Chương 105: Chương 75-1
Tùy Hầu Châu
16/12/2020
Ủng da trâu non ngắn, quần dài màu đen, áo chẽn, bên trong là chiếc áo
len cao cổ màu trắng dày dặn. Phía dưới cổ áo còn cài một chiếc kim cài
áo. Lê Lạc bước từng bước một đi về phía chiếc xe Lexus của Lâm Hi Âm,
khóe miệng chứa đựng ý cười.
Nếu như trí nhớ của Lâm Hi Âm còn tốt, hẳn là bà ta còn có thể nhớ ra được, chiếc kim cài áo có hình chiếc lá hôm nay cô đeo kia, chính là một trong hai món đồ, mà năm đó mẹ bỏ công đi tìm thợ thủ công để chế tác ra hai phần quà sinh nhật. Hai phần quà sinh nhật năm đó, cùng là chiếc kim cài áo có đính kim cương. Chiếc kim cài áo của cô là hình một chiếc lá, còn của Lâm Hi Âm là hình một đóa hoa hạnh.
Chiếc kim cài áo hình chiếc lá này, năm đó thời điểm cô trốn thoát đi ra nước ngoài, đã mang theo nó. Khi cô thực hiện "ngủ say" thì đã kí gửi lại, đặt ở chỗ bác sĩ Lê. Sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ Lê liền đã gởi trả lại cho cô toàn bộ tất cả những thứ mà cô đã ký gửi ngày trước, bao gồm cả chiéc kim cài áo hình chiếc lá này.
Hôm nay, Lê Lạc lại mang nó ở trước ngực, lấy thân phận của Lâm Thanh Gia để tới gặp Lâm Hi Âm. Không biết Lâm Hi Âm có còn ấn tượng với nó nữa không? Có còn nhớ được rằng, bản thân mình cũng có một chiếc kim cài áo hình một đóa hoa hạnh, đầy hấp dẫn kia hay không.
Lâm Hi Âm đương nhiên là vẫn nhớ được về đôi kim cài áo của hai chị em. Rõ ràng của bà ta là một đóa hoa hạnh, còn của Lâm Thanh Gia là một chiếc lá cây. Thứ quý nhất chính là viên kim cương được đặt ở trên mặt chiếc lá cây kia. Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, dự định báo cảnh sát. Cách đó không xa, Luật sư Trịnh đồng dạng đã đi tới.
Lâm Hi Âm cầm lấy điện thoại di động, vẫn là đặt lại xuống. Ở bên ngoài xe, Lê Lạc gõ gõ hai lần lên cửa sổ xe.
Lê Lạc đã ngăn cản đường đi của Lâm Hi Âm như vậy, còn mang đến Luật sư Trịnh, người mà chính Lâm Hi Âm đang muốn liên lạc với. Lâm Hi Âm thật sự không còn cách nào, đành chỉ có thể bước xuống xe, mặt đối mặt, đón nhận, chờ người đang kiêu ngạo chờ mình bước xuống xe nhân. Dưới ánh mặt trời, chiếc kim cài áo của Lê Lạc đang đeo lấp lánh lập loè. Lâm Hi Âm liếc mắt nhìn qua, hạ ánh mắt xuống. Mặc kệ Lê Lạc rốt cuộc là con gái của Lâm Thanh Gia, hay là cái đồ quỷ gì khác, bà ta đều sẽ không thừa nhận thân phận của Lê Lạc. . . Chỉ là, nếu như không có chứng cớ, thì Internet sẽ huyên náo càng lợi hại. Lê Lạc chính là một cô nhi không rõ thân phận!
Quyền sở hữu cổ phần công ty Lâm thị của ba mẹ chỉ có thể thuộc về bà ta, Lâm Hi Âm này, bao gồm cả gia sản của nhà họ Lâm. Cho dù Lê Lạc là con gái của Lâm Thanh Gia, thì chỉ cần bà ta không đồng ý, một phân tiền đều không thể nào lấy ra được. Chỉ cần có người ra giá, cho dù AC có bội ước không thu mua nốt số cổ phần công ty còn thừa lại kia, thì Lâm Hi Âm vẫn cứ có thể bán đi số cổ phần công ty Lâm thị, còn thừa lại kia, rồi sau đó sẽ ra nước ngoài để định cư. Lâm Hi Âm không tin, Lê Lạc thực sự có năng lực lớn như vậy, có thể ngăn cản bà ta di dân ra nước ngoài. Sở dĩ cô ta làm huyên náo ở trên mạng đến lợi hại như vậy, còn không phải là do không có biện pháp để chứng minh thân phận của mình hay sao? Nếu như quả thật là có, Lâm Hi Âm không tin là Lê Lạc có thể kéo dài lâu như vậy. . .
Có một số người, không chỉ có phấn đắp lên mặt càng ngày càng nhiều, mà da mặt cũng càng ngày càng dầy. Đương nhiên, có thể lý giải được điều này. Quá quen cuộc sống an nhàn sung sướng cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng) hàng ngày tốt lành rồi, nếu phải bỏ đi thì ai cũng sẽ luyến tiếc. Bất quá, đã nhiều năm sống những ngày tốt lành như vậy rồi, thì bây giờ cũng nên chấm dứt đi thôi. Thợ săn vây diệt con mồi, điều cơ bản nhất là có ý tứ không muốn lập tức bắn ngay, mà là muốn bức con mồi đến điên cuồng, rồi sau đó mới lại lấy súng ra - -
"Hi (Xin chào – Tiếng Anh trong nguyên văn), Phương phu nhân." Lê Lạc chào Lâm Hi Âm một tiếng, mỉm cười hỏi tiếp: "Ngài lúc này là đang muốn đi đâu vậy?"
"Lê tiểu thư, tôi không biết đến cùng cô còn muốn làm cái gì." Lâm Hi Âm sắc mặt đầy vẻ tức giận nói, "Cô có tin hay không, tôi đây có thể tố cáo cô đã hãm hại người khác và công bố tin tức không có thật, là đủ làm cho cô nửa đời còn lại phải ngồi ở trong nhà lao hay không?"
Lâm Hi Âm nói đến đây, tức giận đã dâng lên đầy ngực.
"Phương phu nhân thật sự có một cái miệng thật sắc sảo, nhưng mà thế nào mà nghĩ mãi cũng không rõ ràng như vậy." Lê Lạc tỏ vẻ không có gì là quan trọng, chỉ bĩu bĩu hai cánh môi ra, nói như giải thích: "Tôi nào có hãm hại cùng công bố những tin tức không có thật. Sở dĩ tôi làm như vậy, nói như vậy, là bởi vì tôi chính là người thừa kế duy nhất của Lâm thị mà thôi! Nhưng mà Phương phu nhân à, bà đã nắm giữ Lâm thị cùng nhà họ Lâm nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng đã đến thời điểm bà trả lại rồi đó! Mang tất cả những thứ vốn là của tôi trả lại cho tôi!" Hơi cúi xuống, Lê Lạc lại nhẹ nhàng ngước mắt lên, lại mỉm cười nói: "Đã quên mất không thuyết minh ý đồ tôi đến đây! Ngày hôm nay tôi đến đây chính là muốn tính sổ với bà. Thời điểm AC họp thường niên, Phương phu nhân lại ra đi quá nhanh, cho nên tốt nhất là tôi chỉ có thể tìm tới đây. . ."
La Sát! Thực đúng là một nữ La Sát với âm hồn bất tán! Lâm Hi Âm đã tức giận đến phát run: "Lời nói vô căn cứ! Ăn nói thực bừa bãi!"
Lời nói vô căn cứ? Ăn nói thực bừa bãi? Lê Lạc chỉ cười cười, hất hất cái cằm lên, trực tiếp cho thấy thân phận nói: "Thực đáng tiếc, thời gian trôi qua lâu như vậy, chị gái tôi vẫn là không hề nhận ra tôi đã tới. . . Tôi là Thanh Gia đây mà, chị gái!"
Thanh Gia. . . Lâm Hi Âm mở to hai mắt, thiếu chút nữa thì không thể hít thở nổi nữa .
Lê Lạc mím môi, tới gần Lâm Hi Âm, còn nói lại một lần nữa: "Chị gái à, tôi chính là Thanh Gia đây! Tôi. . . Đã trở lại."
Chị gái, tôi chính là Thanh Gia đây! Tôi. . . Đã trở lại. Lê Lạc chậm rãi nói đặt rành rọt ở bên tai Lâm Hi Âm, từng chữ từng chữ như được bật ra từ giữa môi với răng của cô. Người Lê Lạc cao hơn tới nửa cái đầu so với Lâm Hi Âm, tuổi còn trẻ hơn so với Lâm Hi Âm, nên càng không cần phải nói khí thế cùng tư thái.
Hoàn toàn đã dồn Lâm Hi Âm đến sát thân xe, cả người phát run nhìn chằm chằm vào Lê Lạc.
Buồn cười! Làm sao có thể chứ! Lâm Hi Âm tỏ vẻ không tin, cảm giác tựa như một đứa bé đi đôi giày cao gót của người lớn, lại nói là mình giống như người lớn vậy Thật quá buồn cười. . .
Thế nào lại buồn cười chứ, thế nào lại là không khả năng chứ! Lê Lạc không biểu lộ thái độ gì. Đứng phía sau, Luật sư Trịnh tiến lên hai bước, đối Lê Lạc mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, tôi đã liên hệ với nhóm luật sư năm đó đã chuyển quyền sở hữu cổ phần công ty rồi. Hơn nữa, bên pháp vụ hiện tại của Lâm thị, bọn họ cũng đều nguyện ý tham dự. Về phần thao tác xử lý như thế nào, chúng ta còn cần phải làm thương nghị cùng xác nhận cùng với Lâm. . . à Phương phu nhân."
"OK, không thành vấn đề." Lê Lạc nói đáp lại với Luật sư Trịnh: "Khoản nợ này có chút hơi lâu, đích xác cần phải chậm rãi tính toán, cẩn thận tính toán."
Nếu như trí nhớ của Lâm Hi Âm còn tốt, hẳn là bà ta còn có thể nhớ ra được, chiếc kim cài áo có hình chiếc lá hôm nay cô đeo kia, chính là một trong hai món đồ, mà năm đó mẹ bỏ công đi tìm thợ thủ công để chế tác ra hai phần quà sinh nhật. Hai phần quà sinh nhật năm đó, cùng là chiếc kim cài áo có đính kim cương. Chiếc kim cài áo của cô là hình một chiếc lá, còn của Lâm Hi Âm là hình một đóa hoa hạnh.
Chiếc kim cài áo hình chiếc lá này, năm đó thời điểm cô trốn thoát đi ra nước ngoài, đã mang theo nó. Khi cô thực hiện "ngủ say" thì đã kí gửi lại, đặt ở chỗ bác sĩ Lê. Sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ Lê liền đã gởi trả lại cho cô toàn bộ tất cả những thứ mà cô đã ký gửi ngày trước, bao gồm cả chiéc kim cài áo hình chiếc lá này.
Hôm nay, Lê Lạc lại mang nó ở trước ngực, lấy thân phận của Lâm Thanh Gia để tới gặp Lâm Hi Âm. Không biết Lâm Hi Âm có còn ấn tượng với nó nữa không? Có còn nhớ được rằng, bản thân mình cũng có một chiếc kim cài áo hình một đóa hoa hạnh, đầy hấp dẫn kia hay không.
Lâm Hi Âm đương nhiên là vẫn nhớ được về đôi kim cài áo của hai chị em. Rõ ràng của bà ta là một đóa hoa hạnh, còn của Lâm Thanh Gia là một chiếc lá cây. Thứ quý nhất chính là viên kim cương được đặt ở trên mặt chiếc lá cây kia. Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, dự định báo cảnh sát. Cách đó không xa, Luật sư Trịnh đồng dạng đã đi tới.
Lâm Hi Âm cầm lấy điện thoại di động, vẫn là đặt lại xuống. Ở bên ngoài xe, Lê Lạc gõ gõ hai lần lên cửa sổ xe.
Lê Lạc đã ngăn cản đường đi của Lâm Hi Âm như vậy, còn mang đến Luật sư Trịnh, người mà chính Lâm Hi Âm đang muốn liên lạc với. Lâm Hi Âm thật sự không còn cách nào, đành chỉ có thể bước xuống xe, mặt đối mặt, đón nhận, chờ người đang kiêu ngạo chờ mình bước xuống xe nhân. Dưới ánh mặt trời, chiếc kim cài áo của Lê Lạc đang đeo lấp lánh lập loè. Lâm Hi Âm liếc mắt nhìn qua, hạ ánh mắt xuống. Mặc kệ Lê Lạc rốt cuộc là con gái của Lâm Thanh Gia, hay là cái đồ quỷ gì khác, bà ta đều sẽ không thừa nhận thân phận của Lê Lạc. . . Chỉ là, nếu như không có chứng cớ, thì Internet sẽ huyên náo càng lợi hại. Lê Lạc chính là một cô nhi không rõ thân phận!
Quyền sở hữu cổ phần công ty Lâm thị của ba mẹ chỉ có thể thuộc về bà ta, Lâm Hi Âm này, bao gồm cả gia sản của nhà họ Lâm. Cho dù Lê Lạc là con gái của Lâm Thanh Gia, thì chỉ cần bà ta không đồng ý, một phân tiền đều không thể nào lấy ra được. Chỉ cần có người ra giá, cho dù AC có bội ước không thu mua nốt số cổ phần công ty còn thừa lại kia, thì Lâm Hi Âm vẫn cứ có thể bán đi số cổ phần công ty Lâm thị, còn thừa lại kia, rồi sau đó sẽ ra nước ngoài để định cư. Lâm Hi Âm không tin, Lê Lạc thực sự có năng lực lớn như vậy, có thể ngăn cản bà ta di dân ra nước ngoài. Sở dĩ cô ta làm huyên náo ở trên mạng đến lợi hại như vậy, còn không phải là do không có biện pháp để chứng minh thân phận của mình hay sao? Nếu như quả thật là có, Lâm Hi Âm không tin là Lê Lạc có thể kéo dài lâu như vậy. . .
Có một số người, không chỉ có phấn đắp lên mặt càng ngày càng nhiều, mà da mặt cũng càng ngày càng dầy. Đương nhiên, có thể lý giải được điều này. Quá quen cuộc sống an nhàn sung sướng cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng) hàng ngày tốt lành rồi, nếu phải bỏ đi thì ai cũng sẽ luyến tiếc. Bất quá, đã nhiều năm sống những ngày tốt lành như vậy rồi, thì bây giờ cũng nên chấm dứt đi thôi. Thợ săn vây diệt con mồi, điều cơ bản nhất là có ý tứ không muốn lập tức bắn ngay, mà là muốn bức con mồi đến điên cuồng, rồi sau đó mới lại lấy súng ra - -
"Hi (Xin chào – Tiếng Anh trong nguyên văn), Phương phu nhân." Lê Lạc chào Lâm Hi Âm một tiếng, mỉm cười hỏi tiếp: "Ngài lúc này là đang muốn đi đâu vậy?"
"Lê tiểu thư, tôi không biết đến cùng cô còn muốn làm cái gì." Lâm Hi Âm sắc mặt đầy vẻ tức giận nói, "Cô có tin hay không, tôi đây có thể tố cáo cô đã hãm hại người khác và công bố tin tức không có thật, là đủ làm cho cô nửa đời còn lại phải ngồi ở trong nhà lao hay không?"
Lâm Hi Âm nói đến đây, tức giận đã dâng lên đầy ngực.
"Phương phu nhân thật sự có một cái miệng thật sắc sảo, nhưng mà thế nào mà nghĩ mãi cũng không rõ ràng như vậy." Lê Lạc tỏ vẻ không có gì là quan trọng, chỉ bĩu bĩu hai cánh môi ra, nói như giải thích: "Tôi nào có hãm hại cùng công bố những tin tức không có thật. Sở dĩ tôi làm như vậy, nói như vậy, là bởi vì tôi chính là người thừa kế duy nhất của Lâm thị mà thôi! Nhưng mà Phương phu nhân à, bà đã nắm giữ Lâm thị cùng nhà họ Lâm nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng đã đến thời điểm bà trả lại rồi đó! Mang tất cả những thứ vốn là của tôi trả lại cho tôi!" Hơi cúi xuống, Lê Lạc lại nhẹ nhàng ngước mắt lên, lại mỉm cười nói: "Đã quên mất không thuyết minh ý đồ tôi đến đây! Ngày hôm nay tôi đến đây chính là muốn tính sổ với bà. Thời điểm AC họp thường niên, Phương phu nhân lại ra đi quá nhanh, cho nên tốt nhất là tôi chỉ có thể tìm tới đây. . ."
La Sát! Thực đúng là một nữ La Sát với âm hồn bất tán! Lâm Hi Âm đã tức giận đến phát run: "Lời nói vô căn cứ! Ăn nói thực bừa bãi!"
Lời nói vô căn cứ? Ăn nói thực bừa bãi? Lê Lạc chỉ cười cười, hất hất cái cằm lên, trực tiếp cho thấy thân phận nói: "Thực đáng tiếc, thời gian trôi qua lâu như vậy, chị gái tôi vẫn là không hề nhận ra tôi đã tới. . . Tôi là Thanh Gia đây mà, chị gái!"
Thanh Gia. . . Lâm Hi Âm mở to hai mắt, thiếu chút nữa thì không thể hít thở nổi nữa .
Lê Lạc mím môi, tới gần Lâm Hi Âm, còn nói lại một lần nữa: "Chị gái à, tôi chính là Thanh Gia đây! Tôi. . . Đã trở lại."
Chị gái, tôi chính là Thanh Gia đây! Tôi. . . Đã trở lại. Lê Lạc chậm rãi nói đặt rành rọt ở bên tai Lâm Hi Âm, từng chữ từng chữ như được bật ra từ giữa môi với răng của cô. Người Lê Lạc cao hơn tới nửa cái đầu so với Lâm Hi Âm, tuổi còn trẻ hơn so với Lâm Hi Âm, nên càng không cần phải nói khí thế cùng tư thái.
Hoàn toàn đã dồn Lâm Hi Âm đến sát thân xe, cả người phát run nhìn chằm chằm vào Lê Lạc.
Buồn cười! Làm sao có thể chứ! Lâm Hi Âm tỏ vẻ không tin, cảm giác tựa như một đứa bé đi đôi giày cao gót của người lớn, lại nói là mình giống như người lớn vậy Thật quá buồn cười. . .
Thế nào lại buồn cười chứ, thế nào lại là không khả năng chứ! Lê Lạc không biểu lộ thái độ gì. Đứng phía sau, Luật sư Trịnh tiến lên hai bước, đối Lê Lạc mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, tôi đã liên hệ với nhóm luật sư năm đó đã chuyển quyền sở hữu cổ phần công ty rồi. Hơn nữa, bên pháp vụ hiện tại của Lâm thị, bọn họ cũng đều nguyện ý tham dự. Về phần thao tác xử lý như thế nào, chúng ta còn cần phải làm thương nghị cùng xác nhận cùng với Lâm. . . à Phương phu nhân."
"OK, không thành vấn đề." Lê Lạc nói đáp lại với Luật sư Trịnh: "Khoản nợ này có chút hơi lâu, đích xác cần phải chậm rãi tính toán, cẩn thận tính toán."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.