Chương 121: Chương 80-1
Tùy Hầu Châu
12/01/2021
Tạ Uẩn Ninh cùng Ben son gặp mặt nhau ở trong
phòng nghỉ lầu ba của Sở sinh hóa Thanh Hoài. Trợ lý Tiếu bưng tới hai
chén trà. Khóe miệng Ben son khẽ nhếch lên ý cười nhận lấy, đặt ở trước
mặt mình, đánh giá bốn phía. Anh cảm thấy địa bàn này của Tạ Uẩn Ninh
thật không tệ.
Hiện tại hoàn cảnh thí nghiệm nghiên cứu khoa học ở trong nước hoàn toàn không hề kém cỏi so với nước ngoài.
Vốn dĩ Ben son nghĩ muốn hẹn Tạ Uẩn Ninh đi ra ngoài để uống cà phê. Nhưng lại cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành lại ngồi cùng nhau ở một chỗ để uống cà phê thì có chút không thích hợp lắm. Hơn nữa đề tài để nói chuyện lại còn là về một người phụ nữ.
Tại ghế sofa bàn trà phòng nghỉ ở gian ngoài, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau. Một người có dáng ngồi tùy ý, một người có dáng ngồi ngay ngắn giống như cán bộ kỳ cựu. Tạ Uẩn Ninh nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm trà nóng. Đối lập với Ben son một thân tuổi trẻ với bộ đồ công sở hưu nhàn thoải mái, thì Tạ Uẩn Ninh với áo sơmi và tây trang thì có vẻ đứng đắn lại chính khí. Nếu như không phải là Ben son ước chừng lớn hơn Tạ Uẩn Ninh khoảng mười tuổi, thì hoàn toàn không thể phân biệt được người nào có khí chất tuổi trẻ hơn.
"Hứa tiên sinh, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?" Tạ Uẩn Ninh trực tiếp hỏi. Bởi vì Lê Lạc đột nhiên lại rời đi như vậy, Tạ Uẩn Ninh thật sự không thể nào bày ra được cái vẻ mặt ôn hoà để mà tiếp đãi khách. Lần trước anh đuổi theo cô tới nước Mỹ; lúc này đây, anh càng hy vọng tự bản thân Lê Lạc sẽ bay trở về.
Ben son cười cười, đẻ lộ ra hai cái lúm đồng tiền càng lộ rõ sự trẻ tuổi của bản thân. Ngày hôm nay Ben son đi tìm Tạ Uẩn Ninh, chủ yếu là để nói hai chuyện. Chuyện thứ nhất là nằm trong vòng nghiệp vụ. Lần trước Lê Lạc đã ủy thác cho anh mua một phần bảo hiểm cho người thân, người được hưởng lợi nhuận được ghi trong phiếu bảo hành điền tên của Tạ Uẩn Ninh; thứ hai là thuần túy muốn tìm Tạ Uẩn Ninh để nói chuyện phiếm. Hai người đàn ông ở bên nhau, cùng nhau tán gẫu.
Nguyên bản Lê Lạc đã tìm mua bảo hiểm thân nhân cho Tạ Uẩn Ninh. Ben son thực sự cho rằng Lê Lạc chỉ là mua chơi. Mãi cho đến khi xảy ra tai nạn xe cộ ở Tây Sơn, Ben son mới ý thức tới một vấn đề, vì trả thù, rất có thể Thanh Gia, đến ngay cả việc mang chuyện sống chết của mình không để ý.
Là bạn học cũ lẫn là người đại diện quản lý tài sản, Benson không chỉ một lần khuyên bảo Thanh Gia hưởng thụ cuộc sống mới của mình. Đáng tiếc là hiệu quả của những lời khuyên bảo đều không tốt. Cho nên hôm nay anh mới tìm đến Tạ Uẩn Ninh. Loại này chuyện cũ thế này thực không có gì thú vị kịch tình. Ben son không nghĩ tới sẽ phát sinh ở trên người bản thân mình, đành cười tự giễu. Ben son đồng dạng uống một ngụm trà, lại đặt xuống. Anh vẫn liên tục sống ở nước Mỹ, nên rất không ưa thích loại trà ở trong nước. Cho dù là trà ngon, anh đều không sao uống được
" Trước đây tôi và Thanh Gia là bạn học của nhau ở trường đại học Walton. Cùng ở lẫn lộn cái vòng luẩn quẩn của người Hoa, có giao tình không tệ. Cha mẹ của côấy bị tai nạn xe cộ bỏ mạng, cô ấy đã nhận được một khoản tiền bảo hiểm xa xỉ. Sau khi cô ấy tiến vào trong SSR (trung tâm nghiên cứu sinh học nơi Lê Lạc đã ngủ đông suốt 25 năm), thì khoản tiền này luôn luôn gửi ở chỗ của tôi, tôi chịu trách nhiệm bảo quản và đầu tư." Ben son dùng hai ba câu nói, cơ bản tóm tắt lại mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc, khẩu khí trước sau vẫn cười hề hề, tiếp sau đó nói tổng kết: "Cho nên tôi liền tự nhiên mà trở thành người đại diện quản lý tài sản của cô ấy. Tôi giúp cô ấy quản lý tài sản đồng thời cũng kiếm tiền hoa hồng của cô ấy."
Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu, bộ dáng rất trầm tĩnh.
"Chúng tôi thuần túy chỉ là bạn tốt của nhau." Ben son giải thích một câu.
Tạ Uẩn Ninh lại gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
Ben son nói đùa: "Đương nhiên tôi hi vọng anh có thể hiểu lầm, dù sao như vậy càng có thể thể hiện được sức quyến rũ người đàn ông của tôi, "
Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: "Hứa tiên sinh cứ nói đùa, Hứa tiên sinh tuấn tú lịch sự phong lưu tiêu sái, hoàn toàn không cần thiết phải thể hiện thêm loại này vào."
Câu nói này, trong lời ngoài lời là đang khen anh, hay là muốn chửi anh đây nhỉ? Ben son cười khẽ vài tiếng, lấy từ trong ba lô ra một phần hợp đồng bảo hiểm, đưa tới trước cho Tạ Uẩn Ninh.
Đây là cái gì? Nhất Tạ Uẩn Ninh có chút không rõ, nhận lấy hợp đồng bảo hiểm mà Ben son đưa tới, quét mặt nhìn theo hướng từ trên xuống dưới, thẳng đến chỗ người được hưởng lợi thì nhìn thấy viết liền ba chữ "Tạ Uẩn Ninh".
Lê Lạc còn bắt chước bút tích của anh, ký xác nhận thư.
Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía Benson, Benson mở miệng nói: "Tôi hi vọng phần hợp đồng bảo hiểm ngoài ý muốn này, vĩnh viễn sẽ không có hiệu lực."
. . .
Benson đã rời đi.
Trên cửa sổ, chim sơn tước kêu chiêm chiếp, thu hút lấy lực chú ý của Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh không ngồi ngăn ngắn lại nữa, mà hơi dựa vào trên ghế sofa, một mực ở đó trầm tư. Anh giở đi giở lại xem bản hợp đồng bảo hiểm mà Ben son đã lưu lại, tâm tình thực khó có thể hình dung ra được cảm xúc, giống như đang bị các cung bậc tình cảm nhét vào tràn đầy.
Rồi sau đó Tạ Uẩn Ninh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía con chim sơn tước ở trên cửa sổ. Cũng bởi vì có một lần anh cho nó ăn một lần, từ đó nó liền thường thường bay đến cửa sổ này, từ từ trở thành chim sơn tước được anh nuôi.
Sơn tước, là một con chim sơn tước biết ghi nhớ kỹ.
Người, cũng là một người biết ghi nhớ tốt.
Tạ Uẩn Ninh đột nhiên nhớ tới thời điểm anh và cô vẫn còn chưa kết giao với nhau. Lê Lạc ngồi ở anh xe trở về, nói với anh: "Giáo sư, thày đối với em tốt như vậy, em thật không biết làm thế nào để báo đáp đối với thày."
Tạ Uẩn Ninh lại nhìn nhìn vào ngày mà Lê Lạc ký tên. Anh không biết ở trong lòng Lê Lạc đã ghi tạc anh tốt được bao nhiêu. Một món quà tặng có giá trị trăm vạn kia, ngẫu nhiên mang đến một niềm vui nho nhỏ, cùng với người được hưởng lợi từ phần hợp đồng bảo hiểm này. . .
Khi họ chia tay, Tạ Uẩn Ninh hỏi cô rằng, cô có lợi dụng anh không, thật ra anh không bao giờ tin câu trả lời của cô vào ngày hôm đó.
Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại viễn dương cho Lê Lạc, một giọng nói đầy sự sung sướng từ trong điện thoại truyền đến.
"Đến Newyork hay là Seattle đó?" Anh hỏi cô.
"Seattle." Lê Lạc đáp lại anh.
Tạ Uẩn Ninh tính toán thời gian sai lệch, lại hỏi: "Hiện tại em đang làm gì đó?"
". . . Ăn đại tiệc." Lê Lạc vừa cười trả lời anh.
Tạ Uẩn Ninh không là thật tin tưởng lắm. Ngữ khí của Lê Lạc thực nhẹ nhàng, thật khoái trá, loáng thoáng có thể cảm nhận được giọng nói khàn khàn của cô. Bị cảm? Hay là. . .
"Lê Lạc, có phải là em đã xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, vẻ đầy quan tâm.
Quả nhiên sau đó Lê Lạc ở phía bên kia thực chần chờ. Trải qua một hồi lâu sau, cô mới nói với anh: "Giáo sư, bác sĩ Lê đã ra đi rồi!"
Bác sĩ Lê? Cho nên, Lê Lạc mới vội vàng bay trở lại Seattle. . .
Tạ Uẩn Ninh mua ngay vé chuyến bay đêm đó bay thẳng đến Seattle. Vào lúc chạng vạng, anh trở về nhà họ Tạ ăn cơm chiều, đúng giờ xuất hiện ở bàn ăn của nhà họ Tạ. Còn có hai ngày nữa chính là đến ngày trừ tịch. Đối với việc con trai hôm nay trở về nhà để dùng bữa cơm chiều này, Tạ Phồn Hoa cũng có chút ít kinh ngạc. Ông không nhịn không được mà nói chế nhạo một câu: "Thật là kỳ quái, hôm nay tại sao con lại trở về nhà ăn cơm vậy? Ta còn tưởng rằng phải đến đêm trừ tịch thì mới có thể được nhìn thấy người cơ đấy."
Tạ Uẩn Ninh tùy ý để cho cha của mình cười nhạo, nói luôn ra một chuyện: "Đêm trừ tịch con không ở nhà." Cho nên, đêm trừ tịch ngược lại sẽ không nhìn thấy anh.
Tạ Phồn Hoa: ". . ."
Mẹ Tạ cùng ngồi xuống: ". . ."
"Con phải bay đi đến Seattle một chuyến." Tạ Uẩn Ninh giải thích chi tiết, "Đến năm sau con sẽ trở về."
Hiện tại hoàn cảnh thí nghiệm nghiên cứu khoa học ở trong nước hoàn toàn không hề kém cỏi so với nước ngoài.
Vốn dĩ Ben son nghĩ muốn hẹn Tạ Uẩn Ninh đi ra ngoài để uống cà phê. Nhưng lại cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành lại ngồi cùng nhau ở một chỗ để uống cà phê thì có chút không thích hợp lắm. Hơn nữa đề tài để nói chuyện lại còn là về một người phụ nữ.
Tại ghế sofa bàn trà phòng nghỉ ở gian ngoài, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau. Một người có dáng ngồi tùy ý, một người có dáng ngồi ngay ngắn giống như cán bộ kỳ cựu. Tạ Uẩn Ninh nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm trà nóng. Đối lập với Ben son một thân tuổi trẻ với bộ đồ công sở hưu nhàn thoải mái, thì Tạ Uẩn Ninh với áo sơmi và tây trang thì có vẻ đứng đắn lại chính khí. Nếu như không phải là Ben son ước chừng lớn hơn Tạ Uẩn Ninh khoảng mười tuổi, thì hoàn toàn không thể phân biệt được người nào có khí chất tuổi trẻ hơn.
"Hứa tiên sinh, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?" Tạ Uẩn Ninh trực tiếp hỏi. Bởi vì Lê Lạc đột nhiên lại rời đi như vậy, Tạ Uẩn Ninh thật sự không thể nào bày ra được cái vẻ mặt ôn hoà để mà tiếp đãi khách. Lần trước anh đuổi theo cô tới nước Mỹ; lúc này đây, anh càng hy vọng tự bản thân Lê Lạc sẽ bay trở về.
Ben son cười cười, đẻ lộ ra hai cái lúm đồng tiền càng lộ rõ sự trẻ tuổi của bản thân. Ngày hôm nay Ben son đi tìm Tạ Uẩn Ninh, chủ yếu là để nói hai chuyện. Chuyện thứ nhất là nằm trong vòng nghiệp vụ. Lần trước Lê Lạc đã ủy thác cho anh mua một phần bảo hiểm cho người thân, người được hưởng lợi nhuận được ghi trong phiếu bảo hành điền tên của Tạ Uẩn Ninh; thứ hai là thuần túy muốn tìm Tạ Uẩn Ninh để nói chuyện phiếm. Hai người đàn ông ở bên nhau, cùng nhau tán gẫu.
Nguyên bản Lê Lạc đã tìm mua bảo hiểm thân nhân cho Tạ Uẩn Ninh. Ben son thực sự cho rằng Lê Lạc chỉ là mua chơi. Mãi cho đến khi xảy ra tai nạn xe cộ ở Tây Sơn, Ben son mới ý thức tới một vấn đề, vì trả thù, rất có thể Thanh Gia, đến ngay cả việc mang chuyện sống chết của mình không để ý.
Là bạn học cũ lẫn là người đại diện quản lý tài sản, Benson không chỉ một lần khuyên bảo Thanh Gia hưởng thụ cuộc sống mới của mình. Đáng tiếc là hiệu quả của những lời khuyên bảo đều không tốt. Cho nên hôm nay anh mới tìm đến Tạ Uẩn Ninh. Loại này chuyện cũ thế này thực không có gì thú vị kịch tình. Ben son không nghĩ tới sẽ phát sinh ở trên người bản thân mình, đành cười tự giễu. Ben son đồng dạng uống một ngụm trà, lại đặt xuống. Anh vẫn liên tục sống ở nước Mỹ, nên rất không ưa thích loại trà ở trong nước. Cho dù là trà ngon, anh đều không sao uống được
" Trước đây tôi và Thanh Gia là bạn học của nhau ở trường đại học Walton. Cùng ở lẫn lộn cái vòng luẩn quẩn của người Hoa, có giao tình không tệ. Cha mẹ của côấy bị tai nạn xe cộ bỏ mạng, cô ấy đã nhận được một khoản tiền bảo hiểm xa xỉ. Sau khi cô ấy tiến vào trong SSR (trung tâm nghiên cứu sinh học nơi Lê Lạc đã ngủ đông suốt 25 năm), thì khoản tiền này luôn luôn gửi ở chỗ của tôi, tôi chịu trách nhiệm bảo quản và đầu tư." Ben son dùng hai ba câu nói, cơ bản tóm tắt lại mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc, khẩu khí trước sau vẫn cười hề hề, tiếp sau đó nói tổng kết: "Cho nên tôi liền tự nhiên mà trở thành người đại diện quản lý tài sản của cô ấy. Tôi giúp cô ấy quản lý tài sản đồng thời cũng kiếm tiền hoa hồng của cô ấy."
Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu, bộ dáng rất trầm tĩnh.
"Chúng tôi thuần túy chỉ là bạn tốt của nhau." Ben son giải thích một câu.
Tạ Uẩn Ninh lại gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
Ben son nói đùa: "Đương nhiên tôi hi vọng anh có thể hiểu lầm, dù sao như vậy càng có thể thể hiện được sức quyến rũ người đàn ông của tôi, "
Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: "Hứa tiên sinh cứ nói đùa, Hứa tiên sinh tuấn tú lịch sự phong lưu tiêu sái, hoàn toàn không cần thiết phải thể hiện thêm loại này vào."
Câu nói này, trong lời ngoài lời là đang khen anh, hay là muốn chửi anh đây nhỉ? Ben son cười khẽ vài tiếng, lấy từ trong ba lô ra một phần hợp đồng bảo hiểm, đưa tới trước cho Tạ Uẩn Ninh.
Đây là cái gì? Nhất Tạ Uẩn Ninh có chút không rõ, nhận lấy hợp đồng bảo hiểm mà Ben son đưa tới, quét mặt nhìn theo hướng từ trên xuống dưới, thẳng đến chỗ người được hưởng lợi thì nhìn thấy viết liền ba chữ "Tạ Uẩn Ninh".
Lê Lạc còn bắt chước bút tích của anh, ký xác nhận thư.
Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía Benson, Benson mở miệng nói: "Tôi hi vọng phần hợp đồng bảo hiểm ngoài ý muốn này, vĩnh viễn sẽ không có hiệu lực."
. . .
Benson đã rời đi.
Trên cửa sổ, chim sơn tước kêu chiêm chiếp, thu hút lấy lực chú ý của Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh không ngồi ngăn ngắn lại nữa, mà hơi dựa vào trên ghế sofa, một mực ở đó trầm tư. Anh giở đi giở lại xem bản hợp đồng bảo hiểm mà Ben son đã lưu lại, tâm tình thực khó có thể hình dung ra được cảm xúc, giống như đang bị các cung bậc tình cảm nhét vào tràn đầy.
Rồi sau đó Tạ Uẩn Ninh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía con chim sơn tước ở trên cửa sổ. Cũng bởi vì có một lần anh cho nó ăn một lần, từ đó nó liền thường thường bay đến cửa sổ này, từ từ trở thành chim sơn tước được anh nuôi.
Sơn tước, là một con chim sơn tước biết ghi nhớ kỹ.
Người, cũng là một người biết ghi nhớ tốt.
Tạ Uẩn Ninh đột nhiên nhớ tới thời điểm anh và cô vẫn còn chưa kết giao với nhau. Lê Lạc ngồi ở anh xe trở về, nói với anh: "Giáo sư, thày đối với em tốt như vậy, em thật không biết làm thế nào để báo đáp đối với thày."
Tạ Uẩn Ninh lại nhìn nhìn vào ngày mà Lê Lạc ký tên. Anh không biết ở trong lòng Lê Lạc đã ghi tạc anh tốt được bao nhiêu. Một món quà tặng có giá trị trăm vạn kia, ngẫu nhiên mang đến một niềm vui nho nhỏ, cùng với người được hưởng lợi từ phần hợp đồng bảo hiểm này. . .
Khi họ chia tay, Tạ Uẩn Ninh hỏi cô rằng, cô có lợi dụng anh không, thật ra anh không bao giờ tin câu trả lời của cô vào ngày hôm đó.
Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại viễn dương cho Lê Lạc, một giọng nói đầy sự sung sướng từ trong điện thoại truyền đến.
"Đến Newyork hay là Seattle đó?" Anh hỏi cô.
"Seattle." Lê Lạc đáp lại anh.
Tạ Uẩn Ninh tính toán thời gian sai lệch, lại hỏi: "Hiện tại em đang làm gì đó?"
". . . Ăn đại tiệc." Lê Lạc vừa cười trả lời anh.
Tạ Uẩn Ninh không là thật tin tưởng lắm. Ngữ khí của Lê Lạc thực nhẹ nhàng, thật khoái trá, loáng thoáng có thể cảm nhận được giọng nói khàn khàn của cô. Bị cảm? Hay là. . .
"Lê Lạc, có phải là em đã xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, vẻ đầy quan tâm.
Quả nhiên sau đó Lê Lạc ở phía bên kia thực chần chờ. Trải qua một hồi lâu sau, cô mới nói với anh: "Giáo sư, bác sĩ Lê đã ra đi rồi!"
Bác sĩ Lê? Cho nên, Lê Lạc mới vội vàng bay trở lại Seattle. . .
Tạ Uẩn Ninh mua ngay vé chuyến bay đêm đó bay thẳng đến Seattle. Vào lúc chạng vạng, anh trở về nhà họ Tạ ăn cơm chiều, đúng giờ xuất hiện ở bàn ăn của nhà họ Tạ. Còn có hai ngày nữa chính là đến ngày trừ tịch. Đối với việc con trai hôm nay trở về nhà để dùng bữa cơm chiều này, Tạ Phồn Hoa cũng có chút ít kinh ngạc. Ông không nhịn không được mà nói chế nhạo một câu: "Thật là kỳ quái, hôm nay tại sao con lại trở về nhà ăn cơm vậy? Ta còn tưởng rằng phải đến đêm trừ tịch thì mới có thể được nhìn thấy người cơ đấy."
Tạ Uẩn Ninh tùy ý để cho cha của mình cười nhạo, nói luôn ra một chuyện: "Đêm trừ tịch con không ở nhà." Cho nên, đêm trừ tịch ngược lại sẽ không nhìn thấy anh.
Tạ Phồn Hoa: ". . ."
Mẹ Tạ cùng ngồi xuống: ". . ."
"Con phải bay đi đến Seattle một chuyến." Tạ Uẩn Ninh giải thích chi tiết, "Đến năm sau con sẽ trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.