Chương 146: Chương 90-2: Ngoại truyện 1: Cuộc sống phát triển của một cái cây
Tùy Hầu Châu
25/02/2021
Editor: Mẹ Bầu
Cha của anh cũng đã đi lên từ con đường này. Mẹ của anh vốn là phản đối, nhưng mà tâm ý của Thương Ngôn đã quyết. Về phần tại sao tiến vào tập đoàn AC để làm việc, Thương Ngôn nói với người nhà là anh muốn rèn luyện bản thân, còn về những điều khác, phần lớn Thương Ngôn không thể nói lên được về bản thân mình.
Thừa gánh trách nhiệm, hay là tiếp nhận trọng trách mà cha của mình lưu lại? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thương Ngôn cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hai mươi lăm tuổi, đối một người đàn ông mà nói, chính là đã hoàn toàn trở nên trưởng thành. Bất kể là tư tưởng hay là giấc mộng, cũng phải có một sự suy nghĩ rất lý tính và rõ ràng.
Biết cái gì cần phải làm, dứt khoát là cần phải làm, hai người trong lúc đó đều cần phải nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ. Tiến vào tập đoàn AC để làm việc, chính là chuyện mà Thương Ngôn nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ và quyết định.
Phòng thị trường vĩnh viễn là bộ phận mệt nhất cực khổ nhất trong tập đoàn. Một năm mài luyện, Thương Ngôn giống như là một cái cây giống được nhổ lên từ trong nhà kính, mang đến trồng ở trong sa mạc, hấp thu tầng thấp nhất hơi nước cùng chất dinh dưỡng. Ở trong hoàn cảnh kém cỏi nhất, sẽ cứng rắn sinh trưởng trở thành một gốc cây Bạch Dương nhỏ cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày tuấn tú trở nên tuấn lãng, làn da trắng nõn đã trở thành rám đen vài phần. Gương mặt ngây ngô ban đầu của một chàng trai mới lớn, dần dần trở nên tuấn tú cương nghị, nghiêm túc hẳn lên. Hơn nữa còn có mấy phần cao thâm không thể không lường được. Đương nhiên đây chỉ là khi Thương Ngôn không cười.
Khi anh nhe răng cười ha hả, thì vẫn là một thanh niên mới lớn tuổi còn trẻ, lại mang chút bướng bỉnh đáng yêu. Nhất là khi đối mặt với người nhà của mình, Lê Lạc cùng cậu nhỏ, tâm tính của Thương Ngôn không biến hóa lớn lắm. Duy nhất tương đối không hòa nhã, chính là, khi vừa kết thúc cuộc cãi nhau ầm ĩ Lê Lạc, trong trò chơi điện tử thi đấu thể thao, thì có điện thoại công ty gọi tới, anh chàng lập tức thay đổi khẩu khí đón nghe điện thoại.
Cái gương mặt kia trở nên có nề nếp, mang đầy đủ vẻ ân uy tịnh thi (*). Lê Lạc cười gọi anh là Tổng giám đốc tiểu Thương, Thương Ngôn liền hồi đáp lại Lê Lạc một tiếng Tổng giám đốc Lâm.
(*) Ân uy tịnh thi: Ân = ân tình; Uy = uy phong; Tịnh = không khoan nhượng; Thi = nói là làm.
Tóm lại hai người đều là tổng giám đốc. Người duy nhất là cậu nhỏ không phải là tổng giám đốc nhìn anh và Lê Lạc, giống như là đang xem hai người bạn nhỏ đang chơi đùa quá mức. Rồi sau đó liền phát ra một tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ không đồng tình, giống như là anh và Lê Lạc là hai nhân vật ngây thơ đang sắm vai cùng chơi trò chơi đùa vui .
Chính là, cuộc đời không phải là nhân vật sắm vai từng hồi sao? Là nhân vật khác nhau, sẽ có những suy diễn khác nhau. Thương Ngôn thầm nghĩ bản thân càng nỗ lực, mau chóng nhanh hơn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, vững chãi, để có thể chống đỡ được một gia đình .
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn mua một chiếc xe, là nhãn hiệu của một thương hiệu liên doanh trẻ. Là một người luôn luôn nhất quán có yêu cầu cao đối xe ô tô như Lê Lạc, thì cảm thấy đau lòng thay anh, thực sự là một Phú Nhị Đại (*) không biết tiêu tiền. Thế nhưng mà bản thân Thương Ngôn thì lại rất thích chiếc xe này. Tiền mua xe là tiền anh kiếm được từ đàu tư cổ phiếu quỹ, cho nên Thương Ngôn cảm thấy rất hài lòng.
(*) Phú Nhị Đại: Nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai". Đây là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Bình thường có khi có hoạt động thương vụ, thì công ty và trong nhà cũng vẫn còn có xe.
Thương Vũ đi rồi, lão Phùng vẫn cứ lưu lại ở trong nhà của Thương Ngôn làm lái xe cho gia đình anh. Thời điểm kết thúc hoạt động thương vụ, Thương Ngôn liền lên xe thương vụ do lão Phùng lái đi về nhà. Anh cũng ngồi ở vị trí mà người cha của mình đã từng ngồi. Đường đi giống nhau, nhìn cảnh tượng nhà cao tầng lẫn đầu đường giống nhau, tâm tình của Thương Ngôn càng ngày càng bình thản. Thỉnh thoảng anh lại ngẫm lại một đường tâm cảnh (những suy nghĩ trong lòng) của cha mình, cho dù không có khả năng tiếp thu, nhưng anh cũng có thể hiểu được vài phần.
Loại biến hóa này, Thương Ngôn theo khuôn sáo cũ gọi nó là "Trưởng thành". Trưởng thành không phải là một sự việc như vậy, có thể tiếp thu hay là không tiếp thu, có thể lý giải hay là không thể lý giải cũng được.
Thương Ngôn đăng lên một chút những tâm đắc cùng ý tưởng này của mình ở trong nhóm WeChat của mình. Anh biết sẽ có rất nhiều người sẽ nhìn thấy, bao gồm cả người cha của anh.
Có một số việc, thời điểm đêm khuya yên tĩnh Thương Ngôn cũng có chút buồn bực, giống như anh bất kể nỗ lực trở nên mạnh mẽ như thế nào, ở trước mặt cha mẹ của mình, anh vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ có tâm tính chân thực nhất.
Dùng lời nói của Lê Lạc mà nói, Thương Ngôn anh tốt xấu gì cũng đã là một Tổng giám đốc rồi. Kết quả mỗi ngày anh cùng mẹ ăn điểm tâm, lại vẫn có thể bởi vì ăn uống vội vã mà bị mẹ của mình thuyết giáo vài ba câu, nhắc nhở anh ăn chậm rãi một chút. Hiện tại, Thương Ngôn cũng không phải đến trường nữa, cũng có thể đến trễ. Anh đi từ nhà đến công ty làm việc, thật sự không cần thiết phải vội vã như vậy.
Hai mươi lăm tuổi, quả thực đó chính ranh giới giữa một chàng trai trẻ cùng với một người đàn ông, với cuộc sống có những lý giải khác nhau, cũng có những chờ mong khác nhau. Đồng dạng, nếu không phải đối diện với nhau, thì sẽ không phải đối mặt với vấn đề đau đầu.
Càng là mấy ngày gần đây, mẹ anh đã thường thường nhắc nhở với anh, có phải là đã đến lúc anh cần phải tìm một người bạn gái rồi hay không? Nhắc nhở thì cứ nhắc nhở, mẹ cũng sẽ không thể đặc biệt đừng làm khó dễ anh được không! Dù sao hai năm qua, người có biến hóa lớn nhất không phải là bản thân anh, mà chính là mẹ anh.
Dùng lời nói của ông ngoại mà nói, người có biến hóa là chuyện tốt, giống như mợ nhỏ của anh vậy, vĩnh viễn ở cái tuổi hai mươi.
Chẳng qua là sau khi đã đến cái tuổi nên gả cưới rồi, lời nhắc nhở anh tìm đúng tượng liền xuất hiện nhiều hơn. Làm một con chó độc thân hơn ba năm nay, Thương Ngôn đã hoàn toàn thói quen thích ứng với trạng thái độc thân.
Sau khi chia tay với Giai Khởi, Thương Ngôn cũng không phải là chưa tìm bạn gái. Trong khoảng thời gian đó không phải là anh không gặp được những người con gái tốt, hoặc là người cho thấy tâm ý đối với anh, tóm lại là anh thấy thiếu một chút cảm giác. Thương Ngôn suy nghĩ, tìm kiếm loại tình cảm thế này cũng giống như suy nghĩ muốn mang về nhà một chiếc vỏ ốc đáng yêu, thế nhưng lại không biết tìm nó ở đâu.
Hiếm khi có được một tuần, Thương Ngôn đi ô tô đến Sở sinh hóa Thanh Hoài tìm cậu nhỏ cùng Lê Lạc, rủ bọn họ cùng chơi bóng. Ban ngày cậu nhỏ miễn cưỡng cho phép anh có thể đi qua đó tiếp cận với vài con số, ban đêm tuyệt đối để cho anh về nhà sớm một chút.
Lái xe vòng quanh Lan Đại một vòng to, Thương Ngôn cho xe dừng lại ở trước cửa tiệm mì lão Kim. Ba năm qua, tiệm mì của lão Kim không có biến hóa bao nhiêu lắm, so với hồi ở cửa Bắc của Lan Đại, cái khác là có đổi mới so với cửa hàng lúc trước.
Giống nhau ở chỗ, gọi một phần bát mì nước thanh cua, ông chủ quán vẫn cười cười, hướng anh chào hỏi: "Thật lâu rồi không thấy cậu tới đây."
Thương Ngôn gật đầu, cười trả lời: "Là có một thời gian rồi."
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn cũng vẫn thường thường lui tới nơi này để ăn chén mì nước, mỗi khi tâm tình lo lắng. Bất quá, sau khi Tiểu Thụ đã không còn làm công ở trong này nữa, thì thời gian bọn họ liền gặp nhau rất ít ỏi.
Chỉ có hôm nay, lần đầu tiên sao mà khéo như vậy.
Thương Ngôn vừa quay đầu, liền thấy được Tiểu Thụ đẩy cửa bước vào. Cô mặc áo sơmi trắng cùng quần jeans, sạch sẽ, giống như là một luồng gió mát không hẹn mà gặp, ứng quý mà đến.
Cha của anh cũng đã đi lên từ con đường này. Mẹ của anh vốn là phản đối, nhưng mà tâm ý của Thương Ngôn đã quyết. Về phần tại sao tiến vào tập đoàn AC để làm việc, Thương Ngôn nói với người nhà là anh muốn rèn luyện bản thân, còn về những điều khác, phần lớn Thương Ngôn không thể nói lên được về bản thân mình.
Thừa gánh trách nhiệm, hay là tiếp nhận trọng trách mà cha của mình lưu lại? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thương Ngôn cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hai mươi lăm tuổi, đối một người đàn ông mà nói, chính là đã hoàn toàn trở nên trưởng thành. Bất kể là tư tưởng hay là giấc mộng, cũng phải có một sự suy nghĩ rất lý tính và rõ ràng.
Biết cái gì cần phải làm, dứt khoát là cần phải làm, hai người trong lúc đó đều cần phải nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ. Tiến vào tập đoàn AC để làm việc, chính là chuyện mà Thương Ngôn nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ và quyết định.
Phòng thị trường vĩnh viễn là bộ phận mệt nhất cực khổ nhất trong tập đoàn. Một năm mài luyện, Thương Ngôn giống như là một cái cây giống được nhổ lên từ trong nhà kính, mang đến trồng ở trong sa mạc, hấp thu tầng thấp nhất hơi nước cùng chất dinh dưỡng. Ở trong hoàn cảnh kém cỏi nhất, sẽ cứng rắn sinh trưởng trở thành một gốc cây Bạch Dương nhỏ cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày tuấn tú trở nên tuấn lãng, làn da trắng nõn đã trở thành rám đen vài phần. Gương mặt ngây ngô ban đầu của một chàng trai mới lớn, dần dần trở nên tuấn tú cương nghị, nghiêm túc hẳn lên. Hơn nữa còn có mấy phần cao thâm không thể không lường được. Đương nhiên đây chỉ là khi Thương Ngôn không cười.
Khi anh nhe răng cười ha hả, thì vẫn là một thanh niên mới lớn tuổi còn trẻ, lại mang chút bướng bỉnh đáng yêu. Nhất là khi đối mặt với người nhà của mình, Lê Lạc cùng cậu nhỏ, tâm tính của Thương Ngôn không biến hóa lớn lắm. Duy nhất tương đối không hòa nhã, chính là, khi vừa kết thúc cuộc cãi nhau ầm ĩ Lê Lạc, trong trò chơi điện tử thi đấu thể thao, thì có điện thoại công ty gọi tới, anh chàng lập tức thay đổi khẩu khí đón nghe điện thoại.
Cái gương mặt kia trở nên có nề nếp, mang đầy đủ vẻ ân uy tịnh thi (*). Lê Lạc cười gọi anh là Tổng giám đốc tiểu Thương, Thương Ngôn liền hồi đáp lại Lê Lạc một tiếng Tổng giám đốc Lâm.
(*) Ân uy tịnh thi: Ân = ân tình; Uy = uy phong; Tịnh = không khoan nhượng; Thi = nói là làm.
Tóm lại hai người đều là tổng giám đốc. Người duy nhất là cậu nhỏ không phải là tổng giám đốc nhìn anh và Lê Lạc, giống như là đang xem hai người bạn nhỏ đang chơi đùa quá mức. Rồi sau đó liền phát ra một tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ không đồng tình, giống như là anh và Lê Lạc là hai nhân vật ngây thơ đang sắm vai cùng chơi trò chơi đùa vui .
Chính là, cuộc đời không phải là nhân vật sắm vai từng hồi sao? Là nhân vật khác nhau, sẽ có những suy diễn khác nhau. Thương Ngôn thầm nghĩ bản thân càng nỗ lực, mau chóng nhanh hơn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, vững chãi, để có thể chống đỡ được một gia đình .
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn mua một chiếc xe, là nhãn hiệu của một thương hiệu liên doanh trẻ. Là một người luôn luôn nhất quán có yêu cầu cao đối xe ô tô như Lê Lạc, thì cảm thấy đau lòng thay anh, thực sự là một Phú Nhị Đại (*) không biết tiêu tiền. Thế nhưng mà bản thân Thương Ngôn thì lại rất thích chiếc xe này. Tiền mua xe là tiền anh kiếm được từ đàu tư cổ phiếu quỹ, cho nên Thương Ngôn cảm thấy rất hài lòng.
(*) Phú Nhị Đại: Nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai". Đây là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Bình thường có khi có hoạt động thương vụ, thì công ty và trong nhà cũng vẫn còn có xe.
Thương Vũ đi rồi, lão Phùng vẫn cứ lưu lại ở trong nhà của Thương Ngôn làm lái xe cho gia đình anh. Thời điểm kết thúc hoạt động thương vụ, Thương Ngôn liền lên xe thương vụ do lão Phùng lái đi về nhà. Anh cũng ngồi ở vị trí mà người cha của mình đã từng ngồi. Đường đi giống nhau, nhìn cảnh tượng nhà cao tầng lẫn đầu đường giống nhau, tâm tình của Thương Ngôn càng ngày càng bình thản. Thỉnh thoảng anh lại ngẫm lại một đường tâm cảnh (những suy nghĩ trong lòng) của cha mình, cho dù không có khả năng tiếp thu, nhưng anh cũng có thể hiểu được vài phần.
Loại biến hóa này, Thương Ngôn theo khuôn sáo cũ gọi nó là "Trưởng thành". Trưởng thành không phải là một sự việc như vậy, có thể tiếp thu hay là không tiếp thu, có thể lý giải hay là không thể lý giải cũng được.
Thương Ngôn đăng lên một chút những tâm đắc cùng ý tưởng này của mình ở trong nhóm WeChat của mình. Anh biết sẽ có rất nhiều người sẽ nhìn thấy, bao gồm cả người cha của anh.
Có một số việc, thời điểm đêm khuya yên tĩnh Thương Ngôn cũng có chút buồn bực, giống như anh bất kể nỗ lực trở nên mạnh mẽ như thế nào, ở trước mặt cha mẹ của mình, anh vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ có tâm tính chân thực nhất.
Dùng lời nói của Lê Lạc mà nói, Thương Ngôn anh tốt xấu gì cũng đã là một Tổng giám đốc rồi. Kết quả mỗi ngày anh cùng mẹ ăn điểm tâm, lại vẫn có thể bởi vì ăn uống vội vã mà bị mẹ của mình thuyết giáo vài ba câu, nhắc nhở anh ăn chậm rãi một chút. Hiện tại, Thương Ngôn cũng không phải đến trường nữa, cũng có thể đến trễ. Anh đi từ nhà đến công ty làm việc, thật sự không cần thiết phải vội vã như vậy.
Hai mươi lăm tuổi, quả thực đó chính ranh giới giữa một chàng trai trẻ cùng với một người đàn ông, với cuộc sống có những lý giải khác nhau, cũng có những chờ mong khác nhau. Đồng dạng, nếu không phải đối diện với nhau, thì sẽ không phải đối mặt với vấn đề đau đầu.
Càng là mấy ngày gần đây, mẹ anh đã thường thường nhắc nhở với anh, có phải là đã đến lúc anh cần phải tìm một người bạn gái rồi hay không? Nhắc nhở thì cứ nhắc nhở, mẹ cũng sẽ không thể đặc biệt đừng làm khó dễ anh được không! Dù sao hai năm qua, người có biến hóa lớn nhất không phải là bản thân anh, mà chính là mẹ anh.
Dùng lời nói của ông ngoại mà nói, người có biến hóa là chuyện tốt, giống như mợ nhỏ của anh vậy, vĩnh viễn ở cái tuổi hai mươi.
Chẳng qua là sau khi đã đến cái tuổi nên gả cưới rồi, lời nhắc nhở anh tìm đúng tượng liền xuất hiện nhiều hơn. Làm một con chó độc thân hơn ba năm nay, Thương Ngôn đã hoàn toàn thói quen thích ứng với trạng thái độc thân.
Sau khi chia tay với Giai Khởi, Thương Ngôn cũng không phải là chưa tìm bạn gái. Trong khoảng thời gian đó không phải là anh không gặp được những người con gái tốt, hoặc là người cho thấy tâm ý đối với anh, tóm lại là anh thấy thiếu một chút cảm giác. Thương Ngôn suy nghĩ, tìm kiếm loại tình cảm thế này cũng giống như suy nghĩ muốn mang về nhà một chiếc vỏ ốc đáng yêu, thế nhưng lại không biết tìm nó ở đâu.
Hiếm khi có được một tuần, Thương Ngôn đi ô tô đến Sở sinh hóa Thanh Hoài tìm cậu nhỏ cùng Lê Lạc, rủ bọn họ cùng chơi bóng. Ban ngày cậu nhỏ miễn cưỡng cho phép anh có thể đi qua đó tiếp cận với vài con số, ban đêm tuyệt đối để cho anh về nhà sớm một chút.
Lái xe vòng quanh Lan Đại một vòng to, Thương Ngôn cho xe dừng lại ở trước cửa tiệm mì lão Kim. Ba năm qua, tiệm mì của lão Kim không có biến hóa bao nhiêu lắm, so với hồi ở cửa Bắc của Lan Đại, cái khác là có đổi mới so với cửa hàng lúc trước.
Giống nhau ở chỗ, gọi một phần bát mì nước thanh cua, ông chủ quán vẫn cười cười, hướng anh chào hỏi: "Thật lâu rồi không thấy cậu tới đây."
Thương Ngôn gật đầu, cười trả lời: "Là có một thời gian rồi."
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn cũng vẫn thường thường lui tới nơi này để ăn chén mì nước, mỗi khi tâm tình lo lắng. Bất quá, sau khi Tiểu Thụ đã không còn làm công ở trong này nữa, thì thời gian bọn họ liền gặp nhau rất ít ỏi.
Chỉ có hôm nay, lần đầu tiên sao mà khéo như vậy.
Thương Ngôn vừa quay đầu, liền thấy được Tiểu Thụ đẩy cửa bước vào. Cô mặc áo sơmi trắng cùng quần jeans, sạch sẽ, giống như là một luồng gió mát không hẹn mà gặp, ứng quý mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.