Chương 12
Tùy Hầu Châu
05/11/2017
Ánh nắng sớm rạng rỡ chiếu xuống mặt đất, dưới những cành lá tươi tốt, đàn chim đang hót líu lo.
Lê Lạc cảm thấy dường như giữa cô và Tạ Uẩn Ninh cũng có mấy phần duyên phận, chỉ đi chạy bộ mà cũng có thể gặp được nhau. Chỉ sợ là Tạ Uẩn Ninh lại hiểu lầm là cô cố ý tới công viên Lan Thương để gặp anh, Lê Lạc vừa chạy vừa nói: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy... Gặp được thầy thế này... Mỗi tuần vào ngày thứ hai, tư, sáu em đều sẽ đến nơi này chạy bộ, giáo sư Tạ, thầy thì sao?"
"Tôi không đi cố định vào ngày nào cả."
Tạ Uẩn Ninh Giản trả lời qua loa, so với cô, anh vẫn hít thở ổn định, giọng nói vừa trầm lại vừa thông suốt.
Lê Lạc: "... Cho nên thật là trùng hợp."
Thực sự rất trùng hợp. Tạ Uẩn Ninh không tiếp tục nói chuyện, Lê Lạc chạy ở bên cạnh anh, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cánh mũi cao thẳng khẽ hít thở, nhìn giống như là một con... Ong mật nhỏ, vo ve vo ve bay bên cạnh anh.
Tạ Uẩn Ninh bước chậm lại rồi ngừng hẳn.
Lê Lạc cũng dừng lại nghỉ ngơi, cúi người xuống điều chỉnh hô hấp.
"Chạy được mấy vòng rồi hả ?" Tạ Uẩn Ninh hỏi.
Hai tay Lê Lạc chống vào đầu gối, nghe được câu hỏi của Tạ Uẩn Ninh, cô giơ một ngón tay lên, ngay sau đó gập lại một nửa: "... Nửa vòng."
Một nửa vòng công viên Lan Thương là khoảng một km.
Tạ Uẩn Ninh buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên. Mới chạy được nửa vòng mà đã mệt mỏi đến như vậy, anh nhìn phía trước một chút, đưa ra một mục tiêu nói: "Còn có thể chạy tiếp không? Chúng ta cùng nhau chạy một vòng."
"Không thành vấn đề, tôi có thể." Lê Lạc tràn đầy lòng tin, nhìn Tạ Uẩn Ninh ra dấu “ok”.
Một vòng là hai cây số, thật ra thì Tạ Uẩn Ninh cũng hơi lo lắng. Sự bộc phát của Lê Lạc làm anh kinh ngạc. Giống như là đáp lại lời đùa giỡn của anh, cô kiên trì chạy hết một vòng này, năm bước hít một hơi, năm bước thở một hơi, sau đó cô còn chạy tới trước mặt anh, giống như một đứa trẻ dương dương tự đắc, còn không quên quay đầu lại nhìn anh.
Tạ Uẩn Ninh cười.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái Lê Lạc này có một mặt trầm ổn. Chỉ là thỉnh thoảng cô vẫn có một vài hành động đúng với lứa tuổi của mình. Ngây thơ, tinh thần phấn chấn, hoạt bát... Rất nhiều đàn ông đều cảm thấy quen những cô gái trẻ sẽ mang tới cảm giác mới mẻ, tuy nhiên tâm tư Tạ Uẩn Ninh rất vững chắc. Ví dụ như yêu cầu của anh khi đi xem mắt là người con gái không thể ít hơn 28 tuổi, bởi vì anh thật sự không có hứng thú gì với trẻ vị thành niên.
Cuối cùng thì “trẻ vị thành niên” Lê Lạc cũng chạy xong một vòng, thở hồng hộc đi tới bên cạnh Tạ Uẩn Ninh. Đối lập với sự nhàn nhã của Tạ Uẩn Ninh, mồ hôi cô chảy ròng ròng, mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn. Không có bất kỳ suy nghĩ gì, cô khen Tạ Uẩn Ninh một câu: "Thầy Tạ, không ngờ thể lực của thầy lại tốt như vậy."
Cô gọi anh là thầy Tạ, so với cách gọi "Giáo sư Tạ" như trước kia cũng thân thiết hơn mấy phần.
Thể lực? Tạ Uẩn Ninh nhìn gương mặt ửng hồng của Lê Lạc, trả lời rất khiêm tốn: "Cũng bình thường thôi." Thực sự thì quãng đường chạy hôm nay đối với anh mà nói chỉ giống như là đang tản bộ vậy.
Lê Lạc cười khẽ trong lòng, không biết có phải là do vừa mới vận động xong hay không, hay là do vừa thu hẹp được khoảng cách với Tạ Uẩn Ninh mà tâm trạng cô cũng thoải mái vui vẻ hơn một chút, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn.
Hai người cùng ra khỏi công viên, Lê Lạc phất tay tạm biệt Tạ Uẩn Ninh, sau đó đi sang bên cạnh quẹt thẻ mượn một chiếc xe đạp công cộng, cô ngồi lên xe đạp, đạp xe đến trước mặt Tạ Uẩn Ninh, cô lại nói tạm biệt một lần nữa, sau đó mới đạp xe rời đi.
Tạ Uẩn Ninh đứng tại chỗ, giật giật khóe miệng. Anh còn định sẽ mời cô ăn sáng, nhưng thôi bỏ đi. Tạ Uẩn Ninh xoay người, đi về phía xe của mình trong bãi đỗ xe.
Đột nhiên một tiếng “Bịch" vang lên từ phía sau lưng anh.
Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại, quả nhiên phía trước 50m bên ngoài, Lê Lạc ngã trên nền đá hoa cương, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, tay cô chống xuống mặt đất, nhất thời không dậy nổi.
Tạ Uẩn Ninh nhíu mày, sải bước đi tới.
Lê Lạc quên mất 25 năm nay cô không đi xe đạp, lại đánh giá quá cao khả năng đi xe của mình, vừa rồi phía trước có một con dốc nhỏ, cô định sẽ phóng lên, kết quả là người thì sảy chân, xe thì chệch bánh, cả người cả xe đều ngã xuống.
Ngã khó coi như vậy. Đau, rất rất đau.
"Cô ổn chứ?" Tạ Uẩn Ninh đi tới hỏi cô, giọng nói có mấy phần quan tâm.
"Cũng khá tốt..." Lê Lạc gật đầu một cái, không ngờ Tạ Uẩn Ninh lại quay trở lại. Cô vốn coi trọng thể diện, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là cũng đã khó xử rồi, cô cũng không cố tự đứng lên nữa.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh đưa một cái tay ra trước mặt cô.
Lê Lạc rất cảm kích! Đang muốn nhờ Tạ Uẩn Ninh kéo cô dậy thì Tạ Uẩn Ninh rụt tay về, từ từ đút lại vào túi quần.
Ách, Lê Lạc ngẩng đầu lên.
"Khụ..." Tạ Uẩn Ninh ho khan, anh từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang suy nghĩ xem có nên kéo cô dậy hay không. Sau đó, anh vẫn giúp cô đứng lên, chỉ là trước khi dìu cô, không quên xác nhận hỏi lại cô: "Lần này tôi có thể kéo tay cô sao?"
Lê Lạc: "..." Anh đi đi đi đi đi!
Lê Lạc bị thương không nặng, chỉ bị trật khớp một chút. Tạ Uẩn Ninh đưa Lê Lạc trở về nhà trọ, còn cho cô nghỉ một ngày.
Bữa trưa, Thương Ngôn ngồi đối diện Tạ Uẩn Ninh.
Sau khi sở sinh hóa tế bào đổi đầu bếp và món ăn, mùi vị cũng coi như tạm được. Cộng thêm ngày nào ông chủ cũng cố ý gửi nhắn tin cho anh, mời anh tới đây thưởng thức món ăn mới, vì thế Tạ Uẩn Ninh cũng không đi ra ngoài ăn nữa.
Sau đó, đến lượt Thương Ngôn giống Lê Lạc lần trước, lắp bắp hỏi vì sao Lê Lạc không tới.
Câu trả lời của Tạ Uẩn Ninh cũng giống lần trước, nhíu mày hỏi ngược lại: "Rất quan tâm đến cô ấy sao?"
Thương Ngôn bichdiepduong*diendanlequydon không có phản ứng gì.
Tạ Uẩn Ninh lạnh nhạt nói: "Ngã xe, xin nghỉ một ngày."
Thương Ngôn quan tâm: "... Nghiêm trọng lắm sao?"
"Đừng lo." Tạ Uẩn Ninh nín nhịn nói, đương nhiên là không sao rồi, chỉ là va chạm nhẹ thôi mà, không phải sao?
Đúng là không có gì đáng lo, Lê Lạc bị trật chân phải, sau khi trở về nhà trọ cô đã lấy đá chườm lên, cũng gần hết đau rồi. Ngoài ra trên bắp chân bị trầy da một chút, cô đã lau một chút cồn i-ốt, dán một miếng băng cá nhân lên...
Buổi tối Lê Lạc ngồi ngoài sân lên mạng, Frankie lầu trên gật đầu chào cô, Lê Lạc cũng trả lời một tiếng: "Hi."
Frankie tiếp tục nói chuyện phiếm với cô: "Lạc, hôm nay cô không tới sở sinh hóa tế bào sao?"
"Ừ, tôi xin nghỉ." Lê Lạc trả lời Frankie. Đôi khi tâm sự cùng với một người xa lạ lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thanh thản hơn.
"Tôi cũng vậy, chẳng qua tôi là cúp cua... Bởi vì tôi thật sự không hiểu nổi môn Văn Học Cổ Điển là cái quái gì nữa." Tiếng Trung của Frankie ngày càng thành thục, sau đó anh tiến gần lại hỏi cô: “Đúng rồi, cuối tuần này cô có rảnh không?"
Lê Lạc xin lỗi, cự tuyệt: "Thật xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Frankie tiếc nuối, nói tiếp: "Cuối tuần này là giải đua xe đạp dành cho nam lần thứ sáu của Lan Đại, tôi có dự thi... Cho nên tôi muốn mời cô tới xem, nếu như mà tôi giành được huy chương tôi sẽ đưa cô..."
"Xin lỗi, Frankie, tôi không cần." Lê Lạc ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Tôi mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Frankie tan nát cõi lòng: "Goodnight..."
"Ngủ ngon, bảo bối." Trong phòng ngủ, Phương Tử Văn tràn đầy tình yêu hôn Lâm Hi Âm, giơ tay tắt đèn ngủ.
Lâm Hi Âm không ngủ được, trợn tròn mắt không ngủ nổi, trong đầu cô đều là hình ảnh của Lâm Thanh Gia, tại sao trên thế giới này lại có thể có một người giống Lâm Thanh Gia đến như vậy, nếu như không phải lúc chết Lâm Thanh Gia mới hai mươi tuổi, chắc chắn cô đã nghĩ Lê Lạc là con gái của Lâm Thanh Gia...
Lâm Hi Âm không ngủ được nên cũng không muốn để cho mình chồng ngủ. Hai năm qua Phương Tử Văn đều lạnh nhạt với cô, dáng vẻ này khác hẳn với lúc vừa kết hôn mấy năm, mỗi ngày đều hận không thể giúp cô lau sạch từng ngón chân.
Đàn ông qua tuổi 45, có một số chuyện quả thực là lực bất tòng tâm. Phương Tử Văn mặc cho Lâm Hi Âm trêu đùa nhưng hồi lâu vẫn không lên nổi. Anh xoa nắn ngực của Lâm Hi Âm, anh cảm thấy dù có vóc người và nhan sắc có đẹp hơn nữa thì sờ soạng hơn hai mươi năm đến bây giờ cũng sẽ không làm sao có hứng nổi. Huống chi ngực của Lâm Hi Âm đã xệ xuống không ít, mềm nhũn giống như là mất đi một nửa co dãn. Phương Tử Văn nảy ra một ý, đột nhiên đề nghị nói: "Em muốn đi tắm một chút không?"
"Đừng làm em mất hứng..." Lâm Hi Âm đấm nhẹ vào ngực Phương Tử Văn, cắn vào chỗ mẫn cảm nhất của anh, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông cô yêu nhất, sau đó Lâm Hi Âm bất chấp cuốn lấy Phương Tử Văn, giống như roi mây quấn quanh cây hùng, cuối cùng Phương Tử Văn cũng đã có cảm giác, anh cảm thấy bắp thịt toàn thân co lại, từng chút từng chút đáp lại sự nhiệt tình của người vợ trống trải đã lâu.
Phương Tử Văn đã năm mươi tuổi, cảm thấy mình giống như là một vị đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, cả đời trên yên ngựa vẫn không quên lòng son dạ sắt.
Chỉ là khi kết thúc, thật sự có chút không như ý.
Rõ ràng là Lâm Hi Âm không vui, lần này cô chẳng buồn để ý đến mặt mũi của chồng mình, nói thẳng: "Không biết đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh nên học theo Thương Vũ mỗi tuần đều đi tập thể dục đi, đừng có vừa về tới nhà liền nằm trên ghế sa lon, em cũng là vì sức khỏe của anh..."
"Được rồi được rồi, ngủ đi." Phương Tử Văn ngắt lời vợ: “Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, còn chưa đủ mệt sao?"
Lâm Hi Âm tức giận xoay người.
Phương Tử Văn chợt nhớ tới một chuyện khác: "Sắp tới là sinh nhật Tạ đại tiểu thư, em nhớ tranh thủ thời gian mua quà cho cô ấy, cuối tuần chúng ta cùng nhau mang tới tặng."
Lâm Hi Âm không muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy càng ngày càng không có chút sức lực nào.
Con người, dù cuộc sống có giàu có, điều kiện có tốt mấy đi chăng nữa thì cảm giác trống rỗng vẫn luôn ẩn nấp trong thân thể, thỉnh thoảng lại ra ngoài gây sóng gió một phen. Lâm Hi Âm nghĩ một chút, không phải Tạ Tịnh Di cũng cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán sao?
Cuối tuần này là sinh nhật Tạ Tịnh Di. Hàng năm mỗi lần sinh nhật cô Thương Vũ đều sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cho cô.
Cho nên ngày hôm nay, Thương Ngôn đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho mẹ mình. Lúc Lê Lạc vừa đến đây, anh liền quay đầu hỏi Lê Lạc vấn đề này.
Lê Lạc cười cười trả lời nói: "Chuyện nhỏ."
Đi ngang qua chỗ ngồi của Thương Ngôn, cô nhìn thấy máy vi tính của Thương Ngôn đang mở một trang bán trang sức online, dừng lại một lúc, cô nhướng mày hỏi Thương Ngôn: "Mua quà tặng cho Giai Khởi sao?"
"Không phải..." Thương Ngôn đỏ mặt, nói thẳng: “Sắp tới sinh nhật của mẹ tôi, tôi thật sự không biết nên tặng gì cho bà nên đành lên mạng mua đồ trang sức. Năm nay ba tôi cho tôi tiền, hơn nữa tôi cũng tự kiếm được không ít, cho nên tôi định mua tặng mẹ tôi cái gì đó đắt một chút ."
Thương Ngôn nói xong, trong lòng thầm thở ra một hơi, không hiểu mình nói nhiều như vậy để làm gì.
"Sinh nhật của mẹ anh là ngày nào?" Lê Lạc hỏi.
Thương Ngôn: "Thứ Tư tuần sau."
Lê Lạc lại hỏi: "Chọn được chưa?"
Thương Ngôn: "Vẫn chưa chọn được."
"Tôi chọn giúp anh nhé." Lê Lạc đi tới bên cạnh Thương Ngôn, nhìn những bức hình trang sức trên trang web, Mao Toại tự tiến (*) nói: " Vừa vặn, tôi cũng thích trang sức của nhãn hiệu này."
(*) Mao Toại tự tiến: Mao Toại tự đề cử mình. Bắt nguồn từ chuyện: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn. Ý nghĩa: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Cô chủ động giúp một tay, Thương Ngôn rất vui: "Thật tốt quá."
Thương Ngôn bichdiepduong*diendanlequydon chọn trang sức của nhãn hiệu này, trung tâm thương mại Gia Lợi ở thành phố Lan cũng có một cửa tiệm của hãng. Hai người cũng đã chọn được vài mẫu, Lê Lạc nói với Thương Ngôn: "Hôm nay chúng ta vẫn nên đến cửa hàng để chọn, hình ảnh và sản phẩm thực tế vẫn có một chút khác nhau."
"Được." Thương Ngôn lập tức đồng ý: “Vậy tối nay tôi mời cô ăn cơm."
Lê Lạc lắc đầu: "Không cần, tôi có hẹn rồi."
Thương Ngôn sửng sốt.
Lê Lạc cũng rất ngạc nhiên, khóe miệng mấp máy: "Giai Khởi không nói cho anh biết sao, cô ấy lại giới thiệu cho tôi một người đàn ông ưu tú. Tối nay tôi có hẹn ăn tối cùng người đàn ông đó, chỗ đó cũng ở gần Gia Lợi."
"Thật sao?"
Rõ ràng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thương Ngôn là biết, Giai Khởi không hề nói chuyện nàyvới anh. Hai người vẫn còn giận nhau sao? Chỉ là người lần này Giai Khởi giới thiệu cho cô thật sự rất ưu tú. Không biết có phải là do có người nhắc nhở hay không.
Thật ra thì buổi tối Thương Ngôn cũng có hẹn chơi bóng với cậu của mình, bởi vì phải đi chọn quà cùng Lê Lạc nên Thương Ngôn đã thất hứa với Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh không thiếu người chơi bóng cùng nên cũng không chấp Thương Ngôn, chỉ là lúc tan làm, lái xe ra ngoài lại thấy Thương Ngôn đi cùng với Lê Lạc, anh không nhịn được hừ một tiếng.
Quả nhiên là tình cảm của trẻ con đều không đáng tin một chút nào. ~ Có mùi giấm :))) ~
Lê Lạc và Thương Ngôn bắt xe tới trung tâm thương mại Gia Lợi, đây là trung tâm thương mại cao cấp mới ở thành phố Lan, là nơi hội tụ của hơn 100 nhãn hiệu cao cấp, trong đó có cả cửa hàng của những thương hiệu hàng đầu thế giới, đây quả thực chính là thiên đường mua sắm sang trọng.
Lê Lạc giúp Thương Ngôn chọn một cái lắc tay, cô nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là đến giờ gặp mặt đối tượng Lâm Giai Khởi giới thiệu cho cô.
Thương Ngôn đứng bên cạnh cô, muốn nói lại thôi, sau đó anh nói: "Được, vậy lần tới tôi mời cô ăn cơm."
"Khách khí như thế làm gì." Lê Lạc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một tiệm đồ ngọt, cô nói với Thương Ngôn: "Nếu thịnh tình không thể từ chối, vậy thì mời tôi ăn một ly kem đi."
"Được, không thành vấn đề." Thương Ngôn lập tức đồng ý, chạy đi mua kem, vóc dáng cao gầy xếp hàng phía sau một cặp tình nhân.
Lê Lạc đứng chờ ở phía sau, cô ngắm nhìn xung quanh một chút, cô nhớ trước kia nơi này là vùng ngoại ô, hình như là một nông trường lớn, không ngờ hai mươi lăm năm sau lại sánh với quảng trường Thiên Lan là hai nơi đắt giá nhất ở thành phố Lan.
Thật không tưởng tượng nổi!
Lê Lạc ung dung đứng chờ. Thương Ngôn vừa mua xong hai ly kem, anh mỉm cười quay đầu, nhưng ngay lập tức nụ cười ngưng lại trên môi. Không lẽ anh nhìn thấy Giai Khởi sao?
Không, không phải Giai Khởi. Thương Ngôn đang nhìn về phía trước năm thước, về phía chiếc xe hơi cao cấp màu đen, cửa xe bên phải đã mở ra, một cô gái trẻ đẹp nhưng có chút vênh váo tự đắc đang đi tới, rõ ràng cô cũng vừa từ đi từ trung tâm thương mại Gia Lợi ra ngoài.
Cô gái rất đẹp, là một cô gái hoạt bát, thanh tú, sau lưng cô còn có một người xách túi giúp cô, hai tay đều cầm tới bảy tám túi.
Sau đó, người giúp việc đặt đống đồ trên tay lên ghế lái phụ, cô gái ngồi xuống phía sau, cũng chính là ngồi bên cạnh người đàn ông kia. Từ đầu tới cuối, người đàn ông trong xe không hề bước xuống, tuy nhiên Lê Lạc vẫn là có thể nhận ra anh là ai.
Thương Ngôn thì lại càng không cần phải nói.
Theo bản năng, Lê Lạc nhìn Thương Ngôn một chút, nhất định là Thương Ngôn bị tổn thương rồi!
Lê Lạc cảm thấy dường như giữa cô và Tạ Uẩn Ninh cũng có mấy phần duyên phận, chỉ đi chạy bộ mà cũng có thể gặp được nhau. Chỉ sợ là Tạ Uẩn Ninh lại hiểu lầm là cô cố ý tới công viên Lan Thương để gặp anh, Lê Lạc vừa chạy vừa nói: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy... Gặp được thầy thế này... Mỗi tuần vào ngày thứ hai, tư, sáu em đều sẽ đến nơi này chạy bộ, giáo sư Tạ, thầy thì sao?"
"Tôi không đi cố định vào ngày nào cả."
Tạ Uẩn Ninh Giản trả lời qua loa, so với cô, anh vẫn hít thở ổn định, giọng nói vừa trầm lại vừa thông suốt.
Lê Lạc: "... Cho nên thật là trùng hợp."
Thực sự rất trùng hợp. Tạ Uẩn Ninh không tiếp tục nói chuyện, Lê Lạc chạy ở bên cạnh anh, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cánh mũi cao thẳng khẽ hít thở, nhìn giống như là một con... Ong mật nhỏ, vo ve vo ve bay bên cạnh anh.
Tạ Uẩn Ninh bước chậm lại rồi ngừng hẳn.
Lê Lạc cũng dừng lại nghỉ ngơi, cúi người xuống điều chỉnh hô hấp.
"Chạy được mấy vòng rồi hả ?" Tạ Uẩn Ninh hỏi.
Hai tay Lê Lạc chống vào đầu gối, nghe được câu hỏi của Tạ Uẩn Ninh, cô giơ một ngón tay lên, ngay sau đó gập lại một nửa: "... Nửa vòng."
Một nửa vòng công viên Lan Thương là khoảng một km.
Tạ Uẩn Ninh buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên. Mới chạy được nửa vòng mà đã mệt mỏi đến như vậy, anh nhìn phía trước một chút, đưa ra một mục tiêu nói: "Còn có thể chạy tiếp không? Chúng ta cùng nhau chạy một vòng."
"Không thành vấn đề, tôi có thể." Lê Lạc tràn đầy lòng tin, nhìn Tạ Uẩn Ninh ra dấu “ok”.
Một vòng là hai cây số, thật ra thì Tạ Uẩn Ninh cũng hơi lo lắng. Sự bộc phát của Lê Lạc làm anh kinh ngạc. Giống như là đáp lại lời đùa giỡn của anh, cô kiên trì chạy hết một vòng này, năm bước hít một hơi, năm bước thở một hơi, sau đó cô còn chạy tới trước mặt anh, giống như một đứa trẻ dương dương tự đắc, còn không quên quay đầu lại nhìn anh.
Tạ Uẩn Ninh cười.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái Lê Lạc này có một mặt trầm ổn. Chỉ là thỉnh thoảng cô vẫn có một vài hành động đúng với lứa tuổi của mình. Ngây thơ, tinh thần phấn chấn, hoạt bát... Rất nhiều đàn ông đều cảm thấy quen những cô gái trẻ sẽ mang tới cảm giác mới mẻ, tuy nhiên tâm tư Tạ Uẩn Ninh rất vững chắc. Ví dụ như yêu cầu của anh khi đi xem mắt là người con gái không thể ít hơn 28 tuổi, bởi vì anh thật sự không có hứng thú gì với trẻ vị thành niên.
Cuối cùng thì “trẻ vị thành niên” Lê Lạc cũng chạy xong một vòng, thở hồng hộc đi tới bên cạnh Tạ Uẩn Ninh. Đối lập với sự nhàn nhã của Tạ Uẩn Ninh, mồ hôi cô chảy ròng ròng, mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn. Không có bất kỳ suy nghĩ gì, cô khen Tạ Uẩn Ninh một câu: "Thầy Tạ, không ngờ thể lực của thầy lại tốt như vậy."
Cô gọi anh là thầy Tạ, so với cách gọi "Giáo sư Tạ" như trước kia cũng thân thiết hơn mấy phần.
Thể lực? Tạ Uẩn Ninh nhìn gương mặt ửng hồng của Lê Lạc, trả lời rất khiêm tốn: "Cũng bình thường thôi." Thực sự thì quãng đường chạy hôm nay đối với anh mà nói chỉ giống như là đang tản bộ vậy.
Lê Lạc cười khẽ trong lòng, không biết có phải là do vừa mới vận động xong hay không, hay là do vừa thu hẹp được khoảng cách với Tạ Uẩn Ninh mà tâm trạng cô cũng thoải mái vui vẻ hơn một chút, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn.
Hai người cùng ra khỏi công viên, Lê Lạc phất tay tạm biệt Tạ Uẩn Ninh, sau đó đi sang bên cạnh quẹt thẻ mượn một chiếc xe đạp công cộng, cô ngồi lên xe đạp, đạp xe đến trước mặt Tạ Uẩn Ninh, cô lại nói tạm biệt một lần nữa, sau đó mới đạp xe rời đi.
Tạ Uẩn Ninh đứng tại chỗ, giật giật khóe miệng. Anh còn định sẽ mời cô ăn sáng, nhưng thôi bỏ đi. Tạ Uẩn Ninh xoay người, đi về phía xe của mình trong bãi đỗ xe.
Đột nhiên một tiếng “Bịch" vang lên từ phía sau lưng anh.
Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại, quả nhiên phía trước 50m bên ngoài, Lê Lạc ngã trên nền đá hoa cương, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, tay cô chống xuống mặt đất, nhất thời không dậy nổi.
Tạ Uẩn Ninh nhíu mày, sải bước đi tới.
Lê Lạc quên mất 25 năm nay cô không đi xe đạp, lại đánh giá quá cao khả năng đi xe của mình, vừa rồi phía trước có một con dốc nhỏ, cô định sẽ phóng lên, kết quả là người thì sảy chân, xe thì chệch bánh, cả người cả xe đều ngã xuống.
Ngã khó coi như vậy. Đau, rất rất đau.
"Cô ổn chứ?" Tạ Uẩn Ninh đi tới hỏi cô, giọng nói có mấy phần quan tâm.
"Cũng khá tốt..." Lê Lạc gật đầu một cái, không ngờ Tạ Uẩn Ninh lại quay trở lại. Cô vốn coi trọng thể diện, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là cũng đã khó xử rồi, cô cũng không cố tự đứng lên nữa.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh đưa một cái tay ra trước mặt cô.
Lê Lạc rất cảm kích! Đang muốn nhờ Tạ Uẩn Ninh kéo cô dậy thì Tạ Uẩn Ninh rụt tay về, từ từ đút lại vào túi quần.
Ách, Lê Lạc ngẩng đầu lên.
"Khụ..." Tạ Uẩn Ninh ho khan, anh từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang suy nghĩ xem có nên kéo cô dậy hay không. Sau đó, anh vẫn giúp cô đứng lên, chỉ là trước khi dìu cô, không quên xác nhận hỏi lại cô: "Lần này tôi có thể kéo tay cô sao?"
Lê Lạc: "..." Anh đi đi đi đi đi!
Lê Lạc bị thương không nặng, chỉ bị trật khớp một chút. Tạ Uẩn Ninh đưa Lê Lạc trở về nhà trọ, còn cho cô nghỉ một ngày.
Bữa trưa, Thương Ngôn ngồi đối diện Tạ Uẩn Ninh.
Sau khi sở sinh hóa tế bào đổi đầu bếp và món ăn, mùi vị cũng coi như tạm được. Cộng thêm ngày nào ông chủ cũng cố ý gửi nhắn tin cho anh, mời anh tới đây thưởng thức món ăn mới, vì thế Tạ Uẩn Ninh cũng không đi ra ngoài ăn nữa.
Sau đó, đến lượt Thương Ngôn giống Lê Lạc lần trước, lắp bắp hỏi vì sao Lê Lạc không tới.
Câu trả lời của Tạ Uẩn Ninh cũng giống lần trước, nhíu mày hỏi ngược lại: "Rất quan tâm đến cô ấy sao?"
Thương Ngôn bichdiepduong*diendanlequydon không có phản ứng gì.
Tạ Uẩn Ninh lạnh nhạt nói: "Ngã xe, xin nghỉ một ngày."
Thương Ngôn quan tâm: "... Nghiêm trọng lắm sao?"
"Đừng lo." Tạ Uẩn Ninh nín nhịn nói, đương nhiên là không sao rồi, chỉ là va chạm nhẹ thôi mà, không phải sao?
Đúng là không có gì đáng lo, Lê Lạc bị trật chân phải, sau khi trở về nhà trọ cô đã lấy đá chườm lên, cũng gần hết đau rồi. Ngoài ra trên bắp chân bị trầy da một chút, cô đã lau một chút cồn i-ốt, dán một miếng băng cá nhân lên...
Buổi tối Lê Lạc ngồi ngoài sân lên mạng, Frankie lầu trên gật đầu chào cô, Lê Lạc cũng trả lời một tiếng: "Hi."
Frankie tiếp tục nói chuyện phiếm với cô: "Lạc, hôm nay cô không tới sở sinh hóa tế bào sao?"
"Ừ, tôi xin nghỉ." Lê Lạc trả lời Frankie. Đôi khi tâm sự cùng với một người xa lạ lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thanh thản hơn.
"Tôi cũng vậy, chẳng qua tôi là cúp cua... Bởi vì tôi thật sự không hiểu nổi môn Văn Học Cổ Điển là cái quái gì nữa." Tiếng Trung của Frankie ngày càng thành thục, sau đó anh tiến gần lại hỏi cô: “Đúng rồi, cuối tuần này cô có rảnh không?"
Lê Lạc xin lỗi, cự tuyệt: "Thật xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Frankie tiếc nuối, nói tiếp: "Cuối tuần này là giải đua xe đạp dành cho nam lần thứ sáu của Lan Đại, tôi có dự thi... Cho nên tôi muốn mời cô tới xem, nếu như mà tôi giành được huy chương tôi sẽ đưa cô..."
"Xin lỗi, Frankie, tôi không cần." Lê Lạc ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Tôi mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Frankie tan nát cõi lòng: "Goodnight..."
"Ngủ ngon, bảo bối." Trong phòng ngủ, Phương Tử Văn tràn đầy tình yêu hôn Lâm Hi Âm, giơ tay tắt đèn ngủ.
Lâm Hi Âm không ngủ được, trợn tròn mắt không ngủ nổi, trong đầu cô đều là hình ảnh của Lâm Thanh Gia, tại sao trên thế giới này lại có thể có một người giống Lâm Thanh Gia đến như vậy, nếu như không phải lúc chết Lâm Thanh Gia mới hai mươi tuổi, chắc chắn cô đã nghĩ Lê Lạc là con gái của Lâm Thanh Gia...
Lâm Hi Âm không ngủ được nên cũng không muốn để cho mình chồng ngủ. Hai năm qua Phương Tử Văn đều lạnh nhạt với cô, dáng vẻ này khác hẳn với lúc vừa kết hôn mấy năm, mỗi ngày đều hận không thể giúp cô lau sạch từng ngón chân.
Đàn ông qua tuổi 45, có một số chuyện quả thực là lực bất tòng tâm. Phương Tử Văn mặc cho Lâm Hi Âm trêu đùa nhưng hồi lâu vẫn không lên nổi. Anh xoa nắn ngực của Lâm Hi Âm, anh cảm thấy dù có vóc người và nhan sắc có đẹp hơn nữa thì sờ soạng hơn hai mươi năm đến bây giờ cũng sẽ không làm sao có hứng nổi. Huống chi ngực của Lâm Hi Âm đã xệ xuống không ít, mềm nhũn giống như là mất đi một nửa co dãn. Phương Tử Văn nảy ra một ý, đột nhiên đề nghị nói: "Em muốn đi tắm một chút không?"
"Đừng làm em mất hứng..." Lâm Hi Âm đấm nhẹ vào ngực Phương Tử Văn, cắn vào chỗ mẫn cảm nhất của anh, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông cô yêu nhất, sau đó Lâm Hi Âm bất chấp cuốn lấy Phương Tử Văn, giống như roi mây quấn quanh cây hùng, cuối cùng Phương Tử Văn cũng đã có cảm giác, anh cảm thấy bắp thịt toàn thân co lại, từng chút từng chút đáp lại sự nhiệt tình của người vợ trống trải đã lâu.
Phương Tử Văn đã năm mươi tuổi, cảm thấy mình giống như là một vị đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, cả đời trên yên ngựa vẫn không quên lòng son dạ sắt.
Chỉ là khi kết thúc, thật sự có chút không như ý.
Rõ ràng là Lâm Hi Âm không vui, lần này cô chẳng buồn để ý đến mặt mũi của chồng mình, nói thẳng: "Không biết đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh nên học theo Thương Vũ mỗi tuần đều đi tập thể dục đi, đừng có vừa về tới nhà liền nằm trên ghế sa lon, em cũng là vì sức khỏe của anh..."
"Được rồi được rồi, ngủ đi." Phương Tử Văn ngắt lời vợ: “Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, còn chưa đủ mệt sao?"
Lâm Hi Âm tức giận xoay người.
Phương Tử Văn chợt nhớ tới một chuyện khác: "Sắp tới là sinh nhật Tạ đại tiểu thư, em nhớ tranh thủ thời gian mua quà cho cô ấy, cuối tuần chúng ta cùng nhau mang tới tặng."
Lâm Hi Âm không muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy càng ngày càng không có chút sức lực nào.
Con người, dù cuộc sống có giàu có, điều kiện có tốt mấy đi chăng nữa thì cảm giác trống rỗng vẫn luôn ẩn nấp trong thân thể, thỉnh thoảng lại ra ngoài gây sóng gió một phen. Lâm Hi Âm nghĩ một chút, không phải Tạ Tịnh Di cũng cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán sao?
Cuối tuần này là sinh nhật Tạ Tịnh Di. Hàng năm mỗi lần sinh nhật cô Thương Vũ đều sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cho cô.
Cho nên ngày hôm nay, Thương Ngôn đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho mẹ mình. Lúc Lê Lạc vừa đến đây, anh liền quay đầu hỏi Lê Lạc vấn đề này.
Lê Lạc cười cười trả lời nói: "Chuyện nhỏ."
Đi ngang qua chỗ ngồi của Thương Ngôn, cô nhìn thấy máy vi tính của Thương Ngôn đang mở một trang bán trang sức online, dừng lại một lúc, cô nhướng mày hỏi Thương Ngôn: "Mua quà tặng cho Giai Khởi sao?"
"Không phải..." Thương Ngôn đỏ mặt, nói thẳng: “Sắp tới sinh nhật của mẹ tôi, tôi thật sự không biết nên tặng gì cho bà nên đành lên mạng mua đồ trang sức. Năm nay ba tôi cho tôi tiền, hơn nữa tôi cũng tự kiếm được không ít, cho nên tôi định mua tặng mẹ tôi cái gì đó đắt một chút ."
Thương Ngôn nói xong, trong lòng thầm thở ra một hơi, không hiểu mình nói nhiều như vậy để làm gì.
"Sinh nhật của mẹ anh là ngày nào?" Lê Lạc hỏi.
Thương Ngôn: "Thứ Tư tuần sau."
Lê Lạc lại hỏi: "Chọn được chưa?"
Thương Ngôn: "Vẫn chưa chọn được."
"Tôi chọn giúp anh nhé." Lê Lạc đi tới bên cạnh Thương Ngôn, nhìn những bức hình trang sức trên trang web, Mao Toại tự tiến (*) nói: " Vừa vặn, tôi cũng thích trang sức của nhãn hiệu này."
(*) Mao Toại tự tiến: Mao Toại tự đề cử mình. Bắt nguồn từ chuyện: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn. Ý nghĩa: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Cô chủ động giúp một tay, Thương Ngôn rất vui: "Thật tốt quá."
Thương Ngôn bichdiepduong*diendanlequydon chọn trang sức của nhãn hiệu này, trung tâm thương mại Gia Lợi ở thành phố Lan cũng có một cửa tiệm của hãng. Hai người cũng đã chọn được vài mẫu, Lê Lạc nói với Thương Ngôn: "Hôm nay chúng ta vẫn nên đến cửa hàng để chọn, hình ảnh và sản phẩm thực tế vẫn có một chút khác nhau."
"Được." Thương Ngôn lập tức đồng ý: “Vậy tối nay tôi mời cô ăn cơm."
Lê Lạc lắc đầu: "Không cần, tôi có hẹn rồi."
Thương Ngôn sửng sốt.
Lê Lạc cũng rất ngạc nhiên, khóe miệng mấp máy: "Giai Khởi không nói cho anh biết sao, cô ấy lại giới thiệu cho tôi một người đàn ông ưu tú. Tối nay tôi có hẹn ăn tối cùng người đàn ông đó, chỗ đó cũng ở gần Gia Lợi."
"Thật sao?"
Rõ ràng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thương Ngôn là biết, Giai Khởi không hề nói chuyện nàyvới anh. Hai người vẫn còn giận nhau sao? Chỉ là người lần này Giai Khởi giới thiệu cho cô thật sự rất ưu tú. Không biết có phải là do có người nhắc nhở hay không.
Thật ra thì buổi tối Thương Ngôn cũng có hẹn chơi bóng với cậu của mình, bởi vì phải đi chọn quà cùng Lê Lạc nên Thương Ngôn đã thất hứa với Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh không thiếu người chơi bóng cùng nên cũng không chấp Thương Ngôn, chỉ là lúc tan làm, lái xe ra ngoài lại thấy Thương Ngôn đi cùng với Lê Lạc, anh không nhịn được hừ một tiếng.
Quả nhiên là tình cảm của trẻ con đều không đáng tin một chút nào. ~ Có mùi giấm :))) ~
Lê Lạc và Thương Ngôn bắt xe tới trung tâm thương mại Gia Lợi, đây là trung tâm thương mại cao cấp mới ở thành phố Lan, là nơi hội tụ của hơn 100 nhãn hiệu cao cấp, trong đó có cả cửa hàng của những thương hiệu hàng đầu thế giới, đây quả thực chính là thiên đường mua sắm sang trọng.
Lê Lạc giúp Thương Ngôn chọn một cái lắc tay, cô nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là đến giờ gặp mặt đối tượng Lâm Giai Khởi giới thiệu cho cô.
Thương Ngôn đứng bên cạnh cô, muốn nói lại thôi, sau đó anh nói: "Được, vậy lần tới tôi mời cô ăn cơm."
"Khách khí như thế làm gì." Lê Lạc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một tiệm đồ ngọt, cô nói với Thương Ngôn: "Nếu thịnh tình không thể từ chối, vậy thì mời tôi ăn một ly kem đi."
"Được, không thành vấn đề." Thương Ngôn lập tức đồng ý, chạy đi mua kem, vóc dáng cao gầy xếp hàng phía sau một cặp tình nhân.
Lê Lạc đứng chờ ở phía sau, cô ngắm nhìn xung quanh một chút, cô nhớ trước kia nơi này là vùng ngoại ô, hình như là một nông trường lớn, không ngờ hai mươi lăm năm sau lại sánh với quảng trường Thiên Lan là hai nơi đắt giá nhất ở thành phố Lan.
Thật không tưởng tượng nổi!
Lê Lạc ung dung đứng chờ. Thương Ngôn vừa mua xong hai ly kem, anh mỉm cười quay đầu, nhưng ngay lập tức nụ cười ngưng lại trên môi. Không lẽ anh nhìn thấy Giai Khởi sao?
Không, không phải Giai Khởi. Thương Ngôn đang nhìn về phía trước năm thước, về phía chiếc xe hơi cao cấp màu đen, cửa xe bên phải đã mở ra, một cô gái trẻ đẹp nhưng có chút vênh váo tự đắc đang đi tới, rõ ràng cô cũng vừa từ đi từ trung tâm thương mại Gia Lợi ra ngoài.
Cô gái rất đẹp, là một cô gái hoạt bát, thanh tú, sau lưng cô còn có một người xách túi giúp cô, hai tay đều cầm tới bảy tám túi.
Sau đó, người giúp việc đặt đống đồ trên tay lên ghế lái phụ, cô gái ngồi xuống phía sau, cũng chính là ngồi bên cạnh người đàn ông kia. Từ đầu tới cuối, người đàn ông trong xe không hề bước xuống, tuy nhiên Lê Lạc vẫn là có thể nhận ra anh là ai.
Thương Ngôn thì lại càng không cần phải nói.
Theo bản năng, Lê Lạc nhìn Thương Ngôn một chút, nhất định là Thương Ngôn bị tổn thương rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.