Chương 60: Chương 59.2
Tùy Hầu Châu
22/03/2019
"Iorna, cô thật sự
không hiểu đàn ông." Benson cười nhạo cô: "Không có người đàn ông nào có thể tiếp nhận việc bạn gái chủ động nói chia tay, trừ khi người đàn ông đó cũng muốn chia tay."
"Hả...." Ngừng một chút, cô lại hỏi: "Anh có lời khuyên nào không?"
"Như tình huống của cô thì ——" Benson hơi chần chờ, suy nghĩ một chút nói: "Trừ khi cô thay lòng, nếu không tôi cảm thấy bạ trai cô sẽ không đồng ý."
Thay lòng? Làm sao có thể, cô đi đầu để tìm đối tượng tốt hơn Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc cảm thấy khó khăn, không hề suy nghĩ diendan.lequy.don chuyện này nữa, sau đó Benson bất đắc dĩ nhắc nhở cô: "Cô có thể tìm tôi."
Không. Lê Lạc lập tức từ chối, nguyên nhân chính là: "Anh quá già rồi."
Benson: "... ...."
Thật lâu không có tiếng trả lời.
Lê Lạc rất xin lỗi, nhưng vẫn kiên trì không đồng ý. Tìm Benson làm người tình hờ cũng không sao, nhưng với tình tình kiêu ngạo của Tạ Uẩn Ninh chắc chắn sẽ không tin.
"Benson, anh ấy sẽ không tin." Lê Lạc nói: "Nếu không thì khẩu vị của tôi cũng thay đổi quá nhanh, từ tiểu thịt tươi biến thành một ông lão thịt khô."
"Lão thịt khô? Iorna, hình dung này của cô tôi nhận, nhưng chẳng phải thịt càng khô càng tốt sao? Đàn ông càng già càng có mùi vị." Benson nói giỡn: "Nưng nếu bị cô ghét bỏ, vậy thì tôi không giúp gì được, không có cách kéo cô từ biển tình ra ngoài."
Lê Lạc cười cười, nói một câu thật lòng: "Benson, thật ra tôi cũng rất hưởng thụ....."
"Tôi biết." Benson lấy bộ dạng người từng trải nói: "Bởi vì căn bản không có tình cảm nào không thể tách rời, chỉ có đàn ông và phụ nữ mới không tách nhau được."
Lời này, quả thực đúng là lời nói của một cao thủ tình trường. Trải qua nhiều vùng biển, còn từng gặp biển xanh muốn làm sông nhỏ. Lê Lạc nói: "Benson, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh lại không kết hôn."
"Tại sao?" Benson hỏi cô: "Hi vọng cô Thanh Gia đây giúp tôi giải đáp."
Lê Lạc: "Bởi vì anh chính là một lãng tử."
Benson cười to: "Thanh Gia, từ hình dung này của cô thật quá lạc hậu!"
Đối mặt với sự đáp trả của Benson, Lê Lạc cảm thấy không sao cả: ".....Thế nào?"
Cô chính là một bà già trong quá khứ đó!
Sau đó, nằm trong chăn suy nghĩ, Lê Lạc gửi tin nhắn cho một người bạn cô mới hợp tác. Đêm khuya cô gửi tin nhắn cho Ô Tử Yến, nhưng Ô Tử Yến lại không như cô mèo hoạt động ban đem. Nguyên nhân chính là Ô Tử Yến không có trong nước, cô ấy đang ở Mĩ di dời tài sản cá nhân của Phương Tử Văn.
Đàn ông, hôn nhân. Cho nên, đừng kết hôn sẽ tốt hơn.
... ...
" Happy birth¬day to you. Hap¬py birth¬day to you. . . . . ."
Trong phòng ăn cao nhất ở nhà hàng Felice Italy tại Lan thị, Phương Tử Văn và con gái Lâm Giai Khinh tổ chức sinh nhật cho Lâm Hi Âm. Hôm nay là sinh nhật 47 tuổi của Lâm Hi Âm, không như Tạ Tịnh Di có một người chồng chu đáo về mọi mặt, hai nhà Lâm – Phương cũng không có quan hệ sâu đậm với Lan thị, nên tiệc sinh nhật của Lâm Hi Âm cũng không có nhiều người, thậm chí khi năm kết hôn ngày càng dài, thái độ Phương Tử Văn tổ chức sinh nhật cho bà ta ngày càng qua loa.
Năm nay, ngược lại làm Lâm Hi Âm ngoài ý muôn.
Phòng ăn ba sao Michelin duy nhất ở nhà hàng Felice, nổi tiếng khó đặt, không ngờ sinh nhật năm nay Phương Tử Văn mang bà ta và con gái tới nơi này.
Giống như, đã sắp xếp trước khiến bà ta bất ngờ.
Dĩ nhiên, nhất định là xắp xếp một thời gian trước. Bởi vì phòng ăn này là Ô Yến Tử giúp đặt trước, Việc Ô Yến Tử giúp đỡ, cũng do Lê Lạc đề nghị.
Chọn một địa điểm cao, té xuống mới đau, không phải sao?
Hôm nay là sinh nhật mẹ, lần đầu Lâm Giai Khinh cùng ba mẹ đến Felice dùng cơm, ngồi ở cao ốc có ánh đèn sáng chói, chụp xong mấy tấm hình, tâm tình cũng vui sướng, cảm thấy mình giống như hình dung của những bàn cùng lớp, công chúa nhỏ sống ở Irovy Tower.
Dù biết những lời nói đó che dấu sự mỉa mai, Lâm Giai Khinh cũng không ngại, vì đó là sự thật.
Hơn nữa gần đây ba mẹ đối xử rất tốt với cô ta, mua cho cô ta xe, quần áo, thỉnh thoảng mang cô ta đi ra ngoài ăn tiệc.
Bọn họ thích dùng tiền đổi lấy tâm trạng tốt của cô ta, Lâm Giai Khinh cũng hớn hở tiếp nhận bồi thường của bọn họ, thật sự cảm thấy ra đời trong một gia đình giàu có thật hạnh phúc, Có ba mẹ thương yêu cô ta, mà gia đình cũng rất có điều kiện.
Nhưng khi nghe cô ta và Trần Huy đang hẹn hò, mẹ lại phản đối. Mặc dù Trần Huy cũng là người có tiền, nhưng trong mắt mẹ cô ta chỉ là bọn nhà giàu mới nổi. Lâm Giai Khinh ngại mẹ quá thực dụng, đồng thời cũng hiểu mặc dù Trần Huy đẹp trai, nhưng vẫn kém Thương Ngôn mọi mặt.
Mẹ nói với cô ta, cô ta còn nhỏ, đợi cô ta trở về sau khi du học ở Anh, mọi người cũng quên chuyện ở Lan Đại, cô ta còn có thể trở thành thiên kim được các thanh niên tuấn tú ở thành phố Lan tranh đua.
Lâm Giai Khinh tin tưởng lời nói của mẹ.
'Mẹ, một lần nữa con xi chúc mẹ sinh hật vui vẻ, mãi trẻ và xinh đẹp." Lam Giai Khinh nâng ly rượu vang trong tay mình lên, xinh đẹp động lòng người nói những lời ngoan ngoãn: "Còn có ba nữa, ba phải mãi yêu mẹ và con đó."
Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn cười cười, bà ta nhìn Phương Tử Văn, trong lòng có chút xúc động. Có người đàn ông nào đồng ý chỉ yêu thương một người suốt mười năm hay không? Phương Tử Văn thật sự kém hơn Thương Vũ, nhưng Thương Vũ cũng tìm những cô gái trẻ tuổi, cũng chỉ có người phụ nữ Tạ Tịnh Di kia mới có thể chịu đựng tất cả.
"Ba mẹ, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi." Lâm Giai Khinh nói, lát nữa cô ta muốn gửi hình ảnh cho bạn bè. Có người không nhìn cô ta vừa mắt, cô ta càng phải hạnh phúc hơn. Không thể so với người ngay cả cha mẹ cũng không có.
"Được." Lâm Hi Âm đồng ý, dịu dàng tựa đầu vào bả vai Phương Tử Văn, giọng nói mềm mại nói với con gái: "Chụp cho ba mẹ một tấm riêng trước đi."
"Sau đó....." Phương Tử Văn nhớ tới quà tặng diendan.lequy.don vừa chuẩn bị xong, có thể lấy ra rồi. Quà tặng được ông ta đặt ở công ty, là một cái đồng hồ. Ông ta đã mua ở một cửa hàng trang sức dành cho nữ, dĩ nhiên là nhãn hiệu mà các phu nhân thích nhất.
Hộp quà được gói rất đẹp, Phương Tử Văn đưa cho Lâm Hi Âm, đỏ mắt chờ mong nói: "Mở ra xem."
Nếu Phương Tử Văn để bà ta mở ngay ở đây, quà tặng cũng sẽ không giản dị. Lâm Hi Âm đồng ý với chống, mím môi nở nụ cười mở món quà được gói cẩn thận ra, còn chưa mở hộp, thấy logo trước hộp, trong lòng có chút suy nghĩ.
Năm nay, Phương Tử Văn quả thật rất chăm chỉ.
"Mẹ, mau mở ra xem." Lâm Giai Khinh giục, cũng hạn phúc và hưng phấn thay mẹ mình.
"Gấp cái gì, không phải là một cái đồng hồ sao." Lâm Hi Âm nói.
Lâm Giai Khinh cười.
Phương Tử Văn cũng cười.
Rốt cuộc, Lâm Hi Âm mở hộp đồng hồ đeo tay ra, không biết chồng mình mua mẫu kinh điển hay là mẫu mới nhất, nhưng cái hộp vẫn chưa được mở ra hoàn toàn, tay Lâm Hi Âm trong nháy mắt cứng lại.
Trong hộp, căn bản không có đồng hồ đeo tay quý báu, chỉ có một xấp hình.
Phương Tử Văn: "....."
Lâm Giai Kinh: "....."
Đồng thời, trong điện thoại của Lâm Hi Ân cũng được gửi đến một tấm hình, là ảnh đồng hồ Ô Tử Yến đeo trên tay mình, gửi cho Lâm Hi Âm.
"Hả...." Ngừng một chút, cô lại hỏi: "Anh có lời khuyên nào không?"
"Như tình huống của cô thì ——" Benson hơi chần chờ, suy nghĩ một chút nói: "Trừ khi cô thay lòng, nếu không tôi cảm thấy bạ trai cô sẽ không đồng ý."
Thay lòng? Làm sao có thể, cô đi đầu để tìm đối tượng tốt hơn Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc cảm thấy khó khăn, không hề suy nghĩ diendan.lequy.don chuyện này nữa, sau đó Benson bất đắc dĩ nhắc nhở cô: "Cô có thể tìm tôi."
Không. Lê Lạc lập tức từ chối, nguyên nhân chính là: "Anh quá già rồi."
Benson: "... ...."
Thật lâu không có tiếng trả lời.
Lê Lạc rất xin lỗi, nhưng vẫn kiên trì không đồng ý. Tìm Benson làm người tình hờ cũng không sao, nhưng với tình tình kiêu ngạo của Tạ Uẩn Ninh chắc chắn sẽ không tin.
"Benson, anh ấy sẽ không tin." Lê Lạc nói: "Nếu không thì khẩu vị của tôi cũng thay đổi quá nhanh, từ tiểu thịt tươi biến thành một ông lão thịt khô."
"Lão thịt khô? Iorna, hình dung này của cô tôi nhận, nhưng chẳng phải thịt càng khô càng tốt sao? Đàn ông càng già càng có mùi vị." Benson nói giỡn: "Nưng nếu bị cô ghét bỏ, vậy thì tôi không giúp gì được, không có cách kéo cô từ biển tình ra ngoài."
Lê Lạc cười cười, nói một câu thật lòng: "Benson, thật ra tôi cũng rất hưởng thụ....."
"Tôi biết." Benson lấy bộ dạng người từng trải nói: "Bởi vì căn bản không có tình cảm nào không thể tách rời, chỉ có đàn ông và phụ nữ mới không tách nhau được."
Lời này, quả thực đúng là lời nói của một cao thủ tình trường. Trải qua nhiều vùng biển, còn từng gặp biển xanh muốn làm sông nhỏ. Lê Lạc nói: "Benson, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh lại không kết hôn."
"Tại sao?" Benson hỏi cô: "Hi vọng cô Thanh Gia đây giúp tôi giải đáp."
Lê Lạc: "Bởi vì anh chính là một lãng tử."
Benson cười to: "Thanh Gia, từ hình dung này của cô thật quá lạc hậu!"
Đối mặt với sự đáp trả của Benson, Lê Lạc cảm thấy không sao cả: ".....Thế nào?"
Cô chính là một bà già trong quá khứ đó!
Sau đó, nằm trong chăn suy nghĩ, Lê Lạc gửi tin nhắn cho một người bạn cô mới hợp tác. Đêm khuya cô gửi tin nhắn cho Ô Tử Yến, nhưng Ô Tử Yến lại không như cô mèo hoạt động ban đem. Nguyên nhân chính là Ô Tử Yến không có trong nước, cô ấy đang ở Mĩ di dời tài sản cá nhân của Phương Tử Văn.
Đàn ông, hôn nhân. Cho nên, đừng kết hôn sẽ tốt hơn.
... ...
" Happy birth¬day to you. Hap¬py birth¬day to you. . . . . ."
Trong phòng ăn cao nhất ở nhà hàng Felice Italy tại Lan thị, Phương Tử Văn và con gái Lâm Giai Khinh tổ chức sinh nhật cho Lâm Hi Âm. Hôm nay là sinh nhật 47 tuổi của Lâm Hi Âm, không như Tạ Tịnh Di có một người chồng chu đáo về mọi mặt, hai nhà Lâm – Phương cũng không có quan hệ sâu đậm với Lan thị, nên tiệc sinh nhật của Lâm Hi Âm cũng không có nhiều người, thậm chí khi năm kết hôn ngày càng dài, thái độ Phương Tử Văn tổ chức sinh nhật cho bà ta ngày càng qua loa.
Năm nay, ngược lại làm Lâm Hi Âm ngoài ý muôn.
Phòng ăn ba sao Michelin duy nhất ở nhà hàng Felice, nổi tiếng khó đặt, không ngờ sinh nhật năm nay Phương Tử Văn mang bà ta và con gái tới nơi này.
Giống như, đã sắp xếp trước khiến bà ta bất ngờ.
Dĩ nhiên, nhất định là xắp xếp một thời gian trước. Bởi vì phòng ăn này là Ô Yến Tử giúp đặt trước, Việc Ô Yến Tử giúp đỡ, cũng do Lê Lạc đề nghị.
Chọn một địa điểm cao, té xuống mới đau, không phải sao?
Hôm nay là sinh nhật mẹ, lần đầu Lâm Giai Khinh cùng ba mẹ đến Felice dùng cơm, ngồi ở cao ốc có ánh đèn sáng chói, chụp xong mấy tấm hình, tâm tình cũng vui sướng, cảm thấy mình giống như hình dung của những bàn cùng lớp, công chúa nhỏ sống ở Irovy Tower.
Dù biết những lời nói đó che dấu sự mỉa mai, Lâm Giai Khinh cũng không ngại, vì đó là sự thật.
Hơn nữa gần đây ba mẹ đối xử rất tốt với cô ta, mua cho cô ta xe, quần áo, thỉnh thoảng mang cô ta đi ra ngoài ăn tiệc.
Bọn họ thích dùng tiền đổi lấy tâm trạng tốt của cô ta, Lâm Giai Khinh cũng hớn hở tiếp nhận bồi thường của bọn họ, thật sự cảm thấy ra đời trong một gia đình giàu có thật hạnh phúc, Có ba mẹ thương yêu cô ta, mà gia đình cũng rất có điều kiện.
Nhưng khi nghe cô ta và Trần Huy đang hẹn hò, mẹ lại phản đối. Mặc dù Trần Huy cũng là người có tiền, nhưng trong mắt mẹ cô ta chỉ là bọn nhà giàu mới nổi. Lâm Giai Khinh ngại mẹ quá thực dụng, đồng thời cũng hiểu mặc dù Trần Huy đẹp trai, nhưng vẫn kém Thương Ngôn mọi mặt.
Mẹ nói với cô ta, cô ta còn nhỏ, đợi cô ta trở về sau khi du học ở Anh, mọi người cũng quên chuyện ở Lan Đại, cô ta còn có thể trở thành thiên kim được các thanh niên tuấn tú ở thành phố Lan tranh đua.
Lâm Giai Khinh tin tưởng lời nói của mẹ.
'Mẹ, một lần nữa con xi chúc mẹ sinh hật vui vẻ, mãi trẻ và xinh đẹp." Lam Giai Khinh nâng ly rượu vang trong tay mình lên, xinh đẹp động lòng người nói những lời ngoan ngoãn: "Còn có ba nữa, ba phải mãi yêu mẹ và con đó."
Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn cười cười, bà ta nhìn Phương Tử Văn, trong lòng có chút xúc động. Có người đàn ông nào đồng ý chỉ yêu thương một người suốt mười năm hay không? Phương Tử Văn thật sự kém hơn Thương Vũ, nhưng Thương Vũ cũng tìm những cô gái trẻ tuổi, cũng chỉ có người phụ nữ Tạ Tịnh Di kia mới có thể chịu đựng tất cả.
"Ba mẹ, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi." Lâm Giai Khinh nói, lát nữa cô ta muốn gửi hình ảnh cho bạn bè. Có người không nhìn cô ta vừa mắt, cô ta càng phải hạnh phúc hơn. Không thể so với người ngay cả cha mẹ cũng không có.
"Được." Lâm Hi Âm đồng ý, dịu dàng tựa đầu vào bả vai Phương Tử Văn, giọng nói mềm mại nói với con gái: "Chụp cho ba mẹ một tấm riêng trước đi."
"Sau đó....." Phương Tử Văn nhớ tới quà tặng diendan.lequy.don vừa chuẩn bị xong, có thể lấy ra rồi. Quà tặng được ông ta đặt ở công ty, là một cái đồng hồ. Ông ta đã mua ở một cửa hàng trang sức dành cho nữ, dĩ nhiên là nhãn hiệu mà các phu nhân thích nhất.
Hộp quà được gói rất đẹp, Phương Tử Văn đưa cho Lâm Hi Âm, đỏ mắt chờ mong nói: "Mở ra xem."
Nếu Phương Tử Văn để bà ta mở ngay ở đây, quà tặng cũng sẽ không giản dị. Lâm Hi Âm đồng ý với chống, mím môi nở nụ cười mở món quà được gói cẩn thận ra, còn chưa mở hộp, thấy logo trước hộp, trong lòng có chút suy nghĩ.
Năm nay, Phương Tử Văn quả thật rất chăm chỉ.
"Mẹ, mau mở ra xem." Lâm Giai Khinh giục, cũng hạn phúc và hưng phấn thay mẹ mình.
"Gấp cái gì, không phải là một cái đồng hồ sao." Lâm Hi Âm nói.
Lâm Giai Khinh cười.
Phương Tử Văn cũng cười.
Rốt cuộc, Lâm Hi Âm mở hộp đồng hồ đeo tay ra, không biết chồng mình mua mẫu kinh điển hay là mẫu mới nhất, nhưng cái hộp vẫn chưa được mở ra hoàn toàn, tay Lâm Hi Âm trong nháy mắt cứng lại.
Trong hộp, căn bản không có đồng hồ đeo tay quý báu, chỉ có một xấp hình.
Phương Tử Văn: "....."
Lâm Giai Kinh: "....."
Đồng thời, trong điện thoại của Lâm Hi Ân cũng được gửi đến một tấm hình, là ảnh đồng hồ Ô Tử Yến đeo trên tay mình, gửi cho Lâm Hi Âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.