Chương 62: Chương 60.2
Tùy Hầu Châu
22/03/2019
Chuyện đầu tư ở nước
ngoài, Phương Tử Văn không dám nói với Lâm Hi Âm, bởi vì trong công ty
đều là vốn lưu động, một nửa trong đó là tài sản cá nhân của anh ta. Lâm Hi Âm không biết chuyện tiền bạc của gia đình. Vợ chồng bọn họ không
quá thân thiết với nhau, Phương Tử Văn biết vợ mình Lâm Hi Âm yêu người
khác, luôn nhớ tới ông chủ trước kia. Anh ta không thể không tìm cho
mình đường lui trước.
Phương Tử Văn nói Ô Tử Yến ở nước ngoài, lửa giận trong người Lâm Hi Âm lại bùng nổ, cho rằng Phương Tử Văn vẫn còn che chở cho Ô Tử Yến.
Kết quả là, chờ đến khi vợ cả Lâm Hi Âm đến công ty Phương Tử Văn, bàn làm việc của Ô Tử Yến đã không còn thứ gì. Hàng trăm người trong công ty, nhìn Lâm Hi Âm bằng ánh mắt như đã hiểu mọi chuyện.
Chỉ có mình cô ta bị gạt.
Lâm Hi Âm chịu nhục ngồi ở bàn làm việc của Phương Tử Văn, móng tay được chăm sóc rất tốt hận không thể cào nát mặt bàn. Cô ta nhất định không để cho Ô Tử Yến sống tốt......
Ngày thứ ba sau khi về nước Ô Tử Yến mới đến công ty, mặc bộ đồ công sở mới nhất của Dior trang điểm nhạt. Ngũ quan của cô ta không thật sự quá xinh đẹp, nếu so với Lâm Hi Âm thì còn kém hơn. Chỉ thắng ở chỗ có bản lĩnh, hất là khi mang giày cao gót, rất có bộ dạng của 'ngự tỷ", ngoài ra cô ta là người phóng khoáng, ở công ty cũng có được rất nhiều mối quan hệ tốt.
Chỉ ngoại trừ bà chủ kia.
Cho nên trước khi Ô Tử Yến đến công ty, đã nhận được tin do cấp dưới của cô ta gửi tới ---- Lâm Hi Âm đã tới.
Ô Tử Yến đẩy cửa văn phòng Phương Tử Văn ra, thấy Lâm Hi Âm ngồi ở vị trí của Phương Tử Văn, đôi mắt nhìn thẳng cô ta. Trên tay cần một sấp hoá đơn của cô ta chi trả khi làm việc ở công ty, dùng sức đập xuống bàn, đồng thời không nể mặt mở miệng: "Trưởng phòng Ô, cô bị sa thải."
Ha ha. Lâm Hi Âm tưởng rằng cô ta còn quan tâm tới đống hoá đơn đó sao? Dĩ nhiên, cô ta cũng có phần trong đó không ít. Ô Tử Yến cũng lấy từ trong túi ra một lá đơn từ chức, nói với Lâm Hi Âm: "Thật đúng lúc, cô cả Lâm, hôm nay tôi tới đây từ chức."
... ...
Benson có chuyện phải về Mỹ một chuyến, lúc Lê Lạc biết, là do Benson gửi tin nhắn đến cho cô: "Buổi tối mời cậu ăn cơm."
Mới vừa gửi tin nhắn xong, trong điện thoại lại nhận được tin nhắn của Tạ Uẩn Ninh: "Tối nay cùng nhau ăn tối đi."
Rất nhanh Benson đã gửi hồi âm: "Được, nhưng mà để tôi mời đi, dù sao gần đây cậu cũng rất nghè."
Hai tin nhắn, Lê Lạc ngồi ở thư viện thành phố Lan, không biết nên từ chối ai.
Mặc kệ là thế nào, cô và Benson đã hứa với nhau rồi, không thể từ chối được. Lê Lạc gửi hồi âm cho Tạ Uẩn Ninh: "Thật xin lỗi, tối nay em có việc."
Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại đến.
Lê Lạc ra khỏi thư viện, nghe điện thoại, nói rõ: "......Bạn học của em phải về Mỹ, em phải cùng cậu ấy ăn một bữa cơm."
Tạ Uẩn Ninh: "Cùng nhau đi đi."
Lê Lạc: "... ..."
"Không thể sao?" Tạ Uẩn Ninh không chỉ hỏi trực tiếp, còn nhắc nhở cô: "Lê Lạc, bây giờ chúng ta vẫn còn yêu hau, em năm lần bảy lượt hẹn với người khác, có suy nghĩ tới tâm trạng của anh hay không?"
Cái gì! Lê Lạc kinh ngạc vì bị chất vấn, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không có năm lần bảy lượt......"
Tạ Uẩn Ninh: "Phải, chỉ có hai lần thôi."
Trời ạ, Lê Lạc tựa đầu vào tường thuỷ tinh trong suốt ở thư viện, nhìn mặt trời ở ngoài kia, thầm nghĩ chết thì chết thôi. Dù sao thời gian thân phận của cô bị lộ cũng không còn xa, mang Tạ Uẩn Ninh đi gặp Benson thì đâu có sao.
Cô cũng không muốn chuyện gì cũng lừa anh.
Nhưng, dù Benson có một gương mặt như em bé, cũng không thể nhìn bề ngoài mà nói đó là bạn học của cô! Cô phải làm sao để giới thiệu thân phận bạn học của Benson với Tạ Uẩn inh đây, chẳng lẽ nói với Tạ Uẩn Ninh: bề ngoài Benson nhìn lớn hơn so với tuổi?
Không, thực ra bạn gái của anh lớn chậm thôi.
Thiếu chút nữa Lê Lạc đã rơi lệ, nghẹn ngào đáp lại Tạ Uẩn Ninh bá đạo như cua kia: "Giáo sư, vậy em sẽ gọi với bạn học em, tối nay ba chúng ta cùng nhau ăn cơm?"
Tạ Uẩn Ninh: "Có thế, địa điểm sẽ do anh chọn."
Lê Lạc: "Tốt....."
"Vậy bây giờ em ở đâu? Anh tới đón em."
"Em đang ở thư viện.....Học tập."
"Được, đợi lát nữa gặp.'
"Lát nữa gặp."
Trong phòng làm việc ở phòng sinh hóa tế bào Thanh Hoài, Tạ Uẩn Ninh cúp điện thoại, trong máy tính, một ti nhắn bằng tiếng Anh được gửi đến từ Mỹ. Anh xoa trán đến gần ghế làm việc, hi vọng chuyện không như anh nghĩ.
Quá kích thích.....
Nhà họ Thương, Thương Vũ khó lắm mới có ngày không làm việc, nghỉ ở nhà. Rảnh rỗi không có việc gì, đánh bóng với con trai. Kết thúc một trận, toàn thân hai cha con đều là mồ hôi.
Dường như thật lâu rồi không đánh bóng với cha, đi theo cha lê lầu, Thương Ngôn định quên một chút chuyện không vui. Làm một người con trai, không nói tới chuyện vô ý, anh ta không thể thể hiện mặt khó chịu với cha mẹ, khiến gia đình không hoà thuận, làm mẹ khổ sở.
Mặc dù, anh ta cũng đoán được mẹ đã biết một ít chuyện. Nếu không tại sao du thuyền ở Đảo thị, sao mẹ lại phải khóc trước mặt cha chứ?
Lúc Thương Ngôn và Thương Vũ về phòng tắm, Tạ Tịnh Di cũng về phòng. Hôm nay cô ta cũng ở nhà kinh trồng hoa một giờ, trong đầu nghĩ về lúc cô ta và Thương Vũ quen nhau, mỗi lần ước hẹn gì đó, hai người chỉ ngồi chứ không có tư thế khác. Một ly cà phê hoặc một ly trà, cô ta không thể nói ra câu hài hước nào. Thương Vũ cũng không thích nói chuyện, giống như trong lòng đang có chuyện gì đấy. Lúc còn trẻ, cô ta cảm thấy chồng mình có một sức quyến rũ đặc biệt, cảm thấy thời gian đó rất đẹp, cho nên mới cổ vũ mình đừng quan tâm chuyện đấy. Cho tới bây giờ, Tạ Uẩn Ninh nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy bản thân thật sự rất thích chịu khổ sở.
Cái cô ta thích là sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Đáng tiếc, cô ta lại yêu Thương Vũ.....Một người đàn ông không yêu mình.
Thương Vũ tắm xong, Tạ Tịnh Di ngồi bên giường, nếu cô ta đã quyết định tha thứ cho chồng, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, có một số việc vẫn phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Chuyện của Lê Lạc. đã có Tạ Uẩn Ninh điều tra dùm cô ta, chắc đã có kết quả, nhưng cô ta lại muốn có đáp án từ Thương Vũ trước.
"Thương Vũ, em muốn nói với anh chuyện của Lê Lạc." Tạ Tịnh Di trực tiếp mở miệng, nhì Thương Vũ.
Thương Vũ cao lớn đứng trước mặt vợ, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng được che dấu rất nhanh.
Phụ nữ rất đơn giản nhưng cũng rất nhạy cảm. Vẻ mặt Thương Vũ nói cho Tạ Tịnh Di biết – anh ta và Lê Lạc có liên quan.
Tạ Tịnh Di lấy hình ra, đưa cho Thương Vũ.
Thương Vũ nhận lấy hình, nhìn hình, khoé miệng cong lên, không nói gì, cũng không có gì muốn nói. Tấm hình này là của nhiều năm trước, anh ta vẫn muốn tìm lại, không ngờ lại ở chỗ vợ.
Nhưng, chuyện này càng ngày càng trở nên kì lạ. Sao tấm hình này lại có mặt trong thời gian này?
"Lê Lạc, có phải là con của anh và cô hai nhà họ Lâm không?" Tạ Tịnh Di hỏi, ánh mắt sáng quắc.
Thương Vũ: "... ...." Che trán, vợ anh ta nói một chuyện rất nực cười, anh ta lại không biết nên cười thế nào. Bởi vì dù chuyện này ra sao, anh ta vẫn cảm thấy có lỗi với vợ mình.
Ngoài cửa, đúng lúc Thương Ngôn đi qua, bởi vì nghe được tên của Lê Lạc mới dừng lại.
Tạ Tịnh Di tiếp tục mở miệng: "Thương Vũ, cuối cùng có phải hay không/ Xin anh nói thật cho em biết......" Nếu Thương Vũ nói với cô là sự thật, cô ta có thể tiếp nhận Lê Lạc.
Lê Lạc là con gái anh ta? Anh ta thật sự hi vọng anh ta và Thanh Gia có một đứa con gái, cưng chiều con bé, mang đến cho nó mọi thứ tốt nhất trên thế giới. Con gái và con trai, cách nuôi dạy không hề giống nhau.
Tạ Tịnh Di chất vấn, Thương Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng được cho nên trước khi trả lời, anh ta muốn hỏi vợ mình một chút chuyện: "Tĩnh Di, sao em lại nghi ngờ như vậy?"
Chồng không trả lời, càng làm cho Tạ Tịnh Di tin Lê Lạc và chồng mình có quan hệ, nếu không chồng cô ta có thể trả lời ngay. Tạ Tịnh Di hít một hơi, giọng nói tăng thêm ân lượng nói với Thương Vũ: "Sao em lại không thể nghi ngờ, nếu như Lê Lạc thật sự là con gái của anh, cô ấy chính là chị của Thương Ngôn, em và Thương Ngôn đều có quyền biết rõ sự thật."
Cửa không đóng hoàn toàn, đột nhiên bị đẩy ra.
Hoàn toàn bị chuyện này làm đầu óc lú lẩn, Thương gôn nhìn cha mẹ ở trong phòng ngủ, không thể tin mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ nói cái gì.....Lê Lạc là chị của con?"
Phương Tử Văn nói Ô Tử Yến ở nước ngoài, lửa giận trong người Lâm Hi Âm lại bùng nổ, cho rằng Phương Tử Văn vẫn còn che chở cho Ô Tử Yến.
Kết quả là, chờ đến khi vợ cả Lâm Hi Âm đến công ty Phương Tử Văn, bàn làm việc của Ô Tử Yến đã không còn thứ gì. Hàng trăm người trong công ty, nhìn Lâm Hi Âm bằng ánh mắt như đã hiểu mọi chuyện.
Chỉ có mình cô ta bị gạt.
Lâm Hi Âm chịu nhục ngồi ở bàn làm việc của Phương Tử Văn, móng tay được chăm sóc rất tốt hận không thể cào nát mặt bàn. Cô ta nhất định không để cho Ô Tử Yến sống tốt......
Ngày thứ ba sau khi về nước Ô Tử Yến mới đến công ty, mặc bộ đồ công sở mới nhất của Dior trang điểm nhạt. Ngũ quan của cô ta không thật sự quá xinh đẹp, nếu so với Lâm Hi Âm thì còn kém hơn. Chỉ thắng ở chỗ có bản lĩnh, hất là khi mang giày cao gót, rất có bộ dạng của 'ngự tỷ", ngoài ra cô ta là người phóng khoáng, ở công ty cũng có được rất nhiều mối quan hệ tốt.
Chỉ ngoại trừ bà chủ kia.
Cho nên trước khi Ô Tử Yến đến công ty, đã nhận được tin do cấp dưới của cô ta gửi tới ---- Lâm Hi Âm đã tới.
Ô Tử Yến đẩy cửa văn phòng Phương Tử Văn ra, thấy Lâm Hi Âm ngồi ở vị trí của Phương Tử Văn, đôi mắt nhìn thẳng cô ta. Trên tay cần một sấp hoá đơn của cô ta chi trả khi làm việc ở công ty, dùng sức đập xuống bàn, đồng thời không nể mặt mở miệng: "Trưởng phòng Ô, cô bị sa thải."
Ha ha. Lâm Hi Âm tưởng rằng cô ta còn quan tâm tới đống hoá đơn đó sao? Dĩ nhiên, cô ta cũng có phần trong đó không ít. Ô Tử Yến cũng lấy từ trong túi ra một lá đơn từ chức, nói với Lâm Hi Âm: "Thật đúng lúc, cô cả Lâm, hôm nay tôi tới đây từ chức."
... ...
Benson có chuyện phải về Mỹ một chuyến, lúc Lê Lạc biết, là do Benson gửi tin nhắn đến cho cô: "Buổi tối mời cậu ăn cơm."
Mới vừa gửi tin nhắn xong, trong điện thoại lại nhận được tin nhắn của Tạ Uẩn Ninh: "Tối nay cùng nhau ăn tối đi."
Rất nhanh Benson đã gửi hồi âm: "Được, nhưng mà để tôi mời đi, dù sao gần đây cậu cũng rất nghè."
Hai tin nhắn, Lê Lạc ngồi ở thư viện thành phố Lan, không biết nên từ chối ai.
Mặc kệ là thế nào, cô và Benson đã hứa với nhau rồi, không thể từ chối được. Lê Lạc gửi hồi âm cho Tạ Uẩn Ninh: "Thật xin lỗi, tối nay em có việc."
Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại đến.
Lê Lạc ra khỏi thư viện, nghe điện thoại, nói rõ: "......Bạn học của em phải về Mỹ, em phải cùng cậu ấy ăn một bữa cơm."
Tạ Uẩn Ninh: "Cùng nhau đi đi."
Lê Lạc: "... ..."
"Không thể sao?" Tạ Uẩn Ninh không chỉ hỏi trực tiếp, còn nhắc nhở cô: "Lê Lạc, bây giờ chúng ta vẫn còn yêu hau, em năm lần bảy lượt hẹn với người khác, có suy nghĩ tới tâm trạng của anh hay không?"
Cái gì! Lê Lạc kinh ngạc vì bị chất vấn, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không có năm lần bảy lượt......"
Tạ Uẩn Ninh: "Phải, chỉ có hai lần thôi."
Trời ạ, Lê Lạc tựa đầu vào tường thuỷ tinh trong suốt ở thư viện, nhìn mặt trời ở ngoài kia, thầm nghĩ chết thì chết thôi. Dù sao thời gian thân phận của cô bị lộ cũng không còn xa, mang Tạ Uẩn Ninh đi gặp Benson thì đâu có sao.
Cô cũng không muốn chuyện gì cũng lừa anh.
Nhưng, dù Benson có một gương mặt như em bé, cũng không thể nhìn bề ngoài mà nói đó là bạn học của cô! Cô phải làm sao để giới thiệu thân phận bạn học của Benson với Tạ Uẩn inh đây, chẳng lẽ nói với Tạ Uẩn Ninh: bề ngoài Benson nhìn lớn hơn so với tuổi?
Không, thực ra bạn gái của anh lớn chậm thôi.
Thiếu chút nữa Lê Lạc đã rơi lệ, nghẹn ngào đáp lại Tạ Uẩn Ninh bá đạo như cua kia: "Giáo sư, vậy em sẽ gọi với bạn học em, tối nay ba chúng ta cùng nhau ăn cơm?"
Tạ Uẩn Ninh: "Có thế, địa điểm sẽ do anh chọn."
Lê Lạc: "Tốt....."
"Vậy bây giờ em ở đâu? Anh tới đón em."
"Em đang ở thư viện.....Học tập."
"Được, đợi lát nữa gặp.'
"Lát nữa gặp."
Trong phòng làm việc ở phòng sinh hóa tế bào Thanh Hoài, Tạ Uẩn Ninh cúp điện thoại, trong máy tính, một ti nhắn bằng tiếng Anh được gửi đến từ Mỹ. Anh xoa trán đến gần ghế làm việc, hi vọng chuyện không như anh nghĩ.
Quá kích thích.....
Nhà họ Thương, Thương Vũ khó lắm mới có ngày không làm việc, nghỉ ở nhà. Rảnh rỗi không có việc gì, đánh bóng với con trai. Kết thúc một trận, toàn thân hai cha con đều là mồ hôi.
Dường như thật lâu rồi không đánh bóng với cha, đi theo cha lê lầu, Thương Ngôn định quên một chút chuyện không vui. Làm một người con trai, không nói tới chuyện vô ý, anh ta không thể thể hiện mặt khó chịu với cha mẹ, khiến gia đình không hoà thuận, làm mẹ khổ sở.
Mặc dù, anh ta cũng đoán được mẹ đã biết một ít chuyện. Nếu không tại sao du thuyền ở Đảo thị, sao mẹ lại phải khóc trước mặt cha chứ?
Lúc Thương Ngôn và Thương Vũ về phòng tắm, Tạ Tịnh Di cũng về phòng. Hôm nay cô ta cũng ở nhà kinh trồng hoa một giờ, trong đầu nghĩ về lúc cô ta và Thương Vũ quen nhau, mỗi lần ước hẹn gì đó, hai người chỉ ngồi chứ không có tư thế khác. Một ly cà phê hoặc một ly trà, cô ta không thể nói ra câu hài hước nào. Thương Vũ cũng không thích nói chuyện, giống như trong lòng đang có chuyện gì đấy. Lúc còn trẻ, cô ta cảm thấy chồng mình có một sức quyến rũ đặc biệt, cảm thấy thời gian đó rất đẹp, cho nên mới cổ vũ mình đừng quan tâm chuyện đấy. Cho tới bây giờ, Tạ Uẩn Ninh nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy bản thân thật sự rất thích chịu khổ sở.
Cái cô ta thích là sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Đáng tiếc, cô ta lại yêu Thương Vũ.....Một người đàn ông không yêu mình.
Thương Vũ tắm xong, Tạ Tịnh Di ngồi bên giường, nếu cô ta đã quyết định tha thứ cho chồng, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, có một số việc vẫn phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Chuyện của Lê Lạc. đã có Tạ Uẩn Ninh điều tra dùm cô ta, chắc đã có kết quả, nhưng cô ta lại muốn có đáp án từ Thương Vũ trước.
"Thương Vũ, em muốn nói với anh chuyện của Lê Lạc." Tạ Tịnh Di trực tiếp mở miệng, nhì Thương Vũ.
Thương Vũ cao lớn đứng trước mặt vợ, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng được che dấu rất nhanh.
Phụ nữ rất đơn giản nhưng cũng rất nhạy cảm. Vẻ mặt Thương Vũ nói cho Tạ Tịnh Di biết – anh ta và Lê Lạc có liên quan.
Tạ Tịnh Di lấy hình ra, đưa cho Thương Vũ.
Thương Vũ nhận lấy hình, nhìn hình, khoé miệng cong lên, không nói gì, cũng không có gì muốn nói. Tấm hình này là của nhiều năm trước, anh ta vẫn muốn tìm lại, không ngờ lại ở chỗ vợ.
Nhưng, chuyện này càng ngày càng trở nên kì lạ. Sao tấm hình này lại có mặt trong thời gian này?
"Lê Lạc, có phải là con của anh và cô hai nhà họ Lâm không?" Tạ Tịnh Di hỏi, ánh mắt sáng quắc.
Thương Vũ: "... ...." Che trán, vợ anh ta nói một chuyện rất nực cười, anh ta lại không biết nên cười thế nào. Bởi vì dù chuyện này ra sao, anh ta vẫn cảm thấy có lỗi với vợ mình.
Ngoài cửa, đúng lúc Thương Ngôn đi qua, bởi vì nghe được tên của Lê Lạc mới dừng lại.
Tạ Tịnh Di tiếp tục mở miệng: "Thương Vũ, cuối cùng có phải hay không/ Xin anh nói thật cho em biết......" Nếu Thương Vũ nói với cô là sự thật, cô ta có thể tiếp nhận Lê Lạc.
Lê Lạc là con gái anh ta? Anh ta thật sự hi vọng anh ta và Thanh Gia có một đứa con gái, cưng chiều con bé, mang đến cho nó mọi thứ tốt nhất trên thế giới. Con gái và con trai, cách nuôi dạy không hề giống nhau.
Tạ Tịnh Di chất vấn, Thương Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng được cho nên trước khi trả lời, anh ta muốn hỏi vợ mình một chút chuyện: "Tĩnh Di, sao em lại nghi ngờ như vậy?"
Chồng không trả lời, càng làm cho Tạ Tịnh Di tin Lê Lạc và chồng mình có quan hệ, nếu không chồng cô ta có thể trả lời ngay. Tạ Tịnh Di hít một hơi, giọng nói tăng thêm ân lượng nói với Thương Vũ: "Sao em lại không thể nghi ngờ, nếu như Lê Lạc thật sự là con gái của anh, cô ấy chính là chị của Thương Ngôn, em và Thương Ngôn đều có quyền biết rõ sự thật."
Cửa không đóng hoàn toàn, đột nhiên bị đẩy ra.
Hoàn toàn bị chuyện này làm đầu óc lú lẩn, Thương gôn nhìn cha mẹ ở trong phòng ngủ, không thể tin mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ nói cái gì.....Lê Lạc là chị của con?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.