Chương 7: Xẻo lưỡi !
Snake
03/08/2019
Tiêu Phong cũng không lấy làm tức giận, ngược lại còn cười , nụ cười chết chóc ngay sau đó vang lên một thanh âm, trầm
thấp mà lạnh lẽo :
- Ồn ào ! Phong Đằng ! vả miệng .
- Tuân lệnh ! - Phong Đằng đang quỳ trên mặt đất lập tức đứng dậy . Hai tay nắm chặt ánh mắt quyết liệt đi về hướng Lâm Uyên .
- Ngươi dám ? Ngươi dám động tay với ta. ta thề giết hết cả dòng họ các ngươi không chừa một ai ! Già trẻ lớn bé không chừa một ai nghe rõ chưa ?
Lâm Uyên trợn ngược mắt hung tợn nói .
- Ba!!!
Một dấu tay vằn đỏ trên khuân mặt Tuấn tú của Lâm Uyên .
Hắn gào lên. Vì tu vi đã mất hết nên thân thể hắn hiện giờ chỉ là thân xác của người bình thường. Dĩ nhiên trực tiếp lĩnh trọn một bàn tay của Phong Đằng đau đớn đến méo mặt.
- khốn khiếp ngươi...
- ba!! Ba !! Ba !!!ba!!!
Tiêu Phong không hạ lệnh dừng Phong Đằng vẫn tiếp tục tát mạnh . Trong giây lát khuân mặt của Lâm Uyên sưng phù lên máu mồm cùng răng văng ra khiến hắn kêu không ra tiếng ...
- đừng đánh !! Xin... xin đừng !!!
Hắn ú ớ van xin . Khuân mặt đã kinh hoàng cực điểm . Từ lúc sinh ra đến giờ đây chính là lần đầu tiên có người dám ngược đãi hắn như thế . Có người không sợ hắn mà đối đãi hắn như thế ... kinh hoàng quá.
Trong lòng Phong Đằng phấn khích vô cùng . Nãy giờ nghe Lâm Uyên chửi mắng dọa dẫm binh sĩ cũng là anh em sinh tử của hắn trong lòng thật căm tức. Lo sợ Vương Gia lại yếu đuối sợ hãi những lời đe doạ của Lâm Uyên rồi mặc hắn tuỳ ý chà đạp mọi người, lòng hắn bứt dứt không yên. Nay Vương Gia lại cho hắn cái quyền đánh mặt tên vương bát đản này. Sao hắn có thể không vả .
Vả ! Vả chứ ! Vả Cho cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi mới thôi... - Phong Đằng thống khoái ra sức vả mặt Lâm Uyên .
- Ba!!! Ba!!
Tiếng da thịt Vang lên không dừng. Lâm Uyên nước mắt , nước mũi máu mồm máu mũi trộn lẫn, quên sạch mọi hống hách ban đầu , thống khổ van xin :
- Tiêu vương gia !! Van ngài ... van ngài tha cho ta ...
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Lâm Uyên. Bộ dạng kiêu ngạo hung tợn của hắn khi dọa người vừa nãy đã triệt để mất sạch .
- Dừng tay !
Tiêu Phong ra lệnh , giọng nói trầm thấp vang lên, tuy êm dịu như hương rượu nhưng lại mang theo quyền uy ngập trời . Phong Đằng lập tức dừng tay . Lâm Uyên quỳ sụp trên đất, mặt đã bị đánh cho không thành hình nữa rồi .toàn bộ người chứng kiến được một màn thất kinh , không ngờ Vương gia yếu đuối, nhu nhược lại làm ra cái hành động như vậy. Đồng dạng trên mặt tất cả cũng lộ ra bộ dáng cung kính. Đứng thẳng lưng không dám di động nửa điểm .
Tiêu Phong nhìn thi thể đạo sĩ chết không nhắm được mắt vì một ánh mắt trùng kích của hắn . Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cái rồi quay sang Lâm Uyên nói :
- Nói ! Vì sao muốn hãm hại ta ? Tất cả mang ra nói rõ hết .
- Vương gia tha mạng ! Tất cả là do hiểu lầm . Ta chỉ vô tình đi ngang qua ..
Lâm Uyên vội vàng nói . Tiêu Phong không thèm nhìn hắn . Thẳng hướng Phong Đằng môi khẽ cong lên nói :
-Đã đến tình trạng bây giờ còn xảo ngôn trước mặt ta . Phong Đằng . Bẻ một tay hắn !
- Tuân lệnh - Phong Đằng liền phụng lệnh .
Lâm Uyên kinh sợ thét lên :
- Không !!! Đừng ...
- Rắc ...!!! - một tay của Lâm Uyên bị phong đằng mạnh tay bẻ gãy .
- Aaaaaaaaaa !!!!
Lâm Uyên kêu gào thảm thiết .
- Nói !
Tiêu Phong quát lạnh nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại .Lâm Uyên kinh hoàng nhìn Tiêu Phong !!! Tiêu Phong là ác ma !! Không... Hắn còn hơn cả ác ma ... quá đáng sợ .
- Ta nói thật ! Ta chỉ...
Lâm Uyên cố gắng muốn nói lời cứu hoãn .
- Đã vậy ngươi không phải nói nữa . Phong Đằng xẻo lưỡi hắn ! !!
Tiêu Phong lười biếng nói .Không khí cũng quanh như đông cứng lại. Da đầu toàn bộ mọi người chứng kiến mát lạnh. Xẻo lưỡi a...!! Thủ đoạn cũng là tàn độc quá đi ...
- Tuân lệnh - Phong Đằng hô to
Mà lúc này tim Lâm Uyên rơi một cái bịch ra ngoài hết rồi . Hồn vía cũng nhảy tót lên không trung..
Xẻo lưỡi !
Ông trời ơi !!!
Phong Đằng 1 tay nắm cằm Lâm Uyên bóp mạnh . Một tay chụp tới lưỡi của hắn .
- Ta nói !!! Ta liền nói !!!
- Ồn ào ! Phong Đằng ! vả miệng .
- Tuân lệnh ! - Phong Đằng đang quỳ trên mặt đất lập tức đứng dậy . Hai tay nắm chặt ánh mắt quyết liệt đi về hướng Lâm Uyên .
- Ngươi dám ? Ngươi dám động tay với ta. ta thề giết hết cả dòng họ các ngươi không chừa một ai ! Già trẻ lớn bé không chừa một ai nghe rõ chưa ?
Lâm Uyên trợn ngược mắt hung tợn nói .
- Ba!!!
Một dấu tay vằn đỏ trên khuân mặt Tuấn tú của Lâm Uyên .
Hắn gào lên. Vì tu vi đã mất hết nên thân thể hắn hiện giờ chỉ là thân xác của người bình thường. Dĩ nhiên trực tiếp lĩnh trọn một bàn tay của Phong Đằng đau đớn đến méo mặt.
- khốn khiếp ngươi...
- ba!! Ba !! Ba !!!ba!!!
Tiêu Phong không hạ lệnh dừng Phong Đằng vẫn tiếp tục tát mạnh . Trong giây lát khuân mặt của Lâm Uyên sưng phù lên máu mồm cùng răng văng ra khiến hắn kêu không ra tiếng ...
- đừng đánh !! Xin... xin đừng !!!
Hắn ú ớ van xin . Khuân mặt đã kinh hoàng cực điểm . Từ lúc sinh ra đến giờ đây chính là lần đầu tiên có người dám ngược đãi hắn như thế . Có người không sợ hắn mà đối đãi hắn như thế ... kinh hoàng quá.
Trong lòng Phong Đằng phấn khích vô cùng . Nãy giờ nghe Lâm Uyên chửi mắng dọa dẫm binh sĩ cũng là anh em sinh tử của hắn trong lòng thật căm tức. Lo sợ Vương Gia lại yếu đuối sợ hãi những lời đe doạ của Lâm Uyên rồi mặc hắn tuỳ ý chà đạp mọi người, lòng hắn bứt dứt không yên. Nay Vương Gia lại cho hắn cái quyền đánh mặt tên vương bát đản này. Sao hắn có thể không vả .
Vả ! Vả chứ ! Vả Cho cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi mới thôi... - Phong Đằng thống khoái ra sức vả mặt Lâm Uyên .
- Ba!!! Ba!!
Tiếng da thịt Vang lên không dừng. Lâm Uyên nước mắt , nước mũi máu mồm máu mũi trộn lẫn, quên sạch mọi hống hách ban đầu , thống khổ van xin :
- Tiêu vương gia !! Van ngài ... van ngài tha cho ta ...
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Lâm Uyên. Bộ dạng kiêu ngạo hung tợn của hắn khi dọa người vừa nãy đã triệt để mất sạch .
- Dừng tay !
Tiêu Phong ra lệnh , giọng nói trầm thấp vang lên, tuy êm dịu như hương rượu nhưng lại mang theo quyền uy ngập trời . Phong Đằng lập tức dừng tay . Lâm Uyên quỳ sụp trên đất, mặt đã bị đánh cho không thành hình nữa rồi .toàn bộ người chứng kiến được một màn thất kinh , không ngờ Vương gia yếu đuối, nhu nhược lại làm ra cái hành động như vậy. Đồng dạng trên mặt tất cả cũng lộ ra bộ dáng cung kính. Đứng thẳng lưng không dám di động nửa điểm .
Tiêu Phong nhìn thi thể đạo sĩ chết không nhắm được mắt vì một ánh mắt trùng kích của hắn . Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cái rồi quay sang Lâm Uyên nói :
- Nói ! Vì sao muốn hãm hại ta ? Tất cả mang ra nói rõ hết .
- Vương gia tha mạng ! Tất cả là do hiểu lầm . Ta chỉ vô tình đi ngang qua ..
Lâm Uyên vội vàng nói . Tiêu Phong không thèm nhìn hắn . Thẳng hướng Phong Đằng môi khẽ cong lên nói :
-Đã đến tình trạng bây giờ còn xảo ngôn trước mặt ta . Phong Đằng . Bẻ một tay hắn !
- Tuân lệnh - Phong Đằng liền phụng lệnh .
Lâm Uyên kinh sợ thét lên :
- Không !!! Đừng ...
- Rắc ...!!! - một tay của Lâm Uyên bị phong đằng mạnh tay bẻ gãy .
- Aaaaaaaaaa !!!!
Lâm Uyên kêu gào thảm thiết .
- Nói !
Tiêu Phong quát lạnh nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại .Lâm Uyên kinh hoàng nhìn Tiêu Phong !!! Tiêu Phong là ác ma !! Không... Hắn còn hơn cả ác ma ... quá đáng sợ .
- Ta nói thật ! Ta chỉ...
Lâm Uyên cố gắng muốn nói lời cứu hoãn .
- Đã vậy ngươi không phải nói nữa . Phong Đằng xẻo lưỡi hắn ! !!
Tiêu Phong lười biếng nói .Không khí cũng quanh như đông cứng lại. Da đầu toàn bộ mọi người chứng kiến mát lạnh. Xẻo lưỡi a...!! Thủ đoạn cũng là tàn độc quá đi ...
- Tuân lệnh - Phong Đằng hô to
Mà lúc này tim Lâm Uyên rơi một cái bịch ra ngoài hết rồi . Hồn vía cũng nhảy tót lên không trung..
Xẻo lưỡi !
Ông trời ơi !!!
Phong Đằng 1 tay nắm cằm Lâm Uyên bóp mạnh . Một tay chụp tới lưỡi của hắn .
- Ta nói !!! Ta liền nói !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.