Chương 33: viết chữ dụ thú
Snake
07/08/2019
Tiêu Phong nhìn về phía Triệu Đống hỏi.
- Vâng!
Triệu Đống lập tức đưa ra một chiếc bút lông màu xanh lá rồi khó hiểu hỏi:
- Vương gia, trong thư phòng của ngài có nhiều bút lông như vậy vì sao lại vứt đi?
- Những bút lông kia? A, chúng không chịu nổi chữ của ta!
Tiêu Phong lắc đầu nói.
- Vâng!
Triệu Đống tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng hắn cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
- Máu yêu hùng đâu?
Tiêu Phong hỏi.
- Đã cất kỹ, được một thùng
Thưa vương gia!!!
Phong Đằng lập tức cung kính trả lời.
- Ừ, đi quân doanh!
Tiêu phong liền mở miệng nói.
- Vâng!
Ba người liền đi về hướng quân doanh. Giờ phút này, Tiêu Phong ở trong nội tâm của chúng tướng sĩ đã giống như một vị thần, tất cả đều sùng bái nhìn về phía Tiêu Phong
Tiêu Phong vừa đến liền tự mình đi ra chỉnh quân.
- Tất cả sẵn sàng đợi lệnh !!! Chuẩn bị đón địch - Tiêu Phong hô to
Tuy rằng chúng tướng sĩ không biết địch từ đâu đến nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.
Tiêu Phong nhìn xung quanh rồi cuối cùng dường lại tại một tảng đá cách nơi này không xa.
Hắn lấy ra bút lông thúy ngọc, Triệu Đống liền hiểu được và rất nhanh mài mực.
Tiêu Phong chấm bút lông vào mực rồi bắt đầu viết lên tảng đá.
- Vù vù!
Bụi mù ở bốn phía xoáy lên, trong lúc bút sa thì khí tượng lại hiện lên.
Một nét lại một nét hạ xuống, xung quanh chữ viết tản mạt ra một tia khí tức u tối. Khí tức u tối chậm rãi xoay tròn.
Một nét cuối cùng hạ xuống.
- Vù vù!
Khí tức u tối đột nhiên hình thành một cái vòng xoáy, sau khi thu nạp không khí ở bốn phái thì ấm ầm nổ tan ra. Chính diện tảng đá lớn là phương nam, khí tức áp súc lập tức ầm ầm xông vào bốn phía trong rừng ở phía nam.
Một chữ 'Tán' rất lớn như được điêu khắc lên trên tảng đá vậy.
Tán?
Giờ phút này mọi người như thấy được Tiên tích, ánh mắt không nén được mà hiên lên tinh quang.
- Lấy một chén máu gấu rót vào trong chữ này!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Tuân lệnh !!
Phong Đằng lập tức nhận lệnh. Một chén máu yêu hùng rất nhanh được đổ vào trong đó.
- Vù vù!
Sương mù màu xám trên chữ kia lại hiện ra, máu rót vào lập tức hóa thanh một cỗ huyết vụ (hơi máu) rồi bị hút vào trong vòng xoáy.
- Ầm!
Huyết vụ ầm ầm bạo tan ra, chúng hướng về phía nam bắn đi. Trong nháy mắt đã không thấy đâu.
- mùi tanh nồng nặc quá !
Phong Đằng khịt khịt mũi kinh ngạc nói.
- Máu của yêu thú tản ra thì chắc chắc sẽ hấp dẫn đại lượng dã thú đến. Sau này không cần phải đi săn mà mỗi ngày chỉ cần rót vào một chén máu yêu gấu để hấp dẫn đại lượng yêu thú đến rồi phục kích giết để ăn mà luyện công!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng!
Ánh mắt Phong Đằng lập tức sáng lên.
- A ô....................!
Xa xa trong rừng núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói trụ rất lớn.
- Khè khè khè!
Trong rừng núi phía xa lập tức đi ra từng con từng con dã lang (sói), trong mắt cả đám đều hiện ra ánh sáng màu xanh biếc tham lam nhìn về phía quân doanh.
- Chuẩn bị nghênh địch!
Phong Đằng kêu lớn.
- Rống!
Chúng tướng sĩ rống lên một trận.
- Ô!
Đàn sói liền đánh tới.
- Bắn tên!
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Một cuộc đồ sát lớn được bắt đầu.
Tiêu Phong cầm lấy bút lông rồi chậm rãi quay về.
Phong Đằng lĩnh quân bắn giết dã thú còn Triệu Đống thì đi theo sau lưng Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn bút lông trong tay thì liền cảm thấy thỏa mãn. quả thực là phẩm chất của bút lông đã khá hơn nhiều, lần này cũng không có hóa thành bột mịn.
Hắn đưa bút lông cho Triệu Đống cất.
- Vương gia, có một chữ này thì chúng tướng sĩ sẽ có đại lượng thịt ăn để luyện công rồi. Hơn nữa, mỗi ngày đều chiến đầu cùng với dã thú như vậy sẽ càng chính là bọn hắn đang luyện công!
Triệu Đống cung kính nói.
- Bọn hắn, đều quá yếu. Chúng ta ăn thịt yêu hùng luyện công, bọn hắn cũng cần luyện công. Ta không muốn một đội quân yếu mà ta muốn một đội quân mạnh mẽ!
Tiêu Phong hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
- Hôm nay, trước để cho các tướng sĩ được ăn no đủ. Ngày mai giờ dần, toàn quân đều theo ta đi bốn phía xung quanh đây bố trí một cái trận pháp dùng để phòng ngừa vạn nhất!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Vâng!
- Tướng sĩ bắn cung chuẩn bị nghênh địch!
- Vâng!
Triệu Đống lập tức đưa ra một chiếc bút lông màu xanh lá rồi khó hiểu hỏi:
- Vương gia, trong thư phòng của ngài có nhiều bút lông như vậy vì sao lại vứt đi?
- Những bút lông kia? A, chúng không chịu nổi chữ của ta!
Tiêu Phong lắc đầu nói.
- Vâng!
Triệu Đống tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng hắn cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
- Máu yêu hùng đâu?
Tiêu Phong hỏi.
- Đã cất kỹ, được một thùng
Thưa vương gia!!!
Phong Đằng lập tức cung kính trả lời.
- Ừ, đi quân doanh!
Tiêu phong liền mở miệng nói.
- Vâng!
Ba người liền đi về hướng quân doanh. Giờ phút này, Tiêu Phong ở trong nội tâm của chúng tướng sĩ đã giống như một vị thần, tất cả đều sùng bái nhìn về phía Tiêu Phong
Tiêu Phong vừa đến liền tự mình đi ra chỉnh quân.
- Tất cả sẵn sàng đợi lệnh !!! Chuẩn bị đón địch - Tiêu Phong hô to
Tuy rằng chúng tướng sĩ không biết địch từ đâu đến nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.
Tiêu Phong nhìn xung quanh rồi cuối cùng dường lại tại một tảng đá cách nơi này không xa.
Hắn lấy ra bút lông thúy ngọc, Triệu Đống liền hiểu được và rất nhanh mài mực.
Tiêu Phong chấm bút lông vào mực rồi bắt đầu viết lên tảng đá.
- Vù vù!
Bụi mù ở bốn phía xoáy lên, trong lúc bút sa thì khí tượng lại hiện lên.
Một nét lại một nét hạ xuống, xung quanh chữ viết tản mạt ra một tia khí tức u tối. Khí tức u tối chậm rãi xoay tròn.
Một nét cuối cùng hạ xuống.
- Vù vù!
Khí tức u tối đột nhiên hình thành một cái vòng xoáy, sau khi thu nạp không khí ở bốn phái thì ấm ầm nổ tan ra. Chính diện tảng đá lớn là phương nam, khí tức áp súc lập tức ầm ầm xông vào bốn phía trong rừng ở phía nam.
Một chữ 'Tán' rất lớn như được điêu khắc lên trên tảng đá vậy.
Tán?
Giờ phút này mọi người như thấy được Tiên tích, ánh mắt không nén được mà hiên lên tinh quang.
- Lấy một chén máu gấu rót vào trong chữ này!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Tuân lệnh !!
Phong Đằng lập tức nhận lệnh. Một chén máu yêu hùng rất nhanh được đổ vào trong đó.
- Vù vù!
Sương mù màu xám trên chữ kia lại hiện ra, máu rót vào lập tức hóa thanh một cỗ huyết vụ (hơi máu) rồi bị hút vào trong vòng xoáy.
- Ầm!
Huyết vụ ầm ầm bạo tan ra, chúng hướng về phía nam bắn đi. Trong nháy mắt đã không thấy đâu.
- mùi tanh nồng nặc quá !
Phong Đằng khịt khịt mũi kinh ngạc nói.
- Máu của yêu thú tản ra thì chắc chắc sẽ hấp dẫn đại lượng dã thú đến. Sau này không cần phải đi săn mà mỗi ngày chỉ cần rót vào một chén máu yêu gấu để hấp dẫn đại lượng yêu thú đến rồi phục kích giết để ăn mà luyện công!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng!
Ánh mắt Phong Đằng lập tức sáng lên.
- A ô....................!
Xa xa trong rừng núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói trụ rất lớn.
- Khè khè khè!
Trong rừng núi phía xa lập tức đi ra từng con từng con dã lang (sói), trong mắt cả đám đều hiện ra ánh sáng màu xanh biếc tham lam nhìn về phía quân doanh.
- Chuẩn bị nghênh địch!
Phong Đằng kêu lớn.
- Rống!
Chúng tướng sĩ rống lên một trận.
- Ô!
Đàn sói liền đánh tới.
- Bắn tên!
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Một cuộc đồ sát lớn được bắt đầu.
Tiêu Phong cầm lấy bút lông rồi chậm rãi quay về.
Phong Đằng lĩnh quân bắn giết dã thú còn Triệu Đống thì đi theo sau lưng Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn bút lông trong tay thì liền cảm thấy thỏa mãn. quả thực là phẩm chất của bút lông đã khá hơn nhiều, lần này cũng không có hóa thành bột mịn.
Hắn đưa bút lông cho Triệu Đống cất.
- Vương gia, có một chữ này thì chúng tướng sĩ sẽ có đại lượng thịt ăn để luyện công rồi. Hơn nữa, mỗi ngày đều chiến đầu cùng với dã thú như vậy sẽ càng chính là bọn hắn đang luyện công!
Triệu Đống cung kính nói.
- Bọn hắn, đều quá yếu. Chúng ta ăn thịt yêu hùng luyện công, bọn hắn cũng cần luyện công. Ta không muốn một đội quân yếu mà ta muốn một đội quân mạnh mẽ!
Tiêu Phong hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
- Hôm nay, trước để cho các tướng sĩ được ăn no đủ. Ngày mai giờ dần, toàn quân đều theo ta đi bốn phía xung quanh đây bố trí một cái trận pháp dùng để phòng ngừa vạn nhất!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Vâng!
- Tướng sĩ bắn cung chuẩn bị nghênh địch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.