại gặp mặt.
Tiêu Phong cười nói:
- Không dám, ta chưa từng thấy mặt nàng.
Mọi người kinh ngạc.
- A?
Thuỷ Dung Dung mỉm cười, nhẹ nhàng lấy mũ xuống.
Mũ hái xuống, lộ ra một khuôn mặt băng lửa giao nhau đẹp tuyệt trần, khóe mắt nốt ruồi mỹ nhân càng có vẻ Thuỷ Dung Dung phong hoa tuyệt đại.
- A!
Ngoài đình, Dịch Lâm kinh ngạc nhìn Thuỷ Dung Dung, hiển nhiên sắc đẹp của nàng kích thích gã rất lớn.
Triệu Đống là thái giám, dù có kinh diễm một chút nhưng không nổi dục vọng.
Tiêu Phong mắt đầy kinh diễm nhưng định lực tràn đầy, không xấu mặt.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Ngồi đi.
Nụ cười này tựa trăm hoa đua nở, Dịch Lâm nhìn ngây ngốc, đám Trường Thanh cũng hơi đỏ mặt, không dám nhìn đại tiểu thư.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Tốt.
Thuỷ Dung Dung và Tiêu Phong ngồi xuống.
Triệu Đống đứng sau lưng Tiêu Phong, đám Trường Thanh đứng sau lưng Thuỷ Dung Dung.
Dịch Lâm ở ngoài đình nhìn nhìn, phát hiện mình lỗ mãng, lại liếc trong đình, lưu luyến rời đi.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Bàn cờ của Tiêu công tử mấy ngày nay ta có nghiên cứu, cực kỳ đặc sắc.
Tiêu Phong thẳng thắn nhận:
- Đa tạ.
Tiêu Phong không khách sáo, bưng tách trà nhấp một ngụm.
Thuỷ Dung Dung hỏi:
- Không biết Tiêu công tử cảm thấy Cự Lộc thư viện của ta thế nào?
Tiêu Phong cười nhạt nói:
- Không nhận định gì, chưa từng đi nên không tiện đánh giá. Thuỷ cô nương có lời gì cứ nói thẳng đi.
Mặc dù ngữ điệu của Tiêu Phong khách sáo nhưng Thuỷ Dung Dung nghe ra hắn cố ý giữ khoảng cách.
Thuỷ Dung Dung cười nói:
- Ha ha, ta không nói nhiều, lấy năng lượng của ngươi ta nghĩ ngươi cũng đoán được Cự Lộc thư viện rốt cuộc ra sao. Lần này mời ngươi đến là muốn hỏi, ngươi có hứng thú vào Cự Lộc thư viện của ta không?
Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Vào Cự Lộc thư viện?
Thuỷ Dung Dung nói:
- Đúng vậy. Chắc ngươi cũng hiểu, dù Cự Lộc thư viện không tính là tông môn đỉnh cao thiên hạ nhưng tốt hơn Đại Thiên tông mà ngươi muốn gia nhập rất nhiều. Cự Lộc thư viện ta đã truyền thừa lâu tới năm vạn năm.
Tiêu Phong suy tư:
- Năm vạn năm sao...
Kiếp trước Tiêu Phong chưa từng nghe nói đến Cự Lộc thư viện.
Mạnh Dung Dung cười hỏi:
- Như thế nào?
Tiêu Phong hít sâu, đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói:
- Tiêu Phong nhìn ra được lời mời của Thuỷ cô nương đầy thành ý, Tiêu Phong đa tạ.
Thuỷ Dung Dung mỉm cười.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Nhưng thành thật xin lỗi, Tiêu Phong ta có cách nghĩ riêng, có con đường của mình. Dù Cự Lộc thư viện tốt nhưng không phải điều ta muốn.
Thuỷ Dung Dung nhướng mày nói:
- A?
Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Còn nữa, lúc trước điều Thuỷ cô nương làm có phải là không đủ quang minh chính đại?
Trường Thanh trừng mắt nói:
- Tiêu Phong, ngươi nói cái gì?
Tiêu Phong liếc cũng không liếc qua một cái với Trường Thanh, không thèm để ý gã, ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm thuỷ Dung Dung.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Không đủ quang minh chính đại? Ngươi nói là Trường Thanh ở Việt quốc làm quan?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Không, các chuyện phái trước ta không quan tâm, chỉ cần không nguy hiểm đến Việt quốc thì ta có thể mắt mở mắt nhắm, ta nói mấy ngày hôm trước, chuyện Thuỷ cô nương đi gặp Dịch lão thái sư.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- A? Ta có cái gì không đủ quang minh chính đại sao?
- Dịch lão thái sư là con dân của Việt quốc ta, nàng không trải qua ta đồng ý đã tự tiện dụ dỗ con dân ta, không chính đại quang minh, đây là điểm thứ nhất.
- Ta và Dịch lão thái sư đánh cờ, rõ ràng có mục đích, có quyết đoán, chuyện chưa xong nàng đã vô lễ chen chân tiến vào, không đủ quang minh chính đại, đây là điểm thứ hai.
Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Thuỷ cô nương, nàng nói đi?
Một người đứng bên la lên:
- Khốn kiếp, đại tiểu thư làm việc còn phải giải thích với ngươi sao?
Lại một người khác kêu lên:
- Cự Lộc thư viện ta thu học sinh là vận mệnh của hắn, là tạo hóa của Việt quốc ngươi!
Tiêu Phong quát lạnh:
- Ha ha ha ha! Hay cho câu tạo hóa. Nếu như ta lừa đi tất cả đại nho của Cự Lộc thư viện của ngươi thì đó cũng là tọa hóa của các đại nho, tạo hóa của Cự Lộc thư viện ngươi sao?
- Ngươi... To gan!
- Cuồng vọng!
- Được rồi!
Thuỷ Dung Dung vung tay ngăn cản Trường Thanh đứng sau cãi lộn.
Thuỷ Dung Dung mỉm cười nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta, khiến Cự Lộc thư viện từ bỏ thu nhận Dịch Thiên Hàn sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha, Tiêu Phong ta chưa hạ tiện đến mức đó. Dịch Thiên Hàn là con dân của Việt quốc ta, ta tin tưởng khí khái của Dịch Phong, không thể nào vì một chút cám dỗ mà chuyển đầu vào môn hạ Cự Lộc thư viện!
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- A? Ngươi có ý gì?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta chỉ nói sự thật. Thuỷ cô nương, ta biết Cự Lộc thư viện của nàng chắc chắn có vô số tu giả, Tài nguyên tu luyện hùng hậu, Việt quốc của ta căn bản không lọt vào mắt các ngươi. Nhưng, thư viện có thể truyền thừa lâu đến năm vạn năm thì tất nhiên có nguyên tắc của nó. Nguyên tắc của Cự Lộc thư viện có loại ỷ thế hiếp người không?
Thuỷ Dung Dung là lạ liếc Tiêu Phong
- Ỷ thế hiếp người? Ngươi nói ta ỷ thế hiếp người?
Tiêu Phong cười hỏi ngược lại:
- Không phải sao? Cướp người Việt quốc, cái này không tính sao?
Thuỷ Dung Dung nhướng mày, hơi tức giận bị Tiêu Phong nói xỏ nói xiên, nhưng lý trí phát hiện hắn không nói sai. Nếu như Việt quốc cũng thành một tông môn thì nàng đúng là có vẻ tùy ý cướp người, ỷ thế hiếp người.
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Cự Lộc thư viện truyền thừa năm vạn năm không chỉ dựa vào tu luyện, càng nhiều là nguyên tắc ứng xử, đây là gốc lập tông của Cự Lộc thư viện. Điều lúc trước ta làm không đắn đo đủ, nhưng nếu như Dịch Thiên Hàn không muốn ở lại Việt quốc thì ta sẽ mang hắn đi!
Tiêu Phong hít sâu, cười nói:
- Đó là tất nhiên, nếu Tiêu Phong không giữ lại Dịch Thiên Hàn được thì nàng cứ mang đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Một người đứng sau lưng Thuỷ Dung Dung khinh thường nói:
- Ngăn cản? Bằng vào ngươi?
Tiêu Phong không để tâm liền nhìn phía Thuỷ Dung Dung cười hỏi
- Thuỷ cô nương, đến lúc đó các người có cưỡng ép cướp người không?
Thuỷ Dung Dung ánh mắt tức giận, bị Tiêu Phong nói cứ như nàng làm người quá đê tiện.
Một người khác kêu lên:
- Hừ! Tiêu Phong, ngươi cứ nằm mơ đi. Dịch Thiên Hàn là một lão già tuổi cao sắp chết, chỉ có Cự Lộc thư viện ta mới là quy túc của hắn, chỉ có Cự Lộc thư viện ta mới khiến hắn phát triển sở trường, sao hắn chịu ở lại?
Thuỷ Dung Dung trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ngươi có thể cho Dịch Thiên Hàn cái gì?
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Mặc kệ ta có thể cho Dịch Thiên Hàn cái gì, ta nghĩ sau khi đánh một ván cờ với Dịch Thiên Hàn xong thì hắn sẽ không muốn vào Cự Lộc thư viện nữa. Mới rồi nói nhiều như vậy không có ý gì khác, ta chỉ muốn nhấn mạnh một điều là hy vọng Thuỷ cô nương đến lúc đó đừng làm khó người ta!
Thuỷ Dung Dung quái dị hỏi:
- Ha ha, làm khó người ta? Ngươi cảm thấy Dịch Thiên Hàn cuối cùng sẽ ở lại Việt quốc nho nhỏ này?
Hiển nhiên trong suy nghĩ của Thuỷ Dung Dung thì Việt quốc nhỏ bé không đáng lấy ra khoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.