Chương 181: ý đồ của Tiêu Phong
Snake
12/08/2019
Sở Tử Huyên hơi tiếc nuối ngoái đầu nhìn.
Sở Tử Huyên không cam lòng hỏi:
- Sư thúc, sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh Tông thật sự chắp tay cho người sao?
Phong Đằng cũng tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Vương, tại sao phải cho Thượng U tông?
Tiêu Phong quay đầu nhìn Phù không đảo, mỉm cười nói:
- Phong Đằng, ngươi cảm thấy Phù không đảo này thế nào?
Phong Đằng trầm ngâm nói:
- Chí tôn cao địa!
Tiêu Phong cười , ánh mắt thâm sâu tựa như biển khiến người khác nhìn không biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì :
- Tối đa hai năm sau chúng ta sẽ ngụ ở đó.
Sở Tử Huyên kinh ngạc bật thốt:
- A?
Tiêu Phong lắc đầu khẽ nói:
- Yên tâm, sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông không đáng lọt vào mắt ta.
Tử Tử tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nhìn túng cái gì?
Tiêu Phong hít sâu, thản nhiên nói:
- Ta muốn toàn Vô Ưu thành!
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Tiêu Phong cười nói:
- Đi, đi Túy Tiên lâu uống rượu!
Vô Ưu điện.
Tiễn đám Ngự Yêu tông Mục vương rời đi, tông chủ ba U tông lặng im.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Thấy sao?
Tông chủ Hạ U tông lạnh lùng nói:
- Tiêu Phong là khúc xương khó gặm, khốn kiếp!
Tông chủ Thượng U tông trầm giọng nói:
- Nếu đã không thăm dò ra được thì cứ chờ xem, thời gian còn nhiều.
Thành chủ Trịnh Hồng gật đầu, nói:
- Ừm!
...
Trong Mục vương phủ.
Mục vương ngồi ở chủ tọa, đám đệ tử đứng hai bên.
Đại sư huynh Đan Thanh Tử trầm giọng quát:
- Phó Cảnh Ngôn, tại sao lúc đó ngăn cản sư phụ? Tiêu Phong nói nhường ra sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông, tại sao ngươi ngăn cản?
- Ngươi có biết ngươi ngăn cản đem lại tổn thất trong một năm cho Ngự Yêu tông ta lớn cỡ nào không?
Mục vương quát ngăn Đan Thanh Tử:
- Đan Thanh Tử!
Mục vương nhìn hướng Phó Cảnh Ngôn nói:
- Phó Cảnh Ngôn, ngươi nói đi.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đệ tử bản năng có trực giác bên trong có nguy hiểm, khi đó đệ tử cũng không biết.
Đan Thanh Tử trầm giọng nói:
- Không biết ngươi còn ngăn cản sư phụ?
Mục vương lắc đầu, nói:
- Để hắn nói!
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đa tạ sư phụ tin tưởng. Trên đường trở về đệ tử đã nghĩ ra, cái này không chỉ nguy hiểm, là rất nguy hiểm!
- A?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh Tông không phải thịt mỡ mà là mầm họa. Sư phụ thử nghĩ đi, khối thịt mỡ Nhật Nguyệt Minh Tông vốn là của Tiêu Phong, bây giờ hắn không ăn mà vứt ra cho sư phụ thì ba U tông sẽ nghĩ sao? Họ sẽ để cho sư phụ nuốt vào?
- Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông ta?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông, chúng như ba con chó dữ, nếu cùng nhau đối đầu với Ngự Yêu tông, Đại thiên Tông tọa sơn nhìn hổ đấu thì sư phụ nghĩ sao?
Mục vương con ngươi co rút.
Đan Thanh Tử đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
- Cái gì?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Diệt tông!
Đan Thanh Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì? Không thể nào!
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Tại sao không thể? Ba U tông không chia được sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông, chỉ cần Ngự Yêu tông ta bị diệt thì họ chia được hai phần, tại sao không làm?
Mục vương sắc mặt âm trầm.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Nhưng Tiêu Phong đưa khối thịt mỡ này cho ba U tông rồi.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Không, không phải cho ba U tông mà là Thượng U tông. Mặc dù ba U tông quan hệ thân thiết nhưng rốt cuộc là ba tông môn. Sư huynh không thấy trên đại điện hôm nay sao? Tiêu Phong đưa ích lợi cho Thượng U tông, lại làm Hạ U tông, Trung U tông mất mặt.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Tại sao vậy?
Mục Vương nheo mắt nói:
- Ly gián quan hệ nội bộ của ba U tông, phân hóa ba tông!
Phó Cảnh Ngôn lập tức khen:
- Sư phụ anh minh!
Trong đại điện không khí nặng nề, nghĩ đến mọi chuyện, tất cả có cảm giác không rét mà run.
Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Tiêu Phong rốt cuộc định làm cái gì?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, nhưng bây giờ chúng ta tốt nhất chính là án binh bất động, không tranh không giành, nhìn xem bọn họ làm sao.
Mục vương trầm giọng nói:
- Tiêu Phong này không đơn giản.
Phó Cảnh Ngôn nghiêm túc nói:
- Còn nữa, đại sư huynh, tam sư huynh, tốt nhất là các ngươi hãy quên đi mối thù ngày xưa với Tiêu Phong. Mặc dù Đại Thiên Tông có ít đệ tử nhưng cũng chỉ vì cái chết của Tiêu Tuấn tạo thành, Đại Thiên Tông vẫn có rất nhiều đệ tử cao giai. Ngự Yêu tông của ta không thể so với Đại Thiên Tông hay ba U tông, ở vào thực lực yếu nhất. Hiện giờ Đại Thiên Tông và ba U tông đấu nhau, chúng ta tốt nhất là chờ nhìn biến động.
Đan Thanh Tử và tam sư huynh nhướng mày nói:
- A?
Mục vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hai ngươi nếu không kiềm chế được bản thân thì về tông trước đi!
Đan Thanh Tử vội nói:
- Vâng, xin sư phụ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kiềm chế!
Sở Tử Huyên không cam lòng hỏi:
- Sư thúc, sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh Tông thật sự chắp tay cho người sao?
Phong Đằng cũng tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Vương, tại sao phải cho Thượng U tông?
Tiêu Phong quay đầu nhìn Phù không đảo, mỉm cười nói:
- Phong Đằng, ngươi cảm thấy Phù không đảo này thế nào?
Phong Đằng trầm ngâm nói:
- Chí tôn cao địa!
Tiêu Phong cười , ánh mắt thâm sâu tựa như biển khiến người khác nhìn không biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì :
- Tối đa hai năm sau chúng ta sẽ ngụ ở đó.
Sở Tử Huyên kinh ngạc bật thốt:
- A?
Tiêu Phong lắc đầu khẽ nói:
- Yên tâm, sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông không đáng lọt vào mắt ta.
Tử Tử tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nhìn túng cái gì?
Tiêu Phong hít sâu, thản nhiên nói:
- Ta muốn toàn Vô Ưu thành!
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Tiêu Phong cười nói:
- Đi, đi Túy Tiên lâu uống rượu!
Vô Ưu điện.
Tiễn đám Ngự Yêu tông Mục vương rời đi, tông chủ ba U tông lặng im.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Thấy sao?
Tông chủ Hạ U tông lạnh lùng nói:
- Tiêu Phong là khúc xương khó gặm, khốn kiếp!
Tông chủ Thượng U tông trầm giọng nói:
- Nếu đã không thăm dò ra được thì cứ chờ xem, thời gian còn nhiều.
Thành chủ Trịnh Hồng gật đầu, nói:
- Ừm!
...
Trong Mục vương phủ.
Mục vương ngồi ở chủ tọa, đám đệ tử đứng hai bên.
Đại sư huynh Đan Thanh Tử trầm giọng quát:
- Phó Cảnh Ngôn, tại sao lúc đó ngăn cản sư phụ? Tiêu Phong nói nhường ra sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông, tại sao ngươi ngăn cản?
- Ngươi có biết ngươi ngăn cản đem lại tổn thất trong một năm cho Ngự Yêu tông ta lớn cỡ nào không?
Mục vương quát ngăn Đan Thanh Tử:
- Đan Thanh Tử!
Mục vương nhìn hướng Phó Cảnh Ngôn nói:
- Phó Cảnh Ngôn, ngươi nói đi.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đệ tử bản năng có trực giác bên trong có nguy hiểm, khi đó đệ tử cũng không biết.
Đan Thanh Tử trầm giọng nói:
- Không biết ngươi còn ngăn cản sư phụ?
Mục vương lắc đầu, nói:
- Để hắn nói!
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đa tạ sư phụ tin tưởng. Trên đường trở về đệ tử đã nghĩ ra, cái này không chỉ nguy hiểm, là rất nguy hiểm!
- A?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh Tông không phải thịt mỡ mà là mầm họa. Sư phụ thử nghĩ đi, khối thịt mỡ Nhật Nguyệt Minh Tông vốn là của Tiêu Phong, bây giờ hắn không ăn mà vứt ra cho sư phụ thì ba U tông sẽ nghĩ sao? Họ sẽ để cho sư phụ nuốt vào?
- Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông ta?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông, chúng như ba con chó dữ, nếu cùng nhau đối đầu với Ngự Yêu tông, Đại thiên Tông tọa sơn nhìn hổ đấu thì sư phụ nghĩ sao?
Mục vương con ngươi co rút.
Đan Thanh Tử đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
- Cái gì?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Diệt tông!
Đan Thanh Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì? Không thể nào!
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Tại sao không thể? Ba U tông không chia được sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh Tông, chỉ cần Ngự Yêu tông ta bị diệt thì họ chia được hai phần, tại sao không làm?
Mục vương sắc mặt âm trầm.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Nhưng Tiêu Phong đưa khối thịt mỡ này cho ba U tông rồi.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Không, không phải cho ba U tông mà là Thượng U tông. Mặc dù ba U tông quan hệ thân thiết nhưng rốt cuộc là ba tông môn. Sư huynh không thấy trên đại điện hôm nay sao? Tiêu Phong đưa ích lợi cho Thượng U tông, lại làm Hạ U tông, Trung U tông mất mặt.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Tại sao vậy?
Mục Vương nheo mắt nói:
- Ly gián quan hệ nội bộ của ba U tông, phân hóa ba tông!
Phó Cảnh Ngôn lập tức khen:
- Sư phụ anh minh!
Trong đại điện không khí nặng nề, nghĩ đến mọi chuyện, tất cả có cảm giác không rét mà run.
Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Tiêu Phong rốt cuộc định làm cái gì?
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, nhưng bây giờ chúng ta tốt nhất chính là án binh bất động, không tranh không giành, nhìn xem bọn họ làm sao.
Mục vương trầm giọng nói:
- Tiêu Phong này không đơn giản.
Phó Cảnh Ngôn nghiêm túc nói:
- Còn nữa, đại sư huynh, tam sư huynh, tốt nhất là các ngươi hãy quên đi mối thù ngày xưa với Tiêu Phong. Mặc dù Đại Thiên Tông có ít đệ tử nhưng cũng chỉ vì cái chết của Tiêu Tuấn tạo thành, Đại Thiên Tông vẫn có rất nhiều đệ tử cao giai. Ngự Yêu tông của ta không thể so với Đại Thiên Tông hay ba U tông, ở vào thực lực yếu nhất. Hiện giờ Đại Thiên Tông và ba U tông đấu nhau, chúng ta tốt nhất là chờ nhìn biến động.
Đan Thanh Tử và tam sư huynh nhướng mày nói:
- A?
Mục vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hai ngươi nếu không kiềm chế được bản thân thì về tông trước đi!
Đan Thanh Tử vội nói:
- Vâng, xin sư phụ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kiềm chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.