Chương 45
Tùy Hầu Châu
16/07/2018
Lê Lạc không ngờ với tính cách của Tạ Uẩn Ninh mà lại đánh người ngay
trước phòng trực ban của đồn công an, không có một chút do dự nào. Kê Tử bị đánh ngã trên mặt đất không dậy nổi, người cảnh sát trong phòng trực ban kia cũng chạy ra. Lê Lạc định mở cửa xe ra xuống giúp Tạ Uẩn Ninh,
đánh cũng đã đánh rồi, cô đi lên đá thêm hai phát nữa cũng không sao.
Nhưng Tạ Uẩn Ninh đã xoay người quay lại xe, trực tiếp lái ô tô rời đi.
Phía sau, cảnh sát trực đêm chạy tới.
Lê Lạc quay đầu lại nhìn, liếm khóe môi một cái, không hiểu sao lại có cảm giác như hiệp lữ cùng nhau trốn đến một nơi xa. À, Tạ Uẩn Ninh là đại hiệp, nhưng tối nay cô không phải là nữ hiệp. Mà ma nữ cũng không phải, cô chỉ là một củ cải trắng bị người ta lăng nhục.
Cho nên, cảm động đến tận trái tim.
Lê Lạc nhích lại gần ghế ngồi, nhớ lại một màn kia lần nữa. Tạ Uẩn Ninh đóng cửa xe thay cô, trong nháy mắt liền quay lại trước phòng trực ban, dáng vẻ như muốn đánh người. Lê Lạc mím môi cười, tâm trạng đã tốt hơn rồi.
Ở ghế lái, mặt Tạ Uẩn Ninh vẫn xanh mét. Từ lúc lái xe từ đồn công an đi đến bây giờ, anh không thèm nói với cô một câu nào. Suy nghĩ một chút, Lê Lạc bắt đầu dỗ dành Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thật xin lỗi..."
Anh vẫn không thèm để ý tới cô, cô lại muốn tỏ ra thân thiết với anh.
"Giáo sư, thầy đang tức giận đúng không?" Lê Lạc cảm thấy khóe miệng hơi đau: “Em có thể giải thích." Thật ra thì, cô chỉ có thể giải thích với Tạ Uẩn Ninh rằng cô mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng. Cô không thể nói với anh rằng... Thôi, tối nay đã xảy ra chuyện như vậy, Lê Lạc cũng không muốn giải thích thêm gì cả, chỉ có thể mặc cho anh dạy dỗ.
Lê Lạc cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn hướng về Tạ Uẩn Ninh, mở miệng lần nữa: "Giáo sư, thật xin lỗi. Em không nghe lời thầy, sau này em sẽ không bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa."
Tạ Uẩn Ninh khẽ hít một hơi, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ nghiêm túc lái xe. Một Tạ Uẩn Ninh như vậy, không ngờ lại trực tiếp đánh người ở phòng trực ban. Bởi vì Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là người thích gây chuyện, cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi chuyện này. Lê Lạc cúi thấp đầu xuống, thở dài một cái. Tạ Uẩn Ninh không để ý tới cô, cô cũng không nói nữa, dựa vào ghế ngồi, cả người đều khó chịu.
"Miệng còn đau không?" Rốt cuộc Tạ Uẩn Ninh cũng chịu mở miệng nói chuyện, đây là câu hỏi đầu tiên của anh. Phía trước có đèn đỏ, Tạ Uẩn Ninh đạp phanh dừng lại.
Lê Lạc vội vàng trả lời: "Không đau."
Sưng thành như vậy mà còn nói không đau. Tạ Uẩn Ninh không tin, anh cầm điện thoại di động lên, tìm một tiệm thuốc mở qua đêm. Những chuyện khác, anh tạm thời không hỏi được, cho đến khi đèn xanh sắp sáng, Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh hơn trầm hơn vừa rồi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Đèn xanh sáng, Tạ Uẩn Ninh tiếp tục lái xe.
Cô biết, Tạ Uẩn Ninh vẫn sẽ hỏi cô. Lê Lạc quay mặt qua, nhẹ nhàng hỏi: "Giáo sư, thầy tin là em không chủ động gây chuyện, đúng không?"
Đúng không?
Nếu như không đúng, anh sẽ liên tục hỏi lại cô sao? Tạ Uẩn Ninh trầm mặc, bởi vì đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Lỗ mũi hơi đau một chút, Lê Lạc sờ mũi một cái. Chuyện này cô đã đồng ý với Tạ Tịnh Di, lúc ở đồn công an cô không nhắc tới Chương Tử Nguyệt. Nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận mình chủ động gây chuyện ẩu đả.
"Là bọn họ trêu ghẹo em, sau đó động tay động chân." Lê Lạc nói. Dù sao mọi chuyện cũng chính là như vậy.
"Trêu ghẹo?" Tạ Uẩn Ninh hỏi.
Lê Lạc vội vàng nói thêm một câu: "Là nói mấy câu trêu ghẹo..."
Tạ Uẩn Ninh nhất thời không nói gì, giữ tay lái. Anh rất hối hận, vừa rồi lẽ ra anh nên đánh tên kia thêm mấy quả. Thật ra thì khi anh đến đồn công an, anh cũng có thể đoán được phần nào nguyên nhân Lê Lạc nháo lên cùng bọn lưu manh kia. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, chủ yếu vẫn là do ai kia đêm khuya còn đi lung tung. Chỉ là cô bị đánh, anh còn có thể mắng cái gì. Tạ Uẩn Ninh nghiêm mặt hỏi: "Vậy vừa rồi tại sao em lại thừa nhận chủ động gây chuyện?"
Giọng nói trầm trầm như nước lạnh trút xuống, lộ ra từng tia ý lạnh.
Tại sao? Bởi vì cô nhìn ra tên cảnh sát kia và bọn Kê Tử là cùng một ruộc, nếu như cô không thừa nhận chủ động gây chuyện, chuyện chắc phải lằng nhằng đến tận ngày mai... Bố Tạ mẹ Tạ sẽ biết chuyện, cô không chỉ chịu oan một cái tát, còn chẳng có ai thấy biết ơn cô.
"Giáo sư, người cảnh sát kia căn bản là thiên vị cho tên Kê Tử đó, chúng ta không có lợi." Lê Lạc mở miệng nói, giọng nói chậm hai phần.
Tạ Uẩn Ninh hừ lạnh. Anh không tin đây là lý do khiến cô làm vậy.
Quả nhiên, một giây tiếp theo, Lê Lạc nhếch khóe môi sưng đỏ lên nói: "Quân tử báo thù, "si" năm không muộn." Bởi vì khóe miệng sưng đỏ, mười (shí) phát âm thành si, lại bởi vì cô nhấn mạnh mà càng giống như là một nhân vật khôi hài trong giang hồ bị người ta đánh bại, tới lúc chết cũng không quên chuyện báo thù.
Thật ra thì hôm nay Lê Lạc cũng không muốn Tạ Uẩn Ninh vì cô mà nói lý lẽ với bọn lưu manh kia. Cứ chờ đã. Đối phó với loại người đó, chỉ có thể dùng cách gậy ông đập lưng ông. Tạ Uẩn Ninh quá đứng đắn lại quá chính trực, cô thật sự không ngờ, anh lại vì cô mà đánh người ngay trước đồn công an.
Thật không ngờ cô bị đánh đến thành như vậy mà vẫn còn hăng sức gớm. Tạ Uẩn Ninh nuốt cơn giận xuống nói: "Vậy em định báo thù thế nào? Khi nào thì báo thù?"
Lần đầu tiên Tạ Uẩn Ninh nói với cô về chuyện báo thù này. Lê Lạc nhìn phía trước một chút, thu hồi suy nghĩ quay đầu lại. Chuyện của Chương Tử Nguyệt kia sớm muộn gì cô cũng sẽ trả đủ. Còn người cảnh sát thiên vị kia, Lê Lạc mở miệng nói: "Nếu như em không nhìn lầm, mã số của người cảnh sát kia là 430..."
"4307." Tạ Uẩn Ninh trả lời thay cô.
Lê Lạc vui mừng, không ngờ Tạ Uẩn Ninh cũng ghi nhớ. Thật ra thì người đáng đánh cũng đã đánh lại rồi, cô cũng không cảm thấy mình uất ức, chỉ là Tạ Uẩn Ninh tin tưởng và bao che cho cô khiến cô rất xấu hổ. "Giáo sư, chuyện đêm nay, có thể không nói cho ba mẹ thầy biết được không..." cô mở miệng nhờ vả.
Tạ Uẩn Ninh không trả lời cô, Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh liếc nhìn Lê Lạc. Trừ khi anh bị điên thì mới nói chuyện này với ba mẹ mình. Nửa đêm canh ba đến quầy rượu chơi, dù cô có là con gái Tổng Thống thì ba mẹ anh cũng sẽ phản đối.
"Lê Lạc..." Tạ Uẩn Ninh muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô bị đánh, anh còn có thể mắng cô cái gì.
Dừng xe trước cửa tiệm thuốc, Tạ Uẩn Ninh muốn xuống xe, Lê Lạc cũng tháo dây an toàn. Bởi vì cô nhìn thấy đối diện tiệm thuốc có một tiệm KFC.
"Lê tiểu thư, cô lại đi xuống làm gì." Giọng nói vẫn mang theo sự tức giận như trước. Anh thở hổn hển thở hổn hển, quát cô.
Lê Lạc yếu ớt trả lời: "Em muốn đi mua một ít KFC cho thầy ăn."
Rốt cuộc là ai mua cho ai ăn. Tạ Uẩn Ninh quát Lê Lạc lần nữa: "Em ngoan ngoãn ngồi trong xe cho tôi, tôi đi xuống mua." Ngừng lại một chút: “Khóa kỹ cửa xe vào."
Anh phải dặn thêm vì anh thật sự không yên lòng.
Từ lúc lái xe từ biệt thự đi, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy mình giống như là một người cha lúc nào cũng phải lo lắng cho con gái vậy. Từ trước tới nay, anh không phải một người thích lo lắng cho người khác, vậy mà không ngờ anh lại thích một cô gái thỉnh thoảng lại gây chuyện. Rốt cuộc anh vẫn không nỡ mắng cô thêm vài câu. Cũng may là Lê Lạc không phải con gái anh, nếu không chắc cứ vài phút anh lại muốn đánh cho cô một trận.
Mua thuốc xong, Tạ Uẩn Ninh đến tiệm KFC đối diện mua một thùng về cho cả nhà, xách trong tay, trở lại xe.
Mua cả một thùng, cần nhiều như vậy sao?
Lê Lạc cầm thùng gà Tạ Uẩn Ninh đưa cho cô, cô hỏi: "Giáo sư, cần nhiều như vậy sao?"
"Cần." Tạ Uẩn Ninh nói: “Nếu như ngày mai mọi người hỏi còn có thể nói là chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đêm."
Lê Lạc: "... À." Hiểu rồi, thì ra anh mua thùng gà này là để làm bằng chứng.
——
Lúc hai người trở lại biệt thự, trời đã mờ sáng. Hừng đông ở Đảo Thị đến rất sớm, dù bây giờ mới tầm ba giờ sáng. Lê Lạc nhìn vành mắt thâm đen của Tạ Uẩn Ninh, nói xin lỗi: "Giáo sư, thầy mau đi nghỉ ngơi đi."
"Vậy còn em?" Tạ Uẩn Ninh chất vấn.
Cô, cô cũng phải về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Uẩn Ninh trực tiếp dẫn cô lên phòng của anh. Bởi vì anh nói muốn coi chừng cô, anh thật sự không muốn lại phải đi đến đồn công an bảo lãnh người thêm lần nào nữa. Chỉ là bố Tạ mẹ Tạ cũng ngủ ở tầng ba, Lê Lạc rón rén đi vào.
Phòng ngủ ở tầng ba không giống phòng ngủ ở tầng hai của cô, hai mặt giáp biển, còn có cả ban công rất rộng. Bởi vì đêm qua xảy ra chuyện như vậy, chiếc chăn trên giường lớn vẫn còn đang vén lên một nửa. Lê Lạc chú ý tới ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh, rất không tự nguyện bò lên giường.
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Anh chỉ muốn cô ngồi ở mép giường để thoa thuốc giúp cô thôi mà.
Tạ Uẩn Ninh thoa thuốc mỡ lên khóe miệng sưng đỏ của Lê Lạc, không nặng không nhẹ, thuốc mỡ nhẹ nhẹ lành lạnh rất thoải mái. "Còn đau không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi lại lần nữa, giọng anh lúc này đã trở nên dịu dàng.
Lê Lạc lắc đầu, lúc bị đánh thời điểm thì rất đau, nhưng bây giờ thì không cảm thấy đau nữa. Cô mỉm cười nhìn Tạ Uẩn Ninh, bày tỏ rằng cô không sao.
Khóe miệng cũng đã rách ra, sao có thể không đau. Tạ Uẩn Ninh nhíu mày, quyết tâm, xoa mạnh một chút.
"Aaa..." Lê Lạc nhếch miệng, đau!
Lần này là để cho cô nhớ thật lâu. Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, cảm thấy bản thân mình ngoại trừ mang thân phận là bạn trai cô ra thì còn kiêm luôn chức ba, chức mẹ cô luôn.
"Thật xin lỗi..." Lê Lạc nói xin lỗi lần nữa. Cô biết Tạ Uẩn Ninh đối xử với cô rất tốt.
Sau khi bôi thuốc xong, Lê Lạc định đi xuống lầu, dù sao ba mẹ giáo sư cũng đang ngủ ở sát vách.
"Hôm nay, em ngủ ở đây." Tạ Uẩn Ninh lạnh giọng căn dặn, không quên cay độc nói một câu: “Nếu không lát nữa lại không cánh mà bay."
Ah. Người đuối lý không có tư cách giải thích, Lê Lạc quay lại chiếc giường lớn của Tạ Uẩn Ninh một lần nữa, đắp chăn xong, thò đầu ra nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Sau đó nghe lời nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Tạ Uẩn Ninh cam chịu, cũng nằm lên giường. Anh chỉ cởi áo khoác, còn mấy tiếng nữa là trời sáng, anh cũng không mong đợi là sẽ ngủ được bao lâu, huống chi Lê Lạc còn đang nằm bên cạnh mình.
Tạ Uẩn Ninh nhắm hai mắt lại, Lê Lạc lại mở mắt. "Không ngủ được sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, anh phản ứng quá nhanh làm Lê Lạc kinh ngạc. Lê Lạc nghiêng đầu, nhìn Tạ Uẩn Ninh vẫn đang nhắm mắt như cũ, thành thật trả lời: "Giấc ngủ của em không tốt, mỗi đêm chỉ có thể ngủ vài tiếng."
Hiển nhiên là những lời cô nói... Tạ Uẩn Ninh không tin. Giống như một đứa bé không chịu ngủ còn viện lý do vậy. Lê Lạc cũng đành chịu, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng trở mình.
Đột nhiên, một cái tay đặt lên eo của cô. Tạ Uẩn Ninh ôm lấy cô. Đây là một cái ôm không đủ thân mật, giống như cố ý giữ khoảng cách. "Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn là sẽ ngủ được." Tạ Uẩn Ninh nói với cô.
Lê Lạc: "..."
Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn là có thể ngủ được. Tạ Uẩn Ninh nói câu này với Lê Lạc, cũng tự nói với chính mình.
——
Khi ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp cả căn phòng đã là tám giờ sáng.
Lúc Tạ Uẩn Ninh mặc quần áo thoải mái đi xuống lầu, tất cả mọi người đã ngồi ở bàn ăn ăn sáng, quay đầu lại nhìn anh. Tạ Uẩn Ninh giữ vẻ mặt tự nhiên đi tới. Rạng sáng nay, lúc trở về, anh đặt thùng gà KFC trên bàn ăn, Thương Ngôn hỏi anh: "Cậu, tối hôm qua cậu đi ra ngoài sao?"
"Đúng, cậu và Lê Lạc cùng ra ngoài ăn khuya." Tạ Uẩn Ninh trả lời.
"Cho nên Lê tiểu thư không xuống ăn sáng sao?" mẹ Tạ hỏi con trai, chân mày hơi nhíu.
"Cô ấy còn đang ngủ." Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống, ngừng lại một chút lại nói: “Lát nữa con sẽ mang đồ ăn lên cho cô ấy."
Tạ Tịnh Di: "Chị ăn no rồi, để chị mang lên cho Lê Lạc."
"Để em đi." Tạ Uẩn Ninh từ chối ý tốt của chị mình, anh nói: “Cô ấy đang ở phòng em."
Bố Tạ, mẹ Tạ: "..."
Tạ Uẩn Ninh giải thích: "Thân thể cô ấy không thoải mái, đêm qua lúc về em dẫn cô ấy lên cùng, chăm sóc một chút."
"Oh..." Cả bàn ăn chỉ có Thương Ngôn và Tạ Tịnh Di tin những lời này.
Cho nên hôm nay Lê tiểu thư sẽ không đi đảo Lãm Nguyệt cùng mọi người sao? Đảo Lãm Nguyệt là đảo lân cận với đảo Thị, cũng là một khu du lịch nổi tiếng. Lần này, thư ký Ngô đã sắp xếp cho mọi người tới đảo Lãm Nguyệt một ngày, đợi lát nữa sẽ đi du thuyền ra đảo, có thể ngồi hóng gió biển, câu cá. Ngày mai sẽ trở lại, sau đó mọi người sẽ cùng bay về thành phố Lan.
Rất rõ ràng, Lê Lạc không thể đi cùng mọi người. Ngay cả gặp mọi người cô cũng không thể gặp chứ đừng nói là cùng đi câu cá và hóng gió biển.
Lúc Lê Lạc thức dậy, mượn tạm phòng vệ sinh của Tạ Uẩn Ninh. Khóe miệng đã không sưng nữa nhưng lại hóa thành vết bầm đen, vừa nhìn là biết cô bị người ta tát. Soi gương một hồi, Lê Lạc bất đắc dĩ mím môi, bởi vì quá dễ để nhận ra.
Chuyến đi tới đảo Lãm Nguyệt hôm nay, đương nhiên Tạ Uẩn Ninh cũng không đi, thanh thanh đạm đạm nói: "Con ở lại chăm sóc Lê Lạc."
Con trai lớn như bát nước hắt đi, Tạ Phồn Hoa cũng không ép buộc: "Chăm sóc tốt cho Lê tiểu thư."
Tạ Uẩn Ninh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thương Vũ nói: "Anh rể, vất vả rồi."
"Không cần khách khí." Thương Vũ trả lời Tạ Uẩn Ninh, dừng lại chốc lát, anh hỏi lại lần nữa: “Khung cảnh ở đảo Lãm Nguyệt không tệ, cậu và Lê tiểu thư không đi thật sao?"
"Không đi. Sau này có cơ hội sẽ đi." Tạ Uẩn Ninh cười cười.
"Chúng ta cũng không nên cố ép Lê Lạc và Uẩn Ninh." Tạ Tịnh Di nói chuyện thay em trai mình, hiểu chuyện nhìn Thương Vũ nói: “Thân thể Lê Lạc khó chịu, Uẩn Ninh phải chăm sóc cô ấy."
Thương Vũ khẽ mỉm cười, không nói thêm nữa.
Chỉ là đang yên đang lành, sao tự dưng thân thể lại không thoải mái? Trước khi lên đường, Tạ Tịnh Di nấu cho Lê Lạc một ly trà gừng. Dù là cảm lạnh hay là đến tháng, hiệu quả đều rất tốt. Bưng trà gừng đứng bên ngoài phòng, Tạ Tịnh Di gõ cửa ba tiếng.
Lê Lạc ở trong phòng xem xét tình hình, ba mẹ giáo sư ở tầng một cũng đã chuẩn bị lên đường, cô cho rằng ngoài cửa là Tạ Uẩn Ninh, lập tức đi đôi dép của Tạ Uẩn Ninh ra mở cửa, kết quả lại đối mặt với gương mặt đang mỉm cười của Tạ Tịnh Di: "Chị Tạ..."
Khóe miệng lập tức mím lại, cố gắng che giấu vết bầm đen.
...
Lúc Tạ Tịnh Di đi xuống cầu thang lại bắt gặp Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh gật đầu chào cô, tiếp tục lên trên. "Uẩn Ninh..." Tạ Tịnh Di gọi em trai mình lại, định hỏi thăm tình hình một chút. Vừa rồi cô nhìn thấy khóe môi bầm đen của Lê Lạc, cô hỏi Lê Lạc có chuyện gì, Lê Lạc trả lời cô rằng đêm qua vấp ngã. Nhưng nếu vấp ngã làm sao lại sưng hết cả mặt, Tạ Tịnh Di không tin, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi ngờ. Lúc ăn sáng, Uẩn Ninh nói đêm qua anh và Lê Lạc ra ngoài... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở chỗ rẽ cầu thang, Tạ Tịnh Di trực tiếp hỏi em trai mình: "Tối hôm qua hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Nói xong, Tạ Tịnh Di bắt đầu có những suy đoán không tốt.
Tạ Uẩn Ninh dừng bước, anh nhìn vẻ mặt của chị mình, cũng sinh ra nghi ngờ. Vẻ mặt của chị anh rất kỳ lạ, dường như chị anh biết một số chuyện mà anh không biết vậy. Thật ra thì rạng sáng nay khi đi từ đồn công an về, anh nửa tin nửa ngờ về những lời Lê Lạc nói. Anh không tin một cô gái thông minh như cô lại có thể chỉ vì mấy câu trêu ghẹo cợt nhả mà ra tay đánh người. Cách đối nhân xử thế của Lê Lạc có hơi ương bướng, nhưng chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy.
Cho nên, nhất định là có chuyện gì đó mà anh không biết. Tạ Uẩn Ninh nhìn chị mình, ngờ vực nói: "Đúng là không phải ngã, mà là bị người ta đánh."
Sắc mặt Tạ Tịnh Di trắng bệch, tức giận nắm chặt tay.
"Chị." Tạ Uẩn Ninh mở miệng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải là lúc chị và Lê Lạc đi suối nước nóng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Anh hỏi về suối nước nóng, bởi vì ngoại trừ tối hôm qua, chỉ có buổi chiều hôm trước, lúc Lê Lạc đi cùng chị anh tới suối nước nóng, cô mới nằm ngoài tầm mắt của anh.
...
5 phút sau, Tạ Tịnh Di xuống lầu đi cùng với người nhà tới đảo Lãm Nguyệt. Tạ Uẩn Ninh cũng trở về phòng ngủ của mình, trực tiếp mở cửa. Lê Lạc đang nằm trên giường lớn, thấy anh đi vào thì lập tức ngồi dậy, mặt mày hớn hở hỏi: "Giáo sư, chị Tạ và mọi người đều đi hết rồi sao?"
Tạ Uẩn Ninh gật đầu. Tâm trạng có chút phức tạp.
Lê Lạc nghe ngóng bên ngoài, thật ra thì cô đã nghe được tiếng xe ô tô rời đi, nhưng hỏi lại Tạ Uẩn Ninh lần nữa cũng không sao, giống như một đứa bé hư đang hả hê đắc ý, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, rốt cuộc là chỉ còn hai người chúng ta sao."
Ah. Tạ Uẩn Ninh đi tới, bên tai vang lên lời suy đoán của chị anh lần nữa: "Uẩn Ninh, Lê Lạc không nói với em là vì chị, là vị chị cầu xin cô ấy đừng nói với ai. Thật xin lỗi..."
Nhưng Tạ Uẩn Ninh đã xoay người quay lại xe, trực tiếp lái ô tô rời đi.
Phía sau, cảnh sát trực đêm chạy tới.
Lê Lạc quay đầu lại nhìn, liếm khóe môi một cái, không hiểu sao lại có cảm giác như hiệp lữ cùng nhau trốn đến một nơi xa. À, Tạ Uẩn Ninh là đại hiệp, nhưng tối nay cô không phải là nữ hiệp. Mà ma nữ cũng không phải, cô chỉ là một củ cải trắng bị người ta lăng nhục.
Cho nên, cảm động đến tận trái tim.
Lê Lạc nhích lại gần ghế ngồi, nhớ lại một màn kia lần nữa. Tạ Uẩn Ninh đóng cửa xe thay cô, trong nháy mắt liền quay lại trước phòng trực ban, dáng vẻ như muốn đánh người. Lê Lạc mím môi cười, tâm trạng đã tốt hơn rồi.
Ở ghế lái, mặt Tạ Uẩn Ninh vẫn xanh mét. Từ lúc lái xe từ đồn công an đi đến bây giờ, anh không thèm nói với cô một câu nào. Suy nghĩ một chút, Lê Lạc bắt đầu dỗ dành Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thật xin lỗi..."
Anh vẫn không thèm để ý tới cô, cô lại muốn tỏ ra thân thiết với anh.
"Giáo sư, thầy đang tức giận đúng không?" Lê Lạc cảm thấy khóe miệng hơi đau: “Em có thể giải thích." Thật ra thì, cô chỉ có thể giải thích với Tạ Uẩn Ninh rằng cô mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng. Cô không thể nói với anh rằng... Thôi, tối nay đã xảy ra chuyện như vậy, Lê Lạc cũng không muốn giải thích thêm gì cả, chỉ có thể mặc cho anh dạy dỗ.
Lê Lạc cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn hướng về Tạ Uẩn Ninh, mở miệng lần nữa: "Giáo sư, thật xin lỗi. Em không nghe lời thầy, sau này em sẽ không bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa."
Tạ Uẩn Ninh khẽ hít một hơi, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ nghiêm túc lái xe. Một Tạ Uẩn Ninh như vậy, không ngờ lại trực tiếp đánh người ở phòng trực ban. Bởi vì Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là người thích gây chuyện, cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi chuyện này. Lê Lạc cúi thấp đầu xuống, thở dài một cái. Tạ Uẩn Ninh không để ý tới cô, cô cũng không nói nữa, dựa vào ghế ngồi, cả người đều khó chịu.
"Miệng còn đau không?" Rốt cuộc Tạ Uẩn Ninh cũng chịu mở miệng nói chuyện, đây là câu hỏi đầu tiên của anh. Phía trước có đèn đỏ, Tạ Uẩn Ninh đạp phanh dừng lại.
Lê Lạc vội vàng trả lời: "Không đau."
Sưng thành như vậy mà còn nói không đau. Tạ Uẩn Ninh không tin, anh cầm điện thoại di động lên, tìm một tiệm thuốc mở qua đêm. Những chuyện khác, anh tạm thời không hỏi được, cho đến khi đèn xanh sắp sáng, Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh hơn trầm hơn vừa rồi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Đèn xanh sáng, Tạ Uẩn Ninh tiếp tục lái xe.
Cô biết, Tạ Uẩn Ninh vẫn sẽ hỏi cô. Lê Lạc quay mặt qua, nhẹ nhàng hỏi: "Giáo sư, thầy tin là em không chủ động gây chuyện, đúng không?"
Đúng không?
Nếu như không đúng, anh sẽ liên tục hỏi lại cô sao? Tạ Uẩn Ninh trầm mặc, bởi vì đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Lỗ mũi hơi đau một chút, Lê Lạc sờ mũi một cái. Chuyện này cô đã đồng ý với Tạ Tịnh Di, lúc ở đồn công an cô không nhắc tới Chương Tử Nguyệt. Nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận mình chủ động gây chuyện ẩu đả.
"Là bọn họ trêu ghẹo em, sau đó động tay động chân." Lê Lạc nói. Dù sao mọi chuyện cũng chính là như vậy.
"Trêu ghẹo?" Tạ Uẩn Ninh hỏi.
Lê Lạc vội vàng nói thêm một câu: "Là nói mấy câu trêu ghẹo..."
Tạ Uẩn Ninh nhất thời không nói gì, giữ tay lái. Anh rất hối hận, vừa rồi lẽ ra anh nên đánh tên kia thêm mấy quả. Thật ra thì khi anh đến đồn công an, anh cũng có thể đoán được phần nào nguyên nhân Lê Lạc nháo lên cùng bọn lưu manh kia. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, chủ yếu vẫn là do ai kia đêm khuya còn đi lung tung. Chỉ là cô bị đánh, anh còn có thể mắng cái gì. Tạ Uẩn Ninh nghiêm mặt hỏi: "Vậy vừa rồi tại sao em lại thừa nhận chủ động gây chuyện?"
Giọng nói trầm trầm như nước lạnh trút xuống, lộ ra từng tia ý lạnh.
Tại sao? Bởi vì cô nhìn ra tên cảnh sát kia và bọn Kê Tử là cùng một ruộc, nếu như cô không thừa nhận chủ động gây chuyện, chuyện chắc phải lằng nhằng đến tận ngày mai... Bố Tạ mẹ Tạ sẽ biết chuyện, cô không chỉ chịu oan một cái tát, còn chẳng có ai thấy biết ơn cô.
"Giáo sư, người cảnh sát kia căn bản là thiên vị cho tên Kê Tử đó, chúng ta không có lợi." Lê Lạc mở miệng nói, giọng nói chậm hai phần.
Tạ Uẩn Ninh hừ lạnh. Anh không tin đây là lý do khiến cô làm vậy.
Quả nhiên, một giây tiếp theo, Lê Lạc nhếch khóe môi sưng đỏ lên nói: "Quân tử báo thù, "si" năm không muộn." Bởi vì khóe miệng sưng đỏ, mười (shí) phát âm thành si, lại bởi vì cô nhấn mạnh mà càng giống như là một nhân vật khôi hài trong giang hồ bị người ta đánh bại, tới lúc chết cũng không quên chuyện báo thù.
Thật ra thì hôm nay Lê Lạc cũng không muốn Tạ Uẩn Ninh vì cô mà nói lý lẽ với bọn lưu manh kia. Cứ chờ đã. Đối phó với loại người đó, chỉ có thể dùng cách gậy ông đập lưng ông. Tạ Uẩn Ninh quá đứng đắn lại quá chính trực, cô thật sự không ngờ, anh lại vì cô mà đánh người ngay trước đồn công an.
Thật không ngờ cô bị đánh đến thành như vậy mà vẫn còn hăng sức gớm. Tạ Uẩn Ninh nuốt cơn giận xuống nói: "Vậy em định báo thù thế nào? Khi nào thì báo thù?"
Lần đầu tiên Tạ Uẩn Ninh nói với cô về chuyện báo thù này. Lê Lạc nhìn phía trước một chút, thu hồi suy nghĩ quay đầu lại. Chuyện của Chương Tử Nguyệt kia sớm muộn gì cô cũng sẽ trả đủ. Còn người cảnh sát thiên vị kia, Lê Lạc mở miệng nói: "Nếu như em không nhìn lầm, mã số của người cảnh sát kia là 430..."
"4307." Tạ Uẩn Ninh trả lời thay cô.
Lê Lạc vui mừng, không ngờ Tạ Uẩn Ninh cũng ghi nhớ. Thật ra thì người đáng đánh cũng đã đánh lại rồi, cô cũng không cảm thấy mình uất ức, chỉ là Tạ Uẩn Ninh tin tưởng và bao che cho cô khiến cô rất xấu hổ. "Giáo sư, chuyện đêm nay, có thể không nói cho ba mẹ thầy biết được không..." cô mở miệng nhờ vả.
Tạ Uẩn Ninh không trả lời cô, Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh liếc nhìn Lê Lạc. Trừ khi anh bị điên thì mới nói chuyện này với ba mẹ mình. Nửa đêm canh ba đến quầy rượu chơi, dù cô có là con gái Tổng Thống thì ba mẹ anh cũng sẽ phản đối.
"Lê Lạc..." Tạ Uẩn Ninh muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô bị đánh, anh còn có thể mắng cô cái gì.
Dừng xe trước cửa tiệm thuốc, Tạ Uẩn Ninh muốn xuống xe, Lê Lạc cũng tháo dây an toàn. Bởi vì cô nhìn thấy đối diện tiệm thuốc có một tiệm KFC.
"Lê tiểu thư, cô lại đi xuống làm gì." Giọng nói vẫn mang theo sự tức giận như trước. Anh thở hổn hển thở hổn hển, quát cô.
Lê Lạc yếu ớt trả lời: "Em muốn đi mua một ít KFC cho thầy ăn."
Rốt cuộc là ai mua cho ai ăn. Tạ Uẩn Ninh quát Lê Lạc lần nữa: "Em ngoan ngoãn ngồi trong xe cho tôi, tôi đi xuống mua." Ngừng lại một chút: “Khóa kỹ cửa xe vào."
Anh phải dặn thêm vì anh thật sự không yên lòng.
Từ lúc lái xe từ biệt thự đi, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy mình giống như là một người cha lúc nào cũng phải lo lắng cho con gái vậy. Từ trước tới nay, anh không phải một người thích lo lắng cho người khác, vậy mà không ngờ anh lại thích một cô gái thỉnh thoảng lại gây chuyện. Rốt cuộc anh vẫn không nỡ mắng cô thêm vài câu. Cũng may là Lê Lạc không phải con gái anh, nếu không chắc cứ vài phút anh lại muốn đánh cho cô một trận.
Mua thuốc xong, Tạ Uẩn Ninh đến tiệm KFC đối diện mua một thùng về cho cả nhà, xách trong tay, trở lại xe.
Mua cả một thùng, cần nhiều như vậy sao?
Lê Lạc cầm thùng gà Tạ Uẩn Ninh đưa cho cô, cô hỏi: "Giáo sư, cần nhiều như vậy sao?"
"Cần." Tạ Uẩn Ninh nói: “Nếu như ngày mai mọi người hỏi còn có thể nói là chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đêm."
Lê Lạc: "... À." Hiểu rồi, thì ra anh mua thùng gà này là để làm bằng chứng.
——
Lúc hai người trở lại biệt thự, trời đã mờ sáng. Hừng đông ở Đảo Thị đến rất sớm, dù bây giờ mới tầm ba giờ sáng. Lê Lạc nhìn vành mắt thâm đen của Tạ Uẩn Ninh, nói xin lỗi: "Giáo sư, thầy mau đi nghỉ ngơi đi."
"Vậy còn em?" Tạ Uẩn Ninh chất vấn.
Cô, cô cũng phải về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Uẩn Ninh trực tiếp dẫn cô lên phòng của anh. Bởi vì anh nói muốn coi chừng cô, anh thật sự không muốn lại phải đi đến đồn công an bảo lãnh người thêm lần nào nữa. Chỉ là bố Tạ mẹ Tạ cũng ngủ ở tầng ba, Lê Lạc rón rén đi vào.
Phòng ngủ ở tầng ba không giống phòng ngủ ở tầng hai của cô, hai mặt giáp biển, còn có cả ban công rất rộng. Bởi vì đêm qua xảy ra chuyện như vậy, chiếc chăn trên giường lớn vẫn còn đang vén lên một nửa. Lê Lạc chú ý tới ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh, rất không tự nguyện bò lên giường.
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Anh chỉ muốn cô ngồi ở mép giường để thoa thuốc giúp cô thôi mà.
Tạ Uẩn Ninh thoa thuốc mỡ lên khóe miệng sưng đỏ của Lê Lạc, không nặng không nhẹ, thuốc mỡ nhẹ nhẹ lành lạnh rất thoải mái. "Còn đau không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi lại lần nữa, giọng anh lúc này đã trở nên dịu dàng.
Lê Lạc lắc đầu, lúc bị đánh thời điểm thì rất đau, nhưng bây giờ thì không cảm thấy đau nữa. Cô mỉm cười nhìn Tạ Uẩn Ninh, bày tỏ rằng cô không sao.
Khóe miệng cũng đã rách ra, sao có thể không đau. Tạ Uẩn Ninh nhíu mày, quyết tâm, xoa mạnh một chút.
"Aaa..." Lê Lạc nhếch miệng, đau!
Lần này là để cho cô nhớ thật lâu. Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, cảm thấy bản thân mình ngoại trừ mang thân phận là bạn trai cô ra thì còn kiêm luôn chức ba, chức mẹ cô luôn.
"Thật xin lỗi..." Lê Lạc nói xin lỗi lần nữa. Cô biết Tạ Uẩn Ninh đối xử với cô rất tốt.
Sau khi bôi thuốc xong, Lê Lạc định đi xuống lầu, dù sao ba mẹ giáo sư cũng đang ngủ ở sát vách.
"Hôm nay, em ngủ ở đây." Tạ Uẩn Ninh lạnh giọng căn dặn, không quên cay độc nói một câu: “Nếu không lát nữa lại không cánh mà bay."
Ah. Người đuối lý không có tư cách giải thích, Lê Lạc quay lại chiếc giường lớn của Tạ Uẩn Ninh một lần nữa, đắp chăn xong, thò đầu ra nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Sau đó nghe lời nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Tạ Uẩn Ninh cam chịu, cũng nằm lên giường. Anh chỉ cởi áo khoác, còn mấy tiếng nữa là trời sáng, anh cũng không mong đợi là sẽ ngủ được bao lâu, huống chi Lê Lạc còn đang nằm bên cạnh mình.
Tạ Uẩn Ninh nhắm hai mắt lại, Lê Lạc lại mở mắt. "Không ngủ được sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, anh phản ứng quá nhanh làm Lê Lạc kinh ngạc. Lê Lạc nghiêng đầu, nhìn Tạ Uẩn Ninh vẫn đang nhắm mắt như cũ, thành thật trả lời: "Giấc ngủ của em không tốt, mỗi đêm chỉ có thể ngủ vài tiếng."
Hiển nhiên là những lời cô nói... Tạ Uẩn Ninh không tin. Giống như một đứa bé không chịu ngủ còn viện lý do vậy. Lê Lạc cũng đành chịu, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng trở mình.
Đột nhiên, một cái tay đặt lên eo của cô. Tạ Uẩn Ninh ôm lấy cô. Đây là một cái ôm không đủ thân mật, giống như cố ý giữ khoảng cách. "Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn là sẽ ngủ được." Tạ Uẩn Ninh nói với cô.
Lê Lạc: "..."
Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn là có thể ngủ được. Tạ Uẩn Ninh nói câu này với Lê Lạc, cũng tự nói với chính mình.
——
Khi ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp cả căn phòng đã là tám giờ sáng.
Lúc Tạ Uẩn Ninh mặc quần áo thoải mái đi xuống lầu, tất cả mọi người đã ngồi ở bàn ăn ăn sáng, quay đầu lại nhìn anh. Tạ Uẩn Ninh giữ vẻ mặt tự nhiên đi tới. Rạng sáng nay, lúc trở về, anh đặt thùng gà KFC trên bàn ăn, Thương Ngôn hỏi anh: "Cậu, tối hôm qua cậu đi ra ngoài sao?"
"Đúng, cậu và Lê Lạc cùng ra ngoài ăn khuya." Tạ Uẩn Ninh trả lời.
"Cho nên Lê tiểu thư không xuống ăn sáng sao?" mẹ Tạ hỏi con trai, chân mày hơi nhíu.
"Cô ấy còn đang ngủ." Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống, ngừng lại một chút lại nói: “Lát nữa con sẽ mang đồ ăn lên cho cô ấy."
Tạ Tịnh Di: "Chị ăn no rồi, để chị mang lên cho Lê Lạc."
"Để em đi." Tạ Uẩn Ninh từ chối ý tốt của chị mình, anh nói: “Cô ấy đang ở phòng em."
Bố Tạ, mẹ Tạ: "..."
Tạ Uẩn Ninh giải thích: "Thân thể cô ấy không thoải mái, đêm qua lúc về em dẫn cô ấy lên cùng, chăm sóc một chút."
"Oh..." Cả bàn ăn chỉ có Thương Ngôn và Tạ Tịnh Di tin những lời này.
Cho nên hôm nay Lê tiểu thư sẽ không đi đảo Lãm Nguyệt cùng mọi người sao? Đảo Lãm Nguyệt là đảo lân cận với đảo Thị, cũng là một khu du lịch nổi tiếng. Lần này, thư ký Ngô đã sắp xếp cho mọi người tới đảo Lãm Nguyệt một ngày, đợi lát nữa sẽ đi du thuyền ra đảo, có thể ngồi hóng gió biển, câu cá. Ngày mai sẽ trở lại, sau đó mọi người sẽ cùng bay về thành phố Lan.
Rất rõ ràng, Lê Lạc không thể đi cùng mọi người. Ngay cả gặp mọi người cô cũng không thể gặp chứ đừng nói là cùng đi câu cá và hóng gió biển.
Lúc Lê Lạc thức dậy, mượn tạm phòng vệ sinh của Tạ Uẩn Ninh. Khóe miệng đã không sưng nữa nhưng lại hóa thành vết bầm đen, vừa nhìn là biết cô bị người ta tát. Soi gương một hồi, Lê Lạc bất đắc dĩ mím môi, bởi vì quá dễ để nhận ra.
Chuyến đi tới đảo Lãm Nguyệt hôm nay, đương nhiên Tạ Uẩn Ninh cũng không đi, thanh thanh đạm đạm nói: "Con ở lại chăm sóc Lê Lạc."
Con trai lớn như bát nước hắt đi, Tạ Phồn Hoa cũng không ép buộc: "Chăm sóc tốt cho Lê tiểu thư."
Tạ Uẩn Ninh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thương Vũ nói: "Anh rể, vất vả rồi."
"Không cần khách khí." Thương Vũ trả lời Tạ Uẩn Ninh, dừng lại chốc lát, anh hỏi lại lần nữa: “Khung cảnh ở đảo Lãm Nguyệt không tệ, cậu và Lê tiểu thư không đi thật sao?"
"Không đi. Sau này có cơ hội sẽ đi." Tạ Uẩn Ninh cười cười.
"Chúng ta cũng không nên cố ép Lê Lạc và Uẩn Ninh." Tạ Tịnh Di nói chuyện thay em trai mình, hiểu chuyện nhìn Thương Vũ nói: “Thân thể Lê Lạc khó chịu, Uẩn Ninh phải chăm sóc cô ấy."
Thương Vũ khẽ mỉm cười, không nói thêm nữa.
Chỉ là đang yên đang lành, sao tự dưng thân thể lại không thoải mái? Trước khi lên đường, Tạ Tịnh Di nấu cho Lê Lạc một ly trà gừng. Dù là cảm lạnh hay là đến tháng, hiệu quả đều rất tốt. Bưng trà gừng đứng bên ngoài phòng, Tạ Tịnh Di gõ cửa ba tiếng.
Lê Lạc ở trong phòng xem xét tình hình, ba mẹ giáo sư ở tầng một cũng đã chuẩn bị lên đường, cô cho rằng ngoài cửa là Tạ Uẩn Ninh, lập tức đi đôi dép của Tạ Uẩn Ninh ra mở cửa, kết quả lại đối mặt với gương mặt đang mỉm cười của Tạ Tịnh Di: "Chị Tạ..."
Khóe miệng lập tức mím lại, cố gắng che giấu vết bầm đen.
...
Lúc Tạ Tịnh Di đi xuống cầu thang lại bắt gặp Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh gật đầu chào cô, tiếp tục lên trên. "Uẩn Ninh..." Tạ Tịnh Di gọi em trai mình lại, định hỏi thăm tình hình một chút. Vừa rồi cô nhìn thấy khóe môi bầm đen của Lê Lạc, cô hỏi Lê Lạc có chuyện gì, Lê Lạc trả lời cô rằng đêm qua vấp ngã. Nhưng nếu vấp ngã làm sao lại sưng hết cả mặt, Tạ Tịnh Di không tin, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi ngờ. Lúc ăn sáng, Uẩn Ninh nói đêm qua anh và Lê Lạc ra ngoài... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở chỗ rẽ cầu thang, Tạ Tịnh Di trực tiếp hỏi em trai mình: "Tối hôm qua hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Nói xong, Tạ Tịnh Di bắt đầu có những suy đoán không tốt.
Tạ Uẩn Ninh dừng bước, anh nhìn vẻ mặt của chị mình, cũng sinh ra nghi ngờ. Vẻ mặt của chị anh rất kỳ lạ, dường như chị anh biết một số chuyện mà anh không biết vậy. Thật ra thì rạng sáng nay khi đi từ đồn công an về, anh nửa tin nửa ngờ về những lời Lê Lạc nói. Anh không tin một cô gái thông minh như cô lại có thể chỉ vì mấy câu trêu ghẹo cợt nhả mà ra tay đánh người. Cách đối nhân xử thế của Lê Lạc có hơi ương bướng, nhưng chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy.
Cho nên, nhất định là có chuyện gì đó mà anh không biết. Tạ Uẩn Ninh nhìn chị mình, ngờ vực nói: "Đúng là không phải ngã, mà là bị người ta đánh."
Sắc mặt Tạ Tịnh Di trắng bệch, tức giận nắm chặt tay.
"Chị." Tạ Uẩn Ninh mở miệng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải là lúc chị và Lê Lạc đi suối nước nóng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Anh hỏi về suối nước nóng, bởi vì ngoại trừ tối hôm qua, chỉ có buổi chiều hôm trước, lúc Lê Lạc đi cùng chị anh tới suối nước nóng, cô mới nằm ngoài tầm mắt của anh.
...
5 phút sau, Tạ Tịnh Di xuống lầu đi cùng với người nhà tới đảo Lãm Nguyệt. Tạ Uẩn Ninh cũng trở về phòng ngủ của mình, trực tiếp mở cửa. Lê Lạc đang nằm trên giường lớn, thấy anh đi vào thì lập tức ngồi dậy, mặt mày hớn hở hỏi: "Giáo sư, chị Tạ và mọi người đều đi hết rồi sao?"
Tạ Uẩn Ninh gật đầu. Tâm trạng có chút phức tạp.
Lê Lạc nghe ngóng bên ngoài, thật ra thì cô đã nghe được tiếng xe ô tô rời đi, nhưng hỏi lại Tạ Uẩn Ninh lần nữa cũng không sao, giống như một đứa bé hư đang hả hê đắc ý, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, rốt cuộc là chỉ còn hai người chúng ta sao."
Ah. Tạ Uẩn Ninh đi tới, bên tai vang lên lời suy đoán của chị anh lần nữa: "Uẩn Ninh, Lê Lạc không nói với em là vì chị, là vị chị cầu xin cô ấy đừng nói với ai. Thật xin lỗi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.