Chương 117: Chương 78-1
Tùy Hầu Châu
05/01/2021
Tiếng gió thổi qua bên tai vù vù, ở đúng vào thời điểm cực lâm nguy thì chiếc xe thể thao tức khắc bị ngừng lại.
Sự va chạm kịch liệt đã làm cho túi khí an toàn ở hai bên cạnh bị bắn tung ra. Lê Lạc đầu ngửa ra sau, ánh mắt hơi hơi mở to, vẫn không nhúc nhích dựa vào ghế ngồi. Kính chắn gió phía trên lóe ra ánh sáng nhạt, giống như là đêm nay bầu trời đêm đã treo đầy ánh sao. Gặp phải chuyện không may, trong nháy mắt phảng phất bị tách ra thành từng đốm từng đốm lửa nhìn đến chói mắt, mãnh liệt ngăn chặn ánh mắt của cô... Ở trong ánh lửa, Lê Lạc dường như đã nhìn thấy được mẹ của mình.
Nước mắt Lê Lạc đã tràn mi, ý thức của cô cũng đã dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Lê Lạc biết, hết thảy cũng chỉ là ảo giác, không có ánh lửa và cũng không có mẹ. Phía sau, có người đi xuống xe, hình như là Tạ Uẩn Ninh… Đó cũng là ảo giác sao?
Lê Lạc ý định mở cửa xe, vừa nghiêng đầu, Tạ Uẩn Ninh chân chân thật thật xuất hiện ở bên ngoài xe của cô. Làm sao anh có thể đến đây được chứ? Cho nên, vừa mới rồi, chiếc xe vẫn luôn luôn theo sát ở phía sau xe của cô kia, chính là xe của Tạ Uẩn Ninh sao?
Lê Lạc kêu một tiếng: "Giáo sư..." Cô ngồi lặng tại đó.
Tạ Uẩn Ninh đến đây, cô vẫn còn ở đó. Cuối cùng, Lê Lạc cũng không có rời đi khỏi cõi đời này! Cuối cùng cô vẫn còn nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh. Nếu cô thực rời đi, anh nhất định sẽ là người mà cô luyến tiếc nhất.
Tạ Uẩn Ninh giúp Lê Lạc mở cửa xe hoàn toàn. Anh cứu cô từ trong xe ra, đưa lên phía trước, hỏi cô tình huống: "Em có bị thương không?" Giọng nói của Tạ Uẩn Ninh vừa bình tĩnh lại vừa sốt ruột, gương mặt anh tuấn của anh ghé tới gần bên cô.
"Em không sao hết." Lê Lạc trả lời rõ ràng với Tạ Uẩn Ninh, "Em không bị thương, cũng không có bất kỳ chuyện gì không khoẻ. Bất quá em bị túi khí làm cho bị mắc kẹt, cần anh tới cởi giây nịt an toàn ra cho em."
Tốt lắm! Cô nói chuyện rất rõ ràng, ý thức cũng rất rõ ràng. Tạ Uẩn Ninh mang Lê Lạc từ trong xe ra ngoài, lại kiểm tra kỹ một lần nữa. Trừ bỏ mái tóc ngắn trước trán của cô bị vểnh hết lên phía trên, mọi thứ khác đều tốt.
Ở vào thời điểm Lê Lạc vừa mới gặp chuyện không may ở ngay trước mắt anh, Tạ Uẩn Ninh lần đầu tiên đã cầu nguyện thần linh. Anh cảm tạ ông trời! Cô gái của anh thật may mắn đã không bị làm sao.
Rồi sau đó ở trong xe, còn có Lâm Hi Âm. Vô lăng là đẩy về hướng Lê Lạc bên kia, Lâm Hi Âm lại càng là không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng mà ý thức thì lại không khôi phục được nhanh như là Lê Lạc.
Ở bên tay lái phụ, bên tai Lâm Hi Âm không ngừng vang vọng lại giọng nói cuối cùng của ba mẹ đang gọi điện thoại. Giọng nói của ba ba đầy lửa giận, giọng nói của mẹ đầy tuyệt vọng, sau đó là tiếng còi xe bén nhọn kéo dài cùng tiếng động va chạm kịch liệt.
Ba ba đã nói với Lâm Hi Âm: "Hi Âm, ba ba thực hối hận là đã nhận nuôi dưỡng con."
Mẹ nói với cô: "Hi Âm, con phải chăm sóc cho Thanh Gia nhé..."
Lâm Hi Âm khuôn mặt trắng bệch. Tiếp theo đó, cánh tay của Lê Lạc mang đầy hỏa khí, thò vào trong xe, một phát kéo Lâm Hi Âm từ trong xe ra ngoài. Lâm Hi Âm bị kéo ngã xuống ở trên mặt đất, nhưng lại bị xách lên: Nghĩ muốn kéo tôi xuống nước có phải không hả? Chị muốn chết có phải hay không? Lâm Hi Âm... Tôi sẽ thành toàn cho chị!"
Giọng nói của Lê Lạc lạnh lẽo mà run rẩy. Tạ Uẩn Ninh cơ bản đã hiểu rõ được nguyên nhân vì sao xe thể thao không khống chế được rồi. Lê Lạc bị kích động, Lâm Hi Âm điên cuồng. Sự cố xảy ra đêm nay, càng giống như là một hồi nhân quả đan xen vào nhau gây ra mà thành. Tạ Uẩn Ninh tiến lên, khống chế được Lê Lạc lúc này như một con sư tử nhỏ, đầu ócđang cố chấp mà lửa giận ngút trời.
"Lê Lạc, em hãy nghe tôi nói." Tạ Uẩn Ninh vừa trầm giọng lại khàn khàn mở miệng nói: "Tôi không ngăn cản em tiếp tục, cũng không cho phép em thu tay lại như vậy! Nhưng mà, em đã đáp ứng với tôi cái gì, em còn nhớ rõ không?"
Nếu trả thù là một loại thỏa mãn, lại là cứu lại những gì từng đã là của bản thân, là cùng tính sổ nợ ngày xưa của vận mệnh, anh đều sẽ ủng hộ cô, thậm chí còn nguyện ý giúp cho cô. Nhưng điều duy nhất anh không thể đáp ứng, cô bị những chuyện cũ đã từng trải qua ngăn trở, từ đó cô bị rơi xuống dưới vực sâu.
Lê Lạc rốt cục đã yên tĩnh trở lại.
Tạ Uẩn Ninh trấn an bạn gái, mở miệng nói lần nữa nói: "Lê Lạc, chuyện đêm nay, từ từ tôi sẽ giúp em xử lý. Nhưng tiếp sau đây, tôi phải dẫn em đi bệnh viện để làm tiếp mấy cuộc kiểm tra đã."
Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh thâm trầm nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Tạ Uẩn Ninh lại nói như xác nhận: "Có thể đồng ý với tôi hay không?"
Lê Lạc hốc mắt đỏ hồng, gật đầu, nói đáp ứng: "Được."
...
Đêm khuya. Lê Lạc lúc này đang nằm ngủ say ở trên chiếc giường bệnh đơn, ở tạ bệnh viện Nhân Ái. Khuôn mặt của cô trở nên hơi hơi trắng. Kết quả kiểm tra thân thể đã được đưa ra, đồng dạng không có vấn đề gì lớn. Tạ Uẩn Ninh đưa tay sờ sờ lên mặt của bạn gái trước, tắt một ngọn đèn nhỏ cuối cùng trong phòng bệnh.
Rồi sau đó đi tới bên kia sofa, ngồi xuống.
Tạ Uẩn Ninh rời đi rồi sao? Phòng bệnh tối đen như mực. Lê Lạc mở mắt ra, đôi con ngươi nhấp nháy mắt một chút. Trong mơ hồ, cô nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh chính là đang nằm tựa vào sofa, vẫn không có rời đi. Tận đáy lòng Lê Lạc cảm thấy được an tâm nhiều hơn một chút; giống như, một con thuyền cô độc nhìn thấy một bến cảng để neo đậu.
Ninh Ninh tốt như vậy... Lúc đó tại sao cô lại muốn chia tay kia chứ? Lê Lạc rụt rụt đầu, vùi mình chui sâu vào ở trong chăn, chậm rãi, thực sự ngủ thiếp đi. Liên tục mấy ngày "Chiến đấu", là người đều sẽ không còn tinh thần cùng khí lực. Tai nạn xe cộ tối nay, mặc dù thân thể thực chất không có sự tổn thương nào, nhưng do thần kinh bị căng thẳng lâu như vậy, cũng cần phải được thư giãn một chút rồi.
Lê Lạc đang ngủ, Tạ Uẩn Ninh đồng dạng cũng nhắm nghiền mắt, thế nhưng anh không có ngủ. Lúc này đầu óc anh vẫn còn thanh tỉnh mà nghĩ đến mọi chuyện. Sự cố xảy ra đêm nay, anh đã mang Lê Lạc sang xe của mình, rồi sau đó báo người quen làm cảnh sát.
Thời điểm anh rời đi, Lâm Hi Âm nói với anh: "Tạ Uẩn Ninh, Lâm Thanh Gia đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A đó..."
"Vì thế Phương phu nhân, bà đang ở đây để là muốn nhắc nhở tôi lại thêm một chuyện để truy cứu tra xét nữa hay sao?"
Bệnh lây do vi rut A, đã từng là loại bệnh mà mọi người nghe thấy, là loại bệnh bị lây nhiễm từ máu. Cho mãi đến ba năm trước mới chữa trị được bệnh này. Về bệnh lây do vi rut A, Tạ Uẩn Ninh có hiểu biết rất nhiều. Ở trong buổi chiều, khi Lê Lạc đưa cho anh phần báo cáo kia, Tạ Uẩn Ninh liền đọc ngay, lúc đó quả thực Lê Lạc đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A.
Có lẽ, đây là một trong những nguyên nhân khiến hai mươi lăm năm trước, Lê Lạc đã lựa chọn "Ngủ say". Cô chưa nói với anh một chút nào về khoảng thời gian câu chuyện cũ này.
Cho nên, Lâm Hi Âm nói cho anh biết Lê Lạc bị lây nhiễm bệnh vi rut A là đang muốn nhắc nhở anh điều gì đây?
Rất nhiều khi, Tạ Uẩn Ninh nhìn người xem chuyện đều tương đối bình tĩnh và lý tính. Đối với những người có tâm lý phức tạp cùng dơ bẩn, anh đồng dạng có thể thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vì anh lý giải, nhân tính là các loại mặt u ám. Công việc của anh là nghiên cứu sự sinh hóa của tế bào. Mỗi ngày anh đều làm quen và tiếp xúc với bệnh độc cùng vi khuẩn. Nếu ích kỷ và thờ ơ đều là mặt tối của bản chất con người, thì những suy nghĩ độc hại và xấu xa sinh ra giống như vi khuẩn và vi rút sinh sôi trong bóng tối, làm băng hoại lương tâm và thể diện của con người, rồi biến thành một con người có khuôn mặt hôi hám và đáng ghét.
Không, cái loại người cuối cùng này đã không thể được xưng tụng là con người.
- -
Lê Lạc gặp chuyện không may, Thương Vũ nhận được điện thoại vào lúc khoảng năm giờ sáng. Ông chỉ biết là xảy ra tai nạn xe cộ, chứ không biết tình huống xảy ra tai nạn xe cộ. Thời điểm Thương Vũ đón nhận điện thoại xong, giống như là nhiều năm trước từ trong mộng bừng tỉnh dậy biết được Thanh Gia đã chết đi, liền hỏi han
Cả người có chút ngây ngốc, Thương Vũ đứng lên mặc quần áo. Tạ Tĩnh Di bị đánh thức, lên ra tiếng hỏi chồng mình: "... Có chuyện gì vậy?"
"Thanh Gia... Lê Lạc xảy ra tai nạn xe cộ rồi..." Thương Vũ trả lời, hai tay đang cầm sẵn nút áo áo sơmi. Ông không có ý định giấu diếm đối với Tạ Tĩnh Di, mà cũng không muốn che giấu.
Ông biết mình đáng giận, lại thương hại cho vợ mình. Chính là trong suốt hai mươi lăm năm qua, Thanh Gia vẫn luôn luôn tồn tại ở trong lòng ông như một giấc mộng. Ông cứ việc sự nghiệp thành công, cuộc sống mỹ mãn, ở sâu trong nội tâm của Thương Vũ vẫn cứ có một nơi nào đó mê xoáy một mảnh, phảng phất như thân ở trong một màn sương mù lớn, không sao thoát ra ngoài được.
Tạ Tĩnh Di cầm lấy tay của chồng mình. Bà đồng dạng cũng sốt ruột. Nhưng mà sự tôn nghiêm của một người vợ đã khiến cho bà mở miệng nói: "Để em gọi điện thoại cho Uẩn Ninh hỏi xem thế nào, trước tiên cứ hỏi qua tình hình một chút đã."
Trên đời này không có người phụ nữ nào thực sự ngu ngốc. Một câu nói này của Tạ Tĩnh Di, đã nhắc nhở người làm chồng Thương Vũ một sự thực, cũng tìm một lối thoát cho người chồng của mình.
Điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, trên giường bệnh, Lê Lạc vẫn còn đang ngủ, Tạ Uẩn Ninh trước tiên ấn nút cắt đứt cuộc điện thoại, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng bệnh. Anh đóng cửa lại, đứng ở trên hành lang dài gọi điện thoại trở lại cho chị gái của mình.
Sự va chạm kịch liệt đã làm cho túi khí an toàn ở hai bên cạnh bị bắn tung ra. Lê Lạc đầu ngửa ra sau, ánh mắt hơi hơi mở to, vẫn không nhúc nhích dựa vào ghế ngồi. Kính chắn gió phía trên lóe ra ánh sáng nhạt, giống như là đêm nay bầu trời đêm đã treo đầy ánh sao. Gặp phải chuyện không may, trong nháy mắt phảng phất bị tách ra thành từng đốm từng đốm lửa nhìn đến chói mắt, mãnh liệt ngăn chặn ánh mắt của cô... Ở trong ánh lửa, Lê Lạc dường như đã nhìn thấy được mẹ của mình.
Nước mắt Lê Lạc đã tràn mi, ý thức của cô cũng đã dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Lê Lạc biết, hết thảy cũng chỉ là ảo giác, không có ánh lửa và cũng không có mẹ. Phía sau, có người đi xuống xe, hình như là Tạ Uẩn Ninh… Đó cũng là ảo giác sao?
Lê Lạc ý định mở cửa xe, vừa nghiêng đầu, Tạ Uẩn Ninh chân chân thật thật xuất hiện ở bên ngoài xe của cô. Làm sao anh có thể đến đây được chứ? Cho nên, vừa mới rồi, chiếc xe vẫn luôn luôn theo sát ở phía sau xe của cô kia, chính là xe của Tạ Uẩn Ninh sao?
Lê Lạc kêu một tiếng: "Giáo sư..." Cô ngồi lặng tại đó.
Tạ Uẩn Ninh đến đây, cô vẫn còn ở đó. Cuối cùng, Lê Lạc cũng không có rời đi khỏi cõi đời này! Cuối cùng cô vẫn còn nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh. Nếu cô thực rời đi, anh nhất định sẽ là người mà cô luyến tiếc nhất.
Tạ Uẩn Ninh giúp Lê Lạc mở cửa xe hoàn toàn. Anh cứu cô từ trong xe ra, đưa lên phía trước, hỏi cô tình huống: "Em có bị thương không?" Giọng nói của Tạ Uẩn Ninh vừa bình tĩnh lại vừa sốt ruột, gương mặt anh tuấn của anh ghé tới gần bên cô.
"Em không sao hết." Lê Lạc trả lời rõ ràng với Tạ Uẩn Ninh, "Em không bị thương, cũng không có bất kỳ chuyện gì không khoẻ. Bất quá em bị túi khí làm cho bị mắc kẹt, cần anh tới cởi giây nịt an toàn ra cho em."
Tốt lắm! Cô nói chuyện rất rõ ràng, ý thức cũng rất rõ ràng. Tạ Uẩn Ninh mang Lê Lạc từ trong xe ra ngoài, lại kiểm tra kỹ một lần nữa. Trừ bỏ mái tóc ngắn trước trán của cô bị vểnh hết lên phía trên, mọi thứ khác đều tốt.
Ở vào thời điểm Lê Lạc vừa mới gặp chuyện không may ở ngay trước mắt anh, Tạ Uẩn Ninh lần đầu tiên đã cầu nguyện thần linh. Anh cảm tạ ông trời! Cô gái của anh thật may mắn đã không bị làm sao.
Rồi sau đó ở trong xe, còn có Lâm Hi Âm. Vô lăng là đẩy về hướng Lê Lạc bên kia, Lâm Hi Âm lại càng là không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng mà ý thức thì lại không khôi phục được nhanh như là Lê Lạc.
Ở bên tay lái phụ, bên tai Lâm Hi Âm không ngừng vang vọng lại giọng nói cuối cùng của ba mẹ đang gọi điện thoại. Giọng nói của ba ba đầy lửa giận, giọng nói của mẹ đầy tuyệt vọng, sau đó là tiếng còi xe bén nhọn kéo dài cùng tiếng động va chạm kịch liệt.
Ba ba đã nói với Lâm Hi Âm: "Hi Âm, ba ba thực hối hận là đã nhận nuôi dưỡng con."
Mẹ nói với cô: "Hi Âm, con phải chăm sóc cho Thanh Gia nhé..."
Lâm Hi Âm khuôn mặt trắng bệch. Tiếp theo đó, cánh tay của Lê Lạc mang đầy hỏa khí, thò vào trong xe, một phát kéo Lâm Hi Âm từ trong xe ra ngoài. Lâm Hi Âm bị kéo ngã xuống ở trên mặt đất, nhưng lại bị xách lên: Nghĩ muốn kéo tôi xuống nước có phải không hả? Chị muốn chết có phải hay không? Lâm Hi Âm... Tôi sẽ thành toàn cho chị!"
Giọng nói của Lê Lạc lạnh lẽo mà run rẩy. Tạ Uẩn Ninh cơ bản đã hiểu rõ được nguyên nhân vì sao xe thể thao không khống chế được rồi. Lê Lạc bị kích động, Lâm Hi Âm điên cuồng. Sự cố xảy ra đêm nay, càng giống như là một hồi nhân quả đan xen vào nhau gây ra mà thành. Tạ Uẩn Ninh tiến lên, khống chế được Lê Lạc lúc này như một con sư tử nhỏ, đầu ócđang cố chấp mà lửa giận ngút trời.
"Lê Lạc, em hãy nghe tôi nói." Tạ Uẩn Ninh vừa trầm giọng lại khàn khàn mở miệng nói: "Tôi không ngăn cản em tiếp tục, cũng không cho phép em thu tay lại như vậy! Nhưng mà, em đã đáp ứng với tôi cái gì, em còn nhớ rõ không?"
Nếu trả thù là một loại thỏa mãn, lại là cứu lại những gì từng đã là của bản thân, là cùng tính sổ nợ ngày xưa của vận mệnh, anh đều sẽ ủng hộ cô, thậm chí còn nguyện ý giúp cho cô. Nhưng điều duy nhất anh không thể đáp ứng, cô bị những chuyện cũ đã từng trải qua ngăn trở, từ đó cô bị rơi xuống dưới vực sâu.
Lê Lạc rốt cục đã yên tĩnh trở lại.
Tạ Uẩn Ninh trấn an bạn gái, mở miệng nói lần nữa nói: "Lê Lạc, chuyện đêm nay, từ từ tôi sẽ giúp em xử lý. Nhưng tiếp sau đây, tôi phải dẫn em đi bệnh viện để làm tiếp mấy cuộc kiểm tra đã."
Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh thâm trầm nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Tạ Uẩn Ninh lại nói như xác nhận: "Có thể đồng ý với tôi hay không?"
Lê Lạc hốc mắt đỏ hồng, gật đầu, nói đáp ứng: "Được."
...
Đêm khuya. Lê Lạc lúc này đang nằm ngủ say ở trên chiếc giường bệnh đơn, ở tạ bệnh viện Nhân Ái. Khuôn mặt của cô trở nên hơi hơi trắng. Kết quả kiểm tra thân thể đã được đưa ra, đồng dạng không có vấn đề gì lớn. Tạ Uẩn Ninh đưa tay sờ sờ lên mặt của bạn gái trước, tắt một ngọn đèn nhỏ cuối cùng trong phòng bệnh.
Rồi sau đó đi tới bên kia sofa, ngồi xuống.
Tạ Uẩn Ninh rời đi rồi sao? Phòng bệnh tối đen như mực. Lê Lạc mở mắt ra, đôi con ngươi nhấp nháy mắt một chút. Trong mơ hồ, cô nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh chính là đang nằm tựa vào sofa, vẫn không có rời đi. Tận đáy lòng Lê Lạc cảm thấy được an tâm nhiều hơn một chút; giống như, một con thuyền cô độc nhìn thấy một bến cảng để neo đậu.
Ninh Ninh tốt như vậy... Lúc đó tại sao cô lại muốn chia tay kia chứ? Lê Lạc rụt rụt đầu, vùi mình chui sâu vào ở trong chăn, chậm rãi, thực sự ngủ thiếp đi. Liên tục mấy ngày "Chiến đấu", là người đều sẽ không còn tinh thần cùng khí lực. Tai nạn xe cộ tối nay, mặc dù thân thể thực chất không có sự tổn thương nào, nhưng do thần kinh bị căng thẳng lâu như vậy, cũng cần phải được thư giãn một chút rồi.
Lê Lạc đang ngủ, Tạ Uẩn Ninh đồng dạng cũng nhắm nghiền mắt, thế nhưng anh không có ngủ. Lúc này đầu óc anh vẫn còn thanh tỉnh mà nghĩ đến mọi chuyện. Sự cố xảy ra đêm nay, anh đã mang Lê Lạc sang xe của mình, rồi sau đó báo người quen làm cảnh sát.
Thời điểm anh rời đi, Lâm Hi Âm nói với anh: "Tạ Uẩn Ninh, Lâm Thanh Gia đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A đó..."
"Vì thế Phương phu nhân, bà đang ở đây để là muốn nhắc nhở tôi lại thêm một chuyện để truy cứu tra xét nữa hay sao?"
Bệnh lây do vi rut A, đã từng là loại bệnh mà mọi người nghe thấy, là loại bệnh bị lây nhiễm từ máu. Cho mãi đến ba năm trước mới chữa trị được bệnh này. Về bệnh lây do vi rut A, Tạ Uẩn Ninh có hiểu biết rất nhiều. Ở trong buổi chiều, khi Lê Lạc đưa cho anh phần báo cáo kia, Tạ Uẩn Ninh liền đọc ngay, lúc đó quả thực Lê Lạc đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A.
Có lẽ, đây là một trong những nguyên nhân khiến hai mươi lăm năm trước, Lê Lạc đã lựa chọn "Ngủ say". Cô chưa nói với anh một chút nào về khoảng thời gian câu chuyện cũ này.
Cho nên, Lâm Hi Âm nói cho anh biết Lê Lạc bị lây nhiễm bệnh vi rut A là đang muốn nhắc nhở anh điều gì đây?
Rất nhiều khi, Tạ Uẩn Ninh nhìn người xem chuyện đều tương đối bình tĩnh và lý tính. Đối với những người có tâm lý phức tạp cùng dơ bẩn, anh đồng dạng có thể thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vì anh lý giải, nhân tính là các loại mặt u ám. Công việc của anh là nghiên cứu sự sinh hóa của tế bào. Mỗi ngày anh đều làm quen và tiếp xúc với bệnh độc cùng vi khuẩn. Nếu ích kỷ và thờ ơ đều là mặt tối của bản chất con người, thì những suy nghĩ độc hại và xấu xa sinh ra giống như vi khuẩn và vi rút sinh sôi trong bóng tối, làm băng hoại lương tâm và thể diện của con người, rồi biến thành một con người có khuôn mặt hôi hám và đáng ghét.
Không, cái loại người cuối cùng này đã không thể được xưng tụng là con người.
- -
Lê Lạc gặp chuyện không may, Thương Vũ nhận được điện thoại vào lúc khoảng năm giờ sáng. Ông chỉ biết là xảy ra tai nạn xe cộ, chứ không biết tình huống xảy ra tai nạn xe cộ. Thời điểm Thương Vũ đón nhận điện thoại xong, giống như là nhiều năm trước từ trong mộng bừng tỉnh dậy biết được Thanh Gia đã chết đi, liền hỏi han
Cả người có chút ngây ngốc, Thương Vũ đứng lên mặc quần áo. Tạ Tĩnh Di bị đánh thức, lên ra tiếng hỏi chồng mình: "... Có chuyện gì vậy?"
"Thanh Gia... Lê Lạc xảy ra tai nạn xe cộ rồi..." Thương Vũ trả lời, hai tay đang cầm sẵn nút áo áo sơmi. Ông không có ý định giấu diếm đối với Tạ Tĩnh Di, mà cũng không muốn che giấu.
Ông biết mình đáng giận, lại thương hại cho vợ mình. Chính là trong suốt hai mươi lăm năm qua, Thanh Gia vẫn luôn luôn tồn tại ở trong lòng ông như một giấc mộng. Ông cứ việc sự nghiệp thành công, cuộc sống mỹ mãn, ở sâu trong nội tâm của Thương Vũ vẫn cứ có một nơi nào đó mê xoáy một mảnh, phảng phất như thân ở trong một màn sương mù lớn, không sao thoát ra ngoài được.
Tạ Tĩnh Di cầm lấy tay của chồng mình. Bà đồng dạng cũng sốt ruột. Nhưng mà sự tôn nghiêm của một người vợ đã khiến cho bà mở miệng nói: "Để em gọi điện thoại cho Uẩn Ninh hỏi xem thế nào, trước tiên cứ hỏi qua tình hình một chút đã."
Trên đời này không có người phụ nữ nào thực sự ngu ngốc. Một câu nói này của Tạ Tĩnh Di, đã nhắc nhở người làm chồng Thương Vũ một sự thực, cũng tìm một lối thoát cho người chồng của mình.
Điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, trên giường bệnh, Lê Lạc vẫn còn đang ngủ, Tạ Uẩn Ninh trước tiên ấn nút cắt đứt cuộc điện thoại, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng bệnh. Anh đóng cửa lại, đứng ở trên hành lang dài gọi điện thoại trở lại cho chị gái của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.