Chương 100: Chương 73-3
Tùy Hầu Châu
14/12/2020
Cuộc họp thường niên của tập đoàn AC, mọi người trong nhà họ Tạ đều
được sắp xếp ngồi ở vị trí quan trọng trên cùng ở phía trước. Lê Lạc là
đại biểu hợp tác với Will, cho nên vị trí cũng được bố trí ngồi ở phía
trước. Đồng dạng chỗ ngồi của người là đại biểu của Lâm thị cũng được
sắp xếp ở phía trước. Chỗ ngồi Lê Lạc và Lâm Hi Âm cùng hàng, nhưng bị
ngăn cách ở giữa bởi Phương Tử Văn .
Lê Lạc đổi lại vị trí tấm biển tên của Lâm Hi Âm và của Phương Tử Văn một chút.
Lâm Hi Âm cùng Phương Tử Văn là một khối tham dự. Cả hai người đều mặc trang phục đi tham dự. Bộ váy áo dài của Lâm Hi Âm lấp lánh dưới ánh đèn. Phương Tử Văn cũng mặc cùng một kiểu dáng hình thức. Vợ chồng hai người bọn họ ký tên rồi tiến vào trong hội trường. Đứng trước ống kính của giới truyền thông, hai người bọn họ luôn giữ vững hình ảnh của hai vợ chồng ân ái yêu thương.
Làm đủ trò biểu diễn.
Lê Lạc dựa lưng vào lưng ghế dựa, cởi bỏ chiếc áo khoác choàng bên ngoài, bên trong là một chiếc váy màu đen ngắn gọn. Làn da trắng của cô, dưới ánh đèn dường như là càng sáng lên hơn, nhưng không phải là trắng bệch ra theo kiểu đắp phấn lên mặt, giống như Lâm Hi Âm kia.
Lâm Hi Âm đã đi tới. Nhìn thấy vị trí của bản thân mình đặt ngay tại bên cạnh Lê Lạc, gương mặt của Lâm Hi Âm dường như có chút phấn khích.
Lê Lạc chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, khách khí nói: "Phương phu nhân, mời bà ngồi đi." Đêm nay, cô muốn ngồi ở bên cạnh Lâm Hi Âm, muốn nhìn Lâm Hi Âm tỉ mỉ một chút.
Lâm Hi Âm trừng mắt lên, Phương Tử Văn cười hề hề nắm tay vợ mình, trước ngồi xuống. Khí chất của Lê Lạc lúc này cũng đầy đủ sự cường đại. Sau khi Lâm Hi Âm ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc xong, Lê Lạc không có ý dư thừa nói chuyện với Lâm Hi Âm, chính là lấy ra điện thoại di động.
Cùng một nước cờ, Lê Lạc không nghĩ muốn chơi đùa tới hai lần. Bất quá cô lại là một con người rất thực tế. Lê Lạc chỉ có thể khiến mọi người cho mình câu trả lời cho những điều mà cô không thể tìm ra - - năm đó ở bệnh viện, Lâm Hi Âm đã ký quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ, rốt cuộc là sự lựa chọn chính xác, hay là ác ý muốn mưu sát?
Chỉ có ba mươi phần trăm hi vọng, nhưng quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ, đến cùng là ý vị như thế nào? Lê Lạc dựa khẽ lưng ghế dựa, nhìn lên ánh sáng của đèn chùm thủy tinh chói mắt treo trong hội trường, ánh mắt của cô có chút bị đau đớn.
Bên tai Lê Lạc lại vang lên tiếng vỗ tay của Lâm Hi Âm thưởng cho cô năm đó ở trong bệnh viện: "Lâm Thanh Gia, em có thể đừng nên ích kỷ như vậy hay không? Chẳng lẽ em nghĩ muốn khi mẹ tỉnh lại sẽ phải thống khổ, khi phải đối mặt với sự thật đau lòng hay sao?"
Nói gì vậy. . . Bởi vì muốn khi mẹ tỉnh lại sẽ phải thống khổ, khi phải đối mặt với sự thật đau lòng, liền phá bỏ đi cơ hội để cho mẹ tỉnh lại sao! Như vậy có đúng không?
Cũng giống như lần trước chơi đùa trò chơi vậy, Lê Lạc công khai chi tiết chuyện năm đó cha mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cùng với việc Lâm Hi Âm ở bệnh viện, đã quyết định buông tay với việc cứu chữa cho mẹ ở trên mạng. Cô đã dùng hoàn toàn lời nói của kẻ thứ ba để kể lại tóm tắt chuyện cũ, khách quan mà bình tĩnh để bản thân mình ở ngoài cuộc, chỉ bàn luận sự việc, không biểu lộ thái độ.
Khuôn mặt của Lê Lạc trầm mặc khi xem điện thoại di động. Ở bên cạnh, Lâm Hi Âm cũng đồng dạng không nói một lời. Bà ta thật sự không thể nín nhịn mãi được, liền cầm lấy cái gương trang điểm, sửa sang trang điểm lại cho gương mặt của mình. Đêm nay, bà ta còn phải đi lên trên sân khấu để làm nghi thức ký thỏaước.
Điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn vang lên tiếng tinh tinh tinh. Tiếng chuông báo nhắc nhở có tin nhắn riêng gửi đến từ trên mạng Weibo. Lâm Hi Âm cầm lấy di động, trong nháy mắt lập tức có rất nhiều bình luận cùng tin nhắn riêng, thậm chí còn nhấn @ tên của Lâm Hi Âm.
Theo bản năng Lâm Hi Âm cho rằng, có phải là do hôm nay trước tiên bà ta đã báo trước sự tình liền đưa tới chú ý, hoặc là AC cũng đã công bố tin tức, cho nên đã dẫn đến chuyện náo nhiệt hơn một chút chăng. Lâm Hi Âm nhấp môi dưới, mở ra nội dung @ tên của mình, đọc những dòng bình luận, tay của Lâm Hi Âm bất tri bất giác có chút phát run.
Trong thư gửi riêng tới, có tới vài trăm tin nhắn lại hỏi cô: "Lâm đại tiểu thư, năm đó người buông tay đối với chuyện cứu chữa cho mẹ, thật sự chính là bà phải không?"
"Có đến ba mươi phần trăm hi vọng, vậy mà bà cũng vẫn quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ! Bà như vậy mà vẫn là người sao?"
"Bà là con đẻ thật sao. . ."
"Tôi hoài nghi việc bà quyết định buông tay không cứu chữa cho mẹ nữa, chính là một âm mưu của bà. Không cần cảm thấy là tôi đa nghi, tôi nhớ được là bà còn có một cô em gái đã chết một cách vô duyên vô cớ. . ."
Đủ loại chất vấn, đủ loại nghi kỵ, tràn đầy trời đất theo mạng Internet, từ các phía liên tục lao về phía Lâm Hi Âm. Cả người Lâm Hi Âm đều đang phát run. Sự sợ hãi cùng lo lắng giống như là thủy triều đang mãnh liệt tuôn trào về phía Lâm Hi Âm vậy. Bên cạnh Lâm Hi Âm, Lê Lạc hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Hi Âm.
Ánh mắt trong trẻo.
Lâm Hi Âm tự bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại. Trái tim tràn đầy bối rối giống như có một lỗ hổng, càng ngày càng sâu. Rồi sau đó một bàn tay từ bên dưới vươn ra, dùng sức điên cuồng kéo bà ta xuống dưới! Kéo bà ta chỗ nào đây?
Một nơi không thể nắm chắc, một vực sâu không thể biết trước.
Lê Lạc cũng không có công khai người con gái năm đó chính là Lâm Hi Âm. Bởi vì thời gian trước, để làm cơ sở cho việc tiến hành làm sáng tỏ chuyện Tiểu Thụ, Internet đã tự phát một phần thông tin của Lâm Hi Âm. Kết hợp với chuyện cũ nói ra ngày hôm nay, bạn bè lưu tâm trên mạng liền đoán được người quyết định buông tay để cứu cứu chữa cho mẹ của mình, chính là Lâm Hi Âm.
Là giá trị quan của xã hội đã được cải biến hay sao? Rõ ràng là cùng một câu chuyện, năm đó Lâm Hi Âm còn làm cho bộ phận nhân viên cứu hộ phải cảm động. Thế mà chỉ cách có hai mươi lăm năm khi cách 25 năm lại công bố chuyện cũ, cơ hồ đều là thuần một sắc thảo phạt Lâm Hi Âm.
Nếu không phải là giá trị quan của xã hội thay đổi, thì là vì sao đây?
Lê Lạc chớp chớp mắt, trong lòng rất rõ ràng. Bởi vì năm đó chân tướng cùng đạo lý đều nằm ở nơi Lâm Hi Âm. Còn bây giờ, cô đã công bố chân tướng của sự việc cho quần chúng, giống như làm sáng tỏ bí mật, đưa cho đến trước mặt cho đại quần chúng vậy.
Vì sao Lê Lạc lại lựa chọn làm sáng tỏ chuyện này. Bởi vì cô trước sau đều tin tưởng, lột bỏ mặt ngoài phù hoa dối trá của xã hội, thì vẫn là một mặt ánh sáng chói chang tràn đầy nhân tính. Nó thật ấm áp, thiện lương, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.
Cách đó không xa, có một luồng ánh mắt đang nhìn về phía cô. Lê Lạc quăng ánh mắt nhìn về phía đó, đối diện với Tạ Uẩn Ninh. Rồi sau đó, cô thu hồi tầm mắt của mình lại.
Lê Lạc đổi lại vị trí tấm biển tên của Lâm Hi Âm và của Phương Tử Văn một chút.
Lâm Hi Âm cùng Phương Tử Văn là một khối tham dự. Cả hai người đều mặc trang phục đi tham dự. Bộ váy áo dài của Lâm Hi Âm lấp lánh dưới ánh đèn. Phương Tử Văn cũng mặc cùng một kiểu dáng hình thức. Vợ chồng hai người bọn họ ký tên rồi tiến vào trong hội trường. Đứng trước ống kính của giới truyền thông, hai người bọn họ luôn giữ vững hình ảnh của hai vợ chồng ân ái yêu thương.
Làm đủ trò biểu diễn.
Lê Lạc dựa lưng vào lưng ghế dựa, cởi bỏ chiếc áo khoác choàng bên ngoài, bên trong là một chiếc váy màu đen ngắn gọn. Làn da trắng của cô, dưới ánh đèn dường như là càng sáng lên hơn, nhưng không phải là trắng bệch ra theo kiểu đắp phấn lên mặt, giống như Lâm Hi Âm kia.
Lâm Hi Âm đã đi tới. Nhìn thấy vị trí của bản thân mình đặt ngay tại bên cạnh Lê Lạc, gương mặt của Lâm Hi Âm dường như có chút phấn khích.
Lê Lạc chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, khách khí nói: "Phương phu nhân, mời bà ngồi đi." Đêm nay, cô muốn ngồi ở bên cạnh Lâm Hi Âm, muốn nhìn Lâm Hi Âm tỉ mỉ một chút.
Lâm Hi Âm trừng mắt lên, Phương Tử Văn cười hề hề nắm tay vợ mình, trước ngồi xuống. Khí chất của Lê Lạc lúc này cũng đầy đủ sự cường đại. Sau khi Lâm Hi Âm ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc xong, Lê Lạc không có ý dư thừa nói chuyện với Lâm Hi Âm, chính là lấy ra điện thoại di động.
Cùng một nước cờ, Lê Lạc không nghĩ muốn chơi đùa tới hai lần. Bất quá cô lại là một con người rất thực tế. Lê Lạc chỉ có thể khiến mọi người cho mình câu trả lời cho những điều mà cô không thể tìm ra - - năm đó ở bệnh viện, Lâm Hi Âm đã ký quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ, rốt cuộc là sự lựa chọn chính xác, hay là ác ý muốn mưu sát?
Chỉ có ba mươi phần trăm hi vọng, nhưng quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ, đến cùng là ý vị như thế nào? Lê Lạc dựa khẽ lưng ghế dựa, nhìn lên ánh sáng của đèn chùm thủy tinh chói mắt treo trong hội trường, ánh mắt của cô có chút bị đau đớn.
Bên tai Lê Lạc lại vang lên tiếng vỗ tay của Lâm Hi Âm thưởng cho cô năm đó ở trong bệnh viện: "Lâm Thanh Gia, em có thể đừng nên ích kỷ như vậy hay không? Chẳng lẽ em nghĩ muốn khi mẹ tỉnh lại sẽ phải thống khổ, khi phải đối mặt với sự thật đau lòng hay sao?"
Nói gì vậy. . . Bởi vì muốn khi mẹ tỉnh lại sẽ phải thống khổ, khi phải đối mặt với sự thật đau lòng, liền phá bỏ đi cơ hội để cho mẹ tỉnh lại sao! Như vậy có đúng không?
Cũng giống như lần trước chơi đùa trò chơi vậy, Lê Lạc công khai chi tiết chuyện năm đó cha mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cùng với việc Lâm Hi Âm ở bệnh viện, đã quyết định buông tay với việc cứu chữa cho mẹ ở trên mạng. Cô đã dùng hoàn toàn lời nói của kẻ thứ ba để kể lại tóm tắt chuyện cũ, khách quan mà bình tĩnh để bản thân mình ở ngoài cuộc, chỉ bàn luận sự việc, không biểu lộ thái độ.
Khuôn mặt của Lê Lạc trầm mặc khi xem điện thoại di động. Ở bên cạnh, Lâm Hi Âm cũng đồng dạng không nói một lời. Bà ta thật sự không thể nín nhịn mãi được, liền cầm lấy cái gương trang điểm, sửa sang trang điểm lại cho gương mặt của mình. Đêm nay, bà ta còn phải đi lên trên sân khấu để làm nghi thức ký thỏaước.
Điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn vang lên tiếng tinh tinh tinh. Tiếng chuông báo nhắc nhở có tin nhắn riêng gửi đến từ trên mạng Weibo. Lâm Hi Âm cầm lấy di động, trong nháy mắt lập tức có rất nhiều bình luận cùng tin nhắn riêng, thậm chí còn nhấn @ tên của Lâm Hi Âm.
Theo bản năng Lâm Hi Âm cho rằng, có phải là do hôm nay trước tiên bà ta đã báo trước sự tình liền đưa tới chú ý, hoặc là AC cũng đã công bố tin tức, cho nên đã dẫn đến chuyện náo nhiệt hơn một chút chăng. Lâm Hi Âm nhấp môi dưới, mở ra nội dung @ tên của mình, đọc những dòng bình luận, tay của Lâm Hi Âm bất tri bất giác có chút phát run.
Trong thư gửi riêng tới, có tới vài trăm tin nhắn lại hỏi cô: "Lâm đại tiểu thư, năm đó người buông tay đối với chuyện cứu chữa cho mẹ, thật sự chính là bà phải không?"
"Có đến ba mươi phần trăm hi vọng, vậy mà bà cũng vẫn quyết định buông tay đối với việc cứu chữa cho mẹ! Bà như vậy mà vẫn là người sao?"
"Bà là con đẻ thật sao. . ."
"Tôi hoài nghi việc bà quyết định buông tay không cứu chữa cho mẹ nữa, chính là một âm mưu của bà. Không cần cảm thấy là tôi đa nghi, tôi nhớ được là bà còn có một cô em gái đã chết một cách vô duyên vô cớ. . ."
Đủ loại chất vấn, đủ loại nghi kỵ, tràn đầy trời đất theo mạng Internet, từ các phía liên tục lao về phía Lâm Hi Âm. Cả người Lâm Hi Âm đều đang phát run. Sự sợ hãi cùng lo lắng giống như là thủy triều đang mãnh liệt tuôn trào về phía Lâm Hi Âm vậy. Bên cạnh Lâm Hi Âm, Lê Lạc hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Hi Âm.
Ánh mắt trong trẻo.
Lâm Hi Âm tự bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại. Trái tim tràn đầy bối rối giống như có một lỗ hổng, càng ngày càng sâu. Rồi sau đó một bàn tay từ bên dưới vươn ra, dùng sức điên cuồng kéo bà ta xuống dưới! Kéo bà ta chỗ nào đây?
Một nơi không thể nắm chắc, một vực sâu không thể biết trước.
Lê Lạc cũng không có công khai người con gái năm đó chính là Lâm Hi Âm. Bởi vì thời gian trước, để làm cơ sở cho việc tiến hành làm sáng tỏ chuyện Tiểu Thụ, Internet đã tự phát một phần thông tin của Lâm Hi Âm. Kết hợp với chuyện cũ nói ra ngày hôm nay, bạn bè lưu tâm trên mạng liền đoán được người quyết định buông tay để cứu cứu chữa cho mẹ của mình, chính là Lâm Hi Âm.
Là giá trị quan của xã hội đã được cải biến hay sao? Rõ ràng là cùng một câu chuyện, năm đó Lâm Hi Âm còn làm cho bộ phận nhân viên cứu hộ phải cảm động. Thế mà chỉ cách có hai mươi lăm năm khi cách 25 năm lại công bố chuyện cũ, cơ hồ đều là thuần một sắc thảo phạt Lâm Hi Âm.
Nếu không phải là giá trị quan của xã hội thay đổi, thì là vì sao đây?
Lê Lạc chớp chớp mắt, trong lòng rất rõ ràng. Bởi vì năm đó chân tướng cùng đạo lý đều nằm ở nơi Lâm Hi Âm. Còn bây giờ, cô đã công bố chân tướng của sự việc cho quần chúng, giống như làm sáng tỏ bí mật, đưa cho đến trước mặt cho đại quần chúng vậy.
Vì sao Lê Lạc lại lựa chọn làm sáng tỏ chuyện này. Bởi vì cô trước sau đều tin tưởng, lột bỏ mặt ngoài phù hoa dối trá của xã hội, thì vẫn là một mặt ánh sáng chói chang tràn đầy nhân tính. Nó thật ấm áp, thiện lương, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.
Cách đó không xa, có một luồng ánh mắt đang nhìn về phía cô. Lê Lạc quăng ánh mắt nhìn về phía đó, đối diện với Tạ Uẩn Ninh. Rồi sau đó, cô thu hồi tầm mắt của mình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.